Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 153: Hồng mỹ nhân và mộ dung đoạn tụ đánh nhau rồi!!!
Chuyện này liên quan quái gì đến nàng chứ, sao lại lôi cả nàng vào rồi?!
Chúng đại thần đều có cảm giác muốn chui xuống đất trốn quách cho rồi, lẽ nào con gái trong thiên hạ chết hết rồi sao? Hoàng thượng và Liệt Vương gia đều thích đàn ông đã đành, nhưng khiến họ khó chấp nhận nhất đó là hai người họ lại cùng thích một người đàn ông!!! Còn nữa, câu nói vừa rồi của Lãnh Tử Hàn thực sự rất quá đáng, chẳng khác nào chê hết tất cả các viên ngọc quý của các vị đại thần ngồi đây, sắc mặt của mọi người đương nhiên rất khó coi!
Thế nhưng, sự bất mãn của họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lãnh Tử Hàn, hắn ta vốn rất ghét quyền thế và quan trường, nếu không cũng đã không đi một mạch bao nhiêu năm như thế, những đại thần này bất mãn với hắn ta ra sao, cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta cả.
Các thiên kim quý nữ ở đây cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, nhưng người ta là Vương gia cao quý nên họ cũng không tiện nói gì, chỉ đành kìm nén hết vào trong lòng. Có điều ánh mắt họ nhìn về phía Lãnh Tử Hàn và Nam Cung Cẩm cũng lạnh thêm vài phần, chỉ muốn giết chết hai gã đàn ông chết tiệt đó mới có thể xóa đi nỗi oán hận trong tim. Từ bé đến giờ họ chưa từng bị mất mặt đến mức này, hạng son phấn tục tằng ư?!!!
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu cũng như bị nứt ra, hắn ta hoàn toàn không ngờ một câu nói vốn để hạ gục tình địch của mình lại giúp tên tiểu tử kia đâm ngược lại mình một nhát! Ngẩn người một chút, giọng nói lạnh lùng mang theo chút tàn độc của hắn ta mới vang lên: “Liệt, tuy Thừa tướng hào hoa phong nhã như vậy, nhưng dù sao cũng là đàn ông, sau này, đệ đừng đùa như vậy nữa.”
Lãnh Tử Hàn nhướng mày, đôi mắt đen như mức thoáng lóe lên tia sáng lạnh: “Chuyện này, thần đệ nghĩ hoàng huynh hiểu rõ hơn nhiều chứ!” Ý ngầm là: Rõ ràng ngươi biết nàng là đàn ông còn cứ đeo bám mãi, giờ có tư cách gì mà nói như vậy với Mộ Dung Thiên Liệt ta?
Câu nói này vừa vang lên, hai huynh đệ lại bắt đầu nhìn nhau, trong ánh mắt như tóe lên những tia lửa đối chọi nhau trên không trung, phát ra những tiếng ‘lẹt xẹt lẹt xẹt’, khiến đại thần xung quanh chỉ muốn chui thẳng xuống gầm bàn mà trốn để đỡ bị ngọn lửa trong mắt của hai huynh đệ thiêu lan sang cả mình.
Là nhân vật chính còn lại trong chuyện này, Nam Cung Cẩm cúi thấp đầu giả làm rùa, đối mặt với tình huống giương cung bạt kiếm này, tốt nhất là nên giả như không nhìn thấy gì cả, nàng cũng đâu có ngu đến mức sa chân vào cái hố lửa đó chứ!
Mộ Dung Thiên Thu đương nhiên hiểu rõ ý của Lãnh Tử Hàn, nhưng càng vì hiểu rõ, nên hắn ta mới phải giả vờ như không hiểu gì cả, lạnh lùng nhìn Lãnh Tử Hàn một lúc lâu mới nói: “Liệt, dù không suy nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên suy tính cho việc nối dõi của hoàng thất Mộ Dung ta, hơn nữa, đệ cũng đâu còn nhỏ, làm gì có Vương gia nước nào mà đến 25 tuổi rồi vẫn chưa thành hôn đâu?”
“Vậy xin Hoàng huynh ban Thừa tướng làm phi của Thần đệ đi, Thần đệ đảm bảo trong vòng một năm, nhất định sẽ có con nối dõi cho hoàng thất ta.” Lãnh Tử Hàn nói với vẻ vừa kiêu ngạo, vừa thản nhiên, cứ như vô cùng tự tin về khoản kia của mình vậy.
Nghe vậy, Nam Cung Cẩm lập tức cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ sắc bén từ bên cạnh mình bắn về phía Lãnh Tử Hàn, ánh mắt này còn lạnh hơn mũi tên vài phần, giống như một mũi tên băng luyện từ núi băng mà ra, muốn bắn chết Lãnh Tử Hàn mới chịu thôi vậy! Mấy cái người này, không ai kém ai phân nào hết!
Hắn vừa dứt lời, bốn phía đều vang lên những tiếng ho sù sụ, Liệt Vương gia điên rồi sao? Thừa tướng là đàn ông, làm sao có thể sinh con cho ngài ấy được chứ, dù là để lừa gạt Hoàng thượng, cũng đâu cần phải bịa đặt đến mức này chứ? Chỉ nghe thôi đã biết là nói dối rồi!
Ánh mắt của Mộ Dung Thiên Thu cũng thoáng sa sầm xuống, tên nhóc thối Mộ Dung Thiên Liệt này, càng lúc càng không coi Hoàng huynh này ra gì mà! Ngang nhiên tranh giành đàn ông với hắn ta đã đành, còn nói ra mấy câu mà vừa nghe đã biết là nói hươu nói vượn để phỉ báng trí thông minh của mình, nghĩ vậy, hắn thoáng trầm mặc một lúc. Nhưng trong mắt mọi người, sự trầm mặc của hắn lại biến thành: có lẽ Hoàng thượng đang suy xét xem, thương tình Liệt Vương gia đã điên cuồng đến mức này mà ‘gả’ Thừa tướng cho ngài ấy chăng?
Lúc này một cô gái ngồi sau tấm bình phong cũng đứng ngồi không yên, vội vàng vòng từ sau bình phong ra đằng trước, chiếc váy dài màu hồng phấn, mày liễu nhướng lên, đôi mắt có thần như biết nói ngập nước làm rối loạn lòng người, giữa chân mày còn lộ ra vẻ khí khái oai hùng. Dáng người yểu điệu thướt tha cùng với dung mạo tuyệt sắc kia, quả là một giai nhân tuyệt thế!
Nàng bước tới trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng, không thể gả Thừa tướng cho Liệt Vương gia được, bản Công chúa muốn Thừa tướng làm phò mã của bản Công chúa!”
Cái gì?!
Mọi người đồng loạt ồ lên! Tình huống gì thế này, Hoàng thượng, Vương gia lại thêm cả Công chúa, cùng tranh giành một người đàn ông ư?
Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng bất cẩn rơi luôn ly rượu trên tay xuống, sao nàng không biết sức quyến rũ của mình lại lớn đến mức hạ gục cả nam lẫn nữ thế này chứ?!
Rõ ràng Mộ Dung Thiên Thu cũng giật mình, im lặng một lúc, không trả lời thỉnh cầu của cô gái kia, mà nhìn về phía Yến Kinh Hồng, nói như thở dài: “Yến khanh, trẫm vất vả quá đi!”
Mọi người đều sửng sốt!
Trong đầu Nam Cung Cẩm cũng hiện lên dấu hỏi to tướng, nhưng nàng không phải là người tò mò đến mức vậy, nên cũng không muốn đáp lại hắn ta. Có điều thấy mọi người đều không nói gì, hơn nữa hiện trường quá im ắng, mà ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu càng lúc càng trầm, nàng đành phải giả vờ nghi hoặc hỏi: “Không biết vì sao Hoàng thượng lại nói như vậy?”
“Nửa đời người của trẫm, theo đuổi vô số mỹ nhân, chỉ mỗi với Yến khanh là vất vả nhất, không chỉ phải đề phòng đàn ông, còn phải đề phòng cả phụ nữ!” Mộ Dung Thiên Thu nói rất nghiêm túc.
“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan vang lên khắp nơi.
“Phụt…” Cả Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn đều phun rượu ra ngoài, thấy ánh mắt không vui của Hoàng thượng liếc sang, cả hai vội cúi đầu giả chết.
Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, chỉ muốn vung tay hất tên kia bay đến tận chân trời thôi! Ai cần hắn theo đuổi mình chứ? Đồ điên! Nhưng thân làm thần hạ, có rất nhiều điều không thể nói ra, nàng giả vờ thâm trầm nhìn lên trời, sau đó cúi đầu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, đó là vì thần tuấn tú, phong lưu, phóng khoáng, hơn nữa, dung mạo hơn cả Phan An, có thể nói là như đóa hoa lê đánh bại bông hải đường, đẹp trai có một không hai, đẹp đến rung động lòng người! Thế nên thần có nhiều người theo đuổi như vậy cũng là chuyện quá bình thường! Vì vậy, để tránh một số chuyện phiền phức không cần thiết, để đỡ khiến bản thân phải đối đầu với quá nhiều tình địch, tốt nhất là những người không cẩn thận thích thần nên sớm tỉnh táo một chút, đỡ phải đến một ngày nào đó lại bị hạ gục bởi sức quyến rũ vô hạn của thần!”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều lặng ngắt như tờ! Tha cho sự nông cạn của họ, chứ từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên họ thấy một người mặt dầy vô địch thế này!
Mộ Dung Thiên Thu hiểu ngay tên nhóc này đang đổi cách khuyên mình buông tay, nhưng chuyện này đâu phải hắn muốn buông là buông được đâu? Hắn bật cười to rồi giả vờ không hiểu, khen: “Yến khanh, đúng là càng ngày trẫm càng thích khanh mất rồi!”
“…” Tên Mộ Dung Thiên Thu này, thực sự có bản lĩnh khiến nàng cảm thấy bất lực một cách sâu sắc! Nàng nói mãi như thế là để hắn càng thích mình hơn sao?!!!
“Hoàng thượng!” Cô gái quỳ trên mặt đất lại lên tiếng nhắc Mộ Dung Thiên Thu.
Ánh mắt âm u của Mộ Dung Thiên Thu quét về phía nàng một chút rồi quay sang nhìn Nam Cung Cẩm: “Yến khanh, Công chúa Mặc Họa muốn gả cho khanh, không biết khanh nghĩ thế nào?”
Công chúa Mặc Họa?! Vị này chính là Công chúa Mặc Họa ư?! Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô gái kia lại nhiệt tình thêm vài phần, thiên hạ có câu, trăm hoa đua sắc, trăm họ đua danh, mà hiện nay, gia tộc đang có sức ảnh hưởng lớn nhất chính là Mặc gia! Mặc gia không chỉ tinh thông về cơ quan, địa đạo ngầm, trong tay có mấy vạn đệ tử, người nào cũng là cao thủ lấy một địch một trăm, mà thủ lĩnh đời trước của Mặc gia lại là bạn tri kỷ của tiên hoàng, trong một lần ám sát, ông chết vì chắn đao thay cho tiên hoàng, chuyện này khiến hoàng thất Mộ Dung thiếu Mặc gia một món nợ ân tình lớn! Còn Mặc Họa chính là con gái của thủ lĩnh đời trước, được hoàng thất phong làm Công chúa, hưởng vinh sủng vô hạn!
Vị Công chúa này cũng rất khác với các cô gái khác, từ bé đã thích múa đao múa kiếm, ngũ hành bát quái, hành quân, bày binh bố trận, môn nào cũng tinh thông, còn có võ công tuyệt thế, thậm chí còn dùng chính thực lực của mình để trở thành thủ lĩnh hiện tại của Mặc gia, được gọi là “Cự Tử”. Có thể nói trong lịch sử của Mặc gia, nàng là cô gái đầu tiên trở thành thủ lĩnh, năng lực hiển nhiên không tầm thường. Mà nhiều năm qua, nàng hầu như không xuất hiện trong yến hội của hoàng thất, thế nên mọi người chỉ nghe nói đến tên chứ không biết thực hư về nàng thế nào! Hôm nay nhìn tận mắt mới cảm thấy, quả nhiên nàng không hổ danh là một trong tam đại mỹ nhân Tây Võ.
Nam Cung Cẩm cũng khẽ nhíu mày, chỉ cần là một người hiểu về chính trị thì đều biết tầm quan trọng của cô gái tên Mặc Họa này đối với chính trường. Nếu cưới nàng, thậm chí còn có giá trị gấp nhiều lần cưới một cô Công chúa trong hoàng thất, đương nhiên, đó là đối với những kẻ không có tâm thần phục. Mộ Dung Thiên Thu ném vấn đề này cho mình, không phải vì muốn trưng cầu ý kiến của nàng, mà là để thử! Hắn muốn thử mình, chứng tỏ hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình, chẳng lẽ gần đây nàng để lộ sơ hở gì sao?!
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía này, Nam Cung Cẩm vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Bách Lý Kinh Hồng lặng lẽ bóp nhẹ tay nàng một chút để nhắc nhở, nàng mới hồi thần lại. Cùng lúc đó, nàng lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là cứ khi nào có Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh, phản xạ của nàng đều chậm đi rất nhiều. Quả nhiên, con người không thể luôn ở trong hoàn cảnh bình yên được! “Hoàng thượng, thần đã có thê thiếp, mấy ngày trước còn vừa có con trai, làm sao có thể để Công chúa Mặc Họa chịu thiệt thòi được, e rằng chỉ có thể phụ ý tốt của Công chúa!”
“Bản Công chúa không bận tâm!” Mặc Họa đứng dậy, sắc mặt mang theo chút kiêu ngạo, ngông cuồng, chiếc váy dài bay bay trong gió, thoạt nhìn không giống một nàng Công chúa, mà ngược lại còn giống một nữ tướng khí phách, ngạo nghễ trên chiến trường hơn!
Người con gái như vậy khiến Nam Cung Cẩm thân là nữ giới những cũng thầm tán thưởng trong lòng! Có điều, hôn sự này tuyệt đối không thể đồng ý được, chưa nói đến chuyện Mộ Dung Thiên Thu đang nghi ngờ mình, mà chỉ riêng chuyện bản thân là nữ thôi cũng đã không thể đồng ý nàng được rồi, mình làm sao mà làm chuyện kia với người ta được chứ?! Đùa đấy à?! “Công chúa không bận tâm, nhưng nội tử sẽ phiền lòng. Dù là nội tử không phiền lòng thì người mà bản quan yêu cũng sẽ để ý. Vì vậy, xin Công chúa thu lại mệnh lệnh vừa rồi!”
Ta cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi!
Lúc nói đến người mình yêu, nàng thoáng nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng. Mặc Họa cũng liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái. Quả thật, hắn không khác gì tiên trên trời, lạnh lùng, cao ngạo, hào hoa phong nhã… Nhưng chỉ liếc qua một cái, nàng lập tức thu lại ánh mắt của mình, bước vài bước đến trước mặt Nam Cung Cẩm, chỉ vào Bách Lý Kinh Hồng, khinh bỉ nói: “Hắn thì có gì tốt? Một người nhàm chán hết mức, cả nửa ngày có thấy hắn nói câu nào đâu, ta còn không biết có phải hắn câm không nữa. Hắn có gì so được với ta chứ?”
“…” Chúng đại thần trợn tròn mắt! Từ bao giờ mà thuần phong mỹ tục của Tây Võ bọn họ lại suy bại đến mức này rồi? Thân là nữ giới lại có thể nói mấy lời này trước mặt mọi người. Thật đúng là khiến người ta nghe mà… hãi hùng!
Mà Bách Lý Kinh Hồng tự dưng trúng đạn lại như không nghe thấy câu nói khiêu khích của Mặc Họa, chỉ cúi đầu uống rượu, đáy mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh.
Ở đây chỉ có Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn là vui sướng, trên thế gian này, làm gì có chuyện gì khiến người ta vui thú hơn là nhìn Bách Lý Kinh Hồng yếu thế chứ? Bọn họ đương nhiên vô cùng thích thú nhìn một nam một nữ đối đầu với nhau. Mà chuyện này cũng khiến Mộ Dung Thiên Thu thay đổi suy nghĩ, dường như một cô Công chúa hung hãn như vậy còn có sức sát thương mạnh hơn đám vũ cơ kia nhiều.
Nam Cung Cẩm thoáng toát mồ hôi vì câu nói của nàng, sau đó lại thấy hơi thích thú tính cách của nàng, dám yêu dám hận, đúng là tính cách ngay thẳng hiếm có. “Công chúa, dù không phải như vậy, nhưng cổ nhân có câu, không thể ruồng bỏ người vợ từng đồng cam cộng khổ, tuy Yến Kinh Hồng ta không phải thần thánh, nhưng tuyệt đối không thể làm được chuyện khiến cả thiên hạ thóa mạ như vậy!”
Cứ tưởng nghe xong câu này, vị Công chúa Mặc Họa kia sẽ chửi mình không biết điều rồi bỏ đi, ai ngờ ánh mắt nàng lại càng nồng nhiệt hơn: “Tính cách của chàng như vậy nên bản Công chúa mới thích, thế nên bản Công chúa tình nguyện làm bình thê.”
Xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh, Mặc Họa tuy không phải Công chúa hoàng gia chính quy, nhưng dù thế nào cũng phải có tự tôn của một vị Công chúa chứ, còn sẵn sàng làm bình thê nữa à?! Tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này tu phúc mấy kiếp rồi vậy?!
Giờ thì chưa cần kể đến người ngoài, mà ngay cả bản thân Yến Kinh Hồng cũng hết hồn! Nhưng, nàng nhanh chóng nghĩ ra một cách khác, nàng liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái rồi nói: “Công chúa, vị trí bình thê, thần đã chọn được người rồi!” Mẹ kiếp, có thôi đi không, đã nói không thể cưới cô rồi, bà đây có muốn hại cả đời cô đâu chứ?!
“Người giàu còn ba thê bảy thiếp, huống hồ gì chàng là Thừa tướng, cưới thêm một vị bình thê cũng có sao đâu!” Mặc Họa không quá để tâm.
Đối diện với một cô gái còn dây dưa lằng nhằng hơn cả tên Mộ Dung đoạn tụ, Nam Cung Cẩm cảm thấy vô cùng bất lực! Chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Mộ Dung Thiên Thu, ánh mắt nàng nhìn vô cùng đáng thương, Mộ Dung đoạn tụ, chẳng phải ngươi thích ông đây sao?! Đây là tình địch của ngươi đó, còn không mau hạ gục nàng ta đi?!
Thấy Nam Cung Cẩm nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu, Mặc Họa cũng biết thừa tin đồn giữa Mộ Dung Thiên Thu và Thừa tướng, liền nhanh tay đưa miếng ngọc bài ở thắt lưng mình ra, trình lên cho Mộ Dung Thiên Thu, nói: “Hoàng thượng, trước khi gia phụ qua đời, tiên hoàng đã từng hứa, chỉ cần Mặc gia ta đưa miếng ngọc bài này ra, bất luận là yêu cầu gì, hoàng thất cũng sẽ đáp ứng. Hôm nay, Mặc Họa dâng miếng ngọc bài này lên, chỉ xin Hoàng thượng thực hiện lời hứa!”
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu hơi cứng lại, miếng ngọc bài này vốn là cái dằm trong tim hắn ta! Năm xưa phụ hoàng nói có thể dùng ngọc bài này để đổi lấy một điều kiện, dù là việc gì, hoàng gia cũng đều phải đồng ý. Bậc đế vương kiêng kỵ nhất là sự tồn tại của những nhân tố không thể xác định rõ ràng. Hôm nay điều kiện mà Mặc Họa đưa ra lại chỉ là có thể gả cho Yến Kinh Hồng làm bình thê, dù thế nào, dù chỉ là vì muốn tự trấn an bản thân một chút, thì nhất định cũng phải đáp ứng nàng ta!
“Nếu đã vậy, chuyện này cứ quyết định thế đi, Thừa tướng và Công chúa Mặc Họa chọn ngày lành thành hôn!” Vừa nói, Mộ Dung Thiên Thu vừa nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo nàng chấp nhận.
Nam Cung Cẩm cũng biết miếng ngọc bài này đã khiến Mộ Dung Thiên Thu đề phòng rất lâu rồi, thế nên hôm nay nàng cũng không thấy kỳ quái khi hắn ta quyết định như vậy. Hơn nữa, nếu bây giờ nàng lại tiếp tục từ chối thì sẽ trở thành quá không biết điều, vì vậy đành đáp: “Tạ ân điển của Hoàng thượng!”
Cuối cùng, trong buổi tiệc ngắm hoa năm nay, Thừa tướng lại trở thành người thắng lớn nhất! Phủ Thừa tướng được mở rộng, còn cưới được “Cự tử” của Mặc gia, giá trị còn cao hơn Công chúa, nâng cao địa vị của Thừa tướng lên gấp mấy lần. Phải biết rằng tuy Yến Kinh Hồng phát triển rất thuận buồm xuôi gió ở Tây Võ, nhưng vẫn kém hơn những người khác một chút, chính là không có thế gia đại tộc mạnh mẽ làm hậu thuẫn, bây giờ có Công chúa Mặc Họa đứng đằng sau, tuy danh tiếng không bằng danh gia vọng tộc, nhưng thực lực lại mạnh hơn các thế gia lớn gấp nhiều lần!
Sau khi giao ngọc bài cho tiểu thái giám bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu, Mặc Họa mới nhẹ nhàng hành lễ lui ra ngoài, đến trước mặt Nam Cung Cẩm, lại nhìn nàng một cái bằng ánh mắt cuồng nhiệt! Nàng không cần quan tâm chuyện có vợ, có thiếp, có con trai, còn có cả nam sủng bình thê gì cả, Mặc Họa nàng chỉ cần biết rằng, chỉ cần là thứ mà mình muốn có, vậy thì phải giành lấy, nàng cũng tin rằng, sẽ có một ngày, trong tim, trong mắt người đàn ông này, đều chỉ có một mình mình thôi!
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy tim mình rối bời, thầm ai thán, Mặc Họa ơi là Mặc Họa, dù ông đây có thể sờ ngực cô, cũng làm sao thỏa mãn nhu cầu chuyện kia của cô được! Cô bảo ông đây phải làm thế nào bây giờ?!
Mặc Họa cười tươi bước đi mà không biết phía sau lưng nàng, một đôi mắt như nước hồ thu đầy vẻ tiếc nuối, thương hại nhìn theo bóng nàng, chính là ánh mắt của hoàng hậu Tây Vũ, Phượng Ức Tuyết.
“Các vị ái khanh cứ ngâm thơ đối từ đi, Yến khanh, khanh đi dạo cùng trẫm được chứ hả?” Mộ Dung Thiên Thu cười hỏi.
Các vị đại thần lại cúi thấp đầu, để đỡ phải nghe thấy điều gì không nên nghe. Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng hơi lạnh đi, liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái, coi như cảnh cáo, nhưng Nam Cung Cẩm vẫn đứng dậy, nhìn Bách Lý Kinh Hồng như xoa dịu, rồi nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Đây là vinh dự của thần ạ!” Nàng cũng muốn nói chuyện với Mộ Dung Thiên Thu, xem có thể hủy bỏ hôn lễ với Mặc Họa hay không. Dù sao nàng cũng là phụ nữ, lẽ nào còn phải đi đóng vai nữ phò mã hay sao?
Bách Lý Kinh Hồng cũng hiểu rõ ý nàng, thế nên dù trong lòng không vui nhưng cũng không ngăn cản.
Hai người cũng chỉ đi dạo trong rừng mai, do Mộ Dung Thiên Thu đã ra hiệu, nên đám thái giám cũng không đi cùng. Nam Cung Cẩm đi phía sau Mộ Dung Thiên Thu, đầu cúi gằm xuống, muốn chờ thời cơ thuận lợi để nói ra điều mình muốn nói, cho đến khi cách thật xa những tiếng cười nói ồn ào sau lưng, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người cùng với những cánh hoa mai bay lả tả khắp vườn, Mộ Dung Thiên Thu mới dừng bước, quay lại cười nói với nàng: “Yến khanh, khanh có biết trẫm gọi khanh ra đây có việc gì không?” Nói rồi hắn khẽ nhướng mày, trong mắt bất giác có chút ấm áp.
“Đi dạo ạ!” Nàng đáp rất máy móc, vừa rồi không phải tên này nói là đi dạo sao?
“Ha ha ha…” Câu trả lời của nàng khiến Mộ Dung Thiên Thu bật cười, bước gần lại mấy bước, nói, “Yến khanh của trẫm à, khanh có biết chính vì tính cách của khanh thế này mới khiến trẫm muốn bỏ cũng không được không?!”
Cái tên này, lại dùng sai từ rồi đúng không? Lại còn muốn bỏ cũng không được nữa! Đang định nói gì đó, Mộ Dung Thiên Thu lại bước về phía trước mấy bước, hắn ta tiến lên, Nam Cung Cẩm tự nhiên cũng vô thức lùi lại, cho đến khi lưng chạm phải một thân cây mai phía sau, không thể lùi nữa, nàng mới dừng bước. Nhưng khuôn mặt tuấn tú vô song của vị Hoàng đế nào đó cũng đã kịp tiến sát đến trước mặt nàng rồi.
Một bàn tay của Mộ Dung Thiên Thu đặt ở thân cây mai sau lưng nàng, ánh mắt xanh biếc nhìn nàng đầy vẻ ngang ngược, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như sứ trắng không một chút tì vết của nàng, cười nói: “Yến khanh, khanh đang sợ!”
“Hoàng thượng nghĩ nhiều quá!” Nàng biết bản thân mình không thể thể hiện ra rằng mình đang sợ hãi, vì nàng rất hiểu tên này. Nàng càng sợ hãi, hắn sẽ càng phấn khích.
Hơi thở nóng bỏng phả vào trán nàng, trong mắt Mộ Dung Thiên Thu bất giác nhuốm chút ham muốn tình dục, hắn cúi thấp đầu, ghé sát vào mặt nàng. Mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, giọng nói âm u tàn độc mang theo chút biếng nhác đầy quyến rũ vang lên, giống như một con sư tử sắp phá lồng lao ra vậy: “Yến khanh, khanh thấy, nếu như trẫm muốn khanh ngay tại chỗ này thì thế nào?”
“Nếu vậy thần sẽ chết cóng vì lạnh ạ!” Yến Kinh Hồng đáp, mặt không chút cảm xúc, đôi mắt phượng ẩn chứa vẻ lạnh lùng cố gắng ép ra.
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu dở khóc dở cười! Hắn phát hiện ra, tên tiểu tử này giỏi nhất là đả kích lòng nhiệt tình của người khác, ngọn lửa dục vọng vốn tràn ngập trong người hắn, giờ nghe y nói vậy chỉ cảm thấy như đang rơi từ trên cao xuống, cảm xúc kích động trong tim cũng thoáng chốc hóa thành tro tàn! Mà vẻ lạnh lùng trong mắt Yến Kinh Hồng cũng rất có năng lực làm người khác hạ nhiệt.
Hắn chợt đưa tay ra định làm gì đó, nhưng động tác của Yến Kinh Hồng lại nhanh hơn một chút, nàng thoáng lách người, biến mất khỏi trước mặt hắn, sau đó bước lệch sang đứng bên phải hắn: “Hoàng thượng, xin tự trọng!”
Mộ Dung Thiên Thu nhếch môi cười lạnh: “Yến khanh, chẳng qua trẫm thấy có cánh hoa mai rơi vào tóc khanh, nên muốn lấy xuống giúp khanh thôi, khanh kích động thế làm gì?” Nói vậy nhưng trong con người xanh biếc chợt lóe lên tia sáng lạnh, hắn chỉ biết rằng động tác của bé con này rất nhanh, nhưng trước giờ vẫn nghĩ là bẩm sinh như thế, hôm nay mới phát hiện ra, dường như võ công của y cũng không hề thấp, nhưng rõ ràng hắn không hề phát hiện ra y có chút nội công nào cả, Yến Kinh Hồng, thật sự không đơn giản!
Nhìn thấy ý lạnh trong mắt hắn, Nam Cung Cẩm cũng biết mình phản ứng hơi thái quá, tuy tên này luôn lúc có lúc không bộc lộ ra những hành vi thân mật, nhưng chưa bao giờ quá đáng, mà vừa rồi bản thân mình cuống quá, lại quên mất chuyện không nên để lộ thân thủ của mình ra. Nghĩ vậy, nét mặt nàng hơi dịu xuống: “Xin Hoàng thượng thứ tội, do thần…”
“Khanh nhạy cảm quá!” Mộ Dung Thiên Thu lại như cười như không nói, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, không phải nhạy cảm, mà là sắc bén!
Vừa dứt lời, hắn liền cử động, dùng tốc độ mà Nam Cung Cẩm căn bản không nhìn rõ được, áp sát lại gần. Nam Cung Cẩm nhíu mày, vội nhắm mắt lại, không có động tác gì, cảm nhận luồng khí lưu động xung quanh để nhận biết vị trí của hắn. Bỗng, đôi mắt phượng mở to, đưa một tay ra vỗ nhanh về phía sau vai mình, nhưng lại bị một bàn tay khác bắt lấy, trên mu bàn tay chợt có cảm xúc rất mềm mại. Nam Cung Cẩm nổi da gà, vội vàng rút tay ra khỏi tay hắn, cũng chính vào khoảnh khắc thất thần này, khiến hắn thừa cơ ôm ngang eo nàng từ sau lưng.
Nam Cung Cẩm đang muốn giãy ra khỏi hắn, lại cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào mông mình. Nàng không phải tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, đương nhiên biết rõ đó là thứ gì! Cùng lúc đó, giọng nói của Mộ Dung Thiên Thu cũng vang lên bên tai nàng: “Yến khanh, tốt nhất là khanh đừng cử động, nếu không, có xảy ra chuyện gì, trẫm cũng không dám chắc đâu!”
Giọng nói mang theo vài phần cười đùa, vài phần trêu chọc, còn có mấy phần đắc ý.
Nam Cung Cẩm cũng biết tay này nói được làm được, đến Tây Võ bao lâu nay không bị tên đoạn tụ này xơ múi được gì là vì tuy hắn không cư xử theo lẽ thường, nhưng cũng không cưỡng ép nàng. Nếu hắn dùng sức mạnh, e rằng không triệu hồi Thần binh bất tử, thì nàng cũng không chống lại được hắn. Mà nếu gọi ra rồi, thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nghĩ vậy, nàng lập tức không cử động nữa, vì càng động sẽ càng kích thích dục vọng trong cơ thể hắn.
“Yến khanh, rất hiếm khi khanh nghe lời như thế này!” Xem ra, đôi lúc cũng phải uy hiếp mới có tác dụng!
“Vừa ăn cắp vừa la làng” là gì? Hành vi của Mộ Dung Thiên Thu bây giờ chính là ví dụ điển hình chứ đâu! “Nếu Hoàng thượng ôm đủ rồi thì buông tay đi, để người khác nhìn thấy sẽ không hay. Hơn nữa, thần còn có chuyện quan trọng cần nói!”
Câu nói này của nàng rõ ràng đã chọc giận Mộ Dung Thiên Thu, hắn siết chặt tay hơn, khiến nàng gần sát mình hơn, thứ kia cũng va mạnh hơn một chút: “Yến khanh, tuy nói là đôi khi sự lạnh lùng của khanh sẽ khiến cho người khác muốn chinh phục, cũng khiến cho hứng thú của trẫm đối với khanh càng nồng đậm hơn, nhưng khanh đừng quên, sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, cũng sẽ có lúc dùng hết.”
Thật ra, Nam Cung Cẩm cũng rất muốn nói một câu, tốt nhất là ngươi buông tay ngay ra cho ông. Sự kiên nhẫn của ông đây cũng sẽ có lúc dùng hết đấy!!! Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ xem có nên nói câu này hay không, giọng nói mờ ám của Mộ Dung Thiên Thu lại vang lên: “Yến khanh, nếu trẫm giữ nguyên tư thế này, sau đó tụt quần khanh xuống, có phải chuyện tiếp theo sẽ rất thú vị không?”
Oh fuck!!!! Vì sao trên thế giới này lại phải có một tên dâm đãng vô sỉ như thế này chứ?! Ngay cả tư thế còn nghĩ xong luôn rồi: “Sẽ không ạ!”
“Vì sao?” Mộ Dung Thiên Thu ngẩng đầu nhìn nàng, trong coi ngươi màu xanh biếc tràn ngập vẻ nghi hoặc, dường như thật sự không hiểu.
“Vì ngài vẫn còn mặc quần!” Mặt nàng không chút cảm xúc phun ra câu này.
Nghe nàng nói xong, quả nhiên Mộ Dung Thiên Thu sững người một chút. Thừa lúc hắn đang lơ đãng, Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng lách người thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó không kịp nghĩ nhiều, tung ngay một quyền đánh về phía mặt Mộ Dung Thiên Thu.
Nhìn vòng tay trống rỗng, Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhớ tới câu nói vừa rồi của y, hắn cũng buồn cười, vẻ cố chấp muốn giành giật lấy y trong mắt hắn lại càng nồng cháy hơn. Thấy y vung tay đánh mình, hắn cũng nhanh chóng ra tay túm lại, không giận mà cười nói: “Ha ha… Yến khanh, ở Đông Lăng khanh đã đánh trẫm một lần, hôm nay còn muốn đánh thêm lần nữa sao? Có điều, trẫm cũng không biết Yến khanh cũng vội vàng như thế! Thôi được, nếu lần sau trẫm tìm được cơ hội như vậy, chắc chắn sẽ tự tụt quần mình trước mới được!” Hắn nói ra mấy lời vô sỉ này không chút e dè, trong mắt ẩn chứa nụ cười tàn độc, hoàn toàn không giấu giếm ý đồ muốn đè người thanh niên trước mặt xuống để ra sức làm y!
Nam Cung Cẩm rất muốn nói: ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội như thế nữa, nhưng để tránh chọc giận tên cầm thú này, dẫn đến chuyện không thể cứu vãn, nàng đành phải nuốt xuống, rút tay lại, không nói lại chuyện đó nữa, mà cúi đầu nói chính sự: “Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện ngài ban Công chúa Mặc Họa làm bình thê của thần cũng không phải hành động sáng suốt!” Nàng hoàn toàn không muốn cưới phụ nữ về, cũng càng không muốn vì thế mà chọc cho Mộ Dung Thiên Thu ngày ngày đều nghi ngờ nàng.
“Ồ? Vì sao Yến khanh lại nói như vậy?” Hắn chắp hai tay sau lưng, ngón cái chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, đôi mắt xanh biếc như cười như không, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm cúi đầu đáp: “Thực lực của Mặc gia thế nào, Hoàng thượng cũng thấy rõ. Thần không muốn cưới Công chúa về rồi lại vấp phải sự nghi kỵ của Hoàng thượng.”
Nghe vậy, bàn tay chắp sau lưng của Mộ Dung Thiên Thu hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm cũng sâu thêm vài phần, hắn vốn cho rằng với sự xảo trá của tiểu tử này, chắc chắn sẽ nói ra cả lô đạo lý đường đường chính chính, nhưng không ngờ y lại nói thẳng như vậy. Không biết là y to gan, sáng mắt, hay là y trung thành khiến người ta tán thưởng, nhưng phải chăng điều này cũng nói rõ rằng y cũng có vài phần chân thành với mình?
“Dù trẫm nghi ngờ ai, cũng sẽ không nghi ngờ Yến khanh!” Hắn chỉ có thể nói một câu cửa miệng như vậy, nhưng ánh mắt vẫn quan sát xem sắc mặt y có gì thay đổi hay không.
Sắc mặt Nam Cung Cẩm không chút biến đổi, trong lòng lại thầm sỉ vả tên này hàng nghìn lần. Nếu không phải hắn nghi ngờ mình thì hôm nay khi Mặc Họa xin tứ hôn, hắn còn hỏi ý kiến mình làm gì?! “Đa tạ Hoàng thượng đã tin tưởng, nhưng thần cho rằng, nếu Hoàng thượng cưới Công chúa Mặc Họa mới có lợi. Có sự trợ giúp của Mặc gia, Tây Võ ta ắt sẽ như hổ thêm cánh, cũng có thể giúp Hoàng thượng sớm thống nhất thiên hạ!” Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không muốn cưới Mặc Họa cũng không phải vì nàng lương thiện bao nhiêu, không nỡ hủy hạnh phúc nửa đời sau của cô nương nhà người ta, mà là vì nếu cưới, phủ Thừa tướng hiển nhiên sẽ càng nằm trong tay Mộ Dung Thiên Thu, còn thêm sự giám sát ngày đêm của những kẻ đố kỵ với mình, như vậy sau này hành động sẽ càng bất tiện hơn!
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu nhìn Nam Cung Cẩm cũng không dịu đi phần nào. Câu nói này của Yến Kinh Hồng đúng là đang nghĩ cho mình, nếu như có được sự trợ giúp của Mặc gia, thì Tây Võ hắn sẽ có thêm rất nhiều ích lợi. Nhưng người mà Mặc Họa phải lòng, là Yến Kinh Hồng. Vì muốn thu hồi lại miếng ngọc bài kia, hắn chỉ có thể đồng ý! “Trẫm hiểu tâm ý của Yến khanh, có điều thánh chỉ đã ban ra, không thể thu lại được. Đấng quân vương không nói chơi, hơn nữa, Mặc gia nằm trong tay Yến khanh, hay nằm trong tay trẫm, cũng có gì khác biệt đâu?!”
Thấy mình đã nói đến nước này mà vẫn không ăn thua, thậm chí còn khiến đối phương thêm dò xét mình, Nam Cung Cẩm bất giác bùng lửa giận, lại nói cách khác: “Hoàng thượng, chẳng phải lúc nào ngài cũng nói ngài thích thần hay sao?! Vậy sao ngài vẫn còn nhét phụ nữ vào phủ của thần chứ?!”
Mộ Dung Thiên Thu nghe xong thoáng sững người một chút, xem ra tên tiểu tử này thực sự không muốn cưới, nếu vậy thì sự nghi ngờ mấy ngày nay của mình, có lẽ đều là nghĩ quá nhiều thôi! Tâm trạng của hắn thoải mái hơn một chút, cười nói: “Yến khanh tức giận sao? Vì trẫm ư?!” Hắn nheo mắt, giọng nói đầy vẻ dịu dàng.
Tên đoạn tụ chết tiệt, chẳng có bản lĩnh gì, chỉ giỏi giả vờ giả vịt. Nam Cung Cẩm im lặng một lúc lâu cũng không biết phải đáp lại câu này của hắn thế nào. Mộ Dung Thiên Thu lại chợt bước lên vài bước, đi tới trước mặt Nam Cung Cẩm, nói một câu vừa mờ ám vừa trắng trợn: “Yến khanh, tuy trẫm thực sự thích khanh, nhưng ban một cô gái cho khanh cũng không phải vấn đề gì to tát. Vì trẫm chỉ hứng thú với phía sau của khanh, còn chuyện phía trước của khanh có bao nhiêu cô gái từng dùng, hay bao nhiêu chàng trai từng động đến, trẫm cũng không quan tâm!”
“…” Có cần phải không có giới hạn như thế không?! Lẽ nào nàng còn phải cảm ơn sự rộng lượng của hắn?!
Thấy y ngẩn người nhìn mình không nói gì, tâm trạng Mộ Dung Thiên Thu vô cùng tốt, lại nói thêm: “Trẫm đã từng nói, trẫm chỉ làm người ở bên trên thôi! Ha ha…” Dứt lời liền cười to quay người bước đi.
Nam Cung Cẩm đi phía sau hắn chỉ cảm thấy vô cùng bất lực! Từ khi đến cổ đại, nàng gặp rất nhiều người, nhưng không có ai khó xoay xở như Mộ Dung Thiên Thu. Mặc Họa kia, cưới thì cưới thôi! Có điều chính Nam Cung Cẩm cũng không biết, hôn sự hôm nay, sau này sẽ mang đến cho nàng sự giúp đỡ to lớn nhường nào.
Trong lúc đau buồn, bất giác đã về đến yến hội. Mọi người nhìn thấy Hoàng thượng tươi cười như gió xuân, mà Thừa tướng lại có vẻ mệt mỏi bi thương đi theo sau lưng, trong chớp mắt ai cũng thầm nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng cúi đầu uống rượu, trong lòng thầm đoán, lẽ nào Hoàng thượng đã đắc thủ?!
Quay lại chỗ của mình, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy vô cùng thất bại, nghiêng người một cái ngã luôn vào đùi Bách Lý Kinh Hồng, cọ cọ vào người hắn y như con cún con vừa chịu ấm ức, sau đó nhìn hắn đầy vẻ đáng thương. Đau lòng chết mất, mọi người đều nói nàng thuận buồm xuôi gió trên chốn quan trường, sao nàng lại cảm thấy mỗi bước đi của mình càng lúc càng gian nan thế này?! Giờ còn phải cưới một cô gái nữa ư?!
Ngay khi nàng ngồi xuống cạnh mình, Bách Lý Kinh Hồng đã cảm nhận được chút mùi của đàn ông, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh. Lại nhìn dáng vẻ đáng thương cùng với cảm giác bất lực uể oải của nàng, hắn lại cảm thấy chắc hẳn nàng đã bị Mộ Dung Thiên Thu làm nhục.
Vừa về đến vị trí, Mộ Dung Thiên Thu nhìn thấy bé con kia lao ngay vào lòng gã đàn ông đó, lại nghĩ đến vừa rồi mình chỉ ôm y một chút mà còn suýt bị đánh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, thế nhưng, hắn ta còn chưa kịp cảm nhận hết cảm giác trong lòng, Bách Lý Kinh Hồng đã dùng một tay nhấc Nam Cung Cẩm từ ghế của nàng lên, đặt xuống đùi mình, ánh mắt đầy vẻ đau lòng. Sau đó, một ly rượu bất ngờ bắn thẳng về phía Mộ Dung Thiên Thu, mang theo sát khí sắc bén!
Mộ Dung Thiên Thu giật mình, nhanh chóng hất ly rượu trong tay mình ra chặn, “Choang” một tiếng, hai ly rượu chạm nhau trên không trung tạo ra âm thanh rất lớn! Mà sau khi hai ly rượu chạm vào nhau, vẫn còn phát ra từng vòng khí rung động trên không trung, lật đổ mấy cái bàn của đại thần xung quanh!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm! Chuyện gì thế này?! Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng nhất thời không phản ứng kịp, hắn… sao thế?!
Chỉ cần là người hiểu chút võ công đều biết vừa rồi nếu Mộ Dung Thiên Thu không phản xạ kịp thời, ném ly rượu ra chặn, hoặc nội lực kém hơn một chút, không thể ngăn lại, thì hiện giờ hẳn đã bị chiếc ly của Bách Lý Kinh Hồng đập chết rồi!
Một đại thần bị lật đổ bàn sợ hãi kêu to: “Bắt thích khách! Bắt thích khách!”
“Im ngay!” Mộ Dung Thiên Thu không vui quát to, khiến đại thần kia lập tức im miệng! Ngự lâm quân vừa chạy tới thấy Hoàng thượng phản ứng như vậy cũng dừng bước, đứng từ xa nhìn lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt đầy sát khí lạnh đến thấu xương! Hoàn toàn không chịu lùi bước. Lãnh Tử Hàn nghiêng người uống rượu một bên, nhìn hai người, trong lòng thầm thích thú gật gù, cuối cùng cũng đánh nhau rồi! Phải biết rằng từ khoảnh khắc hắn ta nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, hắn ta đã chờ đợi thời khắc này vài canh giờ rồi. Nếu hai người đó còn không đánh thì hắn ta sẽ ngủ gật mất! Có điều, trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, chắc chắn Hoàng huynh không thực sự làm được gì Tiểu Cẩm. Nếu không, với tính cách của nha đầu kia, e đã sớm liều mạng với Hoàng huynh rồi, chẳng qua Bách Lý Kinh Hồng là người trong cuộc, không sáng suốt như người ngoài thôi!
“À… chuyện này… Chỉ là do hắn cầm ly không chắc, nên…” Nam Cung Cẩm muốn lên tiếng giải thích. Nhưng vừa nói được một nửa, người đang ôm nàng chợt cúi đầu dùng môi ngăn nàng lại. Một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ như lông chim vậy, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được nỗi đau trong tim hắn. Vừa đau lòng, lại vừa phẫn nộ. Hiện giờ hắn vô cùng oán hận chính mình vì sao lúc ấy không đi cùng nàng, hay kéo nàng lại, để cuối cùng biến thành tình thế này. “Đừng nói.”
Hai chữ mơ hồ như mây như gió, lại mang theo cảm giác đè nén tâm trạng đến cùng cực.
Lúc này Mộ Dung Thiên Thu cũng vô cùng giận dữ, hắn ta để ý tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này bao lâu nay, chỉ có hôm nay mới thành công ôm được y một chút, giờ lại có một gã đàn ông dám ôm hôn y ngay trước mặt hắn ta, hơn nữa, Yến Kinh Hồng còn không phản kháng, hắn ta không tức giận làm sao được? Rõ ràng là đang khiêu khích hắn ta còn gì?!
Ngay sau đó, Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như lưỡi đao bắn về phía Mộ Dung Thiên Thu.
Con ngươi xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu cũng như sắp phun ra lửa! Một lửa một băng nhìn nhau, khiến người xung quanh đều cảm nhận rõ rệt cái gì gọi là lưỡng đầu thọ địch!
Chiếc đĩa đựng đồ ăn trước mặt Bách Lý Kinh Hồng chợt bay lên, bắn nhanh về phía Mộ Dung Thiên Thu.
Mộ Dung Thiên Thu cũng không chịu thua kém, phất tay áo bào, đồ trên bàn cũng bay về phía Bách Lý Kinh Hồng. “Choang” một tiếng, lúc này mấy vị đại thần không có võ công đều bị đẩy lùi về phía sau!
Mạnh Hạo Nhiên không biết võ công, thực sự không hiểu được nhìn bọn họ rồi lại nhìn Mị Văn Dạ ngồi cách đó không xa: “Hai người họ ném đĩa cho nhau làm gì vậy?” Kỳ lạ nhất là, khi họ ném đĩa xong, thỉnh thoảng lại có bàn bị lật đổ, đại thần ngã sõng xoài.
Nghe vậy, Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ nhược não nhìn y, nói: “Người ta đang đấu nội lực đấy!!!” Ném đĩa cái gì chứ?!
Đấu nội lực?! Mạnh Hạo Nhiên sờ mũi không hiểu.
Mà hai người bên kia đã đánh đến mức giương cung bạt kiếm, không thể cứu vãn được nữa! Mỗi chiêu thức đều không hề nương tay, chiêu nào cũng mang theo sát khí sắc bén, chỉ cần đối phương lỡ tay không đón được một chiêu thôi, hẳn sẽ bị đánh nổ tung người mà chết, hơn nữa còn chết theo kiểu cực kỳ mất thể diện!
“Ngươi đang tuyên chiến với trẫm sao?!” Ánh mắt âm u tàn độc của Mộ Dung Thiên Thu nhìn thẳng về phía Bách Lý Kinh Hồng đầy sát khí.
“Không!” Hắn cụp mắt xuống, chậm rãi đáp. Trong khi tất cả mọi người đều thở phào một hơi, hắn lại chợt ngước mắt lên, tia sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt, “Ta muốn ngươi phải chết!”
Chúng đại thần đều có cảm giác muốn chui xuống đất trốn quách cho rồi, lẽ nào con gái trong thiên hạ chết hết rồi sao? Hoàng thượng và Liệt Vương gia đều thích đàn ông đã đành, nhưng khiến họ khó chấp nhận nhất đó là hai người họ lại cùng thích một người đàn ông!!! Còn nữa, câu nói vừa rồi của Lãnh Tử Hàn thực sự rất quá đáng, chẳng khác nào chê hết tất cả các viên ngọc quý của các vị đại thần ngồi đây, sắc mặt của mọi người đương nhiên rất khó coi!
Thế nhưng, sự bất mãn của họ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lãnh Tử Hàn, hắn ta vốn rất ghét quyền thế và quan trường, nếu không cũng đã không đi một mạch bao nhiêu năm như thế, những đại thần này bất mãn với hắn ta ra sao, cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta cả.
Các thiên kim quý nữ ở đây cũng cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, nhưng người ta là Vương gia cao quý nên họ cũng không tiện nói gì, chỉ đành kìm nén hết vào trong lòng. Có điều ánh mắt họ nhìn về phía Lãnh Tử Hàn và Nam Cung Cẩm cũng lạnh thêm vài phần, chỉ muốn giết chết hai gã đàn ông chết tiệt đó mới có thể xóa đi nỗi oán hận trong tim. Từ bé đến giờ họ chưa từng bị mất mặt đến mức này, hạng son phấn tục tằng ư?!!!
Sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu cũng như bị nứt ra, hắn ta hoàn toàn không ngờ một câu nói vốn để hạ gục tình địch của mình lại giúp tên tiểu tử kia đâm ngược lại mình một nhát! Ngẩn người một chút, giọng nói lạnh lùng mang theo chút tàn độc của hắn ta mới vang lên: “Liệt, tuy Thừa tướng hào hoa phong nhã như vậy, nhưng dù sao cũng là đàn ông, sau này, đệ đừng đùa như vậy nữa.”
Lãnh Tử Hàn nhướng mày, đôi mắt đen như mức thoáng lóe lên tia sáng lạnh: “Chuyện này, thần đệ nghĩ hoàng huynh hiểu rõ hơn nhiều chứ!” Ý ngầm là: Rõ ràng ngươi biết nàng là đàn ông còn cứ đeo bám mãi, giờ có tư cách gì mà nói như vậy với Mộ Dung Thiên Liệt ta?
Câu nói này vừa vang lên, hai huynh đệ lại bắt đầu nhìn nhau, trong ánh mắt như tóe lên những tia lửa đối chọi nhau trên không trung, phát ra những tiếng ‘lẹt xẹt lẹt xẹt’, khiến đại thần xung quanh chỉ muốn chui thẳng xuống gầm bàn mà trốn để đỡ bị ngọn lửa trong mắt của hai huynh đệ thiêu lan sang cả mình.
Là nhân vật chính còn lại trong chuyện này, Nam Cung Cẩm cúi thấp đầu giả làm rùa, đối mặt với tình huống giương cung bạt kiếm này, tốt nhất là nên giả như không nhìn thấy gì cả, nàng cũng đâu có ngu đến mức sa chân vào cái hố lửa đó chứ!
Mộ Dung Thiên Thu đương nhiên hiểu rõ ý của Lãnh Tử Hàn, nhưng càng vì hiểu rõ, nên hắn ta mới phải giả vờ như không hiểu gì cả, lạnh lùng nhìn Lãnh Tử Hàn một lúc lâu mới nói: “Liệt, dù không suy nghĩ cho bản thân mình, thì cũng nên suy tính cho việc nối dõi của hoàng thất Mộ Dung ta, hơn nữa, đệ cũng đâu còn nhỏ, làm gì có Vương gia nước nào mà đến 25 tuổi rồi vẫn chưa thành hôn đâu?”
“Vậy xin Hoàng huynh ban Thừa tướng làm phi của Thần đệ đi, Thần đệ đảm bảo trong vòng một năm, nhất định sẽ có con nối dõi cho hoàng thất ta.” Lãnh Tử Hàn nói với vẻ vừa kiêu ngạo, vừa thản nhiên, cứ như vô cùng tự tin về khoản kia của mình vậy.
Nghe vậy, Nam Cung Cẩm lập tức cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ sắc bén từ bên cạnh mình bắn về phía Lãnh Tử Hàn, ánh mắt này còn lạnh hơn mũi tên vài phần, giống như một mũi tên băng luyện từ núi băng mà ra, muốn bắn chết Lãnh Tử Hàn mới chịu thôi vậy! Mấy cái người này, không ai kém ai phân nào hết!
Hắn vừa dứt lời, bốn phía đều vang lên những tiếng ho sù sụ, Liệt Vương gia điên rồi sao? Thừa tướng là đàn ông, làm sao có thể sinh con cho ngài ấy được chứ, dù là để lừa gạt Hoàng thượng, cũng đâu cần phải bịa đặt đến mức này chứ? Chỉ nghe thôi đã biết là nói dối rồi!
Ánh mắt của Mộ Dung Thiên Thu cũng thoáng sa sầm xuống, tên nhóc thối Mộ Dung Thiên Liệt này, càng lúc càng không coi Hoàng huynh này ra gì mà! Ngang nhiên tranh giành đàn ông với hắn ta đã đành, còn nói ra mấy câu mà vừa nghe đã biết là nói hươu nói vượn để phỉ báng trí thông minh của mình, nghĩ vậy, hắn thoáng trầm mặc một lúc. Nhưng trong mắt mọi người, sự trầm mặc của hắn lại biến thành: có lẽ Hoàng thượng đang suy xét xem, thương tình Liệt Vương gia đã điên cuồng đến mức này mà ‘gả’ Thừa tướng cho ngài ấy chăng?
Lúc này một cô gái ngồi sau tấm bình phong cũng đứng ngồi không yên, vội vàng vòng từ sau bình phong ra đằng trước, chiếc váy dài màu hồng phấn, mày liễu nhướng lên, đôi mắt có thần như biết nói ngập nước làm rối loạn lòng người, giữa chân mày còn lộ ra vẻ khí khái oai hùng. Dáng người yểu điệu thướt tha cùng với dung mạo tuyệt sắc kia, quả là một giai nhân tuyệt thế!
Nàng bước tới trước mặt Mộ Dung Thiên Thu, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng, không thể gả Thừa tướng cho Liệt Vương gia được, bản Công chúa muốn Thừa tướng làm phò mã của bản Công chúa!”
Cái gì?!
Mọi người đồng loạt ồ lên! Tình huống gì thế này, Hoàng thượng, Vương gia lại thêm cả Công chúa, cùng tranh giành một người đàn ông ư?
Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng bất cẩn rơi luôn ly rượu trên tay xuống, sao nàng không biết sức quyến rũ của mình lại lớn đến mức hạ gục cả nam lẫn nữ thế này chứ?!
Rõ ràng Mộ Dung Thiên Thu cũng giật mình, im lặng một lúc, không trả lời thỉnh cầu của cô gái kia, mà nhìn về phía Yến Kinh Hồng, nói như thở dài: “Yến khanh, trẫm vất vả quá đi!”
Mọi người đều sửng sốt!
Trong đầu Nam Cung Cẩm cũng hiện lên dấu hỏi to tướng, nhưng nàng không phải là người tò mò đến mức vậy, nên cũng không muốn đáp lại hắn ta. Có điều thấy mọi người đều không nói gì, hơn nữa hiện trường quá im ắng, mà ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu càng lúc càng trầm, nàng đành phải giả vờ nghi hoặc hỏi: “Không biết vì sao Hoàng thượng lại nói như vậy?”
“Nửa đời người của trẫm, theo đuổi vô số mỹ nhân, chỉ mỗi với Yến khanh là vất vả nhất, không chỉ phải đề phòng đàn ông, còn phải đề phòng cả phụ nữ!” Mộ Dung Thiên Thu nói rất nghiêm túc.
“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan vang lên khắp nơi.
“Phụt…” Cả Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn đều phun rượu ra ngoài, thấy ánh mắt không vui của Hoàng thượng liếc sang, cả hai vội cúi đầu giả chết.
Khóe môi Nam Cung Cẩm giật giật, chỉ muốn vung tay hất tên kia bay đến tận chân trời thôi! Ai cần hắn theo đuổi mình chứ? Đồ điên! Nhưng thân làm thần hạ, có rất nhiều điều không thể nói ra, nàng giả vờ thâm trầm nhìn lên trời, sau đó cúi đầu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, đó là vì thần tuấn tú, phong lưu, phóng khoáng, hơn nữa, dung mạo hơn cả Phan An, có thể nói là như đóa hoa lê đánh bại bông hải đường, đẹp trai có một không hai, đẹp đến rung động lòng người! Thế nên thần có nhiều người theo đuổi như vậy cũng là chuyện quá bình thường! Vì vậy, để tránh một số chuyện phiền phức không cần thiết, để đỡ khiến bản thân phải đối đầu với quá nhiều tình địch, tốt nhất là những người không cẩn thận thích thần nên sớm tỉnh táo một chút, đỡ phải đến một ngày nào đó lại bị hạ gục bởi sức quyến rũ vô hạn của thần!”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều lặng ngắt như tờ! Tha cho sự nông cạn của họ, chứ từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên họ thấy một người mặt dầy vô địch thế này!
Mộ Dung Thiên Thu hiểu ngay tên nhóc này đang đổi cách khuyên mình buông tay, nhưng chuyện này đâu phải hắn muốn buông là buông được đâu? Hắn bật cười to rồi giả vờ không hiểu, khen: “Yến khanh, đúng là càng ngày trẫm càng thích khanh mất rồi!”
“…” Tên Mộ Dung Thiên Thu này, thực sự có bản lĩnh khiến nàng cảm thấy bất lực một cách sâu sắc! Nàng nói mãi như thế là để hắn càng thích mình hơn sao?!!!
“Hoàng thượng!” Cô gái quỳ trên mặt đất lại lên tiếng nhắc Mộ Dung Thiên Thu.
Ánh mắt âm u của Mộ Dung Thiên Thu quét về phía nàng một chút rồi quay sang nhìn Nam Cung Cẩm: “Yến khanh, Công chúa Mặc Họa muốn gả cho khanh, không biết khanh nghĩ thế nào?”
Công chúa Mặc Họa?! Vị này chính là Công chúa Mặc Họa ư?! Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô gái kia lại nhiệt tình thêm vài phần, thiên hạ có câu, trăm hoa đua sắc, trăm họ đua danh, mà hiện nay, gia tộc đang có sức ảnh hưởng lớn nhất chính là Mặc gia! Mặc gia không chỉ tinh thông về cơ quan, địa đạo ngầm, trong tay có mấy vạn đệ tử, người nào cũng là cao thủ lấy một địch một trăm, mà thủ lĩnh đời trước của Mặc gia lại là bạn tri kỷ của tiên hoàng, trong một lần ám sát, ông chết vì chắn đao thay cho tiên hoàng, chuyện này khiến hoàng thất Mộ Dung thiếu Mặc gia một món nợ ân tình lớn! Còn Mặc Họa chính là con gái của thủ lĩnh đời trước, được hoàng thất phong làm Công chúa, hưởng vinh sủng vô hạn!
Vị Công chúa này cũng rất khác với các cô gái khác, từ bé đã thích múa đao múa kiếm, ngũ hành bát quái, hành quân, bày binh bố trận, môn nào cũng tinh thông, còn có võ công tuyệt thế, thậm chí còn dùng chính thực lực của mình để trở thành thủ lĩnh hiện tại của Mặc gia, được gọi là “Cự Tử”. Có thể nói trong lịch sử của Mặc gia, nàng là cô gái đầu tiên trở thành thủ lĩnh, năng lực hiển nhiên không tầm thường. Mà nhiều năm qua, nàng hầu như không xuất hiện trong yến hội của hoàng thất, thế nên mọi người chỉ nghe nói đến tên chứ không biết thực hư về nàng thế nào! Hôm nay nhìn tận mắt mới cảm thấy, quả nhiên nàng không hổ danh là một trong tam đại mỹ nhân Tây Võ.
Nam Cung Cẩm cũng khẽ nhíu mày, chỉ cần là một người hiểu về chính trị thì đều biết tầm quan trọng của cô gái tên Mặc Họa này đối với chính trường. Nếu cưới nàng, thậm chí còn có giá trị gấp nhiều lần cưới một cô Công chúa trong hoàng thất, đương nhiên, đó là đối với những kẻ không có tâm thần phục. Mộ Dung Thiên Thu ném vấn đề này cho mình, không phải vì muốn trưng cầu ý kiến của nàng, mà là để thử! Hắn muốn thử mình, chứng tỏ hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình, chẳng lẽ gần đây nàng để lộ sơ hở gì sao?!
Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía này, Nam Cung Cẩm vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Bách Lý Kinh Hồng lặng lẽ bóp nhẹ tay nàng một chút để nhắc nhở, nàng mới hồi thần lại. Cùng lúc đó, nàng lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là cứ khi nào có Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh, phản xạ của nàng đều chậm đi rất nhiều. Quả nhiên, con người không thể luôn ở trong hoàn cảnh bình yên được! “Hoàng thượng, thần đã có thê thiếp, mấy ngày trước còn vừa có con trai, làm sao có thể để Công chúa Mặc Họa chịu thiệt thòi được, e rằng chỉ có thể phụ ý tốt của Công chúa!”
“Bản Công chúa không bận tâm!” Mặc Họa đứng dậy, sắc mặt mang theo chút kiêu ngạo, ngông cuồng, chiếc váy dài bay bay trong gió, thoạt nhìn không giống một nàng Công chúa, mà ngược lại còn giống một nữ tướng khí phách, ngạo nghễ trên chiến trường hơn!
Người con gái như vậy khiến Nam Cung Cẩm thân là nữ giới những cũng thầm tán thưởng trong lòng! Có điều, hôn sự này tuyệt đối không thể đồng ý được, chưa nói đến chuyện Mộ Dung Thiên Thu đang nghi ngờ mình, mà chỉ riêng chuyện bản thân là nữ thôi cũng đã không thể đồng ý nàng được rồi, mình làm sao mà làm chuyện kia với người ta được chứ?! Đùa đấy à?! “Công chúa không bận tâm, nhưng nội tử sẽ phiền lòng. Dù là nội tử không phiền lòng thì người mà bản quan yêu cũng sẽ để ý. Vì vậy, xin Công chúa thu lại mệnh lệnh vừa rồi!”
Ta cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi!
Lúc nói đến người mình yêu, nàng thoáng nhìn về phía Bách Lý Kinh Hồng. Mặc Họa cũng liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái. Quả thật, hắn không khác gì tiên trên trời, lạnh lùng, cao ngạo, hào hoa phong nhã… Nhưng chỉ liếc qua một cái, nàng lập tức thu lại ánh mắt của mình, bước vài bước đến trước mặt Nam Cung Cẩm, chỉ vào Bách Lý Kinh Hồng, khinh bỉ nói: “Hắn thì có gì tốt? Một người nhàm chán hết mức, cả nửa ngày có thấy hắn nói câu nào đâu, ta còn không biết có phải hắn câm không nữa. Hắn có gì so được với ta chứ?”
“…” Chúng đại thần trợn tròn mắt! Từ bao giờ mà thuần phong mỹ tục của Tây Võ bọn họ lại suy bại đến mức này rồi? Thân là nữ giới lại có thể nói mấy lời này trước mặt mọi người. Thật đúng là khiến người ta nghe mà… hãi hùng!
Mà Bách Lý Kinh Hồng tự dưng trúng đạn lại như không nghe thấy câu nói khiêu khích của Mặc Họa, chỉ cúi đầu uống rượu, đáy mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh.
Ở đây chỉ có Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn là vui sướng, trên thế gian này, làm gì có chuyện gì khiến người ta vui thú hơn là nhìn Bách Lý Kinh Hồng yếu thế chứ? Bọn họ đương nhiên vô cùng thích thú nhìn một nam một nữ đối đầu với nhau. Mà chuyện này cũng khiến Mộ Dung Thiên Thu thay đổi suy nghĩ, dường như một cô Công chúa hung hãn như vậy còn có sức sát thương mạnh hơn đám vũ cơ kia nhiều.
Nam Cung Cẩm thoáng toát mồ hôi vì câu nói của nàng, sau đó lại thấy hơi thích thú tính cách của nàng, dám yêu dám hận, đúng là tính cách ngay thẳng hiếm có. “Công chúa, dù không phải như vậy, nhưng cổ nhân có câu, không thể ruồng bỏ người vợ từng đồng cam cộng khổ, tuy Yến Kinh Hồng ta không phải thần thánh, nhưng tuyệt đối không thể làm được chuyện khiến cả thiên hạ thóa mạ như vậy!”
Cứ tưởng nghe xong câu này, vị Công chúa Mặc Họa kia sẽ chửi mình không biết điều rồi bỏ đi, ai ngờ ánh mắt nàng lại càng nồng nhiệt hơn: “Tính cách của chàng như vậy nên bản Công chúa mới thích, thế nên bản Công chúa tình nguyện làm bình thê.”
Xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh, Mặc Họa tuy không phải Công chúa hoàng gia chính quy, nhưng dù thế nào cũng phải có tự tôn của một vị Công chúa chứ, còn sẵn sàng làm bình thê nữa à?! Tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này tu phúc mấy kiếp rồi vậy?!
Giờ thì chưa cần kể đến người ngoài, mà ngay cả bản thân Yến Kinh Hồng cũng hết hồn! Nhưng, nàng nhanh chóng nghĩ ra một cách khác, nàng liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái rồi nói: “Công chúa, vị trí bình thê, thần đã chọn được người rồi!” Mẹ kiếp, có thôi đi không, đã nói không thể cưới cô rồi, bà đây có muốn hại cả đời cô đâu chứ?!
“Người giàu còn ba thê bảy thiếp, huống hồ gì chàng là Thừa tướng, cưới thêm một vị bình thê cũng có sao đâu!” Mặc Họa không quá để tâm.
Đối diện với một cô gái còn dây dưa lằng nhằng hơn cả tên Mộ Dung đoạn tụ, Nam Cung Cẩm cảm thấy vô cùng bất lực! Chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Mộ Dung Thiên Thu, ánh mắt nàng nhìn vô cùng đáng thương, Mộ Dung đoạn tụ, chẳng phải ngươi thích ông đây sao?! Đây là tình địch của ngươi đó, còn không mau hạ gục nàng ta đi?!
Thấy Nam Cung Cẩm nhìn về phía Mộ Dung Thiên Thu, Mặc Họa cũng biết thừa tin đồn giữa Mộ Dung Thiên Thu và Thừa tướng, liền nhanh tay đưa miếng ngọc bài ở thắt lưng mình ra, trình lên cho Mộ Dung Thiên Thu, nói: “Hoàng thượng, trước khi gia phụ qua đời, tiên hoàng đã từng hứa, chỉ cần Mặc gia ta đưa miếng ngọc bài này ra, bất luận là yêu cầu gì, hoàng thất cũng sẽ đáp ứng. Hôm nay, Mặc Họa dâng miếng ngọc bài này lên, chỉ xin Hoàng thượng thực hiện lời hứa!”
Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu hơi cứng lại, miếng ngọc bài này vốn là cái dằm trong tim hắn ta! Năm xưa phụ hoàng nói có thể dùng ngọc bài này để đổi lấy một điều kiện, dù là việc gì, hoàng gia cũng đều phải đồng ý. Bậc đế vương kiêng kỵ nhất là sự tồn tại của những nhân tố không thể xác định rõ ràng. Hôm nay điều kiện mà Mặc Họa đưa ra lại chỉ là có thể gả cho Yến Kinh Hồng làm bình thê, dù thế nào, dù chỉ là vì muốn tự trấn an bản thân một chút, thì nhất định cũng phải đáp ứng nàng ta!
“Nếu đã vậy, chuyện này cứ quyết định thế đi, Thừa tướng và Công chúa Mặc Họa chọn ngày lành thành hôn!” Vừa nói, Mộ Dung Thiên Thu vừa nhìn Nam Cung Cẩm bằng ánh mắt cảnh cáo, ý bảo nàng chấp nhận.
Nam Cung Cẩm cũng biết miếng ngọc bài này đã khiến Mộ Dung Thiên Thu đề phòng rất lâu rồi, thế nên hôm nay nàng cũng không thấy kỳ quái khi hắn ta quyết định như vậy. Hơn nữa, nếu bây giờ nàng lại tiếp tục từ chối thì sẽ trở thành quá không biết điều, vì vậy đành đáp: “Tạ ân điển của Hoàng thượng!”
Cuối cùng, trong buổi tiệc ngắm hoa năm nay, Thừa tướng lại trở thành người thắng lớn nhất! Phủ Thừa tướng được mở rộng, còn cưới được “Cự tử” của Mặc gia, giá trị còn cao hơn Công chúa, nâng cao địa vị của Thừa tướng lên gấp mấy lần. Phải biết rằng tuy Yến Kinh Hồng phát triển rất thuận buồm xuôi gió ở Tây Võ, nhưng vẫn kém hơn những người khác một chút, chính là không có thế gia đại tộc mạnh mẽ làm hậu thuẫn, bây giờ có Công chúa Mặc Họa đứng đằng sau, tuy danh tiếng không bằng danh gia vọng tộc, nhưng thực lực lại mạnh hơn các thế gia lớn gấp nhiều lần!
Sau khi giao ngọc bài cho tiểu thái giám bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu, Mặc Họa mới nhẹ nhàng hành lễ lui ra ngoài, đến trước mặt Nam Cung Cẩm, lại nhìn nàng một cái bằng ánh mắt cuồng nhiệt! Nàng không cần quan tâm chuyện có vợ, có thiếp, có con trai, còn có cả nam sủng bình thê gì cả, Mặc Họa nàng chỉ cần biết rằng, chỉ cần là thứ mà mình muốn có, vậy thì phải giành lấy, nàng cũng tin rằng, sẽ có một ngày, trong tim, trong mắt người đàn ông này, đều chỉ có một mình mình thôi!
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy tim mình rối bời, thầm ai thán, Mặc Họa ơi là Mặc Họa, dù ông đây có thể sờ ngực cô, cũng làm sao thỏa mãn nhu cầu chuyện kia của cô được! Cô bảo ông đây phải làm thế nào bây giờ?!
Mặc Họa cười tươi bước đi mà không biết phía sau lưng nàng, một đôi mắt như nước hồ thu đầy vẻ tiếc nuối, thương hại nhìn theo bóng nàng, chính là ánh mắt của hoàng hậu Tây Vũ, Phượng Ức Tuyết.
“Các vị ái khanh cứ ngâm thơ đối từ đi, Yến khanh, khanh đi dạo cùng trẫm được chứ hả?” Mộ Dung Thiên Thu cười hỏi.
Các vị đại thần lại cúi thấp đầu, để đỡ phải nghe thấy điều gì không nên nghe. Ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng hơi lạnh đi, liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái, coi như cảnh cáo, nhưng Nam Cung Cẩm vẫn đứng dậy, nhìn Bách Lý Kinh Hồng như xoa dịu, rồi nói với Mộ Dung Thiên Thu: “Đây là vinh dự của thần ạ!” Nàng cũng muốn nói chuyện với Mộ Dung Thiên Thu, xem có thể hủy bỏ hôn lễ với Mặc Họa hay không. Dù sao nàng cũng là phụ nữ, lẽ nào còn phải đi đóng vai nữ phò mã hay sao?
Bách Lý Kinh Hồng cũng hiểu rõ ý nàng, thế nên dù trong lòng không vui nhưng cũng không ngăn cản.
Hai người cũng chỉ đi dạo trong rừng mai, do Mộ Dung Thiên Thu đã ra hiệu, nên đám thái giám cũng không đi cùng. Nam Cung Cẩm đi phía sau Mộ Dung Thiên Thu, đầu cúi gằm xuống, muốn chờ thời cơ thuận lợi để nói ra điều mình muốn nói, cho đến khi cách thật xa những tiếng cười nói ồn ào sau lưng, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người cùng với những cánh hoa mai bay lả tả khắp vườn, Mộ Dung Thiên Thu mới dừng bước, quay lại cười nói với nàng: “Yến khanh, khanh có biết trẫm gọi khanh ra đây có việc gì không?” Nói rồi hắn khẽ nhướng mày, trong mắt bất giác có chút ấm áp.
“Đi dạo ạ!” Nàng đáp rất máy móc, vừa rồi không phải tên này nói là đi dạo sao?
“Ha ha ha…” Câu trả lời của nàng khiến Mộ Dung Thiên Thu bật cười, bước gần lại mấy bước, nói, “Yến khanh của trẫm à, khanh có biết chính vì tính cách của khanh thế này mới khiến trẫm muốn bỏ cũng không được không?!”
Cái tên này, lại dùng sai từ rồi đúng không? Lại còn muốn bỏ cũng không được nữa! Đang định nói gì đó, Mộ Dung Thiên Thu lại bước về phía trước mấy bước, hắn ta tiến lên, Nam Cung Cẩm tự nhiên cũng vô thức lùi lại, cho đến khi lưng chạm phải một thân cây mai phía sau, không thể lùi nữa, nàng mới dừng bước. Nhưng khuôn mặt tuấn tú vô song của vị Hoàng đế nào đó cũng đã kịp tiến sát đến trước mặt nàng rồi.
Một bàn tay của Mộ Dung Thiên Thu đặt ở thân cây mai sau lưng nàng, ánh mắt xanh biếc nhìn nàng đầy vẻ ngang ngược, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như sứ trắng không một chút tì vết của nàng, cười nói: “Yến khanh, khanh đang sợ!”
“Hoàng thượng nghĩ nhiều quá!” Nàng biết bản thân mình không thể thể hiện ra rằng mình đang sợ hãi, vì nàng rất hiểu tên này. Nàng càng sợ hãi, hắn sẽ càng phấn khích.
Hơi thở nóng bỏng phả vào trán nàng, trong mắt Mộ Dung Thiên Thu bất giác nhuốm chút ham muốn tình dục, hắn cúi thấp đầu, ghé sát vào mặt nàng. Mũi hai người gần như sắp chạm vào nhau, giọng nói âm u tàn độc mang theo chút biếng nhác đầy quyến rũ vang lên, giống như một con sư tử sắp phá lồng lao ra vậy: “Yến khanh, khanh thấy, nếu như trẫm muốn khanh ngay tại chỗ này thì thế nào?”
“Nếu vậy thần sẽ chết cóng vì lạnh ạ!” Yến Kinh Hồng đáp, mặt không chút cảm xúc, đôi mắt phượng ẩn chứa vẻ lạnh lùng cố gắng ép ra.
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên Thu dở khóc dở cười! Hắn phát hiện ra, tên tiểu tử này giỏi nhất là đả kích lòng nhiệt tình của người khác, ngọn lửa dục vọng vốn tràn ngập trong người hắn, giờ nghe y nói vậy chỉ cảm thấy như đang rơi từ trên cao xuống, cảm xúc kích động trong tim cũng thoáng chốc hóa thành tro tàn! Mà vẻ lạnh lùng trong mắt Yến Kinh Hồng cũng rất có năng lực làm người khác hạ nhiệt.
Hắn chợt đưa tay ra định làm gì đó, nhưng động tác của Yến Kinh Hồng lại nhanh hơn một chút, nàng thoáng lách người, biến mất khỏi trước mặt hắn, sau đó bước lệch sang đứng bên phải hắn: “Hoàng thượng, xin tự trọng!”
Mộ Dung Thiên Thu nhếch môi cười lạnh: “Yến khanh, chẳng qua trẫm thấy có cánh hoa mai rơi vào tóc khanh, nên muốn lấy xuống giúp khanh thôi, khanh kích động thế làm gì?” Nói vậy nhưng trong con người xanh biếc chợt lóe lên tia sáng lạnh, hắn chỉ biết rằng động tác của bé con này rất nhanh, nhưng trước giờ vẫn nghĩ là bẩm sinh như thế, hôm nay mới phát hiện ra, dường như võ công của y cũng không hề thấp, nhưng rõ ràng hắn không hề phát hiện ra y có chút nội công nào cả, Yến Kinh Hồng, thật sự không đơn giản!
Nhìn thấy ý lạnh trong mắt hắn, Nam Cung Cẩm cũng biết mình phản ứng hơi thái quá, tuy tên này luôn lúc có lúc không bộc lộ ra những hành vi thân mật, nhưng chưa bao giờ quá đáng, mà vừa rồi bản thân mình cuống quá, lại quên mất chuyện không nên để lộ thân thủ của mình ra. Nghĩ vậy, nét mặt nàng hơi dịu xuống: “Xin Hoàng thượng thứ tội, do thần…”
“Khanh nhạy cảm quá!” Mộ Dung Thiên Thu lại như cười như không nói, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ, không phải nhạy cảm, mà là sắc bén!
Vừa dứt lời, hắn liền cử động, dùng tốc độ mà Nam Cung Cẩm căn bản không nhìn rõ được, áp sát lại gần. Nam Cung Cẩm nhíu mày, vội nhắm mắt lại, không có động tác gì, cảm nhận luồng khí lưu động xung quanh để nhận biết vị trí của hắn. Bỗng, đôi mắt phượng mở to, đưa một tay ra vỗ nhanh về phía sau vai mình, nhưng lại bị một bàn tay khác bắt lấy, trên mu bàn tay chợt có cảm xúc rất mềm mại. Nam Cung Cẩm nổi da gà, vội vàng rút tay ra khỏi tay hắn, cũng chính vào khoảnh khắc thất thần này, khiến hắn thừa cơ ôm ngang eo nàng từ sau lưng.
Nam Cung Cẩm đang muốn giãy ra khỏi hắn, lại cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào mông mình. Nàng không phải tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, đương nhiên biết rõ đó là thứ gì! Cùng lúc đó, giọng nói của Mộ Dung Thiên Thu cũng vang lên bên tai nàng: “Yến khanh, tốt nhất là khanh đừng cử động, nếu không, có xảy ra chuyện gì, trẫm cũng không dám chắc đâu!”
Giọng nói mang theo vài phần cười đùa, vài phần trêu chọc, còn có mấy phần đắc ý.
Nam Cung Cẩm cũng biết tay này nói được làm được, đến Tây Võ bao lâu nay không bị tên đoạn tụ này xơ múi được gì là vì tuy hắn không cư xử theo lẽ thường, nhưng cũng không cưỡng ép nàng. Nếu hắn dùng sức mạnh, e rằng không triệu hồi Thần binh bất tử, thì nàng cũng không chống lại được hắn. Mà nếu gọi ra rồi, thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nghĩ vậy, nàng lập tức không cử động nữa, vì càng động sẽ càng kích thích dục vọng trong cơ thể hắn.
“Yến khanh, rất hiếm khi khanh nghe lời như thế này!” Xem ra, đôi lúc cũng phải uy hiếp mới có tác dụng!
“Vừa ăn cắp vừa la làng” là gì? Hành vi của Mộ Dung Thiên Thu bây giờ chính là ví dụ điển hình chứ đâu! “Nếu Hoàng thượng ôm đủ rồi thì buông tay đi, để người khác nhìn thấy sẽ không hay. Hơn nữa, thần còn có chuyện quan trọng cần nói!”
Câu nói này của nàng rõ ràng đã chọc giận Mộ Dung Thiên Thu, hắn siết chặt tay hơn, khiến nàng gần sát mình hơn, thứ kia cũng va mạnh hơn một chút: “Yến khanh, tuy nói là đôi khi sự lạnh lùng của khanh sẽ khiến cho người khác muốn chinh phục, cũng khiến cho hứng thú của trẫm đối với khanh càng nồng đậm hơn, nhưng khanh đừng quên, sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, cũng sẽ có lúc dùng hết.”
Thật ra, Nam Cung Cẩm cũng rất muốn nói một câu, tốt nhất là ngươi buông tay ngay ra cho ông. Sự kiên nhẫn của ông đây cũng sẽ có lúc dùng hết đấy!!! Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ kỹ xem có nên nói câu này hay không, giọng nói mờ ám của Mộ Dung Thiên Thu lại vang lên: “Yến khanh, nếu trẫm giữ nguyên tư thế này, sau đó tụt quần khanh xuống, có phải chuyện tiếp theo sẽ rất thú vị không?”
Oh fuck!!!! Vì sao trên thế giới này lại phải có một tên dâm đãng vô sỉ như thế này chứ?! Ngay cả tư thế còn nghĩ xong luôn rồi: “Sẽ không ạ!”
“Vì sao?” Mộ Dung Thiên Thu ngẩng đầu nhìn nàng, trong coi ngươi màu xanh biếc tràn ngập vẻ nghi hoặc, dường như thật sự không hiểu.
“Vì ngài vẫn còn mặc quần!” Mặt nàng không chút cảm xúc phun ra câu này.
Nghe nàng nói xong, quả nhiên Mộ Dung Thiên Thu sững người một chút. Thừa lúc hắn đang lơ đãng, Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng lách người thoát khỏi vòng tay hắn, sau đó không kịp nghĩ nhiều, tung ngay một quyền đánh về phía mặt Mộ Dung Thiên Thu.
Nhìn vòng tay trống rỗng, Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhớ tới câu nói vừa rồi của y, hắn cũng buồn cười, vẻ cố chấp muốn giành giật lấy y trong mắt hắn lại càng nồng cháy hơn. Thấy y vung tay đánh mình, hắn cũng nhanh chóng ra tay túm lại, không giận mà cười nói: “Ha ha… Yến khanh, ở Đông Lăng khanh đã đánh trẫm một lần, hôm nay còn muốn đánh thêm lần nữa sao? Có điều, trẫm cũng không biết Yến khanh cũng vội vàng như thế! Thôi được, nếu lần sau trẫm tìm được cơ hội như vậy, chắc chắn sẽ tự tụt quần mình trước mới được!” Hắn nói ra mấy lời vô sỉ này không chút e dè, trong mắt ẩn chứa nụ cười tàn độc, hoàn toàn không giấu giếm ý đồ muốn đè người thanh niên trước mặt xuống để ra sức làm y!
Nam Cung Cẩm rất muốn nói: ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội như thế nữa, nhưng để tránh chọc giận tên cầm thú này, dẫn đến chuyện không thể cứu vãn, nàng đành phải nuốt xuống, rút tay lại, không nói lại chuyện đó nữa, mà cúi đầu nói chính sự: “Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện ngài ban Công chúa Mặc Họa làm bình thê của thần cũng không phải hành động sáng suốt!” Nàng hoàn toàn không muốn cưới phụ nữ về, cũng càng không muốn vì thế mà chọc cho Mộ Dung Thiên Thu ngày ngày đều nghi ngờ nàng.
“Ồ? Vì sao Yến khanh lại nói như vậy?” Hắn chắp hai tay sau lưng, ngón cái chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ, đôi mắt xanh biếc như cười như không, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm cúi đầu đáp: “Thực lực của Mặc gia thế nào, Hoàng thượng cũng thấy rõ. Thần không muốn cưới Công chúa về rồi lại vấp phải sự nghi kỵ của Hoàng thượng.”
Nghe vậy, bàn tay chắp sau lưng của Mộ Dung Thiên Thu hơi dừng lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm cũng sâu thêm vài phần, hắn vốn cho rằng với sự xảo trá của tiểu tử này, chắc chắn sẽ nói ra cả lô đạo lý đường đường chính chính, nhưng không ngờ y lại nói thẳng như vậy. Không biết là y to gan, sáng mắt, hay là y trung thành khiến người ta tán thưởng, nhưng phải chăng điều này cũng nói rõ rằng y cũng có vài phần chân thành với mình?
“Dù trẫm nghi ngờ ai, cũng sẽ không nghi ngờ Yến khanh!” Hắn chỉ có thể nói một câu cửa miệng như vậy, nhưng ánh mắt vẫn quan sát xem sắc mặt y có gì thay đổi hay không.
Sắc mặt Nam Cung Cẩm không chút biến đổi, trong lòng lại thầm sỉ vả tên này hàng nghìn lần. Nếu không phải hắn nghi ngờ mình thì hôm nay khi Mặc Họa xin tứ hôn, hắn còn hỏi ý kiến mình làm gì?! “Đa tạ Hoàng thượng đã tin tưởng, nhưng thần cho rằng, nếu Hoàng thượng cưới Công chúa Mặc Họa mới có lợi. Có sự trợ giúp của Mặc gia, Tây Võ ta ắt sẽ như hổ thêm cánh, cũng có thể giúp Hoàng thượng sớm thống nhất thiên hạ!” Nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không muốn cưới Mặc Họa cũng không phải vì nàng lương thiện bao nhiêu, không nỡ hủy hạnh phúc nửa đời sau của cô nương nhà người ta, mà là vì nếu cưới, phủ Thừa tướng hiển nhiên sẽ càng nằm trong tay Mộ Dung Thiên Thu, còn thêm sự giám sát ngày đêm của những kẻ đố kỵ với mình, như vậy sau này hành động sẽ càng bất tiện hơn!
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu nhìn Nam Cung Cẩm cũng không dịu đi phần nào. Câu nói này của Yến Kinh Hồng đúng là đang nghĩ cho mình, nếu như có được sự trợ giúp của Mặc gia, thì Tây Võ hắn sẽ có thêm rất nhiều ích lợi. Nhưng người mà Mặc Họa phải lòng, là Yến Kinh Hồng. Vì muốn thu hồi lại miếng ngọc bài kia, hắn chỉ có thể đồng ý! “Trẫm hiểu tâm ý của Yến khanh, có điều thánh chỉ đã ban ra, không thể thu lại được. Đấng quân vương không nói chơi, hơn nữa, Mặc gia nằm trong tay Yến khanh, hay nằm trong tay trẫm, cũng có gì khác biệt đâu?!”
Thấy mình đã nói đến nước này mà vẫn không ăn thua, thậm chí còn khiến đối phương thêm dò xét mình, Nam Cung Cẩm bất giác bùng lửa giận, lại nói cách khác: “Hoàng thượng, chẳng phải lúc nào ngài cũng nói ngài thích thần hay sao?! Vậy sao ngài vẫn còn nhét phụ nữ vào phủ của thần chứ?!”
Mộ Dung Thiên Thu nghe xong thoáng sững người một chút, xem ra tên tiểu tử này thực sự không muốn cưới, nếu vậy thì sự nghi ngờ mấy ngày nay của mình, có lẽ đều là nghĩ quá nhiều thôi! Tâm trạng của hắn thoải mái hơn một chút, cười nói: “Yến khanh tức giận sao? Vì trẫm ư?!” Hắn nheo mắt, giọng nói đầy vẻ dịu dàng.
Tên đoạn tụ chết tiệt, chẳng có bản lĩnh gì, chỉ giỏi giả vờ giả vịt. Nam Cung Cẩm im lặng một lúc lâu cũng không biết phải đáp lại câu này của hắn thế nào. Mộ Dung Thiên Thu lại chợt bước lên vài bước, đi tới trước mặt Nam Cung Cẩm, nói một câu vừa mờ ám vừa trắng trợn: “Yến khanh, tuy trẫm thực sự thích khanh, nhưng ban một cô gái cho khanh cũng không phải vấn đề gì to tát. Vì trẫm chỉ hứng thú với phía sau của khanh, còn chuyện phía trước của khanh có bao nhiêu cô gái từng dùng, hay bao nhiêu chàng trai từng động đến, trẫm cũng không quan tâm!”
“…” Có cần phải không có giới hạn như thế không?! Lẽ nào nàng còn phải cảm ơn sự rộng lượng của hắn?!
Thấy y ngẩn người nhìn mình không nói gì, tâm trạng Mộ Dung Thiên Thu vô cùng tốt, lại nói thêm: “Trẫm đã từng nói, trẫm chỉ làm người ở bên trên thôi! Ha ha…” Dứt lời liền cười to quay người bước đi.
Nam Cung Cẩm đi phía sau hắn chỉ cảm thấy vô cùng bất lực! Từ khi đến cổ đại, nàng gặp rất nhiều người, nhưng không có ai khó xoay xở như Mộ Dung Thiên Thu. Mặc Họa kia, cưới thì cưới thôi! Có điều chính Nam Cung Cẩm cũng không biết, hôn sự hôm nay, sau này sẽ mang đến cho nàng sự giúp đỡ to lớn nhường nào.
Trong lúc đau buồn, bất giác đã về đến yến hội. Mọi người nhìn thấy Hoàng thượng tươi cười như gió xuân, mà Thừa tướng lại có vẻ mệt mỏi bi thương đi theo sau lưng, trong chớp mắt ai cũng thầm nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng cúi đầu uống rượu, trong lòng thầm đoán, lẽ nào Hoàng thượng đã đắc thủ?!
Quay lại chỗ của mình, Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy vô cùng thất bại, nghiêng người một cái ngã luôn vào đùi Bách Lý Kinh Hồng, cọ cọ vào người hắn y như con cún con vừa chịu ấm ức, sau đó nhìn hắn đầy vẻ đáng thương. Đau lòng chết mất, mọi người đều nói nàng thuận buồm xuôi gió trên chốn quan trường, sao nàng lại cảm thấy mỗi bước đi của mình càng lúc càng gian nan thế này?! Giờ còn phải cưới một cô gái nữa ư?!
Ngay khi nàng ngồi xuống cạnh mình, Bách Lý Kinh Hồng đã cảm nhận được chút mùi của đàn ông, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh. Lại nhìn dáng vẻ đáng thương cùng với cảm giác bất lực uể oải của nàng, hắn lại cảm thấy chắc hẳn nàng đã bị Mộ Dung Thiên Thu làm nhục.
Vừa về đến vị trí, Mộ Dung Thiên Thu nhìn thấy bé con kia lao ngay vào lòng gã đàn ông đó, lại nghĩ đến vừa rồi mình chỉ ôm y một chút mà còn suýt bị đánh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, thế nhưng, hắn ta còn chưa kịp cảm nhận hết cảm giác trong lòng, Bách Lý Kinh Hồng đã dùng một tay nhấc Nam Cung Cẩm từ ghế của nàng lên, đặt xuống đùi mình, ánh mắt đầy vẻ đau lòng. Sau đó, một ly rượu bất ngờ bắn thẳng về phía Mộ Dung Thiên Thu, mang theo sát khí sắc bén!
Mộ Dung Thiên Thu giật mình, nhanh chóng hất ly rượu trong tay mình ra chặn, “Choang” một tiếng, hai ly rượu chạm nhau trên không trung tạo ra âm thanh rất lớn! Mà sau khi hai ly rượu chạm vào nhau, vẫn còn phát ra từng vòng khí rung động trên không trung, lật đổ mấy cái bàn của đại thần xung quanh!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm! Chuyện gì thế này?! Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng nhất thời không phản ứng kịp, hắn… sao thế?!
Chỉ cần là người hiểu chút võ công đều biết vừa rồi nếu Mộ Dung Thiên Thu không phản xạ kịp thời, ném ly rượu ra chặn, hoặc nội lực kém hơn một chút, không thể ngăn lại, thì hiện giờ hẳn đã bị chiếc ly của Bách Lý Kinh Hồng đập chết rồi!
Một đại thần bị lật đổ bàn sợ hãi kêu to: “Bắt thích khách! Bắt thích khách!”
“Im ngay!” Mộ Dung Thiên Thu không vui quát to, khiến đại thần kia lập tức im miệng! Ngự lâm quân vừa chạy tới thấy Hoàng thượng phản ứng như vậy cũng dừng bước, đứng từ xa nhìn lại.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt đầy sát khí lạnh đến thấu xương! Hoàn toàn không chịu lùi bước. Lãnh Tử Hàn nghiêng người uống rượu một bên, nhìn hai người, trong lòng thầm thích thú gật gù, cuối cùng cũng đánh nhau rồi! Phải biết rằng từ khoảnh khắc hắn ta nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, hắn ta đã chờ đợi thời khắc này vài canh giờ rồi. Nếu hai người đó còn không đánh thì hắn ta sẽ ngủ gật mất! Có điều, trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, chắc chắn Hoàng huynh không thực sự làm được gì Tiểu Cẩm. Nếu không, với tính cách của nha đầu kia, e đã sớm liều mạng với Hoàng huynh rồi, chẳng qua Bách Lý Kinh Hồng là người trong cuộc, không sáng suốt như người ngoài thôi!
“À… chuyện này… Chỉ là do hắn cầm ly không chắc, nên…” Nam Cung Cẩm muốn lên tiếng giải thích. Nhưng vừa nói được một nửa, người đang ôm nàng chợt cúi đầu dùng môi ngăn nàng lại. Một nụ hôn rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ như lông chim vậy, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được nỗi đau trong tim hắn. Vừa đau lòng, lại vừa phẫn nộ. Hiện giờ hắn vô cùng oán hận chính mình vì sao lúc ấy không đi cùng nàng, hay kéo nàng lại, để cuối cùng biến thành tình thế này. “Đừng nói.”
Hai chữ mơ hồ như mây như gió, lại mang theo cảm giác đè nén tâm trạng đến cùng cực.
Lúc này Mộ Dung Thiên Thu cũng vô cùng giận dữ, hắn ta để ý tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này bao lâu nay, chỉ có hôm nay mới thành công ôm được y một chút, giờ lại có một gã đàn ông dám ôm hôn y ngay trước mặt hắn ta, hơn nữa, Yến Kinh Hồng còn không phản kháng, hắn ta không tức giận làm sao được? Rõ ràng là đang khiêu khích hắn ta còn gì?!
Ngay sau đó, Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như lưỡi đao bắn về phía Mộ Dung Thiên Thu.
Con ngươi xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu cũng như sắp phun ra lửa! Một lửa một băng nhìn nhau, khiến người xung quanh đều cảm nhận rõ rệt cái gì gọi là lưỡng đầu thọ địch!
Chiếc đĩa đựng đồ ăn trước mặt Bách Lý Kinh Hồng chợt bay lên, bắn nhanh về phía Mộ Dung Thiên Thu.
Mộ Dung Thiên Thu cũng không chịu thua kém, phất tay áo bào, đồ trên bàn cũng bay về phía Bách Lý Kinh Hồng. “Choang” một tiếng, lúc này mấy vị đại thần không có võ công đều bị đẩy lùi về phía sau!
Mạnh Hạo Nhiên không biết võ công, thực sự không hiểu được nhìn bọn họ rồi lại nhìn Mị Văn Dạ ngồi cách đó không xa: “Hai người họ ném đĩa cho nhau làm gì vậy?” Kỳ lạ nhất là, khi họ ném đĩa xong, thỉnh thoảng lại có bàn bị lật đổ, đại thần ngã sõng xoài.
Nghe vậy, Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ nhược não nhìn y, nói: “Người ta đang đấu nội lực đấy!!!” Ném đĩa cái gì chứ?!
Đấu nội lực?! Mạnh Hạo Nhiên sờ mũi không hiểu.
Mà hai người bên kia đã đánh đến mức giương cung bạt kiếm, không thể cứu vãn được nữa! Mỗi chiêu thức đều không hề nương tay, chiêu nào cũng mang theo sát khí sắc bén, chỉ cần đối phương lỡ tay không đón được một chiêu thôi, hẳn sẽ bị đánh nổ tung người mà chết, hơn nữa còn chết theo kiểu cực kỳ mất thể diện!
“Ngươi đang tuyên chiến với trẫm sao?!” Ánh mắt âm u tàn độc của Mộ Dung Thiên Thu nhìn thẳng về phía Bách Lý Kinh Hồng đầy sát khí.
“Không!” Hắn cụp mắt xuống, chậm rãi đáp. Trong khi tất cả mọi người đều thở phào một hơi, hắn lại chợt ngước mắt lên, tia sáng lạnh lóe lên trong đáy mắt, “Ta muốn ngươi phải chết!”
Bình luận truyện