Chương 74: Thì ra là Bạch Tiểu Thuần
Giọng nói của Chu trưởng lão truyền ra quanh quẩn khắp toàn bộ Hương Vân Sơn. Sau khi vô số đệ tử nghe thấy thì thần sắc đều trở nên cổ quái. Chuyện đã xảy ra ở Hương Vân Sơn ngày hôm nay đã làm cho tất cả mọi người chấn kinh rồi...
Các trưởng lão khác của Hương Vân Sơn cũng đều nhìn thấy mà giật mình, chẳng qua con chim phượng kia là sủng vật mà Chu trưởng lão yêu quý, nên những người khác cũng không tiện cưỡng ép ngăn cản, vạn nhất làm con chim phượng phát cuồng đó bị thương thì sẽ làm cho Chu trưởng lão không vui.
Mà quan trọng nhất là... Toàn bộ Hương Vân Sơn, chỉ có một người nuôi chim là Chu trưởng lão. Vì vậy vô luận nói thế nào cũng đều là chuyện trong nhà của Chu trưởng lão, người ngoài không tiện nhúng tay vào.
Về phần Linh Vĩ Kê... Lý Thanh Hậu đi ra ngoài, Chu Tâm Kỳ thân làm đệ tử có muốn quản cũng hữu tâm vô lực. Nhất là con chim phượng đực kia quá cường hãn, lúc ban ngày nàng đứng ở xa nhìn thấy qua, xấu hổ mặt đỏ bừng, làm sao dám tiến đến.
Giờ phút này, thân hình Chu trưởng lão không thể khống chế được đang không ngừng run rẩy. Lão đau lòng nhìn con chim phượng vẫn còn đang gào khóc kêu to kia, lại nhìn bầy chim ở bốn phía uể oải không còn sức sống, khóc không ra nước mắt.
“Lão phu nhất định sẽ tra ra, rút cuộc là ai đã làm chuyện này!!” Dùng dược đạo tạo nghệ của Chu trưởng lão, lão liếc mắt là thấy chim phượng của mình bị người ta hạ dược rồi.
Bạch Tiểu Thuần trốn ở trong Luyện Dược Các, cho dù nơi đây đã có khả năng ngăn cách âm thanh với bên ngoài, nhưng dưới sự phẫn nộ của Chu trưởng lão, âm thanh gào thét của lão có lực xuyên thấu quá mạnh. Mặc dù ở chỗ này, Bạch Tiểu Thuần cũng loáng thoáng nghe thấy.
Da đầu hắn run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ ủy khuất. Hắn thật sự cảm thấy oan uổng...
Trước mắt hắn cũng chỉ có thể kỳ vọng chuyện này không có chút kẽ hở, Chu trưởng lão tìm không ra được mình... Bạch Tiểu Thuần mặt mày ủ rũ, rồi lại suy tư về cách phối hợp luyện chế cái viên động dục đan kia, khiến cho hiệu quả của đan dược tốt hơn.
Liên tiếp mấy ngày nghiên cứu, hắn cũng nhiều lần đi ra ngoài mua sắm dược thảo cần thiết, còn dùng điểm cống hiến đổi lấy một chút vật phẩm rất khó mua được ở bên ngoài, không ngừng thử nghiệm ở bên trong Luyện Dược Các.
Âm thanh đổ vỡ bạo liệt thường xuyên truyền ra, nói theo một cách khác, đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần đi sáng tạo ra một cái phương thuốc hoàn chỉnh. Lúc thí luyện Dược Đồ lúc trước, mặc dù hắn đã hiểu ra, nhưng chỉ là một thay đổi rất nhỏ.
Không giống như bây giờ là hoàn toàn sáng tạo ra mà không có cơ sở, độ khó to lớn, không thể so sánh. Nếu là đổi lấy dược đạo tạo nghệ của Bạch Tiểu Thuần lúc tấn chức Dược Đồ thì hắn không làm được điều này. Nhưng hôm nay sau hơn một năm nghiên cứu dược đạo, hắn đã có thể đi nếm thử một chút.
Mặc dù vẫn còn khó khăn, nhưng con đường mà hắn đang đi bây giờ cũng không phải là những Dược Đồ khác nghĩ ra được, mà là con đường lớn mà chỉ có Dược Sư mới có thể đi tìm tòi.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần vẫn ở trong Luyện Dược Các, đắm chìm bên trong sáng tạo ra đan phương mới, không ngừng thử nghiệm, cũng đã có một chút ý tưởng.
Vào lúc thần sắc hắn phấn khởi mở lò, thì ở trên Hương Vân Sơn, trên mặt Chu trưởng lão lộ ra vẻ đau lòng đang cho một con chim phượng ỉu xìu trước mặt ăn.
“An tâm tu dưỡng, tất cả mọi chuyện ngươi làm lúc trước cũng đều không phải là mong muốn của ngươi, không phải là lỗi của ngươi. Chờ đến khi ngươi khỏe lại, mang lão phu đi tìm người đã hạ dược ngươi. Dù bất kể là ai, lão phu cũng phải khiến cho hắn phải trả giá thật nhiều!!” Vẻ mặt Chu trưởng lão lộ ra hung ý. Nửa tháng nay, lão đã điều tra toàn bộ Hương Vân Sơn, thậm chí ngay cả hai ngọn núi khác của bờ nam lão cũng đều đã tra xét.
Nhưng vẫn không có tìm ra được bất luận dấu vết gì để lại. Phương pháp duy nhất trước mắt, chính là chờ con chim phượng này sau khi tu dưỡng một đoạn thời gian, rồi tự mình mang lão đi tìm.
Đồng thời lão cũng phát hiện ra, nửa tháng này, toàn bộ Hương Vân Sơn... Lại không có bất kỳ một cánh chim nào qua lại. Tựa như sau thảm án xảy ra nửa tháng trước, thì nơi đây đã trở thành cấm khu của tất cả chim...
Dường như ở giữa không trung vẫn còn tản mát ra một cỗ khí tức kinh người, làm cho tất cả chim khi thấy đều biến sắc, sao dám tiến đến. Coi như là những con Linh Vĩ Kê kia, cũng cả ngày run rẩy, thất hồn lạc phách. Những tên đệ tử nuôi dưỡng Linh Vĩ Kê, từng tên một mặt buồn rười rượi, dám hận mà không dám nói.
Thời gian dần qua, sau khi việc này phát sinh, ở trên Hương Vân Sơn chậm rãi xuất hiện một loạt tin đồn...
“Còn nhớ con chim nửa tháng trước không? Ta nghe được một tin, nói con chim kia ăn đan dược của Chu trưởng lão nên mới trở thành như thế... Chỉ là không biết, Chu trưởng lão tuổi đã lớn như vậy, vì sao còn luyện chế loại đan dược này...”
“Phù... Nhỏ giọng một chút. Biết vì sao Chu trưởng lão ưa thích những con chim phượng kia không... Cái này có bí mật cực kỳ bi thảm a, Chu trưởng lão cả đời không có đạo lữ, khục khục... Ngươi hiểu chưa!”
“Trời ạ, điên rồi a. Chẳng lẽ những con chim kia vì không chịu được Chu trưởng lão trường kỳ tra tấn, cho nên mới nổi điên!!”
Tin đồn này càng truyền càng phóng đại. Đến cuối cùng, hầu như phần lớn đệ tử Hương Vân Sơn đều nghe nói, hơn nữa lúc mỗi người nói cho người khác, đều không tự chủ được mà sinh ra một chút suy nghĩ ảo tưởng. Vì vậy sau khi lan ra, đủ loại truyền thuyết xuất hiện.
Chu trưởng lão nghe được việc này thì tức giận thiếu chút nữa thì phun ra máu tươi, cố tình giải thích. Nhưng khi từng người nhìn thấy lão thì vẻ mặt rõ ràng đều biến hóa, khiến cho lão có giải thích như thế nào cũng không được tác dụng gì. Ngoài mặt thì kính sợ cúi đầu, nhưng âm thầm đồn đại thì lại càng nhiều...
Cho đến khi lại qua nửa tháng. Ngày hôm nay, Chu trưởng lão toàn thân sát khí ngập trời, thần sắc dữ tợn chưa từng có. Tay phải lão vung lên, lập tức con chim phượng đực đã được nghỉ ngơi một tháng kia bỗng nhiên bay ra. Cái đầu của nó đã lấy lại được bộ dạng cường tráng, thậm chí khí tức rõ ràng còn cường đại hơn một ít, hiển nhiên là trong họa được phúc...
Lúc đầu Chu trưởng lão thấy như vậy thì đáy lòng cũng thoáng dễ chịu đi một chút, nhưng sự bực bội trong lòng lão thì vẫn không giảm bớt. Nghĩ tới một tháng này, vô số đệ tử trong tông môn khi nhìn thấy mình thì đều lộ ra bộ dạng sợ hãi, còn có những người cùng thế hệ ở trước mặt mình ho khan lộ ra bộ dạng cổ quái. Đặc biệt là những lời đồn đại kia làm cho Chu trưởng lão giận sôi lên. Giờ phút này lão mang theo chim phượng, lập tức bay ra.
“Đi tìm cho ta, tìm người nào đã hạ dược ngươi!!” Chu trưởng lão nghiến răng nghiến lợi.
Chim phượng phát ra một tiếng kêu rất to, nhanh chóng bay về phía trước. Chu trưởng lão đi theo ở phía sau, sát khí toàn thân ngày càng đậm, đưa tới sự chú ý của không ít đệ tử Hương Vân Sơn, thậm chí còn có một vài đệ tử thích hóng chuyện, đi theo ở xa xa.
Rất nhanh, chỉ thấy con chim phượng đực kia bay thẳng đến chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần. Sau khi tới nơi, nó lượn vòng ở giữa không trung, nghiêng đầu nhìn về phía Chu trưởng lão, trong mắt lộ ra ủy khuất, phát ra từng trận âm thanh tê minh, tựa như đang nói với Chu trưởng lão rằng nó bị hạ dược là ở chỗ này.
Cảnh tượng này lập tức bị những đệ tử theo sau nhìn thấy, từng tên đều mở to mắt. Lúc đầu là sửng sốt, đến khi ý thức được đây là động phủ của người nào thì trong nháy mắt, thần sắc của tất cả lại càng thêm cổ quái.
“Nơi đây... Hình như là nhà của Bạch sư thúc.”
“Đích xác là của Bạch sư thúc...”
“Khục khục, việc này nếu là người khác làm ra thì ta cũng không tin. Nhưng nếu là Bạch sư thúc thì... hợp tình hợp lý nha!”
Chu trưởng lão đứng ở giữa không trung, toàn thân run rẩy, tròng mắt đều đã đỏ rồi, hung hăng cắn răng một cái.
“Bạch Tiểu Thuần!!” Lão rốt cuộc đã tìm ra tên đầu sỏ, giờ phút này thần thức quét qua,sau khi phát hiện ở bên trong không có ai thì lập tức vung tay phải lên, lấy ra ngọc giản dựa vào quyền hạn của bản thân để điều tra.
Rất nhanh, lão đã tra ra Bạch Tiểu Thuần đang ở Luyện Dược Các.
Chu trưởng lão ngày thường vốn là một người ôn hòa, nhưng lúc này trên mặt lại nhe răng cười, gào thét mang theo chim phượng bay thẳng đến Luyện Dược Các. Đệ tử Hương Vân Sơn ở bốn phía, từng tên một đều lập tức phấn khởi, tranh thủ thời gian gọi hảo hữu đến, nháy mắt đã đem tin tức này truyền ra khắp Hương Vân Sơn.
“Tới mau, đã tìm được kẻ đứng sau màn hạ độc thủ làm cho cái con chim kia phát rồ rồi!”
“Là Bạch sư thúc làm!!”
Vô số đệ tử ngoại môn, thậm chí còn có một vài đệ tử nội môn, sau khi nghe được tin tức này thì từng người đều lập tức chấn động toàn thân, vẻ mặt lộ ra hưng phấn, vội vàng lao ra.
Lúc trước Bạch Tiểu Thuần tra tấn bọn họ, giờ phút này đã hóa thành kích thích. Tra tấn càng thống khổ thì kích thích lại càng mãnh liệt. Trần Tử Ngang nháy mắt lao ra, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú. Triệu Nhất Đa cũng nhanh chóng chạy vội, hai người nhìn nhau, đều buông xuống gai mắt với nhau, giờ phút này đều toàn tâm toàn ý đi xem Bạch Tiểu Thuần gặp nạn.
Trong đám người, còn có một đại hán chảy xuống nước mắt. Gã chính là tu sĩ tự xưng là Lang gia Lưu Nhị Cẩu, lúc này gã thật sự vô cùng muốn giơ thẳng tay lên trời mà hét lớn một tiếng: “Báo ứng a!”
Khi toàn bộ Hương Vân Sơn nơi này đều xuất động, thì đồng thời ở trong Luyện Dược Các, thần sắc của Bạch Tiểu Thuần cũng đang kích động. Hắn nhìn lên lò đan đang chấn động ở trước mặt, một cỗ mùi thơm nồng nặc tràn ra. Ở bên trong lò đan xuất hiện mấy viên đan dược màu trắng.
Những viên đan dược này không có tên, cũng không thể nuốt vào, chỉ hơi dụng lực một chút là sẽ vỡ vụn thành tro bụi. Nó chỉ có một tác dụng... sinh ra xúc động hấp dẫn với hung thú giống đực.
Cái này Bạch Tiểu Thuần đã dùng hơn mười loại dược thảo có thể sinh ra kích thích, thậm chí còn không tiếc đại giới, đổi lấy một ít tài liệu linh thú của bờ bắc, hao phí rất nhiều mới luyện thành công ra cái này.
Về phần hiệu quả mạnh hay yếu thì hắn cũng không đặc biệt rõ ràng, nhưng trong lòng hắn cũng có một chút suy đoán, cảm thấy nó cũng sẽ không quá kém. Thậm chí vì lo hiệu quả không tố mà hắn còn cho thêm vào số lượng gấp mấy lần, thậm chí mỗi một loại dược thảo đều bị hắn đem đi luyện linh sau đó mới luyện dược.
Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần mang theo chờ mong, nhìn mấy viên đan dược màu trắng ở trong tay, trong đầu đang mường tượng ra cảnh viên đan dược này phối hợp với phát tình đan, trong miệng không khỏi cười lên ha hả.
“Gọi nó là Tố Thư Hương Đan là được rồi, tên rất hay. Còn viên đan dược màu đỏ lúc trước thì gọi là Thúc Tình Đan!” Sau khi suy nghĩ một chút, Bạch Tiểu Thuần dứt khoát đem mấy viên đan dược này đều luyện linh ba lượt.
Kể từ đó, đan dược này lập tức đã không giống như lúc đầu, không còn là hạ phẩm, mà đã đạt đến giai phẩm!!
Bạch Tiểu Thuần tưởng tưởng ra dược hiệu mà hai mắt càng sáng lên.
“Hừ hừ, mặc kệ là hung thú gì, về sau nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ta, ta sẽ khiến nó bổ nhào sang hướng nào thì nó sẽ phải bổ nhào sang hướng đó!” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, thu hồi lại đan dược, cảm thấy rất thỏa mãn, đang định đi bộ ra ngoài. Nhưng khi hắn vừa mới đi ra Luyện Dược Các.
Đúng lúc này...
Một tiếng gầm giận dữ từ giữa không trung bỗng nhiên truyền đến.
“Bạch Tiểu Thuần!”
Bình luận truyện