Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 2 - Chương 68: Đi thuyền trên mặt đất
Dịch giả: Hoangtruc
Gọi là đại nhân vật, tất nhiên chỉ những người đứng đầu trong môn phái có thể hiệu lệnh được ngàn vạn môn đồ, hoặc là một phương chư hầu nào đó nắm giữ binh quyền to lớn trong tay.
Diêm tướng quân tại Phong Sơn thành chính là một vị đại nhân vật thật sự. Người này họ Diêm, tên là Lâm Chử. Chẳng những là tướng quân thống lĩnh hơn vạn binh mã, bản thân y cũng là một vị Tu hành giả chân chính, nghe nói mười năm trước đã bước vào Trúc cơ cảnh. Hơn nữa Diêm Lâm Chử này vẫn còn là một vị Hầu gia của Tề quốc.
Đã nói đến quyền thế vạn hộ hầu, thì thuộc hạ thống ngự bên dưới không đến vạn hộ sao được xưng tụng là Hầu gia. Từ Ngôn không biết bên dưới tay Diêm Lâm Chử có bao nhiêu binh mã, nhưng vị Diêm tướng quân này thật sự phô trương đến kinh người.
Mới là buổi trưa, nhưng một đội binh lính Tề quốc tiên y nộ mã chỉnh tề đi mở đường, là một đám người hầu Tướng quân mặc cẩm y, còn có thêm tám con ngựa thân thể cao lớn, mũi hướng trời cao. Tướng quân xuất hành, chỉ thiếu chiêng trống vang trời và phố xá vắng sạch người mà thôi.
Hầu gia có quyền thế, phô trương không giống người thường ở điểm người khác ngồi xe, còn vị này lại ngồi thuyền mà tới.
Quả thật là Diêm tướng quân ngồi thuyền tới đấy. Tám con ngựa cao lớn kéo theo một chiếc thuyền có hai tầng lầu, đáy thuyền có gắn hai hàng bánh xe sắc nhọn bao bọc giáp sắt bên dưới. Trên boong thuyền có thêm binh sĩ trang bị vũ trang đầy đủ, nhìn qua đầy uy phong lẫm liệt.
Chuyện đi tàu thuyền trên mặt đất kì lạ thế này khiến Từ Ngôn nhìn vào không hiểu nổi. Thế nhưng dân chúng lại thấy chẳng có gì đáng nói. Truyền thống Tề quốc mấy trăm năm nay đều là mỗi nhà chuẩn bị sẵn một chiếc thuyển, cho nên nhìn thấy người khác đi thuyền trên mặt đất chẳng có vấn đề gì cả. Nếu như Thông Thiên Hà có tràn đê, thì xe thuyền này mới có thể nổi lên trong lũ lụt ngay lập tức được.
Hoàng tộc Tề quốc xuất hành đều ngồi trên loại xe thuyền này cả.
Toàn bộ lầu cao của Mai Hương lâu đã được để trống từ trước, không một người khách nào có mặt tại lầu hai cả. Diêm Lâm Chử vừa mới rời thuyền đã được đón tiếp đi vào Mai Hương lâu.
Vị Diêm tướng quân này là một tên đại mập mạp. Y nhìn nhìn trang hoàng trong Mai Hương lâu, vừa ý gật gật đầu, tại tăng thêm Mai Tam Nương tận lực nịnh nọt, có thể thấy được Diêm Lâm Chử tương đối thỏa mãn với chỗ tổ chức tiệc lần này.
Toàn bộ một gian phòng thanh nhã lớn nhất trên lầu hai được bao trọn. Diêm tướng quân còn mang hậu vệ đến canh gác quanh cửa ra vào, trừ gã sai vặt tại Mai Hương lâu ra thì cả những cái tên đứng đầu bảng hoa khôi đều bị ngăn bên ngoài.
Diêm Lâm Chử vốn là khách mà còn tới sớm hơn chủ tiệc, loại cục diện này khiến người ngoài nhìn vào đều cảm thấy có chút đường đột. Thế nhưng vị mở tiệc chiêu đãi Diêm Lâm Chử không phải nhân vật mờ nhạt gì, mà có địa vị phi phàm, đến Diêm Lâm Chử cũng phải nhường người ta vài phần thể diện.
Không lâu sau, có một đội nhân mã từ đầu đường đi tới. Mấy người này đều mặc cẩm bào, lưng đeo đai ngọc, tuổi tác lại chỉ chừng hai mươi. Người nào người nấy hai mắt sáng như điện, tinh thần sáng láng, sau lưng đều đeo trường kiếm, nhìn trang trí tinh xảo trên thân kiếm cũng có thể nhận ra đó là danh kiếm bảo kiếm mà những thanh kiếm tầm thường vũ phu không cách nào sánh nổi.
Đi đầu nhóm người này là một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mày rậm mắt ưng, mũi như chim ưng. Đám người này không coi ai ra gì mà đạp cửa đi vào Mai Hương lâu, sau đó đi thẳng lên lầu hai, đến gian phòng thanh nhã của Diêm Lâm Chử.
“Diêm tướng quân, từ khi chia tay đến giờ ngài vẫn khỏe chứ? Tiểu chất đến chậm một bước, thất lễ, đã chậm trễ.”
“Nói gì vậy, tuổi tác lớn rồi, đi ra ngoài cũng sớm một chút thôi. Hiền chất tuyển chọn Mai Hương lâu này quả nhiên không tệ, thanh tĩnh, lịch sự, tao nhã. Rất hợp với tâm ý của bản Hầu.”
Từ Ngôn đưa khách nhân lên rồi trở ra tới cửa, mới nghe được hai câu chào hỏi này thì cửa phòng đã bị đóng lại. Đám quân sĩ và mấy vị thanh niên kia đều là những cao thủ, ánh mắt tên nào nhìn hắn cũng đầy bất thiện.
Từ Ngôn cười ngây ngô lui xuống, rồi trở xuống đại sảnh lầu một.
Thanh niên vừa rồi bước vào, chính là Đại Thái Bảo đại danh đỉnh đỉnh của Quỷ Vương môn.
Môn chủ Quỷ Vương môn là Trác Thiên Ưng chỉ có một đứa con trai là Trác Thiếu Vũ. Trong mười tám Thái Bảo, chỉ có Đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ, mười bảy người còn lại đều là nghĩa tử của Trác Thiên Ưng. Cái danh hào Thái Bảo này như sấm bên tai ở khắp Phong Sơn thành, địa vị trong Quỷ Vương môn vượt xa những Đường chủ bình thường, đến bốn vị Hộ pháp nhìn thấy mười tám Thái Bảo đều lấy lễ mà nhường ba phần.
Một người con trai ruột, mười bảy người con nuôi khiến Từ Ngôn ngồi ngoài đại sảnh đầy hâm mộ gật gật đầu. Hắn xem ra, khi vị môn chủ Quỷ Vương môn kia chết đi, chắc hẳn lúc đó rất náo nhiệt đấy.
Trong mắt chút ít người ngồi trên cao mà nói thì việc Đại Thái Bảo Quỷ Vương môn mở tiệc chiêu đãi Diêm tướng quân Phong Sơn thành chẳng qua chỉ là một buổi tụ họp nhỏ thông thường mà thôi. Thế nhưng trong mắt Mai Tam Nương, vị kia là nhân vật khó lường không thể chọc được. Bởi vì một Đường chủ Thanh Mộc đường đã có thể khiến nàng bó tay hết cách, lại không cách nào so sánh với địa vị cao hơn rất nhiều của Thái Bảo, lại càng không nói đến vị Diêm tướng quân đã ngồi chờ từ trước kia nữa.
Thức ăn ngon, rượu ngon tất nhiên đều được chuẩn bị đầy đủ. Hôm nay coi như Mai Hương lâu đã bỏ ra rất nhiều sức lực, nhà bếp bận rộn không ngơi với khí thế ngất trời.Mấy nàng đầu bảng thì trang điểm cho mình xinh đẹp hơn hẳn, son phấn dày hơn, mà xiêm y trên người lại càng sặc sỡ và mỏng manh hơn nữa.
Từ Ngôn chỉ quan tâm tới chuyện đưa rượu lên. Mười bình rượu ngon này được mua với giá rất cao ở tại tửu phường lớn nhất nơi này, vì những loại rượu ngon này mà Mai Tam Nương coi như đã bỏ ra tất cả vốn liếng. Chẳng những nàng muốn tiếp đón những vị đại nhân vật này thật tốt, mà còn mượn nhờ ngọn gió đông này đè ép vị Đường chủ Thanh Mộc đường phiền toái kia lại nữa.
Trưa qua giờ trưa thì Nhạc Thừa Phong với một thân áo bào xám cùng đám thủ hạ túm tụm bên ngoài Mai Hương lâu như thường lệ.
Nhạc Thừa Phong có thân hình cao gầy, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Dạo này gần như ngày nào gã cũng kéo tới ăn uống tại Mai Hương lâu một lần. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vừa tới cửa, Nhạc Thừa Phong đã thấy một cái xe thuyền với tám con ngựa kéo. Loại phô trương này cũng không thường thấy ở Phong Sơn thành, nên nhìn cỗ xe thuyền này gã không khỏi chau mày.
"Đường chủ đại nhân, mời ngài vào bên trong!"
Vương Bát Chỉ nhìn thấy Đường chủ nhà mình, lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy nịnh bợ rồi vội vàng dẫn Nhạc Thừa Phong vào trong Mai Hương lâu.
"Ôi!!! Nhạc đường chủ, ngọn gió nào thổi ngài tới đây a."
Mai Tam Nương yêu kiều đưa đẩy tại đại sảnh bên dưới, nhìn thấy Nhạc Thừa Phong đến bèn cười duyên bước tới, chào hỏi: “Mấy gian phòng trên lầu hai vốn để lại cho ngài, có bao nhiêu người đến nhưng ta có nói chết cũng không để cho họ. Đã biết rõ là hôm nay Nhạc đường chủ tới đây rồi kia mà, ha ha ha.”
Mai Tam Nương vừa nghênh đón đối phương lên lầu hai, vừa cười đùa nói chuyện. Nàng này chính là tú bà, làm gì có chuyện không có công phu liếc mắt đưa tình chứ?
Nhìn thấy Mai Tam Nương ngày thường nếu trốn được sẽ bỏ trốn, hôm nay lại có chút khách thường, Nhạc Thừa Phong đưa tay mạnh mẽ bóp một cái ở phía sau lưng đối phương. Chiếm được tiện nghi rồi, chân gã lại không động mà hỏi Vương Bát Chỉ: “Xe thuyền bên ngoài là của nhà nào vậy?”
Có thể trở thành Đường chủ của Quỷ Vương môn, Nhạc Thừa Phong không những là võ giả Tiên Thiên Tam mạch, mà tâm tư của gã cũng rất ranh ma. Gã nhìn ra được hôm nay có thể mình sẽ phải ăn Hông Môn yến, bèn dứt khoát dò xét cho rõ ràng.
“Hồi bẩm Đường chủ, là xe thuyền của Diêm tướng quân. Hôm nay Thái Bảo gia thiết yến trên lầu hai của Mai Hương lâu để chiêu đãi Diêm tướng quân.”
Vương bát chỉ bất quá là một tên lâu la ở Thanh Mộc đường.Trước mặt Đường chủ, gã cũng không dám nói dối, vội vàng khai báo đầu đuôi ngọn nguồn rõ ràng.
Nghe đến Thái Bảo và Diêm tướng quân đều ở đây, Nhạc Thừa Phong lập tức mất hết hứng thú lên lầu. Địa vị gã quả thật không thấp, thế nhưng so với Đại Thái Bảo và Diêm tướng quân thì không thể so nổi. Gã bèn dạo qua đại sảnh một vòng, ngó ngó qua rồi nói chỉ đúng lúc đi ngang qua rồi tiện ghé đây, sau đó quay người đi khiến Mai Tam Nương tức giận hung hăng dẫm mạnh chân xuống đất.
Chỉ cần dẫn được Nhạc Thừa Phong lên lầu hai, Mai Tam Nương đã sớm chuẩn bị xong xuôi để thực hiện mọi chuyện của mình. Cái gian phòng lớn của Diêm tướng quân kia chính là để chuẩn bị cho Nhạc Thừa Phong. Đến lúc đó, Mai Tam Nương có rất nhiều cách khiến hai nhóm người gặp nhau. Không nghĩ tới nàng chuẩn bị rung núi nhát hổ (*) thì con hổ Nhạc Thừa Phong còn không bước đến chân núi mà tránh né đi ngay.
Mai Tam Nương thầm hận không gặp thời cơ thì Từ Ngôn đang từ trong các lui ra ngoài.
Đây là lần đưa rượu thứ hai của hắn, đã nghe được vài câu bàn luận cái gì về ngựa a, con rắn a…Hắn nghe mà mù mờ không hiểu ra làm sao.
-------------------
(*)Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Tương tự như câu rung cây nhát khỉ bên mình.
Gọi là đại nhân vật, tất nhiên chỉ những người đứng đầu trong môn phái có thể hiệu lệnh được ngàn vạn môn đồ, hoặc là một phương chư hầu nào đó nắm giữ binh quyền to lớn trong tay.
Diêm tướng quân tại Phong Sơn thành chính là một vị đại nhân vật thật sự. Người này họ Diêm, tên là Lâm Chử. Chẳng những là tướng quân thống lĩnh hơn vạn binh mã, bản thân y cũng là một vị Tu hành giả chân chính, nghe nói mười năm trước đã bước vào Trúc cơ cảnh. Hơn nữa Diêm Lâm Chử này vẫn còn là một vị Hầu gia của Tề quốc.
Đã nói đến quyền thế vạn hộ hầu, thì thuộc hạ thống ngự bên dưới không đến vạn hộ sao được xưng tụng là Hầu gia. Từ Ngôn không biết bên dưới tay Diêm Lâm Chử có bao nhiêu binh mã, nhưng vị Diêm tướng quân này thật sự phô trương đến kinh người.
Mới là buổi trưa, nhưng một đội binh lính Tề quốc tiên y nộ mã chỉnh tề đi mở đường, là một đám người hầu Tướng quân mặc cẩm y, còn có thêm tám con ngựa thân thể cao lớn, mũi hướng trời cao. Tướng quân xuất hành, chỉ thiếu chiêng trống vang trời và phố xá vắng sạch người mà thôi.
Hầu gia có quyền thế, phô trương không giống người thường ở điểm người khác ngồi xe, còn vị này lại ngồi thuyền mà tới.
Quả thật là Diêm tướng quân ngồi thuyền tới đấy. Tám con ngựa cao lớn kéo theo một chiếc thuyền có hai tầng lầu, đáy thuyền có gắn hai hàng bánh xe sắc nhọn bao bọc giáp sắt bên dưới. Trên boong thuyền có thêm binh sĩ trang bị vũ trang đầy đủ, nhìn qua đầy uy phong lẫm liệt.
Chuyện đi tàu thuyền trên mặt đất kì lạ thế này khiến Từ Ngôn nhìn vào không hiểu nổi. Thế nhưng dân chúng lại thấy chẳng có gì đáng nói. Truyền thống Tề quốc mấy trăm năm nay đều là mỗi nhà chuẩn bị sẵn một chiếc thuyển, cho nên nhìn thấy người khác đi thuyền trên mặt đất chẳng có vấn đề gì cả. Nếu như Thông Thiên Hà có tràn đê, thì xe thuyền này mới có thể nổi lên trong lũ lụt ngay lập tức được.
Hoàng tộc Tề quốc xuất hành đều ngồi trên loại xe thuyền này cả.
Toàn bộ lầu cao của Mai Hương lâu đã được để trống từ trước, không một người khách nào có mặt tại lầu hai cả. Diêm Lâm Chử vừa mới rời thuyền đã được đón tiếp đi vào Mai Hương lâu.
Vị Diêm tướng quân này là một tên đại mập mạp. Y nhìn nhìn trang hoàng trong Mai Hương lâu, vừa ý gật gật đầu, tại tăng thêm Mai Tam Nương tận lực nịnh nọt, có thể thấy được Diêm Lâm Chử tương đối thỏa mãn với chỗ tổ chức tiệc lần này.
Toàn bộ một gian phòng thanh nhã lớn nhất trên lầu hai được bao trọn. Diêm tướng quân còn mang hậu vệ đến canh gác quanh cửa ra vào, trừ gã sai vặt tại Mai Hương lâu ra thì cả những cái tên đứng đầu bảng hoa khôi đều bị ngăn bên ngoài.
Diêm Lâm Chử vốn là khách mà còn tới sớm hơn chủ tiệc, loại cục diện này khiến người ngoài nhìn vào đều cảm thấy có chút đường đột. Thế nhưng vị mở tiệc chiêu đãi Diêm Lâm Chử không phải nhân vật mờ nhạt gì, mà có địa vị phi phàm, đến Diêm Lâm Chử cũng phải nhường người ta vài phần thể diện.
Không lâu sau, có một đội nhân mã từ đầu đường đi tới. Mấy người này đều mặc cẩm bào, lưng đeo đai ngọc, tuổi tác lại chỉ chừng hai mươi. Người nào người nấy hai mắt sáng như điện, tinh thần sáng láng, sau lưng đều đeo trường kiếm, nhìn trang trí tinh xảo trên thân kiếm cũng có thể nhận ra đó là danh kiếm bảo kiếm mà những thanh kiếm tầm thường vũ phu không cách nào sánh nổi.
Đi đầu nhóm người này là một thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mày rậm mắt ưng, mũi như chim ưng. Đám người này không coi ai ra gì mà đạp cửa đi vào Mai Hương lâu, sau đó đi thẳng lên lầu hai, đến gian phòng thanh nhã của Diêm Lâm Chử.
“Diêm tướng quân, từ khi chia tay đến giờ ngài vẫn khỏe chứ? Tiểu chất đến chậm một bước, thất lễ, đã chậm trễ.”
“Nói gì vậy, tuổi tác lớn rồi, đi ra ngoài cũng sớm một chút thôi. Hiền chất tuyển chọn Mai Hương lâu này quả nhiên không tệ, thanh tĩnh, lịch sự, tao nhã. Rất hợp với tâm ý của bản Hầu.”
Từ Ngôn đưa khách nhân lên rồi trở ra tới cửa, mới nghe được hai câu chào hỏi này thì cửa phòng đã bị đóng lại. Đám quân sĩ và mấy vị thanh niên kia đều là những cao thủ, ánh mắt tên nào nhìn hắn cũng đầy bất thiện.
Từ Ngôn cười ngây ngô lui xuống, rồi trở xuống đại sảnh lầu một.
Thanh niên vừa rồi bước vào, chính là Đại Thái Bảo đại danh đỉnh đỉnh của Quỷ Vương môn.
Môn chủ Quỷ Vương môn là Trác Thiên Ưng chỉ có một đứa con trai là Trác Thiếu Vũ. Trong mười tám Thái Bảo, chỉ có Đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ, mười bảy người còn lại đều là nghĩa tử của Trác Thiên Ưng. Cái danh hào Thái Bảo này như sấm bên tai ở khắp Phong Sơn thành, địa vị trong Quỷ Vương môn vượt xa những Đường chủ bình thường, đến bốn vị Hộ pháp nhìn thấy mười tám Thái Bảo đều lấy lễ mà nhường ba phần.
Một người con trai ruột, mười bảy người con nuôi khiến Từ Ngôn ngồi ngoài đại sảnh đầy hâm mộ gật gật đầu. Hắn xem ra, khi vị môn chủ Quỷ Vương môn kia chết đi, chắc hẳn lúc đó rất náo nhiệt đấy.
Trong mắt chút ít người ngồi trên cao mà nói thì việc Đại Thái Bảo Quỷ Vương môn mở tiệc chiêu đãi Diêm tướng quân Phong Sơn thành chẳng qua chỉ là một buổi tụ họp nhỏ thông thường mà thôi. Thế nhưng trong mắt Mai Tam Nương, vị kia là nhân vật khó lường không thể chọc được. Bởi vì một Đường chủ Thanh Mộc đường đã có thể khiến nàng bó tay hết cách, lại không cách nào so sánh với địa vị cao hơn rất nhiều của Thái Bảo, lại càng không nói đến vị Diêm tướng quân đã ngồi chờ từ trước kia nữa.
Thức ăn ngon, rượu ngon tất nhiên đều được chuẩn bị đầy đủ. Hôm nay coi như Mai Hương lâu đã bỏ ra rất nhiều sức lực, nhà bếp bận rộn không ngơi với khí thế ngất trời.Mấy nàng đầu bảng thì trang điểm cho mình xinh đẹp hơn hẳn, son phấn dày hơn, mà xiêm y trên người lại càng sặc sỡ và mỏng manh hơn nữa.
Từ Ngôn chỉ quan tâm tới chuyện đưa rượu lên. Mười bình rượu ngon này được mua với giá rất cao ở tại tửu phường lớn nhất nơi này, vì những loại rượu ngon này mà Mai Tam Nương coi như đã bỏ ra tất cả vốn liếng. Chẳng những nàng muốn tiếp đón những vị đại nhân vật này thật tốt, mà còn mượn nhờ ngọn gió đông này đè ép vị Đường chủ Thanh Mộc đường phiền toái kia lại nữa.
Trưa qua giờ trưa thì Nhạc Thừa Phong với một thân áo bào xám cùng đám thủ hạ túm tụm bên ngoài Mai Hương lâu như thường lệ.
Nhạc Thừa Phong có thân hình cao gầy, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Dạo này gần như ngày nào gã cũng kéo tới ăn uống tại Mai Hương lâu một lần. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Vừa tới cửa, Nhạc Thừa Phong đã thấy một cái xe thuyền với tám con ngựa kéo. Loại phô trương này cũng không thường thấy ở Phong Sơn thành, nên nhìn cỗ xe thuyền này gã không khỏi chau mày.
"Đường chủ đại nhân, mời ngài vào bên trong!"
Vương Bát Chỉ nhìn thấy Đường chủ nhà mình, lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười đầy nịnh bợ rồi vội vàng dẫn Nhạc Thừa Phong vào trong Mai Hương lâu.
"Ôi!!! Nhạc đường chủ, ngọn gió nào thổi ngài tới đây a."
Mai Tam Nương yêu kiều đưa đẩy tại đại sảnh bên dưới, nhìn thấy Nhạc Thừa Phong đến bèn cười duyên bước tới, chào hỏi: “Mấy gian phòng trên lầu hai vốn để lại cho ngài, có bao nhiêu người đến nhưng ta có nói chết cũng không để cho họ. Đã biết rõ là hôm nay Nhạc đường chủ tới đây rồi kia mà, ha ha ha.”
Mai Tam Nương vừa nghênh đón đối phương lên lầu hai, vừa cười đùa nói chuyện. Nàng này chính là tú bà, làm gì có chuyện không có công phu liếc mắt đưa tình chứ?
Nhìn thấy Mai Tam Nương ngày thường nếu trốn được sẽ bỏ trốn, hôm nay lại có chút khách thường, Nhạc Thừa Phong đưa tay mạnh mẽ bóp một cái ở phía sau lưng đối phương. Chiếm được tiện nghi rồi, chân gã lại không động mà hỏi Vương Bát Chỉ: “Xe thuyền bên ngoài là của nhà nào vậy?”
Có thể trở thành Đường chủ của Quỷ Vương môn, Nhạc Thừa Phong không những là võ giả Tiên Thiên Tam mạch, mà tâm tư của gã cũng rất ranh ma. Gã nhìn ra được hôm nay có thể mình sẽ phải ăn Hông Môn yến, bèn dứt khoát dò xét cho rõ ràng.
“Hồi bẩm Đường chủ, là xe thuyền của Diêm tướng quân. Hôm nay Thái Bảo gia thiết yến trên lầu hai của Mai Hương lâu để chiêu đãi Diêm tướng quân.”
Vương bát chỉ bất quá là một tên lâu la ở Thanh Mộc đường.Trước mặt Đường chủ, gã cũng không dám nói dối, vội vàng khai báo đầu đuôi ngọn nguồn rõ ràng.
Nghe đến Thái Bảo và Diêm tướng quân đều ở đây, Nhạc Thừa Phong lập tức mất hết hứng thú lên lầu. Địa vị gã quả thật không thấp, thế nhưng so với Đại Thái Bảo và Diêm tướng quân thì không thể so nổi. Gã bèn dạo qua đại sảnh một vòng, ngó ngó qua rồi nói chỉ đúng lúc đi ngang qua rồi tiện ghé đây, sau đó quay người đi khiến Mai Tam Nương tức giận hung hăng dẫm mạnh chân xuống đất.
Chỉ cần dẫn được Nhạc Thừa Phong lên lầu hai, Mai Tam Nương đã sớm chuẩn bị xong xuôi để thực hiện mọi chuyện của mình. Cái gian phòng lớn của Diêm tướng quân kia chính là để chuẩn bị cho Nhạc Thừa Phong. Đến lúc đó, Mai Tam Nương có rất nhiều cách khiến hai nhóm người gặp nhau. Không nghĩ tới nàng chuẩn bị rung núi nhát hổ (*) thì con hổ Nhạc Thừa Phong còn không bước đến chân núi mà tránh né đi ngay.
Mai Tam Nương thầm hận không gặp thời cơ thì Từ Ngôn đang từ trong các lui ra ngoài.
Đây là lần đưa rượu thứ hai của hắn, đã nghe được vài câu bàn luận cái gì về ngựa a, con rắn a…Hắn nghe mà mù mờ không hiểu ra làm sao.
-------------------
(*)Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Tương tự như câu rung cây nhát khỉ bên mình.
Bình luận truyện