Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 187: Mua dây buộc mình
Editor: Nguyetmai
Bạch hạc chở hai người đáp xuống một sơn cốc, sau đó khoan thai bay về Nguyên Đạo Tông.
Minh Triệt nhìn vào ngọc bài nhiệm vụ, "Mười con yêu thú cấp hai, hoặc là giết ba con yêu thú cấp ba. Phía ngoài núi rất ít yêu thú cấp hai, có thể phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ này."
Yêu thú cấp ba tương đương với với nhân loại có tu vi Trúc Cơ Sơ kỳ. Dịch Khinh Trần hưng phấn rút đao của mình ra, "Được, vậy chúng ta đi lên núi đi. Hai người Luyện Khí Đại viên mãn, phối hợp với nhau thì giết yêu thú cấp ba cũng không khó lắm."
Đây vốn chính là chủ ý của Minh Triệt. Hắn cố gắng để nàng ít tiếp xúc với Hàn Tu Văn. Thấy nàng vui vẻ, như vậy, hắn thầm nghĩ, đời này Dịch Khinh Trần cũng vẫn là một cô nhóc rất to gan. Nhìn thấy thanh đao của nàng là một thanh đao to bằng khoáng thạch, không có đao linh, hắn không khỏi cau mày nói, "Đao Lưu Yên của muội đâu?"
Dịch Khinh Trần hừ một tiếng rồi nói, "Còn không phải là do Hàn sư huynh đó sao?. Hắn cứng rắn nói cây đao đó quá quý giá sợ ta bị người khác giết rồi cướp mất. Sư tôn không cho ta dùng bây giờ."
"Pháp bảo là để dùng. Cất đi thì còn có ý nghĩa gì?" Minh Triệt xui nàng tiến vào chỗ sâu trong núi Thanh Mục, là do rất tin cậy vào việc nàng có đao Lưu Yên. Giờ không có Lưu Yên ở đây, hắn cần phải cân nhắc lại mức độ nguy hiểm của núi này, "Cây đao kia đã nhận chủ, không ai có thể cướp nó đi. Muội vẫn nên nghĩ cách đòi nó từ chỗ Nhược Thủy đĐạo qQuân để mà phòng thân đi."
Con sư tử tím Lưu Yên có tu vi Nguyên Quân. Mộ Tử lập được chiến công hiển hách cũng không thể quên công lao của Lưu Yên. Có Lưu Yên ở bên mình thì ở Hạ Tiên GiớiTiên giới không ai có thể làm hạitổn thương được nàng.
Dịch Khinh Trần giống như là gặp được tri kỷ vậy, lập tức nói ra, "Minh sư huynh, sao huynh biết đao Lưu Yên đã nhận chủ? Ta vừa mới cầm nó thì trong thần thức đã nghe được có tiếng gọi ta. Nó nói rằng, đại nhân, Lưu Yên lại được gặp người rồi. Vì thế ta mới cho nó cái tên Lưu Yên. Ta cảm thấy nó chỉ có thể là của ta, không ai có thể cướp được."
Đương nhiên nó là của nàng. Trong lòng Minh Triệt hơi kích động, Dịch Khinh Trần kiếp này lại có cảm giác quen thuộc với kiếp trước sao? Hắn thử thăm dò gọi nàng một tiếng, "Liên Nhi."
"Gì thế?" Dịch Khinh Trần quay đầu nhìn hắn.
Tìm được hồn phách thất lạc, đời sau, khuôn mặt của nàng mới biến thành giống như đúc với Mộ Tử. Mềm mại nhẹ nhàng như lông vũ, giữa đôi lông mày còn ẩn giấu vẻ quật cường. Hiện tại khuôn mặt của Dịch Khinh Trần vẫn là khuôn mặt bánh bao của trẻ con, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, nói chuyện và hành động vẫn giống như thiên kim tiểu thư nhà thế gia bị làm hư vậy, không nhiễm chút buồn bã u sầu nào.
Minh Triệt bật cười. Có lẽ kiếp này của Dịch Khinh Trần có chút cảm giác quen thuộc với chuyện tiên giớiTiên giới, nhưng nàng cũng không thể nào biết được hơn một trăm năm sau, nàng lại trùng sinh một lần nữa.
"Ta nói đáng tiếc là không thể dùng đao Lưu Yên. Sau này về, muội nhờ Nhược Thủy đĐạo qQuân giúp muội che giấu đi bảo quang của đĐao Lưu Yên, vậy thì muội có thể dùng rồi."
Dịch Khinh Trần dừng bước, hơi ngượng ngùng nói, "Minh sư huynh, thanh đao quý giá như vậy mà huynh phóng tay tặng luôn cho ta như vậy. Trong lòng ta vô cùng không yên, nhưng lại không nỡ không muốn."
Ngay thẳng mà đáng yêu vô cùng.
Minh Triệt nói nghiêm túc, "Ta thích muội, đương nhiên sẽ đưa cho muội mọi thứ tốt nhất."
Hắn buồn cười nhìn gương mặt trắng như tuyết của nàng ửng đỏ lên. Ánh mắt nàng né tránh, cả người không được tự nhiên, uốn éo ngọ nguậy như có con sâu róm đang bò trên người, nên hắn vội vàng bổ sung một câu, "Muội bây giờ giống như là muội muội của ta vậy."
Hiện tại giống như muội muội, còn tương lai ấy à, lúc đó đổi giọng cũng không tính là nói láo.
Dịch Khinh Trần a một tiếng, thân thể thôi không uốn éo ngọ nguậy nữa, ánh mắt cũng thôi không né tránh, nhưng vẻ mặt ửng đỏ thì chưa bớt đi chút nào.
"Đi thôi." Minh Triệt tìm cho nàng một cái lý do để dễ chịu hơn, cảm thấy mình nên mỗi ngày mình đều phải nhồi nhét suy nghĩ hắn thích nàng vào đầu, nói lâu dài thì trước sau gì cũng sẽ cắm rễ trong lòng nàng. Đợi đến khi Hàn Tu Văn thổ lộ với nàng, nàng cũng sẽ cần suy nghĩ nhiều một chút, không đến nỗi vừa nghe một tiếng đã gật đầu đồng ý luôn.
Mục đích của Minh Triệt không phải là làm nhiệm vụ. Dịch Khinh Trần vừa ngắm phong cảnh vừa tìm yêu thú. Sau một ngày, trên đầu Dịch Khinh Trần đã nhiều thêm một cái vòng hoa, nàng hái rất nhiều hành dại và nấm. Cuối cùng thì đại đao chém kiến, thu hoạch được hai con gà rừng lông sặc sỡ. Nàng còn dỡ tổ ong, được nửa bình mật, chơi rất vui vẻ, quên sạch cả nhiệm vụ tông môn.
"Ăn uống no đủ, ngày mai mới có sức làm nhiệm vụ."
Minh Triệt khéo léo dẫn Dịch Khinh Trần đi vào con đường lệch lạc. Dịch Khinh Trần đang chơi rất vui vẻ cũng nghĩ là không thể một ngày có thể giết đủ số yêu thú nhiệm vụ cần, nên tràn đầy phấn khởi xem Minh Triệt nấu ăn.
Thịt của con gà rừng sặc sỡ rất tươi non, lông vũ trên người nó năm màu rực rỡ, dưới ánh sáng phản chiếu nên những sắc thái khác nhau. Dịch Khinh Trần rất thích. Nàng ngồi bên cạnh Minh Triệt nhìn hắn xử lý. Không nỡ vứt đi những cái lông vũ này nhưng giữ lại thì lại không biết để làm gì.
"Lát nữa ta đan một cái đai lưng cho muội." Minh Triệt thu lại đám lông vũ trong tay nàng, sau đó nhanh chóng xiên hai con gà đã được rửa sạch sẽ vào nhánh cây rồi nướng.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ nhỏ, phản xạ ra màu lam tối và tím sậm rất đẹp. Dịch Khinh Trần lặng lẽ nhìn hắn, ánh lửa buổi tối nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt Minh Triệt, khiến cho người ta không để ý đến màu da và ngũ quan của hắn, những đường nét góc nghiêng khuôn mặt hắn hiện lên rõ ràng.
Hắn chăm chú lật qua lật lại nhánh cây xiên con gà nướng. Nhánh cây phát ra tiếng lốp bốp rất khẽ. Trong không khí thoang thoảng mùi hương mật ong rừng. Khoảnh khắc này, Dịch Khinh Trần chợt cảm thấy trào dâng một loại tình cảm kỳ lạ. Dường như chỉ cần ở bên cạnh người sư huynh đen đúa xấu xí này, thì dù trời có sập xuống, hắn cũng sẽ chống đỡ thay cho nàng vậy.
"Sao thế?" Minh Triệt thấy nàng nhìn mình, đôi mắt hạnh chớp chớp, vừa sáng vừa tròn, bèn quay sang hỏi.
Dịch Khinh Trần mở to đôi mắt, khẽ nói, "Liệu Hàn sư huynh có tới tìm chúng ta không nhỉ?"
Minh Triệt cầm lấy một con gà đã nướng xong, dùng chân khí xẻ từng miếng thịt vào trong bát, "Muội muốn hắn tới hay là không?"
Dịch Khinh Trần cắn môi một cái, "Trong lòng ta không muốn."
Tức là không muốn còn gì. Minh Triệt vui vẻ đưa bát cho nàng, "Núi Thanh Mục lớn thế này, sao hắn có thể tìm được chứ?."
Trong lòng hắn thầm nghĩ, hắn cũng không phải là tu sĩ Nguyên Anh, thần thức có thể bao trùm phạm vi trăm dặm. Hàn Tu Văn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thì sao có thể tùy tiện tìm được?.
Nhưng mà, Dịch Khinh Trần mới vào tông môn mà đã mất hết cảm tình với Hàn Tu Văn, cực kìỳ khác biệt với kiếp trước. Minh Triệt đang muốn thăm dò một chút thì trên không trung vang lên tiếng xé gió. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thì Hàn Tu Văn đã nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh đống lửa, g. Giọng điệu ôn hòa nhưng lại có vẻ rất kiên quyết cứng rắn, "Sư muội, hôm qua ta nói thế nào?"
Dịch Khinh Trần ngập ngừng, Minh Triệt đang cảm thán nàng bị Hàn Tu Văn dọa cho sợ vỡ mật thì nàng đột nhiên trợn tròn đôi mắt, nói: "Sư tôn cho ta ra nNgoại sSơn mMôn nhận nhiệm vụ lịch luyện một năm. Ta muốn làm nhiệm vụ tông môn, không nhọc tới sư huynh phải hao tâm tổn trí."
Diệu Nhật cười lạnh trong lòng. Tòa huyễn trận này là do hắn bố trí, hắn gian lận một chút thì có thế nào?. Cảnh theo tâm người mà biến đổi, hắn cũng không nói lời nào, khóe môi nở nụ cười, ôn hòa nhìn Dịch Khinh Trần đầy ôn hòa, "BMuội bây giờ muội không thể phi hành, sư huynh chỉ lo lắng muội lên núi giết yêu thú sẽ quá mệt mỏi thôi. Sư huynh chợt nhớ ra muội không có pháp bảo phi hành nên cố tình đến để đưa cho muội."
Trong lòng Minh Triệt vang lên một hồi cảnh báo. Hàn Tu Văn đè ép Dịch Khinh Trần sẽ khiến nàng phản cảm, bây giờ thì thông minh hơn, biết dùng thủ đoạn để lôi kéo. Khó đối phó rồi đây.
Diệu Nhật lấy ra một đôi giày gấm ra. Đôi giày màu xanh được thêu rất nhiều phù văn, có thể biến lớn biến nhỏ tùy theo chân, "Đôi giày Truy Vân này là sư tôn ban thưởng cho ta. Sư huynh đã Trúc Cơ nên có thể tự bay được rồi, tặng cho muội."
"Đôi giày mà chân thối của đàn ông đã đi rồi lại đem tặng cho Dịch sư muội, không hay lắm đâu." Minh Triệt cười nhạo, nhìn đôi giày kia đầy vẻ chán ghét.
Nàng cảm thấy hình như đã nhìn thấy đôi giày này ở đâu rồi thì phải. Ở đâu vậy nhỉ? Đầu óc Dịch Khinh Trần dần mơ hồ. Dần dần, trong mắt nàng chỉ còn có Hàn Tu Văn ngọc thụ lâm phong mà thôi. Giống như là nàng đã quên mất chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ nhìn tà áo trắng như tuyết trong bóng đêm đầy vẻ ngưỡng mộ, nhìn dáng vẻ trong trẻo và phiêu dật của hắn. Thậm chí nàng còn quên luôn cả sự tồn tại của Minh Triệt, thẹn thùng cúi thấp đầu, "Sư huynh tốt với Khinh Trần quá!"
Đây là vận mệnh! Chỉ cần một hành động nhỏ thôi là có thể quay lại đường cũ. Minh Triệt tức đến xót cả ngực, tiểu nha đầu này đúng là không có lương tâm, vừa mới ăn gà nướng của hắn xong đã thế này rồi, còn thay đổi nhanh hơn lật sách nữa!
Diệu Nhật vô cùngcực kỳ hài lòng, lòng tin nhất thời tăng lên rất nhiều. Hắn cất giày Truy Vân đi. Dù Minh Triệt có không chê thì chính hắn cũng chê nữa mà. Hắn nắm tay Dịch Khinh Trần rồi dịu dàng nói, "Là sư huynh không cân nhắc chu đáo. Đúng là đôi giày Truy Vân này không thích hợp với sư muội. Muội theo ta về trước đã, ngày mai sư huynh cùng muội đi tới thành Thanh Dương mua pháp bảo phi hành rồi lên núi cũng không muộn. Không có chút chuẩn bị nào mà đã lên núi thì nguy hiểm quá."
Ánh mắt của hắn như có ma lực, khiến cho Dịch Khinh Trần nhìn mà nóng bừng cả khuôn mặt, "Sư huynh dạy phải ạ."
Minh Triệt trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Diệu Nhật kéo Dịch Khinh Trần bay về phía ngoài núi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Hắn tức giận đến nỗi chống nạnh mắng to, "Coi ông đây là không khí sao?!"
"Không đúng! Không hợp lý!" Minh Triệt mắng vài câu rồi bực bội đi tới bên hồ, "Sao nàng lại có thể thay đổi trong nháy mắt vậy chứ?"
Suy nghĩ một hồi lâu không ra, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại chỉ lên trời mắng to, "Vứt ta ở chỗ này, sao ta có thể trở về được hả?"
Bạch hạc hẹn hắn sau mười ngày mới tới núi Thanh Mục đón bọn họ. Minh Triệt không biết làm thế nào khác, đành bất đắc dĩ lấy đám lông vũ của gà rừng kia ra rồi vê thành sợi, nói đầy quyết tâm, "Ta không tin cái này nàng cũng không thích."
Dịch Khinh Trần được đưa về tới Nguyên Đạo Tông thì trời đã khuya. Căn dặn nàng nghỉ ngơi sớm một chút xong, Diệu Nhật quay người muốn đi.
"Sư huynh." Thái độ của Dịch Khinh Trần biến đổi rất lớn, đôi mắt hạnh ngập nước c, cực kỳ không nỡ xa rời, nàng nói, "Ngày mai ta chờ huynh tới nhé!."
Diệu Nhật ngẩn người. Hắn không hề ngờ rằng, một chút gian lận nho nhỏ của mình lại có thể khiến Dịch Khinh Trần quên sạch sẽ về Minh Triệt như vậy. Hắn không kìm lòng được mà nghĩ, nếu như hắn không thay đổi huyễn cảnh, vậy nàng có thể không muốn rời xa mình như thế này hay không?
Minh Triệt ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy… Không, hắn không thể mạo hiểm được!
Trong nháy mắt, Diệu Nhật cảm thấy mười năm này quá dài. Hắn quyết định nhanh chóng thúc đẩy chuyện này. Chỉ cần một đời này Dịch Khinh Trần có thể gả cho mình thìh, trong trí nhớ của Mộ Tử sẽ bị in xuống hình bóng của mình, sẽ không chỉ trích mình khoanh tay đứng nhìn nữa. Nàng sẽ không nhớ tới chuyện gặp gỡ và yêu thương Minh Triệt. Minh Triệt sẽ vĩnh viễn không có cách nào tìm được nàng trong Vvườn hoa Thiên Thần.
Diệu Nhật kéo Dịch Khinh Trần vào lòng, nhìn khuôn mặt thẹn thùng vô hạn của nàng, giọng hắn vang lên như ma chú, "Khinh Trần, ta đợi muội hết năm này đến năm khác. Ta đã cầu xin sư tôn cho ta cưới muội rồi, muội có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Cảnh vật bốn phía từ từ thay đổi.
Trong nháy mắt, trong vòng tay hắn đã là Dịch Khinh Trần năm hai mươi tuổi, hai người đang ở trên đài ngọc thạch ở phía sau điện Bắc Thần.
Diệu Nhật nhớ rõ, đó là một buổi tối đầy ánh trăng, Hàn Tu Văn ở ngay chỗ này khẽ hỏi Dịch Khinh Trần. Hắn tận mắt chứng chiến khuôn mặt Dịch Khinh Trần phiếm hồng, hôn một cái lên trên mặt Hàn Tu Văn rồi một mình bay trở về phòng mình. Hắn không xem tiếp sau đó nữa. Hắn không muốn đóng vai Hàn Tu Văn để trải qua mười năm. Hắn chờ đợi nàng cũng tự mình hôn hắn một cái rồi, đồng ý lời cầu hôn của hắn. Hắn sẽ sắp xếp một hôn lễ linh đình nhất, tặng nàng áo cưới đẹp đẽ nhất, sau đó cùng nhau sống hạnh phúc hết một kiếp này.
Khuôn mặt Dịch Khinh Trần không còn vẻ bụ bẫm trẻ con như trước mà trở nên mảnh mai như một đóa hoa nở rộ trong ánh trăng mông lung, trong trẻo và tinh khiết, không nhiễm chút bụi trần. Nàng giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mắt từ mơ hồ dần trở nên tỉnh táo.
"Ta sẽ không gả cho ngươi."
Giọng nói của nàng rõ ràng và dứt khoát, giống như tiếng chuông đồng, khiến cho đầu óc Diệu Nhật chấn động tới lắc lư. Hắn không kìm lòng được mà lại gian lận một lần nữa, muốn để cho câu trả lời của nàng quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Hắn lại nói lại một lần, vẫn thâm tình và dịu dàng như cũ, "Khinh Trần, ta đã cầu xin sư tôn cho ta cưới muội rồi, muội có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Dịch Khinh Trần nhìn hắn. Khoảng cách giữa hai người hơn một thước, Diệu Nhật thậm chí có thể ngửi được mùi hương tỏa ra từ trên người nàng.
"Ta sẽ không gả cho ngươi!" Dịch Khinh Trần nói từng chữ một.
Diệu Nhật suýt nữa thì ngất đi. Hắn vươn tay giữ nàng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, trán toát đầy mồ hôi, "Nhất định là tính sai chỗ nào đó. Muội lại nghe ta nói một lần nữa."
Dịch Khinh Trần hất tay hắn ra, nói đầy căm ghét, "Ta đã trở lại kiếp trước, vậy thì sẽ vĩnh viễn không phạm phải sai lầm như cũ. Hàn Tu Văn, ngươi đừng có nằm mơ!"
Mộ Tử… Tâm thần Mộ Tử cũng đã vào trong huyễn cảnh sao?! Đầu Diệu Nhật ong lên một tiếng, những lời nàng nói, hắn không hề nghe thấy một chữ nào.
Bạch hạc chở hai người đáp xuống một sơn cốc, sau đó khoan thai bay về Nguyên Đạo Tông.
Minh Triệt nhìn vào ngọc bài nhiệm vụ, "Mười con yêu thú cấp hai, hoặc là giết ba con yêu thú cấp ba. Phía ngoài núi rất ít yêu thú cấp hai, có thể phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ này."
Yêu thú cấp ba tương đương với với nhân loại có tu vi Trúc Cơ Sơ kỳ. Dịch Khinh Trần hưng phấn rút đao của mình ra, "Được, vậy chúng ta đi lên núi đi. Hai người Luyện Khí Đại viên mãn, phối hợp với nhau thì giết yêu thú cấp ba cũng không khó lắm."
Đây vốn chính là chủ ý của Minh Triệt. Hắn cố gắng để nàng ít tiếp xúc với Hàn Tu Văn. Thấy nàng vui vẻ, như vậy, hắn thầm nghĩ, đời này Dịch Khinh Trần cũng vẫn là một cô nhóc rất to gan. Nhìn thấy thanh đao của nàng là một thanh đao to bằng khoáng thạch, không có đao linh, hắn không khỏi cau mày nói, "Đao Lưu Yên của muội đâu?"
Dịch Khinh Trần hừ một tiếng rồi nói, "Còn không phải là do Hàn sư huynh đó sao?. Hắn cứng rắn nói cây đao đó quá quý giá sợ ta bị người khác giết rồi cướp mất. Sư tôn không cho ta dùng bây giờ."
"Pháp bảo là để dùng. Cất đi thì còn có ý nghĩa gì?" Minh Triệt xui nàng tiến vào chỗ sâu trong núi Thanh Mục, là do rất tin cậy vào việc nàng có đao Lưu Yên. Giờ không có Lưu Yên ở đây, hắn cần phải cân nhắc lại mức độ nguy hiểm của núi này, "Cây đao kia đã nhận chủ, không ai có thể cướp nó đi. Muội vẫn nên nghĩ cách đòi nó từ chỗ Nhược Thủy đĐạo qQuân để mà phòng thân đi."
Con sư tử tím Lưu Yên có tu vi Nguyên Quân. Mộ Tử lập được chiến công hiển hách cũng không thể quên công lao của Lưu Yên. Có Lưu Yên ở bên mình thì ở Hạ Tiên GiớiTiên giới không ai có thể làm hạitổn thương được nàng.
Dịch Khinh Trần giống như là gặp được tri kỷ vậy, lập tức nói ra, "Minh sư huynh, sao huynh biết đao Lưu Yên đã nhận chủ? Ta vừa mới cầm nó thì trong thần thức đã nghe được có tiếng gọi ta. Nó nói rằng, đại nhân, Lưu Yên lại được gặp người rồi. Vì thế ta mới cho nó cái tên Lưu Yên. Ta cảm thấy nó chỉ có thể là của ta, không ai có thể cướp được."
Đương nhiên nó là của nàng. Trong lòng Minh Triệt hơi kích động, Dịch Khinh Trần kiếp này lại có cảm giác quen thuộc với kiếp trước sao? Hắn thử thăm dò gọi nàng một tiếng, "Liên Nhi."
"Gì thế?" Dịch Khinh Trần quay đầu nhìn hắn.
Tìm được hồn phách thất lạc, đời sau, khuôn mặt của nàng mới biến thành giống như đúc với Mộ Tử. Mềm mại nhẹ nhàng như lông vũ, giữa đôi lông mày còn ẩn giấu vẻ quật cường. Hiện tại khuôn mặt của Dịch Khinh Trần vẫn là khuôn mặt bánh bao của trẻ con, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, nói chuyện và hành động vẫn giống như thiên kim tiểu thư nhà thế gia bị làm hư vậy, không nhiễm chút buồn bã u sầu nào.
Minh Triệt bật cười. Có lẽ kiếp này của Dịch Khinh Trần có chút cảm giác quen thuộc với chuyện tiên giớiTiên giới, nhưng nàng cũng không thể nào biết được hơn một trăm năm sau, nàng lại trùng sinh một lần nữa.
"Ta nói đáng tiếc là không thể dùng đao Lưu Yên. Sau này về, muội nhờ Nhược Thủy đĐạo qQuân giúp muội che giấu đi bảo quang của đĐao Lưu Yên, vậy thì muội có thể dùng rồi."
Dịch Khinh Trần dừng bước, hơi ngượng ngùng nói, "Minh sư huynh, thanh đao quý giá như vậy mà huynh phóng tay tặng luôn cho ta như vậy. Trong lòng ta vô cùng không yên, nhưng lại không nỡ không muốn."
Ngay thẳng mà đáng yêu vô cùng.
Minh Triệt nói nghiêm túc, "Ta thích muội, đương nhiên sẽ đưa cho muội mọi thứ tốt nhất."
Hắn buồn cười nhìn gương mặt trắng như tuyết của nàng ửng đỏ lên. Ánh mắt nàng né tránh, cả người không được tự nhiên, uốn éo ngọ nguậy như có con sâu róm đang bò trên người, nên hắn vội vàng bổ sung một câu, "Muội bây giờ giống như là muội muội của ta vậy."
Hiện tại giống như muội muội, còn tương lai ấy à, lúc đó đổi giọng cũng không tính là nói láo.
Dịch Khinh Trần a một tiếng, thân thể thôi không uốn éo ngọ nguậy nữa, ánh mắt cũng thôi không né tránh, nhưng vẻ mặt ửng đỏ thì chưa bớt đi chút nào.
"Đi thôi." Minh Triệt tìm cho nàng một cái lý do để dễ chịu hơn, cảm thấy mình nên mỗi ngày mình đều phải nhồi nhét suy nghĩ hắn thích nàng vào đầu, nói lâu dài thì trước sau gì cũng sẽ cắm rễ trong lòng nàng. Đợi đến khi Hàn Tu Văn thổ lộ với nàng, nàng cũng sẽ cần suy nghĩ nhiều một chút, không đến nỗi vừa nghe một tiếng đã gật đầu đồng ý luôn.
Mục đích của Minh Triệt không phải là làm nhiệm vụ. Dịch Khinh Trần vừa ngắm phong cảnh vừa tìm yêu thú. Sau một ngày, trên đầu Dịch Khinh Trần đã nhiều thêm một cái vòng hoa, nàng hái rất nhiều hành dại và nấm. Cuối cùng thì đại đao chém kiến, thu hoạch được hai con gà rừng lông sặc sỡ. Nàng còn dỡ tổ ong, được nửa bình mật, chơi rất vui vẻ, quên sạch cả nhiệm vụ tông môn.
"Ăn uống no đủ, ngày mai mới có sức làm nhiệm vụ."
Minh Triệt khéo léo dẫn Dịch Khinh Trần đi vào con đường lệch lạc. Dịch Khinh Trần đang chơi rất vui vẻ cũng nghĩ là không thể một ngày có thể giết đủ số yêu thú nhiệm vụ cần, nên tràn đầy phấn khởi xem Minh Triệt nấu ăn.
Thịt của con gà rừng sặc sỡ rất tươi non, lông vũ trên người nó năm màu rực rỡ, dưới ánh sáng phản chiếu nên những sắc thái khác nhau. Dịch Khinh Trần rất thích. Nàng ngồi bên cạnh Minh Triệt nhìn hắn xử lý. Không nỡ vứt đi những cái lông vũ này nhưng giữ lại thì lại không biết để làm gì.
"Lát nữa ta đan một cái đai lưng cho muội." Minh Triệt thu lại đám lông vũ trong tay nàng, sau đó nhanh chóng xiên hai con gà đã được rửa sạch sẽ vào nhánh cây rồi nướng.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ nhỏ, phản xạ ra màu lam tối và tím sậm rất đẹp. Dịch Khinh Trần lặng lẽ nhìn hắn, ánh lửa buổi tối nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt Minh Triệt, khiến cho người ta không để ý đến màu da và ngũ quan của hắn, những đường nét góc nghiêng khuôn mặt hắn hiện lên rõ ràng.
Hắn chăm chú lật qua lật lại nhánh cây xiên con gà nướng. Nhánh cây phát ra tiếng lốp bốp rất khẽ. Trong không khí thoang thoảng mùi hương mật ong rừng. Khoảnh khắc này, Dịch Khinh Trần chợt cảm thấy trào dâng một loại tình cảm kỳ lạ. Dường như chỉ cần ở bên cạnh người sư huynh đen đúa xấu xí này, thì dù trời có sập xuống, hắn cũng sẽ chống đỡ thay cho nàng vậy.
"Sao thế?" Minh Triệt thấy nàng nhìn mình, đôi mắt hạnh chớp chớp, vừa sáng vừa tròn, bèn quay sang hỏi.
Dịch Khinh Trần mở to đôi mắt, khẽ nói, "Liệu Hàn sư huynh có tới tìm chúng ta không nhỉ?"
Minh Triệt cầm lấy một con gà đã nướng xong, dùng chân khí xẻ từng miếng thịt vào trong bát, "Muội muốn hắn tới hay là không?"
Dịch Khinh Trần cắn môi một cái, "Trong lòng ta không muốn."
Tức là không muốn còn gì. Minh Triệt vui vẻ đưa bát cho nàng, "Núi Thanh Mục lớn thế này, sao hắn có thể tìm được chứ?."
Trong lòng hắn thầm nghĩ, hắn cũng không phải là tu sĩ Nguyên Anh, thần thức có thể bao trùm phạm vi trăm dặm. Hàn Tu Văn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thì sao có thể tùy tiện tìm được?.
Nhưng mà, Dịch Khinh Trần mới vào tông môn mà đã mất hết cảm tình với Hàn Tu Văn, cực kìỳ khác biệt với kiếp trước. Minh Triệt đang muốn thăm dò một chút thì trên không trung vang lên tiếng xé gió. Hai người ngẩng đầu lên nhìn thì Hàn Tu Văn đã nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh đống lửa, g. Giọng điệu ôn hòa nhưng lại có vẻ rất kiên quyết cứng rắn, "Sư muội, hôm qua ta nói thế nào?"
Dịch Khinh Trần ngập ngừng, Minh Triệt đang cảm thán nàng bị Hàn Tu Văn dọa cho sợ vỡ mật thì nàng đột nhiên trợn tròn đôi mắt, nói: "Sư tôn cho ta ra nNgoại sSơn mMôn nhận nhiệm vụ lịch luyện một năm. Ta muốn làm nhiệm vụ tông môn, không nhọc tới sư huynh phải hao tâm tổn trí."
Diệu Nhật cười lạnh trong lòng. Tòa huyễn trận này là do hắn bố trí, hắn gian lận một chút thì có thế nào?. Cảnh theo tâm người mà biến đổi, hắn cũng không nói lời nào, khóe môi nở nụ cười, ôn hòa nhìn Dịch Khinh Trần đầy ôn hòa, "BMuội bây giờ muội không thể phi hành, sư huynh chỉ lo lắng muội lên núi giết yêu thú sẽ quá mệt mỏi thôi. Sư huynh chợt nhớ ra muội không có pháp bảo phi hành nên cố tình đến để đưa cho muội."
Trong lòng Minh Triệt vang lên một hồi cảnh báo. Hàn Tu Văn đè ép Dịch Khinh Trần sẽ khiến nàng phản cảm, bây giờ thì thông minh hơn, biết dùng thủ đoạn để lôi kéo. Khó đối phó rồi đây.
Diệu Nhật lấy ra một đôi giày gấm ra. Đôi giày màu xanh được thêu rất nhiều phù văn, có thể biến lớn biến nhỏ tùy theo chân, "Đôi giày Truy Vân này là sư tôn ban thưởng cho ta. Sư huynh đã Trúc Cơ nên có thể tự bay được rồi, tặng cho muội."
"Đôi giày mà chân thối của đàn ông đã đi rồi lại đem tặng cho Dịch sư muội, không hay lắm đâu." Minh Triệt cười nhạo, nhìn đôi giày kia đầy vẻ chán ghét.
Nàng cảm thấy hình như đã nhìn thấy đôi giày này ở đâu rồi thì phải. Ở đâu vậy nhỉ? Đầu óc Dịch Khinh Trần dần mơ hồ. Dần dần, trong mắt nàng chỉ còn có Hàn Tu Văn ngọc thụ lâm phong mà thôi. Giống như là nàng đã quên mất chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ nhìn tà áo trắng như tuyết trong bóng đêm đầy vẻ ngưỡng mộ, nhìn dáng vẻ trong trẻo và phiêu dật của hắn. Thậm chí nàng còn quên luôn cả sự tồn tại của Minh Triệt, thẹn thùng cúi thấp đầu, "Sư huynh tốt với Khinh Trần quá!"
Đây là vận mệnh! Chỉ cần một hành động nhỏ thôi là có thể quay lại đường cũ. Minh Triệt tức đến xót cả ngực, tiểu nha đầu này đúng là không có lương tâm, vừa mới ăn gà nướng của hắn xong đã thế này rồi, còn thay đổi nhanh hơn lật sách nữa!
Diệu Nhật vô cùngcực kỳ hài lòng, lòng tin nhất thời tăng lên rất nhiều. Hắn cất giày Truy Vân đi. Dù Minh Triệt có không chê thì chính hắn cũng chê nữa mà. Hắn nắm tay Dịch Khinh Trần rồi dịu dàng nói, "Là sư huynh không cân nhắc chu đáo. Đúng là đôi giày Truy Vân này không thích hợp với sư muội. Muội theo ta về trước đã, ngày mai sư huynh cùng muội đi tới thành Thanh Dương mua pháp bảo phi hành rồi lên núi cũng không muộn. Không có chút chuẩn bị nào mà đã lên núi thì nguy hiểm quá."
Ánh mắt của hắn như có ma lực, khiến cho Dịch Khinh Trần nhìn mà nóng bừng cả khuôn mặt, "Sư huynh dạy phải ạ."
Minh Triệt trợn mắt há mồm, trơ mắt nhìn Diệu Nhật kéo Dịch Khinh Trần bay về phía ngoài núi, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Hắn tức giận đến nỗi chống nạnh mắng to, "Coi ông đây là không khí sao?!"
"Không đúng! Không hợp lý!" Minh Triệt mắng vài câu rồi bực bội đi tới bên hồ, "Sao nàng lại có thể thay đổi trong nháy mắt vậy chứ?"
Suy nghĩ một hồi lâu không ra, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại chỉ lên trời mắng to, "Vứt ta ở chỗ này, sao ta có thể trở về được hả?"
Bạch hạc hẹn hắn sau mười ngày mới tới núi Thanh Mục đón bọn họ. Minh Triệt không biết làm thế nào khác, đành bất đắc dĩ lấy đám lông vũ của gà rừng kia ra rồi vê thành sợi, nói đầy quyết tâm, "Ta không tin cái này nàng cũng không thích."
Dịch Khinh Trần được đưa về tới Nguyên Đạo Tông thì trời đã khuya. Căn dặn nàng nghỉ ngơi sớm một chút xong, Diệu Nhật quay người muốn đi.
"Sư huynh." Thái độ của Dịch Khinh Trần biến đổi rất lớn, đôi mắt hạnh ngập nước c, cực kỳ không nỡ xa rời, nàng nói, "Ngày mai ta chờ huynh tới nhé!."
Diệu Nhật ngẩn người. Hắn không hề ngờ rằng, một chút gian lận nho nhỏ của mình lại có thể khiến Dịch Khinh Trần quên sạch sẽ về Minh Triệt như vậy. Hắn không kìm lòng được mà nghĩ, nếu như hắn không thay đổi huyễn cảnh, vậy nàng có thể không muốn rời xa mình như thế này hay không?
Minh Triệt ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy… Không, hắn không thể mạo hiểm được!
Trong nháy mắt, Diệu Nhật cảm thấy mười năm này quá dài. Hắn quyết định nhanh chóng thúc đẩy chuyện này. Chỉ cần một đời này Dịch Khinh Trần có thể gả cho mình thìh, trong trí nhớ của Mộ Tử sẽ bị in xuống hình bóng của mình, sẽ không chỉ trích mình khoanh tay đứng nhìn nữa. Nàng sẽ không nhớ tới chuyện gặp gỡ và yêu thương Minh Triệt. Minh Triệt sẽ vĩnh viễn không có cách nào tìm được nàng trong Vvườn hoa Thiên Thần.
Diệu Nhật kéo Dịch Khinh Trần vào lòng, nhìn khuôn mặt thẹn thùng vô hạn của nàng, giọng hắn vang lên như ma chú, "Khinh Trần, ta đợi muội hết năm này đến năm khác. Ta đã cầu xin sư tôn cho ta cưới muội rồi, muội có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Cảnh vật bốn phía từ từ thay đổi.
Trong nháy mắt, trong vòng tay hắn đã là Dịch Khinh Trần năm hai mươi tuổi, hai người đang ở trên đài ngọc thạch ở phía sau điện Bắc Thần.
Diệu Nhật nhớ rõ, đó là một buổi tối đầy ánh trăng, Hàn Tu Văn ở ngay chỗ này khẽ hỏi Dịch Khinh Trần. Hắn tận mắt chứng chiến khuôn mặt Dịch Khinh Trần phiếm hồng, hôn một cái lên trên mặt Hàn Tu Văn rồi một mình bay trở về phòng mình. Hắn không xem tiếp sau đó nữa. Hắn không muốn đóng vai Hàn Tu Văn để trải qua mười năm. Hắn chờ đợi nàng cũng tự mình hôn hắn một cái rồi, đồng ý lời cầu hôn của hắn. Hắn sẽ sắp xếp một hôn lễ linh đình nhất, tặng nàng áo cưới đẹp đẽ nhất, sau đó cùng nhau sống hạnh phúc hết một kiếp này.
Khuôn mặt Dịch Khinh Trần không còn vẻ bụ bẫm trẻ con như trước mà trở nên mảnh mai như một đóa hoa nở rộ trong ánh trăng mông lung, trong trẻo và tinh khiết, không nhiễm chút bụi trần. Nàng giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh mắt từ mơ hồ dần trở nên tỉnh táo.
"Ta sẽ không gả cho ngươi."
Giọng nói của nàng rõ ràng và dứt khoát, giống như tiếng chuông đồng, khiến cho đầu óc Diệu Nhật chấn động tới lắc lư. Hắn không kìm lòng được mà lại gian lận một lần nữa, muốn để cho câu trả lời của nàng quay trở lại quỹ đạo ban đầu.
Hắn lại nói lại một lần, vẫn thâm tình và dịu dàng như cũ, "Khinh Trần, ta đã cầu xin sư tôn cho ta cưới muội rồi, muội có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Dịch Khinh Trần nhìn hắn. Khoảng cách giữa hai người hơn một thước, Diệu Nhật thậm chí có thể ngửi được mùi hương tỏa ra từ trên người nàng.
"Ta sẽ không gả cho ngươi!" Dịch Khinh Trần nói từng chữ một.
Diệu Nhật suýt nữa thì ngất đi. Hắn vươn tay giữ nàng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, trán toát đầy mồ hôi, "Nhất định là tính sai chỗ nào đó. Muội lại nghe ta nói một lần nữa."
Dịch Khinh Trần hất tay hắn ra, nói đầy căm ghét, "Ta đã trở lại kiếp trước, vậy thì sẽ vĩnh viễn không phạm phải sai lầm như cũ. Hàn Tu Văn, ngươi đừng có nằm mơ!"
Mộ Tử… Tâm thần Mộ Tử cũng đã vào trong huyễn cảnh sao?! Đầu Diệu Nhật ong lên một tiếng, những lời nàng nói, hắn không hề nghe thấy một chữ nào.
Bình luận truyện