Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 2 - Chương 66: Hương hoa Thiên Tiết



Dịch giả: Hoangtruc

Quỷ môn khai, tài tự đến.

Nhìn mấy chữ to trên tấm lụa đỏ, bất chợt Từ Ngôn nhớ tới chuyện mấy ngày trước đó Vương Bát Chỉ đã từng kể qua, mấy ngày nữa sẽ đến thời điểm Quỷ Vương môn thu đồ đệ. Không biết mấy môn phái khác chiêu thu đệ tử dựa vào quy củ nào, nhưng Quỷ Vương môn tính ra lại dùng một phương pháp đơn giản mà trực tiếp nhất.

Một năm năm mươi lượng, không lừa già gạt trẻ!

Một đám đệ tử Quỷ Vương môn đã đứng đầy quanh đài gỗ, mấy thủ lĩnh rõ ràng có thân phận không thấp thì được ngồi trên ghế cao phía trên, thưởng thức trà ngon, nhìn qua mười phần phong phạm. Nghe nói đó là mấy vị Đường chủ đang tọa trấn.

Có không ít dân chúng vây quanh đài gỗ do Quỷ Vương môn dựng lên nhìn xem náo nhiệt, do vậy mà khiến cả phố Bắc vốn phồn hoa đông đúc trở nên vắng vẻ không người. Trong đám người vây quanh đó không thiếu người đã chuẩn bị bạc sẵn để được ghi danh bái nhập vào Quỷ Vương môn.

Tất nhiên Từ Ngôn cũng hào hứng bừng bừng muốn nhìn xem có chuyện náo nhiệt gì. Chợt lúc này nổi lên từng tràng thanh âm chiêng trống tùng tùng, mặt quỷ trên đài gỗ bất chợt phun ra một luồng lửa nóng cháy khiến mọi người xung quanh kinh hãi mà lùi lại hết ra phía sau.

Ngọn lửa cháy mãnh liệt bốc lên cao, một đệ tử Quỷ Vương môn cất cao giọng quát: “Vào Quỷ Vương môn ta, những kẻ chưa tới Tiên Thiên, luyện tập công pháp Quỷ Vương môn ta sẽ sớm bước vào cảnh giới trên! Quỷ môn khai, quỷ môn khai đây!

Vị này dốc sức thét to giọng như muốn bể cả cuống họng, tiếp sức cho gã là một tràng cổ động bên dưới. Sau đó là một đám đàn ông cầm theo bạc của mình chen chúc tiến đến, tiền giao tiền, rồi ghi danh gia nhập.

Muốn vào Quỷ Vương môn, rất đơn giản. Năm mươi lượng bạc một con dấu vân tay thì coi như là hoàn thành. Tiếp đến là được dẫn qua một bên lĩnh công pháp, sau đó qua bên kia nữa lĩnh thẻ bài có khắc một cái mặt quỷ. Vậy là ngươi có thể quay về nhà.

Không ai quan tâm chuyện ngươi có dốc sức vì Quỷ Vương môn hay không, chỉ cần hàng năm giao đủ năm mươi lượng bạc cố định thì ngươi vĩnh viễn là đệ tử Quỷ Vương môn.

Đứng một bên nhìn náo nhiệt, cuối cùng Từ Ngôn cũng hiểu ra quy củ thu người của Quỷ Vương môn.

Hàng năm chỉ cần nộp một khoản tiền cố định thì sẽ được xem như là đệ tử tục gia, không cần phải dốc sức vì Quỷ Vương môn. Chỉ cần giao tiền thì sẽ truyền công pháp cho ngươi, nhưng không được phép truyền cho người ngoài như trường hợp của Vương Bát Chỉ.

Còn muốn được xem là đệ tử chính thức, sau khi giao tiền thì phải dốc sức vì môn phái. Lúc đó sẽ bị phân tới Đường khẩu nào đó nhận lệnh, có nhiệm vụ thì phải đi theo thực hiện, còn phải chém người hay giết yêu thì không ai biết. Chẳng qua những đệ tử đến Đường khẩu thì sẽ không cần phải nộp khoản tiền cố định hàng năm nữa.

Bởi vì như vậy coi như đã bán mạng cho Quỷ Vương môn rồi, còn đòi thêm tiền thì quá không trượng nghĩa đi. Tà phái thì cũng phải có thể diện của tà phái chứ!

Một năm năm mươi lượng bạc, giá này không tính là đắt.

Từ Ngôn lẫn trong đám người, hắc hắc nở nụ cười ngốc. Một ngày hắn thu được đến hai mươi lượng bạc, một năm dư sức giao nộp năm mươi lượng bạc.

Từ Ngôn không có hứng thú gì với Quỷ Vương môn, mà thật ra chỉ muốn nhìn qua cái bộ Thất tinh kiếm pháp kia một chút mà thôi.

Dù sao thì một võ giả có công pháp luyện tập bài bản vẫn mạnh mẽ hơn một kẻ vung vẩy đao kiếm loạn cả lên chứ. Ở Phong Sơn thành cũng gần được một năm, Từ Ngôn phụ việc trong kỹ viện không những tiếp xúc với hào khách đại thương, còn tiếp xúc với rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Dần dà hắn cũng biết đến một tin tức, là việc giải khai Lục mạch cần phải có công pháp đấy.

Thật ra không chỉ có vận dụng công pháp mới giải khai được Lục mạch. Nghe nói có vài Đại nho có thể dùng văn khí trùng kích mạch môn, giải được hết cả sáu mạch. Ngoại trừ Đại nho, còn có Họa sĩ, thậm chí là Nhạc công đều nghe đồn là có thể tự mình giải khai mạch môn. Như vậy có thể thấy không chỉ có duy nhất một con đường võ đạo mới là cách thức duy nhất giải khai Lục mạch.

Nhưng so với võ đạo, đối với dân chúng thấp cổ bé họng, làm văn nhân mặc khách, cầm kì thi họa lại càng khó khăn. Dù sao đao kiếm là công phu tập luyện tốt nhất, mà cũng dễ dàng luyện tập nhất.

Móc ra năm mươi lượng bạc, Từ Ngôn lẩn vào trong đám người, chuẩn bị tới lượt báo danh. Năm mươi lượng đổi lấy một phần công pháp thì không hề đắt.

Chỉ cần ngồi ở nhà cũng có thể trở thành đệ tử Quỷ Vương môn thì Từ Ngôn tuyệt đối sẽ không đến Đường khẩu phục mệnh, nếu không hắn thà rằng không cần cái phần công pháp được gọi là Thất tinh kiếm pháp này còn hơn.

Người báo danh ngày càng nhiều, lúc này không chỉ còn là người trong Phong Sơn thành nữa, mà còn có cả người từ nơi khác đến. Tình cảnh lúc này thật sự rất náo nhiệt.

Vừa nghĩ tới chiếm được tiện nghi, Từ Ngôn theo thói quen nở nụ cười ngây ngô. Nhưng cái thói quen này thường khiến những người xung quanh hiểu lầm, đôi khi còn cảm thấy đáng ghét. Một vị công tử đứng trước Từ Ngôn rõ ràng đang nhăn mày lại, có điều đôi mày này nhìn qua lại có nét thanh tú hẹp dài.

Từ Ngôn không nhìn thấy sắc mặt người này ở đằng trước biến đổi ra sao, hắn chỉ ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ.

Hít hửi mũi cả buổi, cuối cùng hắn mới xác nhận mùi hoa thơm dễ chịu này là từ trên người vị công tử kia truyền tới.

"Thơm quá a..."

Từ Ngôn không kìm lòng được mà nhẹ giọng cảm thán một tiếng. Thật ra mùi hương hoa này rất nhạt, nếu mũi hắn không thính, hơn nữa hương hoa Thiên Tiết cũng là loại hương hắn quen thuộc và yêu thích nhất thì cũng không nhận thấy được.

Lúc trước tại hậu viện Thừa Vân quan trồng một hàng dài hoa Thiên Tiết. Loại hoa này có rẽ chùm nhỏ, thân chia thành từng khúc như trúc, thời gian nở hoa rất ngắn, chỉ chừng nửa tháng mà thôi. Có điều chỉ cần cây sống được, cho dù là Đông hay Hạ cũng không ảnh hưởng tới chuyện hoa nở quanh năm. Hoa Thiên Tiết gồm những bông hoa rất nhỏ có màu lam nhạt, mang mùi thơm thanh nhã của khu rừng trúc sau một cơn mưa.

Lão đạo sĩ từng nói, hoa Thiên Tiết còn được gọi là hoa Thiên Kiếp. Loại hoa này trải qua muôn vàn kiếp nạn mới có thể nảy mầm trong lòng đất. Nhưng một khi đã sinh trưởng thì không phân biệt xuân hạ thu đông, chỉ cần có thể chui khỏi mặt đất là có thể nở hoa. Cho dù sau khi nở hoa rồi bị chết cóng hoàn toàn, nó vẫn muốn lưu giữ lại một phần mỹ lệ của mình cho thế gian này.

Trang nhã và kiên cường chính là điểm mà Từ Ngôn ưa thích nhất trên hoa Thiên Tiết. Không nghĩ tại Phong đô Tề quốc, cách xa quê hương như vậy, hắn lại được ngửi thấy hương thơm hoa Thiên Tiết.

Có rất ít người dùng hoa Thiết Tiết như hương liệu nên Từ Ngôn tò mò nhìn nhìn người phía trước mình, đáng tiếc chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương. Người kia hơi gầy, tuổi tác có lẽ ngang ngửa hắn, tóc đen nhánh buộc lại phía sau, nhìn qua có chút giống với một thiếu gia nhà thế gia nào đó, có điều lại có vẻ trắng trẻo mịn màng.

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Người phía trước quay đầu lại, vẻ mặt giận dữ, giọng điệu bất thiện. Khó trách người ta tức giận, bởi vì Từ Ngôn lúc này đã dán sát ngay gáy người ta, nhìn chằm chằm vào phía trong cổ áo. Đổi lại là ai đi nữa cũng đều phải nổi giận.

“Nhìn ngó lung tung, nhìn ngó lung tung thôi.”

Từ Ngôn hắc hắc cười ngây ngô, chắp tay nói: "Huynh đài cũng muốn gia nhập Quỷ Vương môn sao?"

Gần một năm ở kỹ viện, Từ Ngôn cũng không còn gặp ai cũng chắp tay niệm từ bi nữa. Chỉ cần không mặc đạo bào, hắn sẽ không hành động như người đạo gia, bởi vì làm như vậy sẽ khiến người khác nghĩ rằng đứa nhỏ này có vấn đề về thần kinh.

Làm gì có thiếu niên nhà ai mặc một thân quần áo gấm vóc, gặp người khác lại chắp tay niệm từ bi?

Vị thiếu niên trước người quay mặt lại nhìn Từ Ngôn. Chẳng những mùi hương trên người dễ ngửi, vị này còn rất tuấn tú, mày liễu mắt phượng, gương mặt trái xoan với hai bầu má trắng nõn không tì vết tựa như trứng gà mới bóc vỏ vậy. Chẳng qua hàng mày vị này đang chau lại, tuổi nhỏ nhưng lại có thêm cái uy thế không giận mà uy.

Thiếu niên rất tuấn tú, nhưng há miệng ra lại không đẹp chút nào. Y bực bội nhìn Từ Ngôn một lát, rồi khẽ mở răng ngà, trầm thấp mắng: “Gia nhập cái đầu ngươi ấy!”

Từ Ngôn gãi gãi đầu nhìn đối phương tách khỏi đám đông bỏ đi mất, trong lòng thầm nhủ sao phải mắng chửi người khác như vậy chứ. Đứa nhỏ tuấn tú, sao lại không có giáo dục gì cả?

Nhưng nhớ tới cảnh vừa rồi mình vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà mê mẩn, dán sát vào người ta, Từ Ngôn không tức giận nữa. Hắn bèn hướng về thân ảnh đang đi xa chắp tay xin lỗi, sau đó hứng thú bừng bừng cầm bạc trong tay chen vào bên trong.

Vui vẻ nộp tiền, tất cả đệ tử Quỷ Vương môn chịu trách nhiệm thu tiền nhìn thấy tiền đưa đến đều tươi cười đón chào, cười đến mức híp cả mắt lại.

Ký tên lại càng đơn giản, ngón tay dính mực, rồi nhấn xuống một tờ giấy trắng là xong chuyện. Về phần để lại tên thì càng dễ xử, tùy ngươi để lại tên thôi, có thể là Vương Đại Trụ, Vương Đại Sỏa gì đó cũng được. Còn xác minh lại là chuyện của quan phủ làm, Quỷ Vương môn không ai làm việc đó cả, cái tờ giấy này rồi cũng được cất kín vào kho là hết chuyện.

Vốn gia nhập Quỷ Vương môn có một phần nhỏ là dân chúng bình thường muốn tìm ra con đường đi khác, còn đại đa số nữa là những võ giả chốn giang hồ. Mấy người này lưu danh thường là tên hiệu, không có lấy một cái tên thật. Cũng không trách bọn hắn được, dù sao đã vào tà phái thì cũng phải nghĩ đến đường lui cho mình, tránh ngày sau gặp phải phiền toái.

Rất nhiều người lưu lại tên hiệu, tất nhiên Từ Ngôn cũng không ngốc. Hắn còn không lưu lại tên hiệu mà lấy một cái tên tục danh rất quen thuộc, viết lên mấy chữ màu mực đen trên trang giấy: Trang*** Trang lão tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện