Nhất Thực Thiên hạ

Chương 7: Thực hiện lời hứa



Di Nguyệt Lâm đối với biểu hiện của các nhi tử cảm thấy thoả mãn, nhất là bài thơ đơn giản của tiểu nhi tử mượn ánh trăng giãi bày nỗi nhớ quê hương, không tệ không tệ.

Di Nguyệt Thụy thở phào nhẹ nhõm, cửa thứ nhất qua. Quay đầu nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, phát hiện y tự tiếu phi tiếu nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu, hừ, ta sẽ bắt ngươi thực hiện lời hứa của ngươi .

Nụ cười trên môi Di Nguyệt Lãnh càng sâu thêm.

“Đây là đề thứ hai, các ngươi làm một bài thơ về mùa xuân a.” Di Nguyệt Lâm đưa tay vuốt cằm, thu thần sắc của mọi người phía dưới vào đáy mắt. “Lúc này bắt đầu từ Thụy nhi đi.”

“A!” Sao có thể như vậy, hắn còn chưa nghĩ ra được nha.

“Thất đệ, ngươi còn a cái gì, phụ hoàng đang chờ !” Di Nguyệt Hạo thúc giục, Di Nguyệt Lãnh lạnh lùng nhìn hắn, “Phải để cho thất để một chút thời gian, hay là nhị đệ đã nghĩ ra được, ngươi nói trước đi?”

“Mùa xuân...... Mùa xuân......” Di Nguyệt Thụy đứt quãng nỗ lực suy nghĩ, Di Nguyệt Lãnh nghe được thanh âm của hắn, cho Di Nguyệt Hạo một cái liếc mắt lạnh lùng ý bảo im lặng.

Di Nguyệt Lâm bưng chén trà lên trước mặt, vừa mới đưa tới miệng, chợt nghe đầy Di Nguyệt Thụy vỗ tay, nói ra: “Xuân thiên bất tẩy táo, xử xử văn tử giảo, dạ lai ba chưởng thanh, bất tri tử đa thiểu.”

(Mùa xuân không tắm rửa, khắp nơi nơi muỗi cắn, hôm qua tiếng bạt tai, không biết chết nhiều ít)

Di Nguyệt Lâm một miệng phun trà ra, thái giám bên cạnh vội vàng tiến lên lau chùi. Di Nguyệt Lâm khoát khoát tay tỏ vẻ không có việc gì.

“Khụ khụ! Thụy nhi thật sự làm cho phụ hoàng chấn động a.” Trong lời nói là vui vẻ không che dấu.

Di Nguyệt Lãnh cũng chỉ xoay người, bả vai co lại co lại, chúng thái giám cung nữ đều cúi đầu, chắc hẳn đang nén cười.

Di Nguyệt Thụy xấu hổ đứng ở đó, hắn cũng biết bài thơ này có vấn đề. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhớ tới bài thơ mà cháu của hắn đi học ở trường về nói cho hắn biết a, về phần bản gốc xin chớ trách hắn, hắn đã quên.

Nhớ rõ lúc ấy chính hắn nghe bài thơ thì cũng lộ ra vẻ mặt như bọn họ, sau đó cảnh cáo cháu hắn không thể đem bài thơ này đọc cho đại ca nghe, bằng không sẽ bị lột da. Nhưng không ngờ có một ngày chính mình được bài thơ này cứu, cũng trở thành trò cười cho người khác.

“Tốt lắm, những người khác cũng không cần làm thơ, trẫm rất rõ khả năng của các ngươi.” Di Nguyệt Lâm khoát khoát tay khiến Di Nguyệt Hạo chuẩn bị đọc thơ không cần phải lên tiếng.

Di Nguyệt Hạo đen mặt đứng ở một bên, hắn vốn muốn thừa cơ hội này hảo hảo biểu hiện trước mặt Di Nguyệt Lâm, không ngờ bị Di Nguyệt Thụy phá hỏng. Ánh mắt oán hận bắn về phía Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt Lãnh lặng lẽ dịch lên phía trước, chặn tầm mắt của Di Nguyệt Hạo.

Di Nguyệt Thụy không chú ý tới động tác rất nhỏ của bọn họ, mà hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Lâm, chờ đề tiếp theo. Phải biết rằng đây là chuyện hắn quan tâm nhất hiện nay.

“Để ta nghĩ a!” Di Nguyệt Lâm nhìn biểu tình như tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch của Di Nguyệt Thụy, cảm thấy buồn cười, Di Nguyệt Lãnh từng nói đến lời hứa giữa hai người, xem Tiểu Thụy nhi mong muốn đi ra ngoài như vậy, làm phụ hoàng y đương nhiên không thể để cho hắn thất vọng.

“Phụ hoàng!” Di Nguyệt Thụy nhẫn không được, thúc dục, không cần phải treo hắn như vậy a.

“Dân dĩ thực vi thiên, ngươi dùng “thực” làm thơ a.” Rốt cục Di Nguyệt Lâm đưa ra đề thứ ba.

“Thực sao. Không thành vấn đề, các ngươi nghe.” Di Nguyệt Thụy nói rõ ràng, chậm rãi ngâm: “Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ”

(Gặt lúa ngày giữa trưa, mồ hôi rơi xuống đất. Ai ngờ trong mâm cơm, hạt hạt đều vất vả.)

Niệm xong, Di Nguyệt Thụy nhìn bốn phía. Thế nào, kinh ngạc nhé, khiếp sợ nhé. Chê cười thì hắn đem cả rương thơ ra cho mà xem, phải biết rằng đây là loại thơ cổ hắn nhớ rõ nhất. Xem ra có khi nhớ một hai loại thơ cổ như vậy cũng có tác dụng , đương nhiên may mắn là Di Nguyệt Lâm đã hỏi trúng vốn thơ của hắn.

“Không tệ a, Thụy nhi! Bài thơ này làm phụ hoàng rất thoả mãn.” Di Nguyệt Lâm gật gật đầu, tỏ vẻ vui mừng. Không ngờ nhi tử bị gọi là “Ngu ngốc” cũng có thể làm ra thi ca trác tuyệt như thế, khiến hắn cảm thấy rất an ủi.

Di Nguyệt Thụy âm thầm mừng rỡ, ngươi dám nói không hài lòng, thơ của nhân gia chính là được lưu truyền mấy trăm năm. Di Nguyệt Thụy nhìn Di Nguyệt Lãnh, cười đắc ý, hiện tại ngươi không còn cớ không cho ta ra cung... a. Đáng tiếc Di Nguyệt Thụy không biết được ý nghĩ trong lòng Di Nguyệt Lâm, nếu không hắn nhất định sẽ gặp trở ngại. Xem ra hình tượng “ngu ngốc” của hắn trong lòng mọi người là thâm căn cố đế a.

Di Nguyệt Lãnh buồn cười nhìn biểu tình đắc ý của Di Nguyệt Thụy, âm thầm lắc đầu.

-------------------------------------------------------

Từ đi ra khỏi điện Di Nguyệt Thụy đều ở trong trạng thái lâng lâng, thật tốt quá, vượt qua cuộc thi này biểu thị việc hắn có thể ra cung. Đây cũng là biểu thị hắn sẽ được đến nhiều nơi nhấm nháp mỹ vị, từng món ăn hiện lên trong đầu, nước miếng a nước miếng.

Bất quá hiển nhiên Di Nguyệt Thụy đã quên một sự kiện: Đó chính là những món hắn được ăn ở trong cung hắn đều chưa từng thấy qua, hơn nữa thức ăn trong nội cung đều là hạng nhất hạng nhì của Y Vân vương triều , mà thức ăn ở dân gian lại càng không so được với hoàng cung.

Tiểu Đắng Tử đi theo phía sau, thần tình tỏ vẻ hiểu rõ vì sao Di Nguyệt Thụy lai cao hứng, dù sao rất ít khi thất điện hạ được hoàng thượng khích lệ trong chuyện học hành, hôm nay được khen ngợi như vậy, thất điện hạ hưng phấn cũng là đúng. Nhưng hắn có chút nghi hoặc, có phải thất điện hạ hưng phấn quá mức hay không.

Trở lại Hồng Hiên cung, Di Nguyệt Thụy bảo Tiểu Đắng Tử thu thập y phục cùng ngân lượng, còn hắn thì ngồi ở đại sảnh uống trà chờ người đến thực hiện lời hứa.

Tiểu Đắng Tử vô cùng nghi hoặc về sự phân phó của Di Nguyệt Thụy nhưng vẫn tuân mệnh đi thu thập y phục cùng ngân lượng. Mà điện hạ cần loại y phục nào a?

Lúc Di Nguyệt Thụy uống đến chén trà thứ tư thì người hắn đợi rốt cục đã chậm rãi bước vào chính sảnh. Di Nguyệt Thụy vội vàng để chén trà trong tay xuống, vui vẻ nghênh đón y.

“Lãnh! Ngươi cho ta ra ngoài phải không!”

“Không cần gấp gáp như vậy, đã khi nào ta nuốt lời với ngươi chưa.” Di Nguyệt Lãnh ôn nhu cười cười, Di Nguyệt Thụy ngẫm cũng thấy đúng, ngược lại phát hiện sau lưng Di Nguyệt Lãnh là một người hắn chưa từng thấy qua.

Người đứng phía sau lưng Di Nguyệt Lãnh, trong lòng khó có thể tin vừa rồi chính mình rõ ràng nghe được thanh âm ôn nhu thế của thái tử, phải biết rằng trước mặt tất cả thuộc hạ, biểu tình và thanh âm của thái tử luôn luôn lạnh lùng trước sau như một. Nhìn Di Nguyệt Thụy, hắn cảm thấy minh bạch.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Chú ý tới ánh mắt Di Nguyệt Thụy hướng phía sau lưng mình, Di Nguyệt Lãnh mở miệng gọi: “Lôi Tư Nghị!”

“Có thuộc hạ!” Lôi Tư Nghị tiến về phía trước, quỳ gối trước mặt hai người.

“Thụy nhi, sau này hắn là thiếp thân thị vệ của ngươi, vô luận ngươi đi đâu cũng phải để hắn đi theo biết không?”

“Ta cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, sao luôn tìm người đi theo ta!” Người tự do như Di Nguyệt Thụy thật sự rất không quen có cái đuôi theo sau lưng, thật vất vả mới quen được việc Tiểu Đắng Tử đi theo, không ngờ bây giờ lại thêm một cái.

“Những người khác ta có thể không miễn cưỡngngươi, nhưng hắn nhất định phải đi theo, đặc biệt lúc ngươi ra cung. Hắn có thể bảo vệ ngươi lúc ngươi gặp nguy hiểm!”

Nhìn biểu tình kiên định của Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Ai, mỗi lần đều không tranh cãi được với y, chi bằng dứt khoát tiếp nhận, dù sao cũng chỉ là thêm một người mà thôi, không có việc gì.

Di Nguyệt Thụy đi đến trước mặt Lôi Tư Nghị, nhìn hắn. “Ngươi gọi là Lôi gì nhỉ?”

“Bẩm thất điện hạ, tiểu nhân là Lôi Tư Nghị.” Lôi Tư Nghị cung kính đáp.

“Lôi Tư Nghị quá khó đọc . Như vậy đi, ta gọi ngươi là Tiểu Trác Tử a. Dễ dàng nhớ.”

Lôi Tư Nghị hóa đá tại chỗ, không biết phản ứng như thế nào. Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, kéo Di Nguyệt Lãnh đến bên cạnh bàn, “Ngươi cao hứng là tốt rồi.”

Tiểu Đắng Tử mang những thứ Di Nguyệt Thụy cần, rảo bước tiến vào chính sảnh, chợt nghe thấy câu cuối cùng của Di Nguyệt Thụy. Vì vậy hướng Lôi Tư Nghị đã hóa đá thể hiện ánh mắt đồng tình.

Thấy những thứ trên tay Tiểu Đắng Tử, Di Nguyệt Lãnh quay đầu nói với Di Nguyệt Thụy: “Để ngươi ra ngoài một mình ta lo lắng, ba ngày sau ta cùng ngươi đi.”

Di Nguyệt Thụy nghe xong liền bảo Tiểu Đắng Tử mang những thứ đó trở lại buồng trong, nếu Lãnh đã nói ba ngày sau, vậy hắn sẽ chờ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện