Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 52: Lòng ngươi lòng ta



Tân quân sáng sớm phải luyện tập thể lực, giáo trường giản dị, tân binh vẫn chưa được động đến đao thương, đến giáo trường chỉ tập trung bình tấn, vác nặng, nhảy vọt.

Nhảy vọt chính là chạy bộ, bộ binh cần đi nhanh, để có thể theo kịp kỵ binh.

Cột túi cát vào đùi rồi chạy vòng quanh giáo trường, đứng trung bình tấn, nâng đá, nhảy vọt, luân phiên tập luyện. Tân binh phần lớn đều xuất thân nghèo khổ, cho dù là thiếu niên gầy yếu cũng có chút khí lực, nhưng luyện tập đến giữa trưa, tất cả mọi người đều giống như ngâm nước, cả người ướt đẫm.

Tháng sáu Giang Nam, mặt trời ban trưa nắng nóng vô cùng, cũng may giáo trường ở ngay dưới chân núi, vẫn có gió thổi tới. Trước khi nghỉ ngơi, mọi người chạy đến dưới tàng cây như ong vỡ tổ, cởi trần ngồi hóng gió. Bên trong khung cảnh như vậy, người còn mặc quân phục liền trở nên nổi bật.

Thạch Đại Hải vừa cởi quân phục ra lau mồ hôi vừa hỏi Mộ Thanh, “Sao Chu tiểu đệ không cởi áo ra? Không nóng sao?”

Mộ Thanh dựa vào tàng cây, ngoảnh mặt chỗ khác, chỉ lấy ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trán, lãnh đạm nói: “Nhịn được.”

“Chuyện này thì có gì mà phải nhịn? Thời tiết tháng sáu này, thật sự nắng nóng không chịu nổi. Ngươi xem Lưu tiểu đệ, Chương tiểu đệ, còn có Hàn tiên sinh, ách...” Thạch Đại Hải vốn định nói còn có Hàn Kỳ Sơ, kết quả vừa quay đầu nhìn, thấy Hàn Kỳ Sơ xấu hổ cười cười, hắn cũng không cởi trần, chỉ hơi nới rộng cổ áo, nhặt một mảnh lá cây to bằng bàn tay làm cây quạt, đang quạt gió.

Hàn Kỳ Sơ là thư sinh, thư sinh không giống với đám võ tướng thô kệch, dù sao vẫn chú ý đến áo mũ nhã nhặn, đêm qua trong trướng đơn sơ, ngay cả cái mành cũng không có, thay quần áo ở trước mặt mọi người là bất đắc dĩ, hôm nay nhất định không chịu cởi trần.

Nhưng hắn cũng không ngờ Mộ Thanh cũng như vậy, quần áo buộc quá chặt, ngay cả một chút gió núi cũng không chui vào được.

Chương Đồng liếc mắt nhìn Mộ Thanh một cái, cười lạnh: “Đàn bà!”

Mộ Thanh không nâng nâng đầu, giọng nói so với gió núi còn lạnh hơn, “Nói nhiều mới là đàn bà.”

Chương Đồng nghe thấy thế, nhíu mày nhảy dựng lên, “Ngươi nói ai! Tiểu gia đánh chết ngươi!”

“Chương huynh!” Hàn Kỳ Sơ xoa bóp mi tâm, đau đầu đứng dậy khuyên can, Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử cũng đứng dậy chắn trước mặt Chương Đồng.

Lộn xộn một lúc, trên giáo trường có lão binh đi tới, quát mắng: “Con mẹ nó, dám đánh nhau ở giáo trường! Con mẹ nó, ai cho các ngươi cởi quân phục? Mặc hết vào cho lão tử!”

Người tới họ Hùng, bộ dạng cũng như gấu, thô lớn khỏe mạnh, chính là Mạch trưởng của Mộ Thanh, tuổi tầm bốn mươi, người Tây Bắc.

Dưới tàng cây, mọi người đều đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu.

“Mạch trưởng, tại sao không cho cởi trần? Mặt trời tháng sáu, thật sự có thể phơi nắng đến chết người.” Thạch Đại Hải ngốc ngốc hỏi.

“Phơi nắng? Giang Nam này, nhiều gió, đêm còn hay mưa, giữa trưa mới có mặt trời, các ngươi còn ngại phơi nắng? Đến Tây Bắc, các ngươi mới biết thế nào gọi là phơi nắng! Hành quân trên sa mạc, nếu ai dám cởi trần, chưa đến một canh giờ có thể lột một lớp da ra rồi! Phơi nắng một buổi trưa, có thể thành xác khô luôn!”

Lão Hùng nói chuyện giọng ong ong, mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau. Chế độ hộ tịch Đại Hưng nghiêm khắc, hán tử Tây Bắc chịu không nổi khí hậu Giang Nam, tân quân Giang Nam cũng chưa từng thấy sa mạc Tây Bắc. Mũi giáo đại mạc, mặt trời giết người, những chuyện đó chỉ có thể nghe từ miệng thuyết thư tiên sinh, đến tột cùng có dạng như thế nào, chưa từng có người biết.

“Nhưng... nơi này không phải Tây Bắc.”

“Không phải Tây Bắc cũng không thể cởi trần! Tây Bắc quân không sợ phơi nắng!” Lão Hùng đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt như đá, “Đại tướng quân có lệnh! Làm tướng sĩ là phải nghiêm túc! Tuy rằng các ngươi là tân quân, nhưng là là tân quân của Tây Bắc quân chúng ta! Có một ngày các ngươi cũng sẽ trở thành sói trên đại mạc, trở thành tinh quân của Tây Bắc quân! Tinh quân phải có bộ dáng của tinh quân, đừng có làm bộ dạng giống như thổ phỉ!”

Mọi người tức khắc yên tĩnh, vì câu ‘sói trên đại mạc’, vì ‘tinh quân trong Tây Bắc quân’, trong lòng lại sinh ra hào hùng, không còn người nào oán giận nữa, mọi người nhanh nhẹn mặc lại quân phục.

Ánh mắt Chương Đồng thâm sâu nhìn lão Hùng, hắn xuất thân trong gia đình võ tướng, thuở nhỏ quen đọc binh thư, tự biết đạo mang binh. Người này chẳng qua chỉ là một Mạch trưởng trong Tây Bắc quân, thủ hạ khoảng trăm người, nhưng lại biết được cách dạy dỗ tân binh, khích lệ sĩ khí, có thể thấy được khả năng của chủ soái Tây Bắc quân!

Lão Hùng cũng liếc mắt đến đám người Mộ Thanh, ánh mắt sắt đá còn trầm hơn lúc nãy, “Vừa rồi là các ngươi muốn đánh nhau? Mẹ nó, có bản lĩnh lại quay ra đánh người mình, ngại lão tử thao luyện không đủ tàn nhẫn thì nói thẳng, lão tử thành toàn cho các ngươi! Năm người các ngươi, đi nhảy vọt một trăm vòng, nâng đá một trăm lần, luyện xong rồi lăn đi ăn cơm!”

Hàn Kỳ Sơ lập tức nở nụ cười khổ, hắn là văn nhân, thể lực kém cỏi nhất trong năm người, một trăm vòng nhảy vọt, một trăm lần nâng tạ, chờ luyện xong nào còn cơm mà ăn? Ăn cơm trong quân doanh cũng chẳng khác gì đi cướp cơm, đến lúc đó sợ là ngay cả cháo loãng cũng không còn.

Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử đều gãi gãi đầu, Chương Đồng liếc mắt nhìn Hàn Kỳ Sơ một cái, trong ánh mắt có vẻ áy náy.

Mộ Thanh không nói gì, cúi đầu chạy ra thao trường.

Đúng như Hàn Kỳ Sơ đoán, đợi năm người tập luyện xong, thời gian ăn cơm trưa đã sớm qua, phòng bếp một chút cháo loãng hay canh cũng không thừa. Cả trưa đói bụng bụng, buổi chiều lại phải tiếp tục thao luyện, đến chạng vạng, năm người đều đói đến choáng váng mặt mày.

Đến giờ cơm chiều, Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử dốc hết chút sức lực còn lại chạy về phía nhà bếp, Hàn Kỳ Sơ và Chương Đồng cũng đồng hành đi, Mộ Thanh đi ở cuối cùng, cố ý bước chậm, dần dần bị những người vượt lên ngăn cách, không nhìn thấy bốn người nữa. Lúc này nàng mới cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi đám người, trở về doanh trướng.

Trở lại doanh trướng, Mộ Thanh cầm bộ quân phục khô mát, bưng thau đồng vụng trộm đi vào cánh rừng đêm qua. Trong giờ ăn cơm, trong doanh trướng không có ai cả, Mộ Thanh thực dễ dàng đi vào rừng. Cho đến tận khi vào sâu trong rừng, nàng mới ngẩng đầu lên, hít sâu.

Một ngày này, có chút nguy hiểm. Cường độ thao luyện quá nặng, đổ mồ hôi cũng nhiều, hóa trang trên mặt nàng chút nữa là không chịu nổi.

Màu da của nàng là dùng dược thảo để nhuộm, mặc dù không đến mức đổ mồ hôi sẽ trôi đi, nhưng nếu như mỗi ngày đều đổ nhiều mồ hôi như vậy, sợ là chống đỡ không được mấy ngày. Còn có hàng lông mày này, đổ mồ hôi vẫn có thể chống đỡ, nhưng nhỡ đâu ngày mưa nào đó phải thao luyện, thật sự không thể không hiện nguyên hình.

Mộ Thanh cau mày, thuật dịch dung của nàng là học được từ một vị lão thợ thủ công ở huyện Cổ Thủy. Cha là ngỗ tác, khi khám nghiệm tử thi thường xuyên gặp một số thủ đoạn thoát tội của giang hồ, bởi vậy cũng biết được một số mánh khóe để che dấu. Nàng dịch dung đi vào sòng bạc không sợ bị nhận ra, nhưng cường độ thao luyện trong quân quá cao, nàng lo lắng không duy trì được mấy ngày.

Nơi có dược thảo ở trong quân chỉ có trong trướng quân y, Tây Bắc quân có quân y đi theo, hiện tại trong y trướng phần lớn là đám tân binh bị kiết lỵ, say nắng linh tinh. Loại bệnh này không phải bịa ra là được, nhưng nếu như khi thao luyện bị thương, như thế cũng có thể đi vào y trướng kiếm chút thảo dược. Hành động như thế mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng trước mắt là biện pháp duy nhất có thể làm.

Trong lòng Mộ Thanh hạ quyết tâm, bưng chậu quần áo ra bên dòng suối. Nàng thân nữ tử, tòng quân có nhiều bất tiện, tắm rửa thay quần áo phải chọn thời điểm người ít chú ý. Nàng nghĩ đêm khuya mới đi, nhưng Chương Đồng rất có thành kiến với nàng, hắn lại là người tập võ, tai thính mắt tinh, ban đêm muốn lén lút đi ra ngoài không dễ dàng, chỉ có giờ ăn cơm là thích hợp nhất. Thừa dịp tất cả mọi người đi ăn cơm, doanh trướng không có người, nàng vào rừng cũng không dễ bị phát hiện.

Chỉ là nếu như thế, mỗi ngày nàng đều phải ăn cơm ít nhất.

Trong quân thao luyện nặng, thời gian lâu cơ thể nhất định không chống đỡ được, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào. Nếu như nàng muốn tắm rửa thay quần áo và dùng cơm đều được an toàn, trừ phi có quân trướng riêng của mình. Lấy quân chế của Đại Hưng, từ đô úy trở lên sẽ có quân trướng của mình, đô úy là quan trưởng của doanh trướng, bên dưới có năm đồn, thuộc hạ hai ngàn năm trăm người.

Mộ Thanh bưng thau đồng đi đến bên dòng suối, nhìn núi rừng sâu thẳm, tà dương nhuộm nước suối thành màu ánh hồng, chiếu lên con ngươi của thiếu niên cũng sáng rực.

Lập công thăng chức, thân ở địa vị cao, đây là phương pháp tốt nhất để che giấu và bảo vệ bản thân.

Thu hồi ánh mắt lại, Mộ Thanh ngồi xổm người xuống soi mình dưới mặt nước để kiểm tra lớp dịch dung, phát hiện ra ngoại trừ việc tập luyện mệt nhọc khiến cho hai má có chút hồng ra thì trước mắt cũng không có gì bất ổn. Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh tảng đá lớn đêm qua thay quần áo, định lau thân mình, đổi bộ quần áo khô mát, sau đó trước khi giờ cơm kết thúc sẽ trở lại doanh trướng.

Khi ngồi xổm xuống đặt chậu, Mộ Thanh bỗng nhiên sửng sốt —— trong khe hở của tảng đá, có thứ gì đó!

Tảng đá lớn này nằm ở bên dòng suối, mùa mưa nước suối thường dâng cao, dưới đáy tảng đá có khe hở ẩm thấp, thứ nhét ở trong khe hở, là một gói giấy dầu.

Mộ Thanh sửng sốt một lát, năng lực quan sát của nàng từ trước đến giờ luôn nhạy bén, hôm qua mặc dù là đêm, nhưng vẫn có ánh trăng chiếu khe nước, dưới tảng đá này nếu có thứ gì đó nàng không thể không phát hiện được. Như thế có nghĩa là, bao giấy dầu này hôm nay mới nhét ở chỗ này.

Nàng duỗi tay đem gói giấy dầu kia rút ra, hai ba cái lật mở, lại sửng sốt.

Trong giấy có bốn thứ —— một chiếc mặt nạ mặt người, một hộp thuốc mỡ, một cái bánh bao, một bao thịt kho.

Tân quân năm vạn người, hạ trại dưới chân núi Mân, chung quanh đây cũng có người sinh sống, Mộ Thanh không dám cam đoan chỉ có nàng đến nơi này, tất nhiên cũng không dám cam đoan giấy dầu này là đưa cho nàng. Nhưng khi nàng mở ra, thấy những thứ bên trong, nàng lập tức biết, đây là đưa cho nàng!

Trong quân doanh này, ngoại trừ nàng, có ai cần dịch dung?

Ngoại trừ nàng, có ai lại muốn làm bị thương thân mình để vào doanh trướng kiếm thảo dược?

Có ai đoán được nàng sẽ ăn cơm ít nhất, trong giờ cơm vào rừng tắm rửa thay quần áo?

Mộ Thanh cầm bao giấy dầu, chợt thấy phỏng tay, nơi nào đó của đáy lòng cũng dường như nóng lên. Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn sâu vào trong rừng, đó là nơi đêm qua hắn rời đi. Nàng cảm thấy, dường như hắn đang đứng ở nơi đó, hồng bào như mây, tự phụ lười nhác.

Nhưng suối nước róc rách, gió núi chầm chậm, rừng sâu cô quạnh.

Bộ Tích Hoan... Hắn không ở nơi đó.

Tà dương hơi ấm, sáng ngời đôi mắt thiếu niên, cũng thấy đôi mắt ấy dần ảm đạm.

Mộ Thanh cụp mắt, tự chế giễu mình ngốc nghếch, lúc này Bộ Tích Hoan làm sao có thể đến? Chỉ buổi tối hắn mới có thể ra khỏi cung. Bao giấy dầu này, nhất định là người của hắn đưa tới. Bánh bao và thịt kho vẫn còn ấm, là vừa đưa tới không lâu.

Mộ Thanh không có thời gian ăn cái gì, nàng cầm mặt nạ kia lên trước, mặt nạ mỏng như cánh ve, lông mi từng chiếc rõ ràng, tài nghệ tinh xảo! Mặt nạ liền luôn với cổ, còn có yết hầu.

Cẩn thận như thế...

Mộ Thanh tiến đến bên suối rửa sạch mặt, lúc này mới đeo mặt nạ vào. Mặt nạ này từng đường nét đều tỉ mỉ tinh xảo, quan trọng hơn là vô cùng khớp với khuôn hình của mặt nàng, không biết là tác phẩm của người nào, có thể nắm rõ đặc thù trên khuôn mặt của nàng như vậy. Sau khi đeo vào, Mộ Thanh cúi đầu cẩn thận soi xuống mặt suối, thấy thiếu niên sắc mặt vàng như nến, mi thô mắt nhỏ, giống như đúc khuôn hình khi nàng dịch dung!

Trong con ngươi của Mộ Thanh lộ ra vẻ thán phục hiếm thấy, chỉ là nàng không thể ở đây lâu, cho nên không nhìn nữa. Quay đầu cầm lấy hộp thuốc mỡ, thấy có một tờ giấy dán trên hộp: “Cao Tam Hoa cầm máu”.

Tam Hoa, nghe đồn chỉ có thể hái được ở nơi sâu trong bộ tộc Đồ Ngạc, Đồ Ngạc là một bộ tộc thần bí, Y Tiên, Độc Thánh trong chốn giang hồ đều xuất phát từ bộ tộc này. Trong cao này chỉ có Tam Hoa, Tam Hoa lại là thứ ngàn vàng khó cầu, cao cầm máu này chính là thánh dược, hoàng tộc cũng chưa chắc đã có được.

Thánh dược cầm máu, trong chiến thời, chính là thuốc tiên cứu mạng.

Mộ Thanh nắm chặt tay, lại giương mắt nhìn vào trong rừng, gió thổi đến, chóp mũi dường như có thể ngửi thấy hương Tùng thản nhiên của đêm qua...

Nàng nghĩ hắn sẽ không thả nàng đi, hắn lại thả nàng.

Nàng nghĩ khi gặp lại nhất định phải ở trong điện Kim Loan của Thịnh Kinh phồn hoa, hắn lại như chưa rời xa.

Hắn đối với nàng chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Mộ Thanh cụp mắt, đem thuốc mỡ thu lại, trước đến bên suối lau người, đổi quần áo, lúc này mới đem bánh bao và thịt kho ăn, mặc dù đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng nàng đói bụng một ngày, ngược lại cảm thấy bánh kia, thịt kia đặc biệt thơm ngon.

Đợi ăn xong, nàng đào một cái hố ngay tại chỗ, đem giấy dầu chôn xuống, rửa tay rồi mới bưng thau đồng đi ra khỏi cánh rừng.

Vốn định trở về trước khi giờ cơm chiều kết thúc, nhưng lại bị trì hoãn, cho nên khi trở về đã muộn.

Bốn người thấy Mộ Thanh bưng chậu tiến vào đều sửng sốt, Hàn Kỳ Sơ hỏi: “Chu tiểu đệ không đi lĩnh cơm sao?”

“Ăn rồi. Người đông quá, không thấy các ngươi.” Mộ Thanh đem chậu đặt xuống đất, đem quần áo đã giặt sạch mang ra ngoài trướng phơi, khi tiến vào trướng Thạch Đại Hải và Lưu Hắc Tử đang ngồi trên chiếu nói chuyện, còn trong mắt Hàn Kỳ Sơ lại có chút nghi ngờ.

“Chu tiểu đệ đã tắm rồi?”

Doanh trại của tân quân tất cả đều giản dị, chỗ tắm cũng chỉ che bằng mấy tấm bạt trắng, đặt mấy vại nước lớn, tân binh đều đứng mà dùng gáo múc nước tắm, vừa tắm vừa vui đùa ầm ĩ. Mới vừa rồi, bốn người bọn họ cùng đi, nhưng không nhìn thấy Mộ Thanh.

“Phải.” Mộ Thanh chỉ nói như thế, rồi xoay người muốn đi nghỉ ngơi.

“Phải ư? Vừa rồi chúng ta đều đi, nhưng không gặp ngươi.” Ánh mắt Chương Đồng sắc bén, thấy Mộ Thanh xoay người, bỗng nhiên duỗi tay ấn lấy bả vai nàng, hỏi: “Nói thật! Ngươi đi đâu?”

Tay kia dừng trên vai Mộ Thanh, con ngươi Mộ Thanh lạnh lùng, bỗng nhiên lùi người về phía sau, giữa hai người xảy ra va chạm!

Va chạm này, thình lình xảy ra, bốc đồng như gió, Chương Đồng cả kinh, vội vàng lui về phía sau, chân vừa muốn lùi lại, thiếu niên phía trước đã đạp lên trên, trở tay nắm chặt cổ tay hắn, vặn, ép, lật lại, cúi người, nhanh nhẹn như báo, khuỷu tay thoáng chốc đánh vào hông hắn!

Động tác liên tiếp, xảy ra trong chớp mắt, khi Thạch Đại Hải cùng Lưu Hắc Tử quay đầu, Chương Đồng đã lui lại ba bước, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị.

Trong trướng thoáng chốc yên tĩnh, bốn người đều không ngờ, Mộ Thanh lại giống như Chương Đồng, đều là người mang võ nghệ!

Chương Đồng là người kinh sợ nhất, hôm nay khi thao luyện hắn có chú ý đến Mộ Thanh, xét lực cánh tay, Mộ Thanh không theo kịp Thạch Đại Hải, xét sức chịu đựng, không bằng Lưu Hắc Tử, ngay cả thể lực cũng không lớn, chỉ hơn Hàn Kỳ Sơ một chút. Hắn nghĩ Mộ Thanh chỉ là một tiểu tử ham hư vinh, độc mồm độc miệng, không ngờ hắn còn biết võ nghệ!

Mới có một chiêu, không thể nhìn ra võ nghệ của Mộ Thanh như thế nào, nhưng sức bật tương đối kinh người! Nếu không phải hắn tập võ từ nhỏ, phản ứng nhanh nhẹn, một chiêu vừa rồi của tiểu tử kia có thể đánh cho hắn ngã gục không dậy nổi.

Trong con ngươi của Chương Đồng dần sáng lên, lần đâu nở nụ cười với Mộ Thanh, là nụ cười hưng phấn!

“Khá lắm, thâm tàng bất lộ! Có điều cũng chưa đi đến đâu cả, có bao nhiêu năng lực, thể hiện hết cho ta xem đi!” Chương Đồng nóng lòng muốn thử sức với Mộ Thanh, Hàn Kỳ Sơ thấy thế vội vàng kéo hắn lại.

“Chương huynh, trong quân không được đánh nhau!”

“Ở trong trướng sợ cái gì!” Chương Đồng không nghe khuyên bảo.

Mộ Thanh xoay người nằm xuống chiếu, “Rùa ở trong mai, tất nhiên là không sợ.”

Chương Đồng sửng sốt, khóe miệng Hàn Kỳ Sơ co giật, đây là mắng Chương Đồng chỉ dám lui ở trong trướng tở vẻ anh hùng?

Hơn nửa ngày Chương Đồng mới phản ứng lại, cả giận nói: “Được! Ở ngoài trướng ta cũng không sợ, ngươi có dám đi ra bên ngoài đánh một trận hay không?”

Mộ Thanh nhắm mắt, ngủ.

*

Ngày hôm sau, Chương Đồng liên tục tìm cơ hội đọ sức với Mộ Thanh, khi thao luyện thì chèn ép nàng khắp nơi, thầm nghĩ kích động đánh nhau, Mộ Thanh lại giống như không phát hiện, chỉ tận tâm thao luyện.

Giờ cơm chiều, Mộ Thanh quang minh chính đại nói bất hòa với Chương Đồng, không muốn ngồi chung một bàn cơm với hắn, cho nên tự chen vào trong đám người. Nàng lại đi vào rừng thay quần áo như trước, bao giấy dầu mỗi ngày đều ở nơi đó, thức ăn lần nào cũng có thịt, so với đồ ăn trong quân thì tốt hơn nhiều lắm. Mỗi lần Mộ Thanh đều dùng tốc độ nhanh nhất để ăn rồi trở về quân doanh, cho nên không bị bốn người hoài nghi gì nữa.

Nàng làm gì cũng chỉ có một mình, ngoại trừ sắc mặt Chương Đồng càng ngày càng đen, ba người khác cũng dần dần quen.

Thoáng cái đã qua nửa tháng, quân Tây Bắc chấm dứt việc chiêu binh ở Giang Nam, năm vạn hai ngàn bốn trăm ba mươi bốn người, xuất phát qua sông, hành quân đi Tây Bắc!

*

Ngày xuất phát, chúng tướng sĩ ở thành Biện Hà đi thuyền qua sông, khí thế cuồn cuộn, không chỉ có dân chúng Biện Hà tập kết đưa tiễn, ngay cả xa giá cũng đến!

Hoàng Đế đi lên thuyền lớn của Cố lão tướng quân, ban rượu tiễn đưa. Đám người Mộ Thanh ở xa xa trên boong thuyền, chỉ nhìn thấy một bóng đỏ, không thấy rõ dung nhan đế vương.

Bóng dáng kia, khiến nàng ngóng nhìn hồi lâu.

“Thánh Thượng hoang đường nhiều năm, lần này vì tân quân mà đích thân ra đưa tiễn, cũng có chút khí độ quân chủ.” Hàn Kỳ Sơ thấp giọng nói.

“Chẳng qua chỉ là nhất thời nổi hứng thôi. Ta nghe nói khi chiêu binh, bọn thái giám ở Mỹ Nhân Tư ngày ngày đến trước cửa Nha Môn Binh Tào để chọn người, vì hắn mà bắt lại những nam tử có dung mạo tuấn tú. Hừ, đúng là hôn quân!” Chương Đồng hừ lạnh một tiếng.

Mộ Thanh nhìn phía hắn, chỉ liếc mắt một cái, nhưng trong con ngươi lại lạnh lùng khiếp người, “Chuyện nghe nói là có thể tin hết, thần kinh não của ngươi chỉ có một thôi sao?”

Chương Đồng sửng sốt, không hiểu.

Mộ Thanh hỏi: “Ta cảm thấy huynh đài là người suy nghĩ đơn giản, hay xen vào việc của người khác, tính tình cực đoan, ngươi có thấy thế không?”

Chương Đồng giận dữ.

Mộ Thanh lại nói: “Những gì ta thấy ở huynh đài, cũng giống như huynh đài thấy ở Thánh Thượng. Nếu ngươi cảm thấy ta không hiểu gì về ngươi, ngươi dựa vào cái gì nghĩ ngươi hiểu biết Thánh Thượng? Tin vào lời đồn thổi, ý nghĩ đơn giản! Sau lưng bàn luận về người khác, là hành động của tiểu nhân!”

“Ngươi!” Chương Đồng nghe câu nói đầu tiên của Mộ Thanh, vốn còn đang mải suy nghĩ xem nàng có ý gì, nhưng sau khi nghe được câu tiếp theo, tức khắc tức giận ngút trời, nhưng cuối dùng chỉ cười, “Ta tiểu nhân? Sợ là có người mặc hoa y sĩ tộc cũng thành không thành được sĩ tộc, cho nên muốn tìm phương pháp khác đi? Chỉ tiếc, Thánh Thượng lên lầm thuyền rồi, ta thấy ngươi lên trên thuyền của Cố lão tướng quân, nói không chừng không cần phải đi Tây Bắc nữa, có thể vào thẳng hành cung của Thánh Thượng. Chẳng qua, dựa vào nhan sắc của ngươi, sợ là vào cung cũng chỉ có thể làm thái giám!”

“Đầu óc của ngươi, vào trong cung, còn không thể làm thái giám.” Miệng Mộ Thanh phun đao, cắm thẳng vào ngực Chương Đồng.

Chương Đồng nghẹn họng, suýt chút nữa phun ra một chậu máu.

Mộ Thanh không để ý đến Chương Đồng nữa, ánh mắt lại lần nữa phóng xa, trông về phía thuyền lớn kia, nhìn bóng áo choàng đỏ chói mắt, nàng muốn nói, mặt nạ đã dùng, rất tốt. Nàng muốn nói, thuốc mỡ đã nhận, cảm tạ. Nàng muốn nói, đồ ăn không tệ, rất thơm. Nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, tất cả những lời chia tay cũng chỉ có thể nói trong lòng, tan ra trong gió sông, dần dần theo thuyền, đi xa.

Năm vạn tướng sĩ qua sông, chia làm vài tốp, mấy ngày mới có thể qua hết sông.

Từ Giang Bắc tới Tây Bắc, đường xa hai ngàn dặm. Tân quân không đi đường lớn, vừa qua sông đã vào thẳng trong rừng, hành quân trong rừng, đi đường rừng gần hơn đường lớn, trèo đèo lội suối vất vả nhưng càng lợi cho luyện binh.

Đại quân khí thế hừng hực, hành quân trong rừng rậm, một đường thẳng đến Tây Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện