Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 19



Đúng như dự đoán, những ngày kế tiếp An Thiếu Du phải nghênh đón thời kỳ bận rộn nhất trong năm, việc lớn việc nhỏ liên tiếp không ngừng, sinh ý và công việc bận bịu khiến hắn không có thời gian rảnh, chớ đừng nói chi là nghĩ tới Chanh Âm.

Một mình Chanh Âm ở sương phòng xa nhất phía Bắc, An Thiếu Du theo như ước định để một gã sai vặt đến hầu hạ sinh hoạt cho y, cũng không tìm y thị tẩm nữa, thời gian hai người gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Gã sai vặt kia không rõ tâm tư thiếu gia nhà mình, cũng không hiểu quá khứ hai người bọn họ, gã chẳng qua chỉ đơn thuần không giải thích được vì sao một người thân thế trong sạch như mình lại phải đi hầu hạ một nam kỹ thấp hèn như vậy? Gã không cam lòng, cũng không muốn, vì vậy thời điểm thấy thiếu gia không còn để ý người nam kỹ này nữa, gã liền bắt đầu bỏ mặc cương vị của mình, cả ngày không thấy bóng dáng, mà Chanh Âm cũng không ngoài ý muốn, đúng lúc, hiện tại y cũng không thích ứng được cảm giác bị người khác hầu hạ, gã sai vặt lơ là mình rất hợp ý y, cho nên cũng không nói thêm gì cả.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, trong lúc đó những trưởng bối kia của An Thiếu Du cũng chú ý tới sự tồn tại của Chanh Âm, bọn họ có tới thăm y vài lần, nhưng sự khinh miệt và xem thường tràn ngập trong mắt kia nhìn một cái cũng đủ thấy, Chanh Âm không nói nhiều với bọn họ, chẳng qua chỉ là một mực nghe mấy lời vũ nhục và phỉ nhổ kia thôi.

Nghe họ nói, dường như là lo lắng y hiện tại đã câu dẫn được An Thiếu Du, vì vậy mà chặt đứt hương khói An gia, nghe những lời này Chanh Âm thầm buồn cười, bây giờ có ai mà không biết An gia chính là không bao giờ thiếu cái gọi là “người thừa kế” chứ, điều mà những lão gia hỏa này sợ hẳn là An Thiếu Du tặng vị trí đương gia lại cho những người Phân gia khác, bọn họ làm như vậy có khác gì cách làm của Bản gia trước đây đâu!?

“Nói chung, ngươi không cần nghĩ tới việc trở lại cuộc sống trước kia nữa, nói cho ngươi biết qua ít ngày nữa Thiếu Du sẽ thành thân!” Lưu lại những lời này, An Kế Vũ hung hăng đóng sầm cửa rời khỏi phòng của y.

Chanh Âm thấy ông rời đi, lúc này mới thu lại biểu tình cứng nhắc, rủ mắt thở dài một tiếng, sau đó tiến lên đóng cửa phòng giam lại rồi quay về rót một chén nước uống cho đỡ sợ.

An Kế Vũ ba ngày quậy một trận nhỏ, năm ngày quậy một trận lớn mà thăm hỏi y đã quen lắm rồi, nhưng mỗi lần ông đều nói những lời này, cũng không thấy chán sao?

Y biết ông nghĩ gì, người phụ thân này nhất định là vì suy nghĩ cho tiền đồ của con trai mình, tìm mọi cách để loại bỏ cái chướng ngại trên đường là y đây, nếu không phải bởi vì sợ con trai nghi ngờ, nói không chừng ông đã tính toán bán y lần thứ hai rồi.

“Đúng là vất vả mà!” Chanh Âm lắc lắc đầu nói.

Y cũng không có phiền não như vậy, sẽ không ai để ý y thế nào, cũng không có người đòi hỏi y lấy nữ nhân lưu lại huyết mạch, một người tự do tự tại tốt biết bao nhiêu!

Một người… tự do tự tại…

Một đêm này, An Thiếu Du ngoài dự đoán mọi người đi tới nơi ở của Chanh Âm, cảm giác được sương phòng phía Bắc tĩnh lặng quạnh quẽ, hắn có chút bất mãn nhíu mày.

“Chanh Âm, người ta phái tới đâu?”

Hắn mở cửa phòng, chỉ thấy Chanh Âm ngồi một mình trước bàn dùng bữa, lập tức không vui hỏi.

“Hắn mệt mỏi, nên ta kêu hắn đi nghỉ ngơi trước rồi.” Những lời này là cái cớ Chanh Âm đã sớm suy nghĩ xong.

Nghe xong câu trả lời, sắc mặt An Thiếu Du lúc này mới chuyển tốt, đi tới bên người Chanh Âm ngồi xuống, Chanh Âm thấy hành động của hắn, cho là hắn muốn tới dùng cơm, đang muốn đi tìm một bộ bát đũa đến, ai ngờ lại bị An Thiếu Du ngăn trở.

“Không cần vội, ta đã cùng cha dùng qua bữa tối rồi, tối nay tới là muốn nói chút chuyện với ngươi.”

“Ừ.” Chanh Âm cũng không gấp gáp nữa, lẳng lặng ngồi xuống nghe, “Chuyện gì?”

An Thiếu Du nhìn nhìn sắc mặt Chanh Âm, nhếch miệng, hé môi muốn nói lại thôi.

Chanh Âm cũng cảm nhận được khác thường, không khỏi hiếu kỳ, vì vậy mở miệng trước hỏi: “Làm sao vậy?”

Người này trước đây rõ ràng là rất biết nói chuyện, đen hắn cũng có thể nói thành trắng, hiện tại đến tột cùng là đang muốn chơi trò gì?

Suy nghĩ hết lần này đến lần khác, An Thiếu Du vẫn cảm thấy cần phải tự mình nói cho y biết việc này, để tránh khỏi sau này phát sinh thêm rắc rối.

“Ta chắc là không bao lâu nữa phải thành thân rồi!”

“… Ồ.”

Có chút ngoài ý muốn, có chút kỳ quái, có chút hoài nghi, lại có chút hoài niệm…

“Đối phương là con gái một của lão bản Thuận Thiên tửu lâu Liễu Nhược Nhan, tuy rằng quen biết chưa lâu, thế nhưng nàng…”

“Vì sao phải nói cho ta biết?”

Chanh Âm liều mạng nói với chính mình, y không phải bởi vì đố kị mới đánh gãy lời hắn, y chỉ là tò mò, chỉ là tò mò —— tại sao phải nói cho y biết?

“Ta cảm thấy… Nếu như thành thân, ngươi phải biết…”

“A…”

Vì sao y phải biết? Bọn họ lại không có quan hệ đặc biệt gì… Kỳ quái…

Có điều vấn đề này Chanh Âm không có hỏi ra miệng, y lẳng lặng lắng nghe An Thiếu Du kể lể.

Liễu Nhược Nhan là một trong những đối tượng hẹn hò đông đảo của An Thiếu Du, chẳng qua vì sự quấy rầy của phụ thân, trong lúc cấp bách An Thiếu Du mới miễn cưỡng bớt chút thời gian rảnh rỗi đi gặp vị tiểu thư kia một lần, cái gọi là minh minh chi trung tự hữu thiên ý*, có lẽ duyên phận của hai người đã tới rồi! Lần đầu gặp gỡ, ấn tượng hai người đối với nhau đều không tệ, về sau bởi vì An gia cùng với tửu nghiệp của Thuận Thiên tửu lâu nảy sinh quan hệ, hai người thường xuyên gặp mặt, An Thiếu Du dần dần quen thuộc tính cách vị tiểu thư này.

*Minh minh chi trung tự hữu thiên ý: tất cả mọi việc xảy ra đều có an bài, do trời định.

Không giống với tiểu gia bích ngọc* trong tưởng tượng của hắn, cũng không phải tiểu thư khuê các giả dối hay ra vẻ, Liễu Nhược Nhan này được cha mẹ cưng chiều còn hơn thiên kim tiểu thư, có chút nhõng nhẽo có chút ngang ngược, đơn thuần hồn nhiên không hề che giấu lại khiến An Thiếu Du cảm thấy quen thuộc, nhìn một lần không quên.

*Tiểu gia bích ngọc: con gái rượu, con gái cưng.

Chanh Âm nghe hắn nói, ngược lại không cảm thấy nữ tử kia tốt bao nhiêu, nhưng trông thấy nhu tình lộ liễu trong mắt An Thiếu Du, y lời đến bên miệng vẫn cứng rắn nuốt xuống.

Quên đi, người yêu trong mắt hóa Tây Thi, bất kể nàng tốt hay không tốt, An Thiếu Du chắc chắn vẫn thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện