Nhất Phẩm Ngỗ Tác
Chương 5: Mượn ngón tay của ngươi dùng một tí
Thiếu niên mở mắt ra, sợ hãi liếc sang bên, trước mắt còn hơi tối đen, bên tai lại truyền đến một tiếng xoạt!
Ngực gã chợt lạnh, hạt mưa đập xuống, nhỏ mịn như kim châm ghim xuống khiến gã giật mình tỉnh lại ―― lần này là tỉnh thật.
Gã cúi đầu, nhìn lồng ngực mình, áo nơi đó rộng mở, ngực lộ ra.
Gã ngẩng đầu, nhìn tay Mộ Thanh. Trong tay nàng là một miếng vải. Miếng vải kia nhìn quá quen mắt, đúng là trung y mà gã mặc trên người.
Vừa rồi, nàng xé áo gã.
Gã trợn tròn mắt, mặt càng nghẹn càng đỏ. Khuôn mặt thiếu niên vặn vẹo ―― Đây… con mẹ nó... đây là muốn cướp sắc à?
Gã quá quen với việc cướp sắc này, mấy năm nay gã làm không ít. Chẳng qua hôm nay có phải đã bị đổi chỗ rồi không? Gã ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộ Thanh, mưa phùn rả rích làm ướt mái tóc của thiếu nữ, trong ánh mắt được nước mưa cọ rửa phản chiếu lại khuôn mặt thô kệch của gã ―― Chẳng lẽ cô nương này có khẩu vị nặng?
Lại nhìn ngón tay thiếu nữ đang cầm mảnh vải rách của gã, tay ngọc ngà lộ ra màu trắng phấn, nàng nửa cưỡi lên người gã, đúng là cảnh đẹp giữa trời xanh nước biếc.
Thiếu niên nuốt nước bọt ừng ực, dưới bụng dần dâng lên khí đục (*).
(*) Các bạn cứ nghĩ đen tối vào.
Nếu hôm nay gã bị cướp sắc thật thì gã cũng vui lòng...
“Mượn ngón tay của ngươi dùng một tí.” Suy nghĩ viển vông mới sinh ra, gã chợt nghe Mộ Thanh nói.
Thiếu niên ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn đã thấy ánh đao ở giữa tay Mộ Thanh lướt một cái, quét sạch sương mù trong màn mưa, mang ra một hàng máu, rơi vào nước bùn dưới đất, tỏa ra mùi tanh của máu tươi.
“Á!” Thiếu niên hét thảm một tiếng, khiến hai ba con chim trong cánh rừng bên cạnh sợ hãi bay tán loạn.
“Kêu cái gì? Cũng có cắt ngón tay ngươi đâu.” Mộ Thanh nhíu mày.
“...” Tiếng kêu thảm dừng lại. Bấy giờ thiếu niên mới cúi đầu nhìn tay mình. Nửa người gã đã tê rần, không quá nhạy với cảm giác đau đớn. Vừa rồi nghe Mộ Thanh nói, lại nhìn thấy trên dao của nàng dính máu, gã còn tưởng tay của mình bị cắt mất rồi. Hiện giờ nhìn lại, ngón tay vẫn còn ở trên tay, chỉ có lòng bàn tay bị rạch một vết khá sâu, máu đang chảy ra ngoài.
Chỉ thấy Mộ Thanh trải mảnh vải thô xé từ ngực áo gã xuống, chấm máu gã bắt đầu viết. Trong chốc lát, đã xong một bức huyết thư, nàng gập thư lại, một lần nữa nhét vào trong áo gã: “Ta có thể bỏ qua cho ngươi, tiền đề là ngươi thay ta làm một chuyện, mang phong thư này về cho đà chủ của các ngươi.”
Mặt thiếu niên nghẹn thành màu gan heo, khuôn mặt lại bắt đầu vặn vẹo. Cướp sắc gì chứ, khẩu vị nặng gì chứ, tất cả toàn là do gã nghĩ bậy thôi! Nàng chỉ muốn viết thư, nhưng không mang giấy bút nên xé áo của gã, cắt ngón tay của gã để thay giấy bút mà thôi.
Cảm giác xấu hổ và giận dữ mấy đời chưa từng có nảy lên trong lòng, gã lại không có quá nhiều thời gian trải nghiệm, chờ nghĩ lại lời Mộ Thanh, gã không khỏi trợn tròn mắt.
Đà… đà chủ? Sao nàng biết gã là thủy tặc?
Đường bộ có sơn tặc cưỡi ngựa, đường sông có thủy tặc lái tàu. Từ xưa người trên hai nhánh đường này đã phân chia địa bàn thuỷ bộ, không ai được làm ăn quá ranh giới. Hôm nay gã và huynh đệ của mình chặn cướp trên quan đạo là có ý xong việc thì đổ tội cho sơn tặc. Tuy rằng điều này không hợp với quy củ giang hồ, nhưng chỉ cần không để người khác biết là bọn họ làm thì ai có thể làm gì bọn họ?
Gã tự nhận đã làm rất bí mật, sao lại bị người ta nhìn ra?
Như có thể nhìn thấu suy nghĩ của gã, Mộ Thanh lật lòng bàn tay gã lên, hừ một tiếng nói: “Tay của ngươi, hổ khẩu và lòng bàn tay có vết thương và vết chai do dây nhỏ thít chặt gây ra, đây là vết do hàng năm quăng lưới để lại. Ngươi chắc chắn không phải dân chúng đánh cá trên sông. Quan đạo này cách huyện Cổ Thủy chỉ có hai mươi dặm. Thế lực sơn phỉ, thủy tặc và quan phủ rắc rối phức tạp, dân chúng bình thường nào dám phạm tội ở chỗ này? Mà thủy tặc có người chuyên thả lưới dìm người, tiếng lóng gọi là Lao Đầu. Ngươi và đại ca kia của ngươi, hẳn là thủy tặc bang Cửu Khúc.”
Thiếu niên kinh sợ, chỉ biết há miệng mà quên cả nói.
Chỉ bằng tay gã? Sao nàng biết gã là người bang Cửu Khúc?
“Thủy tặc kiếm sống nhờ thu phí qua đường và đánh cướp trên sông, lúc gặp chủ nhân không nỡ bỏ tiền hoặc là tranh đấu giữa các bang phái, thường làm nhất là trói người vào lưới dìm xuống sông thị chúng. Vết dây thít trên tay ngươi rất sâu, vết chai cũng dày, chứng minh ngươi thường làm việc này. Vậy thế lực bang phái tất nhiên không nhỏ. Trước đó vài ngày quan phủ diệt phỉ, ba bang phái lớn trên sông Khúc Thủy đã bị diệt hai. Hiện giờ chỉ còn mỗi có bang Cửu Khúc là lớn nhất và một ít bang phái nhỏ rải rác. Ngươi nói xem, ngoài bang Cửu Khúc ra thì ngươi còn có thể thuộc bang phái nào nữa?”
Mộ Thanh hừ lạnh, vì nàng nhìn ra tên này là người bang Cửu Khúc, nên mới quyết định làm việc như vậy. Nàng muốn tặng cho Thẩm Vấn Ngọc một phần đại lễ.
Vị đích tiểu thư Thẩm phủ này dường như rất thích cấu kết làm việc với thủy tặc. Thứ huynh xui xẻo kia của nàng ta chết khéo vậy, rất có khả năng do nàng ta giao dịch với thủy tặc. Nhưng xong việc nàng ta lại bán thủy tặc cho quan phủ, qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu. Tuy làm rất sạch sẽ lưu loát không để lại hậu hoạn, nhưng cùng một mánh khóe chỉ có thể làm một lần. Hiện giờ Thẩm Vấn Ngọc giở lại trò cũ, mua được thủy tặc lấy mạng nàng. Nếu nàng báo cáo nội tình việc quan phủ diệt phỉ cho đà chủ bang Cửu Khúc, không biết vị đà chủ này có lo bị người ta qua cầu rút ván nên ra tay trước chiếm lợi thế không nhỉ?
Ở Đại Hưng mười sáu năm, làm công việc khám nghiệm tử thi giống kiếp trước, thứ Mộ Thanh trải nghiệm sâu sắc nhất lại là sự chênh lệch cực lớn của nhân quyền. Ở triều đại phong kiến cấp bậc nghiêm ngặt, mạng người sinh ra đã phân chia nặng nhẹ đắt rẻ sang hèn, công lý chính nghĩa mặc cho quyền quý đùa bỡn. Vụ án Lưu thị, nàng khám nghiệm tử thi chỉ là chức trách của mình, nhưng lại vì vậy mà bị người ta ghi hận, mướn kẻ tội phạm mua mạng của nàng.
Việc này, nàng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng về huyện nha bẩm báo cho lão tri huyện một lòng muốn nịnh hót Hầu phủ kia thì ông ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng. Nàng cũng sẽ không nghĩ rằng nén giận cho qua là có thể chấm dứt. Nếu Thẩm Vấn Ngọc muốn tha cho nàng thì sẽ không mướn người mua tính mạng của nàng. Nàng tránh được một kiếp này, chắc chắn sẽ có nạn kế tiếp!
Nếu vậy, không bằng tự cứu.
Ánh mắt Mộ Thanh lạnh lùng, thiếu niên nhìn mà trong mắt đầy kinh sợ. Chỉ dựa vào tay gã, vậy mà nàng có thể kết luận thân phận của gã tận đến bước này?!
Trong lòng dâng lên một cảm giác ớn lạnh xưa nay chưa từng có. Ngày tháng sáu, vậy mà gã thấy cả người ớn lạnh. Nàng bảo gã truyền tin cho đà chủ, căn bản là muốn mạng của gã.
Vụ mua bán này của gã là việc kiếm tiền vượt ranh giới, vốn giấu người trong bang. Nếu truyền tin thay Mộ Thanh, chẳng lẽ không bị đà chủ biết à? Theo bang quy, gã và vị đại ca kia của gã sẽ bị dìm sông!
Nhưng nếu không đồng ý với Mộ Thanh, cái mạng của gã sẽ mất luôn tại đây. Chỉ có đồng ý với nàng trước, chờ nàng thả gã ra thì dĩ nhiên bức thư này sẽ mặc gã xử lý.
Thiếu niên thầm tính toán, vừa ngẩng đầu lại đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.
Mộ Thanh duỗi tay ra, lại lần nữa dò vào trong ngực gã, lần này lấy ra một tờ giấy chứng nhận thân phận.
“Ta sẽ cầm giấy chứng nhận thân phận của ngươi. Nếu không thay ta giao phong thư này cho đà chủ của các ngươi thì ba ngày sau, giấy chứng nhận thân phận sẽ xuất hiện ở trên công đường của huyện nha. Gần đây diệt phỉ, ngươi nên biết quan phủ dán bố cáo - Kẻ làm phỉ, thân thích chịu tội liên đới, đánh hai mươi trượng, lao dịch trăm dặm. Không muốn liên lụy một nhà già trẻ thì ngươi đừng làm việc qua loa.”
“...” Phụt!
Gã phun ra một ngụm máu, hai mắt thiếu niên tối sầm.
Hôm nay gã xui tận mạng mới gặp tổ tông này!
Lấy gã làm bàn, lấy áo gã làm giấy, lấy máu gã làm mực, cuối cùng coi gã thành chân chạy truyền tin còn lấp kín đường lui của gã... Nàng thật sự hiểu việc dùng người triệt để!
Hôm nay vụ mua bán này không phải là thiệt, mà căn bản là không nên nhận! Ban đầu nhận vụ mua bán này, gã còn suy nghĩ sao Mộ Thanh đắc tội tiểu thư Thẩm phủ? Hiện giờ xem ra, ai đắc tội ai còn chưa biết đâu.
Mộ Thanh cất tờ giấy chứng nhận thân phận đi, đứng dậy, cúi đầu nhìn thiếu niên đã muốn ngất mấy lần, nói nhỏ: “Bây giờ, ngươi có thể hôn mê rồi. Sau khi tỉnh lại, nhớ làm việc.”
Nói xong, nàng nhấc mũi chân, người nọ lăn luôn vào cánh rừng bên cạnh.
Nàng không nhìn cánh rừng đó mà chỉ xoay người, đi về phía huyện Cổ Thủy.
Hai người trong rừng kia có về cũng không chết được. Đoạn thời gian này quan phủ diệt phỉ, các bang phái đang cần người. Chỉ cần đà chủ kia không ngốc thì sẽ giữ lại mạng hai người đó để chống lại quan phủ. Ngày sau nếu hai người này bị quan phủ bắt, vậy cũng là trừng phạt đúng tội.
Mưa dần tạnh, sương sớm mỏng dần, cảnh vật hai bên đường quan đạo dần dần hiện rõ. Thiếu nữ đã đi xa, chỉ còn lại một cây dù trúc xanh nằm trong nước bùn, yên tĩnh, mùi máu nhàn nhạt.
Gió thổi qua, mưa bụi gột rửa bầu trời, ẩn hiện dưới mây nước mênh mông là một chiếc thuyền hoa lầu ngọc.
Gác gỗ tùng lan can đen, xà nhỏ song đỏ, sau cửa sổ loáng thoáng thấy một đoạn góc áo xanh thẫm, nghe một người cười khẽ: “Chỉ đi ngang qua thôi, vậy mà lại được xem trò hay.”
Ngực gã chợt lạnh, hạt mưa đập xuống, nhỏ mịn như kim châm ghim xuống khiến gã giật mình tỉnh lại ―― lần này là tỉnh thật.
Gã cúi đầu, nhìn lồng ngực mình, áo nơi đó rộng mở, ngực lộ ra.
Gã ngẩng đầu, nhìn tay Mộ Thanh. Trong tay nàng là một miếng vải. Miếng vải kia nhìn quá quen mắt, đúng là trung y mà gã mặc trên người.
Vừa rồi, nàng xé áo gã.
Gã trợn tròn mắt, mặt càng nghẹn càng đỏ. Khuôn mặt thiếu niên vặn vẹo ―― Đây… con mẹ nó... đây là muốn cướp sắc à?
Gã quá quen với việc cướp sắc này, mấy năm nay gã làm không ít. Chẳng qua hôm nay có phải đã bị đổi chỗ rồi không? Gã ngơ ngác nhìn chằm chằm Mộ Thanh, mưa phùn rả rích làm ướt mái tóc của thiếu nữ, trong ánh mắt được nước mưa cọ rửa phản chiếu lại khuôn mặt thô kệch của gã ―― Chẳng lẽ cô nương này có khẩu vị nặng?
Lại nhìn ngón tay thiếu nữ đang cầm mảnh vải rách của gã, tay ngọc ngà lộ ra màu trắng phấn, nàng nửa cưỡi lên người gã, đúng là cảnh đẹp giữa trời xanh nước biếc.
Thiếu niên nuốt nước bọt ừng ực, dưới bụng dần dâng lên khí đục (*).
(*) Các bạn cứ nghĩ đen tối vào.
Nếu hôm nay gã bị cướp sắc thật thì gã cũng vui lòng...
“Mượn ngón tay của ngươi dùng một tí.” Suy nghĩ viển vông mới sinh ra, gã chợt nghe Mộ Thanh nói.
Thiếu niên ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn đã thấy ánh đao ở giữa tay Mộ Thanh lướt một cái, quét sạch sương mù trong màn mưa, mang ra một hàng máu, rơi vào nước bùn dưới đất, tỏa ra mùi tanh của máu tươi.
“Á!” Thiếu niên hét thảm một tiếng, khiến hai ba con chim trong cánh rừng bên cạnh sợ hãi bay tán loạn.
“Kêu cái gì? Cũng có cắt ngón tay ngươi đâu.” Mộ Thanh nhíu mày.
“...” Tiếng kêu thảm dừng lại. Bấy giờ thiếu niên mới cúi đầu nhìn tay mình. Nửa người gã đã tê rần, không quá nhạy với cảm giác đau đớn. Vừa rồi nghe Mộ Thanh nói, lại nhìn thấy trên dao của nàng dính máu, gã còn tưởng tay của mình bị cắt mất rồi. Hiện giờ nhìn lại, ngón tay vẫn còn ở trên tay, chỉ có lòng bàn tay bị rạch một vết khá sâu, máu đang chảy ra ngoài.
Chỉ thấy Mộ Thanh trải mảnh vải thô xé từ ngực áo gã xuống, chấm máu gã bắt đầu viết. Trong chốc lát, đã xong một bức huyết thư, nàng gập thư lại, một lần nữa nhét vào trong áo gã: “Ta có thể bỏ qua cho ngươi, tiền đề là ngươi thay ta làm một chuyện, mang phong thư này về cho đà chủ của các ngươi.”
Mặt thiếu niên nghẹn thành màu gan heo, khuôn mặt lại bắt đầu vặn vẹo. Cướp sắc gì chứ, khẩu vị nặng gì chứ, tất cả toàn là do gã nghĩ bậy thôi! Nàng chỉ muốn viết thư, nhưng không mang giấy bút nên xé áo của gã, cắt ngón tay của gã để thay giấy bút mà thôi.
Cảm giác xấu hổ và giận dữ mấy đời chưa từng có nảy lên trong lòng, gã lại không có quá nhiều thời gian trải nghiệm, chờ nghĩ lại lời Mộ Thanh, gã không khỏi trợn tròn mắt.
Đà… đà chủ? Sao nàng biết gã là thủy tặc?
Đường bộ có sơn tặc cưỡi ngựa, đường sông có thủy tặc lái tàu. Từ xưa người trên hai nhánh đường này đã phân chia địa bàn thuỷ bộ, không ai được làm ăn quá ranh giới. Hôm nay gã và huynh đệ của mình chặn cướp trên quan đạo là có ý xong việc thì đổ tội cho sơn tặc. Tuy rằng điều này không hợp với quy củ giang hồ, nhưng chỉ cần không để người khác biết là bọn họ làm thì ai có thể làm gì bọn họ?
Gã tự nhận đã làm rất bí mật, sao lại bị người ta nhìn ra?
Như có thể nhìn thấu suy nghĩ của gã, Mộ Thanh lật lòng bàn tay gã lên, hừ một tiếng nói: “Tay của ngươi, hổ khẩu và lòng bàn tay có vết thương và vết chai do dây nhỏ thít chặt gây ra, đây là vết do hàng năm quăng lưới để lại. Ngươi chắc chắn không phải dân chúng đánh cá trên sông. Quan đạo này cách huyện Cổ Thủy chỉ có hai mươi dặm. Thế lực sơn phỉ, thủy tặc và quan phủ rắc rối phức tạp, dân chúng bình thường nào dám phạm tội ở chỗ này? Mà thủy tặc có người chuyên thả lưới dìm người, tiếng lóng gọi là Lao Đầu. Ngươi và đại ca kia của ngươi, hẳn là thủy tặc bang Cửu Khúc.”
Thiếu niên kinh sợ, chỉ biết há miệng mà quên cả nói.
Chỉ bằng tay gã? Sao nàng biết gã là người bang Cửu Khúc?
“Thủy tặc kiếm sống nhờ thu phí qua đường và đánh cướp trên sông, lúc gặp chủ nhân không nỡ bỏ tiền hoặc là tranh đấu giữa các bang phái, thường làm nhất là trói người vào lưới dìm xuống sông thị chúng. Vết dây thít trên tay ngươi rất sâu, vết chai cũng dày, chứng minh ngươi thường làm việc này. Vậy thế lực bang phái tất nhiên không nhỏ. Trước đó vài ngày quan phủ diệt phỉ, ba bang phái lớn trên sông Khúc Thủy đã bị diệt hai. Hiện giờ chỉ còn mỗi có bang Cửu Khúc là lớn nhất và một ít bang phái nhỏ rải rác. Ngươi nói xem, ngoài bang Cửu Khúc ra thì ngươi còn có thể thuộc bang phái nào nữa?”
Mộ Thanh hừ lạnh, vì nàng nhìn ra tên này là người bang Cửu Khúc, nên mới quyết định làm việc như vậy. Nàng muốn tặng cho Thẩm Vấn Ngọc một phần đại lễ.
Vị đích tiểu thư Thẩm phủ này dường như rất thích cấu kết làm việc với thủy tặc. Thứ huynh xui xẻo kia của nàng ta chết khéo vậy, rất có khả năng do nàng ta giao dịch với thủy tặc. Nhưng xong việc nàng ta lại bán thủy tặc cho quan phủ, qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu. Tuy làm rất sạch sẽ lưu loát không để lại hậu hoạn, nhưng cùng một mánh khóe chỉ có thể làm một lần. Hiện giờ Thẩm Vấn Ngọc giở lại trò cũ, mua được thủy tặc lấy mạng nàng. Nếu nàng báo cáo nội tình việc quan phủ diệt phỉ cho đà chủ bang Cửu Khúc, không biết vị đà chủ này có lo bị người ta qua cầu rút ván nên ra tay trước chiếm lợi thế không nhỉ?
Ở Đại Hưng mười sáu năm, làm công việc khám nghiệm tử thi giống kiếp trước, thứ Mộ Thanh trải nghiệm sâu sắc nhất lại là sự chênh lệch cực lớn của nhân quyền. Ở triều đại phong kiến cấp bậc nghiêm ngặt, mạng người sinh ra đã phân chia nặng nhẹ đắt rẻ sang hèn, công lý chính nghĩa mặc cho quyền quý đùa bỡn. Vụ án Lưu thị, nàng khám nghiệm tử thi chỉ là chức trách của mình, nhưng lại vì vậy mà bị người ta ghi hận, mướn kẻ tội phạm mua mạng của nàng.
Việc này, nàng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng về huyện nha bẩm báo cho lão tri huyện một lòng muốn nịnh hót Hầu phủ kia thì ông ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng. Nàng cũng sẽ không nghĩ rằng nén giận cho qua là có thể chấm dứt. Nếu Thẩm Vấn Ngọc muốn tha cho nàng thì sẽ không mướn người mua tính mạng của nàng. Nàng tránh được một kiếp này, chắc chắn sẽ có nạn kế tiếp!
Nếu vậy, không bằng tự cứu.
Ánh mắt Mộ Thanh lạnh lùng, thiếu niên nhìn mà trong mắt đầy kinh sợ. Chỉ dựa vào tay gã, vậy mà nàng có thể kết luận thân phận của gã tận đến bước này?!
Trong lòng dâng lên một cảm giác ớn lạnh xưa nay chưa từng có. Ngày tháng sáu, vậy mà gã thấy cả người ớn lạnh. Nàng bảo gã truyền tin cho đà chủ, căn bản là muốn mạng của gã.
Vụ mua bán này của gã là việc kiếm tiền vượt ranh giới, vốn giấu người trong bang. Nếu truyền tin thay Mộ Thanh, chẳng lẽ không bị đà chủ biết à? Theo bang quy, gã và vị đại ca kia của gã sẽ bị dìm sông!
Nhưng nếu không đồng ý với Mộ Thanh, cái mạng của gã sẽ mất luôn tại đây. Chỉ có đồng ý với nàng trước, chờ nàng thả gã ra thì dĩ nhiên bức thư này sẽ mặc gã xử lý.
Thiếu niên thầm tính toán, vừa ngẩng đầu lại đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo.
Mộ Thanh duỗi tay ra, lại lần nữa dò vào trong ngực gã, lần này lấy ra một tờ giấy chứng nhận thân phận.
“Ta sẽ cầm giấy chứng nhận thân phận của ngươi. Nếu không thay ta giao phong thư này cho đà chủ của các ngươi thì ba ngày sau, giấy chứng nhận thân phận sẽ xuất hiện ở trên công đường của huyện nha. Gần đây diệt phỉ, ngươi nên biết quan phủ dán bố cáo - Kẻ làm phỉ, thân thích chịu tội liên đới, đánh hai mươi trượng, lao dịch trăm dặm. Không muốn liên lụy một nhà già trẻ thì ngươi đừng làm việc qua loa.”
“...” Phụt!
Gã phun ra một ngụm máu, hai mắt thiếu niên tối sầm.
Hôm nay gã xui tận mạng mới gặp tổ tông này!
Lấy gã làm bàn, lấy áo gã làm giấy, lấy máu gã làm mực, cuối cùng coi gã thành chân chạy truyền tin còn lấp kín đường lui của gã... Nàng thật sự hiểu việc dùng người triệt để!
Hôm nay vụ mua bán này không phải là thiệt, mà căn bản là không nên nhận! Ban đầu nhận vụ mua bán này, gã còn suy nghĩ sao Mộ Thanh đắc tội tiểu thư Thẩm phủ? Hiện giờ xem ra, ai đắc tội ai còn chưa biết đâu.
Mộ Thanh cất tờ giấy chứng nhận thân phận đi, đứng dậy, cúi đầu nhìn thiếu niên đã muốn ngất mấy lần, nói nhỏ: “Bây giờ, ngươi có thể hôn mê rồi. Sau khi tỉnh lại, nhớ làm việc.”
Nói xong, nàng nhấc mũi chân, người nọ lăn luôn vào cánh rừng bên cạnh.
Nàng không nhìn cánh rừng đó mà chỉ xoay người, đi về phía huyện Cổ Thủy.
Hai người trong rừng kia có về cũng không chết được. Đoạn thời gian này quan phủ diệt phỉ, các bang phái đang cần người. Chỉ cần đà chủ kia không ngốc thì sẽ giữ lại mạng hai người đó để chống lại quan phủ. Ngày sau nếu hai người này bị quan phủ bắt, vậy cũng là trừng phạt đúng tội.
Mưa dần tạnh, sương sớm mỏng dần, cảnh vật hai bên đường quan đạo dần dần hiện rõ. Thiếu nữ đã đi xa, chỉ còn lại một cây dù trúc xanh nằm trong nước bùn, yên tĩnh, mùi máu nhàn nhạt.
Gió thổi qua, mưa bụi gột rửa bầu trời, ẩn hiện dưới mây nước mênh mông là một chiếc thuyền hoa lầu ngọc.
Gác gỗ tùng lan can đen, xà nhỏ song đỏ, sau cửa sổ loáng thoáng thấy một đoạn góc áo xanh thẫm, nghe một người cười khẽ: “Chỉ đi ngang qua thôi, vậy mà lại được xem trò hay.”
Bình luận truyện