Nhìn Lén

Chương 6-2



Nguyên Ngưỡng nhìn mỗi món sản phẩm tinh tế cô mới hoàn thành, thỏa mãn thở dài.

“Được rồi! Em thắng.”

“Ừ.” Cô ngồi ghé trên bàn làm việc, ngạo mạn nhíu mày.

Nguyên Ngưỡng chống hai tay vào nạnh sườn, “Tự bản thân tôi làm người đại diện cho em.”

Đối với một người đàn ông đang nhận thua, dáng vẻ của anh không khỏi quá kiêu ngạo, ngang ngược đi.

Ánh mắt đắc ý của Xuyến Hi hoàn toàn rơi vào trong mắt anh. Cô vốn xác định được chắc chắn anh sẽ đồng ý. Anh vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Nhưng anh lại thích sự tự tin của cô.

Một nghệ thuật gia không có sự tự tin, sẽ không bao giờ làm ra được một sản phẩm hoàn hảo.

“Đến đây.” Anh đem cô kéo vào trong ngực mình, dùng sức mà hôn.

Xuyến Hi ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn của anh.

“Xem ra, em đã đem một người toàn thân phong độ thành một người dễ xúc động rồi.” Nụ cười của cô không nhìn ra một chút áy náy nào.

“Điện chỗ lò đốt là vấn đề cần giải quyết.” Anh cúi đầu nhìn cô.

Xuyến Hi thở dài một tiếng. “Em biết, em sẽ nghĩ biện pháp.”

“Để anh giúp đỡ em.” Anh nhẹ giọng nói. “ Hướng tới mọi người nhờ giúp đỡ cũng không phải một chuyện đáng xấu hổ.”

“Những chuyện này từ miệng anh nói ra, nhưng chẳng có tí xíu sức thuyết phục nào.”

Lúc cô vừa nói xong Nguyên Ngưỡng có phần không hiểu ý cô, ngừng lại một chút, anh đột nhiên tỉnh ngộ.

“Ừ… Xem ra em có tìm hiểu rất kĩ về anh nha.” Tiếng nói kéo thật dài.

Xuyến Hi đột nhiên có chút ngượng ngùng.

“Hừ, chẳng qua mấy ngày trước có cùng bạn bè hàn huyên chút chuyện, vừa đúng lúc nói về quá trình người khác gây dựng sự nghiệp mà thôi.”

“Cũng bởi vì lúc đó anh không có nhờ qua sự giúp đỡ của bất kì ai, cho nên hơn ai hết anh hiểu rõ đơn độc chiến đấu có bao nhiêu gian khổ, mà anh không muốn em cũng chịu những gian khổ như thế.” Nguyên Ngưỡng thành tâm thành ý nói. “Em nói đúng, đây là đầu tư, cho nên, coi như anh đầu tư cho tốt, để anh giúp em lo chi phí tu sửa.”

Xuyến Hi thở dài, lại quay về vùi đầu vào trong ngực anh.

“Anh không hiểu đâu, bộ thiết bị này lúc ban đầu là do thầy giáo em bỏ tiền ra mua, lúc ấy thầy có cam kết, có bất kì vấn đề gì thì tùy thời gian đều có thể liên lạc với thầy. Nhưng mà, em đã tiêu của thầy nhiều tiền như vậy, mà mấy năm gần đây lại làm phiền thầy rất nhiều chuyện, em thật không muốn phải thiếu nợ thầy nữa.”

Mặt cô buồn bực, hai gò má phình ra, trông rất đáng yêu, giống như cá nóc vậy, vì vậy, Nguyên Ngưỡng quyết định, mình thích cá nóc.

“Được rồi.” Anh bỗng nhiên nói. “Nếu không em dùng chính tiền của mình để tu sửa.”

Anh chưa hoàn thành xong câu nói đã khiến cho Xuyến Hi đang nằm trong ngực anh ngẩng đầu lên, mang theo ánh mắt không hiểu nhìn anh.

“Trước tiên anh trả cho em một khoản tiền mặt, chờ tương lai khi sản phẩm của em bán được thì trừ trở lại, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, đây là em dùng chính tiền của mình để sửa.”

“Vị tiên sinh này, hình như em còn chưa có đồng ý kí hợp đồng với anh.” Cô hơi nhếch mép giả cười.

“Nói rõ ra, em chắc chắn sẽ cùng anh kí hợp đồng.” Anh gật đầu.

Cô phát ra đôi câu rất thô tục không hề thục nữ, Nguyên Ngưỡng làm như không thấy.

Xuyến Hi lùi về sau nửa bước, suy nghĩ một chút.

“Được rồi.” Cuối cùng cũng gật đầu.

“Em mau đi liên lạc với nhà máy điện để họ nhanh phái nhân viên tới sửa chữa đi. Anh đi gọi điện thoại cho luật sư, để họ điều chỉnh lại hợp đồng, sau đó gửi bản hợp đồng đó đến đây.” ANh nhìn ngày tháng trên đồng hồ, “ ‘Mê cung thủy tinh’ kéo dài thời gian càng ngày càng gần, chúng ta còn phải vận chuyển tác phẩm đến Las Vegas, thời gian có chút vội vàng.”

“Ừ.” Cô gật đầu. “Em đi xuốn kiểm tra một chút sản phẩm trong lò lạnh.”

“Trong lò lạnh còn tác phẩm sao?” Trái tim của Nguyên Ngưỡng bị co thắt lại thành một đoàn.

Xuyến Hi cười to.

“Yên tâm, thời điểm cắt điện thì lò lạnh đã làm lạnh xong rồi, em chỉ muốn rời sản phẩm ra ngoài thôi.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại trở về hoạt động bình thường. “Anh lên tầng trước đây, điện thoại di động anh để ở trên đó.”

Cô phẩy phẩy tay, tự mình đi xuống tầng hầm.

Thấy trong lò lạnh các tác phẩm đều bình yên vô sự. Cô rời các tác phẩm ra ngoài, để các tác phẩm lên cái giá tiếp tục làm lạnh, quay đầu không cam lòng nhìn lại điện chỗ lò đốt.

Sau khi nguồn điện bị chặt đứt, cả khu lò đốt đã bị cắt điện, cô ấn nguồn điện mấy lần cũng không phản ứng.

“Vất vả cho các ngươi rồi, chịu khổ bao nhiêu a.” Cô vuốt vuốt bảng điện chỗ lò đốt, tiếp tục than nhẹ. “Wow, ta lập tức gọi người đến sửa chữa cho các ngươi, các ngươi nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi.”

Trở lại lầu một, cô rửa sạch tay, khóa kĩ cửa phòng làm việc, cô đi lên lầu.

Bụng thật đói, đêm hôm qua vận động kịch liệt cả đêm, cộng thêm sáng sớm vất vả, chỉ số năng lượng của cô bị giảm xuống cực nhanh.

Xem một chút thời gian, cũng đã tám giờ rồi, chờ chút, tám giờ?

“A.”

Một người phụ nữ đột nhiên nhớ tới trên ban công có hàng cấm. Ba bước gộp làm hai bước xông lên trên tầng, ngô, chậm một bước rồi.

Nguyên Ngưỡng đang cong lưng nhìn trong ông nhòm từ từ đứng thẳng dậy, quay đầu lại, dùng ánh mắt tương đối quỷ dị nhìn cô.

Anh, anh nhìn thấy… Ha ha, này… Hi vọng sáng nay ‘lồng ngực mạnh mẽ’ kia sẽ an phận, không có gì đẹp mắt trong ống kính.

“Cái đó là… ho khan. Bởi vì trước đây có một thời gian biến thái thường lui tới khu nhà trọ này, cho nên bọn bà Phương muốn em bắt người xấu, cho nên…” Cô cố ý biểu hiện một chút bộ dáng không có gì.

“Cho nên ống nhòm là để bắt biến thái.” Nguyên Ngưỡng từ từ hỏi.

“Vâng.”

“Cho nên em cũng không biết đối diện trong ống nhòm là một người đàn ông lõa thể?”

“Trùng hợp thôi.”

“Cho nên, em chưa từng xem qua dáng vẻ người đàn ông kia ân ái với người phụ nữ khác?”

“Làm sao có thể.” Cô xì mũi coi thường.

“‘Làm sao có thể’ là chỉ làm sao có thể có, hay là làm sao có thể không có.” Anh nhíu lại hàng lông mày anh tuấn.

Nhận. dù sao cũng đã bị bắt được. Xuyến Hi lập tức đem loại cảm giác tội ác không quan trọng ném lên chín tầng mây.

Cô hưng phấn xông tới, đem anh đẩy ra, muốn tiếp tục nhìn xuống.

“Như thế nào? Rất hoàn mĩ đi?” Cô hăng hái bừng bừng nói. “Người đàn ông này là nguồn gốc linh cảm của em đấy, em thật lâu chưa từng nhìn thấy những đường cong đẹp như thế, hoa văn bắp thịt lưu loát như vậy trên thân thể con người.

Nguyên Nguyên đem ống nhòm sau tiểu người lùn nhấc lên.

“Nguồn gốc linh cảm của em?”

“Đúng vậy.” Cô ngửa cổ dựa vào tay anh, một chút ngượng ngùng cũng không có.

Anh không nghe nhầm chứ? Người phụ nữ của anh dùng hình ảnh người đàn ông khác trần truồng để làm nguồn gốc linh cảm.

Nhưng mà, trọng điểm ở chỗ….

Nguyên Ngưỡng buông cô ra, cầm lên điện thoại, ấn xuống một dãy số, tiện tay bật luôn loa ngoài.

“Alo.”

Vì bật loa ngoài nên hai người có thể nghe được giọng của người nghe không được tốt cho lắm, giống như bị người ta cắt ngang chuyện tốt.

“Anh bàn nước trái cây bản hạn chế, lúc nào thì em trả lại anh?” Nguyên Ngưỡng tỉnh táo nói.

Người đàn ông kia ngừng lại một chút.

“A Ngưỡng.” Ngữ khí của anh ta rất kinh ngạc. “Không phải anh nói hỏng rồi thì thôi sao, em muốn bồi thường tiền cho anh, anh lại nói là không cần mà.”

“Hỏng rồi.” Nguyên Ngưỡng ngòi cười nhưng trong không cười nói: “Vậy bây giờ cái ngươi đang đặt trên bàn ăn là đồ gì?”

Xuyến Hi trợn tròn hai mắt.

Bên kia đột nhiên tuôn ra một tiếng hét to.

“Mẹ kiếp. Làm sao anh biết được, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Một lát nữa anh đi qua lấy về.” Nguyên Ngưỡng tỉnh táo nói, để cho người phụ nữ bên cạnh anh ta che thân sợ hãi. “Còn nữa, mặc thêm quần. Sáng sớm cởi truồng, có nơi lúc ẩn lúc hiện rất đẹp mắt sao?”

“xxxx, làm sao anh biết em đang không mặc quần áo? Có phải anh đang theo dõi em hay không? Nguyên Ngưỡng, anh là tên biến thái, anh đang ở chỗ nào?” Đối phương tức giận mắng to.

“Ba mươi phút sau, gặp lại trong cửa hàng.”

Nguyên Ngưỡng vô cùng tỉnh táo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện