Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh
Chương 148
Editor: Ngạn Tịnh.
Mắt thấy Mộ Nhiễm bị Đỗ Nhược Tu túm mang đi rồi, trong lòng Bạch Vi nhẹ nhíu mày, cũng không biết bạch ngọc Tì Hưu kia còn dùng được nữa hay không? Nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt khổ sở, xoay người dựa vào trong lòng Tiêu Tử Ngang, ha ha.
Chỉ là tiệc hoan nghênh này...
Cô nhíu nhíu mày, tiệc hoan nghênh một người trên hành tinh chủ, trừ bỏ lúc trước Mộ Nhiễm đến, dường như cũng chỉ có cô. Trước đó, dường như cũng chưa từng mở nữa. Những thành viên khác đi ra từ Cuộc Chiến Trốn Giết trên cơ bản đều chỉ có một lời khen ngợi cho có lệ, sau đó ở một địa vị nhàn nhã cao thượng phủng hơn một năm rưỡi, người hành tinh chủ sẽ lấy cớ nào đó bảo bọn họ không hợp với vị trí này, triệt hạ người đó xuống, tùy tiện vứt vào trong một góc nào đó, không bao giờ để ý đến nữa.
Tất cả người hành tinh chủ bên ngoài sẽ không nói ra, nhưng trong đáy lòng mỗi người đều cực kỳ bài xích người hành tinh Trục Xuất đi ra từ Cuộc Chiến Trốn Giết, cho nên trên cơ bản tất cả những người liều chết cố sống trong Cuộc Chiến Trốn Giết phần lớn sẽ trở lại hành tinh Trục Xuất làm chức vị gì đó, thu thuế, mua bán thức ăn vân vân.... kiếm chút tiền sống tạm vẫn là khá ổn, đây đều là những công việc người hành tinh chủ bài xích, bây giờ có những nô lệ kia, bọn họ trái lại tự tại không ít, thật ra nhìn kỹ, trên cơ bản những người thắng được mấy năm đó đều ở trên phi thuyền vận chuyển hàng hóa.
Xem ra người hành tinh chủ này thật sự coi trọng thứ gọi là siêu năng lực kia, Mộ Nhiễm cùng cô, đều chuyên môn mở tiệc hoan nghênh hai người, tiện cho hai người quen biết càng nhiều thanh niên tuấn tài, tốt nhất là trong tiệc hoan nghênh liền xác nhận bạn lữ là tốt nhất, phải biết rằng trước kia Mộ Nhiễm cùng Đỗ Nhược Tu chính là định ra hôn ước trong buổi tiệc hoan nghênh đó!
Bạch Vi nghĩ ngày mai chỉ sợ cô phải lành ít dữ nhiều, cũng mặc kệ những người đó nghĩ thế nào, bạn đời của cô vĩnh viễn đều chỉ có một mình Giang tiểu Mạc, mặc kệ đối phương biến thành bộ dáng gì đi nữa.
Mà lúc này, bởi vì Đỗ Nhược Tu rời đi trước, một đám người tiến hành khen thưởng đổi thành từ Đỗ gia biến thành Tiêu gia làm. Một ông lão cả tóc lẫn lông mi đều trắng, mặc một thân tây trang thẳng tắp, chống một cây quải trượng.
Không biết vì sao, lúc bắt tay với ông lão kia, Bạch Vi đột nhiên cảm giác cảm xúc của Tiêu Tử Ngang có vẻ khá kích động, dẫn tới cô tò mò liếc nhìn vài lần, mà ông lão kia còn trên dưới đánh giá cô vài lần, thâm ý trong mắt khiến cô có chút khó hiểu, loại ánh mắt vừa lòng khi nhìn cháu dâu này tuyệt đối là vì ánh mắt cô có vấn đề rồi, tuyệt đối!
Cùng lúc đó, Mộ Nhiễm về tới nhà lập tức nhốt mình vào trong phòng, mãi đến chạng vạng ngày hôm sau cũng chưa trở ra.
Thí nghiệm nhiều lần, đầu đau đớn giống như bị kim đâm, môi đã hoàn toàn không còn màu máu, Mộ Nhiễm nhìn đám chó con mất một chân vẫn vui vẻ lăn lộn trên sàn nhà, trong mắt lộ ra oán hận thật sâu.
Không được, không được, vẫn là không được, cô ta đã thử qua vô số lần, nhưng mỗi lần kết quả đều là như vậy, cô muốn là sói hổ uy phong lẫm lẫm, chứ không phải những con chó con què này!
Nhìn đám chó con vô tri vô giác, lăn lộn qua lại đến vui vẻ, Mộ Nhiễm cũng không biết một cỗ lửa giận từ đâu ra, rút ra thanh đao trên tường, giống như phát điên chém tới, trong phòng, tiếng chó con thảm thiết kêu lên liên miên không dứt, không qua một hồi, một đám chó con rõ ràng vừa nãy còn vui sướng lăn lộn giờ đã biến thành một bãi thịt nát, máu tươi chảy ròng ròng, ngay cả váy của Mộ Nhiễm cũng biến thành một màu đỏ đậm.
Lúc này Mộ Nhiễm buông đao, vô lực dựa ngồi vào giường, nắm bạch ngọc Tì Hưu thiếu một góc kia, ánh mắt lơ lửng trong không trung, cười lạnh vài tiếng.
Người không phạm ta, ta không phạm người, Mạc Bạch Vi, tao muốn mày không được chết tử tế!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó là giọng nói của Đỗ Nhược Tu, "Tiểu Nhiễm, em ở bên trong sao? Chuẩn bị tốt chưa? Tiệc hoan nghênh sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải chuẩn bị đi, trường hợp hôm nay khác với ngày hôm qua, ngày hôm qua em nổi điên như vậy, thấy cũng khá bình thường một chút, anh vẫn có thể nghĩ cách giải vây cho em! Nhưng hôm nay không giống vậy, người đến đều là nhân vật lớn, Đỗ, Tiêu, Hoàng, Chu, Tần, các trưởng bối năm thế gia lớn đều đến đây, anh quyết không cho phép em có một chút nơi nào thất thố, em hiểu chưa?"
Sau đó hắn dường như cảm thấy ngữ khí của mình có chút nặng, liền tiếp tục nửa dụ dỗ nửa an ủi nói, "Anh cũng hiểu được em oán hận Mạc Bạch Vi kia, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể chú ý trường hợp một chút, nhiều người như vậy nguyện ý cho cô ta mặt mũi, quan hệ tốt với cô ta, chính là muốn tiểu bối nhà mình có thể kết thân với cô ta, em có thể đoạt nổi bật của cô ta, nhưng tuyệt đối không được cố tình gây sự, em hiểu được ý của anh chứ?"
Nghe vậy, Mộ Nhiễm vẫn ngồi yên nãy giờ mới thay đổi biểu tình, Đỗ Nhược Tu đợi trước cửa nửa ngày mới nghe thấy đối phương nói một câu đã biết, mày nhất thời có chút mất hứng nhíu lại. Mạc Nhiễm này, thật đúng là tự cho mình là nhân vật lớn rồi, đội nóng xanh cho hắn để cho toàn hành tinh biết thì cũng thôi, còn thích lên mặt lên mũi, nếu không phải không còn lựa chọn, người phụ nữ này hắn đã sớm đá đi càng xa càng tốt, có lẽ đêm nay hắn cũng nên biểu hiện một chút, dù sao tính cách của Mạc Bạch Vi kia thoạt nhìn cũng tốt hơn nhiều...
Hừ, cái quái gì chứ!
Mà Mộ Nhiễm chỉ lạnh lùng nhìn người máy gia dụng thu dọn sạch sẽ vết máu trên sàn, xoay người vào phòng vệ sinh, không qua một hồi liền thay một bộ váy dài trân châu đi ra, nâng máy liên lạc lên, nói nhỏ vài tiếng, mới chậm rãi cười lên tiếng.
Đỗ Nhược Tu nói đúng, cô ta lại nổi điên, lại thất thố, chính là cô ta thất bại, vẫn là thất bại trong tay một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, mặc kệ thế nào, tối hôm nay cô ta phải hiểu rõ vì sao Mạc Bạch Vi xuống ta với bạch ngọc của mình, nếu là có thể, phần siêu năng lực của đối phương, cô ta cũng muốn! Ha!
Màn đêm dần dần buông xuống, Bạch Vi cùng Tiêu Tử Ngang rất nhanh đi ra điểm tụ hội, hai người cũng chưa thay quần áo chính thức gì, Bạch Vi là không thích thay, dù sao cô cũng chỉ mới là một cô gái 14 tuổi, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, thay lễ phục dạ hội cái rắm gì chớ, đáng ghét! Mà Tiêu Tử Ngang hoàn toàn chính là theo ý của Bạch Vi, cô không thay, anh sao có thể thay được, bằng không hai người bọn họ sao còn có thể xứng đôi?
Mà sau khi Bạch Vi vào hội trường, liền lập tức đưa tới một đám người nhảy ra tự giới thiệu, người này họ Hoàng, người kia họ Tần, một đám lại tiếp một đám đều tự nhận là phong lưu phóng khoáng, dung mạo so với Phan An, ngay cả lúc giới thiệu với Bạch Vi, đều là một bộ lỗ mũi hướng lên trời, mau tới quỳ liếm tôi, sau đó cho thấy nếu Bạch Vi kết hôn với bọn họ, quả thực là vinh hạnh lớn của cô, hoàn toàn không thèm nhìn Tiêu Tử Ngang đứng bên cạnh cô sắc mặt đã cực kỳ âm trầm.
Làm cho sau một hồi, lúc nào gặp loại người như thế, biểu tình của Bạch Vi và Tiêu Tử Ngang đều chưa xảy ra chút thay đổi nào, lúc người kia vừa nói chữ đầu tiên, liền cực kỳ tự nhiên chuyển ngoặt, lấy thức ăn cùng đồ uống ở bên cạnh, một bên cười một bên nói chuyện với nhau đứng lên, giống như chẳng hề nghe thấy gì, nhất thời khiến cho đám người thở hổn hển, nói sẽ không cho cô trái cây ngon để ăn.
Ai, cô còn rất chờ mong đó, thực sự dám đến tìm cô gây phiền toái, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi.
Trong lòng trong đầu Bạch Vi thả ra lời ngoan độc, cảm giác Tiêu Tử Ngang ở bên cạnh dường như từ lúc đến tới giờ bộ dáng có chút thất thần, dường như có lời gì đó muốn nói với cô.
"Anh Lục Ngang, anh làm sao vậy?" Bạch Vi cắm một miếng hoa quả đưa vào miệng Tiêu Tử Ngang, ai, còn phải nói, tuy rằng người trên hành tinh chủ đều chẳng ra gì, nhưng thức ăn nước uống lại rất ngon, ngọt là ngọt, chua là chua, không phải như thức ăn ở hành tinh Trục Xuất, mặc kệ là thứ gì nấu lên đều là hương vị vừa đắng vừa chát, trừ bỏ lấp đầy bụng, không còn tác dụng gì khác, quả thực là đòi mạng mà.
"Anh... Bạch Vi, nếu ngày nào đó anh..." Thấy ánh mắt trong suốt của Bạch Vi, Tiêu Tử Ngang đột nhiên nổi lên dũng khí, nhìn về phía cô, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, vị trí cửa đột nhiên truyền đến loạt tiếng kinh hô và tán thưởng, hai người theo bản năng nhìn qua.
Vừa nhìn qua liền thấy Mộ Nhiễm quần áo trắng tinh cưỡi trên đầu một con bạch hổ từng bước từng bước đi vào bên trong, ánh mắt bễ nghễ kia, biểu tình cao ngạo lãnh diễm, mỗi một cọng ti đều đang biểu thị công khai cô ta chính là Nữ vương, độc nhất vô nhị.
Nói thật ra, Bạch Vi trải qua nhiều thế giới như vậy, gặp được vô số người kỳ lạ, lại chưa từng gặp được một người thích tỏ vẻ ngầu, mạnh mẽ như vậy, bản lĩnh khác của cô ta thật chẳng ra gì, nhưng chính loọi khí chất thích tỏ ra ngầu này thật sự lộ ra từ trong xương cmnl!
Bạch Vi theo bản năng tay liền ngứa, lòng muốn làm chuyện xấu, ngón tay vừa động, bên kia Mộ Nhiễm tư thế oai hùng hiên ngang nhảy từ trên đầu bạch hổ xuống, sau đó để cấp dưới dắt con hổ nhu thuận kia xuống, người bắt đầu hàn huyên với những người chung quanh, cười đến khéo léo, làm cho mỗi người nói chuyện với cô ta đều thần thanh khí sảng.
Bạch Vi cảm thấy không thú vị cũng thu hồi sự chú ý, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, tò mò hỏi, "Vừa rồi anh muốn nói cái gì?"
"Không có gì... Không có gì..." Tiêu Tử Ngang sờ sờ đầu cô, cười cười.
Mà theo sự xuất hiện của Đỗ Nhược Tu và Mộ Nhiễm, tiệc hoan nghênh cũng hoàn toàn bắt đầu.
Đằng trước bớt đi một chuỗi dài toàn là từ ca ngợi cùng khen ngợi không đề cập tới, Bạch Vi căn bản không có nghe, đột nhiên người phía trên có người gọi tên của cô, yêu cầu cô lên đài nói chuyện.
Nói chuyện? Bạch Vi nhíu mày, nhưng tiếng người chung quanh ồn ào ngày càng lớn, cuối cùng cô vẫn là bị người cứng rắn đẩy lên.
"Tôi không có gì để nói, vừa rồi tôi cũng đã nói hết với mọi người, bây giờ cứ xem như tiệc tối bình thường, ăn chơi vui vẻ là được rồi." Bạch Vi dùng vẻ mặt tôi không liên quan nói xong.
Người phía dưới lại căn bản không có ý định cho cô xuống, sôi nổi ồn ào hỏi cô, ở đây có chàng trai nào khiến cô rung động hay không? Dù sao tuổi của cô cũng không nhỏ, định ra sớm một chút mới tốt, bọn họ cũng là vì tốt cho cô!
Tuổi không nhỏ? Nghe lời nói trái lương tâm như thế, Bạch Vi thiếu chút nữa ngay cả lạnh lùng.jpg của cô cũng không duy trì được. Đừng nói giỡn, cô mới 14, sẽ bị phạt tù đó! Đừng nói giống như cô đã gần tới tuổi gả đi như vậy có được không? 14 tuổi đó, ngay cả vóc dáng cũng chưa trưởng thành, đám súc sinh này cũng xuống tay được!
Chỉ là...
Bạch Vi đột nhiên ngượng cười, lộ ra tư thái bối rối, "Chàng trai yêu thích đương nhiên là có, hôm nay cũng đến, mọi người không phải đều biết sao? Dù sao tôi và anh ấy cũng cùng nhau kề vai chiến đấu đến bây giờ, cũng đã nói sau này sẽ ở cạnh nhau cả đời, hôm nay đương nhiên là hy vọng được mọi người chúc phúc!"
Nói xong vẻ mặt cô đều là biểu tình cầu được nhận cầu phúc chúc mừng, cực kỳ thản nhiên.
Người bên dưới nháy mắt an tĩnh lại, khóe miệng không hẹn mà cùng nhau co rút, vẫn là người đàn ông họ Hoàng trước đó đến gần Bạch Vi nhìn không được, hầm hừ ra tiếng, "Mạc tiểu thư sẽ không phải đang nói tới Lục Ngang kia đó chứ? Đừng kể chuyện cười, một dân đen hành tinh Trục Xuất, cô cũng nguyện ý, thật sự là đắm mình..."
"Chát!"
Vừa dứt lời, gã đột nhiên cảm thấy miệng đột nhiên bị người tát mạnh một bạt tai, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sưng đỏ lên.
"Vị này... Ạch... Chú Hoàng..." Bạch Vi dừng một chút lại nói tiếp, "Thức ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu, chú xem không phải gặp báo ứng rồi đó thôi!"
"Cô..." Người đàn ông họ Hoàng nâng tay lên che mặt, vẻ mặt oán hận nhìn, "Là mày, là mày đánh tao đúng không, tiện nhân này, tao muốn giết mày!"
Nghe vậy, Bạch Vi bất lực nhún nhún vai, ai thấy được à? Ha, cho dù có camera cô cũng không e ngại có được không?
Mà một người đàn ông đứng bên cạnh người đàn ông họ Hoàng kia kéo gã lại, vỗ mạnh lên ót gã một cái, "Mất mặt xấu hổ, cút xuống!"
Sau đó ông ta liền híp mắt nhìn về phía Bạch Vi, trong mắt lướt qua tia tàn nhẫn, "Mạc tiểu thư, khuyển tử mạo phạm, thật sự ngượng ngùng! Nhưng nó nói sai cũng chẳng sai, người hành tinh Trục Xuất chơi đùa một chút cũng được, làm chồng chính thức vẫn là nên tìm trên hành tinh chủ, mới có thể xứng với thân phận của cô, dù sao đến bây giờ, cô là người thứ hai được phát hiện có siêu năng lực, cô xem chị gái cô lúc đó chẳng phải tìm Nhược Tu, hai người tốt đẹp hạnh phúc đến bây giờ đó sao? Cho nên nếu cô cũng nguyện ý định ra một người, nhất định sẽ mỹ mãn hạnh phúc. Theo ý của chúng tôi, cô vẫn là bây giờ liền định ra một người trên hành tinh chủ thì tốt hơn, dù sao một mình Mạc tiểu thư cũng không tiện cô phụ sự kỳ vọng của nhiều người chúng tôi đúng không?"
Kinh thế, ỷ thế hiếp người cơ!
Bạch Vi đột nhiên nhe răng cười, "Ai, nghe ngài nói như vậy, tôi dường như phải là nên tìm chồng giữa đám- người các người à..."
Sau đó trong ánh mắt chờ mong của mọi người, vừa cười cười nói, "Đáng tiếc a... Thanh thiếu niên 14- 15 tuổi chính là trong thời kỳ phản nghịch, tôi vẫn là nhận định Lục Ngang, không biết các vị chuẩn bị xử trí tôi thế nào đây?"
"Cô... Mạc tiểu thư đây là đang chuẩn bị đối đầu với tất cả mọi người sao?" Mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ uy hiếp, từ lúc người trẻ tuổi này tiến lên giới thiệu mình, bộ dáng lạnh lẽo của cô, đám hồ ly già bọn họ liền biết cô gái này không dễ khống chế như Mạc Nhiễm trước đó, cho nên mới khẩn cấp đề cử ông ta đứng ra cưỡng bức đối phương, nhưng nhìn bộ dạng này...
"Sao có thể? Rõ ràng chính là mọi người muốn đối đầu với tôi mới đúng! Cho tới bây giờ tôi vẫn không biết, qua Cuộc Chiến Trốn Giết xong chính là bị buộc hôn đó, trời mới biết năm nay tôi mới 14 tuổi, càng đừng nói một đám oai qua liệt tảo(*) kia, tôi nhìn cũng thấy đau mắt, thật sự sống cùng nhau cả đời, tôi sợ mình đoản thọ ý!" Vẻ mặt Bạch Vi hơi hoảng sợ.
(*) Oai qua: dưa méo; liệt tảo: táo nứt. Ý chỉ sự xấu xí, méo mó, không tốt.
"Cô! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ra tay!" Người đàn ông trung niên đột nhiên vỗ tay một cái, một chiếc lồng giam phiếm ánh sáng bạc đột nhiên từ trời giáng xuống, trực tiếp giam cầm Bạch Vi trên đài.
Đồ cùng chủy kiến(*)! Thật sự là một đám cặn bã!
(*) Đồ cùng chủy kiến: cảnh thấy được khi gặp khốn cùng.
"Các người muốn làm gì?" Bạch Vi hờ hững hỏi.
"Muốn làm cái gì? Ha, đương nhiên là muốn cô nghe theo lời chúng tôi, nếu cô nghe lời giống chị gái mình thì không phải là tốt rồi sao, ngoan ngoãn tìm một người gả đi, cái gì cũng sẽ theo ý cô, cái gì cũng sẽ có, cần gì đối đầu với chúng tôi, bây giờ phải chịu thiệt rồi... 14 tuổi? Thời xưa, 14 tuổi đã có thể lập gia đình sinh con rồi, cô đã tự mình không đưa ra được chủ ý, vậy tôi đây chỉ có thể để đám con cháu này cùng nhau đi vào thử một chút, không chừng cô thích ai đó, khóc hô cùng người đó kết hôn thì sao, có phải hay không?" Vẻ mặt người đàn ông trung niên tà ác, nội dung lời nói lại khiến Bạch Vi thiếu chút nữa nôn ra.
Mà Mộ Nhiễm đứng cách đó không xa lại lộ ra vẻ mặt kinh hỉ cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Tiện nhân, xem ra không cần cô ta ra tay, nó đã có thể tự mình tìm đường chết rồi!
"Ông..."
"Ông dám!"
Tiêu Tử Ngang đột nhiên nhảy dựng lên, chắn trước Bạch Vi.
"Làm càn! Chỉ là một dân đen từ hành tinh Trục Xuất cũng dám chắn đường chúng ta, muốn chết!" Người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt phẫn nộ.
"Dân đen hành tinh Trục Xuất? Vậy sao? Ha ha..." Tiêu Tử Ngang trầm giọng cười cười, giơ tay lên đột nhiên lấy ra một ngọn lửa màu xanh đậm, trực thiêu hủy nửa cánh tay của người đàn ông trung niên kia, "Không biết như vậy coi như không tính là dân đen hành tinh Trục Xuất hay không đây? Qúy tộc hành tinh chủ! Theo tôi hiểu biết, siêu năng lực giả kết hợp cùng siêu năng lực giả mới càng dễ dàng sinh ra đời sau ưu tú, đúng không? Cho nên Bạch Vi ở cùng một chỗ với tôi mới là thích hợp nhất, không phải sao?" Tiêu Tử Ngang cũng không thèm nhìn người đàn ông trung niên bị đau trực tiếp hôn mê luôn kia, vẻ mặt trào phúng hỏi, trong mắt che giấu lửa giận thật sâu.
Bạch Vi, Bạch Vi mà anh trân quý thật lâu như vậy, thế nhưng vừa vào hố phân này đã gặp phải vũ nhục như vậy, sao anh có thể chịu được? Bây giờ trong đầu anh chỉ cảm thấy một trận lửa lớn đang bùng cháy, âm ỉ khiến cả trái tim anh phát đau, một cỗ sát khí kích động ở bên trong, giống như một con cự thú màu đen không thấy máu vẫn đang luôn rít gào không im lặng xuống được.
"Cậu... Cậu thế nhưng là..." Mọi người cực kỳ kinh ngạc, nhưng lúc chuẩn bị ép hỏi kỹ hơn, cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
"Báo, trùng tộc đột kích, tây bắc bộ hành tinh chủ đã sắp thất thủ!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây nhất thời sợ hãi tột độ, trùng tộc, là trùng tộc, năm mươi năm qua đi, đám sâu ghê tởm kia thế nhưng lại tới nữa....
Mắt thấy Mộ Nhiễm bị Đỗ Nhược Tu túm mang đi rồi, trong lòng Bạch Vi nhẹ nhíu mày, cũng không biết bạch ngọc Tì Hưu kia còn dùng được nữa hay không? Nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt khổ sở, xoay người dựa vào trong lòng Tiêu Tử Ngang, ha ha.
Chỉ là tiệc hoan nghênh này...
Cô nhíu nhíu mày, tiệc hoan nghênh một người trên hành tinh chủ, trừ bỏ lúc trước Mộ Nhiễm đến, dường như cũng chỉ có cô. Trước đó, dường như cũng chưa từng mở nữa. Những thành viên khác đi ra từ Cuộc Chiến Trốn Giết trên cơ bản đều chỉ có một lời khen ngợi cho có lệ, sau đó ở một địa vị nhàn nhã cao thượng phủng hơn một năm rưỡi, người hành tinh chủ sẽ lấy cớ nào đó bảo bọn họ không hợp với vị trí này, triệt hạ người đó xuống, tùy tiện vứt vào trong một góc nào đó, không bao giờ để ý đến nữa.
Tất cả người hành tinh chủ bên ngoài sẽ không nói ra, nhưng trong đáy lòng mỗi người đều cực kỳ bài xích người hành tinh Trục Xuất đi ra từ Cuộc Chiến Trốn Giết, cho nên trên cơ bản tất cả những người liều chết cố sống trong Cuộc Chiến Trốn Giết phần lớn sẽ trở lại hành tinh Trục Xuất làm chức vị gì đó, thu thuế, mua bán thức ăn vân vân.... kiếm chút tiền sống tạm vẫn là khá ổn, đây đều là những công việc người hành tinh chủ bài xích, bây giờ có những nô lệ kia, bọn họ trái lại tự tại không ít, thật ra nhìn kỹ, trên cơ bản những người thắng được mấy năm đó đều ở trên phi thuyền vận chuyển hàng hóa.
Xem ra người hành tinh chủ này thật sự coi trọng thứ gọi là siêu năng lực kia, Mộ Nhiễm cùng cô, đều chuyên môn mở tiệc hoan nghênh hai người, tiện cho hai người quen biết càng nhiều thanh niên tuấn tài, tốt nhất là trong tiệc hoan nghênh liền xác nhận bạn lữ là tốt nhất, phải biết rằng trước kia Mộ Nhiễm cùng Đỗ Nhược Tu chính là định ra hôn ước trong buổi tiệc hoan nghênh đó!
Bạch Vi nghĩ ngày mai chỉ sợ cô phải lành ít dữ nhiều, cũng mặc kệ những người đó nghĩ thế nào, bạn đời của cô vĩnh viễn đều chỉ có một mình Giang tiểu Mạc, mặc kệ đối phương biến thành bộ dáng gì đi nữa.
Mà lúc này, bởi vì Đỗ Nhược Tu rời đi trước, một đám người tiến hành khen thưởng đổi thành từ Đỗ gia biến thành Tiêu gia làm. Một ông lão cả tóc lẫn lông mi đều trắng, mặc một thân tây trang thẳng tắp, chống một cây quải trượng.
Không biết vì sao, lúc bắt tay với ông lão kia, Bạch Vi đột nhiên cảm giác cảm xúc của Tiêu Tử Ngang có vẻ khá kích động, dẫn tới cô tò mò liếc nhìn vài lần, mà ông lão kia còn trên dưới đánh giá cô vài lần, thâm ý trong mắt khiến cô có chút khó hiểu, loại ánh mắt vừa lòng khi nhìn cháu dâu này tuyệt đối là vì ánh mắt cô có vấn đề rồi, tuyệt đối!
Cùng lúc đó, Mộ Nhiễm về tới nhà lập tức nhốt mình vào trong phòng, mãi đến chạng vạng ngày hôm sau cũng chưa trở ra.
Thí nghiệm nhiều lần, đầu đau đớn giống như bị kim đâm, môi đã hoàn toàn không còn màu máu, Mộ Nhiễm nhìn đám chó con mất một chân vẫn vui vẻ lăn lộn trên sàn nhà, trong mắt lộ ra oán hận thật sâu.
Không được, không được, vẫn là không được, cô ta đã thử qua vô số lần, nhưng mỗi lần kết quả đều là như vậy, cô muốn là sói hổ uy phong lẫm lẫm, chứ không phải những con chó con què này!
Nhìn đám chó con vô tri vô giác, lăn lộn qua lại đến vui vẻ, Mộ Nhiễm cũng không biết một cỗ lửa giận từ đâu ra, rút ra thanh đao trên tường, giống như phát điên chém tới, trong phòng, tiếng chó con thảm thiết kêu lên liên miên không dứt, không qua một hồi, một đám chó con rõ ràng vừa nãy còn vui sướng lăn lộn giờ đã biến thành một bãi thịt nát, máu tươi chảy ròng ròng, ngay cả váy của Mộ Nhiễm cũng biến thành một màu đỏ đậm.
Lúc này Mộ Nhiễm buông đao, vô lực dựa ngồi vào giường, nắm bạch ngọc Tì Hưu thiếu một góc kia, ánh mắt lơ lửng trong không trung, cười lạnh vài tiếng.
Người không phạm ta, ta không phạm người, Mạc Bạch Vi, tao muốn mày không được chết tử tế!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa, ngay sau đó là giọng nói của Đỗ Nhược Tu, "Tiểu Nhiễm, em ở bên trong sao? Chuẩn bị tốt chưa? Tiệc hoan nghênh sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải chuẩn bị đi, trường hợp hôm nay khác với ngày hôm qua, ngày hôm qua em nổi điên như vậy, thấy cũng khá bình thường một chút, anh vẫn có thể nghĩ cách giải vây cho em! Nhưng hôm nay không giống vậy, người đến đều là nhân vật lớn, Đỗ, Tiêu, Hoàng, Chu, Tần, các trưởng bối năm thế gia lớn đều đến đây, anh quyết không cho phép em có một chút nơi nào thất thố, em hiểu chưa?"
Sau đó hắn dường như cảm thấy ngữ khí của mình có chút nặng, liền tiếp tục nửa dụ dỗ nửa an ủi nói, "Anh cũng hiểu được em oán hận Mạc Bạch Vi kia, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể chú ý trường hợp một chút, nhiều người như vậy nguyện ý cho cô ta mặt mũi, quan hệ tốt với cô ta, chính là muốn tiểu bối nhà mình có thể kết thân với cô ta, em có thể đoạt nổi bật của cô ta, nhưng tuyệt đối không được cố tình gây sự, em hiểu được ý của anh chứ?"
Nghe vậy, Mộ Nhiễm vẫn ngồi yên nãy giờ mới thay đổi biểu tình, Đỗ Nhược Tu đợi trước cửa nửa ngày mới nghe thấy đối phương nói một câu đã biết, mày nhất thời có chút mất hứng nhíu lại. Mạc Nhiễm này, thật đúng là tự cho mình là nhân vật lớn rồi, đội nóng xanh cho hắn để cho toàn hành tinh biết thì cũng thôi, còn thích lên mặt lên mũi, nếu không phải không còn lựa chọn, người phụ nữ này hắn đã sớm đá đi càng xa càng tốt, có lẽ đêm nay hắn cũng nên biểu hiện một chút, dù sao tính cách của Mạc Bạch Vi kia thoạt nhìn cũng tốt hơn nhiều...
Hừ, cái quái gì chứ!
Mà Mộ Nhiễm chỉ lạnh lùng nhìn người máy gia dụng thu dọn sạch sẽ vết máu trên sàn, xoay người vào phòng vệ sinh, không qua một hồi liền thay một bộ váy dài trân châu đi ra, nâng máy liên lạc lên, nói nhỏ vài tiếng, mới chậm rãi cười lên tiếng.
Đỗ Nhược Tu nói đúng, cô ta lại nổi điên, lại thất thố, chính là cô ta thất bại, vẫn là thất bại trong tay một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh, mặc kệ thế nào, tối hôm nay cô ta phải hiểu rõ vì sao Mạc Bạch Vi xuống ta với bạch ngọc của mình, nếu là có thể, phần siêu năng lực của đối phương, cô ta cũng muốn! Ha!
Màn đêm dần dần buông xuống, Bạch Vi cùng Tiêu Tử Ngang rất nhanh đi ra điểm tụ hội, hai người cũng chưa thay quần áo chính thức gì, Bạch Vi là không thích thay, dù sao cô cũng chỉ mới là một cô gái 14 tuổi, muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, thay lễ phục dạ hội cái rắm gì chớ, đáng ghét! Mà Tiêu Tử Ngang hoàn toàn chính là theo ý của Bạch Vi, cô không thay, anh sao có thể thay được, bằng không hai người bọn họ sao còn có thể xứng đôi?
Mà sau khi Bạch Vi vào hội trường, liền lập tức đưa tới một đám người nhảy ra tự giới thiệu, người này họ Hoàng, người kia họ Tần, một đám lại tiếp một đám đều tự nhận là phong lưu phóng khoáng, dung mạo so với Phan An, ngay cả lúc giới thiệu với Bạch Vi, đều là một bộ lỗ mũi hướng lên trời, mau tới quỳ liếm tôi, sau đó cho thấy nếu Bạch Vi kết hôn với bọn họ, quả thực là vinh hạnh lớn của cô, hoàn toàn không thèm nhìn Tiêu Tử Ngang đứng bên cạnh cô sắc mặt đã cực kỳ âm trầm.
Làm cho sau một hồi, lúc nào gặp loại người như thế, biểu tình của Bạch Vi và Tiêu Tử Ngang đều chưa xảy ra chút thay đổi nào, lúc người kia vừa nói chữ đầu tiên, liền cực kỳ tự nhiên chuyển ngoặt, lấy thức ăn cùng đồ uống ở bên cạnh, một bên cười một bên nói chuyện với nhau đứng lên, giống như chẳng hề nghe thấy gì, nhất thời khiến cho đám người thở hổn hển, nói sẽ không cho cô trái cây ngon để ăn.
Ai, cô còn rất chờ mong đó, thực sự dám đến tìm cô gây phiền toái, đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi.
Trong lòng trong đầu Bạch Vi thả ra lời ngoan độc, cảm giác Tiêu Tử Ngang ở bên cạnh dường như từ lúc đến tới giờ bộ dáng có chút thất thần, dường như có lời gì đó muốn nói với cô.
"Anh Lục Ngang, anh làm sao vậy?" Bạch Vi cắm một miếng hoa quả đưa vào miệng Tiêu Tử Ngang, ai, còn phải nói, tuy rằng người trên hành tinh chủ đều chẳng ra gì, nhưng thức ăn nước uống lại rất ngon, ngọt là ngọt, chua là chua, không phải như thức ăn ở hành tinh Trục Xuất, mặc kệ là thứ gì nấu lên đều là hương vị vừa đắng vừa chát, trừ bỏ lấp đầy bụng, không còn tác dụng gì khác, quả thực là đòi mạng mà.
"Anh... Bạch Vi, nếu ngày nào đó anh..." Thấy ánh mắt trong suốt của Bạch Vi, Tiêu Tử Ngang đột nhiên nổi lên dũng khí, nhìn về phía cô, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, vị trí cửa đột nhiên truyền đến loạt tiếng kinh hô và tán thưởng, hai người theo bản năng nhìn qua.
Vừa nhìn qua liền thấy Mộ Nhiễm quần áo trắng tinh cưỡi trên đầu một con bạch hổ từng bước từng bước đi vào bên trong, ánh mắt bễ nghễ kia, biểu tình cao ngạo lãnh diễm, mỗi một cọng ti đều đang biểu thị công khai cô ta chính là Nữ vương, độc nhất vô nhị.
Nói thật ra, Bạch Vi trải qua nhiều thế giới như vậy, gặp được vô số người kỳ lạ, lại chưa từng gặp được một người thích tỏ vẻ ngầu, mạnh mẽ như vậy, bản lĩnh khác của cô ta thật chẳng ra gì, nhưng chính loọi khí chất thích tỏ ra ngầu này thật sự lộ ra từ trong xương cmnl!
Bạch Vi theo bản năng tay liền ngứa, lòng muốn làm chuyện xấu, ngón tay vừa động, bên kia Mộ Nhiễm tư thế oai hùng hiên ngang nhảy từ trên đầu bạch hổ xuống, sau đó để cấp dưới dắt con hổ nhu thuận kia xuống, người bắt đầu hàn huyên với những người chung quanh, cười đến khéo léo, làm cho mỗi người nói chuyện với cô ta đều thần thanh khí sảng.
Bạch Vi cảm thấy không thú vị cũng thu hồi sự chú ý, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tử Ngang một cái, tò mò hỏi, "Vừa rồi anh muốn nói cái gì?"
"Không có gì... Không có gì..." Tiêu Tử Ngang sờ sờ đầu cô, cười cười.
Mà theo sự xuất hiện của Đỗ Nhược Tu và Mộ Nhiễm, tiệc hoan nghênh cũng hoàn toàn bắt đầu.
Đằng trước bớt đi một chuỗi dài toàn là từ ca ngợi cùng khen ngợi không đề cập tới, Bạch Vi căn bản không có nghe, đột nhiên người phía trên có người gọi tên của cô, yêu cầu cô lên đài nói chuyện.
Nói chuyện? Bạch Vi nhíu mày, nhưng tiếng người chung quanh ồn ào ngày càng lớn, cuối cùng cô vẫn là bị người cứng rắn đẩy lên.
"Tôi không có gì để nói, vừa rồi tôi cũng đã nói hết với mọi người, bây giờ cứ xem như tiệc tối bình thường, ăn chơi vui vẻ là được rồi." Bạch Vi dùng vẻ mặt tôi không liên quan nói xong.
Người phía dưới lại căn bản không có ý định cho cô xuống, sôi nổi ồn ào hỏi cô, ở đây có chàng trai nào khiến cô rung động hay không? Dù sao tuổi của cô cũng không nhỏ, định ra sớm một chút mới tốt, bọn họ cũng là vì tốt cho cô!
Tuổi không nhỏ? Nghe lời nói trái lương tâm như thế, Bạch Vi thiếu chút nữa ngay cả lạnh lùng.jpg của cô cũng không duy trì được. Đừng nói giỡn, cô mới 14, sẽ bị phạt tù đó! Đừng nói giống như cô đã gần tới tuổi gả đi như vậy có được không? 14 tuổi đó, ngay cả vóc dáng cũng chưa trưởng thành, đám súc sinh này cũng xuống tay được!
Chỉ là...
Bạch Vi đột nhiên ngượng cười, lộ ra tư thái bối rối, "Chàng trai yêu thích đương nhiên là có, hôm nay cũng đến, mọi người không phải đều biết sao? Dù sao tôi và anh ấy cũng cùng nhau kề vai chiến đấu đến bây giờ, cũng đã nói sau này sẽ ở cạnh nhau cả đời, hôm nay đương nhiên là hy vọng được mọi người chúc phúc!"
Nói xong vẻ mặt cô đều là biểu tình cầu được nhận cầu phúc chúc mừng, cực kỳ thản nhiên.
Người bên dưới nháy mắt an tĩnh lại, khóe miệng không hẹn mà cùng nhau co rút, vẫn là người đàn ông họ Hoàng trước đó đến gần Bạch Vi nhìn không được, hầm hừ ra tiếng, "Mạc tiểu thư sẽ không phải đang nói tới Lục Ngang kia đó chứ? Đừng kể chuyện cười, một dân đen hành tinh Trục Xuất, cô cũng nguyện ý, thật sự là đắm mình..."
"Chát!"
Vừa dứt lời, gã đột nhiên cảm thấy miệng đột nhiên bị người tát mạnh một bạt tai, hai má lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sưng đỏ lên.
"Vị này... Ạch... Chú Hoàng..." Bạch Vi dừng một chút lại nói tiếp, "Thức ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu, chú xem không phải gặp báo ứng rồi đó thôi!"
"Cô..." Người đàn ông họ Hoàng nâng tay lên che mặt, vẻ mặt oán hận nhìn, "Là mày, là mày đánh tao đúng không, tiện nhân này, tao muốn giết mày!"
Nghe vậy, Bạch Vi bất lực nhún nhún vai, ai thấy được à? Ha, cho dù có camera cô cũng không e ngại có được không?
Mà một người đàn ông đứng bên cạnh người đàn ông họ Hoàng kia kéo gã lại, vỗ mạnh lên ót gã một cái, "Mất mặt xấu hổ, cút xuống!"
Sau đó ông ta liền híp mắt nhìn về phía Bạch Vi, trong mắt lướt qua tia tàn nhẫn, "Mạc tiểu thư, khuyển tử mạo phạm, thật sự ngượng ngùng! Nhưng nó nói sai cũng chẳng sai, người hành tinh Trục Xuất chơi đùa một chút cũng được, làm chồng chính thức vẫn là nên tìm trên hành tinh chủ, mới có thể xứng với thân phận của cô, dù sao đến bây giờ, cô là người thứ hai được phát hiện có siêu năng lực, cô xem chị gái cô lúc đó chẳng phải tìm Nhược Tu, hai người tốt đẹp hạnh phúc đến bây giờ đó sao? Cho nên nếu cô cũng nguyện ý định ra một người, nhất định sẽ mỹ mãn hạnh phúc. Theo ý của chúng tôi, cô vẫn là bây giờ liền định ra một người trên hành tinh chủ thì tốt hơn, dù sao một mình Mạc tiểu thư cũng không tiện cô phụ sự kỳ vọng của nhiều người chúng tôi đúng không?"
Kinh thế, ỷ thế hiếp người cơ!
Bạch Vi đột nhiên nhe răng cười, "Ai, nghe ngài nói như vậy, tôi dường như phải là nên tìm chồng giữa đám- người các người à..."
Sau đó trong ánh mắt chờ mong của mọi người, vừa cười cười nói, "Đáng tiếc a... Thanh thiếu niên 14- 15 tuổi chính là trong thời kỳ phản nghịch, tôi vẫn là nhận định Lục Ngang, không biết các vị chuẩn bị xử trí tôi thế nào đây?"
"Cô... Mạc tiểu thư đây là đang chuẩn bị đối đầu với tất cả mọi người sao?" Mặt người đàn ông trung niên lộ ra vẻ uy hiếp, từ lúc người trẻ tuổi này tiến lên giới thiệu mình, bộ dáng lạnh lẽo của cô, đám hồ ly già bọn họ liền biết cô gái này không dễ khống chế như Mạc Nhiễm trước đó, cho nên mới khẩn cấp đề cử ông ta đứng ra cưỡng bức đối phương, nhưng nhìn bộ dạng này...
"Sao có thể? Rõ ràng chính là mọi người muốn đối đầu với tôi mới đúng! Cho tới bây giờ tôi vẫn không biết, qua Cuộc Chiến Trốn Giết xong chính là bị buộc hôn đó, trời mới biết năm nay tôi mới 14 tuổi, càng đừng nói một đám oai qua liệt tảo(*) kia, tôi nhìn cũng thấy đau mắt, thật sự sống cùng nhau cả đời, tôi sợ mình đoản thọ ý!" Vẻ mặt Bạch Vi hơi hoảng sợ.
(*) Oai qua: dưa méo; liệt tảo: táo nứt. Ý chỉ sự xấu xí, méo mó, không tốt.
"Cô! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ra tay!" Người đàn ông trung niên đột nhiên vỗ tay một cái, một chiếc lồng giam phiếm ánh sáng bạc đột nhiên từ trời giáng xuống, trực tiếp giam cầm Bạch Vi trên đài.
Đồ cùng chủy kiến(*)! Thật sự là một đám cặn bã!
(*) Đồ cùng chủy kiến: cảnh thấy được khi gặp khốn cùng.
"Các người muốn làm gì?" Bạch Vi hờ hững hỏi.
"Muốn làm cái gì? Ha, đương nhiên là muốn cô nghe theo lời chúng tôi, nếu cô nghe lời giống chị gái mình thì không phải là tốt rồi sao, ngoan ngoãn tìm một người gả đi, cái gì cũng sẽ theo ý cô, cái gì cũng sẽ có, cần gì đối đầu với chúng tôi, bây giờ phải chịu thiệt rồi... 14 tuổi? Thời xưa, 14 tuổi đã có thể lập gia đình sinh con rồi, cô đã tự mình không đưa ra được chủ ý, vậy tôi đây chỉ có thể để đám con cháu này cùng nhau đi vào thử một chút, không chừng cô thích ai đó, khóc hô cùng người đó kết hôn thì sao, có phải hay không?" Vẻ mặt người đàn ông trung niên tà ác, nội dung lời nói lại khiến Bạch Vi thiếu chút nữa nôn ra.
Mà Mộ Nhiễm đứng cách đó không xa lại lộ ra vẻ mặt kinh hỉ cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Tiện nhân, xem ra không cần cô ta ra tay, nó đã có thể tự mình tìm đường chết rồi!
"Ông..."
"Ông dám!"
Tiêu Tử Ngang đột nhiên nhảy dựng lên, chắn trước Bạch Vi.
"Làm càn! Chỉ là một dân đen từ hành tinh Trục Xuất cũng dám chắn đường chúng ta, muốn chết!" Người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt phẫn nộ.
"Dân đen hành tinh Trục Xuất? Vậy sao? Ha ha..." Tiêu Tử Ngang trầm giọng cười cười, giơ tay lên đột nhiên lấy ra một ngọn lửa màu xanh đậm, trực thiêu hủy nửa cánh tay của người đàn ông trung niên kia, "Không biết như vậy coi như không tính là dân đen hành tinh Trục Xuất hay không đây? Qúy tộc hành tinh chủ! Theo tôi hiểu biết, siêu năng lực giả kết hợp cùng siêu năng lực giả mới càng dễ dàng sinh ra đời sau ưu tú, đúng không? Cho nên Bạch Vi ở cùng một chỗ với tôi mới là thích hợp nhất, không phải sao?" Tiêu Tử Ngang cũng không thèm nhìn người đàn ông trung niên bị đau trực tiếp hôn mê luôn kia, vẻ mặt trào phúng hỏi, trong mắt che giấu lửa giận thật sâu.
Bạch Vi, Bạch Vi mà anh trân quý thật lâu như vậy, thế nhưng vừa vào hố phân này đã gặp phải vũ nhục như vậy, sao anh có thể chịu được? Bây giờ trong đầu anh chỉ cảm thấy một trận lửa lớn đang bùng cháy, âm ỉ khiến cả trái tim anh phát đau, một cỗ sát khí kích động ở bên trong, giống như một con cự thú màu đen không thấy máu vẫn đang luôn rít gào không im lặng xuống được.
"Cậu... Cậu thế nhưng là..." Mọi người cực kỳ kinh ngạc, nhưng lúc chuẩn bị ép hỏi kỹ hơn, cửa đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
"Báo, trùng tộc đột kích, tây bắc bộ hành tinh chủ đã sắp thất thủ!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây nhất thời sợ hãi tột độ, trùng tộc, là trùng tộc, năm mươi năm qua đi, đám sâu ghê tởm kia thế nhưng lại tới nữa....
Bình luận truyện