Chương 26: Một Chút Nuối Tiếc
"Bố có thể tìm giúp con một vài bảng điểm tuyển sinh của trường Giang Châu những năm gần đây được không ạ? Và tất cả điểm của các môn nghiên cứu chuyên sâu nữa." Thường Nhạc vô cùng nghiêm túc nói với bố của mình.
Một nhà ba người đang ngồi trong phòng khách xem Tivi, nghe xong mẹ An Hân liền lấy điều khiển nhấn nút tắt rồi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Nhạc Nhạc, con định làm gì vậy?" Thanh âm của bà ẩn chứa sự vui mừng.
Sau đó Thường Nhạc liền nói cho bà biết: "Con muốn thi vào đại hoc Giang Châu."
"Thật sao?" Mẹ An Hân bị niềm vui làm cho đầu óc trở nên mụ mị. Hoàn toàn quên mất rằng việc này quan trọng nhất vẫn chính là điểm số.
"Vâng." Thường Nhạc thập phần kiên định. Để đưa ra quyết định cô đã mất hẳn một ngày một đêm để suy nghĩ. Cuối cùng xác định được nguyện vọng nên cô phải thật cô gắng.
"Sau này con cần phải hết sức cố gắng, nếu vậy việc đủ điểm trúng tuyển là điều có thể."
Lý Hướng Tiền thản nhiên mở miệng: "Ứng dụng toán học chuyên nghiệp ở đại học Giang Châu rất tốt, nếu con có thể thi đỗ, tương lai liền có thể vào phòng thí nghiệm làm quản lí đồ nghiên cứu."
Mẹ An Hân nghe xong liền cảm thán: Không hổ là một người cha tốt, đã vạch sẵn đường đi cho con gái mình rồi.
"Thường Nhạc, con phải thật cố gắng. Ở chỗ làm của bố con có đãi ngộ rất tốt." Mẹ An Hân khích lệ cô.
"Điểm thấp nhất để có thể đỗ môn ứng dụng toán học là 714 điểm." Lý Hướng Tiền vừa nói xong, mẹ An Hân liền im lặng.
"Còn tận hơn một năm học, nếu cố gắng thì vẫn có hi vọng." Lý Hướng Tiền nói, xem như khích lệ con gái mình.
"Bố, mẹ con đi học bài đây." Thường Nhạc trước giờ chưa từng cảm thấy học tập quan trọng đến như vậy nhưng bây giờ cô đã biết. Hơn nữa 700 điểm đối với cô mà nói tựa một đỉnh nói lớn, tuy nhiên không phải vì vậy mà cô từ bỏ. Núi Everest hiểm trở đến thế còn có người chinh phục được, vậy nên cô phải bắt đầu cố gắng. Tiếp tục cố gắng hơn nữa không biết chừng có thể tiến gần hơn tới thành công.
Chờ đến khi Thường Nhạc trở về phòng, mẹ An Hân mới bắt đầu "bày tỏ" quan điểm với chồng mình: "Đặt kì vọng vào con gái là chuyện tốt nhưng chúng ta cũng không thể quá kì vọng. Làm vậy sẽ khiến con cảm thấy áp lực, lúc đó ông nên nói cho con biết điểm sàn thấp nhất để đỗ đại học là bao nhiêu. Như vậy không phải động viên cho con hơn hay sao?"
Lý Hướng Tiền gật đầu tỏ vẻ đã biết. Thực tế ông không hề nắm rõ điểm sàn tuyển sinh của các môn khác, môn duy nhất ông có thể trả lời chắc hẳn là môn ứng dụng toán chuyên nghiệp.
****
"Tớ đang bận học rồi." Thường Nhạc nói với Thẩm Duyệt.
"Vậy cậu học đi." Thẩm Duyệt vừa tiễn giáo viên trở về, cô luôn cảm thấy một ngày học tập này khiến cả thể xác lẫn tinh thầm mỏi mệt.
"Được, mà tớ phải sửa tiểu sử trên QQ đã." Thường Nhạc cúp điện thoại xong mở giao diện QQ nhấn vào phần chữ kí riêng [1] sửa lại một chút. Cô xóa câu trước kia: "Đáng yêu không mãi mãi tồn tại, chỉ có sự đáng yêu của tớ tồn tại mãi mãi mà thôi." thành "Bế quan học tập..." Nhìn chữ kí riêng mới được đồng bộ trên tường trang cá nhân QQ khiên Thường Nhạc cảm thấy hết sức hài lòng. Cô tắt giao diện QQ đi, sẽ rất lâu nữa mới dùng lại nó.
[1] Dạng như tiểu sử trên Facebook.
Rồi sau đó cô đành bấm bụng xóa hết các app truyện tranh, app xem video...
điện thoại của cô lúc này liền trở nên trống rỗng. Cô phảng phất nghe được tiếng cõi lòng nát tan.
"Phải quyết tâm lên Lý Thường Nhạc!" Cô nghĩ vậy liền buông điện thoại xuống, mở sách giáo khoa ra.
Hôm nay Hà Tri Túc nói rằng vừa thi xong nên cho cô nghỉ một ngày, Thường Nhạc vốn là muốn chìm đắm trong mục tiêu mà cô đã từng đặt ra, không muốn nghĩ về việc học hành. Nhưng hiện tại thì khác, cô bắt đầu mở sách ra ôn tập... Cô - Lý Thường Nhạc cũng có một ngày như này sao?
Thầy giáo vẫn chưa giảng tới chương mới, mà kiến thức của cô trong mấy tháng gần đây lại rất vững vàng, cho nên phần này cô sẽ để lúc khác học lại.
Cô lấy từ trong giá sách ra một quyển sách giáo khoa cùng với các tài liệu ôn tập. Lúc này cô lại tìm thấy quyển sách giáo khoa vật lí lớp mười. Nhìn qua kiến thức liền phát hiện sắp tới sẽ học phần nâng cao của kiến thức này.
Tuy rằng sau này vẫn được ôn tập lại nhưng giáo viên thường giảng bài rất nhanh, sẽ không giống những lần đầu mà giảng giải chi tiết.
Cô cầm quyển sách giao khoa vật lí chạy ra khỏi phòng.
"Mẹ, con qua tìm thấy giáo Tiểu Hà để học đây." Không đợi mẹ trả lời cô liền chạy nhanh đi.
"Đứa nhỏ này..." Mẹ An Hân cảm thán rồi sau đó quay sang hỏi: "Ông nói xem, tại sao con bé lại đột nhiên muốn thi vào đại học Giang Châu?"
Lý Hướng Tiền dùng sự trầm mặc để thể hiện rằng ông cũng không rõ chuyện này.
"Chúng ta không phải có căn nhà bên đó (Giang Châu) hay sao. Nên dọn dẹp dần dân, sau này để cho Thường Nhạc ở lại đó. Ký túc xá thường rất đông người, không thích hợp để học tập." Mẹ An Hân từ lâu đã có suy nghĩ này, Lý Hướng Tiền như cũ vẫn không có phản ứng.
Khu nhà kia đúng là cách trường học rất gần do được đơn vị phân chia. Tuy vậy nhưng chỉ thích hợp cho công viên chức ở chẳng hạn như họ không muốn tốn quá nhiều thời gian vào việc di chuyển. Gia đình Thường Nhạc cũng từng chuyển tới đó ở một thời gian nhưng cuộc sống ở đó khá gò bó vậy nên căn nhà kia liền bị bỏ trống.
****
Một điều nằm ngoài dự đoán của cô đó là Hà Tri Túc không hề hỏi cô tại sao lại ở đây mà đã trực tiếp mở cửa cho cô vào.
Thường Nhạc lập tức đi tới bên bàn học, đem sách giáo khoa đặt lên trên rồi sau đó ngó nghiêng xung quanh nhằm tìm kiếm một chiếc ghế tựa. Lúc nhìn thấy nó cô liền phát hiện Hà Tri Túc đã đem tới trước mặt mình.
"Hôm nay cậu muốn học cái gì?" Anh hỏi sau đó nhẹ nhàng đảo mắt qua quyển sách giáo khoa mà cô mang tới. Những quyển sách này anh vẫn còn nhớ, là sách lớp 10, cô muốn học lại sao? Thành tích học tập trước đó của cô khá kém, cấu trúc căn bản không nắm chắc. Tuy vậy nhưng cô vẫn biết đường học lại để nắm chắc kiến thức, xem ra cô bé này cũng rất thông minh.
"Những kiến thức mới sau này tôi sẽ chăm chỉ nghe giảng, bây giờ cậu có thể dạy cho tôi những kiến thức cũ được không? Tôi vừa giở lại xem, những kiến thức đó cùng với kiến thức sau này khá liên quan tới nhau. Những bài cũ này cậu giảng lại cho tôi một phần bởi những phần này tôi nắm không chắc. Còn những phần này tôi sẽ tự học, có gì không hiều sẽ hỏi cậu. Cậu thấy sao?" Thường Nhạc nói xong câu cuối cùng không biết tại sao lại có chút lo lắng. Vì thế cô liền hỏi thêm câu: Cậu thấy sao, xem như hỏi ý kiến Hà Tri Túc.
"Có thể." Hà Tri Túc không chút ngần ngại liền đồng ý.
Hai người ngồi cạnh nhau bắt đầu học tập, đến tận khi kim đồng hồ chỉ 12 giờ đêm Thường Nhạc mới dừng lại.
"Muộn rồi, tôi về ngủ đây. Cậu ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."
"Được." Hà Tri Túc nói, sau đó tiễn cô ra tận cửa. Đợi đến tận khi cô về nhà an toàn anh mới trở lại trong nhà. Từ lúc ngồi xuống bàn học, tâm anh đã sớm loạn.
Suốt cả một buổi tối, anh đều không cách nào tập trung vào việc học, nghĩ lại những lời cô nói, nhưng việc cô làm anh liền cảm thấy rất... Tò mò. Cô tại sao lại thay đổi đến như vậy? Cô vì cái gì mà bắt đầu nỗ lực? Tâm tư của cô giờ đây khiến anh cảm thấy có chút bất lực hẳn là do anh không thể đoán được nó nữa rồi.
Cũng vẫn là buổi tối ngày hôm nay, cô chỉ yên tĩnh làm bài, một câu cũng chẳng hỏi anh. Anh vụng trộm liếc qua, cô học hành rất nghiêm túc. Nếu tâm không chứa tạp niệm thì anh liền có thể khẳng định rằng cô đang cố gắng học tập. Chỉ là sẽ có một ngày nào đó cô sẽ không cần tới anh nữa.
Anh nên cảm thấy bản thân được giải thoát mới đúng chứ, về sau sẽ không phải dạy cô học nhưng mà... Anh lại cảm thấy rất tiếc nuối.
Thường Nhạc về đến nhà liền nằm lên giường thiếp đi luôn, chẳng suy nghĩ gì nữa, cái gì không muốn nghĩ. Đối với cô mà nói, bây giờ phải thật cô gắng học tập để sau này có thể đỗ vào đại học Giang Châu, chung trường với Hà Tri Túc chính là mục tiêu lớn nhất của cô.
****
Mấy ngày sau, điểm thi tháng cuối cùng cũng được công bố, bài thi được lần lượt được đưa đến từng lớp. Thường Nhạc thi được 578 điểm, cao hơn lần trước những hơn 100 điểm. Thứ tự có sự thay đổi lớn từ 420 lên tận 276. Lần này thầy giáo còn cố ý biểu dương Thường Nhạc tuy vậy nhưng Thường Nhạc lại chẳng mấy vui vẻ bởi cô không hoàn thành được mục tiêu mà Hà Tri Túc đưa ra - lọt vào top 200.
Thứ tự xếp hạng trước cô cạnh tranh cực kì khốc liệt, kém một vài điềm liền có thể tụt xuống vài hạng, mà lần thi này có rất nhiều người bằng điểm nhau nữa... Thường Nhạc lần này môn thi kém nhất chính là ngữ văn. Cô Bạch chắc hẳn chưa nhìn bảng điểm nếu không chắc chắn Thường Nhạc sẽ bị "Hỏi".
"Ngữ văn chỉ được 58 điểm, mặt trước đều ổn nhưng tại sao mặt sau phần viết văn lại bị điểm thấp như vậy? Cậu có thể giải thích lúc thi văn cậu đã làm gì không hả Lý Thường Nhạc?" Giọng điệu của Hà Tri Túc mơ hồ có phần tức giận. Thường Nhạc giống như chú chim cút lẳng lặng cúi đầu sau đó nói: "Tôi ngủ quên mất, tất cả đáp án đều là trong lúc mơ màng viết ra. Mãi sau tỉnh hẳn thì đã không kịp để viết hết, tôi cũng cố gắng hoàn thiện đủ từ rồi."
Thường Nhạc thầm nghĩ: Nếu học sinh của cô phạm phải sai lầm này, không chừng cô sẽ vì thế mà "Đánh" cho người đó một trận, để giúp người đó nhớ thật kĩ việc 'Không được tiếp tục phạm phải loại sai lầm này nữa."
Hà Tri Túc ngoài suy đoán thở dài một tiếng sau đó nói với cô: "Lần thi tiếp theo không cần quá lo lắng, nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Được." Thường Nhạc thấy Hà Tri Túc không tức giận liền yên lòng hơn.
"Mục tiêu của cậu vào kì thi giữa kì tới sẽ phải lọt vào top 200."
Thường Nhạc không vì mục tiêu này mà bị dọa sợ, cô nhìn qua bảng xếp hạng, người đứng thứ hạng 200 đạt 632 điểm... Cũng không mấy bất ngờ. Ngữ văn lần tới cô có thể cố gắng thi được 100 điểm, so với 58 điểm lần này cao hơn những 42 điểm. Nói cách khác nếu cô cố gắng hơn thì điểm số có thể tăng thêm tận 42 điểm. 572 cộng với 42 sẽ bằng 620 điểm.
Cô bỗng nhiên lại có thêm động lực, chỉ cần cố gắng hơn nữa liền có sự thay đổi lớn xảy ra. Có thể từ thứ hạng ngoài 400 xuống dưới 300 đã là một bước tiến lớn đối với cô, tiếp tục vượt qua giới hạn của bản thân là điều không khó!
"Tôi thể cố thi vào top 150." Thường Nhạc cười.
Hà Tri Túc nhìn cô tự tin tươi cười, trong lòng có chút rung động. Lần thi trước cô còn không tự tin rằng bản thân lọt top 350 nữa. Anh cảm nhận được nguồn năng lượng mà cô truyền đến và anh cũng vì cô vui vẻ mà hạnh phúc.
"Cậu thi lần này đứng hạng mấy thế?" Thường Nhạc chỉ mải để ý đến thành tích của mình mà quên không hỏi xếp hạng của anh.
Cô trực tiếp lật đến trang thứ nhất trong bảng điểm. Học sinh đứng hạng nhất vẫn như cũ là Hà Tri Túc. Thành tích môn Toán, Tiếng Anh và Lý đều đặt điểm tối đa, duy chỉ có môn văn thi được 130 điểm, tổng là 730.
Cho nên không thể nào so sánh bản thân mình với cậu ấy được, như vậy chỉ khiến bản thân thêm tức giận mà thôi.
Bình luận truyện