Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 32: Nhắc nhở
Translator: Nguyetmai
Kết thúc thi đấu của đệ tử ngoại môn, Vương Đại Long đứng ở vị trí ba trăm hai mươi, không lấy được Trúc Cơ Đan.
Tiêu Minh Y thắng liên tiếp hai trận, xếp thứ chín trăm tám mươi bảy. Mặc dù không lọt vào nhóm năm trăm người mạnh nhất nhưng thành tích này cùng với tuổi tác, tư chất của nàng ta cũng khiến người khác quan tâm nhiều lắm rồi. Có vài vị chân nhân Kim Đan và tu sĩ Trúc Cơ đều có ý thu nhận nàng ta làm đồ đệ. Nàng ta chọn Phù Tuyết chân nhân có thể chất Thủy Mộc làm sư phụ, gia nhập vào trung sơn môn.
Đứng thứ nhất là Lưu Nguyên. Hai mươi tư tuổi, thể chất hệ Kim, Luyện Khí tầng chín. Thiên Quyền trưởng lão cũng có thể chất Kim, chuyên tu kiếm pháp, đại đệ tử Giác Kính của điện Thiên Quyền không khách khí mở miệng trước, thu nhận hắn ta làm đồ đệ.
Hàn Tu Văn đã sớm thu nhận Thạch Thanh Phong, môn hạ cũng có vài đệ tử Luyện Khí tầng tám và tầng chín rồi. Gã là chưởng giáo, không tiện đi tranh giành với điện khác.
Lưu Nguyên bị cướp đi, có thể thấy hắn ta và Thạch Thanh Phong sẽ là kỳ phùng địch thủ. Thu nhận đệ tử kỳ Luyện Khí cũng chẳng được thêm viên đan dược nào nên Thanh Phong trưởng lão không nhận thêm đệ tử nữa.
Mười đệ tử ngoại môn xếp đầu trong thi đấu đều lần lượt được các chân nhân khác mời gọi làm đệ tử.
Tiêu Liên Nhi tới vườn thuốc một chuyến.
Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Thạch Thanh Phong đang khổ luyện Sơn Hà Võng trong vườn thuốc, Tiêu Liên Nhi hừ một tiếng, tiến vào sân.
"Liên Nhi! Sao muội lại tới đây?" Vương Đại Long rất vui mừng.
Tiêu Liên Nhi cười đáp: "Chúc mừng sư huynh phát tài!"
Nhận được ba bình Dưỡng Khí Đan và một trăm linh thạch, Vương Đại Long nghĩ một lát, cũng có cảm giác hơi phát tài rồi: "Cũng đúng, tháng trước ta luyện Hỏa Dương Đan, tiêu hết sạch linh thạch rồi. Luyện được tổng cộng mười lăm bình. Chờ ta tới thành Thanh Dương bán được linh thạch, ta sẽ chia cho muội."
Tiêu Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm: "May mà huynh chưa bán. Sư huynh giữ lại dùng cho bản thân đi. Muội đang muốn thương lượng với sư huynh chuyện này."
Không bán sao? Vương Đại Long nhìn nàng nghi hoặc.
"Sư huynh đã tới đỉnh của tầng bảy rồi. Nếu như linh thạch và đan dược đủ dùng, tại sao không tĩnh tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt Trúc Cơ?" Tiêu Liên Nhi nghiêm nghị nói: "Những đan dược tốt thế này để lại cho bản thân dùng. Ngày mười lăm đem đan phương đi đấu giá, linh thạch đổi được cũng đủ để sư huynh luyện tới Trúc Cơ rồi."
Lần thi đấu ngoại môn này, Vương Đại Long xếp hạng hơn ba trăm. Nếu như cứ ở lại vườn thuốc chỉ vì thiếu linh thạch, có lẽ phải năm sáu năm nữa mới có thể tu tới Luyện Khí tầng chín viên mãn. Cậu ta cũng đang muốn bỏ cái công việc vặt này, tĩnh tâm tu luyện.
"Không giấu gì sư muội, muốn lọt vào nhóm một trăm, với tu vi hiện tại của ta thì hơi khó khăn. Ta cũng từng nghĩ tới việc dâng đan phương lên tông môn, đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan. Nhưng lại sợ lai lịch của đan phương này không rõ ràng, làm người khác nghi ngờ." Vương Đại Long thành thật bày tỏ với Tiêu Liên Nhi cách nghĩ của mình.
"Muội chưa từng nghĩ rằng sẽ được trưởng lão thu nhận làm đệ tử chân truyền, vì thế mới hợp tác cùng sư huynh bán Hỏa Dương Đan kiếm chút linh thạch. Hiện tại tình hình không giống trước kia nữa, giờ muội đã có tông môn cung cấp, sư phụ tặng cho, linh thạch và đan dược của muội cũng nhiều, bán Hỏa Dương Đan để kiếm linh thạch rất tốn thời gian. Nếu như giao đan phương cho tông môn để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan mà không nói rõ được lai lịch của đan phương thì cũng phiền phức. Sư huynh hãy mượn cơ hội đấu giá lần này bán quách nó đi."
Trong giới tu tiên, bất kì một buổi đấu giá nổi tiếng nào cũng đều nghiêm cấm thăm dò lai lịch của cả hai bên mua và bán. Chỉ khi làm được điểm này thì những người có được vật báu quý hiếm và người mua nó mới cảm thấy an toàn. Buổi đấu giá ở thành Thanh Dương cũng không ngoại lệ.
Không có ai biết được Vương Đại Long là người bán đan phương này. Như thế, vừa bảo vệ được bí mật của Tiêu Liên Nhi, vừa có thể giúp Vương Đại Long có được số linh thạch lớn.
"Muội lấy mấy phần?" Có thể đổi được một lượng lớn linh thạch để tu luyện, còn có thể chừa ra một ít để bày tỏ sự hiếu kính với sư phụ Tông Chá. Tiêu Liên Nhi đã đồng ý rồi thì Vương Đại Long cũng cảm thấy không tồi. Trước mắt, đối với cậu ta, chuyện quan trọng nhất là tu luyện, giờ có đổi được một viên Trúc Cơ Đan cũng không thể dùng được. Tu vi tăng lên rồi, mỗi năm cậu ta còn có thể tham gia thi đấu, giành được Trúc Cơ Đan.
Tiêu Liên Nhi lắc đầu: "Muội không cần đâu, sư huynh cứ cầm cả đi. Sư huynh vẫn luôn chăm sóc muội, đây xem như là quà cảm ơn muội tặng sư huynh. Ngày mười lăm tới, muội cũng sẽ đi tới buổi đấu giá xem, chọn mua một ít nguyên liệu tu luyện. Sau khi quay về, muội sẽ bế quan tu luyện ngay. Con đường sau này, huynh phải tự dựa vào bản thân mình thôi."
Ý tứ chính là, làm xong lần giao dịch này, sự hợp tác giữa Tiêu Liên Nhi và cậu ta sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Vương Đại Long ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Biết được càng nhiều bí mật của nàng thì sau này có thể sẽ gặp phải phiền phức càng lớn.
Tiêu Liên Nhi chỉ bảo cho cậu ta thuật luyện đan, lại tặng cậu ta đan phương, còn giúp cậu ta thuận lợi lọt vào vòng thi thứ hai đấu võ đài. Cậu ta nỗ lực như vậy, cũng là muốn đền đáp cho sự quan tâm của nàng.
Nàng là một người ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Gặp được nàng là cơ duyên của bản thân cậu. Nếu không thì cậu ta cũng không biết mình sẽ còn đần người ở vườn thuốc bao nhiêu lâu nữa, tiền đồ mù mịt. Vương Đại Long cười đáp: "Cũng chúc sư muội tu luyện thành công."
Đều là những người thông minh, hai người nhìn nhau cười, không nói thêm nữa.
Tiêu Liên Nhi giải quyết được chuyện trong lòng, tung dải lụa Thiên Hỏa Doanh ra, bay về đỉnh núi.
Trong rừng rậm có một bóng người xông ra chặn ở trước mặt nàng.
Nhìn thấy là Thạch Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi quay đầu đi, trong lòng nghĩ thầm nếu như ngươi đã thương cảm với Tiêu Minh Y, cảm thấy ta ỷ thế ức hiếp người khác, lẽ nào hôm nay còn định chạy tới xin lỗi ư?
Thạch Thanh Phong lẳng lặng nhìn nàng. Dải lụa Thiên Hỏa Doanh dập dềnh dưới chân làm nàng như đang đặt chân trên đám mây. Lông mày liễu mảnh mai, mỏng manh yếu đuối. Nàng cần người khác thương hại mình sao? Ngay cả pháp bảo để bay nàng cũng có rồi.
Hắn cảm thấy bản thân giống như kẻ ngốc vậy.
"Huynh tìm ta có chuyện gì?"
Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào dải lụa dưới chân nàng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Ta có một đường muội. Muội ấy là người bình thường, không có khả năng tu luyện. Thân thể yếu ớt, cũng rất nhát gan. Ta rất thích muội ấy. Ở trong gia tộc tu tiên mà không thể tu luyện, là chuyện rất đáng buồn..."
Chuyển sự thương tiếc với đường muội lên người mình. Cũng chỉ thế mà thôi.
Tiêu Liên Nhi ngắt lời hắn: "Cho dù mười năm qua ta sống không được tốt, nhưng hiện tại ta đã là đệ tử chân truyền của trưởng lão. Mạnh hơn đệ tử ngoại môn gấp trăm lần. Huynh vốn dĩ không cần dùng sự đồng cảm để thương hại ta."
Sống hai trăm năm tuổi, nàng hoàn toàn hiểu ý của Thạch Thanh Phong. Nàng không cần hắn giải thích cho mình nghe.
Tiêu Liên Nhi đạp dải lụa muốn đi. Thạch Thanh Phong dịch chuyển qua, chặn nàng lại.
Hắn lúng ta lúng túng nói: "Tiêu sư muội đã bái Phù Tuyết chân nhân làm sư phụ. Muội cũng trở thành đệ tử chân truyền của Thanh Phong trưởng lão. Ta hi vọng chuyện ở quá khứ thì cứ để nó qua đi."
Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, làm cho Tiêu Liên Nhi cũng thấy lạnh lòng.
"Nàng ta không tới làm phiền ta, ta cũng sẽ không làm phiền nàng ta. Thạch sư huynh không cần lo lắng, ta sẽ không dựa vào thân phận đệ tử chân truyền của trưởng lão đi làm khó nàng ta. Ta không rảnh rỗi tới mức đó."
Thạch Thanh Phong ảo não nghĩ, hắn cố ý chờ nàng không phải vì muốn nói với nàng những lời này.
Nhìn thấy Tiêu Liên Nhi lạnh mặt muốn đi, trong lòng hắn quýnh lên, hắn vội thốt lên rằng: "Ta không nói với sư tôn chuyện muội nói ra cách lấy quả Túy Tiên hầm cá Phi Bạch. Ta biết, Vương sư huynh nhất định cũng sẽ không nói ra. Tiêu sư muội căn bản không biết nguyên nhân của chuyện này. Sau này ta cũng sẽ không tới tìm muội nữa. Muội... muội tự giải quyết cho tốt đi."
Hắn nói liền một hơi rồi quay người bay đi.
Buồn bực trong lòng Tiêu Liên Nhi cũng tiêu tan.
Quả nhiên Hàn Tu Văn vẫn cảm thấy không yên tâm, không bỏ qua chuyện điều tra Dịch Khinh Trần. Nếu như mình không bái Thanh Phong trưởng lão làm sư phụ, gã sẽ không chú ý tới mình như thế này. Nhưng mà nếu không bái sư, thì mình lấy đâu ra điều kiện tốt để tu luyện như bây giờ chứ?
Tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mười năm này, trên người nàng toát ra mồ hôi lạnh. Hàn Tu Văn không cần chứng thực, chỉ cần gã nghi ngờ thì nhất định sẽ giết chết mình để được an lòng.
Tiêu Liên Nhi nhìn về phía bóng lưng của Thạch Thanh Phong thì thầm nói: "Cảm ơn, ta sẽ cẩn thận hơn."
Dải lụa trắng đưa nàng bay về nội sơn môn. Tiêu Liên Nhi lạnh lùng liếc nhìn điện Bắc Thần, quay về hồ Trừng Tâm.
Nàng liệt kê ra một danh sách. Sư phụ cho linh thạch, nàng không có ý định khách sáo, quyết định ngày mười lăm vào thành Thanh Dương sẽ mua về toàn bộ những nguyên liệu cần cho việc bế quan tu luyện. Trước khi bí cảnh mở ra, nàng sẽ không ra khỏi hồ Trừng Tâm.
Kết thúc thi đấu của đệ tử ngoại môn, Vương Đại Long đứng ở vị trí ba trăm hai mươi, không lấy được Trúc Cơ Đan.
Tiêu Minh Y thắng liên tiếp hai trận, xếp thứ chín trăm tám mươi bảy. Mặc dù không lọt vào nhóm năm trăm người mạnh nhất nhưng thành tích này cùng với tuổi tác, tư chất của nàng ta cũng khiến người khác quan tâm nhiều lắm rồi. Có vài vị chân nhân Kim Đan và tu sĩ Trúc Cơ đều có ý thu nhận nàng ta làm đồ đệ. Nàng ta chọn Phù Tuyết chân nhân có thể chất Thủy Mộc làm sư phụ, gia nhập vào trung sơn môn.
Đứng thứ nhất là Lưu Nguyên. Hai mươi tư tuổi, thể chất hệ Kim, Luyện Khí tầng chín. Thiên Quyền trưởng lão cũng có thể chất Kim, chuyên tu kiếm pháp, đại đệ tử Giác Kính của điện Thiên Quyền không khách khí mở miệng trước, thu nhận hắn ta làm đồ đệ.
Hàn Tu Văn đã sớm thu nhận Thạch Thanh Phong, môn hạ cũng có vài đệ tử Luyện Khí tầng tám và tầng chín rồi. Gã là chưởng giáo, không tiện đi tranh giành với điện khác.
Lưu Nguyên bị cướp đi, có thể thấy hắn ta và Thạch Thanh Phong sẽ là kỳ phùng địch thủ. Thu nhận đệ tử kỳ Luyện Khí cũng chẳng được thêm viên đan dược nào nên Thanh Phong trưởng lão không nhận thêm đệ tử nữa.
Mười đệ tử ngoại môn xếp đầu trong thi đấu đều lần lượt được các chân nhân khác mời gọi làm đệ tử.
Tiêu Liên Nhi tới vườn thuốc một chuyến.
Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Thạch Thanh Phong đang khổ luyện Sơn Hà Võng trong vườn thuốc, Tiêu Liên Nhi hừ một tiếng, tiến vào sân.
"Liên Nhi! Sao muội lại tới đây?" Vương Đại Long rất vui mừng.
Tiêu Liên Nhi cười đáp: "Chúc mừng sư huynh phát tài!"
Nhận được ba bình Dưỡng Khí Đan và một trăm linh thạch, Vương Đại Long nghĩ một lát, cũng có cảm giác hơi phát tài rồi: "Cũng đúng, tháng trước ta luyện Hỏa Dương Đan, tiêu hết sạch linh thạch rồi. Luyện được tổng cộng mười lăm bình. Chờ ta tới thành Thanh Dương bán được linh thạch, ta sẽ chia cho muội."
Tiêu Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm: "May mà huynh chưa bán. Sư huynh giữ lại dùng cho bản thân đi. Muội đang muốn thương lượng với sư huynh chuyện này."
Không bán sao? Vương Đại Long nhìn nàng nghi hoặc.
"Sư huynh đã tới đỉnh của tầng bảy rồi. Nếu như linh thạch và đan dược đủ dùng, tại sao không tĩnh tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt Trúc Cơ?" Tiêu Liên Nhi nghiêm nghị nói: "Những đan dược tốt thế này để lại cho bản thân dùng. Ngày mười lăm đem đan phương đi đấu giá, linh thạch đổi được cũng đủ để sư huynh luyện tới Trúc Cơ rồi."
Lần thi đấu ngoại môn này, Vương Đại Long xếp hạng hơn ba trăm. Nếu như cứ ở lại vườn thuốc chỉ vì thiếu linh thạch, có lẽ phải năm sáu năm nữa mới có thể tu tới Luyện Khí tầng chín viên mãn. Cậu ta cũng đang muốn bỏ cái công việc vặt này, tĩnh tâm tu luyện.
"Không giấu gì sư muội, muốn lọt vào nhóm một trăm, với tu vi hiện tại của ta thì hơi khó khăn. Ta cũng từng nghĩ tới việc dâng đan phương lên tông môn, đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan. Nhưng lại sợ lai lịch của đan phương này không rõ ràng, làm người khác nghi ngờ." Vương Đại Long thành thật bày tỏ với Tiêu Liên Nhi cách nghĩ của mình.
"Muội chưa từng nghĩ rằng sẽ được trưởng lão thu nhận làm đệ tử chân truyền, vì thế mới hợp tác cùng sư huynh bán Hỏa Dương Đan kiếm chút linh thạch. Hiện tại tình hình không giống trước kia nữa, giờ muội đã có tông môn cung cấp, sư phụ tặng cho, linh thạch và đan dược của muội cũng nhiều, bán Hỏa Dương Đan để kiếm linh thạch rất tốn thời gian. Nếu như giao đan phương cho tông môn để đổi lấy một viên Trúc Cơ Đan mà không nói rõ được lai lịch của đan phương thì cũng phiền phức. Sư huynh hãy mượn cơ hội đấu giá lần này bán quách nó đi."
Trong giới tu tiên, bất kì một buổi đấu giá nổi tiếng nào cũng đều nghiêm cấm thăm dò lai lịch của cả hai bên mua và bán. Chỉ khi làm được điểm này thì những người có được vật báu quý hiếm và người mua nó mới cảm thấy an toàn. Buổi đấu giá ở thành Thanh Dương cũng không ngoại lệ.
Không có ai biết được Vương Đại Long là người bán đan phương này. Như thế, vừa bảo vệ được bí mật của Tiêu Liên Nhi, vừa có thể giúp Vương Đại Long có được số linh thạch lớn.
"Muội lấy mấy phần?" Có thể đổi được một lượng lớn linh thạch để tu luyện, còn có thể chừa ra một ít để bày tỏ sự hiếu kính với sư phụ Tông Chá. Tiêu Liên Nhi đã đồng ý rồi thì Vương Đại Long cũng cảm thấy không tồi. Trước mắt, đối với cậu ta, chuyện quan trọng nhất là tu luyện, giờ có đổi được một viên Trúc Cơ Đan cũng không thể dùng được. Tu vi tăng lên rồi, mỗi năm cậu ta còn có thể tham gia thi đấu, giành được Trúc Cơ Đan.
Tiêu Liên Nhi lắc đầu: "Muội không cần đâu, sư huynh cứ cầm cả đi. Sư huynh vẫn luôn chăm sóc muội, đây xem như là quà cảm ơn muội tặng sư huynh. Ngày mười lăm tới, muội cũng sẽ đi tới buổi đấu giá xem, chọn mua một ít nguyên liệu tu luyện. Sau khi quay về, muội sẽ bế quan tu luyện ngay. Con đường sau này, huynh phải tự dựa vào bản thân mình thôi."
Ý tứ chính là, làm xong lần giao dịch này, sự hợp tác giữa Tiêu Liên Nhi và cậu ta sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Vương Đại Long ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Biết được càng nhiều bí mật của nàng thì sau này có thể sẽ gặp phải phiền phức càng lớn.
Tiêu Liên Nhi chỉ bảo cho cậu ta thuật luyện đan, lại tặng cậu ta đan phương, còn giúp cậu ta thuận lợi lọt vào vòng thi thứ hai đấu võ đài. Cậu ta nỗ lực như vậy, cũng là muốn đền đáp cho sự quan tâm của nàng.
Nàng là một người ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Gặp được nàng là cơ duyên của bản thân cậu. Nếu không thì cậu ta cũng không biết mình sẽ còn đần người ở vườn thuốc bao nhiêu lâu nữa, tiền đồ mù mịt. Vương Đại Long cười đáp: "Cũng chúc sư muội tu luyện thành công."
Đều là những người thông minh, hai người nhìn nhau cười, không nói thêm nữa.
Tiêu Liên Nhi giải quyết được chuyện trong lòng, tung dải lụa Thiên Hỏa Doanh ra, bay về đỉnh núi.
Trong rừng rậm có một bóng người xông ra chặn ở trước mặt nàng.
Nhìn thấy là Thạch Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi quay đầu đi, trong lòng nghĩ thầm nếu như ngươi đã thương cảm với Tiêu Minh Y, cảm thấy ta ỷ thế ức hiếp người khác, lẽ nào hôm nay còn định chạy tới xin lỗi ư?
Thạch Thanh Phong lẳng lặng nhìn nàng. Dải lụa Thiên Hỏa Doanh dập dềnh dưới chân làm nàng như đang đặt chân trên đám mây. Lông mày liễu mảnh mai, mỏng manh yếu đuối. Nàng cần người khác thương hại mình sao? Ngay cả pháp bảo để bay nàng cũng có rồi.
Hắn cảm thấy bản thân giống như kẻ ngốc vậy.
"Huynh tìm ta có chuyện gì?"
Thạch Thanh Phong nhìn chằm chằm vào dải lụa dưới chân nàng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Ta có một đường muội. Muội ấy là người bình thường, không có khả năng tu luyện. Thân thể yếu ớt, cũng rất nhát gan. Ta rất thích muội ấy. Ở trong gia tộc tu tiên mà không thể tu luyện, là chuyện rất đáng buồn..."
Chuyển sự thương tiếc với đường muội lên người mình. Cũng chỉ thế mà thôi.
Tiêu Liên Nhi ngắt lời hắn: "Cho dù mười năm qua ta sống không được tốt, nhưng hiện tại ta đã là đệ tử chân truyền của trưởng lão. Mạnh hơn đệ tử ngoại môn gấp trăm lần. Huynh vốn dĩ không cần dùng sự đồng cảm để thương hại ta."
Sống hai trăm năm tuổi, nàng hoàn toàn hiểu ý của Thạch Thanh Phong. Nàng không cần hắn giải thích cho mình nghe.
Tiêu Liên Nhi đạp dải lụa muốn đi. Thạch Thanh Phong dịch chuyển qua, chặn nàng lại.
Hắn lúng ta lúng túng nói: "Tiêu sư muội đã bái Phù Tuyết chân nhân làm sư phụ. Muội cũng trở thành đệ tử chân truyền của Thanh Phong trưởng lão. Ta hi vọng chuyện ở quá khứ thì cứ để nó qua đi."
Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, làm cho Tiêu Liên Nhi cũng thấy lạnh lòng.
"Nàng ta không tới làm phiền ta, ta cũng sẽ không làm phiền nàng ta. Thạch sư huynh không cần lo lắng, ta sẽ không dựa vào thân phận đệ tử chân truyền của trưởng lão đi làm khó nàng ta. Ta không rảnh rỗi tới mức đó."
Thạch Thanh Phong ảo não nghĩ, hắn cố ý chờ nàng không phải vì muốn nói với nàng những lời này.
Nhìn thấy Tiêu Liên Nhi lạnh mặt muốn đi, trong lòng hắn quýnh lên, hắn vội thốt lên rằng: "Ta không nói với sư tôn chuyện muội nói ra cách lấy quả Túy Tiên hầm cá Phi Bạch. Ta biết, Vương sư huynh nhất định cũng sẽ không nói ra. Tiêu sư muội căn bản không biết nguyên nhân của chuyện này. Sau này ta cũng sẽ không tới tìm muội nữa. Muội... muội tự giải quyết cho tốt đi."
Hắn nói liền một hơi rồi quay người bay đi.
Buồn bực trong lòng Tiêu Liên Nhi cũng tiêu tan.
Quả nhiên Hàn Tu Văn vẫn cảm thấy không yên tâm, không bỏ qua chuyện điều tra Dịch Khinh Trần. Nếu như mình không bái Thanh Phong trưởng lão làm sư phụ, gã sẽ không chú ý tới mình như thế này. Nhưng mà nếu không bái sư, thì mình lấy đâu ra điều kiện tốt để tu luyện như bây giờ chứ?
Tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mười năm này, trên người nàng toát ra mồ hôi lạnh. Hàn Tu Văn không cần chứng thực, chỉ cần gã nghi ngờ thì nhất định sẽ giết chết mình để được an lòng.
Tiêu Liên Nhi nhìn về phía bóng lưng của Thạch Thanh Phong thì thầm nói: "Cảm ơn, ta sẽ cẩn thận hơn."
Dải lụa trắng đưa nàng bay về nội sơn môn. Tiêu Liên Nhi lạnh lùng liếc nhìn điện Bắc Thần, quay về hồ Trừng Tâm.
Nàng liệt kê ra một danh sách. Sư phụ cho linh thạch, nàng không có ý định khách sáo, quyết định ngày mười lăm vào thành Thanh Dương sẽ mua về toàn bộ những nguyên liệu cần cho việc bế quan tu luyện. Trước khi bí cảnh mở ra, nàng sẽ không ra khỏi hồ Trừng Tâm.
Bình luận truyện