Nhất Túy Kinh Niên

Chương 25



Sau khi Hà Cố tỉnh rượu, anh xuống lầu tìm xe, tìm được xe rồi, nhưng anh đột nhiên nhớ ra, chìa khóa xe ở đâu? Lúc trước anh từng đánh mất chìa khóa, mà quên chưa đi đánh thêm, giờ chỉ còn mỗi chiếc chìa khóa kia.

Vạn bất đắc dĩ, anh đành phải gọi điện thoại cho Phùng Tranh, Phùng Tranh như bừng tình ngộ:"Aiyo, chắc chắn là lão Trần hồ đồ, lái xe của anh về nhưng mang luôn chìa khóa đi rồi."

Hà Cố thở dài:"Ông ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi bảo trợ lý đi lấy."

"Bình thường ở nhà tôi, nhưng hôm nay cháu gái ông ấy sinh bệnh, nên đưa cháu đến bệnh viện, tôi gọi điện thoại hỏi ông ấy đã, chút nữa gọi lại cho anh."

Hà Cố cúp điện thoại, đợi mấy phút, Phùng Tranh gọi lại:"Hà Cố, lão Trần cầm chìa khóa đi rồi, ngày kia mới trở về, ngại quá, để tôi cho tài xế đưa đón anh hai ngày này nhé."

"Không cần phiền phức thế đâu, tôi bảo trợ lý đón tôi cũng được."

Phùng Tranh áy náy nói:"Xin lỗi a, ngược lại còn rước thêm rắc rối cho anh."

"Đừng nói như vậy, may mà có cậu đưa tôi về."

"Việc nên làm, không nhìn thấy anh về nhà an toàn sao tôi yên tâm được." Thanh âm Phùng Tranh rất nhu hòa, "Đợi lão Trần về sẽ trả chìa khóa cho anh ngay."

"Được, cảm ơn."

Hà Cố có chút sầu não, chỉ đành gọi điện thoại cho Trần San, bảo cô đón mình hai ngày tới. Cấp bậc này của anh còn chưa đủ để có tài xế riêng, nhưng phí xăng dầu 1000 mỗi tháng đều được cung cấp, mặc dù lương cơ bản của Nam Sang thấp, nhưng tiền thưởng và phúc lợi rất cao, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến anh chưa từng tính toán chuyển công ty nhiều năm nay.

Trần San biết quan niệm thời gian của Hà Cố rất nghiêm khắc, nên mới sớm đã đến tiểu khu đợi anh, kết quả không biết có phải là tối qua ăn nhầm thứ gì, mà bụng bắt đầu quặn đau, cô thực sự không nhịn nổi nữa, đành chạy lên lầu, ấn chuông cửa.

Hà Cố mở cửa, khó hiểu nói:"Cô lên đây làm gì?"

Trần San ngượng ngùng:"Hà tổng, tôi đau bụng, có thể mượn WC một lúc không?"

Hà Cố ngẩn người:"Ồ, cô vào đi."

Trần San đỏ mặt, cắm đầu chạy vào.

Cửa WC vừa đóng, Hà Cố đột nhiên nhớ ra mấy thứ đồ kia trong phòng tắm...Đồ dùng sinh hoạt cá nhân như bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm v.v...đều là của hai người, trong tủ còn bày hơn 20 lọ nước hoa và các đồ bảo dưỡng cao cấp, anh vừa thay quần áo, cửa tủ đồ cũng chưa đóng, đi qua phòng ngủ là có thể nhìn thấy trong tủ tường bày bao nhiều quần áo, rồi giày, đơn phẩm(?), còn hoàn toàn không phải phong cách của anh.

Trần San luôn suy nghĩ kỹ càng, nhìn thấy những thứ này, khó tránh sẽ nghĩ linh tinh, e rằng mấy dấu vết quá rõ ràng ấy không thể qua mắt được cô.

Một lát sau, Trần San đi ra, vẻ mặt quả nhiên mang theo một tia cổ quái, có chút không dám nhìn vào mắt Hà Cố

Hà Cố buồn bực nghĩ, nhiều năm qua anh đều giấu tính hướng của mình rất kỹ, sao trong vòng vỏn vẹn hai tháng, liền lộ ra hai lần, hơn nữa đều là trước mặt đồng nghiệp? Lẽ nào năm nay là năm hạn?

Hà Cố bình tĩnh nói:"Đi thôi."

Trần San theo sau, khi đến cửa thang máy, Hà Cố thông qua cửa đồng, phát hiện Trần San đang lén lút nhìn anh, anh mặt không biểu tình, mắt nhìn phía trước, đột nhiên trầm giọng nói:"Đừng nói cho ai biết."

Trần San sợ tới mức vai rụt lại:"Vâng, vâng, Hà tổng anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai đâu!"

Hà Cố "ừm" một tiếng, không nhắc đến vấn đề này nữa.

Buổi tối thứ bảy, Hà Cố dự định sau khi tan làm sẽ đi lấy chìa khóa, nhưng Phùng Tranh gọi điện thoại đến nói chìa khóa đang ở trong tay y, hôm nay y không rảnh.

Trong khoảng thời gian này Hà Cố không muốn gặp Phùng Tranh, bèn nói để trợ lý đi lấy, Phùng Tranh lại vội nói y bận, để sau liên lạc.

Vừa cúp điện thoại của Phùng Tranh, Tống Cư Hàn liền gọi đến, trong lòng Hà Cố vui vẻ, mau chóng nhấc máy, "Cư Hàn, hôm nay cậu đến chỗ tôi không?"

"Không, anh đến chỗ tôi ăn cơm." Khẩu khí Tống Cư Hàn coi như ôn hòa.

"Được a, tôi lập tức qua."

Nhận được địa chỉ, Hà Cố thay bộ quần áo trong phòng làm việc, liền vội vàng bắt xe đi.

Tới khách sạn, phục vụ dẫn anh đến phòng Vip.

Cửa phòng vừa mở, Hà Cố lập tức trợn tròn mắt. Trong phạm vi tầm mắt anh, anh nhìn thấy Tống Cư Hàn, bố Tống Cư Hàn, và, Phùng Tranh!

Đại não Hà Cố trống rỗng một lúc, anh vội xác nhận một lần, anh không nhìn lầm, đương nhiên, ngoài ba người này, còn có không ít thương nhân mặc vest đi giày da.

Cảnh này không giống với những gì anh muốn, anh tưởng rằng lần này là cuộc hẹn riêng của Tống Cư Hàn, hoặc là, tốt nhất chỉ có hai người bọn họ, nhưng sao bố hắn lại xuất hiện ở đây, tại sao Phùng Tranh cũng ở đây luôn vậy?

"Hà Cố, anh đến rồi." Tống Cư Hàn cười tươi rói với anh, tựa như sự nghi ngờ trong cuộc điện thoại ngày ấy chưa từng tồn tại.

Hà Cố nuốt nuốt nước miếng, rất nhanh bình tĩnh lại, cười nhẹ:"Ngại quá, đến muộn rồi."

"Không sao, vẫn chưa bày đồ ăn."

Hà Cố gật đầu với cả một bàn:"Tống tổng, Phùng Tranh..."

Phùng Tranh cười cười nhìn anh, biểu tình khiến người ta đoán không ra đang nghĩ cái gì.

Tống Hà híp mắt nhìn Hà Cố, ông biết quan hệ giữa Hà Cố và Tống Cư Hàn, ông gật gật đầu, mặt không có cảm xúc gì:"Ngồi đi."

Hà Cố ngồi bên cạnh Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn khoác vai anh như một người bạn, giới thiệu cho anh, "Đây là Vương tổng, đây là Lưu tổng, vị này anh hẳn là biết, là Phùng tổng của công ty đầu tư Tuệ Tư." Tống Cư Hàn nhìn chằm chằm Phùng Tranh, bên môi nở nụ cười đùa cợt.

Phùng Tranh cười nói:"Cư Hàn, cậu lại hóm rồi, quan hệ giữa tôi và Hà Cố, còn cần cậu giới thiệu sao."

Tống Cư Hàn hơi nheo mắt:"Ồ, phải không."

Phùng Tranh đột nhiên rút một chuỗi chìa khóa ra từ trong túi, đặt trên bàn xoay:"Hà Cố, chìa khóa của anh."

Sắc mặt Tống Cư Hàn và Hà Cố đồng thời biến đổi, Tống Cư Hàn âm thầm nắm chặt bả vai Hà Cố, Hà Cố đau đến mức suýt nữa hét lên ngay tại chỗ, anh cố nén đau đớn, nhẹ nhàng xoay bàn, chuỗi chìa khóa đó giống như quả bom hẹn giờ, chậm rãi đến gần, cuối cùng dừng trước mặt anh.

Anh vừa định giơ tay lấy, Tống Cư Hàn đã nhanh hơn một bước lấy trước, dùng tay lắc lắc trước mặt, thoải mái nói:"Chìa khóa này quen mắt thật đấy, không phải vừa hay là chìa khóa xe của anh đi."

Trên chiếc chìa khóa đó có ký hiệu rất lớn của Land Rover, ngữ khí như ẩn chứa con dao khiến trái tim Hà Cố rớt xuống dưới, Hà Cố cầm chìa khóa, trầm giọng "ừm" một tiếng.

Trước mặt nhiều người như vậy, Tống Cư Hàn không cách nào nổi giận, hắn ngồi thẳng người, đầu hơi cúi, che giấu sự lạnh lẽo cùng thâm trầm trong ánh mắt mình.

Tống Hà vẫn luôn quan sát bọn họ, từ từ mở miệng nói:"Hà Cố phải không, mấy ngày trước cháu ăn cơm cùng Vanesssa?"

Hà Cố không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:"Vâng ạ."

"Ừm, cô ấy hiếm khi ăn được bữa cơm cho ra hồn." Tống Hà nói, "Cư Hàn, sao con không giới thiệu bạn mình?"

Tống Cư Hàn cười cười, "Các vị, đây là kỹ sư cao cấp của Nam Sang, tên là Hà Cố, là bạn rất tốt của tôi."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ "rất tốt", khiến Hà Cố nghe có chút khó chịu.

"Hôm nay chủ yếu là mời tiểu Phùng ăn bữa cơm, bàn chuyện điện ảnh của chúng ta." Tống Hà nâng nâng cằm về phía Phùng Tranh, "Tôi với bố cậu ấy quen biết mấy chục năm rồi, tôi cũng coi như nhìn tiểu Phùng nhìn trưởng thành, hôm nay đã có thể bàn chuyện làm ăn với tôi rồi, thời gian trôi qua nhanh thật."

Phùng Tranh khen tặng Tống Hà vài câu lúc thích hợp.

Phục vụ bắt đầu bê thức ăn lên, rất nhanh, cả bàn ăn xa xỉ liền bày trước mắt, Hà Cố lại chẳng có chút khẩu vị, chỉ ngồi bên Tống Cư Hàn, anh tựa hồ có thể cảm nhận được sự tức giận sắc bén kia, khiến anh như ngồi trên đống lửa.

Mọi người bắt đầu kính rượu nhau, Phùng Tranh cầm chén rượu tự nhiên đi tới:"Cư Hàn, Hà Cố, tôi kính hai người một chén."

Hà Cố đứng dậy, Tống Cư Hàn vẫn ngồi trên ghế không động đậy, chỉ ngẩng đầu trừng Phùng Tranh, Phùng Tranh coi như không thấy, tự mình cụng chén với Hà Cố, cười nói:"Vốn dĩ còn muốn đích thân đưa cho anh, thế này cũng coi như tiện lợi."

Sắc mặt Hà Cố có chút tái nhợt, chỉ đành nói:"Cảm ơn."

"Có thời gian rảnh anh nên đánh thêm chìa khóa đi, như này bất tiện lắm."

"Định đánh thêm, nhưng gần đây bận quá, nên quên mất."

Phùng Tranh trêu đùa:"Anh mà cũng có lúc đãng trí đấy, chẳng giống tính cách anh gì cả."

Bộ dạng thân quen của hai người thực sự như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận của Tống Cư Hàn ngày càng bùng phát, hắn cũng đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề nói:"Phùng Tranh, chìa khóa của Hà Cố sao lại ở chỗ cậu?"

Hà Cố muốn giải thích, nhưng bị Tống Cư Hàn trừng cho chẳng dám mở miệng.

Phùng Tranh mỉm cười:"Ồ, là như vậy, chủ nhật tuần trước tôi với Hà Cố đi chơi, Hà Cố uống say, tôi bảo tài xế đưa anh ấy về nhà, sau đó lại bảo tài xế lái xe về tiểu khu nhà anh ấy, kết quả tài xế hồ đồ cầm luôn chìa khóa đi, hôm nay nếu không phải là vừa hay gặp, tôi còn định ngày mai đích thân đưa cho Hà Cố."

Lồng ngực Tống Cư Hàn phập phồng kịch liệt, tay nắm chặt thành quyền để sau lưng, hắn chầm chậm xoay cổ, cặp mắt sâu không thấy đáy:"Hóa ra chủ nhật tuần trước hai người gặp nhau à."

Hà Cố chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, nói dối vì giao tiếp bình thường đã đủ thảm hại rồi, thảm hại hơn nữa là bị vạch trần, lại còn ngay trước mặt.

Phùng Tranh tựa như còn ngại không đủ, tiếp tục thêm củi:"Hà Cố, lần trước anh say quắc cần câu, nhìn anh gầy như vậy, uống rượu vào sao lại nặng thế, suýt nữa tôi không bế nổi anh."

"Tôi đi vệ sinh một lát." Hà Cố thực sự không thể ở đây thêm, tứ phía quanh quẩn bầu không khí đối chọi gay gắt giữa Tống Cư Hàn và Phùng Tranh, anh sắp ngạt thở luôn rồi.

Anh vội vàng buông chén rượu, đi vào nhà vệ sinh, còn khóa cửa theo bản năng.

Anh nhìn bản thân mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, trên trán ứa mồ hôi. Anh thậm chí không dám nhớ lại ánh mắt của Tống Cư Hàn, may mà nhiều người ở đấy, nếu không với tính cách của Tống Cư Hàn, e rằng đã lật đổ bàn ăn từ lâu.

Nhưng tiệc rượu này sớm muộn đều phải xong, về sau anh nên làm thế nào.

Hà Cố phát hiện lần đầu tiên anh căng thẳng như thế, ngay cả sự bình tĩnh được tôi luyện qua nhiều năm cũng chẳng có tác dụng.

Phùng Tranh...Phùng Tranh cố ý đúng không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện