Nhất Tâm Chi Cách

Chương 4



Sau khi trở về, Chu Duật Minh phát hiện mình được tự do hơn rất nhiều. Lúc trước Triệu Thâm quyết sẽ không cho cậu đi ra ngoài một mình, sau mấy lần chạy trốn thất bại thì càng trầm trọng thêm, canh phòng nghiêm ngặt theo dõi cậu rất sát. Hiện tại những tên vệ sĩ đáng ghét đã đi hết, đám người giúp việc cũng đổi thành người làm công theo giờ, trong căn nhà to lớn đột nhiên chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Lúc trước cậu bị giam cầm như cá chậu chim lồng, lòng không cam, tình không nguyện là tù binh, từ nay về sau cậu sẽ làm cái gì?

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào cửa sổ mềm mại như kim sa. Chu Duật Minh đứng ở trong phòng bếp, không yên lòng dùng máy đánh trứng cùng bữa sáng tranh đấu. Rất lâu rồi cậu chưa làm cơm, trù nghệ hoang phế đến không dùng được, đầu óc hoàn toàn loạn. Một bên ngơ ngơ ngác ngác nghĩ nước tương cũng không có, khi ra ngoài phải nhớ mua, một bên khác thì thanh tỉnh đối với mình cười lạnh.

Mấy ngày trước cậu còn tâm tâm niệm niệm muốn chạy trốn, ở bên người này thêm một khắc cũng chỉ có dằn vặt, ngày hôm nay lại đứng ở chỗ này chăm chú suy nghĩ mà chuẩn bị bữa sáng cho hắn.

Tối hôm qua chơi đùa quá ác, hai người cứ quấn lấy nhau mãi đến tận rất khuya mới xong. Giờ khắc này cái kia của cậu ủ rũ mềm không thể nói, hậu huyệt vẫn còn mềm nhũn, sờ một cái còn có thể chảy ra nước. Mặt Chu Duật Minh đỏ ửng lên, mãi không tiêu hết.

Triệu Thâm xuống lầu tìm cậu, đến cửa phòng bếp không tự chủ được ngừng bước chân, nhìn cậu ngẩn ra. Chu Duật Minh buộc tạp dề, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình nhưng những thứ này mặc trên người cậu không buồn cười, trái lại tư thái ôn nhu này hắn chưa từng gặp. Ánh sáng mặt trời chiếu vào người cậu một tầng ánh sáng vàng như là hào quang, cảnh tượng này giống như bị lãng quên quá lâu qua năm tháng vẫn luôn thấu đến bây giờ, đến hôm nay trong ánh mắt của hắn.

Triệu Thâm hơi nheo mắt lại, hắn sợ sệt thời khắc hào quang này sợ đánh vỡ nó. Có thể Chu Duật Minh đã nhìn thấy hắn, chỉ trong phút chốc độ cong trên khóe miệng cậu biến mất.

“Anh đã thức?” Chu Duật Minh thật sự không biết nên làm sao hỏi hắn, lúc nói chuyện đôi mắt nửa mở nửa khép, lông mi cụp xuống, dệt thành một mảnh lưới bí ẩn.

Triệu Thâm có chút không vui nhíu mày, đi tới từ phía sau lưng ôm chặt cậu, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu thổi một hơi: “Ngày hôm nay sao lại ngoan như vậy?”

Tay Chu Duật Minh đang cầm trứng gà, vô lực nói một câu: “Đừng làm rộn, tôi đang làm cơm đây…”

Triệu Thâm ở bên tai của cậu cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe đập vào màng tai nhưng cũng thùng thùng ầm ầm mà cũng đánh vào trong lồng ngực của cậu. Cách gần quá, hai người đều nghe thấy tim của đối phương đập chầm chậm mà kiên định giống như đang yên lặng cộng hưởng.

Chu Duật Minh do dự muốn đẩy hắn ra, không đề phòng Triệu Thâm một cái xoay cậu lại, mặc cho cậu phản ứng đem cậu ấn vào bàn bếp. Chai lọ chướng chỗ đều bị một cái vung tay rớt xuống đất, trứng gà va đập vào tấm thớt, lòng đỏ lòng trắng chảy ra đầy bàn. Phía sau Chu Duật Minh lập tức có cảm giác mát mẻ, quần của cậu bị Triệu Thâm lưu loát kéo xuống, hai cái chân thon dài thẳng tắp trắng như tuyết thoát khỏi trói buộc mà đón gió lạnh.

Triệu Thâm dùng đôi tay linh hoạt đưa đến phía trước, giống như đang cởi dây thừng gỡ bỏ nút buộc trước ngực cậu, chỉ cố ý để lại tạp dề. Phần eo của Chu Duật Minh bị nhấn ở trên bàn, vì tư thế này, hai cánh mông hoa vểnh lên đối diện với tính khí to lớn của người đàn ông phía sau. Tối hôm qua bị chà đạp rất nhiều, hai cánh mông kẹp chặt không thỏa thuận, cúc huyệt nằm ở giữa đỏ au như nụ hoa khơi nguồn dục vọng, tinh tế nhìn có thể phát hiện mặt trên còn dính bạch trọc tựa như từng giọt từng giọt sương sớm.

“Đừng — — còn rất sớm…” Chu Duật Minh hoảng hồn, không nghĩ tới Triệu Thâm lại hoang đường như vậy. Cậu dậy sớm không có khí lực, nhưng Triệu Thâm vẫn long tinh hổ mãnh, dễ dàng đem hai chân cậu đẩy ra, hạ thể hắn để ở giữa khe mông cậu, một bên kiên trì cởi áo khoác, vứt bỏ cái áo dày nặng để lộ ra thân thể trơn bóng trắng nõn, một bên từ trên xuống dưới vuốt ve. Cách một lớp vải trơn mượt Chu Duật Minh cảm nhận được mỗi một phần bắp thịt của hắn đều ẩn chứa nguy hiểm.

Côn thịt ngẩn đầu vừa khớp mà kề sát bên trong hai cánh mông, miệng huyệt thỉnh thoảng cắn quy đầu mềm mềm, không tự chủ ngậm quấn rồi hút vào bên trong. Có thể người đàn ông bạc tình kia súng ống đầy đủ, lại cố tình để cho lên đạn, mỗi khi chờ non huyệt của cậu mở ra mấy phần liền rút ra ngoài rồi tiếp tục tới tới lui lui làm phiền. Hai má của Chu Duật Minh để trên mặt bàn lạnh lẽo, đôi mắt đầy tơ máu trợn to, rên rỉ thống khổ.

Đợi đến khi áo khoác bị ném xuống, khắp toàn thân chỉ miễn cưỡng chỉ còn chiếc tạp dề Chu Duật Minh đã không ngừng rên rỉ. Da thịt cậu trắng mịn bị ma sát làm khô nóng mà chuyển sang hồng, vô lực kề sát ở bên cạnh tấm thớt, khóe miệng chảy ra nước dãi, bị tình dục thiêu đốt toàn thân như cá chết nằm trên thớt.

Phía sau là Triệu Thâm đang ở tuổi niên hoa tốt nhất, thân thể tráng kiện mang đến cho cậu nhiệt độ không thuộc về mình, phía trước tạp dề thô ráp nhẹ nhàng lướt qua hai đầu vú đứng thẳng làm cậu run rẩy không ra hình thù gì.

Triệu Thâm cười khẽ một tiếng, ngón tay lấy lòng trắng trơn mềm luồn vào bên trong hậu huyệt của cậu. Chu Duật Minh giật mình, trong nháy mắt thẳng lưng lên, nhục đạo không bị khống chế liều mạng căng lại, bên trong huyệt thịt mềm mại co thắt liều mạng run rẩy. Triệu Thâm mất công tốn sức rút ngón tay ra nghe “phốc” một tiếng, đem lòng trắng trứng còn trộn lẫn dâm thủy dính trên ngón tay đến bên mặt Chu Duật Minh cắm vào trong miệng để cho cậu ngậm, chà chà cười nói: “Không phải là từ trước tới nay chưa bị làm qua nơi đó sao? Cắn chặt như thế làm gì?”

Mặt Chu Duật Minh nóng như phát sốt, mạnh mẽ cắn cắn ngón tay hắn. Nhất thời phía sau cậu dương cụ của hắn phồng lớn lên mấy phần, cậu nghe thấy âm thanh kéo khóa quần thanh thúy, sau đó thân thể cùng thân thể như mong muốn mà kề sát vào nhau.

Cự vật Triệu Thâm thẳng tắp đâm qua miệng huyệt nhăn nheo, chạm vào công tắc ái dục chôn sâu ở trong cơ thể cậu. Trong khoảnh khắc điểm mẫn cảm bị đỉnh mài, Chu Duật Minh từ trên bàn ngẩn người lên rít gào thành tiếng, mồ hôi cũng tuôn ra. Côn thịt đã sớm như chày sắt cô đơn đứng vững hồi lâu không chậm trễ mà phun ra một lượng lớn tinh dịch, một khắc kia linh hồn cậu cũng không phải là đi mà là bay ra thao túng cảm quan, làm nhục dục vọng đàn ông của cậu.

“Anh còn chưa bắt đầu làm đó, sao mà em lại bắn?” Đồng tử Triệu Thâm cũng co lại, vẻ mặt thích thú như thành công đã săn được mãnh hổ: “Thời gian anh thao em vẫn còn dài đây, không biết em chống đỡ chịu đựng được không?”

Hai tay hắn nắm chặt vòng eo nhỏ gầy của Chu Duật Minh, điên cuồng lung lay nửa người trên của hắn, làm cho miệng huyệt phun ra nuốt vào không ngớt, tiếng nước “phốc, phốc ” không dứt bên tai. Côn thịt thẳng tắp mỗi lần đều liều mạng mà tàn nhẫn đâm vào chỗ mẫn cảm kia, rồi còn không vừa lòng mà hung hăng hướng phía về phía trước mà đâm. Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, ngay cả túi cầu thịt cũng sắp bị miệng huyệt hút lại, hai người đều sảng khoái đến xiêu vẹo hồn bay lên trời.

Triệu Thâm đổi tư thế ôm lấy Chu Duật Minh, làm cho cậu bán ngồi ở trên bàn bếp, Chu Duật Minh hét một tiếng thét kinh hãi ôm hắn, lồng ngực dán càng chặt hơn. Triệu Thâm lấy mỡ bò vẽ loạn trước ngực cậu, bởi vì phía dưới ra vào rất nhanh, tay run rẩy không ngừng, mỡ bò bị vẩy đến đâu đâu cũng có. Chu Duật Minh ngồi không vững, chỉ có một nửa dựa vào Triệu Thâm chống đỡ, một nửa dựa vào côn thịt đỉnh nâng lên nên bị đâm vào càng sâu. Triệu Thâm cúi đầu liếm mỡ bò mà hắn thoa khắp da thịt mềm mại, sau đó ngừng lại ở đầu vú hút mạnh.

Chu Duật Minh trên dưới đồng thời bị tấn công, thân thể bị thao đến mềm nhũn, tự đứng cũng không được. Cậu nghe Triệu Thâm ghé vào lỗ tai mình từng ngụm từng ngụm thở hổn hển cười trêu nói: “Làm bữa sáng làm gì, đem mình đưa ra là ngon nhất, tiểu bảo bối, ăn em ngon hơn ăn bất cứ cái gì.”

Triệu Thâm cảm thấy dương vật của mình đã bắt đầu bừng bừng đứng lên, cậu đang nằm ngang trong lòng hắn, hắn cắn chặt tai của cậu mạnh mẽ đỉnh thật sâu đem tinh dịch tưới vào sâu bên trong cơ thể của cậu. Chu Duật Minh nghẹn ngào một tiếng, bên trong cúc huyệt bị giội rửa tạo ra khoái cảm, vành tai mềm mại cũng bị cắn phá.

Sau khi bắn tinh Triệu Thâm vẫn ngăn chặn miệng huyệt của cậu không chịu rút ra. Chu Duật Minh mệt bở hơi tai kéo tạp dề đã ướt dầm dề vò thành một cục, xô đẩy nửa ngày mới đem Triệu Thâm đẩy ra. Lúc côn thịt và đường ruột chia lìa chỗ hai người kết hợp nước phun ra tung toé, âm thanh và xúc cảm đều không thể khống chế. Chu Duật Minh bị Triệu Thâm nhìn chế nhạo mà đỏ mặt, theo bản năng co lại hậu huyệt, nhưng nơi này sưng tấy trong thời gian ngắn miệng huyệt cũng không co lại được.

“Mau mau thu dọn đi” mới vừa hưởng được tiệc vui, Triệu Thâm ngữ điệu khá nhẹ nhàng: “Một lát nữa người chuyển đồ đạc mà anh tìm sẽ tới.”

Chu Duật Minh tìm quần áo che lại thân thể trần truồng, nghe vậy ngẩn ra: “Chuyển thứ gì?”

“Ngày đó người của Thư gia tìm anh nói chuyện nửa ngày, cuối cùng chỉ đòi di vật của Thư Vân Kỳ. Đồ vật của anh ta để ở chỗ này cũng chật chội, còn thường bị người nhà của anh ta khóc lóc tìm đến cửa rất xúi quẩy, anh ngại phiền nên đáp ứng trả cho bọn họ.”

Khuôn mặt Triệu Thâm rất là bình tĩnh, lại trở về như bình thường trầm ổn lạnh nhạt. Dù cho quần áo không chỉnh tề cũng giống như võ trang đầy đủ, từ gương mặt cứng nhắc như được mặt nạ che đậy, đến ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ chúng sinh. Cảm xúc mãnh liệt mới vừa rút đi, nhưng đối với Chu Duật Minh mà nói sóng to gió lớn chân chính hiện tại mới bắt đầu.

“Anh —— ”

Trên thực tế Triệu Thâm nói có tình có lí, cũng không sai, càng chính xác lại càng làm cho người kinh tâm.

Chu Duật Minh chưa từng nghĩ tới có một ngày Triệu Thâm tỉnh táo. Hắn điên quá lâu, lâu đến điên cuồng đã thành cuộc đời hắn ẩn bên trong thái độ bình thường, tất cả mọi người hiểu rõ cam tâm cùng hắn diễn trò này. Bắt đầu từ ngày Thư Vân Kỳ chết, nhân sinh Triệu Thâm không thể cứu vãn mà chệch đường ray, làm liên lụy đến Chu Duật Minh cũng giống như hắn.

Lúc mới bắt đầu Triệu Thâm không cho phép người khác đụng đến di vật của Thư Vân Kỳ do dù một ngón tay. Chu Duật Minh còn nhớ ngày đưa tang ấy, Triệu Thâm trực tiếp dẫn một đám người mênh mông cuồn cuộn mà ngăn chặn xe tang, tại linh đường quỳ trước quan tài khóc rống. Người nhà họ Thư giận không nhịn được nhưng bọn họ không một ai có thể chống với hắn.

Triệu Thâm gia thế hiển hách, tổ phụ quân công đầy rẫy, ông ngoại ngồi ở vị trí cao, hắn hoành hành bá đạo cũng tự có người tranh nhau chen lấn mà khen ngợi. Hắn có một chiếc xe được thiết kế riêng cho mình, từ thành đông mở ra thành tây, một đường đèn đỏ cũng có thể vì hắn biến thành đèn xanh. Sự đau lòng khổ sở của hắn cuối cùng sẽ có người khác tới thay hắn trả nợ. Nhưng vì vậy mà bạo ngược người, rồi tiếp tục thương tâm khổ sở cũng không đáng đồng tình.

Chu Duật Minh nhớ tới lúc đó giày của hắn đạp ở trên đầu mình, tàn nhẫn mà đạp xuống, bùn đất sắc bén đâm vào đầu mình thoáng chốc làm mình vỡ đầu chảy máu. Triệu Thâm đạp cậu rồi ở trước linh đường của Thư Vân Kỳ dập đầu mấy cái, sau đó cũng quỳ xuống.

“Em nói tại sao?” Triệu Thâm say khướt ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Nếu có báo ứng, tại sao không phải ở trên người chúng ta?”

Chu Duật Minh nhìn quan tài kia, trên thế giới người duy nhất có thể bảo vệ cậu đã nằm ở bên trong. Nếu như đây là đồng thoại, chỉ cần một cái hôn có thể làm người hồi sinh thì cậu đưa tay ra là có thể cứu được cuộc đời mình. Nhưng mà hiện thực chính là như vậy, trên người bọn họ đều đầy rẫy tội ác và cả vết thương.

Người nhà họ Thư không đấu lại một người điên như Triệu Thâm này, chỉ có nuốt giận vào bụng. Triệu Thâm có thể trắng trợn không kiêng dè, Thư Vân Kỳ một đời trời quang trăng sáng lại không thể bị hắn phá hỏng danh thơm. Toàn bộ di vật của Thư Vân Kỳ là do Triệu Thâm nắm chặt trong tay rất nhiều năm, trong đó cũng bao gồm Chu Duật Minh.

Trước khi về nước cậu làm phóng viên tin tức thường trú ở Mỹ. Kỳ thực mới bắt đầu công việc này cũng là Triệu Thâm tìm cho cậu sau khi cậu tốt nghiệp. Ba năm ở nước Mỹ cậu gian khổ dốc sức làm, từ thực tập sinh nhỏ đến kim bài phóng viên, từng cố gắng một mình, từng ấm lạnh tự biết. Cuối cùng Triệu Thâm chỉ dùng một câu nói làm những cố gắng này tan biến thành bọt nước.

Hắn nói: “Em làm hại anh ta thảm như vậy, đến chết anh ta cũng gọi tên em, em dựa vào cái gì mà yên tâm thoải mái sống?”

Trong lòng cậu hổ thẹn, nhưng cậu cũng không có dự định cùng Triệu Thâm tự ngược chuộc tội, là Triệu Thâm cưỡng ép đem cậu trói ở bên người, phá huỷ sinh hoạt của cậu.

Nếu như bắt đầu, cho dù là một năm trước hắn nghĩ rõ ràng như vậy đem những thứ thuộc về Thư Vân Kỳ trả về nguyên chủ, làm cho chuyện cũ chôn sâu dưới nền đất, chắc chắn cậu sẽ thở ra một hơi. Nhưng hôm nay khi nghe Triệu Thâm dùng khẩu khí hời hợt mà nói ra những lời như vậy cậu cảm thấy tim thẳng tắp rơi xuống, rơi vào nơi rất sâu không có ánh sáng, không nhìn thấy được.

“Anh thật sự nghĩ thông suốt sao? Tại sao còn không chịu buông tha cho tôi?”

Đôi môi cậu mới vừa làm cho khô cạn, run run một chút, cuối cùng chỉ mỏi mệt nói một câu: “Trong phòng có vài món đồ vốn là của em, năm đó không có mang đi, cho em giữ làm kỷ niệm đi.”

Triệu Thâm yên lặng nhìn cậu một hồi lâu, dưới ánh mặt trời gương mặt hắn tuấn lãng đường nét rõ ràng. Mọi người đều nói môi mỏng bạc tình, như vậy người có đường nét khuôn mặt thâm thúy như được dao chạm khắc thì tâm có như sắt, sâu sắc lạnh lẽo cứng rắn không?

“Lời anh đã nói ra chính là quyết định, đã đồng ý cho bọn họ sẽ không thay đổi.” Triệu Thâm lạnh lùng liếc nhìn cậu, bỗng nhiên lại trào phúng cười rộ lên: “Năm đó em không mang theo đồ vật gì, bây giờ lại đến đòi anh không cảm thấy buồn cười sao? Trên đời này có nơi nào bán thuốc hối hận?”

Bữa sáng chuẩn bị được một nửa đã lạnh, vài chỗ bề bộn còn chưa kịp dọn dẹp. Cảm xúc mãnh liệt không còn sót lại chút gì để có thể chứng minh nó từng tồn tại, vết tích còn sót lại cũng trở thành lúng túng. Triệu Thâm ném câu tiếp theo: “Anh còn làm việc.” Không quay đầu lại rời đi.

Chu Duật Minh lảo đảo khởi động thân thể, qua loa thu dọn một phen rồi chạy vào thư phòng. Hai tay cậu run rẩy mở tủ, run rẩy lấy ra đồ đạc giấu ở trong đó.

Ban đầu Triệu Thâm đem tủ sách chở tới, trang hoàng bên trong tủ đương nhiên không thay đổi. Nhưng những năm này cậu chưa bao giờ dám mở nó ra.

Cậu nhìn chằm chằm cái hộp. Thời gian đã rất nhiều năm chất gỗ sáng loáng hơn trước, nhưng sẽ không có thêm người thưởng thức nó.

Trên chiếc hộp có dòng chữ quen thuộc bút tích vô cùng sắc bén gọn gàng: Gắn bó cùng nhau, mạc thất mạc vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện