Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1901: Mỹ nam kế (1)



Người trước mắt hắn, chính là Thánh tổ, một trong ba người con của Vĩnh Hằng năm đó! Cũng chính là tổ tiên của Thánh Hoàng, ngọn nguồn huyết mạch của hắn!

Một trận chiến này, căn bản cũng không có bất kỳ lo lắng gì. Theo thánh tổ mở mắt ra, theo hắn nhấc chân lên, một hồi huyết mạch tương tự, nhưng lại có ý chí chiến đấu khác, ầm ầm triển khai!

Trận chiến đấu này không duy trì được bao lâu, Thánh Hoàng phun ra máu tươi. Trong tiếng cười thảm, hắn không thể không rời khỏi đường phong ấn huyết mạch này. Nếu như hắn không đi, hắn nhất định phải chết ở chỗ này. Nhưng theo hắn rời đi, vậy đường phong ấn huyết mạch này nhất thời ảm đạm. Trong chớp mắt ở dưới sự tập trung chú ý của mọi người ở Tiên Vực Vĩnh Hằng, đường này ở trên người của chúa tể... tự nhiên sẽ vỡ nát từng tấc, hoàn toàn tan vỡ!!

Không thành công, lại chính là hoàn toàn thất bại!

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Thánh Hoàng sau khi rời đi, càng thêm tuyệt vọng. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, có thể đây mới là người chúa tể khổng lồ. Chỗ nguyên nhân hắn giãy dụa, tất cả... đều một cái bẫy!

Hắn làm vậy là muốn mượn lực lượng của Thánh Hoàng cùng Bạch Tiểu Thuần, tới tăng nhanh khả năng phong ấn của mình tan vỡ!

- Tiên Vực Vĩnh Hằng... Tai họa lớn buông xuống...

Thánh Hoàng cười thảm. Sau khi hắn bay ra khỏi thân thể của chúa tể, hắn nhìn người khổng lồ kia, lúc này thân thể đã chấn động mãnh liệt hơn. tim Thánh Hoàng cũng rơi xuống đáy vực.

Hắn chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng vào chỗ của Bạch Tiểu Thuần, nếu như đường phong ấn huyết mạch của Bạch Tiểu Thuần cũng tan vỡ, như vậy Tiên Vực Vĩnh Hằng...sẽ thật sự bị tiêu diệt tuyệt vong.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng đều run rẩy. Bọn họ thấy được Thánh Hoàng thất bại, thấy được đường thứ hai tan vỡ, cũng thấy được người chúa tể khổng lồ giãy dụa càng thêm mãnh liệt.

- Khôi Hoàng, hi vọng cuối cùng!

- Khôi Hoàng, nhất định phải thành công!!!

Vô số người đang run rẩy. Tất cả cầu khẩn đều đặt ở chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Cho dù là Thánh Hoàng cũng vậy.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần ngưng tụ tất cả hy vọng của toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, ở bên trong kinh mạch phong ấn huyết mạch, thân thể cũng dừng lại, thở ra một hơi. Hắn cảm nhận được bên trong kinh mạch này hình như xuất hiện một ít biến hóa. Bốn phía xung quanh ban đầu vốn đã ít đi u ảnh, thoáng cái lại nhiều hơn.

Hắn mặc dù không biết bên ngoài xảy ra vấn đề gì, nhưng lại có loại cảm giác bất an. Loại cảm giác này, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần xuất hiện lo lắng mãnh liệt. Trong tiếng gầm khẽ, tốc độ của hắn nhanh hơn. Nhân lúc u ảnh ở bốn phía xung quanh đang biến ảo, hắn bỗng nhiên phóng đi.

Thậm chí lực tu vi, Bạch Tiểu Thuần cũng vẫn không có cách nào tiếp tục chậm lại phóng ra. Lúc này toàn thân hắn hóa thành gió bão. Hắn đi qua nơi nào, bẻ gãy nghiền nát nơi đó. Tất cả u ảnh vẫn không có cách nào ngăn cản được hắn, lao theo phía sau đường phong ấn huyết mạch của hắn. Ở trong mắt mọi người bên ngoài, hắn cách đan điền càng lúc càng gần!

Từ trước đó gần như ba phần, đã đến năm phần, sáu phần, bảy phần...

Quét ngang đoạn đường này, tiếng hô của Bạch Tiểu Thuần không ngừng truyền ra. Bất Tử Quyển khôi phục đều thi triển ra đến cực hạn, lúc này mới khiến cho hắn từ trong thiên quân vạn mã u ảnh này, cứng rắn xông ra.

Nhưng ngay khi hắn chữa trị đường phong ấn huyết mạch này đến hơn bảy phần, gần như tám phần mười, bỗng nhiên, bước chân của Bạch Tiểu Thuần lại dừng lại. Hắn thấy được phía sau lưng vô số u sảnh đằng trước, thình lình có một nữ tử cúi đầu!

Nữ tử này toàn thân mặc cung trang, thoạt nhìn rất ưu nhã. Những u ảnh ở bốn phía xung quanh nàng hình như cũng không dám tới gần, cho nên tạo thành một mảnh trống trải xung quanh nữ tử này.

Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía nữ tử này, nàng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một dung nhan tuyệt thế!

- Tiên hậu!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, theo bản năng lại sờ sờ túi đựng đồ của mình. Nữ tử này chính là tiên hậu. Nhưng hiển nhiên không giống với tiên hậu được Bạch Tiểu Thuần thu vào trong túi đựng đồ... Hình như tiên hậu trước mắt này là do thần niệm của Nghịch Phàm biến thành, là hình dáng của nàng khi còn sống, cũng là thời khắc đỉnh phong!

Toàn thân nàng có sóng dao động Thái Cổ cực hạn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất đau đầu. Gần như ở trong nháy mắt khi ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt tiên hậu lộ ra sự lạnh lùng. Tay phải của nàng đột nhiên giơ lên cao. Nhất thời, những u ảnh ở phía trước nàng, mỗi một u ảnh lại ở trong tiếng gào thét lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.

Cùng lúc đó, tiên hậu cũng cất bước, hóa thành một đạo cầu vồng, mang theo khí thế kinh người, lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần!

- Đáng chết, các nàng này chẳng lẽ khắc ta!

Trong tiếng gầm nhẹ, Bạch Tiểu Thuần cũng vọt về phía trước. Gió bão bên ngoài thân thể đang cùng u ảnh bốn phía xung quanh va chạm, lập tức tự bạo, dâng lên trùng kích cuồng bạo, quét ngang tám phương.

Những u ảnh này không có cách nào chịu được lực lượng của trận gió bão hung bạo này. Nhưng đối với tiên hậu mà nói, căn bản cũng không đáng lưu ý tới. Tốc độ của nàng hoàn toàn không có một chút chậm lại nào, lại trực tiếp va chạm vào Bạch Tiểu Thuần.

Những tiếng động ầm ầm nhất thời ngập trời, vang vọng bốn phía xung quanh. Đồng thời, khóe miệng Bạch Tiểu Thuần tràn ra máu tươi. Thân thể hắn nhanh chóng lùi về phía sau. Mặc dù Bất Tử Quyển khôi phục khiến cho thương thế của hắn rất nhanh lại khỏi hẳn, nhưng đầu của hắn lại đau hơn.

Nhất là sau khi nhìn thấy chỗ tiên hậu, ở trong công kích giữa hai bên, bóng dáng nàng mặc dù cũng đã tan rã không ít, nhưng trong chớp mắt một lần nữa ngưng tụ, Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng.

- Ta vẫn có một đòn sát thủ. Nếu vẫn không được, cũng chỉ có thể sử dụng Thủy Trạch Quốc Độ!

Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái, trong lòng hắn vẫn có ý định tiết kiệm tu vi. Lúc này mắt thấy tiên hậu lại một lần nữa lao tới, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, hai mắt khép kín.

Ở trong chớp mắt tiên hậu tới gần, hai mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mở ra. Một khí tức hoàn toàn khác hẳn so với khí tức của hắn, ầm ầm bạo phát ra. Đó là sự tang thương của năm tháng, đó là sự trầm ổn vô cùng, đó là chí cao vô thượng!

Đây chính là... khí tức của Đạo Trần!

- Tiểu sư muội...

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ hồi ức, khẽ thì thào nói.

Lời nói này vừa ra, mặt tiên hậu vốn không đổi sắc, chỉ là trong mắt băng như lạnh, đột nhiên thân thể run lên, cuối cùng lại dừng lại ở giữa không trung. Thân thể nàng càng thêm run rẩy, kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần. Thần sắc của nàng dần dần lộ ra sự giãy dụa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện