Nhất Thế Khuynh Tình
Chương 62: Kinh biến
Y ở trong cung đã mấy tháng, từ lúc xảy ra chuyện của Lộng Ngọc sau này cũng không thấy ai tìm đến y phiền toái. Đến bây giờ muốn ồn ào, cũng đúng là lúc. Cho dù một đám hậu phi nhịn tìm Dung Thành hồ nháo như vậy, nhưng đại thần trong triều cũng nhìn không được.
Hắn gần đây bận rộn như vậy, không để cho y hỗ trợ phê tấu chương, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện này đi.
Mặc dù biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến, thời điểm chân chính tới, cũng rất khó làm tâm lặng như nước.
Thói quen một người ôm, muốn rời đi, lại cảm thấy có chút hiu quạnh. Quả nhiên đáng sợ nhất chính là thói quen.
Lúc cùng nhau ăn trưa, y cũng không có hỏi. Trước khi đi Dung Thành nhìn qua rất vội vã, giống như là đang bận rộn chuyện gì đó, lúc ra cửa còn mang theo Lưu Kỳ.
Bỗng nhiên tự do như thế, Hoàn Ân liền muốn đi dạo một chút, cung điện này, khi rời đi cũng không có cơ hội trở về nhìn một chút.
Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, từng cọng cây ngọn cỏ trong lúc này đều là dấu vết tỉ mỉ tạo thành. Ngoài cửa sổ Trường Nhạc cung ở vườn hoa các loại hoa đủ màu, một năm bốn mùa đều có hoa thơm. Thời tiết này, các sắc hoa khác đều tàn lụi, uể oải, chỉ còn hồng mai ngạo nghễ độc lập. Trên nóc mái hiên là điêu khắc chín con thánh thú ngồi xổm, tính cách khác nhau, mỗi cái bất đồng, mỗi cái đều trông rất sống động. Ngay cả cầu đi thông qua đình giữa hồ ở ngự hoa viễn cũng cửu khúc qua lại, trên cầu cột đá sư tử hình thái khác nhau, xem không tới. So với cung điện của Nguyệt tộc “đơn sơ” hơn nhiều, sắc điệu cũng hơi tối, nhưng y cũng thích phong cách cổ xưa của Nguyệt tộc.
Ở đình giữa hồ một lát, Hoàn Ân xuyên qua vườn hoa vào núi giả, vô ý nhìn thấy một thân hình cao lớn nhìn trái nhìn phải, chính là, trang phục này thoạt nhìn không quá giống người trong cung?
Hoàn Ân không nhịn được đi ra phía trước, nói nhỏ: “Vị công tử này?”
Người nọ nghe tiếng xoay đầu lại, Hoàn Ân lấy làm kinh hãi: người này, hẳn là đêm mùng một ở người đến gần y ở trên phố.
Mặc dù đêm đó ánh đèn trên đường hơi mờ, tướng mạo cũng không rõ ràng, nhưng người này lớn lên khác lạ với người Tuyên Hướng, mắt sâu mũi cao, bộ mặt đường viền như đao đục rìu tạc, rất có đặc điểm, y thoáng cái liền nhớ ra. Đêm đó y mặc y phục của Trung Nguyên, hôm nay đánh giá, thân mặc hoa phục trang sức hoa văn mang theo nồng hậu phong tình dân tộc thiểu, hiển nhiên không phải là phong cách của Trung Nguyên, hơn nữa trang phục này, đây rốt cuộc. . . . . . ?
“Là ngươi?”
Người nọ phản ứng trước so với y, vẻ mặt vui mừng: “Thật là thiên nhai hà vô xử. . . . . . Không đúng, đạp phá thiết hài vô mịch xử, lại ở chỗ này tìm được ngươi!”
“A? . . . . . .”
“Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu bên kia vẫn không có tin tức của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không phải là người Ung Kinh, đã hồi hương đi, thật là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta! Sao không thấy được vị công tử kia?”
“Ngô. . . . . . Hắn có việc đang bận. . . . . .” Hoàn Ân không biết giải thích như thế nào, vội vàng ngăn đề tài: “Ngươi đến nơi đây làm gì?”
Người nọ đột nhiên thu liễm thần sắc cười đùa, ôm quyền thật sâu bái một cái, nói: “Lần trước thật sự mạo phạm đường đột, hi vọng ngươi bỏ qua cho.”
Hoàn Ân khoát khoát tay: “Này không có gì.”
“Thực không dám đấu diếm, tại hạ là Mộ Dung Hằng thái tử của Yến tộc, lần lày lên Ung Kinh, là vì ký kết hiệp ước hữu hảo mà đến.”
Hoàn Ân ánh mắt cũng trừng lớn: “Ngươi. . . . . . Yến Tộc thái tử? . . . . . .” Khi đó người nọ rõ ràng nói hắn gọi Mục Tâm Tuyên . . . . . . Y không biết biên cảnh Yến tộc chiến sự đã kết thúc, y cho là còn muốn giằng co lâu dài nữa, không ngờ lại . . . . . .
“Lần trước quá mức đường đột, sợ hù đến công tử, vì thế dùng tên giả tương giao, cũng không phải là cố ý lừa gạt.”
“. . . . . .” Đúng vậy a, trái tâm phải tuyên, chính là chữ “Hằng”! “Thái tử điện hạ như thế nào ở chỗ này?”
“Công tử chớ xưng ta điện hạ, gọi ta Mộ Dung Hằng là tốt rồi. Tại hạ ở ngoài Cam Tuyền cung chờ bệ hạ triệu kiến, bất đắc dĩ tới quá sớm, còn có nửa canh giờ, liền muốn đi dạo chung quanh một chút. Không biết công tử cao tính đại danh?”
“. . . . . .”
Hoàn Ân đang do dự có muốn nói cho hắn biết tên thật cùng thân phận hay không, chỉ thấy người nọ vừa ôm quyền nói: “Tại hạ biết công tử có điều cố kỵ. Tại hạ cũng không ý tứ gì khác, chẳng qua là đêm đó thấy công tử đố đăng đối đáp trôi chảy, nghĩ công tử tất nhiên đọc nhiều sách vở, có kiến thức an bang đại kế, vì thế mạo muội muốn cùng công tử kết giao.”
“Chẳng qua là đọc nhiều chút sách giải trí mà thôi, an bang đại kế không thể nói, ngươi quá khen.”
“Công tử chớ để khiêm nhường. Chuyện này nói đến, ký hiệp ước là kết quả cùng với phụ vương giằng co . Yến Tộc ở Tây Bộ Trung Nguyên, lấy nuôi ngựa săn thú mà sống, mỗi khi đến mùa đông, thức ăn thường thiếu hụt, biện pháp giải quyết của phụ vương chính là đoạt, ngoái lại càng trực tiếp công hạ Vân Trung quận. Không ngờ Cao Hướng suất quân phản công, cho phương ta tạo thành thương vong thật lớn. Sau đến một vị cao nhân, ở biên cảnh đã làm sách lược an bài, Yến Tộc đòi không tới tiện nghi nhỏ nào, phụ vương mới miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị tại hạ đưa ra cùng Tuyên Hướng ký kết thông thương hiệp ước. Thực không dám đấu diếm, năm trước ta đã đã tới Ung Kinh, ở Ung Kinh dừng lại mấy ngày, cảm giác Tuyên Hướng phong thổ chế độ, đều thắng Yến Tộc ta gấp trăm lần, liền nảy sinh ý niệm tìm một uyên bác chi sĩ, phụ tá tại hạ thống trị Yến Tộc.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Như thế nói đến. . . . . .”
“Ngày đó xem công tử giải đố, công tử chính là người tại hạ quyết tâm chọn.”
Y tùy tiện đoán đố đăng, lại gặp được Yến Tộc thái tử, thật là không đúng dịp không được sách. Như thế nói đến, đêm đó hẳn là Yến Tộc Nguyệt tộc Tuyên Hướng tiếp cận cùng nơi, còn thiếu Bách Linh.
“Nhưng nếu ta cho ngươi biết, ta chính là người đưa ra sách lược biên cảnh, để cho Yến Tộc đòi không chiếm tiện nghi, ngươi còn muốn chiêu hiền ta sao?”
Mộ Dung Hằng thần sắc nghiêm nghị, cúi đầu: “Vậy càng muốn chiêu hiền công tử! Công tử lúc trước nói ‘ chỉ bất quá đọc nhiều chút sách giải trí ’, không khỏi quá mức khiêm tốn!”
Người này thật đúng là Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, lại dám vì tiền nhân chi bất vi, đợi một thời gian, hẳn là thảo nguyên một đời vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Hoàn Ân cười cười, nói: “Thái tử điện hạ vừa thẳng thắng đối đãi, ta cũng không dấu diếm. Tại hạ là Hoàn Ân vương tử nhỏ nhất của Nguyệt tộc, chuyện Nguyệt tộc cùng Bách Linh giao chiến nói vậy ngươi cũng hiểu biết, tại hạ đi Tuyên Hướng làm chất tử, qua chút ít thời gian nữa chiến sự kết thúc sẽ phải trở về Nguyệt tộc. Điện hạ thỉnh cầu, ta sợ rằng. . . . . .” Hoàn Ân còn chưa nói hết, liền thấy đối phương nhăn lông mày, mặt lộ vẻ kỳ quái .
“Thì ra công tử là Nguyệt tộc hoàng tộc. . . . . . Thất lễ thất kính. Chẳng qua là quân đội liên hiệp của Tuyên Hướng đối với Bách Linh chiến sự đã kết thúc, đã ở trên đường khải hoàn, điện hạ. . . . . . Không biết?”
Hắn gần đây bận rộn như vậy, không để cho y hỗ trợ phê tấu chương, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện này đi.
Mặc dù biết ngày này sớm muộn gì sẽ đến, thời điểm chân chính tới, cũng rất khó làm tâm lặng như nước.
Thói quen một người ôm, muốn rời đi, lại cảm thấy có chút hiu quạnh. Quả nhiên đáng sợ nhất chính là thói quen.
Lúc cùng nhau ăn trưa, y cũng không có hỏi. Trước khi đi Dung Thành nhìn qua rất vội vã, giống như là đang bận rộn chuyện gì đó, lúc ra cửa còn mang theo Lưu Kỳ.
Bỗng nhiên tự do như thế, Hoàn Ân liền muốn đi dạo một chút, cung điện này, khi rời đi cũng không có cơ hội trở về nhìn một chút.
Đình đài lầu các, núi giả hồ cá, từng cọng cây ngọn cỏ trong lúc này đều là dấu vết tỉ mỉ tạo thành. Ngoài cửa sổ Trường Nhạc cung ở vườn hoa các loại hoa đủ màu, một năm bốn mùa đều có hoa thơm. Thời tiết này, các sắc hoa khác đều tàn lụi, uể oải, chỉ còn hồng mai ngạo nghễ độc lập. Trên nóc mái hiên là điêu khắc chín con thánh thú ngồi xổm, tính cách khác nhau, mỗi cái bất đồng, mỗi cái đều trông rất sống động. Ngay cả cầu đi thông qua đình giữa hồ ở ngự hoa viễn cũng cửu khúc qua lại, trên cầu cột đá sư tử hình thái khác nhau, xem không tới. So với cung điện của Nguyệt tộc “đơn sơ” hơn nhiều, sắc điệu cũng hơi tối, nhưng y cũng thích phong cách cổ xưa của Nguyệt tộc.
Ở đình giữa hồ một lát, Hoàn Ân xuyên qua vườn hoa vào núi giả, vô ý nhìn thấy một thân hình cao lớn nhìn trái nhìn phải, chính là, trang phục này thoạt nhìn không quá giống người trong cung?
Hoàn Ân không nhịn được đi ra phía trước, nói nhỏ: “Vị công tử này?”
Người nọ nghe tiếng xoay đầu lại, Hoàn Ân lấy làm kinh hãi: người này, hẳn là đêm mùng một ở người đến gần y ở trên phố.
Mặc dù đêm đó ánh đèn trên đường hơi mờ, tướng mạo cũng không rõ ràng, nhưng người này lớn lên khác lạ với người Tuyên Hướng, mắt sâu mũi cao, bộ mặt đường viền như đao đục rìu tạc, rất có đặc điểm, y thoáng cái liền nhớ ra. Đêm đó y mặc y phục của Trung Nguyên, hôm nay đánh giá, thân mặc hoa phục trang sức hoa văn mang theo nồng hậu phong tình dân tộc thiểu, hiển nhiên không phải là phong cách của Trung Nguyên, hơn nữa trang phục này, đây rốt cuộc. . . . . . ?
“Là ngươi?”
Người nọ phản ứng trước so với y, vẻ mặt vui mừng: “Thật là thiên nhai hà vô xử. . . . . . Không đúng, đạp phá thiết hài vô mịch xử, lại ở chỗ này tìm được ngươi!”
“A? . . . . . .”
“Túy Tiên Vọng Nguyệt lâu bên kia vẫn không có tin tức của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không phải là người Ung Kinh, đã hồi hương đi, thật là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta! Sao không thấy được vị công tử kia?”
“Ngô. . . . . . Hắn có việc đang bận. . . . . .” Hoàn Ân không biết giải thích như thế nào, vội vàng ngăn đề tài: “Ngươi đến nơi đây làm gì?”
Người nọ đột nhiên thu liễm thần sắc cười đùa, ôm quyền thật sâu bái một cái, nói: “Lần trước thật sự mạo phạm đường đột, hi vọng ngươi bỏ qua cho.”
Hoàn Ân khoát khoát tay: “Này không có gì.”
“Thực không dám đấu diếm, tại hạ là Mộ Dung Hằng thái tử của Yến tộc, lần lày lên Ung Kinh, là vì ký kết hiệp ước hữu hảo mà đến.”
Hoàn Ân ánh mắt cũng trừng lớn: “Ngươi. . . . . . Yến Tộc thái tử? . . . . . .” Khi đó người nọ rõ ràng nói hắn gọi Mục Tâm Tuyên . . . . . . Y không biết biên cảnh Yến tộc chiến sự đã kết thúc, y cho là còn muốn giằng co lâu dài nữa, không ngờ lại . . . . . .
“Lần trước quá mức đường đột, sợ hù đến công tử, vì thế dùng tên giả tương giao, cũng không phải là cố ý lừa gạt.”
“. . . . . .” Đúng vậy a, trái tâm phải tuyên, chính là chữ “Hằng”! “Thái tử điện hạ như thế nào ở chỗ này?”
“Công tử chớ xưng ta điện hạ, gọi ta Mộ Dung Hằng là tốt rồi. Tại hạ ở ngoài Cam Tuyền cung chờ bệ hạ triệu kiến, bất đắc dĩ tới quá sớm, còn có nửa canh giờ, liền muốn đi dạo chung quanh một chút. Không biết công tử cao tính đại danh?”
“. . . . . .”
Hoàn Ân đang do dự có muốn nói cho hắn biết tên thật cùng thân phận hay không, chỉ thấy người nọ vừa ôm quyền nói: “Tại hạ biết công tử có điều cố kỵ. Tại hạ cũng không ý tứ gì khác, chẳng qua là đêm đó thấy công tử đố đăng đối đáp trôi chảy, nghĩ công tử tất nhiên đọc nhiều sách vở, có kiến thức an bang đại kế, vì thế mạo muội muốn cùng công tử kết giao.”
“Chẳng qua là đọc nhiều chút sách giải trí mà thôi, an bang đại kế không thể nói, ngươi quá khen.”
“Công tử chớ để khiêm nhường. Chuyện này nói đến, ký hiệp ước là kết quả cùng với phụ vương giằng co . Yến Tộc ở Tây Bộ Trung Nguyên, lấy nuôi ngựa săn thú mà sống, mỗi khi đến mùa đông, thức ăn thường thiếu hụt, biện pháp giải quyết của phụ vương chính là đoạt, ngoái lại càng trực tiếp công hạ Vân Trung quận. Không ngờ Cao Hướng suất quân phản công, cho phương ta tạo thành thương vong thật lớn. Sau đến một vị cao nhân, ở biên cảnh đã làm sách lược an bài, Yến Tộc đòi không tới tiện nghi nhỏ nào, phụ vương mới miễn cưỡng tiếp nhận đề nghị tại hạ đưa ra cùng Tuyên Hướng ký kết thông thương hiệp ước. Thực không dám đấu diếm, năm trước ta đã đã tới Ung Kinh, ở Ung Kinh dừng lại mấy ngày, cảm giác Tuyên Hướng phong thổ chế độ, đều thắng Yến Tộc ta gấp trăm lần, liền nảy sinh ý niệm tìm một uyên bác chi sĩ, phụ tá tại hạ thống trị Yến Tộc.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Như thế nói đến. . . . . .”
“Ngày đó xem công tử giải đố, công tử chính là người tại hạ quyết tâm chọn.”
Y tùy tiện đoán đố đăng, lại gặp được Yến Tộc thái tử, thật là không đúng dịp không được sách. Như thế nói đến, đêm đó hẳn là Yến Tộc Nguyệt tộc Tuyên Hướng tiếp cận cùng nơi, còn thiếu Bách Linh.
“Nhưng nếu ta cho ngươi biết, ta chính là người đưa ra sách lược biên cảnh, để cho Yến Tộc đòi không chiếm tiện nghi, ngươi còn muốn chiêu hiền ta sao?”
Mộ Dung Hằng thần sắc nghiêm nghị, cúi đầu: “Vậy càng muốn chiêu hiền công tử! Công tử lúc trước nói ‘ chỉ bất quá đọc nhiều chút sách giải trí ’, không khỏi quá mức khiêm tốn!”
Người này thật đúng là Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền, lại dám vì tiền nhân chi bất vi, đợi một thời gian, hẳn là thảo nguyên một đời vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất. Hoàn Ân cười cười, nói: “Thái tử điện hạ vừa thẳng thắng đối đãi, ta cũng không dấu diếm. Tại hạ là Hoàn Ân vương tử nhỏ nhất của Nguyệt tộc, chuyện Nguyệt tộc cùng Bách Linh giao chiến nói vậy ngươi cũng hiểu biết, tại hạ đi Tuyên Hướng làm chất tử, qua chút ít thời gian nữa chiến sự kết thúc sẽ phải trở về Nguyệt tộc. Điện hạ thỉnh cầu, ta sợ rằng. . . . . .” Hoàn Ân còn chưa nói hết, liền thấy đối phương nhăn lông mày, mặt lộ vẻ kỳ quái .
“Thì ra công tử là Nguyệt tộc hoàng tộc. . . . . . Thất lễ thất kính. Chẳng qua là quân đội liên hiệp của Tuyên Hướng đối với Bách Linh chiến sự đã kết thúc, đã ở trên đường khải hoàn, điện hạ. . . . . . Không biết?”
Bình luận truyện