Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 43: Tra án như vậy ư?!



Người này không mặc quan bào, nhưng trông giống văn nhân, dáng đi kính cẩn, vừa bước vào phòng đã sửng sốt.

Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, một thiếu niên ngồi trên ghế, quay mặt ra ngoài phòng, Thứ Sử đại nhân đang ngồi ở cái bàn vuông phía sau thiếu niên kia, ánh nến phản chiếu khuôn mặt gầy của ông ta, làm nó hơi ửng hồng.

“Đại nhân…” Người nọ liếc mắt nhìn Trần Hữu Lương, lại nhìn Mộ Thanh, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Đêm mấy hôm trước, văn thư Vương Văn Khởi bị giết trong công phòng phủ Thứ Sử, việc này đã khiến toàn bộ người trong phủ phải chấn động. Người bị giết vào đêm khuya, người có thể ra vào phủ Thứ Sử hầu hết là người trong phủ, bởi vậy Thứ Sử đại nhân mới quyết định thẩm vấn hết tất cả nha dịch trực đêm hôm đó một lần, sau đó lại nói phải thẩm tra tất cả nha dịch trong phủ.

Nhưng chẳng biết tại sao công đường lại biến thành thẩm tra riêng, thiếu niên trong phòng là ai?

“Khụ!” Trần Hữu Lương ho khan một tiếng, sắc mặt càng đỏ hơn, trừng mắt nói: “Thân phận của vị công tử này bản quan không thể tiết lộ, tối nay hắn hỏi, ngươi đáp, cứ coi như là bản quan hỏi.”

Trần Hữu Lương rõ ràng là không thường nói dối, nói xong lập tức cúi đầu uống trà, không dám ngẩng đầu lên nhìn người lần nữa.

Hả?

Người nọ thoáng sững sờ, nhìn Mộ Thanh, thấy hắn mặc áo bào trắng, trông thì có vẻ bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể loáng thoáng thấy cành lan ẩn hiện trên vai và cổ tay áo của hắn. Cành lan khá nhạt, thiếu niên khẽ nhúc nhích tay áo, cành lan như nhẹ nhàng tản ra dưới ánh nến lập lòe trước mắt người, xinh đẹp mà lộng lẫy, đúng là Vĩ Cẩm quý giá! Vĩ Cẩm là do Cục Chức Tạo của triều đình dệt kim, dùng màu sắc tươi sáng hoặc trang nhã, quý ở chỗ là nó vô cùng phức tạp tinh xảo, dù là trang nhã nhưng lúc di chuyển vẫn có thể làm cho người khác thấy nhiều loài hoa nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Chỉ có trong cung và dòng dõi quý tộc, sĩ tộc mới được dùng loại gấm này, một giáo quan Sử Học lục phẩm triều đình như ông ta không thể dùng.

Người nọ kinh hãi sững sờ, thấy màu da Mộ Thanh có hơi xám xịt nhưng mặt mày cao quý, khí chất xuất chúng, rất giống quý công tử dòng dõi sĩ tộc nào đó. Chỉ là thiếu niên vẫn đang trong độ tuổi học tập, theo luật Đại Hưng, vẫn chưa tới tuổi ra làm quan, đêm khuya thẩm vấn riêng mệnh quan triều đình là việc cực kỳ không hợp lễ chế, nhưng dòng dõi sĩ tộc quyền cao chức trọng, cho dù thiếu niên này không có chức quan thì cũng không phải việc một quan văn lục phẩm Châu Thành như ông ta có thể xen vào. Thứ Sử đại nhân cũng không dám tiết lộ thân phân người này, thân phận thiếu niên ắt rất cao quý.

Thái độ người nọ bỗng kính cẩn hẳn lên, lúc này, chợt nghe thấy Mộ Thanh mở miệng nói.

“Ngồi đi.” Giọng nàng hơi khàn khàn, là giọng của mấy thiếu niên ở độ tuổi này thường có.

Người nọ không dám ngồi, chỉ khom người cười cười, tư thái quá thấp: “Thứ Sử đại nhân ở đây, hạ quan vẫn nên đứng trả lời thì hơn.”

“Ngồi.” Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Lúc ta nói chuyện với người khác thích nhìn thẳng mặt.”

Người nọ giật mình, ngẩng đầu nhìn Trần Hữu Lương. Trần Hữu Lương hơi buồn bực ngước mắt lên, vội gật đầu rồi lại cúi đầu uống trà.

Người nọ cho rằng Trần Hữu Lương không vui là vì mình, lại thấy Mộ Thanh lạnh mặt, lúc này không dám không ngồi, đành phải kính cẩn ngồi xuống ghế đối diện Mộ Thanh, chỉ dám ngồi nửa mông.

“Không cần câu nệ, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi. Các hạ giữ chức quan gì?” Mộ Thanh hỏi.

Người nọ ngước mắt lên thì thấy thiếu niên đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt kia giống như ông ta, nhạt nhẽo, trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng chẳng biết tại sao lại có cảm giác sạch sẽ trong veo chiếu thẳng lòng người. Ông ta thoáng yếu thế, kính cẩn đáp: “Hạ quan tên Lý Quý, nhậm chức giáo quan Sử Học.”

Mộ Thanh khẽ gật đầu, nói: “Đêm mấy hôm trước, văn thư Vương Văn Khởi bị giết trong công phòng, bị đâm ba nhát. Hung thủ đâm một nhát vào bụng ông ta trước bàn đọc sách, ông ta sợ hãi nên chạy ra cửa cầu cứu, hung thủ lại kéo ông ta về, khiến ông ta ngã xuống cạnh giá sách rồi lại đâm vào ngực ông ta một nhát nữa. Hung thủ cứ nghĩ là ông ta đã chết, nhưng không, ông ta giơ tay lên muốn bắt hung thủ lại, hung thủ mới dứt khoát ngồi xổm xuống cắt cổ ông ta. Một nhát dao này đã cắt đứt mạch máu ở cổ khiến ông ta mất mạng.”

Thiếu niên giảng giải bình tĩnh thong thả, như đã tận mắt nhìn thấy Vương Văn Khởi bị hung thủ chém chết thế nào. Trong đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng mở rộng, ánh nến trong phòng lập lòe, hắn chậm rãi nhỏ nhẹ giảng giải chuyện cũ. Gió hè từ viện ùa vào, rõ ràng là hơi ấm lại khiến người ta phải rợn tóc gáy.

Lý Quý ngồi không yên, trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ.

Nhưng điều làm ông ta càng thêm sợ hãi chính là câu nói tiếp theo của thiếu niên.

“Nếu như ngươi là hung thủ thì sau khi giết người, ngươi có rời khỏi đó bằng cửa trước không?”

Lý Quý giật mình, nửa bên mông suýt trượt khỏi ghế rơi xuống đất.

Trần Hữu Lương đang uống trà, vừa uống một ngụm trà nóng vào cổ họng thì bị sặc! Ông ta ho dữ dội mấy tiếng, Mộ Thanh nhíu mày quay lại nhìn, đúng lúc ông ta ngước mắt chạm phải ánh mắt của nàng, ánh mắt kia ý là ―― Ông ồn quá, câm miệng!

Trần Hữu Lương nén giận, Mộ Thanh hỏi tiếp.

“Nếu như ngươi là hung thủ thì sau khi giết người, ngươi có rời khỏi đó bằng cửa sổ phía sau không?”

“Nếu như ngươi là hung thủ thì lúc rời đi, ngươi có lau sạch vết máu trên đất không?”

“Nếu như ngươi là hung thủ thì lúc ngươi rời đi, có để lại dấu chân trên đường không?”

Mỗi lần hỏi một câu, nàng đều ngừng một lúc, hỏi liên tục ba câu, Lý Quý ngồi không yên đứng bật dậy. Trần Hữu Lương thở hồn hển, uống ực một ngụm trà, cơn giận đang nén lại thoáng không đè được nữa.

Hồ đồ!

Trò đùa!

Nào có ai thẩm vấn như thế chứ!

Thẩm vấn vụ án, trước tiên phải hỏi nghi phạm là ai, nhà ở đâu, nghề ngỗng thế nào, rồi hỏi nghi phạm có quen biết người chết hay không, quan hệ thế nào, thân hay lạ, có thù hằn gì hay không. Lúc xảy ra vụ án, nghi phạm ở đâu, có nhân chứng không. Nếu có thì gọi người đến đối chứng.

Ông ta từ tri huyện cửu phẩm tới chức quan hiện tại, từ trước đến nay đã thăng đường thẩm vấn hàng trăm vụ án, cho tới giờ đều là hỏi những câu như thế, cũng chưa từng thấy đồng liêu nào hỏi những câu thế này. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người hỏi như Mộ Thanh, hoàn toàn là trò đùa trẻ con! Nàng mong đợi người trong phủ sẽ tự nhận là hung thủ sao? Ông ta đã thẩm vấn vô số lần, phàm là hung thủ nhận tội, sẽ không ngoài hai lý do ―― một là bằng chứng, hai là dùng hình.

Không có bằng chứng, cũng không chịu đau đớn da thịt, có ai ngốc mà tự thừa nhận mình là hung thủ chứ?

Nàng tra án như vậy, thật sự có thể tìm ra hung thủ sao?

Trần Hữu Lương đặt mạnh chén trà lên bàn, ông ta thừa nhận Mộ Thanh khám nghiệm tử thi rất giỏi, nhưng thấm vấn lại là việc của quan chức, khác nghề như cách núi, cuối cùng Ngỗ Tác không thay thế được, cuống cùng nữ tử cũng không hiểu việc công đường!

“Đại nhân! Hạ quan…” Lý Quý run rẩy toan quỳ xuống.

“Ngươi đi được rồi.” Mộ Thanh bỗng nói: “Ra cửa quẹo phải, chờ trong sương phòng bên cạnh, không được ra khỏi viện này.”

“Ra cửa, quẹo phải, chuyện này khó lắm sao? Cần ta tiễn ngươi đi không?” Mộ Thanh nhướng mày nhìn Lý Quý.

Lý Quý kinh sợ, ông ta nào dám để Mộ Thanh tiễn ông ta ra cửa? Mặc dù Mộ Thanh đột nhiên không hỏi ông ta nữa, nhưng ít nghe mấy câu hỏi kiểu này, ông ta cảm thấy mình có thể sống lâu thêm mấy năm nữa. Vì vậy, ông ta lập tức cáo lui với Trần Hữu Lương, theo lời ra ngoài đi vào sương phòng bên phải, sau khi cửa đóng lại, ông ta nghe thấy tiếng của Mộ Thanh.

“Truyền người tiếp theo!”

Trần Hữu Lương quay đầu nhìn về phía tấm mành phòng bên cạnh, bệ hạ hẳn cũng nghe thấy được, hỏi án như thế thật quá hoang đường, không biết có thể dừng được trò hề này không? Nhưng trong tấm mành vẫn yên lặng, phía sau tấm mành không có một tiếng động, hoàn toàn không có thánh ý truyền ra, cửa viện mở, một người bước vào.

Người nọ thấy tình huống trong phòng, phản ứng cũng ngốc y như Lý Quý. Trần Hữu Lương không nghe thấy thánh ý, đành phải xụ mặt ngồi lại, nói dối lần nữa, sau đó cầm chén trà cạn, làm bộ uống trà.

Nghe Mộ Thanh hỏi: “Không cần câu nệ, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi. Các hạ giữ chức quan gì?”

Chén trà trong tay Trần Hữu Lương suýt rơi xuống đất, ông ta không dám tin ngẩng đầu lên. Chẳng lẽ nàng lại định hỏi câu hỏi hoang đường kia lần nữa sao?

Lần này ông ta đã đoán đúng, Mộ Thanh kể lại vụ án một lần, rồi lại hỏi bốn vấn đề kia. Người nọ cũng như Lý Quý, nghe xong mấy câu “Nếu như ngươi là hung thủ” thì giật mình khó yên, đứng bật dậy muốn giải thích.

“Ngươi đi được rồi.” Mộ Thanh lại nói: “Ra cửa quẹo phải, chờ trong sương phòng bên cạnh, không được ra khỏi viện này.”

Người nọ đi rồi, Mộ Thanh lại truyền: "Người tiếp theo!"

Tiếp theo, lại tiếp theo, từng người bước bước vào, từng người giật mình, lại từng người bước vào sương phòng bên phải. Mộ Thanh cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi đó, có người nàng còn chưa hỏi hết bốn câu đã bảo người đó rời đi, nhưng không ai có thể khiến nàng hỏi hơn bốn câu đó.

Thấy tất cả quan văn của phủ Thứ Sử đều đã sang sương phòng bên cạnh tụ họp, Trần Hữu Lương không thể ngồi yên: "Công tử định hỏi như thế này đến bao giờ? Người của phủ Thứ Sử ta sắp bị ngươi hỏi hết rồi!"

"Hỏi hết!? Không cần thiết." Lúc này Mộ Thanh không cảm thấy ông ta ồn ào nữa, quay lại nhướng mày: "Hình như ta không thấy biệt giá (*) của phủ Thứ Sử ông."

(*) Biệt giá: là một chức quan phụ tá của Thứ Sử, vì địa vị khá cao nên khi đi tuần không ngồi chung cỗ xe với Thứ Sử mà là ngồi xe riêng nên gọi là biệt giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện