Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 201: Yêu vật, là tôi đây!!!



Thấy Nam Cung Cẩm ngẩn người ra nhìn mình, cô gái kia quắc mắt, lại giận dữ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám nhìn nữa, ta sẽ móc mắt ngươi ra đấy!”

Vừa dứt lời, cô ta không nói không rằng, quăng roi về phía Nam Cung Cẩm.

“Bốp!” một tiếng, một roi quất thẳng về phía Nam Cung Cẩm, mọi người đều vô cùng lo lắng nhìn Thừa tướng, chắc Thừa tướng sẽ không bị đánh chết đâu nhỉ? Cuối cùng, nhát roi kia rơi xuống phía sau lưng Nam Cung Cẩm, đánh vỡ tan chiếc xe ngựa kia ra thành từng mảnh. Nam Cung Cẩm nhảy tới thật nhanh, chỉ vào cô gái kia, nghiến răng nghiến lợi mắng to một tiếng: “Mẹ kiếp, Yêu Vật, là ông đây mà!”

“Ngươi mới là yêu vật!” Rõ ràng lời nói này đã chọc giận cô gái kia.

Nam Cung Cẩm đau lòng nhìn xe ngựa của mình, mẹ nó, lại phải tốn tiền mua xe mới. “Tôi nói sai sao? Yêu Vật, cậu choáng à? Mẹ kiếp, kiếp trước cậu tiêu bao nhiêu tiền của ông như vậy, giờ xuyên không đến đây lại giả vờ không biết à?”

“Cái gì?” Cô gái kia sửng sốt nhìn Nam Cung Cẩm thật lâu rồi bỗng nhiên vô cùng tức giận nói: “Hóa ra là đồ điên!” Lại còn kiếp trước nữa chứ!

“Đệch! Cậu chán sống rồi phải không? Cậu đã quên những tháng ngày chúng ta cùng ăn cùng ngủ, cùng đánh nhau rồi hả?!” Con bé này rõ ràng là Yêu Vật mà! Á… Không đúng, Yêu Vật hơn hai mươi tuổi rồi, mà con bé này mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi.

“Bốp!” Lại thêm một roi nữa quật về phía Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm nhảy lên tránh, nhát roi kia đánh xuống đất, làm bay lên cả đống khói bụi. Cô gái kia trừng mắt, nghiến răng mắng: “To gan, dám bôi nhọ danh dự của bản Công chúa! Ai ngủ chung với ngươi? Bản Công chúa thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!”

Bản Công chúa ư? “Yêu Vật, cậu giỏi nhỉ, xuyên không mà cũng được xuyên thành Công chúa!” Đâu có xui xẻo như nàng, đầu tiên là làm một nương nương không có tiền, sau lại làm một cung nữ xui xẻo, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay!

“Rốt cuộc ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy?” Cô gái kia hơi khó hiểu nhìn chàng trai tuấn tú lịch lãm trước mặt, nhìn thì đâu có giống mấy người bị thần kinh đâu, nhưng xem dáng vẻ nói chuyện cũng không giống giả vờ cho lắm, chẳng lẽ y thật sự biết mình? Không thể nào!

Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của cô ta, cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng tìm lại được chút lý trí, bứt ra khỏi cảm giác vui sướng một cách điên cuồng khi gặp lại được Yêu Vật, nhíu mày nhìn cô ta: “Cậu thật sự không biết tôi? Tôi là Yêu Nghiệt đây!”

“Yêu nghiệt?” Cô gái kia cười lạnh rồi khinh bỉ nói: “Người Tây Võ đúng là một đám thần kinh, còn có người dám đứng giữa đường vỗ ngực tự xưng là yêu nghiệt nữa chứ, nếu là ở thảo nguyên của ta, thì ngươi đã bị trói vào cột rồi đem đi thiêu rồi!”

Nghe vậy, tâm trạng vui mừng điên cuồng của Nam Cung Cẩm cũng dần trầm xuống: “Cậu có biết KFC là gì không?”

“Cây ép xi là cái gì?” Người này bị điên thật đúng không? Hay vì nhìn thấy roi của mình rồi sợ nên giả vờ quen biết?

“Còn máy bay, KTV, xe lửa v.v… cậu cũng không biết à?” Lòng Nam Cung Cẩm cũng dần bình tĩnh lại, ánh mắt cũng ngày càng lạnh lùng.

Cô gái kia ngẩn ra, nhìn Nam Cung Cẩm như nhìn một bệnh nhân tâm thần: “Rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì thế hả?”

Cuối cùng Nam Cung Cẩm cũng xác định được đối phương không phải là Yêu Vật, chỉ có ngoại hình giống nhau mà thôi. “Đã không phải là Yêu Vật, vậy thì nhận lấy cái chết đi.”

Mẹ nó, phá tan xe ngựa của nàng, đánh người hầu của nàng, còn đánh nàng hai roi! Cô ta thật sự cho rằng Yêu Nghiệt này dễ bắt nạt sao?

Vừa dứt lời, một bóng trắng lướt qua như gió. Cô gái kia trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn bóng trắng lướt tới trước mặt mình trong chớp mắt kia, sau đó vội vung sợi roi trong tay, quật vào bóng người hư ảo trên không trung..

Thấy sợi roi quật về phía mình, Nam Cung Cẩm xoay người trên không trung tránh được nhát roi kia một cách tài tình. Sau đó hai ngón tay ngọc duỗi ra, bắt lấy chiếc roi kia, nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng thực ra sức lực lại rất lớn. Ánh mắt sắc bén như đao của nàng bắn về phía cô gái kia. Nếu như lúc nàng ra tay vẫn còn hơi nghi ngờ đối phương là Yêu Vật thì bây giờ hoàn toàn không còn chút hoài nghi nào nữa.

Yêu Vật không chỉ là bạn của nàng, mà còn là thầy trò. Yêu Nghiệt nàng cũng giống như Quân Lâm Uyên vậy, đều xem thường những kẻ vô dụng, mà Yêu Vật lại có tố chất rất tốt, cho nên nàng mới chỉ bảo Yêu Vật tận tình như vậy. Nhưng con nhóc kia lại thường xuyên làm nhiệm vụ thất bại, vì quá mê trai đẹp, mà thật xui xẻo là đối tượng cô ấy cần ám sát lại toàn mấy anh trai đẹp. Tình cảnh thường xuyên diễn ra là, sau khi gặp đối tượng cần ám sát, con nhóc đó liền quên luôn nhiệm vụ, chảy nước miếng đi theo phía sau người ta rồi bị phát hiện – nhiệm vụ thất bại.

Hồi đó, các nàng cũng thường xuyên đấu võ với nhau, chiêu thức của Yêu Vật cũng không giống như cô gái này. Hai người này hoàn toàn không giống nhau. Nàng kẹp lấy sợi roi, quấn thật nhanh mấy lần trên không, khống chế chiếc roi, sau đó kéo mạnh một lần nữa. Chiếc roi liền văng ra khỏi tay cô gái kia.

Cô gái kia kinh hãi, dù đã vươn tay cố gắng nắm lấy roi, nhưng cái roi lại không chịu sự khống chế nữa, đành trơ mắt nhìn nó bay ra khỏi tay.

Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhìn cô gái kia: “Công chúa đúng không? Cũng có phải người Tây Võ đâu? Hôm nay, bản Thừa tướng cho ngươi biết thế nào là luật pháp và lễ tiết của Tây Võ!”

Dứt lời, nàng liền quất một roi về phía cô gái kia. Cô gái tự xưng Công chúa kia cũng không phải vô dụng, xoay người tránh được. Nhát roi kia suýt nữa rơi vào người qua đường, nhưng Nam Cung Cẩm lại thay đổi quỹ đạo của sợi roi một cách không thể tưởng tượng nổi, vặn roi quay ngược trở lại nên mới không làm bị thương người qua đường.

Người qua đường sợ hãi, bọn họ cảm thấy xem kịch rất thú vị nhưng nếu lấy sự an toàn của bản thân ra để xem trò vui thì lại không có lời chút nào. Thế nên tất cả đều nhanh chóng quay lại, chạy mấy trăm bước về sau, rồi lại quay đầu xem kịch tiếp.

“Người đâu, mang roi bạc của bản Công chúa ra đây” Thấy không giành lại được sợi roi của mình, mà đánh tay không thì mình thua chắc, nên nàng quyết định phải sử dụng vũ khí cao cấp hơn.

Nam Cung Cẩm cười nhạo: “Roi bạc? Sao ngươi không dùng roi hổ luôn đi?”

“Ngươi…!” Cô gái kia tức giận đến đỏ bừng mặt, roi hổ chính là cái kia… của con hổ đực… Gã này thật quá vô sỉ!

“Làm sao? Không thích roi hổ à? Hay dùng roi người?” Nụ cười trên mặt Nam Cung Cẩm càng bỉ ổi hơn. Nhìn khuôn mặt đã tái nhợt của đối phương, nàng liền bổ sung thêm: “Yên tâm đi, không cần lo lắng khó tìm roi người, ở Kính Sự phòng có nhiều lắm, nếu Công chúa thích, sau khi về phủ ta sẽ sai người hầu đem tặng cô mấy cái.” Chủ yếu là muốn cô ta tức giận, tức giận rồi thì đánh sẽ càng vui hơn đúng không?

“Vô sỉ!” Cô gái kia tức xanh mặt. Ngay cả ở thảo nguyên cũng chưa từng thấy người nào vô sỉ như thế này. Vậy mà đám người Trung Nguyên lại còn không biết xấu hổ tự nhận là những người có văn hóa.

Nhìn cô ta tức giận đến đen mặt, Nam Cung Cẩm càng chắc chắn cô ta không phải là Yêu Vật. Nếu mà là Yêu Vật kia, chắc chắn sẽ không biết xấu hổ mà cười hì hì nói: “Được đấy, được đấy, roi người là đồ tốt mà, đi cắt của mấy anh trai đẹp ý, tôi muốn trai tân cơ!”

Một tên thanh niên to khỏe mang một cây roi màu bạc sáng bóng tới cho cô gái kia, rồi hỏi: “Công chúa, có cần thuộc hạ giúp người bắt giữ người này không?”

“Cút xuống! Chuyện của bản Công chúa, không một ai được phép nhúng tay vào, lát nữa ai dám nhúng tay vào bản Công chúa sẽ đem hắn đi làm thức ăn cho sói hết.” Cô gái kia nghiến răng quát, cự tuyệt ý tốt của đối phương.

“Rõ!” Tên thanh niên dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Nam Cung Cẩm rồi lui về phía sau mấy bước.

Nam Cung Cẩm thì nhàn nhã đùa nghịch chiếc roi trên tay mình, trên mặt đầy vẻ thưởng thức, nhưng ánh mắt lại đầy khinh miệt, không để ý đến tên thanh niên nói: “Vị Công chúa cần roi hổ này, cô đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đồ khốn kiếp!” Một roi quất thẳng về phía Nam Cung Cẩm.

Nam Cung Cẩm cười khẽ một tiếng, roi trên tay nhẹ nhàng vung lên nghênh chiến. Kỹ năng khống chế lực mạnh yếu một cách hoàn hảo, không hề giống đây là roi của đối thủ mà như là vũ khí mình đã dùng nhiều năm rồi vậy. Đối với Vua Sát Thủ mà nói, trên đời này không có vũ khí không thuận tay, mà bất kỳ vật gì cũng có thể biến thành vũ khí sắc bén để giết người, chiếc roi này đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng bây giờ nàng không định giết người, chỉ là muốn dạy dỗ con nhóc phách lối này một chút thôi.

Một sợi roi màu đỏ máu và một sợi roi màu bạc quấn lấy nhau giao đấu trên không trung, cô gái kia hiển nhiên cũng là cao thủ sử dụng roi, chiêu thức cũng ngang ngửa với Linh Nhi. Nhưng với Nam Cung Cẩm thì chút ít bản lĩnh này không đáng để chú ý, nàng đùa bỡn với nàng ta như đang trêu chọc một đứa trẻ con, cũng giống như đang nhìn con sâu cái kiến, xem cuối cùng có thể kích thích ra năng lực lớn đến mức nào?

Mồ hôi trên mặt cô gái kia càng ngày càng nhiều mà Nam Cung Cẩm như chẳng có chuyện gì. Cuối cùng, sợi roi màu đỏ máu xoay trở lại, cuốn thật chặt lấy sợi roi màu bạc, rồi kéo một cái. Chiếc roi màu bạc bị vứt văng ra xa. Cô gái kia một lần nữa lại bị mất vũ khí, mà còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó.

“Chát!” Cô ta bị đánh mạnh một roi lên người, mất hết cả thể diện, tay áo lụa rách ra, da tróc thịt bong.

Cô gái kia tính tình cũng cứng cỏi, bị như thế mà vẫn không mở miệng kêu một câu, cắn răng trợn mắt nhìn Nam Cung Cẩm, vốn cho rằng đối phương sẽ dừng tay lại, không ngờ lại bị đánh thêm một roi nữa. Ánh mắt cô ta chăm chú, nhảy lên mấy mét mới tránh khỏi một roi này. Nhưng ngay sau đó, sợi roi kia như một con rắn vậy, bất kể cô ta chạy tới đâu cũng có thể đuổi theo được. Dần dần cô ta nhận ra mình không thể cứ tiếp tục kéo dài như thế này, đây không phải là do mình có võ nghệ cao cường nên tránh né được mà là do đối phương muốn áp chế mình. Không phải đối phương muốn đánh mình, mà muốn làm cho mình sợ hãi.

“Không đánh nữa! Không đánh nữa!” Cô ta đứng phất tay thật nhanh, ra vẻ mình không muốn đánh nữa.

Nam Cung Cẩm vốn định dạy dỗ cô ta vài roi, nhưng không biết vì sao, khi quất xuống một roi lại thấy cô gái kia như phiên bản thu nhỏ của Yêu Vật, nàng thật sự có chút không nỡ xuống tay. Thế nên chỉ đuổi theo mấy lần, không tiếp tục quất vào người cô ta nữa.

Nghe cô gái kia nói không đánh nữa, Nam Cung Cẩm thu roi lại, khinh thường nhìn cô ta: “Mới vậy mà đã không đánh nữa à?”

“Không đánh nữa! Ta thua là thua, đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì, Hách Liên Đình Vũ ta không phải là người không dám nhận thua.” Hách Liên Đình Vũ cau mày nói.

“Tiểu nha đầu, ta chỉ là muốn ngươi biết rằng làm người đừng có phách lối như thế, nhất là trước mặt ta. Nếu không thì lần sau roi của ta đánh không phải vào tay đâu mà là sẽ vào khuôn mặt như hoa như ngọc kia của ngươi đấy!” Nói xong liền vứt roi trong tay qua một bên rồi đỡ người đánh xe từ dưới đất lên.

Nghe vậy, Hách Liên Đình Vũ tức giận nói: “Ngươi nói linh tinh cái gì? Rõ ràng là chính người dân Tây Võ các ngươi bắt nạt người khác, cái tên công tử cứt chó nhà Hình bộ Thượng thư chặn đường ta đã đành, còn muốn ta làm vợ bé của hắn, ta tức giận nên đánh hắn thì đã sao? Dù có ra trước mặt Hoàng đế các ngươi, ta cũng sẽ nói cho ra lẽ. Bản Công chúa chạy từ Mạc Bắc đến Tây Võ các ngươi còn gặp bao nhiêu tên lừa đảo, nói là dẫn ta đi tìm Minh Nguyệt ca ca, cuối cùng là lừa hết tiền của ta, ta mà không thông minh, thì chính ta cũng bị lừa bán đi rồi. May mà cha ta phát hiện ra ta lén trốn đi nên phái người đuổi kịp, sau đó hộ tống ta tới đây, nếu không thì ta đã chết bao nhiều lần rồi. Ta kiêu căng phách lối lúc nào? Rõ ràng là các ngươi bắt nạt ta!”

Hách Liên Đình Vũ càng nói càng tủi thân, nhịn không được mà đỏ cả vành mắt, không ngừng giậm chân, xem ra là trên đường đi bị bắt nạt rất nhiều.

Ánh mắt chờ xem kịch vui của dân chúng xung quanh dần dần biến mất, đè nén cả cảm giác muốn vỗ tay cổ vũ Thừa tướng xuống. Nhìn cô gái hơi đáng yêu này, trong lòng họ cũng có chút không đành lòng, chẳng trách cô ta lại ngang ngược như thế, hóa ra là bị lừa gạt suốt cả chặng đường, thật đáng thương. Mà Thừa tướng cũng thật là, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đánh người ta thế này bao giờ. Haizz, cô gái này thật đáng thương quá.

Nhưng Nam Cung Cẩm không hề có chút thương cảm hay áy náy nào, chỉ nhìn Hách Liên Đình Vũ rồi cười lạnh nói: “Cho nên ngươi không vui, muốn giận cá chém thớt với người khác à?” Chính nàng mới là người vô tội mà. Tự nhiên bị phá mất một chiếc xe ngựa, còn suýt nữa bị một bà điên trông giống y như Yêu Vật đánh.

Vừa nói câu này ra, Hách Liên Đình Vũ liền im lặng, ấp úng nhìn Nam Cung Cẩm thật lâu, giống như cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đánh người một cách vô lý như vậy, là hành động không đúng.

Thấy nàng im lặng, giống như là đã hối hận, Nam Cung Cẩm lại tiếp tục nói: “Nhớ cho kỹ! Trên thế giới này đúng là có người xấu, nhưng cũng có người tốt, người không thể vì gặp vài người xấu mà nghĩ tất cả mọi người xung quanh cũng là người xấu. Ngươi tức giận là chuyện của ngươi, không nên đổ xuống đầu người khác mà đánh người ta. Ngươi nên thấy may mắn là đã gặp phải ta, nếu mà là gặp phải Liệt Vương gia thì ngươi đã mất luôn cái mạng nhỏ của ngươi rồi.”

Người như Lãnh Tử Hàn, ghét nhất là có người phách lối trước mặt mình, con nhóc này mà đánh phu xe của phủ Liệt Vương gia thì chỉ sợ còn không biết mình chết như thế nào.

Hách Liên Đình Vũ im lặng một lúc, bỗng ngẩng đầu nói: “Dù gì ta cũng là Công chúa, tùy ý đánh mấy tay hạ nhân thì có gì ghê gớm đâu?”

“Nếu trong lòng ngươi cho rằng thân phận của ngươi là bức bình phong để ngươi có thể đắc ý hoành hành, thì hãy coi như vừa rồi ta không nói gì cả. Nhưng, ta chỉ nói một câu thôi, rồi cũng sẽ có lúc ngươi chịu tội!” Nói xong, Nam Cung Cẩm cũng chẳng thèm để ý đến cô ta nữa, xoay người định đi. Tranh luận về nhân quyền với người cổ đại thực sự không có lối thoát, vì vậy nàng cũng lười phải nói thêm.

“Chờ đã!” Hách Liên Đình Vũ gọi nàng lại.

“Nói!” Nam Cung Cẩm không quay đầu, nói.

Hách Liên Đình Vũ hít sâu mấy hơi, sau đó nói: “Ta thừa nhận là ngươi nói đúng, ta sẽ đền tiền chiếc xe ngựa của ngươi cho ngươi! Nhưng ta sẽ không đền tiền thuốc thang của tay phu xe kia, vì chính ngươi cũng đánh ta!”

Nha đầu này cũng tính toán chi ly thật! Thật ra Nam Cung Cẩm cũng muốn cô ta đền chiếc xe ngựa, nhưng lại cân nhắc đến việc lúc trước cô ta tự xưng là “Công chúa”, rồi còn nhắc đến cái gì mà “Mạc Bắc” cùng với “Minh Nguyệt ca ca”, xem ra chắc chắn là có quan hệ với Đạm Đài Minh Nguyệt. Cô ta là Công chúa Mạc Bắc mà mình đã đánh cô ta một roi rồi, nếu làm quá đáng quá chỉ sợ là không được tốt lắm. Đây là xã hội phong kiến, chắc chắn mọi người sẽ không đồng ý chuyện vì một tên hạ nhân bị đánh một roi mà đánh Công chúa đâu, thế nên, nếu tiếp tục làm ầm lên thì nàng chính là người đuối lý, nên nàng mới định không cần phải bồi thường. Nhưng nếu đối phương đã tự nói ra, thì tội gì không lừa một khoản chứ!

Nam Cung Cẩm quay đầu nhìn Hách Liên Đình Vũ: “Ta nói cho ngươi biết, xe ngựa của ta làm từ gỗ trầm hương thượng đẳng, đáng giá ngàn vàng đấy! Nếu ngươi không đền, ta sẽ đi tìm Mạc Bắc Vương!”

Người Mạc Bắc cơ bản cũng không biết gỗ trầm hương là cái gì, chỉ nghe Nam Cung Cẩm nói là rất đắt, không khỏi nhìn chiếc xe ngựa bị phá hủy kia, nhìn bình thường mà còn rất là cũ nát nữa chứ, đáng giá ngàn vàng ư?! Lừa nhau à?!

Thấy bọn họ hoài nghi, Nam Cung Cẩm bổ sung thêm: “Sao nào? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta đường đường là Thừa tướng một nước lại đi một chiếc xe ngựa đáng giá có mấy lượng bạc thôi sao?”

Ngoài mặt thì tỏ ra nghiêm nghị và tức giận nhưng trong lòng lại thầm toát mồ hôi hột, chiếc xe kia quả thật chỉ đáng giá có vài lượng bạc thôi! Nàng vốn cũng không khó coi đến mức này, đều dùng xe ngựa giá trăm lạng bạc cả, nhưng gần đây tần suất bị ám sát cao quá, nàng muốn tiết kiệm chi tiêu cho phủ Thừa tướng nên mới mua một chiếc xe rẻ tiền! Quả nhiên là nàng đã quyết định đúng, hôm nay vừa đi ra ngoài, xe ngựa đã lại bị hỏng rồi!

Lời này cũng có lý, Thừa tướng một nước mà lại thiếu tiền, phải dùng một chiếc xe ngựa tầm thường à? Đây không phải là bốc phét sao! Cho nên mọi người đều tin, nhưng Hách Liên Đình Vũ vẫn còn rất do dự, ngàn lạng vàng cũng không phải con số nhỏ, bộ lạc Kiểu Kỵ mà phụ vương thống trị ấy, hàng năm cũng chỉ được vạn lạng vàng! Bây giờ cứ thế phải nộp ra một ngàn lạng vàng, chắc chắn phụ vương sẽ tha cho cô ta, rồi lại trách mắng cô ta. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi mình đã nói sẽ đền tiền trước mặt bao nhiêu người rồi bây giờ lại bảo không đền thì không thể được, nhất là khi đối phương còn nói thẳng cả tên người mà cô ta thích ra rồi nữa.

Cô ta cắn răng nói: “Ta đền! Nhưng lần này đi bản Công chúa không mang nhiều như vậy, ta chỉ mang theo bảy trăm lạng vàng!” Số vàng này là do những người bảo hộ mà phụ vương cô ta phái tới mang theo, còn tiền của cô ta đã bị lừa mất hết trên đường rồi.

“Ngươi có thể đưa hết cho ta số tiền ngươi có, rồi viết một cái giấy nợ là được!” Nam Cung Cẩm rất nhiệt tình chỉ cách cho cô ta! Khuôn mặt cũng bất giác lộ ra nụ cười đầy bỉ ổi.

Vừa nhìn nụ cười kia Hách Liên Đình Vũ đã thấy buồn nôn rồi, cô ta nói: “Được, được! Đưa cho y! Số tiền còn lại bản Công chúa sẽ đi vay Minh Nguyệt ca ca.”

“Công chúa!” Thủ hạ của cô ta không đồng ý nên lên tiếng nhắc nhở, đền một khoản tiền lớn như thế cho một chiếc xe ngựa ư? Không phải là quá buồn cười sao?

“Sao hả? Các ngươi muốn khiến bản Công chúa thành loại tiểu nhân nói mà không giữ lời à?” Hách Liên Đình Vũ tức giận quay lại quát lớn.

“Thuộc hạ không dám!” Bây giờ bọn hắn còn có thể nói gì được nữa, thôi bỏ đi, dù sao thì khi trở về người bị chủ thượng quở trách cũng không phải bọn hắn, Công chúa ngang ngược như thế nào thì ai cũng biết, kể cả bọn hắn nói là không ngăn cản được thì chủ thượng cũng không trách phạt bọn hắn. Họ đành phải đau khổ đáp ứng, giao tiền cho Nam Cung Cẩm.

Mà tiểu Công chúa kia xé roạt một mảnh vải từ y phục của mình xuống, rồi nhanh chân đi mấy bước tới trước mặt con của Hình bộ Thượng thư vốn bị cô ta đánh cho máu me đầm đìa kia. Cô ta dùng vẻ mặt vô cùng căm ghét, tóm một nắm tóc của hắn, xếp lại rồi chấm máu viết giấy nợ lên tấm vải kia, công tử nhà giàu kia đau đến mức kêu ầm cả lên! Xong xuôi tất cả, cô ta lại bước tới trước mặt Nam Cung Cẩm, đưa tấm vải kia cho nàng.

Từ trước đến nay, Nam Cung Cẩm là người chỉ quan tâm đến tiền, nên không những không cảm thấy buồn nôn mà còn vui sướng, hài lòng nhận lấy rồi cất kỹ, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, lại kiếm được một khoản lớn rồi!

Vì thế, nàng cầm lấy ngân phiếu, cất giấy nợ đi, dìu phu xe, hạnh phúc đi về phủ Thừa tướng! Để tránh bị người ta biết rằng chiếc xe ngựa này không phải làm từ gỗ trầm hương và mình chỉ lừa tiền mà thôi, nên trước khi đi, Nam Cung Cẩm còn nói một cách hoa mỹ rằng, là chủ nhân của xe ngựa, nếu nó đã bị phá, thì cần phải tiễn đưa nó một đoạn đường, do đó hạ lệnh đốt luôn chiếc xe!

Sau đó, nàng phẩy tay áo bỏ đi trong ánh mắt như nhìn một kẻ thần kinh của dân chúng xung quanh. Xe ngựa bị phá lại cần phải tiễn đưa ư?!

Tuy nhiên, trong lòng Nam Cung Cẩm thực sự rất tiếc nuối, tiếc nuối vì không phải là Yêu Vật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện