Nhất Ý Cô Hành
Chương 32
Mặc dù người đó, có lẽ không phải là mặt trời, có lẽ, so với đêm tối còn băng giá hơn, nhưng mà, tôi nguyện ý làm ánh trăng trong màn đêm, chỉ thuộc về y, chỉ sưởi ấm cho y.
Tạ Thượng đưa Tạ Duẫn Ninh và Tạ Diệc Đông về nhà, liền lập tức rời đi.
Trước khi đi, Tạ Diệc Đông muốn Tạ Thượng đem toàn bộ chuyện mà y thấy được của ngày hôm nay nói cho lão gia Tạ gia — bao gồm chuyện Tạ Duẫn Ninh bị y hôn.
Tạ Duẫn Ninh không hiểu Tạ Diệc Đông rốt cuộc muốn làm cái gì, thế là cũng đành phải tuỳ theo y lăn qua lăn lại.
Chỉ là…
Điều này, mặc dù chính mình ở Tạ gia có lẽ không có địa vị gì, nhưng mà, có thể, trực tiếp nói với Tạ gia lão gia cái thông tin một chút cũng không đáng để ông vui vẻ này — Hai đứa con trai là đồng tính luyến ái còn chưa tính, cư nhiên còn ở cùng với nhau…
Bất quá, ở trước mặt Tạ Diệc Đông, hắn từ trước đến nay không có quyền phát ngôn gì, cho nên, rất thành thật mà lựa chọn im lặng.
Mặc dù nói hôn ước của Tạ Diệc Đông và Cố Bạch Hằng bị huỷ bỏ, cũng ngưng lại hợp tác đang tiến hành được một nửa với Cố gia, nhưng dường như cũng không dẫn đến sự chú ý của các nhà truyền thông lớn, bởi vì so sánh với chuyện hợp tác của Tạ Diệc Đông với Tạ gia chuyện này mới là chủ đề đáng quan tâm, người trước đương nhiên lực ảnh hưởng không đủ lớn.
Dù sao, Tạ gia chính là cá sấu lớn số một số hai của giới kinh doanh, hơn nữa, Tạ Diệc Đông vốn chính là người Tạ gia, bởi vì sau khi không rõ duyên cớ rời khỏi, nhiều năm như vậy vẫn luôn tránh cùng Tạ gia đồng thời xuất hiện, cũng không có ghi chép hợp tác với Tạ gia, mọi người vốn dĩ đã rất tò mò năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Tạ Diệc Đông lại lần nữa tuyên bố hợp tác với Tạ gia.
Cứ như vậy, nguyên nhân Tạ Diệc Đông năm đó rời khỏi Tạ gia một lần nữa trở thành vấn đề thảo luận của mọi người trong lúc rảnh rỗi.
Nếu như nói, hôn ước lúc trước của Tạ Diệc Đông và Cố Bạch Hằng là câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa, sự tình diễn biến đến bây giờ đã biến thành ân oán của nhà giàu có.
Lại thêm địa vị của Tạ gia, càng khiến tranh luận quyết liệt.
Mà người gợi ra sự tình này, Tạ Duẫn Ninh, hoàn toàn không rõ ràng tình hình của thế giới.
Vốn dĩ hắn chính là người không quá quan tâm đến sự tình xung quanh, hơn nữa, có thể là phạm vi giao tiếp cũng không rộng rãi, cho nên, căn bản là không biết được hiện nay đang xảy ra chuyện gì.
Phạm Trì mặc dù rất tò mò, nhưng bởi vì bị Tạ Diệc Đông ngoài sáng trong tối chỉnh qua vô số lần, cho nên cũng không có can đảm mà đề cập chuyện này với Tạ Duẫn Ninh.
Thế là Tạ Duẫn Ninh bởi vì các loại nguyên nhân, ngược lại biến thành người không ở trong tình trạng nhất.
Mà Cố gia cũng bởi vì chuyện này, chịu tổn thất rất lớn, vì thế sức sống đại thương, dần dần xuống dốc.
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Cố gia không những không có áp dụng hành động trả thù với Tạ Diệc Đông, mà còn tránh né như tránh bệnh dịch mà đưa người nhà ra nước ngoài.
Đương nhiên, chuyện này, cũng là chuyện mà Tạ Duẫn Ninh không biết.
Trên thực tế, trước mắt chuyện mà hắn phiền não nhất chính là vào ngày thứ hai xảy ra chuyện liền nhận được điện thoại của lão gia Tạ gia, nói là muốn gặp mặt một lần vào chiều thứ bảy.
Về phần tại sao lại đột nhiên như vậy…
Được rồi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết nguyên nhân rồi — Đương nhiên là Tạ Thượng hoàn mỹ đem tất cả hành vi của Tạ Diệc Đông hôm đó truyền đạt lại cho đương gia của Tạ gia.
Điều khiến hắn càng lo lắng là, bình thường Tạ phu nhân cách ba hoặc năm ngày sẽ gọi điện thoại đến cũng không thấy gọi điện thoại đến.
Sẽ không phải là bị tôi làm cho tức đến choáng váng chứ?
Tạ Duẫn Ninh trong lòng suy đoán.
Tạ gia lão gia ngữ điệu trong điện thoại hoàn toàn không có nghiêm túc lạnh lùng như trong tưởng tượng, ngược lại, cảm giác rất dịu dàng cũng dễ nói chuyện.
Bất quá, Tạ Duẫn Ninh từ trong miệng của các tiểu bối khác ở Tạ gia cũng có thể đoán ra Tạ lão gia là người đối với con cái yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
Mặc dù cho đến bây giờ, Tạ lão gia vẫn luôn áp dụng thái độ mặc kệ đối với Tạ Duẫn Ninh, nhưng hắn cũng không cho rằng chính mình lần này gặp mặt Tạ lão gia sẽ nhẹ nhàng.
Tạ Diệc Đông mặc dù biết chuyện này, nhưng y chỉ nói nếu như không muốn gặp, y sẽ giúp giải quyết chuyện này.
Tạ Duẫn Ninh thực sự không muốn biết Tạ Diệc Đông tại sao lại dùng hai chữ “giải quyết” này để biểu thị thủ đoạn phương pháp có thể áp dụng.
Thế là vẫn quyết định gặp Tạ lão gia.
Trong sự lo sợ bất an, đã đến tối thứ sáu.
Bình thường Tạ Duẫn Ninh hầu như là lên giường không bao lâu liền ngủ, vừa nghĩ đến cuộc gặp mặt ngày mai, liền vô cùng căng thẳng.
Tạ Diệc Đông bởi vì ngày mai phải họp, cho nên đã lên giường từ rất sớm.
Bởi vì hai người đều nằm cùng một giường, cho nên Tạ Duẫn Ninh trằn trọc trở mình, Tạ Diệc Đông cũng bị ảnh hưởng.
Vốn dĩ Tạ Diệc Đông là người ngủ không sâu, bị Tạ Duẫn Ninh làm như vậy, càng không có cách nào chợp mắt.
Đến hừng đông 12 giờ, Tạ Diệc Đông cuối cùng cũng không thể nhịn được mà đè lại Tạ Duẫn Ninh hỏi: “Cậu làm gì?”
Tạ Duẫn Ninh vốn chỉ là muốn len lén trở mình, không kinh động đến Tạ Diệc Đông, không lường trước được giọng điệu của đối phương tỉnh táo như vậy, vừa nghĩ cũng biết bởi vị bị ảnh hưởng bởi chính mình, cho nên Tạ Diệc Đông cũng không cách nào ngủ ngon giấc.
Thế là có chút áy náy nói: “…Em hôm nay có chút mất ngủ… Chuyện đó, anh hay là đến phòng khách đi…”
(Mã Mã: Phòng khách ở đây ý chỉ phòng dành cho khách nha mọi người)
Từ khi Tạ Duẫn Ninh thường vào phòng của Tạ Diệc Đông, hai người cùng ngủ trên một cái giường, cho nên Tạ Diệc Đông sắp đem phòng của Tạ Duẫn Ninh sửa thành phòng khách — Trên thực tế, cái phòng khách đó hoàn toàn chỉ để trang trí thôi.
Bởi vì Tạ Diệc Đông không có một người bạn nào…
Bây giờ nghe được Tạ Duẫn Ninh nói muốn chính mình đến phòng khách ngủ, Tạ Diệc Đông cũng vô cùng khó chịu, chống người, mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, trừng mắt nhìn Tạ Duẫn Ninh: “Tôi sao lại phải đến phòng khách.”
“Chính là vì em ngủ không được.” Tạ Duẫn Ninh giải thích nói.
“Vậy cùng với việc tôi đến phòng khách ngủ có liên quan gì.” Ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt của Tạ Diệc Đông nhàn nhạt mông lung. Nhưng mà, ngữ điệu của y thế nhưng chẳng có chút nào dịu dàng.
“Nếu như anh ở đây, thì không có cách nào ngủ ngon được.” Tạ Duẫn Ninh giải thích: “Anh ngày mai còn họp, nếu như không tỉnh táo thì làm sao?”
“Tôi đến phòng khách cũng không ngủ được.” Tạ Diệc Đông nói như vậy, lại tắt đèn, một lần nữa nằm lại, “Tôi quen giường.”
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, sau đó trong bóng tối gật đầu, biểu thị đã hiểu: “Vậy em đi cho.” Một bên nói như vậy, một bên bò dậy, dự định đến phòng khách.
“Không cho đi.” Tạ Diệc Đông nắm lấy góc áo của Tạ Duẫn Ninh, đem hắn kéo nằm lại giường.
“A?” Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà quay đầu nhìn Tạ Diệc Đông bên cạnh.
Nhìn không thấy người, chỉ có thể cảm giác được tiếng hít thở nhỏ xíu bên tai.
Trước khi Tạ Diệc Đông ngủ, luôn sẽ đem rèm cửa sổ vân vân và vân vân kéo lại kín đáo, cho nên ánh trăng sáng bên ngoài, ngọn đèn bên ngoài cũng không chiếu vào được, trong phòng chỉ có một mảnh tối đen như mực.
“Cậu không ở đây, tôi cũng ngủ không được.” Tạ Diệc Đông phàn nàn, lấy tay lật người Tạ Duẫn Ninh qua, gắt gao ôm chặt: “Hơn nữa, cơ thể tôi không nóng lắm.”
Nhiệt độ cơ thể của Tạ Diệc Đông dường như có chút thấp so với người bình thường, cho nên quanh năm cơ thể đều có chút lạnh.
Hơn nữa vô cùng quỷ dị là, mặc dù vô cùng thích ngọt, lại là người mắc bệnh tuột huyết áp, nếu như ngủ không ngon sắc mặt sẽ rất kém, tính tình nóng nảy, tóm lại, chính là thức dậy giận vô cùng lớn.
Nhưng vấn đề là, cơ thể của Tạ Diệc Đông không nóng lên, mở hệ thống sưởi cũng không có tác dụng, cho nên thông thường cả đêm ngủ không ấm, điều này liền dẫn đến chất lượng giấc ngủ kém, chất lượng giấc ngủ kém chính là dẫn đến xấu tính, xấu tính vừa phát tác, chính mình chính là người đầu tiên làm bia đỡ đạn.
Tạ Duẫn Ninh rất bi ai mà phát hiện, bất tri bất giác, sự xấu tính của Tạ Diệc Đông thật sự ở trước mặt chính mình toàn bộ đều bộ lộ ra…
Vấn đề là, chính mình ngủ không được, ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tạ Diệc Đông, kết quả vẫn là khiến Tạ Diệc Đông ngủ không ngon giấc…
Tóm lại chính là cho dù như thế nào, bia đỡ đạn vào ngày hôm sau là định chắc rồi.
Hết chương 32.
Tạ Thượng đưa Tạ Duẫn Ninh và Tạ Diệc Đông về nhà, liền lập tức rời đi.
Trước khi đi, Tạ Diệc Đông muốn Tạ Thượng đem toàn bộ chuyện mà y thấy được của ngày hôm nay nói cho lão gia Tạ gia — bao gồm chuyện Tạ Duẫn Ninh bị y hôn.
Tạ Duẫn Ninh không hiểu Tạ Diệc Đông rốt cuộc muốn làm cái gì, thế là cũng đành phải tuỳ theo y lăn qua lăn lại.
Chỉ là…
Điều này, mặc dù chính mình ở Tạ gia có lẽ không có địa vị gì, nhưng mà, có thể, trực tiếp nói với Tạ gia lão gia cái thông tin một chút cũng không đáng để ông vui vẻ này — Hai đứa con trai là đồng tính luyến ái còn chưa tính, cư nhiên còn ở cùng với nhau…
Bất quá, ở trước mặt Tạ Diệc Đông, hắn từ trước đến nay không có quyền phát ngôn gì, cho nên, rất thành thật mà lựa chọn im lặng.
Mặc dù nói hôn ước của Tạ Diệc Đông và Cố Bạch Hằng bị huỷ bỏ, cũng ngưng lại hợp tác đang tiến hành được một nửa với Cố gia, nhưng dường như cũng không dẫn đến sự chú ý của các nhà truyền thông lớn, bởi vì so sánh với chuyện hợp tác của Tạ Diệc Đông với Tạ gia chuyện này mới là chủ đề đáng quan tâm, người trước đương nhiên lực ảnh hưởng không đủ lớn.
Dù sao, Tạ gia chính là cá sấu lớn số một số hai của giới kinh doanh, hơn nữa, Tạ Diệc Đông vốn chính là người Tạ gia, bởi vì sau khi không rõ duyên cớ rời khỏi, nhiều năm như vậy vẫn luôn tránh cùng Tạ gia đồng thời xuất hiện, cũng không có ghi chép hợp tác với Tạ gia, mọi người vốn dĩ đã rất tò mò năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Tạ Diệc Đông lại lần nữa tuyên bố hợp tác với Tạ gia.
Cứ như vậy, nguyên nhân Tạ Diệc Đông năm đó rời khỏi Tạ gia một lần nữa trở thành vấn đề thảo luận của mọi người trong lúc rảnh rỗi.
Nếu như nói, hôn ước lúc trước của Tạ Diệc Đông và Cố Bạch Hằng là câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa, sự tình diễn biến đến bây giờ đã biến thành ân oán của nhà giàu có.
Lại thêm địa vị của Tạ gia, càng khiến tranh luận quyết liệt.
Mà người gợi ra sự tình này, Tạ Duẫn Ninh, hoàn toàn không rõ ràng tình hình của thế giới.
Vốn dĩ hắn chính là người không quá quan tâm đến sự tình xung quanh, hơn nữa, có thể là phạm vi giao tiếp cũng không rộng rãi, cho nên, căn bản là không biết được hiện nay đang xảy ra chuyện gì.
Phạm Trì mặc dù rất tò mò, nhưng bởi vì bị Tạ Diệc Đông ngoài sáng trong tối chỉnh qua vô số lần, cho nên cũng không có can đảm mà đề cập chuyện này với Tạ Duẫn Ninh.
Thế là Tạ Duẫn Ninh bởi vì các loại nguyên nhân, ngược lại biến thành người không ở trong tình trạng nhất.
Mà Cố gia cũng bởi vì chuyện này, chịu tổn thất rất lớn, vì thế sức sống đại thương, dần dần xuống dốc.
Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Cố gia không những không có áp dụng hành động trả thù với Tạ Diệc Đông, mà còn tránh né như tránh bệnh dịch mà đưa người nhà ra nước ngoài.
Đương nhiên, chuyện này, cũng là chuyện mà Tạ Duẫn Ninh không biết.
Trên thực tế, trước mắt chuyện mà hắn phiền não nhất chính là vào ngày thứ hai xảy ra chuyện liền nhận được điện thoại của lão gia Tạ gia, nói là muốn gặp mặt một lần vào chiều thứ bảy.
Về phần tại sao lại đột nhiên như vậy…
Được rồi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết nguyên nhân rồi — Đương nhiên là Tạ Thượng hoàn mỹ đem tất cả hành vi của Tạ Diệc Đông hôm đó truyền đạt lại cho đương gia của Tạ gia.
Điều khiến hắn càng lo lắng là, bình thường Tạ phu nhân cách ba hoặc năm ngày sẽ gọi điện thoại đến cũng không thấy gọi điện thoại đến.
Sẽ không phải là bị tôi làm cho tức đến choáng váng chứ?
Tạ Duẫn Ninh trong lòng suy đoán.
Tạ gia lão gia ngữ điệu trong điện thoại hoàn toàn không có nghiêm túc lạnh lùng như trong tưởng tượng, ngược lại, cảm giác rất dịu dàng cũng dễ nói chuyện.
Bất quá, Tạ Duẫn Ninh từ trong miệng của các tiểu bối khác ở Tạ gia cũng có thể đoán ra Tạ lão gia là người đối với con cái yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
Mặc dù cho đến bây giờ, Tạ lão gia vẫn luôn áp dụng thái độ mặc kệ đối với Tạ Duẫn Ninh, nhưng hắn cũng không cho rằng chính mình lần này gặp mặt Tạ lão gia sẽ nhẹ nhàng.
Tạ Diệc Đông mặc dù biết chuyện này, nhưng y chỉ nói nếu như không muốn gặp, y sẽ giúp giải quyết chuyện này.
Tạ Duẫn Ninh thực sự không muốn biết Tạ Diệc Đông tại sao lại dùng hai chữ “giải quyết” này để biểu thị thủ đoạn phương pháp có thể áp dụng.
Thế là vẫn quyết định gặp Tạ lão gia.
Trong sự lo sợ bất an, đã đến tối thứ sáu.
Bình thường Tạ Duẫn Ninh hầu như là lên giường không bao lâu liền ngủ, vừa nghĩ đến cuộc gặp mặt ngày mai, liền vô cùng căng thẳng.
Tạ Diệc Đông bởi vì ngày mai phải họp, cho nên đã lên giường từ rất sớm.
Bởi vì hai người đều nằm cùng một giường, cho nên Tạ Duẫn Ninh trằn trọc trở mình, Tạ Diệc Đông cũng bị ảnh hưởng.
Vốn dĩ Tạ Diệc Đông là người ngủ không sâu, bị Tạ Duẫn Ninh làm như vậy, càng không có cách nào chợp mắt.
Đến hừng đông 12 giờ, Tạ Diệc Đông cuối cùng cũng không thể nhịn được mà đè lại Tạ Duẫn Ninh hỏi: “Cậu làm gì?”
Tạ Duẫn Ninh vốn chỉ là muốn len lén trở mình, không kinh động đến Tạ Diệc Đông, không lường trước được giọng điệu của đối phương tỉnh táo như vậy, vừa nghĩ cũng biết bởi vị bị ảnh hưởng bởi chính mình, cho nên Tạ Diệc Đông cũng không cách nào ngủ ngon giấc.
Thế là có chút áy náy nói: “…Em hôm nay có chút mất ngủ… Chuyện đó, anh hay là đến phòng khách đi…”
(Mã Mã: Phòng khách ở đây ý chỉ phòng dành cho khách nha mọi người)
Từ khi Tạ Duẫn Ninh thường vào phòng của Tạ Diệc Đông, hai người cùng ngủ trên một cái giường, cho nên Tạ Diệc Đông sắp đem phòng của Tạ Duẫn Ninh sửa thành phòng khách — Trên thực tế, cái phòng khách đó hoàn toàn chỉ để trang trí thôi.
Bởi vì Tạ Diệc Đông không có một người bạn nào…
Bây giờ nghe được Tạ Duẫn Ninh nói muốn chính mình đến phòng khách ngủ, Tạ Diệc Đông cũng vô cùng khó chịu, chống người, mở ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, trừng mắt nhìn Tạ Duẫn Ninh: “Tôi sao lại phải đến phòng khách.”
“Chính là vì em ngủ không được.” Tạ Duẫn Ninh giải thích nói.
“Vậy cùng với việc tôi đến phòng khách ngủ có liên quan gì.” Ngọn đèn mờ nhạt, chiếu lên khuôn mặt của Tạ Diệc Đông nhàn nhạt mông lung. Nhưng mà, ngữ điệu của y thế nhưng chẳng có chút nào dịu dàng.
“Nếu như anh ở đây, thì không có cách nào ngủ ngon được.” Tạ Duẫn Ninh giải thích: “Anh ngày mai còn họp, nếu như không tỉnh táo thì làm sao?”
“Tôi đến phòng khách cũng không ngủ được.” Tạ Diệc Đông nói như vậy, lại tắt đèn, một lần nữa nằm lại, “Tôi quen giường.”
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, sau đó trong bóng tối gật đầu, biểu thị đã hiểu: “Vậy em đi cho.” Một bên nói như vậy, một bên bò dậy, dự định đến phòng khách.
“Không cho đi.” Tạ Diệc Đông nắm lấy góc áo của Tạ Duẫn Ninh, đem hắn kéo nằm lại giường.
“A?” Tạ Duẫn Ninh không hiểu mà quay đầu nhìn Tạ Diệc Đông bên cạnh.
Nhìn không thấy người, chỉ có thể cảm giác được tiếng hít thở nhỏ xíu bên tai.
Trước khi Tạ Diệc Đông ngủ, luôn sẽ đem rèm cửa sổ vân vân và vân vân kéo lại kín đáo, cho nên ánh trăng sáng bên ngoài, ngọn đèn bên ngoài cũng không chiếu vào được, trong phòng chỉ có một mảnh tối đen như mực.
“Cậu không ở đây, tôi cũng ngủ không được.” Tạ Diệc Đông phàn nàn, lấy tay lật người Tạ Duẫn Ninh qua, gắt gao ôm chặt: “Hơn nữa, cơ thể tôi không nóng lắm.”
Nhiệt độ cơ thể của Tạ Diệc Đông dường như có chút thấp so với người bình thường, cho nên quanh năm cơ thể đều có chút lạnh.
Hơn nữa vô cùng quỷ dị là, mặc dù vô cùng thích ngọt, lại là người mắc bệnh tuột huyết áp, nếu như ngủ không ngon sắc mặt sẽ rất kém, tính tình nóng nảy, tóm lại, chính là thức dậy giận vô cùng lớn.
Nhưng vấn đề là, cơ thể của Tạ Diệc Đông không nóng lên, mở hệ thống sưởi cũng không có tác dụng, cho nên thông thường cả đêm ngủ không ấm, điều này liền dẫn đến chất lượng giấc ngủ kém, chất lượng giấc ngủ kém chính là dẫn đến xấu tính, xấu tính vừa phát tác, chính mình chính là người đầu tiên làm bia đỡ đạn.
Tạ Duẫn Ninh rất bi ai mà phát hiện, bất tri bất giác, sự xấu tính của Tạ Diệc Đông thật sự ở trước mặt chính mình toàn bộ đều bộ lộ ra…
Vấn đề là, chính mình ngủ không được, ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tạ Diệc Đông, kết quả vẫn là khiến Tạ Diệc Đông ngủ không ngon giấc…
Tóm lại chính là cho dù như thế nào, bia đỡ đạn vào ngày hôm sau là định chắc rồi.
Hết chương 32.
Bình luận truyện