Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 6





Trời đã bắt đầu ấm dần . Lúc tôi và Trúc Vũ vào lớp thì My gọi :

- Hai cậu có người tìm đấy.

- Ai tìm ?

- Chị Hoài Vân .

- Hả .

Trong căn tin lúc nào cũng đông người, tôi nhún người lên tìm, chị hẹn hai đứa ra đây có việc gì nhỉ ?

Cái bàn ở cuối góc, một cô gái đeo kính ăn mặc khá nổi bật . chỉ có thế là chị .

Hai đứa đến ngồi cạnh . Hoài Vân tháo kính ra, tươi cười :

- Lâu lắm ko gặp rồi .

- Vâng ạ – hai đứa có hơi ngại .

- Chị mời hai đứa ăn một bữa, ko phiền chứ .

- Ko đâu ạ .

- ừ, vậy ăn gì tự gọi nhé.

Hôm nay Hoài Vân có vẻ lạ, giống như đang suy nghĩ điều gì . Được một lúc , chị nói :

- Dạo gần đây hai em có thấy anh Bùi Quang để ý tới ai ko ?

Hai đứa tôi im lặng, bởi vì chưa biết rõ ý chị muốn điều gì .

- Dạo gần đây anh Quang ko quan tâm tới chị, nên chị mới hỏi 2 em như thế.

- Tụi em ko thân với anh ấy lắm . – Tôi trả lời.


Hoài Vân cười, có chút chế giễu :

- Anh ấy cũng hay nhắc tới 2 đứa. Chị cứ nghĩ là thân cơ đấy.

- Ko thân đâu ạ, có đội bóng rổ đôi khi nói chuyện với anh Quang thôi . – Trúc Vũ đáp
.
- Vậy làm phiền hai đứa rồi.

- Ko sao đâu ạ, nếu chúng em biết anh ấy để ý ai sẽ nói lại cho chị . – Trúc Vũ tiếp.

- Thật sao , vậy cảm ơn nhé. À, giúp chị một chuyện được ko ?

- Vâng ạ.

- Chuyện này chỉ 3 chị em mình biết nhé.

Rồi chị rút ví thanh toán, bỏ đi. Có một cái gì rất lạ. Hoài Vân hôm rất khác biệt so với chị Hoài Vân đáng yêu của chúng tôi . Hai đứa tôi cũng im lặng, Giữ cho mình một khoảng lặng riêng . Được một lúc, Trúc Vũ gọi món , thở dài một tiếng :

- Ko lẽ những lời đồn đại về chị ấy là thật .

Tôi vờn vờn cái ống hút trong ly trà sữa :

- Tin đồn gì cơ.

- Có mấy chị theo đuổi anh Huy đó, cũng học trong đại học sân khấu điện ảnh, cũng hay nói chuyện với tớ, bảo chị Hoài Vân đanh đá, kênh kiệu và ghê gớm lắm.

Tôi phản bác :

- Tớ thấy hôm nay chị ấy có vẻ hơi khác nhưng ko tới nỗi như thế đâu.

Trúc Vũ ra vẻ suy nghĩ rồi nói :

- Tớ thì lại nghĩ khác. Tớ đảm bảo chị ấy đang ghen .

- À, thì Bùi Quang như vậy , ko ghen mới lạ.

- Ko phải, ý tớ là chị ấy đang ghen với cậu ấy.

- Hả – tôi giật bắn – Sao lại ghen với tớ ?

- Cậu ko biết chứ tớ để ý thấy ánh mắt chị ấy nhìn cậu rõ vẻ ghen ghét.

- Thật hả ? sao tớ ko thấy vậy nhỉ ?

- Cậu chưa yêu nên mấy cái này ko hiểu đâu, tớ đảm bảo với cậu chị ấy hẹn hai đứa mình tớ đây ko phải chỉ để hỏi mấy thứ đó.

- Tớ vẫn thấy khó tin, trông tớ với Bùi Quang giống một đôi lắm hả ?

Trúc Vũ lắc mạnh đầu :

- Tất nhiên là ko , nhưng trực giác cho tớ thấy chính xác là chị ấy đang đố kị và ghen tị với cậu.

Tôi phì cười :

- Trực giác của cậu là hàng dởm rồi.

Trúc Vũ nghiêm túc :

- Con gái khi yêu rất nhạy cảm và tinh tế nhé, nói chung là Hoài Vân ko đơn giản như chũng ta từng nghĩ đâu.

- Ừ, nói chung so với nhiều hot girl khác, tớ vẫn thấy chị ấy rất đáng yêu .

- Nhưng trực giác cho tớ biết chị ấy nguy hiểm .

- Tớ đã bảo là đồ dởm mà.

- Hàng hiệu đấy.

- Dởm .

- Xịn .


- Dởm .

- Xịn .
Đấu đá nhau hết buổi sáng.

Buổi tối, đang học bài thì mẹ gọi tôi ra nghe điện thoại .

- Con đang học bài hả – Giọng bố tôi lúc nào cũng vậy, rất nhẹ nhàng , có vẻ yêu chiều.

- Vâng ạ, bố đang ăn trưa ạ ?

- Ừ, bố ăn hơi muộn một chút . Hôm nay buổi tối hai mẹ con ăn gì vậy ?

- Cá sốt cà chua này, canh tôm này . Đơn giản vậy thôi .

- Ồ, nghe ngon quá . Cá sốt là món tủ của mẹ đấy, bố thèm quá.

Tôi cười :

- Bố xạo , vậy bố đang ăn gì thế ?

- Bố nói thật mà. Gà marengo, sandwich . đấy , có vậy.

- Con nghe nói đồ ăn pháp ngon lắm mà sao lúc nào bố cũng chỉ ăn gà Marengo nhỉ , bố ko biết hưởng thụ rồi.

- Ôi, con lại chê bố nữa . Ăn cái gì cũng ko thích, chỉ thích mỗi mẹ con nấu cho ăn thôi .

- A, sao chỉ mỗi mẹ , con cũng nấu cho bố nhiều món mà.

- À, quên nhỉ, bây giờ bố lại nhớ lần con chiên cá cháy, ăn vào đúng là khó quên thật.

- Aaaaa, con mách mẹ nhé.

- Haha, bố phải làm việc rồi . Con học bài tiếp nhé, hai mẹ con ngủ ngon.

- Hic, bố trốn kìa.

- Haha , tạm biệt con nhé. Bố trốn đây.

Tôi gác máy , nụ cười cũng tắt đi. Tôi nhớ bố .

Và tôi cũng biết,mẹ đứng gần cửa sổ , đang nhìn tôi , im lặng.

Tôi quay lại, vờ phụng phịu với mẹ :

- Bố chỉ toàn nhớ mấy lần con nấu cháy thôi.

Mẹ cười :

- Thế bố con lại ăn gà Marengo chứ gì ?

- Vâng, bố biết ăn mỗi món đó .

- Ừ, con đi học bài rồi ngủ sớm nhé.

- Vâng .

Trong phòng, tôi mở album ảnh xem lại những tấm hình của gia đình.

Ở công viên. Tôi ngồi trên đùi bố ăn kem ngon lành.

Trước cổng trường , bố chỉnh lại cặp sách cho tôi.

Ở nhà, bố thay bóng đèn, mẹ và tôi cười tươi nhìn bố.

Những tấm hình ấy đều đầy ắp yêu thương.

Tôi cất album, chui vào chăn khóc thút thít.

Từ nhỏ, bố là người thương tôi nhất. Mỗi ngày, dù bận đến đâu bố cũng đều tranh thủ đưa đón tôi đi học. Lúc nào cũng chiều chuộng tôi như công chúa nhỏ. Tuy được cưng như vậy , nhưng tôi ko hề hư , bởi vì người ấy cũng dạy tôi rất nhiều đạo lí .


Và từ khi tôi lên cấp 2 , những tháng ấy đã trở thành những điều hiếm hoi. Là một kĩ sư chuyên nghiệp , bố luôn nhận được những công trình khá lớn, rồi dần dần , bố bắt đầu nhận những công trình ở xa . Thời gian bố tôi ko về càng ngày càng kéo dài , lần làm việc tại Canada là gần 2 năm.

Nhưng tôi biết, bố yêu gia đình này rất nhiều.

Mỗi lần nghe giọng bố, tôi cảm nhận được sự cô đơn. Và những lúc đó, tôi khóc.

Còn nhớ một lần, bố bỗng nhiên hỏi :

- Ghét bố ko?

Tôi ko cần suy nghĩ, trả lời ngay tức khắc :

- Con yêu bố nhất, bố đừng nghe người khác nói bậy nha.

- Ồ, vậy mà có người bảo con ghét bố lắm, vì bố ko ở bên con thường xuyên.

Tôi bĩu môi :

- ai mà đáng ghét thật , con chỉ nhớ bố thôi.

Tôi bắt đầu sụt sùi.

Bố im lặng một lúc, bảo tôi :

- Vy Anh, bố ko được nhìn thấy con từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng bố yêu con.

Tôi khóc to :
- Bố về đi , đừng đi xa như vậy nữa.

Bố khẽ ho vài tiếng :

- Rồi con sẽ hiểu. Mà ô kìa, khóc nhè kìa.

Tôi chùi nước mắt, nước mũi tèm nhem :

- Ko có, ko có.

- Thật nhé, vậy từ nay cũng ko được khóc nhè nhé.

- Tất nhiên, con ứ thèm khóc. Con cũng lớp 7 rồi chứ mắc.

- Ghê thật. À, con gái, con đừng bao giờ làm vợ bố buồn đấy.

Tôi cười híp mắt, gật đầu lia lịa :

- Con hứa, sẽ ko để vợ bố buồn .

Tôi rất dễ bị bố dụ dỗ như vậy.

Và cũng vì những lời nói đó, dù nhớ bố như thế nào tôi cũng ko khóc, ko tỏ ra buồn trước mặt bố, mẹ nữa. Lúc trước, làm theo bởi những gì hứa với bố, tôi quyết làm được. Rồi lớn dần, đối với tôi đó ko phải lí do nữa, tôi nhận ra lúc tôi nói chuyện khóc đòi bố về, mẹ đứng lặng nhìn tôi thật lâu. Mắt mẹ ko che nỗi sự đau đớn. Còn bố, giọng bố nghe có chút bất lực, có chút khổ sở. Vì vậy, tôi chọn cách che dấu.

Tôi rửa mặt, xách gối sang phòng mẹ ngủ. Đêm đó, hai mẹ con tôi ôm nhau ngủ thật ngon.

***
Và đêm đó, có một người tự hỏi :

- Sao hôm nay cô bé ấy ko chúc mình ngủ ngon nữa nhỉ.

Trên bàn, hai chiếc điện thoại một đen một trắng im thin thít.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện