Nhất Túy Hứa Phong Lưu
Quyển 1 - Chương 5: Lợi dụng::
Bắt đầu từ ngày thứ hai Long Phạm quả nhiên đáp ứng lời hắn, tự mình chiếu cố Lăng Lạc Viêm. Điểm này không chỉ ngoài ý muốn Lăng Lạc Viêm các trưởng lão cũng vạn phần kinh ngạc.
Tế ti trong tộc, địa vị chỉ đứng sau tông chủ, Long Phạm tế ti lại là người được tôn kính thậm chí là sùng bái nhất Xích Diêm tộc. Vô luận là thân phận của hắn, là trí tuệ hay là linh lực, không người nào có thể sánh bằng. Trong tộc không biết bao nhiêu nam nữ tôn thờ sùng kính, lại tự mình động thủ chăm sóc cho sinh linh đến từ dị thế đang chiếm cứ thân thể tông chủ, điều này có thể nào không khiến lòng người buồn bực? (cái số của anh nó là như thế, phải chấp nhận thôi)
Nhìn trước mắt tế ti đang đứng một bên, mà thiếu niên vẻ mặt lại thích ý bình yên dựa vào chiếc trường kỷ, ngắm nghía tửu dịch trong chén, sợi tóc bạch kim phất bên trán. Nguyên bản nên là một bộ dáng lạnh lùng, từ lúc sinh linh chiếm cứ thân thể lại hiện lên khí chất hoàn toàn tương phản, không chút để ý liếm đi tửu dịch ở bên môi, hướng một bên nâng nâng tay, “Châm rượu”
Bạch y mệ giơ lên, bàn tay ổn định mà trắng nõn lấy bầu rượu bên cạnh, rót đầy vào ly rượu nhỏ. Người châm rượu hơi hơi nhắm mắt như là đang trầm tư, lại như đang suy nghĩ, động tác không một chút đình trệ rót đầy nửa chén. Người đang nằm trên trường kỷ mang dáng vẻ thản nhiên đem ly rượu nhập khẩu, miệng chưa nói nửa từ tạ ơn.
Nham Kiêu nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng đã sớm buồn bực không thôi, lúc này lại cố gắng ngăn chặn ức chế, quả thực có thể nói là phẫn nộ.
Kia chính là Long Phạm tế ti! Dù tông chủ lúc trước cùng hắn có hiềm khích cũng không dám tùy ý ép buộc, càng đừng nói là hầu hạ người khác. Sinh linh không biết trời cao đất dày này lại sai bảo tế ti như chủ tớ?
Nham kiêu đang cầm văn thư (sách, tài liệu) trong tay, đứng trước cửa, chỉ cảm thấy trong lòng toát ra hỏa, ba bước hai bước tiêu sái đi vào. Phanh một tiếng, đem chồng văn thư đặt ở trên bàn, tiếng vang thật mạnh cùng lời nói tràn đầy tức giận không cam lòng, “Tế ti, đây là tư liệu trong tộc mà hắn muốn!”
Nên xưng hô là tông chủ lại dùng “Hắn” để thay thế, tuy Nham Kiêu tạm thời đáp ứng cung phụng hắn là tông chủ, theo đáy lòng lại vẫn không thể tiếp nhận được.
Lăng Lạc Viêm tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy lời nói tức giận của hắn, tay cầm ly rượu, liếc mắt nhìn lên chồng văn thư đang đặt trên bàn, “Đem lại đây cho ta xem” những lời này tự nhiên là đối với Long Phạm mà nói.
Bạch y nam nhân theo như lời hắn đem sách đặt trên tay nói, “Tông chủ cần mau chóng quen thuộc sự vụ trong tộc, đến lúc đó mới có thể ứng đối” Duyệt xem sổ sách trong tộc không phải do hắn đề ra mà chính sinh linh từ dị thế tự động yêu cầu. Điểm này hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng chỉ cần đối tông tộc có lợi, hắn cũng vui vẻ thực hiện.
Long Phạm đem văn thư đưa Lăng lạc Viêm, quay đầu nhìn Nham Kiêu, “Tộc có tộc quy, đối tông chủ bất kính, chính là tội lớn, Nham Kiêu trưởng lão lúc trước nói như vậy, đối tông chủ xưng hô, đã có ý bất kính”
Ngữ thanh chậm rãi, đôi mắt thâm thúy xa xăm thản nhiên nhìn Nham Kiêu, không thấy nửa điểm không duyệt, nhưng loại ánh mắt thản nhiên này lại khiến đáy lòng đang tức giận của Nham Kiêu lui nhanh xuống. Chưa từng thấy tế ti tức giận, tự nhiên càng chưa thấy hắn phẫn nộ, nhưng mỗi lần có người phạm điều sai, cho dù là bất luận kẻ nào nhìn thấy ánh mắt thản nhiên kia cũng sẽ tự nhiên cảm thấy hoảng sợ. Trong tộc tất cả mọi người đều cảm thấy linh lực của tế ti sâu không lường được, không người gặp qua kẻ nào có thể đối địch với tế ti. Tất cả đều tự hiểu, người cùng tế ti giao đấu nhất định thê thảm vô cùng.
Liếc mắt nhìn một cái giống như đối với việc này không hề có cảm giác, Lăng Lạc Viêm vẫn lật từng trang sách trong tay. Nham Kiêu tuy không cam lòng vẫn là khom người đối với thiếu niên đang ngồi trên trường kỷ dập đầu bái lạy, “Nham Kiêu đối tông chủ bất kính, thỉnh tông chủ thứ tội,”
Lăng Lạc Viêm không nói một lời, tiếp tục lật trang sách, giống như đối với Nham Kiêu đang cúi lạy hoàn toàn không tồn tại. Long Phạm nhìn Nham Kiêu đang quỳ trên mặt đất lại liếc mắt nhìn hồng y thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt lại, “Đi giới viện lĩnh phạt đi”
Giới viện chính là chỗ phạt những người chịu tội trong tộc. Trong đó có không ít tội nhân, cũng là chỗ hành hình. Nham Kiêu nghe xong lời này nháy mắt sắc mặt thay đổi, cắn răng lên tiếng, “Tuân mệnh”. Hắn không nghĩ đến tế ti thực vì sinh linh không biết lai lịch này mà phạt hắn, nếu không phải trước mắt tông tộc cần gấp một vị “Tông chủ” để gặp mặt Tộc trưởng của Liệt Diễm tộc, hắn tin tưởng tế ti tuyệt sẽ không để sinh linh này kiêu ngạo như thế.
Nham Kiêu lĩnh phạt mà đi, Lăng Lạc Viên đóng quyển sách trên tay, ngoảnh đầu nhìn thấy Long Phạm đang đứng thẳng hai mắt nhắm lại, “Hắn đi giới viện lĩnh loại hình phạt nào?”
Tên Nham Kiêu kia xem ra cá tính vô cùng thẳng thắn, không phải người dễ sợ hãi, nhưng mới vừa rồi qua khóe mắt chứng kiến, lúc hắn nghe đến giới viện chỉ trong khoảnh khắc sắc mặt đột biến khiến hắn hiếu kỳ. Đối tông chủ bất kính, Long Phạm muốn hắn lĩnh phạt, lĩnh chính là một loại hình phạt.
Đôi mắt đang nhắm không mở ra, bạch y nhân vẫn lẳng lặng đứng, ngữ thanh bình tĩnh, “Đối tông chủ bất kính, là tội nặng, đem linh phách chịu hành hình, thân thể không tổn hao gì, nhưng linh phách trong cơ thể chịu trăm loại tra tấn, cho đến khi linh thể đến cực hạn chống đỡ, ”
Lăng Lạc Viêm kinh ngạc nhướng mi, nghe đến tựa hồ không phải loại hình phạt nhẹ, thậm chí có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng. Nham Kiêu chỉ một câu bất kính, Long Phạm lại nửa điểm đều không lưu tình, muốn nói là Long Phạm đối với hắn có vài phần kính trọng, thành thật xem hắn như là tông chủ, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
Theo tư liệu trong tay, Xích Diêm tộc là một đại gia tộc. Trong tộc tông chủ xử lý các sự vụ đối ngoại, mà tế ti ngoại trừ nghe lệnh tông chủ, có thể toàn quyền phụ trách các nghị sự trong tộc. Mấy trăm năm qua Long Phạm làm tế ti trong Xích Diêm tộc, một bên là người trong tộc, một bên là sinh linh từ dị thế mà đến, hắn trung thành với một bên không cần phải bàn cãi. Nhưng ngay tại vừa rồi hắn lại vì một câu nói của kẻ khác đối với mình, một cái xưng hô, bắt trưởng lão trong tộc lĩnh phạt.
” Trăm năm chi ước có vẻ thập phần quan trọng?” Lăng Lạc Viêm có chút đăm chiêu lại lộ ra vài phần ý cười, ánh mắt hướng bóng dáng đang lẳng lặng đứng, quét trên người nam nhân nhắm mắt bất động,” Ước hẹn sắp đến, làm cho trưởng lão trong tộc thừa nhận ta, đối với trưởng lão thân phận không thấp thẳng thừng xuống tay, dùng uy tín của ngươi khiến bọn họ trong khoảng thời gian ngắn chấp nhận thân phận tông chủ của ta, Long Phạm, bọn hắn kính ngươi như thần, ngươi cũng không phải thánh thiện như bọn hắn suy nghĩ,”
Vì làm cho tông chủ tỉnh lại Long Phạm hao phí tánh mạng của các trưởng lão đến dị thế hấp thu linh thể, chính là dùng sinh linh như vật liệu để tu bổ linh phách bị tổn hại. Mà vì thể diện tông tộc, khiến cho vị tân “Tông chủ” này có thể thuận lợi thực hiện trăm năm chi ước, đạt được sự tán thành của mọi người, hắn giết gà dọa khỉ, phạt trưởng lão Nham Kiêu lúc trước đối với việc này phản đối sau lại bất kính với “Tông chủ”….
Hướng một chỗ mà nhìn, hắn làm hết thảy là vì tông tộc, nhưng đứng ngoài cuộc xem ra, này Long Phạm căn bản là một người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thậm chí vì làm cho hắn hợp tác, này tế ti cao cao tại thượng, người người kính ngưỡng, sẵn lòng thuận theo ý hắn, tại bên người hắn làm phó. Long Phạm, bạch y nam nhân này, tựa hồ là người vĩnh viễn tách biệt trần thế, không thể không làm cho hắn bội phục nhưng đồng thời cũng khiến hắn sinh ra cảnh giác.
Ở thế giới kia hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, mà đến thế giới cổ quái này, vì sống sót hắn lại phải để cho nam nhân như thế lợi dụng. Vì lo lắng cho an toàn lúc sau, hắn nên sớm lo liệu hảo đường lui mới được.
“Thánh thiện? ” Dường như cảm thấy buồn cười, người đứng yên một bên đang nhắm mắt từ từ mở ra, nhợt nhạt u lam bên trong đáy mắt xẹt qua một tia mà Lăng Lạc Viêm xem như đang giễu cợt, trong lời nói vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh thiển đạm, ” Long Phạm không nghĩ mình là thần, tự nhiên càng không nói đến thánh thiện, ta làm tất thảy mọi chuyện, chỉ là bổn phận của một tế ti. “
Cho đến bay giờ đều là vì bổn phận, gần ngàn năm qua hắn không để ý quanh mình mọi người như thế nào. Tóm lại kết cục cuối cùng cũng chỉ là một chữ “tử”. Nhìn thấy nhiều lắm, vì vậy không đối với bất cứ sinh linh nào sinh ra cảm xúc, chỉ cần làm tốt bổn phận, người bên ngoài nhìn hắn như thế nào hắn đều biết, nhưng đối với hắn, không liên hệ.
Ngay tại mới vừa rồi, sinh linh đến từ dị thế lại nói ra như vậy làm cho hắn có vài phần ngoài ý muốn. Không giống những người khác kính sợ hắn, từ lúc đầu đã nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích cùng cảnh giác, có thể đem sự vật nhìn thấu triệt như thế, sinh linh này quả thật không giống người thường.
Nắng mai xuyên qua màn treo long lanh điểm xuyến phòng thất, Long Phạm nhìn thiếu niên đang dựa vào trường kỷ bên khung cửa sổ, tay cầm ly rượu, ánh mắt dừng trên người mình quan sát mang theo vài phần ý cười, còn có, trong đáy mắt cất giấu một cảm giác đề phòng, “Ta có nói qua cho ngươi chưa, đối với người như ngươi, từ trước đến nay ta đều rất thưởng thức, ”
Vì mục đích của chính mình lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng được, đó cũng là cách của hắn, nếu không phải như vậy hắn căn bản không thể sống đến ngày hôm nay. Với cùng loại người, hắn đương nhiên là thưởng thức, nhưng đồng thời hắn cũng biết hợp tác với người như vậy có bao nhiêu mạo hiểm.
” Đa tạ tông chủ.” bởi vì vẻ tán thưởng hòa cùng cảnh giác đề phòng giấu trong đáy mắt hắn, Long Phạm trên mặt nở ra một tia cười, thâm trầm, tĩnh mịch thản nhiên cười, cúi đầu thi lễ. Y bào sạch sẽ không mang bất cứ trang sức nào trên người dưới ánh mặt trời sáng lạng, thuần bạch tinh khiết.
Thu hồi ánh mắt trên bóng dáng thuần bạch, Lăng Lạc Viêm tiếp tục lật tư liệu trong tay. Hắn cùng Long Phạm trong lúc đó là quan hệ lợi dụng, điều này không cần nói hai người trong lòng đều thập phần rõ ràng. Mà hiện tại bị vây ở tình thế bất lợi là hắn, nếu không sớm hiểu rõ nơi này, rất hiếm có cơ hội sống sót.
Hắn không biết chính mình còn có thể sống ở trên thế giới này bao lâu.
Theo tư liệu trên tay, nơi này không chỉ là một thế giới khác thường, thậm chí căn bản là không bình thường. Tuy nơi này so với thế giới cổ đại mà hắn biết không sai biệt lắm, nhưng ngoại trừ y phục, ăn mặc, còn rất nhiều thứ bất đồng.
Hách Vũ tại thiên, Đồ Lân ngự thủy. Từ thuở ban sơ hai vị thần nhân phân chia đem lực lượng ban cho thế gian. Khi đó con người có khả năng sử dụng linh lực biến thành linh thú, vạn vật đều có tâm linh, cũng có loại thú có khả năng hóa thân thành người, thậm chí kì hoa dị thảo cũng có đủ linh khí….
Lúc ấy người kế thừa Hách Vũ cùng Đồ Lân lực được nhân gian tôn sùng là người đứng đầu thiên địa. Tình cảnh lúc đó, khắp tứ hải có người có khả năng hóa thành linh điểu bay liệng, có người lại biến thành thanh long ngự thủy, thú vật hóa người, cỏ cây thành tinh…..
Hắn không thể tưởng tượng tình cảnh khi đó là như thế nào, mà người đời hiện nay cũng không thể tưởng tượng đến. Theo tư liệu, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm, người có thể sử dụng linh lực không quá nhiều, linh lực cũng tiêu biến gần như đánh mất. Tổ tiên của Xích Diêm tộc nghe nói chính là người kế thừa Hách Vũ lực, lấy hỏa làm chính, cái gọi là Hách Vũ có thể khống chế hỏa, có khả năng sử dụng tường thiên chi thuật (thuật bay liệng), càng trở nên là chuyện trong truyền thuyết.
Còn các tộc khác không được ghi chép tỉ mỉ, không biết đến tột cùng như thế nào. Nhưng Xích Diêm tộc trải qua năm tháng lâu đời đã dần dần suy bại, trong tộc trẻ con có đủ linh phách càng ngày càng ít, nếu qua thêm mấy thế hệ nữa chắc chắn lại càng thưa thớt.
Vinh hiển trước kia giờ suy tàn, Xích Diêm tộc không còn là Xích Diêm tộc của vạn năm trước cùng Đồ Lân lực – tên là Ngân Diệu tộc nắm trong tay sinh linh thế gian, mà chẳng qua chỉ là một trong các tông tộc hiện nay còn tồn tại. Nhớ lại quá khứ vinh quang đã mất, cũng không phải bị kéo xuống thành một tông tộc nhỏ yếu, nhưng cũng không được xưng là cường đại tông tộc.
Lật xem tư liệu của Xích Diêm tộc, Lăng Lạc Viêm cố ý tìm kiếm vừa lúc trước nghe Long Phạm nói qua chính là Liệt Diễm tộc. Cùng Xích Diêm tộc có trăm năm chi ước, cũng là ngọn nguồn mọi chuyện. Phía trước phía sau các tư liệu về Liệt Diễm tộc, có nhắc tới cũng chỉ là sơ sài, tựa hồ là một phần của Xích Diêm tộc, hay nói cách khác bị Xích Diêm tộc xem như kẻ phản bội.
Từ trong tộc phân ra thành hai, cùng Xích Diêm tộc có trăm năm chi ước….Đem ly rượu nhấp môi một ngụm uống hạ, Lăng Lạc Viêm trầm ngâm, như vậy xem ra trăm năm chi ước kia quả nhiên không hề đơn giản, Long Phạm không tỉ mỉ nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng đã đoán được một phần.
Trang giấy không ngừng được lật sang, gió nhẹ phất động màn che bên cạnh. Hồng sam thiếu niên mang theo diện mạo không tương xứng với vẻ trầm tư đầy hưng vị, tiếp tục chăm chú đọc tư liệu trong tay, sợi tóc nhợt nhạt ánh kim gần phía sau gáy rời khỏi búi tóc, tản mát bay nhè nhẹ dưới ánh mặt trời làm lóe lên sắc bạch kim nhàn nhạt, hồng y như máu trên người hắn không người nào có thể khinh thường màu đỏ sậm này.
Bên cạnh hắn, hương sen theo gió nhè nhẹ phiêu tán, tĩnh lặng tựa như người đang đứng thẳng không hề tồn tại, bạch y tóc đen tuyền, hạ đôi mắt xuống, cũng hạ xuống màu lửa nóng đang chiếu ra trong mắt. Sinh linh này không biết sẽ sống ở trên đời này bao lâu….
Nếu là giống như chín sinh linh kia tiêu tán, tựa hồ có chút đáng tiếc.
Tế ti trong tộc, địa vị chỉ đứng sau tông chủ, Long Phạm tế ti lại là người được tôn kính thậm chí là sùng bái nhất Xích Diêm tộc. Vô luận là thân phận của hắn, là trí tuệ hay là linh lực, không người nào có thể sánh bằng. Trong tộc không biết bao nhiêu nam nữ tôn thờ sùng kính, lại tự mình động thủ chăm sóc cho sinh linh đến từ dị thế đang chiếm cứ thân thể tông chủ, điều này có thể nào không khiến lòng người buồn bực? (cái số của anh nó là như thế, phải chấp nhận thôi)
Nhìn trước mắt tế ti đang đứng một bên, mà thiếu niên vẻ mặt lại thích ý bình yên dựa vào chiếc trường kỷ, ngắm nghía tửu dịch trong chén, sợi tóc bạch kim phất bên trán. Nguyên bản nên là một bộ dáng lạnh lùng, từ lúc sinh linh chiếm cứ thân thể lại hiện lên khí chất hoàn toàn tương phản, không chút để ý liếm đi tửu dịch ở bên môi, hướng một bên nâng nâng tay, “Châm rượu”
Bạch y mệ giơ lên, bàn tay ổn định mà trắng nõn lấy bầu rượu bên cạnh, rót đầy vào ly rượu nhỏ. Người châm rượu hơi hơi nhắm mắt như là đang trầm tư, lại như đang suy nghĩ, động tác không một chút đình trệ rót đầy nửa chén. Người đang nằm trên trường kỷ mang dáng vẻ thản nhiên đem ly rượu nhập khẩu, miệng chưa nói nửa từ tạ ơn.
Nham Kiêu nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng đã sớm buồn bực không thôi, lúc này lại cố gắng ngăn chặn ức chế, quả thực có thể nói là phẫn nộ.
Kia chính là Long Phạm tế ti! Dù tông chủ lúc trước cùng hắn có hiềm khích cũng không dám tùy ý ép buộc, càng đừng nói là hầu hạ người khác. Sinh linh không biết trời cao đất dày này lại sai bảo tế ti như chủ tớ?
Nham kiêu đang cầm văn thư (sách, tài liệu) trong tay, đứng trước cửa, chỉ cảm thấy trong lòng toát ra hỏa, ba bước hai bước tiêu sái đi vào. Phanh một tiếng, đem chồng văn thư đặt ở trên bàn, tiếng vang thật mạnh cùng lời nói tràn đầy tức giận không cam lòng, “Tế ti, đây là tư liệu trong tộc mà hắn muốn!”
Nên xưng hô là tông chủ lại dùng “Hắn” để thay thế, tuy Nham Kiêu tạm thời đáp ứng cung phụng hắn là tông chủ, theo đáy lòng lại vẫn không thể tiếp nhận được.
Lăng Lạc Viêm tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy lời nói tức giận của hắn, tay cầm ly rượu, liếc mắt nhìn lên chồng văn thư đang đặt trên bàn, “Đem lại đây cho ta xem” những lời này tự nhiên là đối với Long Phạm mà nói.
Bạch y nam nhân theo như lời hắn đem sách đặt trên tay nói, “Tông chủ cần mau chóng quen thuộc sự vụ trong tộc, đến lúc đó mới có thể ứng đối” Duyệt xem sổ sách trong tộc không phải do hắn đề ra mà chính sinh linh từ dị thế tự động yêu cầu. Điểm này hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng chỉ cần đối tông tộc có lợi, hắn cũng vui vẻ thực hiện.
Long Phạm đem văn thư đưa Lăng lạc Viêm, quay đầu nhìn Nham Kiêu, “Tộc có tộc quy, đối tông chủ bất kính, chính là tội lớn, Nham Kiêu trưởng lão lúc trước nói như vậy, đối tông chủ xưng hô, đã có ý bất kính”
Ngữ thanh chậm rãi, đôi mắt thâm thúy xa xăm thản nhiên nhìn Nham Kiêu, không thấy nửa điểm không duyệt, nhưng loại ánh mắt thản nhiên này lại khiến đáy lòng đang tức giận của Nham Kiêu lui nhanh xuống. Chưa từng thấy tế ti tức giận, tự nhiên càng chưa thấy hắn phẫn nộ, nhưng mỗi lần có người phạm điều sai, cho dù là bất luận kẻ nào nhìn thấy ánh mắt thản nhiên kia cũng sẽ tự nhiên cảm thấy hoảng sợ. Trong tộc tất cả mọi người đều cảm thấy linh lực của tế ti sâu không lường được, không người gặp qua kẻ nào có thể đối địch với tế ti. Tất cả đều tự hiểu, người cùng tế ti giao đấu nhất định thê thảm vô cùng.
Liếc mắt nhìn một cái giống như đối với việc này không hề có cảm giác, Lăng Lạc Viêm vẫn lật từng trang sách trong tay. Nham Kiêu tuy không cam lòng vẫn là khom người đối với thiếu niên đang ngồi trên trường kỷ dập đầu bái lạy, “Nham Kiêu đối tông chủ bất kính, thỉnh tông chủ thứ tội,”
Lăng Lạc Viêm không nói một lời, tiếp tục lật trang sách, giống như đối với Nham Kiêu đang cúi lạy hoàn toàn không tồn tại. Long Phạm nhìn Nham Kiêu đang quỳ trên mặt đất lại liếc mắt nhìn hồng y thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt lại, “Đi giới viện lĩnh phạt đi”
Giới viện chính là chỗ phạt những người chịu tội trong tộc. Trong đó có không ít tội nhân, cũng là chỗ hành hình. Nham Kiêu nghe xong lời này nháy mắt sắc mặt thay đổi, cắn răng lên tiếng, “Tuân mệnh”. Hắn không nghĩ đến tế ti thực vì sinh linh không biết lai lịch này mà phạt hắn, nếu không phải trước mắt tông tộc cần gấp một vị “Tông chủ” để gặp mặt Tộc trưởng của Liệt Diễm tộc, hắn tin tưởng tế ti tuyệt sẽ không để sinh linh này kiêu ngạo như thế.
Nham Kiêu lĩnh phạt mà đi, Lăng Lạc Viên đóng quyển sách trên tay, ngoảnh đầu nhìn thấy Long Phạm đang đứng thẳng hai mắt nhắm lại, “Hắn đi giới viện lĩnh loại hình phạt nào?”
Tên Nham Kiêu kia xem ra cá tính vô cùng thẳng thắn, không phải người dễ sợ hãi, nhưng mới vừa rồi qua khóe mắt chứng kiến, lúc hắn nghe đến giới viện chỉ trong khoảnh khắc sắc mặt đột biến khiến hắn hiếu kỳ. Đối tông chủ bất kính, Long Phạm muốn hắn lĩnh phạt, lĩnh chính là một loại hình phạt.
Đôi mắt đang nhắm không mở ra, bạch y nhân vẫn lẳng lặng đứng, ngữ thanh bình tĩnh, “Đối tông chủ bất kính, là tội nặng, đem linh phách chịu hành hình, thân thể không tổn hao gì, nhưng linh phách trong cơ thể chịu trăm loại tra tấn, cho đến khi linh thể đến cực hạn chống đỡ, ”
Lăng Lạc Viêm kinh ngạc nhướng mi, nghe đến tựa hồ không phải loại hình phạt nhẹ, thậm chí có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng. Nham Kiêu chỉ một câu bất kính, Long Phạm lại nửa điểm đều không lưu tình, muốn nói là Long Phạm đối với hắn có vài phần kính trọng, thành thật xem hắn như là tông chủ, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
Theo tư liệu trong tay, Xích Diêm tộc là một đại gia tộc. Trong tộc tông chủ xử lý các sự vụ đối ngoại, mà tế ti ngoại trừ nghe lệnh tông chủ, có thể toàn quyền phụ trách các nghị sự trong tộc. Mấy trăm năm qua Long Phạm làm tế ti trong Xích Diêm tộc, một bên là người trong tộc, một bên là sinh linh từ dị thế mà đến, hắn trung thành với một bên không cần phải bàn cãi. Nhưng ngay tại vừa rồi hắn lại vì một câu nói của kẻ khác đối với mình, một cái xưng hô, bắt trưởng lão trong tộc lĩnh phạt.
” Trăm năm chi ước có vẻ thập phần quan trọng?” Lăng Lạc Viêm có chút đăm chiêu lại lộ ra vài phần ý cười, ánh mắt hướng bóng dáng đang lẳng lặng đứng, quét trên người nam nhân nhắm mắt bất động,” Ước hẹn sắp đến, làm cho trưởng lão trong tộc thừa nhận ta, đối với trưởng lão thân phận không thấp thẳng thừng xuống tay, dùng uy tín của ngươi khiến bọn họ trong khoảng thời gian ngắn chấp nhận thân phận tông chủ của ta, Long Phạm, bọn hắn kính ngươi như thần, ngươi cũng không phải thánh thiện như bọn hắn suy nghĩ,”
Vì làm cho tông chủ tỉnh lại Long Phạm hao phí tánh mạng của các trưởng lão đến dị thế hấp thu linh thể, chính là dùng sinh linh như vật liệu để tu bổ linh phách bị tổn hại. Mà vì thể diện tông tộc, khiến cho vị tân “Tông chủ” này có thể thuận lợi thực hiện trăm năm chi ước, đạt được sự tán thành của mọi người, hắn giết gà dọa khỉ, phạt trưởng lão Nham Kiêu lúc trước đối với việc này phản đối sau lại bất kính với “Tông chủ”….
Hướng một chỗ mà nhìn, hắn làm hết thảy là vì tông tộc, nhưng đứng ngoài cuộc xem ra, này Long Phạm căn bản là một người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Thậm chí vì làm cho hắn hợp tác, này tế ti cao cao tại thượng, người người kính ngưỡng, sẵn lòng thuận theo ý hắn, tại bên người hắn làm phó. Long Phạm, bạch y nam nhân này, tựa hồ là người vĩnh viễn tách biệt trần thế, không thể không làm cho hắn bội phục nhưng đồng thời cũng khiến hắn sinh ra cảnh giác.
Ở thế giới kia hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy, mà đến thế giới cổ quái này, vì sống sót hắn lại phải để cho nam nhân như thế lợi dụng. Vì lo lắng cho an toàn lúc sau, hắn nên sớm lo liệu hảo đường lui mới được.
“Thánh thiện? ” Dường như cảm thấy buồn cười, người đứng yên một bên đang nhắm mắt từ từ mở ra, nhợt nhạt u lam bên trong đáy mắt xẹt qua một tia mà Lăng Lạc Viêm xem như đang giễu cợt, trong lời nói vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh thiển đạm, ” Long Phạm không nghĩ mình là thần, tự nhiên càng không nói đến thánh thiện, ta làm tất thảy mọi chuyện, chỉ là bổn phận của một tế ti. “
Cho đến bay giờ đều là vì bổn phận, gần ngàn năm qua hắn không để ý quanh mình mọi người như thế nào. Tóm lại kết cục cuối cùng cũng chỉ là một chữ “tử”. Nhìn thấy nhiều lắm, vì vậy không đối với bất cứ sinh linh nào sinh ra cảm xúc, chỉ cần làm tốt bổn phận, người bên ngoài nhìn hắn như thế nào hắn đều biết, nhưng đối với hắn, không liên hệ.
Ngay tại mới vừa rồi, sinh linh đến từ dị thế lại nói ra như vậy làm cho hắn có vài phần ngoài ý muốn. Không giống những người khác kính sợ hắn, từ lúc đầu đã nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích cùng cảnh giác, có thể đem sự vật nhìn thấu triệt như thế, sinh linh này quả thật không giống người thường.
Nắng mai xuyên qua màn treo long lanh điểm xuyến phòng thất, Long Phạm nhìn thiếu niên đang dựa vào trường kỷ bên khung cửa sổ, tay cầm ly rượu, ánh mắt dừng trên người mình quan sát mang theo vài phần ý cười, còn có, trong đáy mắt cất giấu một cảm giác đề phòng, “Ta có nói qua cho ngươi chưa, đối với người như ngươi, từ trước đến nay ta đều rất thưởng thức, ”
Vì mục đích của chính mình lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng được, đó cũng là cách của hắn, nếu không phải như vậy hắn căn bản không thể sống đến ngày hôm nay. Với cùng loại người, hắn đương nhiên là thưởng thức, nhưng đồng thời hắn cũng biết hợp tác với người như vậy có bao nhiêu mạo hiểm.
” Đa tạ tông chủ.” bởi vì vẻ tán thưởng hòa cùng cảnh giác đề phòng giấu trong đáy mắt hắn, Long Phạm trên mặt nở ra một tia cười, thâm trầm, tĩnh mịch thản nhiên cười, cúi đầu thi lễ. Y bào sạch sẽ không mang bất cứ trang sức nào trên người dưới ánh mặt trời sáng lạng, thuần bạch tinh khiết.
Thu hồi ánh mắt trên bóng dáng thuần bạch, Lăng Lạc Viêm tiếp tục lật tư liệu trong tay. Hắn cùng Long Phạm trong lúc đó là quan hệ lợi dụng, điều này không cần nói hai người trong lòng đều thập phần rõ ràng. Mà hiện tại bị vây ở tình thế bất lợi là hắn, nếu không sớm hiểu rõ nơi này, rất hiếm có cơ hội sống sót.
Hắn không biết chính mình còn có thể sống ở trên thế giới này bao lâu.
Theo tư liệu trên tay, nơi này không chỉ là một thế giới khác thường, thậm chí căn bản là không bình thường. Tuy nơi này so với thế giới cổ đại mà hắn biết không sai biệt lắm, nhưng ngoại trừ y phục, ăn mặc, còn rất nhiều thứ bất đồng.
Hách Vũ tại thiên, Đồ Lân ngự thủy. Từ thuở ban sơ hai vị thần nhân phân chia đem lực lượng ban cho thế gian. Khi đó con người có khả năng sử dụng linh lực biến thành linh thú, vạn vật đều có tâm linh, cũng có loại thú có khả năng hóa thân thành người, thậm chí kì hoa dị thảo cũng có đủ linh khí….
Lúc ấy người kế thừa Hách Vũ cùng Đồ Lân lực được nhân gian tôn sùng là người đứng đầu thiên địa. Tình cảnh lúc đó, khắp tứ hải có người có khả năng hóa thành linh điểu bay liệng, có người lại biến thành thanh long ngự thủy, thú vật hóa người, cỏ cây thành tinh…..
Hắn không thể tưởng tượng tình cảnh khi đó là như thế nào, mà người đời hiện nay cũng không thể tưởng tượng đến. Theo tư liệu, trải qua không biết bao nhiêu vạn năm, người có thể sử dụng linh lực không quá nhiều, linh lực cũng tiêu biến gần như đánh mất. Tổ tiên của Xích Diêm tộc nghe nói chính là người kế thừa Hách Vũ lực, lấy hỏa làm chính, cái gọi là Hách Vũ có thể khống chế hỏa, có khả năng sử dụng tường thiên chi thuật (thuật bay liệng), càng trở nên là chuyện trong truyền thuyết.
Còn các tộc khác không được ghi chép tỉ mỉ, không biết đến tột cùng như thế nào. Nhưng Xích Diêm tộc trải qua năm tháng lâu đời đã dần dần suy bại, trong tộc trẻ con có đủ linh phách càng ngày càng ít, nếu qua thêm mấy thế hệ nữa chắc chắn lại càng thưa thớt.
Vinh hiển trước kia giờ suy tàn, Xích Diêm tộc không còn là Xích Diêm tộc của vạn năm trước cùng Đồ Lân lực – tên là Ngân Diệu tộc nắm trong tay sinh linh thế gian, mà chẳng qua chỉ là một trong các tông tộc hiện nay còn tồn tại. Nhớ lại quá khứ vinh quang đã mất, cũng không phải bị kéo xuống thành một tông tộc nhỏ yếu, nhưng cũng không được xưng là cường đại tông tộc.
Lật xem tư liệu của Xích Diêm tộc, Lăng Lạc Viêm cố ý tìm kiếm vừa lúc trước nghe Long Phạm nói qua chính là Liệt Diễm tộc. Cùng Xích Diêm tộc có trăm năm chi ước, cũng là ngọn nguồn mọi chuyện. Phía trước phía sau các tư liệu về Liệt Diễm tộc, có nhắc tới cũng chỉ là sơ sài, tựa hồ là một phần của Xích Diêm tộc, hay nói cách khác bị Xích Diêm tộc xem như kẻ phản bội.
Từ trong tộc phân ra thành hai, cùng Xích Diêm tộc có trăm năm chi ước….Đem ly rượu nhấp môi một ngụm uống hạ, Lăng Lạc Viêm trầm ngâm, như vậy xem ra trăm năm chi ước kia quả nhiên không hề đơn giản, Long Phạm không tỉ mỉ nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng đã đoán được một phần.
Trang giấy không ngừng được lật sang, gió nhẹ phất động màn che bên cạnh. Hồng sam thiếu niên mang theo diện mạo không tương xứng với vẻ trầm tư đầy hưng vị, tiếp tục chăm chú đọc tư liệu trong tay, sợi tóc nhợt nhạt ánh kim gần phía sau gáy rời khỏi búi tóc, tản mát bay nhè nhẹ dưới ánh mặt trời làm lóe lên sắc bạch kim nhàn nhạt, hồng y như máu trên người hắn không người nào có thể khinh thường màu đỏ sậm này.
Bên cạnh hắn, hương sen theo gió nhè nhẹ phiêu tán, tĩnh lặng tựa như người đang đứng thẳng không hề tồn tại, bạch y tóc đen tuyền, hạ đôi mắt xuống, cũng hạ xuống màu lửa nóng đang chiếu ra trong mắt. Sinh linh này không biết sẽ sống ở trên đời này bao lâu….
Nếu là giống như chín sinh linh kia tiêu tán, tựa hồ có chút đáng tiếc.
Bình luận truyện