Nhất Tâm Chi Cách
Chương 33
Bên trong căn hầm không có gió, không có ánh sáng, đưa tay không thấy được năm ngón tay, hắc ám ở đây phảng phất như có hình dáng, như một chất lỏng nồng nặc dính nị nhét đầy cả phòng, tiêu tán ra mùi vị mốc meo. Mùi vị này như độc dược xông vào mũi của Triệu Thâm làm cho hắn không có cách nào ngủ được.
Hắn đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng chịu qua khổ sở như thế. Hai cổ tay bị trói lên một cái cây trên đỉnh đầu, dây thừng ở trên da thịt ghìm ra vết máu thật sâu, uốn lượn quấn quanh, muốn hãm vào da thịt, khắc sâu vào xương tủy. Lúc mới bị treo lên thực sự là đau đến trùy tâm thực cốt, sau đó thì chết lặng, cánh tay giống như không thuộc về mình.
Đợi đến ngày mai, hắn ở trong lòng nửa đắng chát nửa châm biếm mà nghĩ, treo một buổi tối, đợi đến ngày mai nói không chừng tay hắn sẽ bị phế bỏ.
Nhưng ít nhất hắn vẫn là có ngày mai.
Triệu Khuyết cưỡng chế hắn chuyển nhượng tài sản, bàn giao cơ mật mà lại không dám hoàn toàn tin tưởng những lời hắn hứa hẹn, suốt đêm phái người đi thẩm tra xác nhận. Triệu Thâm thấy y bận bịu khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, cười y vô tri, thời điểm như thế này còn bị một tên tù nhân trêu đùa đến rối loạn chạy quanh. Nhìn y vênh váo tự đắc nhưng chỉ là một con ruồi mất đầu. Triệu Khuyết trông thấy, trên mặt gân xanh nổ tung, không chút nghĩ ngợi liền đạp cho hắn hai cước. Sau đó là một phen hình phạt nghiêm khắc tra tấn.
Thủ hạ của y mỗi người đều xuất thân không sạch sẽ, giỏi dằn vặt người, coi trời bằng vung. Triệu Thâm ho ra một ngụm máu, buộc mình phải nuốt xuống sự nhục nhã này, tự nhắc nhở mình bạo lực chưa chắc là điềm báo cho sự thắng lợi.
Cũng không biết mảnh đất này có phải được người chủ lúc trước thiết kế tỉ mỉ hay không, hiệu quả cách âm khá là đặc thù, trên lầu không phát hiện được dưới lòng đất này còn có cái hầm ngầm, nhưng bên trong hầm có thể nghe được tiếng động phía trên rất rõ ràng. Triệu Thâm nghe trong phòng có âm thanh đi lại lộn xộn không ngừng, liền biết đám liều mạng này còn có công việc.
Hắn ngẩn đầu nhìn thấy người đi qua đi lại chính là Triệu Khuyết. Rốt cục toại nguyện đem anh mình đạp dưới lòng bàn chân, sắc mặt y lại không có bao nhiêu vui mừng, cau mày, đáy mắt che lấp nặng nề, nhìn chăm chú vào điện thoại di động giống như muốn thiêu cháy cái tên trên điện thoại di động. Cái tên đó ở trong hang động vô tận tối tăm là đầu nguồn của những năm làm y hậm hực không thể nói ra tâm sự, cũng không biết là nên hận hay không.
“Ba” nhưng y không thể không tiếp điện thoại, y nói: “Đã trễ thế này, gọi điện thoại tới làm cái gì?”
“Ba nghe nói con bắt được anh của con?”
Đầu bên kia điện thoại giọng nói của người đàn ông vẫn trước sau như một, trầm ổn, uy nghiêm, sóng lớn không sợ. Nhưng Triệu Khuyết quá hiểu ông, từ những lời này vẫn phát hiện những gợn sóng nhỏ bé bên trong, y có thể khai quật ra thanh âm này khô khốc và run rẩy, do đó sáng tỏ giờ khắc này tâm trạng của ông cũng khúc chiết bất an.
“Vâng, ” Triệu Khuyết từ từ nở nụ cười: “Hắn là một kẻ si tình ngu si, chỉ cần con uy hiếp hắn liền ngoan ngoãn đồng ý. Loại người này hành động theo cảm tình ngu xuẩn không tư cách chưởng quản gia nghiệp nhà chúng ta, đúng hay không?”
“… Việc này chúng ta sẽ bàn lại. Đã đáp ứng cho con, tất nhiên là sẽ cho con, tại sao nóng lòng như thế?”
“Tất nhiên? Vậy tất nhiên đến lúc nào?” Triệu Khuyết bỗng nhiên kích động, thanh âm của y ùng ùng vang động, bên trong hầm Triệu Thâm vẫn có thể nghe đến y phẫn nộ kêu to: “Con không nóng lòng, con đã chờ lâu như vậy, quá lâu! Lúc trước con thất bại thảm hại ba kêu con chờ, hiện giờ con sắp thành công, tại sao ba còn muốn con chờ?”
“Con quá lỗ mãng” giọng nói có chút già nua từ trong sóng điện thoại truyền tới: “Tại sao lại dùng biện pháp nguy hiểm lớn như vậy? Mới vừa rồi ông ngoại nó tự mình gọi điện thoại cho ba đây, rất nhiều năm ba chưa từng nghe ông ấy tức giận như vậy. Cậu của nó dùng từ cũng vô cùng nghiêm khắc, giống như là rất quyết tâm. Con chỉ muốn khoe khoang nhất thời nhanh chóng, có nghĩ tới đây là bị người nắm cán hay không? Con đã tự mình lựa chọn một con đường hẹp nhất. Hiện tại ngừng tay, hai nhà thương thảo, muốn cũng chưa chắc không thành, bằng không mọi người cùng nhau cá chết lưới rách, ai cũng không muốn nhìn thấy loại cục diện phát sinh này.”
Ánh sáng trong mắt Triệu Khuyết từng tấc từng tấc chuyển lạnh, y ngẩng đầu lên cười âm thanh như sài lang đang khóc: “Hai nhà? Là hai nhà nào? Đó là nhà của hắn, không phải nhà của con. Nếu như ba sợ sệt người nhà của hắn thì lúc bắt đầu nên nói thẳng với con, nói rằng ba không dám! Ba xưa nay đều không dám chống đối bọn họ!”
Trầm mặc thật lâu. Cuối cùng người đàn ông kia nói: “Cái này con cũng đang hành động theo cảm tình. Tỉnh táo một chút con đã không phải là con nít.”
“Vâng, con tuổi trẻ, mà ba già rồi, chu đáo sợ phiền phức.” Triệu Khuyết từng chữ từng câu mà nói: “Ba không dám, con dám. Cháu ngoại bảo bối của bọn họ ở trong tay con, con xem bọn họ lấy cái gì tiếp tục đối với con vênh váo tự đắc?”
Thừa dịp người đàn ông chưa kịp tiếp tục lải nhải y cúp điện thoại trước, cũng ra sức đem điện thoại di động ném ra xa, ở trên sàn nhà đập ra một tiếng vang rất lớn.
Ở dưới hầm Triệu Thâm cũng mơ mơ hồ hồ nghe được đại khái, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại. Làm cho hắn kinh ngạc chính là người đàn ông đã từng dành cho hắn huyết thống này đã không có cách nào dùng một câu nói làm cho tâm tình của hắn kích động nữa. Hắn tình nguyện tiết kiệm khoảng thời gian này suy nghĩ nhiều hơn về Chu Duật Minh.
Ban đêm cô quạnh dài dằng dặc như vậy em ấy đang làm gì đấy? Em ấy ở bên ngoài có thể nhìn thấy mặt trăng? Nhưng tình thế của em gái nguy cấp, em ấy cũng không có hứng thú để ý bất cứ chuyện gì đi? Không biết trong tình thế lòng nóng như lửa đốt em ấy có một chút nào quan tâm đến mình? Triệu Thâm cười khổ, tỉnh táo biết đây chỉ là hy vọng xa vời. Nhưng cứ cho hắn hy vọng xa vời một đêm đi. Hắn quá đau, trên tay đau, trên người đau, trong lòng cũng đau, nếu không có mấy phần hy vọng xa vời thì một người vốn được nuông chiều từ bé như hắn làm sao chịu đựng được.
Cứ để hắn mượn cớ vào lúc này đi, cứ suy nghĩ nhiều về người kia đi. Chờ hắn trở về, người kia có lẽ đã ra đi, từ nay về sau hết thảy những tưởng niệm quý mến của hắn đều là vô cớ xuất binh.
Nhưng mà vô luận cho Triệu Thâm bao nhiêu buổi tối, hắn cũng đoán không ra giờ khắc này Chu Duật Minh đối mặt với tai ương ngập đầu như thế nào. Gió mát và ánh trăng tràn vào căn phòng không một chút nhân khí, ở trên sàn nhà gỗ ánh sáng lộng lẫy tràn ra như thủy ngân tao nhã nhưng có độc. Lọ hoa sứ bể nát đã được người hầu thu dọn sạch sẻ, Chu Duật Minh nằm trên sàn nhà đắm chìm trong ánh trăng, tư thế lại như nằm rạp trong bụi gai.
Lúc người hầu đi tới thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cậu mà giật mình. Tuy rằng lúc thường cậu cũng hay lạnh nhạt như vậy, hờ hững, chán đời coi thường mạng sống bản thân, nhưng cho dù ở trong lúc tuyệt vọng nhất thì cậu vẫn là cậu, dù cho linh hồn thủng trăm ngàn lỗ vẫn nỗ lực chống đỡ. Song lần này ánh sáng trong mắt cậu đã tắt, hết thảy đều quy về hỗn loạn tiêu điều.
“Ngài không có sao chứ?” Người hầu cẩn thận gọi cậu, gọi vài lần Chu Duật Minh mới giãy dụa từ dưới đất bò dậy, thở hổn hển dựa vào chiếc tủ, từ đầu đến chân đều toát mồ hôi lạnh, rất giống một thủy quỷ từ trong nước bò lên.
“… Tôi không sao.” Cậu nhẹ nhàng trả lời, âm thanh mềm mại, nhưng cảm xúc lại rất máy móc: “Mời đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên lặng một chút.”
Cậu cật lực làm ra vẻ ôn hòa lễ độ, nhưng người hầu nghe thấy thanh âm này trôi nổi bồng bềnh, như đến từ chân trời xa xôi. Dáng dấp suy yếu chiếu vào võng mạc khiến người cảm thấy cậu cũng như một lọ hoa bằng sứ mỏng manh, vừa chạm vào lập tức nát tan, không thể thu thập. Vì vậy những người khác đều lặng lẽ lui ra. Chỉ còn dư lại một mình cậu cô đơn trầm mặc lưu lại trong bóng tối, bỗng nhiên lại ngã xuống.
Chu Duật Minh hai tay ôm vai, run rẩy không ngớt, là động tác khi khóc nức nở nhưng từ đầu tới đuôi không có một giọt rơi lệ xuống, cậu cảm thấy mình chắc bị gió làm lạnh. Linh hồn của cậu bị vận mệnh vô tình lột trần, một đao chém thành hai nửa, một nửa ở hiện tại lưu lại không biết làm thế nào, một nửa đã thất lạc ở quá khứ, còn sinh mạng của cậu bị mai táng trong mê cung bởi những người còn sống sót.
Sau chuyện leo núi bất ngờ bị thương, não của cậu tổn thương quên mất tất cả mọi người, cũng bao gồm cuộc đời của mình. Nói đúng ra cậu chỉ quên những ký ức sau tai nạn xe cộ, ký ức chỉ dừng lại ở lần gia biến lúc tuổi thơ. Nhưng tâm trí của cậu vẫn là người trưởng thành, ăn nói trầm tĩnh, cử chỉ thận trọng, ngoại trừ ký ức trống không còn nhu thuận vẫn không khác bình thường… Có thể gọi là phong độ nhẹ nhàng.
Kỳ quái là cậu cũng không hoang mang, không giống bất luận những người mất trí nhớ khác, cậu không nóng nảy khát cầu quá khứ của mình, trong lòng chỉ tò mò giương mắt nhìn xem biến chuyển từng ngày trong thế giới lạ lùng này.
Thế nhưng Triệu Thâm sắp điên rồi.
Hắn bỏ xuống tất cả công tác ở bên cạnh Chu Duật Minh cần y hỏi thuốc…tưởng niệm chất đầy trong mắt hắn, mà tưởng niệm kia kết thành một chiếc lưới thật dầy.
Sinh hoạt ngột ngạt rất nhanh làm Chu Duật Minh chán ghét. Ngày nào đó cậu muốn đi tìm em gái của mình, dựa theo lời giải thích của Triệu Thâm em gái là người thân hiếm hoi duy nhất của cậu còn sót lại trên cõi đời này. “Luôn dựa vào sự hỗ trợ của anh sao được? Em cũng không tiện làm phiền anh.”. Cậu nói với Triệu Thâm.
Người đàn ông này đối với cậu quá câu chấp, chấp nhất đến làm cho người kinh hãi, dường như toàn bộ ý nghĩa sinh tồn của hắn chính là ở bên cạnh cậu, làm vệ tinh chói mắt của cậu. Nhưng tại sao hắn đối với cậu một người vô danh không phận tốt như vậy. Lúc Chu Duật Minh vừa tỉnh lại đã dò hỏi hắn: “Quan hệ của chúng ta như thế nào”. Hắn chỉ trố mắt ngoác mồm, gian nan chống đỡ, cười một tiếng, nói: “Anh là bạn của em.”
Hai chữ này từ đầu lưỡi hắn nhảy ra, nóng đến kinh người, hổ thẹn đau đớn, phảng phất như có sức nặng ngàn cân. Trong lòng Triệu Thâm biết rõ ràng mình là kẻ cầm đầu, nhưng chỉ có thể không biết xấu hổ mà lừa gạt, đem sự mờ mịt đổi lấy cơ hội để được bù đắp. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt tinh khiết như tuyết mới của Chu Duật Minh, ánh mắt thanh minh vứt bỏ hết thảy yêu hận đau xót, vì vậy chỉ có quay mặt đi.
Chu Duật Minh nhìn bộ dạng che che giấu giấu của hắn, trên mặt cười rất lễ phép, trong miệng nói lời khách khí, nhưng trong lòng đã có một chút khả nghi bộc phát. Đủ loại tưởng tượng ở trong lòng cậu như cỏ dại sinh trưởng, như mơ hồ quen biết, có đau thấu tim gan, có tối tăm đồi bại, có kiều diễm lãng mạn, mang theo tình ý êm tai làm cho trong lòng cậu kinh hoàng, chỉ là không thể nói ra.
Trước khi mất trí nhớ tình cảm của Triệu Thâm đối với cậu không đơn giản như hai chữ “Bạn bè”. Cho dù mất hơn mười năm nhân sinh từng trải cậu cũng có thể dễ dàng hiểu được ánh mắt nóng rực kia, chỉ là không biết ánh mắt tập trung này lúc trước có nhìn cậu như vậy hay không.
Quan hệ mập mờ như vậy giống như lọt vào một vũng lầy tràn đầy si rô, là một cạm bẫy cực kỳ ngọt ngào. Cậu lưu lại bên cạnh Triệu Thâm sẽ làm cậu càng lún càng sâu. Nhưng cậu là một người không hoàn chỉnh, không có quá khứ, tương lai cũng là một mảnh xa vời, cậu không thể cho hắn bất kỳ cam kết nào cả.
Lúc trước các loại tình cảm chân tâm giả ý, có hay không nổi khổ âm thầm đều đã không thể nào nhận biết. Tình cảm sau này kết quả ra sao, liệu sẽ hối hận, cũng không biết được. Nói tới cùng bây giờ cậu kỳ thực đã không phải là người mà Triệu Thâm từ lâu chân chính nhìn kỹ.
Cho nên cậu quyết định cáo từ.
“Cám ơn anh trong lúc em bất lực nhất anh đã vươn tay viện trợ, em chưa từng nghĩ tới có thể nắm giữ một người bạn tốt như vậy, anh em tốt.” Chu Duật Minh tận lực nói uyển chuyển, nhưng trong lòng cũng có mấy phần hoảng hốt: Đây là lời nói thật lòng của mình chăng? Lẽ ra cậu nên biết thân biết phận, không vi phạm, lúc chưa thân thiết nên mạnh tay cắt đường dây tình cảm này nhưng cậu vẫn mơ hồ không muốn. Từ lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy thế giới xa lạ, chỉ có hắn có thể đem đến cho cậu sự ấm áp duy nhất.
Ngày đó trời trong nắng ấm, Triệu Thâm dẫn cậu đi ra giải sầu. Ánh nắng ấm áp thư thích chiếu lên trên người, chiếu thành sắc mật ong vàng óng khiến toàn bộ tâm đều trở nên ngọt ngào. Vì vậy Chu Duật Minh biết khi cậu đi thì phần ấm áp này sẽ bổ khuyết chỗ trống trong nội tâm của mình làm cho cậu rốt cuộc không cất bước nổi.
Hắn đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng chịu qua khổ sở như thế. Hai cổ tay bị trói lên một cái cây trên đỉnh đầu, dây thừng ở trên da thịt ghìm ra vết máu thật sâu, uốn lượn quấn quanh, muốn hãm vào da thịt, khắc sâu vào xương tủy. Lúc mới bị treo lên thực sự là đau đến trùy tâm thực cốt, sau đó thì chết lặng, cánh tay giống như không thuộc về mình.
Đợi đến ngày mai, hắn ở trong lòng nửa đắng chát nửa châm biếm mà nghĩ, treo một buổi tối, đợi đến ngày mai nói không chừng tay hắn sẽ bị phế bỏ.
Nhưng ít nhất hắn vẫn là có ngày mai.
Triệu Khuyết cưỡng chế hắn chuyển nhượng tài sản, bàn giao cơ mật mà lại không dám hoàn toàn tin tưởng những lời hắn hứa hẹn, suốt đêm phái người đi thẩm tra xác nhận. Triệu Thâm thấy y bận bịu khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, cười y vô tri, thời điểm như thế này còn bị một tên tù nhân trêu đùa đến rối loạn chạy quanh. Nhìn y vênh váo tự đắc nhưng chỉ là một con ruồi mất đầu. Triệu Khuyết trông thấy, trên mặt gân xanh nổ tung, không chút nghĩ ngợi liền đạp cho hắn hai cước. Sau đó là một phen hình phạt nghiêm khắc tra tấn.
Thủ hạ của y mỗi người đều xuất thân không sạch sẽ, giỏi dằn vặt người, coi trời bằng vung. Triệu Thâm ho ra một ngụm máu, buộc mình phải nuốt xuống sự nhục nhã này, tự nhắc nhở mình bạo lực chưa chắc là điềm báo cho sự thắng lợi.
Cũng không biết mảnh đất này có phải được người chủ lúc trước thiết kế tỉ mỉ hay không, hiệu quả cách âm khá là đặc thù, trên lầu không phát hiện được dưới lòng đất này còn có cái hầm ngầm, nhưng bên trong hầm có thể nghe được tiếng động phía trên rất rõ ràng. Triệu Thâm nghe trong phòng có âm thanh đi lại lộn xộn không ngừng, liền biết đám liều mạng này còn có công việc.
Hắn ngẩn đầu nhìn thấy người đi qua đi lại chính là Triệu Khuyết. Rốt cục toại nguyện đem anh mình đạp dưới lòng bàn chân, sắc mặt y lại không có bao nhiêu vui mừng, cau mày, đáy mắt che lấp nặng nề, nhìn chăm chú vào điện thoại di động giống như muốn thiêu cháy cái tên trên điện thoại di động. Cái tên đó ở trong hang động vô tận tối tăm là đầu nguồn của những năm làm y hậm hực không thể nói ra tâm sự, cũng không biết là nên hận hay không.
“Ba” nhưng y không thể không tiếp điện thoại, y nói: “Đã trễ thế này, gọi điện thoại tới làm cái gì?”
“Ba nghe nói con bắt được anh của con?”
Đầu bên kia điện thoại giọng nói của người đàn ông vẫn trước sau như một, trầm ổn, uy nghiêm, sóng lớn không sợ. Nhưng Triệu Khuyết quá hiểu ông, từ những lời này vẫn phát hiện những gợn sóng nhỏ bé bên trong, y có thể khai quật ra thanh âm này khô khốc và run rẩy, do đó sáng tỏ giờ khắc này tâm trạng của ông cũng khúc chiết bất an.
“Vâng, ” Triệu Khuyết từ từ nở nụ cười: “Hắn là một kẻ si tình ngu si, chỉ cần con uy hiếp hắn liền ngoan ngoãn đồng ý. Loại người này hành động theo cảm tình ngu xuẩn không tư cách chưởng quản gia nghiệp nhà chúng ta, đúng hay không?”
“… Việc này chúng ta sẽ bàn lại. Đã đáp ứng cho con, tất nhiên là sẽ cho con, tại sao nóng lòng như thế?”
“Tất nhiên? Vậy tất nhiên đến lúc nào?” Triệu Khuyết bỗng nhiên kích động, thanh âm của y ùng ùng vang động, bên trong hầm Triệu Thâm vẫn có thể nghe đến y phẫn nộ kêu to: “Con không nóng lòng, con đã chờ lâu như vậy, quá lâu! Lúc trước con thất bại thảm hại ba kêu con chờ, hiện giờ con sắp thành công, tại sao ba còn muốn con chờ?”
“Con quá lỗ mãng” giọng nói có chút già nua từ trong sóng điện thoại truyền tới: “Tại sao lại dùng biện pháp nguy hiểm lớn như vậy? Mới vừa rồi ông ngoại nó tự mình gọi điện thoại cho ba đây, rất nhiều năm ba chưa từng nghe ông ấy tức giận như vậy. Cậu của nó dùng từ cũng vô cùng nghiêm khắc, giống như là rất quyết tâm. Con chỉ muốn khoe khoang nhất thời nhanh chóng, có nghĩ tới đây là bị người nắm cán hay không? Con đã tự mình lựa chọn một con đường hẹp nhất. Hiện tại ngừng tay, hai nhà thương thảo, muốn cũng chưa chắc không thành, bằng không mọi người cùng nhau cá chết lưới rách, ai cũng không muốn nhìn thấy loại cục diện phát sinh này.”
Ánh sáng trong mắt Triệu Khuyết từng tấc từng tấc chuyển lạnh, y ngẩng đầu lên cười âm thanh như sài lang đang khóc: “Hai nhà? Là hai nhà nào? Đó là nhà của hắn, không phải nhà của con. Nếu như ba sợ sệt người nhà của hắn thì lúc bắt đầu nên nói thẳng với con, nói rằng ba không dám! Ba xưa nay đều không dám chống đối bọn họ!”
Trầm mặc thật lâu. Cuối cùng người đàn ông kia nói: “Cái này con cũng đang hành động theo cảm tình. Tỉnh táo một chút con đã không phải là con nít.”
“Vâng, con tuổi trẻ, mà ba già rồi, chu đáo sợ phiền phức.” Triệu Khuyết từng chữ từng câu mà nói: “Ba không dám, con dám. Cháu ngoại bảo bối của bọn họ ở trong tay con, con xem bọn họ lấy cái gì tiếp tục đối với con vênh váo tự đắc?”
Thừa dịp người đàn ông chưa kịp tiếp tục lải nhải y cúp điện thoại trước, cũng ra sức đem điện thoại di động ném ra xa, ở trên sàn nhà đập ra một tiếng vang rất lớn.
Ở dưới hầm Triệu Thâm cũng mơ mơ hồ hồ nghe được đại khái, nhưng hắn chỉ cười lạnh một tiếng, một lần nữa nhắm mắt lại. Làm cho hắn kinh ngạc chính là người đàn ông đã từng dành cho hắn huyết thống này đã không có cách nào dùng một câu nói làm cho tâm tình của hắn kích động nữa. Hắn tình nguyện tiết kiệm khoảng thời gian này suy nghĩ nhiều hơn về Chu Duật Minh.
Ban đêm cô quạnh dài dằng dặc như vậy em ấy đang làm gì đấy? Em ấy ở bên ngoài có thể nhìn thấy mặt trăng? Nhưng tình thế của em gái nguy cấp, em ấy cũng không có hứng thú để ý bất cứ chuyện gì đi? Không biết trong tình thế lòng nóng như lửa đốt em ấy có một chút nào quan tâm đến mình? Triệu Thâm cười khổ, tỉnh táo biết đây chỉ là hy vọng xa vời. Nhưng cứ cho hắn hy vọng xa vời một đêm đi. Hắn quá đau, trên tay đau, trên người đau, trong lòng cũng đau, nếu không có mấy phần hy vọng xa vời thì một người vốn được nuông chiều từ bé như hắn làm sao chịu đựng được.
Cứ để hắn mượn cớ vào lúc này đi, cứ suy nghĩ nhiều về người kia đi. Chờ hắn trở về, người kia có lẽ đã ra đi, từ nay về sau hết thảy những tưởng niệm quý mến của hắn đều là vô cớ xuất binh.
Nhưng mà vô luận cho Triệu Thâm bao nhiêu buổi tối, hắn cũng đoán không ra giờ khắc này Chu Duật Minh đối mặt với tai ương ngập đầu như thế nào. Gió mát và ánh trăng tràn vào căn phòng không một chút nhân khí, ở trên sàn nhà gỗ ánh sáng lộng lẫy tràn ra như thủy ngân tao nhã nhưng có độc. Lọ hoa sứ bể nát đã được người hầu thu dọn sạch sẻ, Chu Duật Minh nằm trên sàn nhà đắm chìm trong ánh trăng, tư thế lại như nằm rạp trong bụi gai.
Lúc người hầu đi tới thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cậu mà giật mình. Tuy rằng lúc thường cậu cũng hay lạnh nhạt như vậy, hờ hững, chán đời coi thường mạng sống bản thân, nhưng cho dù ở trong lúc tuyệt vọng nhất thì cậu vẫn là cậu, dù cho linh hồn thủng trăm ngàn lỗ vẫn nỗ lực chống đỡ. Song lần này ánh sáng trong mắt cậu đã tắt, hết thảy đều quy về hỗn loạn tiêu điều.
“Ngài không có sao chứ?” Người hầu cẩn thận gọi cậu, gọi vài lần Chu Duật Minh mới giãy dụa từ dưới đất bò dậy, thở hổn hển dựa vào chiếc tủ, từ đầu đến chân đều toát mồ hôi lạnh, rất giống một thủy quỷ từ trong nước bò lên.
“… Tôi không sao.” Cậu nhẹ nhàng trả lời, âm thanh mềm mại, nhưng cảm xúc lại rất máy móc: “Mời đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên lặng một chút.”
Cậu cật lực làm ra vẻ ôn hòa lễ độ, nhưng người hầu nghe thấy thanh âm này trôi nổi bồng bềnh, như đến từ chân trời xa xôi. Dáng dấp suy yếu chiếu vào võng mạc khiến người cảm thấy cậu cũng như một lọ hoa bằng sứ mỏng manh, vừa chạm vào lập tức nát tan, không thể thu thập. Vì vậy những người khác đều lặng lẽ lui ra. Chỉ còn dư lại một mình cậu cô đơn trầm mặc lưu lại trong bóng tối, bỗng nhiên lại ngã xuống.
Chu Duật Minh hai tay ôm vai, run rẩy không ngớt, là động tác khi khóc nức nở nhưng từ đầu tới đuôi không có một giọt rơi lệ xuống, cậu cảm thấy mình chắc bị gió làm lạnh. Linh hồn của cậu bị vận mệnh vô tình lột trần, một đao chém thành hai nửa, một nửa ở hiện tại lưu lại không biết làm thế nào, một nửa đã thất lạc ở quá khứ, còn sinh mạng của cậu bị mai táng trong mê cung bởi những người còn sống sót.
Sau chuyện leo núi bất ngờ bị thương, não của cậu tổn thương quên mất tất cả mọi người, cũng bao gồm cuộc đời của mình. Nói đúng ra cậu chỉ quên những ký ức sau tai nạn xe cộ, ký ức chỉ dừng lại ở lần gia biến lúc tuổi thơ. Nhưng tâm trí của cậu vẫn là người trưởng thành, ăn nói trầm tĩnh, cử chỉ thận trọng, ngoại trừ ký ức trống không còn nhu thuận vẫn không khác bình thường… Có thể gọi là phong độ nhẹ nhàng.
Kỳ quái là cậu cũng không hoang mang, không giống bất luận những người mất trí nhớ khác, cậu không nóng nảy khát cầu quá khứ của mình, trong lòng chỉ tò mò giương mắt nhìn xem biến chuyển từng ngày trong thế giới lạ lùng này.
Thế nhưng Triệu Thâm sắp điên rồi.
Hắn bỏ xuống tất cả công tác ở bên cạnh Chu Duật Minh cần y hỏi thuốc…tưởng niệm chất đầy trong mắt hắn, mà tưởng niệm kia kết thành một chiếc lưới thật dầy.
Sinh hoạt ngột ngạt rất nhanh làm Chu Duật Minh chán ghét. Ngày nào đó cậu muốn đi tìm em gái của mình, dựa theo lời giải thích của Triệu Thâm em gái là người thân hiếm hoi duy nhất của cậu còn sót lại trên cõi đời này. “Luôn dựa vào sự hỗ trợ của anh sao được? Em cũng không tiện làm phiền anh.”. Cậu nói với Triệu Thâm.
Người đàn ông này đối với cậu quá câu chấp, chấp nhất đến làm cho người kinh hãi, dường như toàn bộ ý nghĩa sinh tồn của hắn chính là ở bên cạnh cậu, làm vệ tinh chói mắt của cậu. Nhưng tại sao hắn đối với cậu một người vô danh không phận tốt như vậy. Lúc Chu Duật Minh vừa tỉnh lại đã dò hỏi hắn: “Quan hệ của chúng ta như thế nào”. Hắn chỉ trố mắt ngoác mồm, gian nan chống đỡ, cười một tiếng, nói: “Anh là bạn của em.”
Hai chữ này từ đầu lưỡi hắn nhảy ra, nóng đến kinh người, hổ thẹn đau đớn, phảng phất như có sức nặng ngàn cân. Trong lòng Triệu Thâm biết rõ ràng mình là kẻ cầm đầu, nhưng chỉ có thể không biết xấu hổ mà lừa gạt, đem sự mờ mịt đổi lấy cơ hội để được bù đắp. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt tinh khiết như tuyết mới của Chu Duật Minh, ánh mắt thanh minh vứt bỏ hết thảy yêu hận đau xót, vì vậy chỉ có quay mặt đi.
Chu Duật Minh nhìn bộ dạng che che giấu giấu của hắn, trên mặt cười rất lễ phép, trong miệng nói lời khách khí, nhưng trong lòng đã có một chút khả nghi bộc phát. Đủ loại tưởng tượng ở trong lòng cậu như cỏ dại sinh trưởng, như mơ hồ quen biết, có đau thấu tim gan, có tối tăm đồi bại, có kiều diễm lãng mạn, mang theo tình ý êm tai làm cho trong lòng cậu kinh hoàng, chỉ là không thể nói ra.
Trước khi mất trí nhớ tình cảm của Triệu Thâm đối với cậu không đơn giản như hai chữ “Bạn bè”. Cho dù mất hơn mười năm nhân sinh từng trải cậu cũng có thể dễ dàng hiểu được ánh mắt nóng rực kia, chỉ là không biết ánh mắt tập trung này lúc trước có nhìn cậu như vậy hay không.
Quan hệ mập mờ như vậy giống như lọt vào một vũng lầy tràn đầy si rô, là một cạm bẫy cực kỳ ngọt ngào. Cậu lưu lại bên cạnh Triệu Thâm sẽ làm cậu càng lún càng sâu. Nhưng cậu là một người không hoàn chỉnh, không có quá khứ, tương lai cũng là một mảnh xa vời, cậu không thể cho hắn bất kỳ cam kết nào cả.
Lúc trước các loại tình cảm chân tâm giả ý, có hay không nổi khổ âm thầm đều đã không thể nào nhận biết. Tình cảm sau này kết quả ra sao, liệu sẽ hối hận, cũng không biết được. Nói tới cùng bây giờ cậu kỳ thực đã không phải là người mà Triệu Thâm từ lâu chân chính nhìn kỹ.
Cho nên cậu quyết định cáo từ.
“Cám ơn anh trong lúc em bất lực nhất anh đã vươn tay viện trợ, em chưa từng nghĩ tới có thể nắm giữ một người bạn tốt như vậy, anh em tốt.” Chu Duật Minh tận lực nói uyển chuyển, nhưng trong lòng cũng có mấy phần hoảng hốt: Đây là lời nói thật lòng của mình chăng? Lẽ ra cậu nên biết thân biết phận, không vi phạm, lúc chưa thân thiết nên mạnh tay cắt đường dây tình cảm này nhưng cậu vẫn mơ hồ không muốn. Từ lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy thế giới xa lạ, chỉ có hắn có thể đem đến cho cậu sự ấm áp duy nhất.
Ngày đó trời trong nắng ấm, Triệu Thâm dẫn cậu đi ra giải sầu. Ánh nắng ấm áp thư thích chiếu lên trên người, chiếu thành sắc mật ong vàng óng khiến toàn bộ tâm đều trở nên ngọt ngào. Vì vậy Chu Duật Minh biết khi cậu đi thì phần ấm áp này sẽ bổ khuyết chỗ trống trong nội tâm của mình làm cho cậu rốt cuộc không cất bước nổi.
Bình luận truyện