Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)
Chương 68
“… Cho nên ngươi đáp ứng rồi?”
Sau khi An Thiếu Du tỉnh ngủ, nằm ở trên giường nghe Chanh Âm giải thích chuyện đã xảy ra.
Hắn nghi hoặc nhìn Chanh Âm, chỉ thấy Chanh Âm ở một bên vừa gặm tuyết lê vừa lắc lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa, tính chờ ngươi tỉnh lại, hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
“Chiều theo ý ta?”
“Không hẳn, chẳng qua cảm thấy sau này nếu đã quyết định sống cùng nhau, vậy chuyện này nên là hai người bàn bạc xong rồi mới quyết định.”
Nghe vậy, An Thiếu Du sâu sắc nhìn y một cái, nhãn thần như vậy khiến Chanh Âm nhìn thấy, hết sức khó chịu.
“Này, ta nói ngươi có thể không cần dùng loại ánh mắt ‘nhà ta có con trai vừa mới trưởng thành’ kia nhìn ta hay không?” Chanh Âm quay đầu sang chỗ khác oán trách nói, “Ngươi cũng không phải là cha ta…”
Nghe thấy câu sau của y, An Thiếu Du cũng vô lực trở mặt xem thường, “Tùy ngươi vậy, ngươi nếu muốn đi thì đi, ta không quan trọng.”
“Cái gì không quan trọng, phải làm việc chính là ngươi, ta không có liên quan đến.” Chanh Âm trả lời hắn.
“Ta biết, bất quá ngươi cũng không được chạy trốn.” An Thiếu Du không tỏ ra yếu thế chút nào.
Hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, bớt đi ngăn cách nội bộ An gia, hoàn toàn lộ ra bản tính của mình, bầu không khí giữa hai người cũng không còn trầm lặng nặng nề như lúc trước, ngươi tới ta đi, không khí sôi nổi vô cùng.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Không thế nào cả, bất quá những chuyện có liên quan đến tửu nghiệp, ngươi cũng phải hảo hảo học một chút cho ta.”
Bị hắn nói một câu như thế, cảnh tượng bản thân mình bị An Thiếu Du ép buộc vào thư phòng đọc sách học thuộc lòng hơn mười năm trước bỗng nhiên một lần nữa hiện lên trước mắt, Chanh Âm nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
“Ta chợt nhớ tới có chuyện, cho nên…” Cười gượng đứng lên, Chanh Âm muốn lấy cớ rời đi.
Ai ngờ đến An Thiếu Du đưa tay một cái, đã chặt chẽ cố định y tại chỗ, “Sự tình còn chưa biết rõ, ngươi đi đâu vậy?”
“Còn có chuyện gì chưa rõ ràng?”
“Nhà lão bản ngươi ở chỗ nào? Một tháng trả thù lao bao nhiêu?”
Dù sao cuộc sống rất thực tế, nếu có thể nuôi sống Chanh Âm cùng mình, An Thiếu Du nhất định phải biết rõ ràng chuyện này.
“Ở Hoàng Thành, thù lao thì…”
“Bao nhiêu?”
Chanh Âm có chút lúng túng, so so hai ngón tay, “Lão bản nói là —— rất nhiều.”
“…”
Vì thế cứ như vậy, dưới sự nửa giới thiệu nửa dụ dỗ của lão bản Diệu Linh, Chanh Âm quyết định đồng ý đề nghị của hắn, bất quá An Thiếu Du thương thế chưa lành, bọn họ muốn lên đường nhất định phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Diệu Linh cũng một tiếng đáp ứng, đồng thời ngỏ lời sẵn lòng chi hết toàn bộ phí tổn sinh hoạt ở Ẩn Hạng cho hai người, Chanh Âm có chút ngượng ngùng nhận lấy, nhưng y vẫn kiên định, nói chỉ cần hai người bọn họ sau này cố gắng làm việc liền coi như là hoàn lại.
Đợi đến lúc đầu xuân, vạn vật sống lại, xuân ý dồi dào, trong Ẩn Hạng, Chanh Âm cùng với An Thiếu Du tổ chức một hôn lễ, mặc dù không có kiệu hoa náo nhiệt hay hỷ lễ hậu hĩnh, thế nhưng chỉ cần hai người hữu ý, ai lại đi so đo nhiều như vậy chứ?
Tối hôm đó, Ẩn Hạng thay đổi bầu không khí yên tĩnh thường ngày, rất náo nhiệt, cơ hồ nhà nhà đều treo lên lồng đèn đỏ, Chanh Âm cũng mừng thầm không thôi, mong mỏi bao nhiêu năm, thật đúng là không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Trên hỷ đường, Diệu Linh đảm nhiệm làm người chủ hôn, nhìn tân nhân hành lễ bái đường, trong mắt hắn cũng là ý cười khó giấu.
Sự náo nhiệt của hôn lễ kéo dài suốt ba ngày, nếu không phải sợ hai người bệnh cũ tái phát, e là không biết sẽ náo đến khi nào, hai người cũng chỉ có thể nói là vì họa được phúc.
Mà sau lại, Diệu Linh bởi vì bận việc buôn bán trong tiệm, liền đi trước một bước trở về Căng Uyên Lâu ở trấn nhỏ biên cảnh, đem toàn bộ trách nhiệm chiếu cố bọn họ đẩy hết lên người Bạch đại phu.
Bạch đại phu cũng một mực không rời đi, nghe đâu bị Diệu Linh nhờ vã, phải hộ tống hai người tới Hoàng Thành mới được.
Chanh Âm vẫn luôn nghi hoặc mối quan hệ giữa Tiểu lão bản cùng với Bạch đại phu, vì sao Bạch đại phu đối với Tiểu lão bản luôn là duy mệnh thị tòng? Y không hiểu, cũng thủy chung không hỏi ra miệng.
Những ngày sau hôn lễ trôi qua thư thản, An Dịch Nhiên kể từ lần đó về sau cũng không có động tĩnh gì, Chanh Âm và An Thiếu Du cũng vui vẻ sống yên ổn.
Mãi đến đầu hè, Bạch đại phu nói thân thể An Thiếu Du có thể lên đường, bọn họ mới chỉnh trang chuẩn bị xuất phát.
Ngày hôm nay trước khi đi, rất nhiều người quen trong Ẩn Hạng đều đến để đưa tiễn, sau khi cáo biệt từng người, hành trình lần này mới xem như là chính thức bắt đầu…
Chanh Âm không thôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy xe ngựa ra khỏi cửa thành, tòa tiểu thành cách mình càng ngày càng xa, trong lòng cũng không tránh được có chút thấp thỏm, nguyên tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không rời khỏi thành nửa bước, mà hôm nay… Đúng là thế sự vô thường!
Nhìn thấy y thở dài, An Thiếu Du mang theo mặt nạ vỗ vỗ tay y, nhẹ giọng nói: “Sau này chờ có thời gian rảnh, ta cùng ngươi trở lại.”
Biết hắn là đang an ủi mình, Chanh Âm tự đáy lòng cảm thấy thỏa mãn, cầm tay An Thiếu Du, quay người lại liền dựa vào trên người của hắn, “Được, chúng ta quyết định rồi, bất quá ngươi phải dẫn ta đi dạo khắp Hoàng Thành trước đã rồi mới nói sau.”
Yêu cầu của Chanh Âm An Thiếu Du không chút do dự đáp ứng, nhìn bộ dạng tình nồng ý mật này, Bạch đại phu thật sự rất muốn nói cho bọn họ biết, có lẽ suốt đời này sẽ bị nhốt ở Hoàng Thành, chẳng qua vì ngại mệnh lệnh của chủ tử, hắn vẫn cố nhịn xuống.
Qua hơn hai tháng, xe ngựa của bọn họ tiến vào Hoàng Thành, vốn Chanh Âm còn đang muốn nhân cơ hội này hảo hảo thưởng thức quang cảnh phồn hoa một chút, không nghĩ tới xe ngựa vừa mới vào thành đã bị một đám quan binh mạnh mẽ ngăn lại.
Đây là cái tình huống gì?
Đang lúc mọi người còn chưa rõ ràng tình hình, màn xe đột nhiên bị người xốc lên, từ bên ngoài đi vào một thiếu niên.
Thiếu niên bộ dáng lớn lên xinh đẹp, mày liễu mắt hạnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, da thịt trắng noãn nhìn như nhéo một cái liền chảy nước, Chanh Âm không quen, An Thiếu Du cũng không quen.
Đang khi bọn họ đang kỳ quái thì, thiếu niên kia mở miệng nói trước: “Họ Bạch, cuối cùng để cho Bản cung bắt được rồi!”
Giọng nói thiếu niên không khàn khàn trầm thấp giống nam hài, ngược lại lộ vẻ lanh lảnh thanh lệ của nữ hài… Không đúng, chờ một chút, Bản cung!?
Hai người nhất tề nhìn về phía Bạch đại phu, chỉ thấy trên mặt Bạch đại phu là vẻ bất đắc dĩ trước nay chưa từng có, giơ tay làm bộ dáng đầu hàng: “Công chúa điện hạ, xin ngài tĩnh táo một chút, dù sao tân nhậm ‘Tửu Chính*’ cũng đang ở chỗ này, ngài không cảm thấy nên hộ tống bọn họ nhậm chức trước hay sao?”
*Tửu Chính: danh hiệu tửu quan của triều đình.
Bị hắn nói một câu như thế, vị “thiếu niên” kia mới chú ý tới bên cạnh có người, vì vậy nàng lập tức thu liễm hết thảy, đi tới bên tai Bạch đại phu nói nhỏ mấy câu, Bạch đại phu khẽ cau mày rồi gật đầu một cái, phân phó Chanh Âm bọn họ không cần lo lắng, sau đó đứng dậy đi theo thiếu niên được gọi là “Công chúa” xuống xe ngựa.
Chanh Âm vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, Bạch đại phu cùng với thiếu niên đồng thời lên ngựa, hai người một trước một sau thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng nói chuyện.
“Tỷ tỷ sinh em bé, cho nên bọn họ bắt đầu ép Bản cung…”
“Ừ.”
“Bản cung cho đến nay cũng không chọn được ai vừa ý, cho nên chiếu theo ước định gả cho ngươi đi!”
“Được.”
“Ừ, vậy sau khi trở về là có thể thành hôn rồi…”
Sau đó còn nói thêm gì đó, Chanh Âm không nghe rõ, thế nhưng y nghe được một tiếng lanh lảnh —— “Khởi giá, hồi cung!”
Thu hồi ánh mắt, tâm tư Chanh Âm có chút hỗn loạn.
Chờ một chút, để y hảo hảo suy nghĩ, lão bản nói trong nhà có công việc cho bọn họ làm, công việc kia rất có lời, là kinh doanh tửu trang…
Thế nhưng, Công Chúa? Tửu Chính? Hồi cung?
Bọn họ là tới làm gì?
“Chanh Âm, lão bản ngươi đến tột cùng là làm cái gì?” An Thiếu Du đỡ đầu hỏi.
Hắn dĩ nhiên có thể trông thấy cuộc sống “an bình” về sau.
Hỏi y? Y làm sao biết?
“… Không phải là mở kỹ viện sao?”
Đúng vậy, mở kỹ viện!
—— Hoàn ——
Cuối cùng cũng hoàn rồi! *tung hoa*
Sau bao nhiêu lần làm rồi ngưng, lại làm rồi lại ngưng, cuối cùng nhà cũng hoàn thành được bộ đầu tay, thiệt là xúc động mà T^T
Hy vọng mọi người vẫn còn nhớ đến Nghiệt Duyện, còn nhớ đến Thiếu Du với Chanh Âm, hai người họ cuối cùng cũng có được cái kết viên mãn rồi. Truyện còn phiên ngoại, mọi người nhớ đọc nha!
Sau khi An Thiếu Du tỉnh ngủ, nằm ở trên giường nghe Chanh Âm giải thích chuyện đã xảy ra.
Hắn nghi hoặc nhìn Chanh Âm, chỉ thấy Chanh Âm ở một bên vừa gặm tuyết lê vừa lắc lắc đầu trả lời: “Vẫn chưa, tính chờ ngươi tỉnh lại, hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
“Chiều theo ý ta?”
“Không hẳn, chẳng qua cảm thấy sau này nếu đã quyết định sống cùng nhau, vậy chuyện này nên là hai người bàn bạc xong rồi mới quyết định.”
Nghe vậy, An Thiếu Du sâu sắc nhìn y một cái, nhãn thần như vậy khiến Chanh Âm nhìn thấy, hết sức khó chịu.
“Này, ta nói ngươi có thể không cần dùng loại ánh mắt ‘nhà ta có con trai vừa mới trưởng thành’ kia nhìn ta hay không?” Chanh Âm quay đầu sang chỗ khác oán trách nói, “Ngươi cũng không phải là cha ta…”
Nghe thấy câu sau của y, An Thiếu Du cũng vô lực trở mặt xem thường, “Tùy ngươi vậy, ngươi nếu muốn đi thì đi, ta không quan trọng.”
“Cái gì không quan trọng, phải làm việc chính là ngươi, ta không có liên quan đến.” Chanh Âm trả lời hắn.
“Ta biết, bất quá ngươi cũng không được chạy trốn.” An Thiếu Du không tỏ ra yếu thế chút nào.
Hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, bớt đi ngăn cách nội bộ An gia, hoàn toàn lộ ra bản tính của mình, bầu không khí giữa hai người cũng không còn trầm lặng nặng nề như lúc trước, ngươi tới ta đi, không khí sôi nổi vô cùng.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Không thế nào cả, bất quá những chuyện có liên quan đến tửu nghiệp, ngươi cũng phải hảo hảo học một chút cho ta.”
Bị hắn nói một câu như thế, cảnh tượng bản thân mình bị An Thiếu Du ép buộc vào thư phòng đọc sách học thuộc lòng hơn mười năm trước bỗng nhiên một lần nữa hiện lên trước mắt, Chanh Âm nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
“Ta chợt nhớ tới có chuyện, cho nên…” Cười gượng đứng lên, Chanh Âm muốn lấy cớ rời đi.
Ai ngờ đến An Thiếu Du đưa tay một cái, đã chặt chẽ cố định y tại chỗ, “Sự tình còn chưa biết rõ, ngươi đi đâu vậy?”
“Còn có chuyện gì chưa rõ ràng?”
“Nhà lão bản ngươi ở chỗ nào? Một tháng trả thù lao bao nhiêu?”
Dù sao cuộc sống rất thực tế, nếu có thể nuôi sống Chanh Âm cùng mình, An Thiếu Du nhất định phải biết rõ ràng chuyện này.
“Ở Hoàng Thành, thù lao thì…”
“Bao nhiêu?”
Chanh Âm có chút lúng túng, so so hai ngón tay, “Lão bản nói là —— rất nhiều.”
“…”
Vì thế cứ như vậy, dưới sự nửa giới thiệu nửa dụ dỗ của lão bản Diệu Linh, Chanh Âm quyết định đồng ý đề nghị của hắn, bất quá An Thiếu Du thương thế chưa lành, bọn họ muốn lên đường nhất định phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Diệu Linh cũng một tiếng đáp ứng, đồng thời ngỏ lời sẵn lòng chi hết toàn bộ phí tổn sinh hoạt ở Ẩn Hạng cho hai người, Chanh Âm có chút ngượng ngùng nhận lấy, nhưng y vẫn kiên định, nói chỉ cần hai người bọn họ sau này cố gắng làm việc liền coi như là hoàn lại.
Đợi đến lúc đầu xuân, vạn vật sống lại, xuân ý dồi dào, trong Ẩn Hạng, Chanh Âm cùng với An Thiếu Du tổ chức một hôn lễ, mặc dù không có kiệu hoa náo nhiệt hay hỷ lễ hậu hĩnh, thế nhưng chỉ cần hai người hữu ý, ai lại đi so đo nhiều như vậy chứ?
Tối hôm đó, Ẩn Hạng thay đổi bầu không khí yên tĩnh thường ngày, rất náo nhiệt, cơ hồ nhà nhà đều treo lên lồng đèn đỏ, Chanh Âm cũng mừng thầm không thôi, mong mỏi bao nhiêu năm, thật đúng là không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Trên hỷ đường, Diệu Linh đảm nhiệm làm người chủ hôn, nhìn tân nhân hành lễ bái đường, trong mắt hắn cũng là ý cười khó giấu.
Sự náo nhiệt của hôn lễ kéo dài suốt ba ngày, nếu không phải sợ hai người bệnh cũ tái phát, e là không biết sẽ náo đến khi nào, hai người cũng chỉ có thể nói là vì họa được phúc.
Mà sau lại, Diệu Linh bởi vì bận việc buôn bán trong tiệm, liền đi trước một bước trở về Căng Uyên Lâu ở trấn nhỏ biên cảnh, đem toàn bộ trách nhiệm chiếu cố bọn họ đẩy hết lên người Bạch đại phu.
Bạch đại phu cũng một mực không rời đi, nghe đâu bị Diệu Linh nhờ vã, phải hộ tống hai người tới Hoàng Thành mới được.
Chanh Âm vẫn luôn nghi hoặc mối quan hệ giữa Tiểu lão bản cùng với Bạch đại phu, vì sao Bạch đại phu đối với Tiểu lão bản luôn là duy mệnh thị tòng? Y không hiểu, cũng thủy chung không hỏi ra miệng.
Những ngày sau hôn lễ trôi qua thư thản, An Dịch Nhiên kể từ lần đó về sau cũng không có động tĩnh gì, Chanh Âm và An Thiếu Du cũng vui vẻ sống yên ổn.
Mãi đến đầu hè, Bạch đại phu nói thân thể An Thiếu Du có thể lên đường, bọn họ mới chỉnh trang chuẩn bị xuất phát.
Ngày hôm nay trước khi đi, rất nhiều người quen trong Ẩn Hạng đều đến để đưa tiễn, sau khi cáo biệt từng người, hành trình lần này mới xem như là chính thức bắt đầu…
Chanh Âm không thôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy xe ngựa ra khỏi cửa thành, tòa tiểu thành cách mình càng ngày càng xa, trong lòng cũng không tránh được có chút thấp thỏm, nguyên tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không rời khỏi thành nửa bước, mà hôm nay… Đúng là thế sự vô thường!
Nhìn thấy y thở dài, An Thiếu Du mang theo mặt nạ vỗ vỗ tay y, nhẹ giọng nói: “Sau này chờ có thời gian rảnh, ta cùng ngươi trở lại.”
Biết hắn là đang an ủi mình, Chanh Âm tự đáy lòng cảm thấy thỏa mãn, cầm tay An Thiếu Du, quay người lại liền dựa vào trên người của hắn, “Được, chúng ta quyết định rồi, bất quá ngươi phải dẫn ta đi dạo khắp Hoàng Thành trước đã rồi mới nói sau.”
Yêu cầu của Chanh Âm An Thiếu Du không chút do dự đáp ứng, nhìn bộ dạng tình nồng ý mật này, Bạch đại phu thật sự rất muốn nói cho bọn họ biết, có lẽ suốt đời này sẽ bị nhốt ở Hoàng Thành, chẳng qua vì ngại mệnh lệnh của chủ tử, hắn vẫn cố nhịn xuống.
Qua hơn hai tháng, xe ngựa của bọn họ tiến vào Hoàng Thành, vốn Chanh Âm còn đang muốn nhân cơ hội này hảo hảo thưởng thức quang cảnh phồn hoa một chút, không nghĩ tới xe ngựa vừa mới vào thành đã bị một đám quan binh mạnh mẽ ngăn lại.
Đây là cái tình huống gì?
Đang lúc mọi người còn chưa rõ ràng tình hình, màn xe đột nhiên bị người xốc lên, từ bên ngoài đi vào một thiếu niên.
Thiếu niên bộ dáng lớn lên xinh đẹp, mày liễu mắt hạnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, da thịt trắng noãn nhìn như nhéo một cái liền chảy nước, Chanh Âm không quen, An Thiếu Du cũng không quen.
Đang khi bọn họ đang kỳ quái thì, thiếu niên kia mở miệng nói trước: “Họ Bạch, cuối cùng để cho Bản cung bắt được rồi!”
Giọng nói thiếu niên không khàn khàn trầm thấp giống nam hài, ngược lại lộ vẻ lanh lảnh thanh lệ của nữ hài… Không đúng, chờ một chút, Bản cung!?
Hai người nhất tề nhìn về phía Bạch đại phu, chỉ thấy trên mặt Bạch đại phu là vẻ bất đắc dĩ trước nay chưa từng có, giơ tay làm bộ dáng đầu hàng: “Công chúa điện hạ, xin ngài tĩnh táo một chút, dù sao tân nhậm ‘Tửu Chính*’ cũng đang ở chỗ này, ngài không cảm thấy nên hộ tống bọn họ nhậm chức trước hay sao?”
*Tửu Chính: danh hiệu tửu quan của triều đình.
Bị hắn nói một câu như thế, vị “thiếu niên” kia mới chú ý tới bên cạnh có người, vì vậy nàng lập tức thu liễm hết thảy, đi tới bên tai Bạch đại phu nói nhỏ mấy câu, Bạch đại phu khẽ cau mày rồi gật đầu một cái, phân phó Chanh Âm bọn họ không cần lo lắng, sau đó đứng dậy đi theo thiếu niên được gọi là “Công chúa” xuống xe ngựa.
Chanh Âm vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, Bạch đại phu cùng với thiếu niên đồng thời lên ngựa, hai người một trước một sau thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng nói chuyện.
“Tỷ tỷ sinh em bé, cho nên bọn họ bắt đầu ép Bản cung…”
“Ừ.”
“Bản cung cho đến nay cũng không chọn được ai vừa ý, cho nên chiếu theo ước định gả cho ngươi đi!”
“Được.”
“Ừ, vậy sau khi trở về là có thể thành hôn rồi…”
Sau đó còn nói thêm gì đó, Chanh Âm không nghe rõ, thế nhưng y nghe được một tiếng lanh lảnh —— “Khởi giá, hồi cung!”
Thu hồi ánh mắt, tâm tư Chanh Âm có chút hỗn loạn.
Chờ một chút, để y hảo hảo suy nghĩ, lão bản nói trong nhà có công việc cho bọn họ làm, công việc kia rất có lời, là kinh doanh tửu trang…
Thế nhưng, Công Chúa? Tửu Chính? Hồi cung?
Bọn họ là tới làm gì?
“Chanh Âm, lão bản ngươi đến tột cùng là làm cái gì?” An Thiếu Du đỡ đầu hỏi.
Hắn dĩ nhiên có thể trông thấy cuộc sống “an bình” về sau.
Hỏi y? Y làm sao biết?
“… Không phải là mở kỹ viện sao?”
Đúng vậy, mở kỹ viện!
—— Hoàn ——
Cuối cùng cũng hoàn rồi! *tung hoa*
Sau bao nhiêu lần làm rồi ngưng, lại làm rồi lại ngưng, cuối cùng nhà cũng hoàn thành được bộ đầu tay, thiệt là xúc động mà T^T
Hy vọng mọi người vẫn còn nhớ đến Nghiệt Duyện, còn nhớ đến Thiếu Du với Chanh Âm, hai người họ cuối cùng cũng có được cái kết viên mãn rồi. Truyện còn phiên ngoại, mọi người nhớ đọc nha!
Bình luận truyện