Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 3 - Chương 145: Kinh biến



“Nói mau.” Không còn tâm tình đùa giỡn, Lăng Lạc Viêm lập tức nhớ tới vấn đề vốn đang rất lo lắng, hạ xuống ý cười trêu chọc Dạ Dực, sắc mặt trầm xuống, liền tính toán kéo Long Phạm hướng dưới lầu mà đi, “Nơi này không phải chỗ, mau theo ta quay về.” Hắn phải xác định Long Phạm bình yên không có việc gì.

“Không muốn nhìn xem một chút?” Long Phạm giữ lại Lăng Lạc Viêm, so với vẻ mặt rõ ràng đang lo lắng bất an của Lăng Lạc Viêm thì đôi mắt thanh lam vẫn trầm tĩnh bình yên, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa nhẹ nhàng, tùy tiện hỏi, dường như người bị hao tổn linh lực nghiêm trọng không phải là hắn.

“Còn có cái gì đáng để xem.” Liếc mắt nhìn phía sau, Nham Kiêu đang mang theo người phong tỏa lối đi xuống lầu, mà ở giữa cao đài vốn là một chỗ rộng lớn lại lấp đầy thi thể, hết thảy mọi việc xem như đã an bài ổn thỏa.

“Còn tưởng rằng Lạc Viêm muốn nhìn Dạ Dực hóa thành hình người nuốt linh phách như thế nào nữa chứ.” Thoáng mỉm cười, thản nhiên mà nói, cho dù Long Phạm bình tĩnh trả lời nhưng bất quá Lăng Lạc Viêm vẫn lập tức hiểu được hàm ý trong câu nói của Long Phạm. Hắn làm sao có thể quên tế ti của hắn là người cực kỳ hẹp hòi ích kỷ.

“Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ rằng Dạ Dực có thể so sánh được với ngươi hay sao?” Nghe Long Phạm nói như vậy, hắn không khỏi nhíu mày trừng mắt, vào lúc này thì tất cả mọi việc đều không quan trọng bằng cách giải quyết hiểm họa trên người của Long Phạm.

“Nếu quả thật như vậy thì rất gay go.” Lời nói chậm rãi nghe không ra có ẩn ý nguy hiểm trong đó, ánh mắt nhìn Dạ Dực hiện lên mấy phần ý cười, bị Long Phạm nhìn chăm chú như thế khiến vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Dực rốt cục trở nên thận trọng.

Khi còn là quạ đen hắn đã từng bị Long Phạm cảnh cáo, hắn làm sao lại không biết tâm tư của vị tế ti này đối với chủ nhân của hắn là như thế nào. Cái loại độc chiếm không thể tiếp nhận bất luận sự vật gì tồn tại chen ngang vào quan hệ của hai người. Cho dù bị ngụy trang dưới dáng vẻ tao nhã lạnh nhạt, thánh khiết thoát tục, nhưng những gì Long Phạm đã từng nói lại mãnh liệt đến mức làm cho hắn không thể không cẩn thận nhớ kỹ.

Không được phụ thuộc vào hồn phách bên trong của Lăng Lạc Viêm, không được cùng Lăng Lạc Viêm lấy hồn phách nói chuyện với nhau, không được hóa thành hình người.

Bản thân hắn đối với bộ dáng của loài người không hề có hảo cảm, huống chi là bộ dáng như đứa bé giống thế này, tất nhiên hắn liền đáp ứng. Nhưng hôm nay bị bắt hiện hình là vì chủ nhân của hắn đã tính kế, nam nhân kia cũng trợ giúp, là cố ý hay là tính toán nhân cơ hội này đem hắn trừ khử?

Hôm nay đối với Lăng Lạc Viêm mà nói, sự tồn tại của hắn đã không còn tất yếu như lúc trước.

Đều là vì chủ nhân của hắn dẫn đến tai họa, hàng lông mày càng thêm nhíu chặt, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng hướng đến cao đài nhìn lại, thiếu niên đang tránh né ánh sáng dưới bóng râm cũng là đầu sỏ gây nên việc này. (sắp bị con rồng nướng thịt quạ nên em nó giận cá chém thớt)

Hơi thở âm u lạnh lẽo nồng nặc khắp toàn thân, cơ hồ tản mát ra mùi thối nát của tử vong. Hắc y tóc đen, Dạ Dực giống như sứ giả đến từ thánh địa tử thần, đem bất mãn trong lòng phát tiết ra ngoài.

Hàng lông mày lưỡi mác, ánh mắt đỏ ngầu toát ra không phải là sát ý, cũng không phải thịnh nộ. Tuy trong đôi mắt đỏ thẫm như máu tươi nhưng lại lạnh lùng giá buốt khiến hồn phách của con người đều đóng băng. Cắn chặt môi, ngọn lửa âm u quấn quanh mái tóc đen huyền, bất luận chạm vào kẻ nào thì người đó đều bị viêm hỏa hóa thành tro bụi. Khuôn mặt thon gầy càng làm nổi bật hàng lông mày lưỡi mác. Mỗi khi hắn vươn tay ra thì hồn phách của người ở trước mặt lại bị chiếm đoạt.

Chỉ cần có người chắn trước người thì hắn không chút do dự bắt lấy hồn phách nuốt vào trong bụng, mặc dù đây là một buổi đại tiệc, linh phách vốn là thứ hắn thích nhất nhưng đối với tâm tình không mấy tốt đẹp thì ăn uống cũng trở nên nhạt nhẽo.

Sau trận này không biết sẽ như thế nào, hắn bị ép hóa thành hình người, không biết tế ti sẽ dành cho hắn loại trừng phạt nào, trực tiếp đánh hắn quay về cấm kỵ giới, có lẽ cũng không phải là không có khả năng.

“Tự mình dẫn đến tai họa lại cần người khác đến giải quyết, Yêu tộc quả nhiên vô dụng.” Cúi đầu nhìn thiếu niên ở dưới chân, Dạ Dực bắt lấy một nam nhân đang muốn đánh lén phía sau lưng hắn, đem linh phách hấp thu vào trong tay rồi ném người đó văng ra khỏi kết giới, vừa chạm vào kết giới lại có một tiếng kêu thảm thiết có chút chói tai vang lên. Thiếu niên mỉm cười nhìn thấy người nọ bị kết giới tổn thương hồn phách, linh lực không thâm hậu thì kết quả chính là hồn phi phách tán.

“Ta chưa bao giờ trêu chọc ai, là bọn hắn đến trêu chọc ta, ta chán ghét bọn hắn.” Nói đến đây, khi thiếu niên nhìn thấy người kia bị hồn phi phách tán mà chết thì nụ cười càng thêm sáng lạn.

Dạ Dực cười lạnh lùng, “Là yêu vật mà nói, ngươi không đủ tư cách.” Nếu không ra tay giết càng nhiều người thì làm sao xứng với danh xưng yêu ma mà nhân loại đã dành cho bọn hắn? Nếu đã xem bọn hắn là dơ bẩn, là tội ác, thì phải sống làm sao cho xứng với cái tên của mình.

Nâng tay lên, hắn lại tiếp tục hấp thu hồn phách của một người, trải qua ngày hôm nay, có lẽ trong một thời gian ngắn hắn không cần phải ăn.

Bởi vì Dạ Dực ra tay, nhân số bên trong đám người nhanh chóng giảm bớt, kết giới vốn được lập ra để phòng ngừa thiếu niên Yêu tộc trốn thoát, bây giờ lại trở thành công cụ cắt đứt con đường sống cuối cùng của các tộc. Nham Kiêu dẫn đầu các trưởng lão Xích Diêm tộc đang ở dưới lầu giao thủ cùng các tộc còn lại, vì chạy trối chết mà sớm mất đi ý chí chiến đấu, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, đương nhiên bọn họ không phải là đối thủ của Xích Diêm tộc, trận hỗn chiến sắp đến hồi kết thúc.

Đám người đang ở dưới Chiêu Hách Lâu chuyên tâm nhìn vào linh trận hiện ảnh, trong đó ngoại trừ hỗn loạn thì không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung, bọn hắn chỉ nhìn thấy một màn giết chóc lóa mắt. Chứng kiến sự tình phát triển, trong đám người bất luận là dân chúng hay là các thế lực khác, cho dù nhìn thấy các tông tộc bị đuổi tận diệt tuyệt nhưng đối với màn giết chóc như vậy lại không hề phản cảm, bọn hắn chỉ thấy đó chính là ác quả ác báo.

Những người này rõ ràng là gieo gió gặt bão. Nhân số Xích Diêm tộc không nhiều lắm nhưng lại chiến thắng áp đảo, lực lượng nắm trong tay của Viêm chủ rõ ràng hiển lộ oai nghi của Xích Diêm tộc.

Rất nhanh, hết thảy đều trở nên trấn định, cuộc chiến chấm dứt. Tàn cục trên đỉnh Chiêu Hách Lâu, ngoại trừ Kiền Kì tộc của Phong Trần Tuyệt và Xích Diêm tộc thì không còn nhìn thấy những người khác.

Tiếng hoan hô hò reo truyền từ dưới lầu lên đến đỉnh Chiêu Hách Lâu. Đối với trận chiến ngày hôm nay rất nhiều người vẫn chưa hiểu hết nội tình, nhưng không người nào lại không biết các tộc khác xâm nhập địa giới Xích Diêm tộc, bọn hắn còn chính mắt nhìn thấy các tộc mưu toan cướp đoạt yêu vật đã muốn thần phục Viêm chủ. Đối với cái chết của những người đó, không ai cảm thấy đồng tình, bọn hắn thầm nghĩ vì Xích Diêm tộc thắng lợi mà ăn mừng.

Lăng Lạc Viêm vốn muốn cùng Long Phạm đi xuống lầu, trong lúc hai người đang nói chuyện thì hỗn chiến càng lúc càng nghiêm trọng, mãi cho đến khi kết thúc, trong tiếng hoan hô hò reo thì bọn hắn mới liếc mắt nhìn nhau, thu lại linh trận hiện ảnh. Lúc này định bước xuống dưới lầu thì bỗng nhiên phía sau truyền đến một câu.

“Xích Diêm tộc quả nhiên không phải Xích Diêm tộc của ngày xưa, nếu muốn có được thì thực sự không hề dễ dàng.” Không che giấu mưu đồ trong lòng đối với Xích Diêm tộc, người nói chuyện đúng là Phong Trần Tuyệt.

Hắn thủy chung thờ ơ nhìn cuộc chiến, quả thật giữ lời không hề nhúng tay, Lăng Lạc Viêm gật đầu, không thèm để ý, “Ngươi thật ra biết giữ lời, hôm nay những người này là do ngươi đưa đến, vì ngươi biết giữ chữ tín nên bản tông chủ tạm thời không tính toán với ngươi.”

“Vốn định dẫn đến phiền toái, hiện giờ lại làm cho Xích Diêm tộc của ngươi cả danh lẫn lợi đều đạt được. Viêm chủ nên cảm tạ ta, nếu không phải ta nhúng tay sẽ không có ngươi Lăng Lạc Viêm, cũng sẽ không có Xích Diêm tộc ngày hôm nay.” Phong Trần Tuyệt khoanh tay trước ngực mà đứng, theo như ý tứ của hắn, hắn không nghĩ đến sự việc trước kia lại dẫn đến “Lăng Lạc Viêm” khó đối phó như ngày hôm nay.

“Chung quy ngươi cho rằng hết thảy những thứ này đều là công lao của ngươi? Phong Trần Tuyệt, chớ chọc bản tông chủ buồn cười, có người tự xưng thông minh, bất quá ta chỉ thuận tiện lợi dụng mà thôi, hiện tại ta không có thời gian cùng ngươi tán dóc, bản tông chủ còn có chuyện quan trọng trong người.”

Không kiên nhẫn cùng Phong Trần Tuyệt dây dưa, Lăng Lạc Viêm muốn thừa cơ hội này để hỏi kỹ càng về chuyện của Long Phạm, thấy Dạ Dực đã quay trở về bên cạnh, hắn ngẩng đầu ý bảo Dạ Dực hướng đến cao đài ở cách đó không xa, “Đem phiền toái mang đi, ngươi cứu hắn thì tự mình mà giải quyết.”

Hắn nói chính là thiếu niên Yêu tộc, Dạ Dực lưỡng lự một chút, hóa thành hình người quả thật là vì cứu thiếu niên kia, nhưng mà mang về thì….

“Hắn muốn chứng minh ngoại trừ thân thể của mình thì vẫn còn tác dụng khác, hắn có thể giết người, như vậy đủ rồi.” Lời nói của Lăng Lạc Viêm rất ngắn gọn, không biết vì sao hắn lại cảm thấy trong mình nôn nao khác thường, tim đập bỗng nhiên nhanh hơn, một trận khó chịu dâng lên trong lòng, không muốn cùng bất luận kẻ nào nhiều lời.

“Không chỉ giết người, mà ta còn rất thích.” Thiếu niên bỗng nhiên đứng lên từ trên cao đài, ánh nắng mặt trời phía trên mái đình vỡ nát bị tầng mây che chắn, trên người loang lỗ vết máu đã khô, khuôn mặt trong sáng hồn nhiên mỉm cười nói ra cảm giác giết người, cái loại thuần khiết này thật giống như không biết giết người là một tội ác trên thế gian.

“Ngươi thích máu? Vừa khớp bản tông chủ chán ghét máu tanh. Từ đây về sau ngươi đi giết người cho ta.” Thuận miệng đáp lại, Lăng Lạc Viêm vẫn cảm thấy cái loại nôn nao trong lòng vẫn chưa nguôi, chẳng lẽ mùi máu tanh ở xung quanh quá nồng nặc mới khiến hắn cảm thấy khó chịu như vậy? Hắn muốn mau chóng rời khỏi nơi này.

Long Phạm bên cạnh vẫn chưa lên tiếng, đôi mắt khẽ khép lại không biết đang suy nghĩ chuyện gì, hai người vừa bước xuống bậc thang thì lại nghe giọng nói của Phong Trần Tuyệt truyền đến, lúc này ngữ điệu giống như lần đầu tiên hắn gặp Phong Trần Tuyệt, không hề che giấu vẻ ngang ngược hung tàn.

“Ngươi quả thật rất mạnh, Lăng Lạc Viêm. Linh trận hiện ảnh khiến người trong thiên hạ đối với những tông tộc khác thất vọng, tăng lên uy danh cho Xích Diêm tộc của ngươi. Thu phục Yêu tộc đồng thời diệt cỏ tận gốc đám tông tộc đang oán hận các ngươi, tế ti của ngươi cũng đã phái người ra bên ngoài truyền lệnh của Viêm chủ. Bất quá ngươi đừng cao hứng quá sớm, những gì ngươi có được, một ngày nào đó ta sẽ đoạt lại từ trong tay của ngươi.”

Ngữ thanh mang theo hương vị huyết tinh thoang thoảng trong gió, lời nói của Phong Trần Tuyệt giống như điềm xấu đẫm máu. Ở sau lưng bọn hắn, Phong Trần Tuyệt dùng loại ánh mắt nào để nhìn bọn hắn rồi nói ra những lời này, cho dù không quay đầu lại cũng có thể đoán được.

“Quả thật như lời ngươi nói, bất quá ai bảo Kiền Kì tộc của ngươi tự mình dâng lên tận cửa, bản tông chủ không muốn lợi dụng cũng không thể. Phong Trần Tuyệt, hôm nay là ngươi tính sai, chúng ta chỉ là tương kế tựu kế. Có thể sử dụng thì cứ dùng, không muốn lãng phí tâm ý của Phong tông chủ. Nếu có trách, thì cũng là do ngươi tự mình tìm đến tận cửa.” Lăng Lạc Viêm nghiêng đầu cười lạnh, liếc mắt nhìn nam nhân ở phía sau. Kiền Kì tộc thủy chung vẫn là một mối hiểm họa.

Hôm nay đến tột cùng kết quả thu được bao nhiêu? Dạ Dực đi theo phía sau, bên cạnh hắn là thiếu niên Yêu tộc cũng tự giác đuổi kịp. Ngoại trừ những gì Xích Diêm tộc đoạt được theo như lời của Phong Trần Tuyệt, ngoại trừ thiếu niên này, còn có hắn cũng bị tính vào trong đó.

Hai người này….một người được hắn xưng là chủ nhân cùng một người đã trải qua gần ngàn năm….

Cũng giống như suy nghĩ của Dạ Dực, các trưởng lão không ngừng bội phục. So với tâm tình của những người ở xung quanh mình, lúc này Lăng Lạc Viêm không hề vui sướng, mà ngược lại có chút không bình tĩnh, cái loại nôn nao bất an làm tâm tư của hắn cảm thấy khó chịu.

“Chúng ta đi thôi.” Lăng Lạc Viêm thản nhiên nói nhỏ một tiếng, cùng Long Phạm đi xuống lầu. Phía sau, ánh mắt của Phong Trần Tuyệt không hề rời khỏi hai người nửa bước. Từ miệng của Lăng Lạc Viêm nói lên hai chữ “Chúng ta”, trong mắt của Phong Trần Tuyệt lộ ra vẻ phức tạp.

Đoàn người đi xuống lầu, những bậc thang uốn lượn vòng quanh, đi đến được nửa đường thì bỗng nhiên Lăng Lạc Viêm cảm thấy co rút trong lòng, mà đồng thời người nam nhân đang sánh vai cùng hắn bỗng nhiên ngã xuống.

Vội vàng đỡ lấy y mệ thuần bạch, tiếp được thân hình ngã xuống của Long Phạm, trong ngực của Lăng Lạc Viêm đột nhiên thắt chặt, ngay cả hô hấp gần như cũng đình trệ, bên tai tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập loạn nhịp của chính mình.

Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, ôm chặt Long Phạm, hắn quả thật không dám tin Long Phạm lại có thể bất tỉnh ngay trước mặt hắn, thân thể ngã xuống lại chính là Long Phạm, tại sao lại như thế? Tại sao lại đến mức này?!

Có gần ngàn năm linh lực, cho đến bây giờ không hề biết bại dưới tay ai, giống như ngay cả thiên hạ cũng có thể bị Long Phạm hủy diệt, giờ khắc này lại ngay trước mặt hắn mà mất đi tri giác rồi ngã xuống…..

“Long Phạm!” Bên tai đột nhiên nổi lên một trận ong ong, chỉ nghe thấy tiếng tim đập từng trận cuồng loạn, ngoại trừ như thế, hắn không còn cảm thấy bất cứ điều gì, dường như hết thảy tiếng vang đều bị ngăn cách, ngay cả tiếng quát của mình hắn cũng không thể nghe thấy, cũng không biết tiếng hét kinh hãi của hắn run rẩy đến mức nào, hắn chỉ biết giờ khắc này Long Phạm ngã xuống ngay trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện