Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 368-1: Hỏa hoạn (1)



-Cái gọi là “dục tốc tắc bất đạt” (nóng vội thì không thành công) chính là đạo lý này.
Tô Triệt cười nói:
-Tuy nhiên nếu để ta hạ ván cờ này, thì đầu tiên sẽ khiến Hàn tướng công ra khỏi kinh thành.

-Đúng vậy, Hàn Kỳ là người kiên định nhất ủng hộ Triệu Tông Thực!
Hai mắt Trần Du sáng lên, nói:
- Nắm lấy người này đồng nghĩa với việc thành công một nửa.

-Đáng tiếc là đại ca huynh không phải là quan gia.
Trần Du nói:
-Vả lại quan gia vẫn lo Văn tướng công đuôi to khó vẫy…

-Những thứ quanh co vướng víu này nghe thôi đã thấy nhức đầu.
Trần Du cười gượng nói:
- So với việc hai quân giao chiến thì vẫn còn phức tạp hơn.

-Đây không phải là hai quân giao chiến sao?
Trần Khác nói rồi đứng lên mở của sổ ra, nhìn xa về phía thành thị rực rỡ ánh đèn và nói:
-Một ngày không đêm thật đẹp!

-Đúng vậy, còn hai canh nữa. Năm này coi như hoàn toàn qua hết rồi.
Mấy vị huynh đệ cũng đứng lên đi về phía cửa sổ để hít thở không khí mát rượi.

-Ơ, kia là nơi nào, hình như đang cháy.
Trần Du chỉ về phía tòa nhà to lớn ở đằng xa.

Mọi người nhìn qua bên đó, chỉ thấy lửa ngút lên tận trời. Ngay lập tức khiến đèn hoa cả thành ảm đạm biến sắc.

-Ôi, thiệt hại của trăng hoa quá mức rồi, thậm chí ngay cả vương công phủ đệ cũng khó mà may mắn tránh khỏi.
Tô Triệt lắc đầu thở dài:
-Nhất định phải tiến hành hạn chế rồi.

-Chỗ ấy hình như là Vương phủ thì phải?
Trần Khác cẩn thận nhận ra.

-Cháy rất hay….cháy rất hay…
Tô Triệt lập tức sửa lại lời nói:
-Chỉ có đốt luôn cả Phủ doãn gia, thì Khai phong phủ mới được coi trọng.

Trần Khác và Trần Thung lại liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của đối phương.

-Đi lấy nước, lấy nước mau!
Ngọn lửa phóng lên cao, trong ngoài Vương phủ đã loạn cả lên.

-Mạnh Dương giật mình tỉnh giấc, cũng không kịp kêu đầy tớ mà tự mặc bừa xiêm y vào. Từ trong phòng chạy ra ngoài thấy Lã Huệ Khanh ở sát vách cũng vẻ mặt lờ mờ khoắc áo bông chạy ra ngoài.

-Làm sao thế Mạnh tiên sinh?
Lã Huệ Khanh từ lúc là môn hạ của Triệu Tông Thực có biểu hiện tương đối tích cực, Tưởng Chi Kỳ chính là y đã xúi giục, còn làm ra nhiều chuyện bỉ ổi không muốn người khác biết. Cuối cùng đã thành công giành được sự tín nhiệm của Triệu Tông Thực, trở thành một thành viên nòng cốt. Mấy ngày này, người trong Vương phủ rất khẩn trương, y liền chủ động xin đi trực đêm, khiến cho Triệu Tông Thực cực kì cảm động.

-Nhà sau cháy rồi.
Mạnh Dương nhìn về phía ngọn lửa, sắc mặt đột nhiên biến sắc, liền chạy băng băng về đằng sau, vừa chạy vừa dặn dò:
-Ngươi đi bảo người nhà nhanh chóng mở cửa đi, không được làm chậm trễ đội tuần phủ tới cứu hỏa.

-Vậy còn tiên sinh?
Huệ Khanh ở đằng sau gã hỏi.

-Ta chạy ra nhà sau trước.
Trong lúc nói chuyện thì Mạnh Dương đã chạy đến cửa sân, gọi mười mấy thị vệ ở dọc đường xông vào cửa thùy hoa (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đình trụ trạm trổ sơn màu).

Đúng ra Vương gia không có nhà, thì những nam nhân như bọn họ không tiện vào nhà sau, nhưng sự viêc gấp phải tòng quyền xử lí, cũng không cần để ý quá nhiều.

May mà khi xông vào mới phát hiện Vương Phi Cao Thị đối mặt với nguy hiểm đã không hoảng loạn, đem con chạy vào chỗ trống, đồng thời ra lệnh cho thái giám dùng nước dập lửa, cung nữ thì cứu của cải.

-Nương nương.
Mọi người trong đêm tối từ trên giường kinh hãi thức giấc, quần áo đều xộc xệch, có người chân trần, có người không mặc áo, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Cao Thị cũng không ngoại lệ.
Mạnh Dương cúi đầu nói:
-Mấy vị Hoàng tử đều bình an cả chứ ạ?

-Đều không sao.
Cao Thị quấn khẽ áo khoác lông chồn trắng lại, cau mày nói:
-Gió Tây Bắc lại mạnh như vậy, lần này không đốt hết là điều không thể.

-Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Mạnh Dương vội nói:
-Mời Vương Phi mang theo Hoàng tử tránh vào tiền viện, ở đây cứ giao cho hạ thần.

-Làm phiền tiên sinh rồi.
Cao Thị thở dài nói:
-Thực ra cũng không có gì đáng giá cả, chớ làm thương người là được.

-Vâng.
Mạnh Dương gật đầu thúc giục, đợi Cao Thị rời đi thì gã cũng không màng đến việc cứu hỏa, mang người chạy đến Tàng Thư Các, chỉ thấy bốn phía đã bị lửa bao vậy, khói đặc cuồn cuộn. Tàng Thư Các tuy có thiết kế phòng cháy nhưng cửa sổ cũng bị cháy rồi.

Mặt Mạnh Dương biến sắc mấy lần, cuối cùng hạ quyết tâm, nghiến răng nói:
-Phá cửa ra.
Hóa ra có Thiết tướng quân giữ cửa.

Địa vị của Mạnh Dương trong phủ rất cao trọng, thị vệ hiển nhiên phải bảo sao nghe vậy, rút kiếm ra nhìn cho chuẩn rồi chém mạnh vào ổ khóa, liền nghe thấy tiếng leng keng, ổ khóa rơi xuống đất.

-Các ngươi canh cổng, không được cho bất cứ ai vào trong.
Mạnh Dương dặn kẻ dưới rồi đi vào trong.

Khoảng chừng thời gian uống một chén trà gã mở cửa đi ra, thấy vẻ mặt lo lắng của bọn thị vệ:
-Khụ khụ, chúng ta đã bị lửa bao vậy.

Mạnh Dương thấy thế lửa càng lúc càng lớn, nếu còn không đi ra ngoài sẽ có thể biến thành đồ nướng.

-Đi!
Mạnh Dương gật đầu, muốn xông ra bên ngoài nhưng bị thị vệ kéo lại, đưa cho gã cái khăn ướt và nói:
-Bịt mũi miệng lại có thể phòng khói đặc.

Mạnh Dương không có thời gian nghĩ nhiều, liền nhận lấy cái khăn bịt mũi lại, không chịu được mà hoa mắt chóng mặt, trợn mắt tức giận hét lên:
-Mùi gì vậy?

-Nhất thời không tìm thấy nước đành dùng tạm nước tiểu ạ.
Đội thị vệ cũng lần lượt dùng khăn ướt bịt mũi lại, che chắn cho gã xông ra bên ngoài.

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, không để ý nhiều nữa. Mạnh Dương dùng cái khăn kia che mũi lại xông ra ngoài, ai ngờ được mấy bước liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại, hai chân mềm nhũn mà ngã xuống đất.

- Mạnh tiên sinh hít khói ngã rồi.
Người thị vệ đưa cho gã cái khăn liền vác gã lên vai giống như vác bao tải rồi chạy ra bên ngoài.

Đợi Mạnh Dương tỉnh lại, thấy Triệu Tông Cầu mở to mắt nhìn, mặc dù còn choáng váng nhưng không ngăn được ánh mắt cân cần:
-Cảm tạ trời đất, tiên sinh đã tỉnh rồi.

Mạnh Dương chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đầu óc trống rỗng, khan giọng hỏi:
-Đã xảy ra chuyện gì vậy?

-Ngài bị trúng khói đặc ngất đi.
Triệu Tông Cầu nói:
-Cũng may mà thị vệ tận tụy làm tròn bổn phận khiêng tiên sinh chạy ra ngoài.

-Khói đặc ngất đi ư?
Trí nhớ của Mạnh Dương dần dần khôi phục:
-Bây giờ tình hình thế nào rồi?

-Tuần phủ mang đến mười mấy chiếc vòi rồng cứu hỏa, thị vệ cũng ra sức cứu hỏa.
Triệu Tông Cầu nói:
-Thế lửa đã khống chế được rồi. À đúng rồi, tiên sinh có cần uống nước không?

-Không cần, ngươi không cần để ý đến ta đâu.
Mạnh Dương nói:
-Việc cứu hỏa gấp hơn.

-Ca ca của ta ở đó.
Triệu Tông Cầu nói:
-Còn có Lã Huệ Khanh, không cần đến ta.

-Hay là ngươi đi đi, đang lúc nhiều người lộn xộn, thêm một người thêm an toàn.
Mạnh Dương khan giọng nói.

-Vậy cũng được.
Triệu Tông Cầu gật đầu đáp:
-Ta gọi người vào hầu hạ tiên sinh.

-Không cần đâu, ta muốn yên tĩnh một chút.
Mạnh Dương quả quyết nói.

Triệu Tông Cầu nhún nhún vai, cuối cùng thì cũng đi ra.

Đợi y đi rồi, Mạnh Dương liền đặt tay lên ngực thấy rỗng tuếch. Gã suýt nữa hồn bay phách lạc, vội vàng thò tay vào trong áo, sờ soạng trong ngoài mấy lần phát hiện ngoài hai cái xương sườn thì không có gì cả. Dù đang là mùa đông nhưng gã lại đổ mồ hôi đầy đầu, chân trần nhảy xuống đất, lục lọi giường mấy lần nữa nhưng vẫn không tìm thấy.

-Hỏng rồi….
Trước mắt Mạnh Dương lại tối sầm lại, cố gắng chịu đựng, đi giày rồi lảo đảo ra khỏi phòng, thấy Triệu Tông Cầu chưa đi xa vội la lớn:
-Mau quay lại.

Triệu Tông Cầu quay đầu nhìn lại, chửi rủa rằng:
-Ngươi nghĩ ta là chó săn chắc, gọi đến là đến, bảo đi là đi sao?
Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn quay người lại.

Mạnh Dương liền kéo y vào trong phòng, Triệu Tông Cầu còn chưa đứng vững đã hỏi luôn rằng:
-Có những ai đã chạm vào người ta?

-Làm sao?
Triệu Tông Cầu với ánh mắt khó hiểu nhìn hắn và hỏi:
-Tiên sinh bị lừa gì ư?

-Đúng….hừ.
Mặt Mạnh Dương bỗng chốc đã đỏ bừng:
-Không có thời gian nói chuyện phiếm, ta bị mất đồ.

-Mất cái gì vậy?
Triệu Tông Cầu có chút không vui, trong lòng nghĩ:
-Sao? Nghĩ là ta là trộm sao ?

-Vật cực kì quan trọng.
Mạnh Dương run giọng nói:
-Nếu nó mà mất thì Đức vua, ta, ngươi, tất cả sẽ nguy.

-Vật gì vậy?
Triệu Tông Cầu cuối cùng trở nên nghiêm túc.

-Đừng hỏi là vật gì, ngươi mau trả lời ta, ai đã chạm vào người ta?
Mạnh Dương hỏi gấp.

-Để ta nghĩ xem…
Triệu Tông Cầu cau mày nói:
-Khi ta tới nơi là lúc thấy các thị vệ cõng tiên sinh đi ra, sau đó ca ca của ta bảo ta trông coi tiên sinh, ta liền vào trong phòng của tiên sinh. Lúc thái y đến chỉ bắt mạch thôi, nói không có gì đáng ngại rồi đi, không động vào chỗ khác của tiên sinh. Ngoài ra thì không có ai khác.

-Mấy thị vệ đấy đâu?

-Đều đi cứu hỏa hết rồi.

-Mau, cùng ta đi tìm bọn họ.
Mạnh Dương không để ý chân tay đã nhũn ra mà lại đi ra ngoài. Chỉ thấy mười mấy vòi rồng cứu hỏa đang tưới nước, phun ra từng cột nước, làm cho sân sau của Vương phủ giống như suối phun vậy.

-Cái gì?
Nghe Mạnh Dương báo cáo xong, phản ứng của Triệu Tông Thực cũng là thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.

Không quan tâm đến việc cứu hỏa nữa, y liền lệnh cho thị vệ của Vương phủ tập hợp lại.

-Những người nào cùng Mạnh tiên sinh đi về phía Tàng thư lầu tiến lên trước một bước!
Triệu Tông Cầu hạ lệnh.

Lập tức có bảy thị vệ tiến về phía trước một bước.

-Không chỉ có thế này.
Mạnh Dương quan sát kỹ lại từng khuôn mặt đã lem lúp khói lửa sau vụ hỏa.

-Còn có Chu Hắc Thất.
Đám thị vệ nhìn nhau, người đứng đầu nói:
-Vừa nãy còn thấy y cứu hỏa cùng chúng ta mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện