Nhất Tâm Chi Cách
Chương 20
Lập tức Chu Duật Minh ngừng thở, trán toát mồ hôi lạnh. Cậu nhìn về phía Triệu Thâm nghiêng người dựa vào ghế sa lon, cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh và đường nét cơ ngực ưu mỹ, da thịt bị ánh đèn vàng óng ánh phản chiếu thành màu mật ong, cả người cũng giống như một mãnh thú lười biếng bất cứ lúc nào cũng có thể từ trạng thái nghỉ ngơi lộ ra nanh vuốt sắc bén.
Cậu nhìn chăm chú vào cặp mắt sáng rực kia, từ từ nói: “Anh không có say.”
Tửu lượng của Triệu Thâm rất tệ, nếu như hắn say tuyệt đối không thể có một dáng dấp thành thạo điêu luyện như thế này. Triệu Thâm giơ ly rượu lên, nhìn chăm chú vào ly rượu ánh lên màu diễm hồng như lửa, từ từ mở miệng: “Em rất thất vọng, đúng hay không?”
Chu Duật Minh chỉ cười cười: “Anh biết tất cả mọi chuyện.”
Lúc này trong lòng cậu lo sợ và cũng hối hận. Thủ đoạn như vậy cậu vốn khinh thường, nhưng vì muốn trốn chạy khỏi người kia cậu cũng nguyện ý. Dù sao xấu nhất cũng chỉ đến như thế.
“Chuyện của em và những người ở bên cạnh, anh đều rõ rõ ràng ràng.” Triệu Thâm ngẩng đầu nhìn cậu lạnh nhạt tàn nhẫn mà cười, tuyên bố rõ ràng hắn tuyệt đối có thể khống chế Chu Duật Minh. Ngón tay thon dài trắng noãn của hắn linh hoạt thưởng thức đế cao của ly rượu, phảng phất như một Ngũ Chỉ Sơn được điêu khắc từ bạch ngọc đè ép lên đầu người khác.
“Anh nhất định muốn giám thị tôi suốt như vậy sao?” Chu Duật Minh trầm thấp nói. Thanh âm cậu uể oải già nua, Triệu Thâm bất giác giơ tay ra hiệu để cậu đi tới: “Đến đây, uống hết ly rượu này. Anh sẽ dạy em biết thế nào là tác dụng của xuân dược.”
Lúc đi tới Chu Duật Minh dẫm nát những mảnh vỡ sắc bén dưới đất cũng không cảm thấy đau. Triệu Thâm đè cậu xuống ghế sa lon, đem ly rượu đỏ tươi như máu đổ vào miệng cậu. Rượu mạnh như đao, xoắn đến ngũ tạng lục phủ của cậu muốn chảy máu, rồi máu kia như ngọn lửa đốt cháy gan ruột, đốt cháy trái tim, làm đôi mắt cậu mơ màng, da thịt cũng trở nên đỏ hồng như sắc màu của rượu.
Triệu Thâm thả lỏng tay, ly rượu rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘loảng xoảng’ vỡ thành hàng vạn mảnh thủy tinh long lanh lộng lẫy. Một tay đỡ lấy sau gáy Chu Duật Minh, một tay giữ mặt của cậu, hắn hôn cậu thật sâu.
Tác dụng của thuốc kích thích tình dục là giả, nhưng tâm hỏa dấy lên tình dục là thật. Chu Duật Minh nhắm mắt lại, từ nụ hôn dây dưa hôn nồng nhiệt vội vàng đòi lấy một chút không khí.
Dù sao xấu nhất, cũng chỉ đến như thế.
Rượu đỏ lâu năm thơm ngọt, mùi thơm tiêu tán ở trong không khí, pha tạp vào từng chút từng chút mùi vị xạ hương, ngọt mà nị, mơ hồ thúc giục tình dục. Trên ghế salông rộng lớn, hai cỗ thân thể trần trụi trắng noãn liều chết triền miên, cao giọng phóng đãng, dường như muốn chết đuối trong tình dục nghiệp hỏa.
Bàng Mỹ Vũ với một đầu tóc dài đi vào hành lang mịt mờ hơi nước, tư thái thong dong, ý cười uyển ước, dù đã được sương mù che đậy nhưng quần áo mỏng manh như lụa xốc xếch trong linh lung mơ hồ có thể thấy được. Cô đi đến trước cửa phòng bỗng dưng ngừng bước. Cánh cửa kia vẫn chưa gài chốt, ngăn trở cô chính là chuyện khác.
Từng tiếng rên rỉ, gợi cảm phát ra khỏi cửa, hai thân hình bị tình dục thiêu đốt vặn vẹo như rắn. Cách một đường khe cửa, có thể mơ hồ trông thấy người đàn ông đang mạnh mẽ ra sức, một đôi tay đẹp đẽ tái nhợt tay bám ở trên tấm lưng to lớn, bấm ra những vết bầm đen. Trái tim cô bỗng nhiên đập mất trật tự, lùi về sau một bước.
Bước đi này bất thiên bất ỷ, vừa vặn giẫm vào giày của một người đàn ông ở phía sau. Bàng Mỹ Vũ kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc quay người lại mặt ửng hồng mất hết dáng vẻ. Tâm phúc của Triệu Thâm theo sau lưng cô trúng một đòn giày cao gót sắc nhọn cũng không để ý, sắc mặt bình tĩnh, cúi đầu nói: “Chào buổi tối, Bàng tiểu thư.”
Lần này Bàng Mỹ Vũ đã biết mình tính sai, nụ cười gượng gạo trên mặt lập tức đánh tan, trừng gã: “Là Triệu Thâm kêu cậu tới sao?”
“Thiếu gia nói, Bàng tiểu thư mới đến, sợ không biết đường đi, nếu đi nhầm thì tôi có nhiệm vụ đưa cô trở về.”
Bàng Mỹ Vũ làm ra vẻ mặt lạnh lùng cùng gã đi về, cắn răng, khép chặt quần áo. Người đàn ông kia tao nhã lễ phép đưa cô đi ra ngoài, trước khi chia tay nói: “Bàng tiểu thư thân phận cao quý, tài hoa hơn người, thiếu gia từ trước đến giờ đối với cô vô cùng thưởng thức. Thiếu gia nói hi vọng lần sau nhìn thấy cô ở một nơi xứng đáng với thân phận của cô hơn.”
Nơi Triệu Thâm tổ chức tiệc là ở vùng ngoại ô, gió thổi mang theo mùi hoa dại thơm ngào ngạt xộc vào mũi người. Bàng Mỹ Vũ ức chế không được thê lương trên mặt, lạnh lùng liếc gã một cái: “Lúc này còn có cái gì để bàn?”
Gã đàn ông khẽ mỉm cười: “Không làm được vợ chồng cũng không hẳn không thể làm đồng bọn. Thiếu gia nói, cõi đời này không phải chỉ có vợ chồng mới có thể dắt tay nâng đỡ, đồng sức đồng lòng.”
Ánh mắt Bàng Mỹ Vũ sáng ngời, nghe huyền ca hiểu rõ nhã ý, lúc này gương mặt thay đổi, cười duyên cùng gã hàn huyên, lúc cáo từ cũng tận hết lễ nghi, còn bồi thêm một câu: “Lúc đầu tôi nguyên bản không rõ ràng quan hệ của người kia và Triệu thiếu mới bị cậu ta dụ dỗ. Sau này tôi hiểu được sẽ đúng mực, không nhúng tay vào chuyện riêng tư của Triệu thiếu nữa.”
Dù sao cũng là một người thông minh, Bàng tiểu thư một phen cân nhắc, cảm thấy được kết quả này cũng coi như không tệ, chỉ là… Lúc đó tâm hồn thiếu nữ như nụ hoa đầu mùa xuân, bên trong nụ hoa chứa dục vọng mơ hồ chờ mùa xuân sẽ nở rộ nhưng xuân chưa kịp tới thì bị mưa rào, gió lạnh làm nụ hoa kia trở thành bùn đất.
Trong phòng tiếng thở dốc rốt cục dừng lại, Chu Duật Minh mở to một đôi mắt hỗn độn, xụi lơ ở trên ghế sa lon. Da thịt của cậu như bị luộc chín chuyển sang màu hồng mềm mại, mồ hôi tuôn ra lẫn vào mùi rượu làm say lòng người. Triệu Thâm lau mồ hôi cho cậu, sắc mặt lại nhàn nhạt, hoàn toàn không có vui thích sau khi được thỏa mãn. Đối với cậu, lúc nào hắn cũng có lòng tham không đáy.
“Cô ta đi, em không có cơ hội chạy trốn.” Hắn như chặt đinh chém sắt mà nói.
Chu Duật Minh cật lực không cho thất vọng hiện lên trên mặt. Cậu sớm nên rõ ràng, cậu không nên tin tưởng một cô gái không rành thế sự… Nhưng cuộc sống như thế cậu không thể chịu nổi đến lúc cuối cùng, cậu sợ sệt một ngày nào đó mình cũng sẽ tê dại.
“Lẽ nào anh phải nhốt tôi cả đời? Tôi đến cùng thiếu nợ anh bao nhiêu, nhất định phải dùng hết thanh xuân của tôi để bồi thường?” Dược tính từ từ hạ thấp, loại hỏa diễm kỳ dị trong thân thể cậu bị dập tắt, nhưng cảm giác toàn thân như bị đốt cháy đã khó khôi phục nguyên trạng. Bất kể là thân thể này, hay là thế giới này, cuộc sống này, người trước mắt này, đều làm người ta uể oải.
Triệu Thâm nghe lời này, ánh sáng trong đôi mắt bỗng nhiên ảm đạm, chợt hắn cười rộ lên, tinh thần phấn chấn, trong tiếng cười có sự thích thú khó giải thích được.
“Đây chính là cái lồng của anh.” Hắn cao cao mở hai tay ra, sau đó ôm chặt Chu Duật Minh, giống như muốn ép cậu hòa vào trong cốt nhục của mình.
“Anh muốn nhốt em cả đời.”
“Tại sao?” Hắn nghe thấy Chu Duật Minh ở bên gáy của hắn thì thầm, hơi thở thổi vào những sợi tóc của hắn làm hắn ngứa ngáy. Những sợi tóc của hắn bay, tâm cũng muốn bay, nhưng những lời hắn muốn nói vẫn như trước cứ nặng trình trịch ở trong cổ họng không thể nào thốt ra được.
Đột nhiên Triệu Thâm cảm giác thấy nơi cổ một trận ấm áp, hắn hoàn hồn nhìn thấy Chu Duật Minh dán mặt của mình vào cổ hắn mà cười, nụ cười kia tự dưng làm cho hắn cảm thấy rùng mình. Sau đó hắn liền nghe thấy mùi máu tanh, xuyên thấu qua mùi hương rượu cảm nhận như vừa trải qua một khiếp người.
Chu Duật Minh lén lút nắm chặt một mảnh thủy tinh bị vỡ, đưa nó thật sâu vào cổ của mình. Mảnh vỡ kia không lớn nhưng vết thương cũng rất sâu, máu tươi chảy ra như suối. Cậu dùng ánh mắt vừa thương hại vừa bi thương nhìn người đàn ông ôm sát mình, hơi thở mong manh mà nói cho hắn biết: “Tôi không giết được anh… Nhưng xém chút xíu nữa tôi quên mất, tôi còn có một biện pháp để giải thoát…”
Độ ấm nóng của thân thể theo máu tươi dâng trào trôi đi hầu như không còn, trước khi ngất xỉu Chu Duật Minh theo bản năng dính sát vào lồng ngực ấm áp của người đang ôm mình, nghe người đó thất kinh la lên, tan nát cõi lòng gào khóc… Thanh âm này rất xa lạ, phảng phất như đến từ một nơi rất xa tận chân trời. Cậu chỉ cười cười, từ biệt trần thế náo động nhắm mắt lại.
Nhân sinh không chuyện vui, thì chết cũng không có gì hối tiếc.
Nhưng muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy. Nói cho cùng cậu chỉ là con chim trong lồng của Triệu Thâm là vật trong lòng bàn tay của hắn. Khi cậu tỉnh lại nằm ở trong phòng bệnh, Triệu Thâm vẫn canh giữ ở bên giường của cậu, dung nhan tiều tụy, đáy mắt đầy tơ máu dệt thành một tấm lưới màu đỏ tươi. Hắn vững vàng mà nắm chặt tay Chu Duật Minh, giống như chỉ cần bướng bỉnh nắm lấy bàn tay này, có thể đem người trên giường bệnh điềm nhiên như tượng sáp kéo về dương gian, bảo hộ ở trong lòng bàn tay của mình.
“Đừng lại muốn thử nghiệm, anh sẽ không để cho em chết.” Triệu Thâm nói như vậy.
Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, nói là làm. Chu Duật Minh vừa ra viện liền bị nghiêm mật trông giữ, mỗi ngày Triệu Thâm đều hận không thể cất cậu vào trong túi áo để ở bên người, luôn luôn cảm thụ nhịp tim đập của cậu. Lúc Triệu Thâm không thể ở bên cậu sẽ có bè lũ hộ vệ vây bên cạnh cậu, giám thị cậu, trông giữ cậu. Lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt như mắt chim ưng sắc bén mà bắn tới, làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác mình luôn nằm dưới móng vuốt sắc bén của chim ưng. Còn ra ngoài, không có Triệu Thâm cùng đi, cậu không có cách nào bước ra khỏi cửa lớn một bước. Công việc quyền lợi càng bị tước đoạt, bởi vì Triệu Thâm cảm thấy được biến hóa quá lớn, quá nguy hiểm… Cái lồng nhốt cậu rốt cục đã trở thành chân thực che đậy cuộc sống của cậu, từ đây toàn bộ thế giới và cậu cách mấy tầng lớp song sắt.
Triệu Thâm nhắc nhở cậu: “Nếu như em chết, anh sẽ làm mọi cách khiến cho có người chôn cùng với em, muốn hủy diệt ai cũng dễ như là ăn cháo.”
Khi đó Chu Duật Minh loạn nhịp tim mà đứng ở bên cửa sổ xem tuyết, nghe nói như thế toàn thân chấn động, chậm chạp nghiêng đầu sang chỗ khác. Ánh lửa của lò sưởi trong tường chiếu lên mặt Triệu Thâm nhưng không cách nào làm gương mặt lạnh lùng với những đường nét sâu sắc có thêm một chút ấm áp. Sự uy hiếp của hắn giương cung bạt kiếm, lộ ra màu đỏ của máu. Chu Duật Minh bỗng nhiên cười rộ lên, cười đến không đứng lên nổi, tay chống vào khung cửa sổ, ho ra một bụm máu.
Thật sự là một chuyện cười. Cậu một lòng muốn chết, trái lại nhận được kết quả sống không bằng chết. Cuộc đời của cậu thật sự là một chuyện cười.
Kéo dài hơi tàn sinh hoạt cậu không để ý, nhưng giam cầm và gò bó như vậy có thể bức điên bất kỳ một người bình thường nào. Khi Triệu Thâm phát hiện cậu không đúng thì mới tìm ra đầu mối là do tâm lý của cậu bị chấn thương. Lúc biết được kết quả này Chu Duật Minh tự mình cảm thấy không đáng kể, đối với cậu mà nói, mọi chuyện từ lâu đã chết rồi. Nhưng đối với Triệu Thâm, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Đêm rất tối, Triệu Thâm và Chu Duật Minh trần truồng ở trên giường, tay chân quấn lấy nhau, da thịt giằng co. Triệu Thâm cúi đầu xuống, nước mắt liền chảy xuống làn da mát lạnh như ngọc của Chu Duật Minh. Trầm mặc kéo dài dằng dặc rốt cục làm hắn yếu thế, tựa đầu vào hõm cổ người trong ngực mình nghẹn ngào nói: “Anh không có cách nào… Anh phải làm sao, em mới có thể cam tâm tình nguyện lưu lại?”
Chu Duật Minh cảm thấy hắn nguyên lai thật sự là một kẻ ngu si. Nhưng hắn ngốc không có quan hệ gì đến cậu, tâm của cậu sớm đã bị kẻ ngu ngốc này cắt thành bụi phấn.
Triệu Thâm dẫn cậu đi du lịch giải sầu, thay đổi một chỗ trời cao biển rộng, có lẽ trợ giúp cậu thoát khỏi hồi ức không đẹp. Nhưng mà bất kể là kỳ quan điêu luyện sắc sảo cỡ nào, phong tình lãng mạn kiều diễm cỡ nào, đối với Chu Duật Minh mà nói đều là thùng rỗng kêu to. Căn nguyên những cơn ác mộng của cậu luôn ở bên cạnh cậu, nắm tay cậu, ôm lấy eo, nắm trong tay cuộc đời của cậu, thống khổ và hồi ức luôn theo cậu như hình với bóng.
Hắn dẫn cậu đi leo núi. Núi cao gió gào thét như chim diều hâu bay gấp rút. Chu Duật Minh hơi run, Triệu Thâm liền ôm cậu vào lòng. Bọn họ nhìn xuống chân núi, mây mù dọc theo vách núi trút xuống, thay vực sâu bịt kín một tầng vải mỏng. Triệu Thâm lau mồ hôi trên mặt cậu, nói với cậu: “Đứng ở nơi cao thế này có sợ hay không?” Chu Duật Minh mặt không thay đổi lắc lắc đầu. Triệu Thâm cười, nói nhỏ: “Lúc trước anh chơi nhảy bunji chính là từ trên vách núi cheo leo như thế này nhảy xuống, gió và mây đều thổi lướt qua người anh… Chỉ có như vậy mới biết chết có bao nhiêu đáng sợ.”
Hắn duỗi ra một tay che khuất đôi mắt của Chu Duật Minh: “Cuối cùng, còn sống là tốt nhất. Sống sót, thì một ngày nào đó đôi mắt này còn có thể nhìn thấy những gì mà em muốn thấy.”
Lúc Chu Duật Minh leo núi mất tập trung cộng thêm tố chất thân thể cậu rất yếu ớt, dọc theo đường đi có thể nói là kinh tâm động phách. Đến đỉnh núi nơi hiểm trở cậu bị trượt chân, nếu không phải Triệu Thâm tay mắt lanh lẹ nắm lấy, chỉ sợ lúc đó cậu đã ngã xuống rơi vào vực sâu vạn trượng.
Núi đá lởm chởm do cậu đạp vỡ vội vã lăn xuống, đôi chân cậu trơ trọi giữa không trung chao đảo như hoa bồ công anh trước gió, nguy hiểm vô cùng.
“Nắm chặt anh! Đừng buông tay! Đừng buông tay!”
Triệu Thâm run cả người, mù quáng, hối hận thấu tâm. Năm ngón tay hắn nắm chặt liều mạng mà níu kéo cánh tay Chu Duật Minh. Thời khắc này trong lòng hắn giống như dây đàn bị đứt đoạn, vạn sự vạn vật đều chết. Hắn không thể mất đi người này. Hắn bỗng nhiên rõ ràng, cõi đời này có chuyện đáng sợ hơn với đối mặt với tử vong, đó là sợ mất đi người này, người mình đem hết toàn lực cũng phải giữ cho được này.
Chu Duật Minh chỉ cảm thấy trong đầu tràn đầy máu, đầu đau như sắp nứt, tầng tầng lớp lớp gió như cơn sóng thần xông tới, đè ngập đầu. Cậu duy nhất cảm thấy được cánh tay Triệu Thâm như sắt thép, cùng âm thanh gào thét khàn cả giọng, thanh âm kia đau thấu tim gan, hình như xé toạc lồng ngực ra nghe thấy thần kinh huyết thống cộng hưởng, ở trên đầu cậu cuồn cuộn lôi đình.
Tôi không muốn chết… cậu muốn nói ra câu nói này, một cánh tay khác cũng mơ mơ màng màng tìm kiếm một cọng cỏ cứu mạng xung quanh, không đề phòng trên vách núi một tảng đá rơi xuống, một tiếng hét thật chói tai, thoáng chốc máu chảy như suối. Nghe thanh âm kia, Triệu Thâm một trận hoảng hốt, đúng lúc này các nhân viên cứu hộ hò hét gấp gáp chạy lại đây, bảy tám lần khuyên giải đề nghị, lại có nhân viên leo núi chuyên nghiệp muốn vươn tay viện trợ. Triệu Thâm không dám buông tay của mình ra, hắn chỉ hy vọng làn da của bọn họ có thể như sợi dây leo quấn quít cùng nhau, huyết nhục dính liền. Bên trong khung cảnh huyên náo hắn bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng bàn tay tinh tế mà ấm áp từng chút từng chút thoát ra, không chấp nhận hắn đã phí công giữ lại sinh mệnh cho mình.
Lúc Chu Duật Minh rơi xuống suy nghĩ cuối cùng là: Lần này buông tay vì bất ngờ đột nhiên xuất hiện, đấy không phải là ý cậu muốn, nhưng có lẽ cả đời Triệu Thâm cũng sẽ không biết.
Cậu nhìn chăm chú vào cặp mắt sáng rực kia, từ từ nói: “Anh không có say.”
Tửu lượng của Triệu Thâm rất tệ, nếu như hắn say tuyệt đối không thể có một dáng dấp thành thạo điêu luyện như thế này. Triệu Thâm giơ ly rượu lên, nhìn chăm chú vào ly rượu ánh lên màu diễm hồng như lửa, từ từ mở miệng: “Em rất thất vọng, đúng hay không?”
Chu Duật Minh chỉ cười cười: “Anh biết tất cả mọi chuyện.”
Lúc này trong lòng cậu lo sợ và cũng hối hận. Thủ đoạn như vậy cậu vốn khinh thường, nhưng vì muốn trốn chạy khỏi người kia cậu cũng nguyện ý. Dù sao xấu nhất cũng chỉ đến như thế.
“Chuyện của em và những người ở bên cạnh, anh đều rõ rõ ràng ràng.” Triệu Thâm ngẩng đầu nhìn cậu lạnh nhạt tàn nhẫn mà cười, tuyên bố rõ ràng hắn tuyệt đối có thể khống chế Chu Duật Minh. Ngón tay thon dài trắng noãn của hắn linh hoạt thưởng thức đế cao của ly rượu, phảng phất như một Ngũ Chỉ Sơn được điêu khắc từ bạch ngọc đè ép lên đầu người khác.
“Anh nhất định muốn giám thị tôi suốt như vậy sao?” Chu Duật Minh trầm thấp nói. Thanh âm cậu uể oải già nua, Triệu Thâm bất giác giơ tay ra hiệu để cậu đi tới: “Đến đây, uống hết ly rượu này. Anh sẽ dạy em biết thế nào là tác dụng của xuân dược.”
Lúc đi tới Chu Duật Minh dẫm nát những mảnh vỡ sắc bén dưới đất cũng không cảm thấy đau. Triệu Thâm đè cậu xuống ghế sa lon, đem ly rượu đỏ tươi như máu đổ vào miệng cậu. Rượu mạnh như đao, xoắn đến ngũ tạng lục phủ của cậu muốn chảy máu, rồi máu kia như ngọn lửa đốt cháy gan ruột, đốt cháy trái tim, làm đôi mắt cậu mơ màng, da thịt cũng trở nên đỏ hồng như sắc màu của rượu.
Triệu Thâm thả lỏng tay, ly rượu rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘loảng xoảng’ vỡ thành hàng vạn mảnh thủy tinh long lanh lộng lẫy. Một tay đỡ lấy sau gáy Chu Duật Minh, một tay giữ mặt của cậu, hắn hôn cậu thật sâu.
Tác dụng của thuốc kích thích tình dục là giả, nhưng tâm hỏa dấy lên tình dục là thật. Chu Duật Minh nhắm mắt lại, từ nụ hôn dây dưa hôn nồng nhiệt vội vàng đòi lấy một chút không khí.
Dù sao xấu nhất, cũng chỉ đến như thế.
Rượu đỏ lâu năm thơm ngọt, mùi thơm tiêu tán ở trong không khí, pha tạp vào từng chút từng chút mùi vị xạ hương, ngọt mà nị, mơ hồ thúc giục tình dục. Trên ghế salông rộng lớn, hai cỗ thân thể trần trụi trắng noãn liều chết triền miên, cao giọng phóng đãng, dường như muốn chết đuối trong tình dục nghiệp hỏa.
Bàng Mỹ Vũ với một đầu tóc dài đi vào hành lang mịt mờ hơi nước, tư thái thong dong, ý cười uyển ước, dù đã được sương mù che đậy nhưng quần áo mỏng manh như lụa xốc xếch trong linh lung mơ hồ có thể thấy được. Cô đi đến trước cửa phòng bỗng dưng ngừng bước. Cánh cửa kia vẫn chưa gài chốt, ngăn trở cô chính là chuyện khác.
Từng tiếng rên rỉ, gợi cảm phát ra khỏi cửa, hai thân hình bị tình dục thiêu đốt vặn vẹo như rắn. Cách một đường khe cửa, có thể mơ hồ trông thấy người đàn ông đang mạnh mẽ ra sức, một đôi tay đẹp đẽ tái nhợt tay bám ở trên tấm lưng to lớn, bấm ra những vết bầm đen. Trái tim cô bỗng nhiên đập mất trật tự, lùi về sau một bước.
Bước đi này bất thiên bất ỷ, vừa vặn giẫm vào giày của một người đàn ông ở phía sau. Bàng Mỹ Vũ kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc quay người lại mặt ửng hồng mất hết dáng vẻ. Tâm phúc của Triệu Thâm theo sau lưng cô trúng một đòn giày cao gót sắc nhọn cũng không để ý, sắc mặt bình tĩnh, cúi đầu nói: “Chào buổi tối, Bàng tiểu thư.”
Lần này Bàng Mỹ Vũ đã biết mình tính sai, nụ cười gượng gạo trên mặt lập tức đánh tan, trừng gã: “Là Triệu Thâm kêu cậu tới sao?”
“Thiếu gia nói, Bàng tiểu thư mới đến, sợ không biết đường đi, nếu đi nhầm thì tôi có nhiệm vụ đưa cô trở về.”
Bàng Mỹ Vũ làm ra vẻ mặt lạnh lùng cùng gã đi về, cắn răng, khép chặt quần áo. Người đàn ông kia tao nhã lễ phép đưa cô đi ra ngoài, trước khi chia tay nói: “Bàng tiểu thư thân phận cao quý, tài hoa hơn người, thiếu gia từ trước đến giờ đối với cô vô cùng thưởng thức. Thiếu gia nói hi vọng lần sau nhìn thấy cô ở một nơi xứng đáng với thân phận của cô hơn.”
Nơi Triệu Thâm tổ chức tiệc là ở vùng ngoại ô, gió thổi mang theo mùi hoa dại thơm ngào ngạt xộc vào mũi người. Bàng Mỹ Vũ ức chế không được thê lương trên mặt, lạnh lùng liếc gã một cái: “Lúc này còn có cái gì để bàn?”
Gã đàn ông khẽ mỉm cười: “Không làm được vợ chồng cũng không hẳn không thể làm đồng bọn. Thiếu gia nói, cõi đời này không phải chỉ có vợ chồng mới có thể dắt tay nâng đỡ, đồng sức đồng lòng.”
Ánh mắt Bàng Mỹ Vũ sáng ngời, nghe huyền ca hiểu rõ nhã ý, lúc này gương mặt thay đổi, cười duyên cùng gã hàn huyên, lúc cáo từ cũng tận hết lễ nghi, còn bồi thêm một câu: “Lúc đầu tôi nguyên bản không rõ ràng quan hệ của người kia và Triệu thiếu mới bị cậu ta dụ dỗ. Sau này tôi hiểu được sẽ đúng mực, không nhúng tay vào chuyện riêng tư của Triệu thiếu nữa.”
Dù sao cũng là một người thông minh, Bàng tiểu thư một phen cân nhắc, cảm thấy được kết quả này cũng coi như không tệ, chỉ là… Lúc đó tâm hồn thiếu nữ như nụ hoa đầu mùa xuân, bên trong nụ hoa chứa dục vọng mơ hồ chờ mùa xuân sẽ nở rộ nhưng xuân chưa kịp tới thì bị mưa rào, gió lạnh làm nụ hoa kia trở thành bùn đất.
Trong phòng tiếng thở dốc rốt cục dừng lại, Chu Duật Minh mở to một đôi mắt hỗn độn, xụi lơ ở trên ghế sa lon. Da thịt của cậu như bị luộc chín chuyển sang màu hồng mềm mại, mồ hôi tuôn ra lẫn vào mùi rượu làm say lòng người. Triệu Thâm lau mồ hôi cho cậu, sắc mặt lại nhàn nhạt, hoàn toàn không có vui thích sau khi được thỏa mãn. Đối với cậu, lúc nào hắn cũng có lòng tham không đáy.
“Cô ta đi, em không có cơ hội chạy trốn.” Hắn như chặt đinh chém sắt mà nói.
Chu Duật Minh cật lực không cho thất vọng hiện lên trên mặt. Cậu sớm nên rõ ràng, cậu không nên tin tưởng một cô gái không rành thế sự… Nhưng cuộc sống như thế cậu không thể chịu nổi đến lúc cuối cùng, cậu sợ sệt một ngày nào đó mình cũng sẽ tê dại.
“Lẽ nào anh phải nhốt tôi cả đời? Tôi đến cùng thiếu nợ anh bao nhiêu, nhất định phải dùng hết thanh xuân của tôi để bồi thường?” Dược tính từ từ hạ thấp, loại hỏa diễm kỳ dị trong thân thể cậu bị dập tắt, nhưng cảm giác toàn thân như bị đốt cháy đã khó khôi phục nguyên trạng. Bất kể là thân thể này, hay là thế giới này, cuộc sống này, người trước mắt này, đều làm người ta uể oải.
Triệu Thâm nghe lời này, ánh sáng trong đôi mắt bỗng nhiên ảm đạm, chợt hắn cười rộ lên, tinh thần phấn chấn, trong tiếng cười có sự thích thú khó giải thích được.
“Đây chính là cái lồng của anh.” Hắn cao cao mở hai tay ra, sau đó ôm chặt Chu Duật Minh, giống như muốn ép cậu hòa vào trong cốt nhục của mình.
“Anh muốn nhốt em cả đời.”
“Tại sao?” Hắn nghe thấy Chu Duật Minh ở bên gáy của hắn thì thầm, hơi thở thổi vào những sợi tóc của hắn làm hắn ngứa ngáy. Những sợi tóc của hắn bay, tâm cũng muốn bay, nhưng những lời hắn muốn nói vẫn như trước cứ nặng trình trịch ở trong cổ họng không thể nào thốt ra được.
Đột nhiên Triệu Thâm cảm giác thấy nơi cổ một trận ấm áp, hắn hoàn hồn nhìn thấy Chu Duật Minh dán mặt của mình vào cổ hắn mà cười, nụ cười kia tự dưng làm cho hắn cảm thấy rùng mình. Sau đó hắn liền nghe thấy mùi máu tanh, xuyên thấu qua mùi hương rượu cảm nhận như vừa trải qua một khiếp người.
Chu Duật Minh lén lút nắm chặt một mảnh thủy tinh bị vỡ, đưa nó thật sâu vào cổ của mình. Mảnh vỡ kia không lớn nhưng vết thương cũng rất sâu, máu tươi chảy ra như suối. Cậu dùng ánh mắt vừa thương hại vừa bi thương nhìn người đàn ông ôm sát mình, hơi thở mong manh mà nói cho hắn biết: “Tôi không giết được anh… Nhưng xém chút xíu nữa tôi quên mất, tôi còn có một biện pháp để giải thoát…”
Độ ấm nóng của thân thể theo máu tươi dâng trào trôi đi hầu như không còn, trước khi ngất xỉu Chu Duật Minh theo bản năng dính sát vào lồng ngực ấm áp của người đang ôm mình, nghe người đó thất kinh la lên, tan nát cõi lòng gào khóc… Thanh âm này rất xa lạ, phảng phất như đến từ một nơi rất xa tận chân trời. Cậu chỉ cười cười, từ biệt trần thế náo động nhắm mắt lại.
Nhân sinh không chuyện vui, thì chết cũng không có gì hối tiếc.
Nhưng muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy. Nói cho cùng cậu chỉ là con chim trong lồng của Triệu Thâm là vật trong lòng bàn tay của hắn. Khi cậu tỉnh lại nằm ở trong phòng bệnh, Triệu Thâm vẫn canh giữ ở bên giường của cậu, dung nhan tiều tụy, đáy mắt đầy tơ máu dệt thành một tấm lưới màu đỏ tươi. Hắn vững vàng mà nắm chặt tay Chu Duật Minh, giống như chỉ cần bướng bỉnh nắm lấy bàn tay này, có thể đem người trên giường bệnh điềm nhiên như tượng sáp kéo về dương gian, bảo hộ ở trong lòng bàn tay của mình.
“Đừng lại muốn thử nghiệm, anh sẽ không để cho em chết.” Triệu Thâm nói như vậy.
Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, nói là làm. Chu Duật Minh vừa ra viện liền bị nghiêm mật trông giữ, mỗi ngày Triệu Thâm đều hận không thể cất cậu vào trong túi áo để ở bên người, luôn luôn cảm thụ nhịp tim đập của cậu. Lúc Triệu Thâm không thể ở bên cậu sẽ có bè lũ hộ vệ vây bên cạnh cậu, giám thị cậu, trông giữ cậu. Lúc nào cậu cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt như mắt chim ưng sắc bén mà bắn tới, làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác mình luôn nằm dưới móng vuốt sắc bén của chim ưng. Còn ra ngoài, không có Triệu Thâm cùng đi, cậu không có cách nào bước ra khỏi cửa lớn một bước. Công việc quyền lợi càng bị tước đoạt, bởi vì Triệu Thâm cảm thấy được biến hóa quá lớn, quá nguy hiểm… Cái lồng nhốt cậu rốt cục đã trở thành chân thực che đậy cuộc sống của cậu, từ đây toàn bộ thế giới và cậu cách mấy tầng lớp song sắt.
Triệu Thâm nhắc nhở cậu: “Nếu như em chết, anh sẽ làm mọi cách khiến cho có người chôn cùng với em, muốn hủy diệt ai cũng dễ như là ăn cháo.”
Khi đó Chu Duật Minh loạn nhịp tim mà đứng ở bên cửa sổ xem tuyết, nghe nói như thế toàn thân chấn động, chậm chạp nghiêng đầu sang chỗ khác. Ánh lửa của lò sưởi trong tường chiếu lên mặt Triệu Thâm nhưng không cách nào làm gương mặt lạnh lùng với những đường nét sâu sắc có thêm một chút ấm áp. Sự uy hiếp của hắn giương cung bạt kiếm, lộ ra màu đỏ của máu. Chu Duật Minh bỗng nhiên cười rộ lên, cười đến không đứng lên nổi, tay chống vào khung cửa sổ, ho ra một bụm máu.
Thật sự là một chuyện cười. Cậu một lòng muốn chết, trái lại nhận được kết quả sống không bằng chết. Cuộc đời của cậu thật sự là một chuyện cười.
Kéo dài hơi tàn sinh hoạt cậu không để ý, nhưng giam cầm và gò bó như vậy có thể bức điên bất kỳ một người bình thường nào. Khi Triệu Thâm phát hiện cậu không đúng thì mới tìm ra đầu mối là do tâm lý của cậu bị chấn thương. Lúc biết được kết quả này Chu Duật Minh tự mình cảm thấy không đáng kể, đối với cậu mà nói, mọi chuyện từ lâu đã chết rồi. Nhưng đối với Triệu Thâm, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Đêm rất tối, Triệu Thâm và Chu Duật Minh trần truồng ở trên giường, tay chân quấn lấy nhau, da thịt giằng co. Triệu Thâm cúi đầu xuống, nước mắt liền chảy xuống làn da mát lạnh như ngọc của Chu Duật Minh. Trầm mặc kéo dài dằng dặc rốt cục làm hắn yếu thế, tựa đầu vào hõm cổ người trong ngực mình nghẹn ngào nói: “Anh không có cách nào… Anh phải làm sao, em mới có thể cam tâm tình nguyện lưu lại?”
Chu Duật Minh cảm thấy hắn nguyên lai thật sự là một kẻ ngu si. Nhưng hắn ngốc không có quan hệ gì đến cậu, tâm của cậu sớm đã bị kẻ ngu ngốc này cắt thành bụi phấn.
Triệu Thâm dẫn cậu đi du lịch giải sầu, thay đổi một chỗ trời cao biển rộng, có lẽ trợ giúp cậu thoát khỏi hồi ức không đẹp. Nhưng mà bất kể là kỳ quan điêu luyện sắc sảo cỡ nào, phong tình lãng mạn kiều diễm cỡ nào, đối với Chu Duật Minh mà nói đều là thùng rỗng kêu to. Căn nguyên những cơn ác mộng của cậu luôn ở bên cạnh cậu, nắm tay cậu, ôm lấy eo, nắm trong tay cuộc đời của cậu, thống khổ và hồi ức luôn theo cậu như hình với bóng.
Hắn dẫn cậu đi leo núi. Núi cao gió gào thét như chim diều hâu bay gấp rút. Chu Duật Minh hơi run, Triệu Thâm liền ôm cậu vào lòng. Bọn họ nhìn xuống chân núi, mây mù dọc theo vách núi trút xuống, thay vực sâu bịt kín một tầng vải mỏng. Triệu Thâm lau mồ hôi trên mặt cậu, nói với cậu: “Đứng ở nơi cao thế này có sợ hay không?” Chu Duật Minh mặt không thay đổi lắc lắc đầu. Triệu Thâm cười, nói nhỏ: “Lúc trước anh chơi nhảy bunji chính là từ trên vách núi cheo leo như thế này nhảy xuống, gió và mây đều thổi lướt qua người anh… Chỉ có như vậy mới biết chết có bao nhiêu đáng sợ.”
Hắn duỗi ra một tay che khuất đôi mắt của Chu Duật Minh: “Cuối cùng, còn sống là tốt nhất. Sống sót, thì một ngày nào đó đôi mắt này còn có thể nhìn thấy những gì mà em muốn thấy.”
Lúc Chu Duật Minh leo núi mất tập trung cộng thêm tố chất thân thể cậu rất yếu ớt, dọc theo đường đi có thể nói là kinh tâm động phách. Đến đỉnh núi nơi hiểm trở cậu bị trượt chân, nếu không phải Triệu Thâm tay mắt lanh lẹ nắm lấy, chỉ sợ lúc đó cậu đã ngã xuống rơi vào vực sâu vạn trượng.
Núi đá lởm chởm do cậu đạp vỡ vội vã lăn xuống, đôi chân cậu trơ trọi giữa không trung chao đảo như hoa bồ công anh trước gió, nguy hiểm vô cùng.
“Nắm chặt anh! Đừng buông tay! Đừng buông tay!”
Triệu Thâm run cả người, mù quáng, hối hận thấu tâm. Năm ngón tay hắn nắm chặt liều mạng mà níu kéo cánh tay Chu Duật Minh. Thời khắc này trong lòng hắn giống như dây đàn bị đứt đoạn, vạn sự vạn vật đều chết. Hắn không thể mất đi người này. Hắn bỗng nhiên rõ ràng, cõi đời này có chuyện đáng sợ hơn với đối mặt với tử vong, đó là sợ mất đi người này, người mình đem hết toàn lực cũng phải giữ cho được này.
Chu Duật Minh chỉ cảm thấy trong đầu tràn đầy máu, đầu đau như sắp nứt, tầng tầng lớp lớp gió như cơn sóng thần xông tới, đè ngập đầu. Cậu duy nhất cảm thấy được cánh tay Triệu Thâm như sắt thép, cùng âm thanh gào thét khàn cả giọng, thanh âm kia đau thấu tim gan, hình như xé toạc lồng ngực ra nghe thấy thần kinh huyết thống cộng hưởng, ở trên đầu cậu cuồn cuộn lôi đình.
Tôi không muốn chết… cậu muốn nói ra câu nói này, một cánh tay khác cũng mơ mơ màng màng tìm kiếm một cọng cỏ cứu mạng xung quanh, không đề phòng trên vách núi một tảng đá rơi xuống, một tiếng hét thật chói tai, thoáng chốc máu chảy như suối. Nghe thanh âm kia, Triệu Thâm một trận hoảng hốt, đúng lúc này các nhân viên cứu hộ hò hét gấp gáp chạy lại đây, bảy tám lần khuyên giải đề nghị, lại có nhân viên leo núi chuyên nghiệp muốn vươn tay viện trợ. Triệu Thâm không dám buông tay của mình ra, hắn chỉ hy vọng làn da của bọn họ có thể như sợi dây leo quấn quít cùng nhau, huyết nhục dính liền. Bên trong khung cảnh huyên náo hắn bỗng nhiên cảm nhận rõ ràng bàn tay tinh tế mà ấm áp từng chút từng chút thoát ra, không chấp nhận hắn đã phí công giữ lại sinh mệnh cho mình.
Lúc Chu Duật Minh rơi xuống suy nghĩ cuối cùng là: Lần này buông tay vì bất ngờ đột nhiên xuất hiện, đấy không phải là ý cậu muốn, nhưng có lẽ cả đời Triệu Thâm cũng sẽ không biết.
Bình luận truyện