Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 7: Thị tẩm::



Những sợi tóc bạch kim quấn quanh thân, vạt áo lỏng lẻo rộng mở hiển lộ thân thể gầy yếu của thiếu niên. Dưới lớp hồng sam là làn da trắng ngần chói mắt, tựa vào chiếc trường kỷ, Lăng Lạc Viêm dùng đầu ngón tay quấn quanh sợi tóc trên đầu vai, bộ dáng có vài phần thờ ơ, cũng như là đang lo lắng điều gì, đôi mắt luôn lộ ra vẻ hấp dẫn mị hoặc lòng người, giờ phút này chỉ còn một mảnh thâm trầm

Ngay khi Long Phạm quay trở lại phòng, nhìn thấy cảnh tượng như thế, cũng là thân thể trước kia giờ bị sinh linh chiếm cứ, vẻ lạnh lùng ngày xưa giờ lại toát ra đậm đặc màu lửa nóng mang theo tà khí mị hoặc, che giấu niềm kiêu hãnh xuống dưới, còn có mới vừa rồi ánh mắt thâm trầm, hắn bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, không biết bộ dáng ban đầu của sinh linh này là như thế nào…. (người ta là siêu sao mà o_o)

Ý niệm trong đầu chẳng qua chỉ chợt lóe lên mà thôi, cước bộ vẫn không dừng lại Long Phạm đi vào trong phòng, “Tông chủ, có thể đứng dậy dùng bữa.”

Tóc đen xõa dài, cúi đầu thi lễ, bạch y bào theo động tác của hắn nhẹ phất phơ mang theo hương sen như có như không. Lăng Lạc Viêm đang suy nghĩ dần phục hồi tinh thần, nhìn lướt qua Long Phạm, có một số việc vẫn sớm nên hỏi rõ ràng mới hảo, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đợi đợi hắn có thể sử dụng linh lực liền phải chết vì ngủ không đủ.

“Này, bản tông chủ có thể triệu người thị tẩm?” (o_o)

Xôn xao, một trận tiếng vang từ cạnh bàn truyền đến. Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn lên, ngay tại nơi để ngọ thiện một thị nữ mặt đỏ bừng mang theo vẻ kinh ngạc thu hồi ánh mắt. Biết là do chính mình hỏi như vậy tạo nên, hắn không thèm để ý, chậm rãi đứng lên, đến trước mặt Long Phạm, đối với khuôn mặt quá mức tuấn mỹ, biểu cảm lại không hề gợn sóng, “Ta nói, bản tông chủ có thể truyền người thị tẩm? Thân là tế ti, việc này ngươi nên biết.”

“Bẩm tông chủ, có” Long Phạm trả lời, tuy không kinh ngạc như thị nữ kia nhưng hắn trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sinh linh này muốn như thế nào?

Quả nhiên, tuy là cơ thể mười lăm mười sáu tuổi nhưng dù sao thân là nam nhân, thực tế đã hơn hai trăm tuổi, lại ở một thế giới cổ xưa, bình thường người ta mười lăm mười sáu tuổi coi như là trưởng thành, Lăng Lạc Viêm nghe hắn trả lời, thả lỏng tâm tình, “Đêm nay chiêu một người thị tẩm đến đây.”

Phanh, lần này không chỉ là tiếng va chạm nơi thành bàn, mà rõ ràng là trên mặt đất. Thị nữ thoáng chốc mặt trắng bệch, vài thị nữ khác lo lắng thùy hạ ánh mắt, bổ nhào quỳ gối trên đất, “Là…là nô tì sai, thỉnh tông chủ thứ tội, tế ti đại nhân thứ tội!”

Trưởng lão Nham Kiêu đối vị tân tông chủ một câu xưng hô không đúng liền bị tế ti phạt đi giới viện, nàng chỉ là một cái thị nữ nho nhỏ nghe tông chủ cùng tế ti đối thoại, lúc trước va chạm cạnh bàn đã là không nên, bây giờ lại làm vỡ khay đựng rượu, phải nhận loại trừng phạt nào ngay cả nàng đều không dám nghĩ.

Long Phạm xoay người thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, thị nữ hầu hạ tông chủ đều trải qua nghiêm ngặt tuyển chọn, ngày gần đây mới thay đổi một nhóm, không nghĩ tới cũng có người không thể dùng.

Vì Long Phạm thản nhiên liếc mắt một cái, còn mang theo vẻ mặt tiếc nuối thở dài, các thị nữ trong lòng đều căng thẳng. Tế ti đại nhân trên mặt không thể hiện tức giận, nhưng đó chính là vẻ mặt trước khi hạ lệnh trừng phạt.

Lăng Lạc Viêm nhìn khay rượu vỡ vụn, lơ đểnh đi đến trước mặt thị nữ, nhếch môi mỉm cười, “Chỉ là một khay rượu mà thôi, hà tất phải như thế, để người ta khôi phục nguyên trạng là được….” Nói xong, hắn ngoảnh đầu, “Long Phạm”

Khay rượu vỡ tan sau một vầng hào quang nhu hòa hiện lên, hoàn chỉnh nằm ngay ngắn trên bàn. Thị nữ nhìn thấy Long Phạm dùng linh lực khôi phục khay rượu, không dám tin trừng lớn mắt. Dùng linh lực khôi phục vật bị nghiền nát so với dùng linh lực phá hư càng khó. Tuy chỉ là thị nữ nho nhỏ, nhưng nàng cũng biết việc này không phải ai cũng có thể làm được. Tế ti thân phận như tôn sư, tự mình hầu hạ vị tân tông chủ này đã khiến người ta kinh ngạc, thế nhưng còn nghe lệnh y, nguyện ý hao tổn linh lực chỉ để khôi phục một khay rượu tầm thường?

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc không dám tin của thị nữ, Lăng Lạc Viêm càng thêm xác định linh lực của Long Phạm quả thật áp đảo phía trên mọi người. Không biết ngoài Xích Diêm tộc thì thế nào, nhưng trong tộc nhất định là đệ nhất. Mà khôi phục vật bị phá nát không phải mỗi người có thể làm, điểm ấy cũng là rõ ràng. Xem ra hắn quả thực tìm được một người hầu hạ không tồi.

Liếc mắt trên thân bạch y bào một cái, Lăng Lạc Viêm nâng thị nữ kia dậy, thấy nàng vẫn chưa hồi phục tinh thần, xem ra cũng thanh tú thập phần đáng yêu. Một tay nâng mặt của nàng lên, khẽ cười hỏi, “Ngươi tên gì?” Nếu là thị tẩm không hợp tâm ý có thể bảo Long Phạm triệu nàng đến cũng không sao.

“Nô tì….Yên Nhiên” thị nữ tên Yên Nhiên ngốc lăng, nhìn trước mặt tông chủ cao xấp xỉ bằng mình, chỉ là bộ dáng thiếu niên nhưng đôi mắt cười lại như hàm chứa thâm tình, đôi môi quyến rũ hòa cùng vẻ mặt khêu gợi, tất cả đều là mê hoặc cuốn hút lòng người. Chỉ là hỏi tên mà thôi nàng lại không biết vì sao cảm thấy trên mặt giống như hỏa thiêu nóng bừng cả lên.

“Yên Nhiên, tên rất hay, đã là yên nhiên thì càng nên cười mới được” (Yên nhiên = xinh đẹp). Đầu ngón tay theo bên mặt nàng mơn trớn, Lăng Lạc Viêm lại khẽ cười một tiếng, “Đi xuống đi, nơi này không còn chuyện của ngươi,”

Yên Nhiên ngây ngốc gật đầu, cũng không biết chính mình như thế nào đi ra cửa phòng. Vài thị nữ khác lôi kéo nàng ly khai, trong lòng đều một trận phập phồng, ngoảnh đầu lại nhìn cánh cửa, các nàng đều cảm thấy rằng so với vị tông chủ luôn lạnh băng lúc trước, vẫn là người trước mắt càng khiến người yêu thích.

Từ lúc Lăng Lạc Viêm mở miệng Long Phạm không nói thêm bất cứ điều gì, cho đến khi bọn thị nữ lui ra, Lăng Lạc Viêm ngồi bên cạnh bàn bắt đầu dùng bữa, hắn mới nghĩ đến một màn mới vừa rồi, nói: “Tông chủ muốn thị tẩm, Long Phạm sẽ đi truyền lệnh, nhưng có một chuyện tông chủ cần biết trước, những người thị tẩm trong Liên Ngọc các, tất cả đều là nam tử, không biết tông chủ….”

“ Nam nữ không sao cả, có người là được,” Lăng Lạc Viêm khoát tay áo, không nghĩ thế giới này cũng không kiêng dè quan hệ đồng tính, bất quá đối với hắn mà nói, không có gì khác biệt.

“Long Phạm tuân mệnh, nhưng thân thể tông chủ sắp tới không thích hợp giao hoan,” Hắn vốn tưởng rằng sinh linh này thích nữ tử, cũng không nghĩ tới mới đến đây không bao lâu hắn lại đề ra yêu cầu như vậy.

“Nếu nói phải thị phụng ta như tông chủ, trước khi chưa lợi dụng xong thì không nên phật ý tông chủ,” Lăng Lạc Viêm nghe vậy nâng tay lên, hướng về phía Long Phạm nhướng mày trêu chọc, “Ngươi cũng sẽ nói ra hai chữ này? Cùng ngươi thật sự không xứng.”

Giao hoan, từ này theo trong miệng Long Phạm nói ra thật đúng là kỳ quái, nam nhân tựa như thoát tục, xem tình dục chi niệm hoàn toàn không quan hệ, nói như vậy, sắc mặt vẫn thản nhiên trầm tĩnh.

“Long Phạm cũng chỉ là phàm nhân mà thôi,” Đôi mắt thanh lam nhìn Lăng Lạc Viêm trông lại, cảm thấy kỳ quái, “Là phàm nhân, cũng là nam nhân, vì sao không được nói hai chữ này?”

Đúng rồi, lời này thật ra đúng như vậy, “Đó là bản tông chủ sai rồi, tự phạt một ly.” Ngửa đầu một ngụm uống hạ ly rượu trong tay, rượu khiến tứ chi hắn nóng lên, Lăng Lạc Viêm thoải mái liếm môi, bỗng nhiên có chút đồng tình với người nam nhân này.

Trong tộc, người người kính sợ hắn như thần, nhưng chung quy hắn cũng chỉ là con người mà thôi. Nghe nói tuổi gần ngàn năm, từ thế giới hiện đại đến đây, với hắn mà nói, hắn không thể tưởng tượng năm tháng dài lâu như thế.

Đôi môi dính tửu dịch khẽ nhếch lên, Lăng Lạc Viêm đứng dậy, đến trước mặt bạch y bào không nhiễm bụi trần kia, “Này, sống lâu lắm, có hay không thực nhàm chán?”

Lần đầu, có người hỏi hắn vấn đề như vậy.

Long Phạm nhìn trước mắt thiếu niên không hảo hảo đứng thẳng, cơ hồ đang tựa vào trên người mình, y bào lỏng lẻo, tóc tai phi tán rối loạn, giơ lên đôi mắt mị hoặc cùng khinh điêu. Nếu là kẻ khác như thế sẽ khiến người ta chán ghét, nhưng hắn như vậy, tư thái cư nhiên vô cùng tao nhã đẹp mắt.

Đôi mắt u lam theo nhan sắc như hỏa kia xẹt qua, nhìn xa xăm, “Chưa từng nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ, nếu tông chủ muốn biết, Long Phạm trở về suy nghĩ, ngày mai sẽ cấp cho tông chủ một lời giải đáp.”

“Sách, thật sự là không ý nghĩa,” hắn làm sao không hiểu Long Phạm đang đùa giỡn hắn? Một tay đặt trên bạch y thuần khiết, phía dưới tay lộ rõ cảm giác rắn chắc làm cho hắn ái muội cười khẽ, “Nhìn thân thể ngươi không tồi, sẽ không phải mấy trăm năm qua chưa từng chạm đến ai?”

Tuy Long Phạm khiến người ta cảm giác là như thế, nhưng theo như lời hắn, là phàm nhân lại là một nam nhân, sẽ không thể không có tình dục.

“Đa tạ tông chủ quan tâm, Long Phạm bên cạnh cũng không thiếu người.” Tình dục chi niệm là một trong những dục vọng bình thường của con người, hắn là người đương nhiên cũng sẽ có, phóng giải dục vọng, nam có nữ cũng có, nhưng hắn không lưu tâm, mười hai truyền sử của hắn có người phụ trách quản lý chuyện này.

“Vậy sẽ không nhàm chán” ở trước ngực hắn vỗ nhẹ, Lăng Lạc Viêm phát giác dưới thân y bào này, xem ra cao ráo như Long Phạm cư nhiên có vóc người không tồi, cũng không gầy yếu, trong ngực săn chắc so với các nam tình nhân trước kia của hắn chẳng hề kém cỏi, thậm chí cảm xúc rất tốt.

“Có cơ hội tiện làm cho ta nhìn xem bộ dáng dưới thân y bào này đi….” Lộ ra ánh mắt tán thưởng cùng thích thú đánh giá trên người Long Phạm. Hắn đến nay mới thôi đề phòng, cũng là nhất nhất tín nhiệm, dù sao hiện tại bọn hắn đang ở cùng một chiếc thuyền, trêu đùa một chút như vậy cũng sẽ không có việc gì. Muốn hắn lưu lại Xích Diêm tộc để lợi dụng, cần phải trả giá đắt, hơn nữa là đưa hắn tới đây chính là Long Phạm.

Y phục như hỏa gần sát bạch y nhân, trên môi dính tửu dịch nhẹ nhàng ánh lên, chậm rãi gần sát bên tai tựa hồ là muốn hôn lên đó, nhưng khi vừa chạm vào bỗng nhiên ngừng lại.

Khẽ cười một tiếng, Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại, trước mắt mờ đi hòa cùng bóng đêm hắc ám, bởi vì rượu cùng giấc ngủ không đủ, cũng bởi vì thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, hắn bắt đầu cảm thấy dưới chân hư nhược – vô lực, bất thình lình hoa mắt cho hắn biết khối thân thể này đã đến cực hạn.

Đáng tiếc, còn chưa nhìn thấy tế ti đại nhân không nhiễm bụi trần bị hắn hôn thì biểu tình sẽ như thế nào, buồn bực thở dài, hắn tựa vào thân bạch y, “Không cần đợi đến buổi tối, lập tức giúp ta tìm người thị tẩm đến đây.”

Thở ra hơi rượu từ trong miệng phất qua bên tai, kém chút nữa đã muốn hôn lên cổ hắn, lại nháy mắt ngừng. Muốn thị tẩm, đôi mắt thanh lam hiện lên một tia cảm xúc không hiểu, Long Phạm đỡ thân thể của hắn, để hắn ngồi trên ghế, “Không biết tông chủ muốn nam tử, hay là muốn triệu thị nữ kia?” Mới vừa rồi ánh mắt Lăng Lạc Viêm nhìn thị nữ, hắn vẫn chưa bỏ qua.

“Lúc trước ngươi có nói Liên Ngọc các này nọ, cứ đến đó, hoặc là…lưu ngươi lại cũng được,” nghiêng người tựa vào ghế, Lăng Lạc Viêm giương mắt hướng hắn khẽ cong môi, lời nói cười đùa lộ ra sự nhẫn nại tựa hồ đang kềm chế cái gì, Long Phạm liếc mắt nhìn hắn một cái, bước ra cửa phòng.

Lăng Lạc Viêm thấy hắn ly khai, hạ xuống ý cười bên môi, dưới đáy lòng thầm mắng một tiếng. Không nghĩ đến dù đã thay đổi thân thể, bệnh cũ của hắn vẫn như cũ, mấy ngày nay dựa vào Long Phạm trị liệu mà nghỉ ngơi căn bản không đủ, hắn cần hảo hảo ngủ ngon, nhưng không có người để hắn ôm, hắn căn bản là ngủ không được!

Bất luận là nam hay là nữ, điều hắn cần chỉ là một người để hắn đi vào giấc ngủ.

Ấn trụ hai bên thái dương đang lên cơn đau đớn, hắn miễn cưỡng đi đến bên giường, chờ Long Phạm tìm người đến đây cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện