Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 5: Khen ngợi bố cô, để cho cô có cuộc sống của người được hậu thuẫn
Editor: Hy
Toàn bộ bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, lúc Nguyên tiên sinh và vợ của ông ta đi mời rượu, Nhan Khê cầm một chiếc ly có đế cao, hướng về bốn phía mà nhìn một cái, gần như tất cả mọi người đều mang khuôn mặt sáng lạn tươi cười, tựa như thật tâm thật ý vui vẻ cùng chủ nhà.
Chỗ của người làm ăn, thật thật giả giả khó mà nói được, nhưng mọi người đều là người tài giỏi, mỗi người bưng một khuôn mặt tươi cười đến để kết giao đồng hành, đều không dễ dàng gì. Nhan Khê hơi hiểu tại sao cuối cùng bố mẹ cô lại lựa chọn ly hôn, bố cô là một thương nhân, mẹ cô lại là một người yêu thích nghệ thuật yên tĩnh, cuối cùng hai người bỏ qua cho nhau, không hành hạ lẫn nhau nữa, trái lại là một lựa chọn tốt.
Khi đó bố cô còn trẻ, cũng hết sức đẹp trai, bằng không thì năm đó đã không theo đuổi được mẹ cô, chỉ trách năm tháng vô tình, đại soái ca đã phát tướng trở thành một trái bí đao. Mà mẹ cô trước lúc mất, vẫn là một mỹ nhân đẹp đẽ ưu nhã như trước, mặc dù không xinh đẹp bằng lúc còn trẻ, nhưng toàn thân vẫn thướt tha, đủ để người phụ nữ khác say mê.
“Tống lão đệ,“ Ngồi ở bên cạnh Tống Hải là một người đàn ông cao gầy đang nhìn Nhan Khê, “Nghe nói lệnh thiên kim là nghiên cứu sinh về phương diện truyền thông?”
“Đúng vậy,“ Tống Hải đắc ý nói, “Ở trường học còn lấy được học bổng đấy.”
“Không tệ, không tệ,“ Người đàn ông cao gầy nghĩ nghĩ, “Kênh của chúng tôi gần đây đúng lúc muốn mở một tiết mục, tên là “Những câu chuyện bên mình”, lệnh thiên kim nếu có ý định, không bằng đến làm DJ chủ trì cho tiết mục này.” Hắn ta chỉ là một đài trưởng của một kênh truyền hình địa phương ở Đế Đô, không phải là kênh truyền hình vệ tinh, chỉ có những tivi ở bản địa mới thu được chương trình của họ. Cộng thêm bây giờ lưu hành xem tivi trên mạng, tivi nhà ai cũng có tới hơn trăm kênh, trừ một ít người cũ ở Đế Đô thỉnh thoảng xem kênh của hắn, căn bản là không có ai xem.
Tống Hải và đài của hắn đã từng hợp tác quảng cáo, hắn còn thiếu nợ Tống Hải mấy ân tình, bây giờ thấy hình tượng của Nhan Khê tốt, chuyên môn cũng phù hợp, liền muốn hợp tác. Cho dù năng lực lãnh đạo của cô có kém đến mức cặn bã thì cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng có ai xem.
“Nhan Nhan, đây là Kim trưởng đài của kênh số 8 ở Đế Đô, bạn tốt của bố.” Tống Hải cũng không đáp ứng ngay lập tức, chỉ quay đầu giới thiệu cho Nhan Khê người đàn ông cao gầy này.
Ngoài miệng Tống Hải nói hai người là bạn tốt, nhưng Nhan Khê nhìn ra được, giao tình của hai người chỉ sợ cũng là dính lấy lợi ích, cô mỉm cười với trưởng đài một tiếng: “Cảm ơn bác Kim, cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ ạ.”
Kênh số 8 của Đế Đô... Hóa ra Đế Đô có nhiều kênh truyền hình bản địa vậy sao?
“Hiền nữ nếu như nguyện ý tới, chính là giúp bác Kim một việc lớn rồi.” Kim trưởng đài cười tủm tỉm nói, “Bây giờ bên ngoài người có năng lực chủ trì rất khó tìm, hiền nữ nhất định phải cho bác chút mặt mũi này.”
Lời nói của Kim trưởng đài nghe rất hay, nhưng kênh số 8 của Đế Đô này coi như là không nổi danh, tỉ suất xem cũng kém, thì đó cũng là kênh ở tivi, muốn người nào vào mà chẳng có.
“Cái con bé này thì có thể giúp cho ông việc lớn gì chứ, phải là ông chiếu cố chỉ bảo nó nhiều hơn mới phải.” Tống Hải cười tiếp lời, cùng Kim trưởng đài nói chuyện với nhau. Nhan Khê thấy vị Kim trưởng đài này cố ý kết giao với bố cô, nên không chen vào nói, chỉ cúi đầu yên lặng dùng bữa.
Không hổ là nơi tổ chức tiệc sinh nhật của nhà giàu, mùi vị món ăn không làm người ta chê vào đâu được.
Cơm ăn được hơn một nửa, chủ nhà liền bưng ly rượu tới mời, cảm ơn khách đã đến dự. Nhan Khê còn tưởng rằng giống với các nhà giàu khác, đối với những khách mà nịnh nọt họ thì sẽ tỏ thái độ lạnh nhạt, không ngờ phương diện lễ tiết được cân nhắc vô cùng chu đáo.
Những người ở trên bàn này, bốn người của nhà họ Nguyên căn bản không quen biết mấy ai, nhưng Nhan Khê cảm nhận được trên người họ không có điểm ngạo mạn và khinh thường nào.
Nhan Khê xen lẫn trong một đám nhân sĩ thành công biết ăn nói, chỉ cần duy trì nụ cười, bưng ly rượu lên là được. Sau khi cúi đầu uống rượu xong, cô và người anh cả của nhà họ Nguyên có nhìn nhau một cái, đối phương gật đầu với cô một cái, tỏ vẻ lễ phép.
Loại tư thái vừa trầm ổn vừa lễ độ này, không hổ là quý tộc nhà giàu, gật đầu thôi mà cũng có thể khiến người khác cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều mà sinh ra lo sợ).
Rượu chát thấm vào đầu môi, Nhan Khê thấy bốn người nhà họ Nguyên đi về phía bàn tiếp theo, liền khom người ngồi xuống. Tống Hải biết con gái không thích mùi rượu, liền múc một chén canh để ở trước mặt Nhan Khê, để cho cô đè mùi vị của rượu xuống.
Nhan Khê cười với Tống Hải, bưng chén canh lên uống một ngụm.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Nguyên Bác thấy em trai không theo tới, liền quay đầu liếc nhìn.
“Không có gì,“ Nguyên Dịch thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình thản, “Chỉ là cảm thấy người nào đó ở bàn khách kia có hơi quen mắt.”
“Có lẽ trước kia cậu đã thấy ở đâu rồi đấy.” Nguyên Bác vỗ vỗ vai anh, “Đi thôi.”
Nguyên Dịch trầm mặc đi theo, lông mày rủ xuống, lúc phục vụ mang thức ăn lên cũng không kìm được mà đứng cách xa một chút, chỉ sợ bị người đang tức giận này nhìn trúng.
Tiệc kết thúc, hai anh em nhà họ Nguyên đứng ở cửa khách sạn để tiễn khách, lại bị vô số người khen ngợi và chúc phúc.
Nguyên Dịch hơi không kiên nhẫn mà hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn bên trong cửa, lại có mấy người đi ra, cho nên đứng thẳng lưng.
“Đi thong thả.” Nguyên Dịch miễn cưỡng cười một cái.
“Cảm ơn đã tiếp đãi.” người đàn ông trung niên mập mạp đi ở phía trước khuôn mặt đầy ý cười, nhìn vô cùng đáng yêu. Tầm mắt của Nguyên Dịch dừng lại ở cô gái trẻ ở bên cạnh ông ta, “Khách sáo rồi.”
Tuổi của người bên cạnh cô gái cũng đủ để làm bố cô ấy rồi.
Cô gái ở bên cạnh ngẩng đầu mỉm cười với anh, mày liễu mắt hạnh, sống mũi thẳng tắp xinh xắn, cũng có vài phần điềm đạm đáng yêu. Anh chợt nhớ tới đã gặp hai người này ở đâu, chính là lần trước lúc đi lấy lễ vật.
Chồng già vợ trẻ, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, có chút đáng tiếc.
Về phần hai người này vì tiền hay vì tình cảm mà ở chung với nhau, Nguyên Dịch không muốn quan tâm, chồng già vợ trẻ hoặc là chồng trẻ vợ già, đều là người có tiền chơi trò lừa bịp, anh quả thực không nhịn được cảm khái trong lòng.
Lúc hai người bước xuống bậc thang, Nguyên Dịch chú ý tới người đàn ông béo còn cẩn thận đỡ lấy cô gái trẻ, đối với cô ấy hết sức cưng chiều.
“Anh,“ Nguyên Dịch nhìn giờ, “Chỗ này giao cho anh.”
Nguyên Bác cũng nhìn giờ, biết rõ là đến giờ đi ngủ của em trai, vì vậy gật đầu nói: “Về đi, dù sao khách khứa cũng sắp hết rồi.”
Người em trai này của hắn có hơi cổ quái, nhất định phải đi ngủ lúc 11h tối, bằng không thì ngày hôm sau nhất định sẽ đau đầu, người nhà hắn đã sớm quen rồi.
Sau khi Nhan Khê về đến nhà, cố ý mở ra cái tivi vắng vẻ thật lâu, tìm rất lâu mới tìm được kênh 8, lúc này tivi đang chiếu một bộ phim không tên, nam nữ chính cũng không quen mắt với phim truyền hình, đột nhiên có quảng cáo, là một giọng nam hoành tráng gay gắt không ngừng bay lượn.
“Tin tức tốt, tin tức tốt, đồ điện ở lầu hai ở quảng trường đại hạ giá...”
Đây là phong cách sắp chữ quảng cáo của mười năm trước, lồng tiếng quảng cáo của 15 năm trước, còn có hình ảnh hơi mờ thô kia nữa, còn có “Phỏng vấn người tiêu dùng” kia nữa, Nhan Khê bắt đầu hoài nghi, kênh tivi như vậy, thật sự có người xem sao?
Sau khi cái quảng cáo rực rỡ này kết thúc, lại nhảy sang một cái quảng cáo khác, cái quảng cáo này lại còn là sản phẩm của công ty nhà cô, phong cách vẫn khó mà diễn tả được, chẳng qua lồng tiếng đổi từ giọng nam hoành tráng thành giọng nữ bén nhọn.
Cô đại khái cũng có thể đoán được phong cách của cái tiết mục “Những câu chuyện bên mình” kia rồi, dù có chạy trái phải thì cũng là chuyện vô ích.
“Nhan Nhan, con có muốn đi làm người chủ trì hay không?” Tống Hải nhìn quảng cáo trên tivi, “Phí quảng cáo của nhà đài này rất rẻ, bố và lãnh đạo của đài này cũng có quen biết, nếu như con muốn đi làm, khẳng định không ai dám bắt nạt con đâu.”
Đương nhiên là rất rẻ rồi, bởi vì căn bản là không có ai thèm xem, có người tìm bọn họ để quảng cáo, đã là chuyện không dễ gì rồi.
Nhan Khê vô tình vào vòng giải trí, khi còn bé cô luôn mơ ước trở thành nhà thiên văn học, nhưng ước mơ cũng đã sớm tan vỡ rồi, bây giờ cô rảnh rỗi nhàm chán, đi vào cái vòng giải trí này, công việc ở đài truyền hình lại tương đối buông lỏng, cũng là không tệ, ít nhất cũng không tính là ăn bám nữa.
Nghĩ như vậy, cô liền đồng ý.
Tống Hải đem ý của Nhan Khê nói với Kim trưởng đài, Kim trưởng đài ngay lập tức vui vẻ mời cô tham gia tiệc liên hoan gặp mặt đồng nghiệp, còn nói phải đem tổ cộng tác của tiết mục kia giới thiệu cho cô.
Kênh số 8 của Đế Đô phần lớn là không có người xem, buổi trưa có phát sóng tin tức 40 phút, 7h tối phát sóng thời sự quốc gia, xong thời sự là đến dự báo thời tiết Đế Đô bằng vệ tinh khí tượng, sau đó tiếp tục đến phim truyền hình, qua 1h sáng thì kênh ngừng phát sóng.
Cho nên tiết mục chân chính thuộc về kênh này chỉ cũng chỉ có tin tức 40 phút kia thôi. Bây giờ vì giám đốc của đài đòi phải cải cách, cho nên Kim đài trưởng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tăng thêm chuyên mục “Những câu chuyện bên mình”, thời gian phát sóng là 8h mỗi tối.
“Đài trưởng, người mà ngài mời tới làm chủ trì đúng là nghiên cứu sinh hệ truyền thông của Hải Đại à?” Biểu tình của chuyên viên quay phim có chút chăm chú, nếu quả thực là như vậy,chỉ sợ trong mắt người đảm đương tiết mục này, có quyền lên tiếng nhất chính là người chủ trì này.
“Không chỉ là nghiên cứu sinh của Hải Đại, mà con là con gái của Tống Hải,“ Kim trưởng đài nhắc nhở mấy người, “Cô gái này còn trẻ, mấy người là tiền bối thì nên bao dung một chút, nên dạy thì dạy, cũng đừng giấu giếm.”
“Lời này của đài trưởng quá khách khí rồi, chúng tôi đều là những người dân dã lăn lộn ở bên ngoài, sao có thể so được với Tống thiên kim chứ,“ đạo diễn Lan Mục cười cười, “Ngài yên tâm, chúng tôi đã từng này tuổi rồi, khẳng định sẽ không để cho cô bé kia chịu oan ức gì.”
Trưởng đài đã nói tới mức này, bọn họ cũng không có ai ngu, biết nên dùng thái độ gì để đối đãi.
“Người ta họ Nhan chứ không phải họ Tống,“ Kim đài trưởng cười cười, “Cô bé đó theo họ mẹ.”
Mấy người đang ngồi ở đây mặc dù hiếu kì vì sao vị thiên kim này lại không theo họ của bố, nhưng cũng biết một số việc không thể quá hiếu kì, lòng hiếu kì nặng quá sẽ không tốt.
Nhan Khê đi tới chỗ hẹn, là một nhà hàng trang trí cũng không tệ, đi tới phòng được đặt mới gõ cửa, cửa liền mở, mở cửa chính là một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
“Vị này chính là người chủ trì mà chúng tôi chờ đã lâu sao?” Trên mặt của người phụ nữ lộ ra nụ cười xán lạn, “Tôi tên là Trần Bội, là đạo diễn của chương trình này, em gọi chị là chị Trần là được rồi.” Sau khi nói xong, chị ta ngoảnh đầu nhìn Kim đài trưởng, “Đài trưởng, đây chính là cô bé mà ngài lừa được đúng không?”
Mấy người còn lại bắt đầu rối rít ồn ào, đều nói nhân vật xuất sắc như vậy, nhất định là bị Kim trưởng đài lừa tới.
Nghe mấy người đồng nghiệp này khoa trương, Nhan Khê im lặng cảm khái, ở thời buổi này, làm cái gì cũng không dễ dàng, những đồng nghiệp này vì khen cô mà không biết đã tốn bao nhiêu tế bào não nữa?
Thật khen ngợi bố cô, để cho cô có một cuộc sống của người được hậu thuẫn.
Toàn bộ bữa tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, lúc Nguyên tiên sinh và vợ của ông ta đi mời rượu, Nhan Khê cầm một chiếc ly có đế cao, hướng về bốn phía mà nhìn một cái, gần như tất cả mọi người đều mang khuôn mặt sáng lạn tươi cười, tựa như thật tâm thật ý vui vẻ cùng chủ nhà.
Chỗ của người làm ăn, thật thật giả giả khó mà nói được, nhưng mọi người đều là người tài giỏi, mỗi người bưng một khuôn mặt tươi cười đến để kết giao đồng hành, đều không dễ dàng gì. Nhan Khê hơi hiểu tại sao cuối cùng bố mẹ cô lại lựa chọn ly hôn, bố cô là một thương nhân, mẹ cô lại là một người yêu thích nghệ thuật yên tĩnh, cuối cùng hai người bỏ qua cho nhau, không hành hạ lẫn nhau nữa, trái lại là một lựa chọn tốt.
Khi đó bố cô còn trẻ, cũng hết sức đẹp trai, bằng không thì năm đó đã không theo đuổi được mẹ cô, chỉ trách năm tháng vô tình, đại soái ca đã phát tướng trở thành một trái bí đao. Mà mẹ cô trước lúc mất, vẫn là một mỹ nhân đẹp đẽ ưu nhã như trước, mặc dù không xinh đẹp bằng lúc còn trẻ, nhưng toàn thân vẫn thướt tha, đủ để người phụ nữ khác say mê.
“Tống lão đệ,“ Ngồi ở bên cạnh Tống Hải là một người đàn ông cao gầy đang nhìn Nhan Khê, “Nghe nói lệnh thiên kim là nghiên cứu sinh về phương diện truyền thông?”
“Đúng vậy,“ Tống Hải đắc ý nói, “Ở trường học còn lấy được học bổng đấy.”
“Không tệ, không tệ,“ Người đàn ông cao gầy nghĩ nghĩ, “Kênh của chúng tôi gần đây đúng lúc muốn mở một tiết mục, tên là “Những câu chuyện bên mình”, lệnh thiên kim nếu có ý định, không bằng đến làm DJ chủ trì cho tiết mục này.” Hắn ta chỉ là một đài trưởng của một kênh truyền hình địa phương ở Đế Đô, không phải là kênh truyền hình vệ tinh, chỉ có những tivi ở bản địa mới thu được chương trình của họ. Cộng thêm bây giờ lưu hành xem tivi trên mạng, tivi nhà ai cũng có tới hơn trăm kênh, trừ một ít người cũ ở Đế Đô thỉnh thoảng xem kênh của hắn, căn bản là không có ai xem.
Tống Hải và đài của hắn đã từng hợp tác quảng cáo, hắn còn thiếu nợ Tống Hải mấy ân tình, bây giờ thấy hình tượng của Nhan Khê tốt, chuyên môn cũng phù hợp, liền muốn hợp tác. Cho dù năng lực lãnh đạo của cô có kém đến mức cặn bã thì cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng có ai xem.
“Nhan Nhan, đây là Kim trưởng đài của kênh số 8 ở Đế Đô, bạn tốt của bố.” Tống Hải cũng không đáp ứng ngay lập tức, chỉ quay đầu giới thiệu cho Nhan Khê người đàn ông cao gầy này.
Ngoài miệng Tống Hải nói hai người là bạn tốt, nhưng Nhan Khê nhìn ra được, giao tình của hai người chỉ sợ cũng là dính lấy lợi ích, cô mỉm cười với trưởng đài một tiếng: “Cảm ơn bác Kim, cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ ạ.”
Kênh số 8 của Đế Đô... Hóa ra Đế Đô có nhiều kênh truyền hình bản địa vậy sao?
“Hiền nữ nếu như nguyện ý tới, chính là giúp bác Kim một việc lớn rồi.” Kim trưởng đài cười tủm tỉm nói, “Bây giờ bên ngoài người có năng lực chủ trì rất khó tìm, hiền nữ nhất định phải cho bác chút mặt mũi này.”
Lời nói của Kim trưởng đài nghe rất hay, nhưng kênh số 8 của Đế Đô này coi như là không nổi danh, tỉ suất xem cũng kém, thì đó cũng là kênh ở tivi, muốn người nào vào mà chẳng có.
“Cái con bé này thì có thể giúp cho ông việc lớn gì chứ, phải là ông chiếu cố chỉ bảo nó nhiều hơn mới phải.” Tống Hải cười tiếp lời, cùng Kim trưởng đài nói chuyện với nhau. Nhan Khê thấy vị Kim trưởng đài này cố ý kết giao với bố cô, nên không chen vào nói, chỉ cúi đầu yên lặng dùng bữa.
Không hổ là nơi tổ chức tiệc sinh nhật của nhà giàu, mùi vị món ăn không làm người ta chê vào đâu được.
Cơm ăn được hơn một nửa, chủ nhà liền bưng ly rượu tới mời, cảm ơn khách đã đến dự. Nhan Khê còn tưởng rằng giống với các nhà giàu khác, đối với những khách mà nịnh nọt họ thì sẽ tỏ thái độ lạnh nhạt, không ngờ phương diện lễ tiết được cân nhắc vô cùng chu đáo.
Những người ở trên bàn này, bốn người của nhà họ Nguyên căn bản không quen biết mấy ai, nhưng Nhan Khê cảm nhận được trên người họ không có điểm ngạo mạn và khinh thường nào.
Nhan Khê xen lẫn trong một đám nhân sĩ thành công biết ăn nói, chỉ cần duy trì nụ cười, bưng ly rượu lên là được. Sau khi cúi đầu uống rượu xong, cô và người anh cả của nhà họ Nguyên có nhìn nhau một cái, đối phương gật đầu với cô một cái, tỏ vẻ lễ phép.
Loại tư thái vừa trầm ổn vừa lễ độ này, không hổ là quý tộc nhà giàu, gật đầu thôi mà cũng có thể khiến người khác cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều mà sinh ra lo sợ).
Rượu chát thấm vào đầu môi, Nhan Khê thấy bốn người nhà họ Nguyên đi về phía bàn tiếp theo, liền khom người ngồi xuống. Tống Hải biết con gái không thích mùi rượu, liền múc một chén canh để ở trước mặt Nhan Khê, để cho cô đè mùi vị của rượu xuống.
Nhan Khê cười với Tống Hải, bưng chén canh lên uống một ngụm.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?” Nguyên Bác thấy em trai không theo tới, liền quay đầu liếc nhìn.
“Không có gì,“ Nguyên Dịch thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình thản, “Chỉ là cảm thấy người nào đó ở bàn khách kia có hơi quen mắt.”
“Có lẽ trước kia cậu đã thấy ở đâu rồi đấy.” Nguyên Bác vỗ vỗ vai anh, “Đi thôi.”
Nguyên Dịch trầm mặc đi theo, lông mày rủ xuống, lúc phục vụ mang thức ăn lên cũng không kìm được mà đứng cách xa một chút, chỉ sợ bị người đang tức giận này nhìn trúng.
Tiệc kết thúc, hai anh em nhà họ Nguyên đứng ở cửa khách sạn để tiễn khách, lại bị vô số người khen ngợi và chúc phúc.
Nguyên Dịch hơi không kiên nhẫn mà hít sâu một hơi, quay đầu liếc nhìn bên trong cửa, lại có mấy người đi ra, cho nên đứng thẳng lưng.
“Đi thong thả.” Nguyên Dịch miễn cưỡng cười một cái.
“Cảm ơn đã tiếp đãi.” người đàn ông trung niên mập mạp đi ở phía trước khuôn mặt đầy ý cười, nhìn vô cùng đáng yêu. Tầm mắt của Nguyên Dịch dừng lại ở cô gái trẻ ở bên cạnh ông ta, “Khách sáo rồi.”
Tuổi của người bên cạnh cô gái cũng đủ để làm bố cô ấy rồi.
Cô gái ở bên cạnh ngẩng đầu mỉm cười với anh, mày liễu mắt hạnh, sống mũi thẳng tắp xinh xắn, cũng có vài phần điềm đạm đáng yêu. Anh chợt nhớ tới đã gặp hai người này ở đâu, chính là lần trước lúc đi lấy lễ vật.
Chồng già vợ trẻ, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, có chút đáng tiếc.
Về phần hai người này vì tiền hay vì tình cảm mà ở chung với nhau, Nguyên Dịch không muốn quan tâm, chồng già vợ trẻ hoặc là chồng trẻ vợ già, đều là người có tiền chơi trò lừa bịp, anh quả thực không nhịn được cảm khái trong lòng.
Lúc hai người bước xuống bậc thang, Nguyên Dịch chú ý tới người đàn ông béo còn cẩn thận đỡ lấy cô gái trẻ, đối với cô ấy hết sức cưng chiều.
“Anh,“ Nguyên Dịch nhìn giờ, “Chỗ này giao cho anh.”
Nguyên Bác cũng nhìn giờ, biết rõ là đến giờ đi ngủ của em trai, vì vậy gật đầu nói: “Về đi, dù sao khách khứa cũng sắp hết rồi.”
Người em trai này của hắn có hơi cổ quái, nhất định phải đi ngủ lúc 11h tối, bằng không thì ngày hôm sau nhất định sẽ đau đầu, người nhà hắn đã sớm quen rồi.
Sau khi Nhan Khê về đến nhà, cố ý mở ra cái tivi vắng vẻ thật lâu, tìm rất lâu mới tìm được kênh 8, lúc này tivi đang chiếu một bộ phim không tên, nam nữ chính cũng không quen mắt với phim truyền hình, đột nhiên có quảng cáo, là một giọng nam hoành tráng gay gắt không ngừng bay lượn.
“Tin tức tốt, tin tức tốt, đồ điện ở lầu hai ở quảng trường đại hạ giá...”
Đây là phong cách sắp chữ quảng cáo của mười năm trước, lồng tiếng quảng cáo của 15 năm trước, còn có hình ảnh hơi mờ thô kia nữa, còn có “Phỏng vấn người tiêu dùng” kia nữa, Nhan Khê bắt đầu hoài nghi, kênh tivi như vậy, thật sự có người xem sao?
Sau khi cái quảng cáo rực rỡ này kết thúc, lại nhảy sang một cái quảng cáo khác, cái quảng cáo này lại còn là sản phẩm của công ty nhà cô, phong cách vẫn khó mà diễn tả được, chẳng qua lồng tiếng đổi từ giọng nam hoành tráng thành giọng nữ bén nhọn.
Cô đại khái cũng có thể đoán được phong cách của cái tiết mục “Những câu chuyện bên mình” kia rồi, dù có chạy trái phải thì cũng là chuyện vô ích.
“Nhan Nhan, con có muốn đi làm người chủ trì hay không?” Tống Hải nhìn quảng cáo trên tivi, “Phí quảng cáo của nhà đài này rất rẻ, bố và lãnh đạo của đài này cũng có quen biết, nếu như con muốn đi làm, khẳng định không ai dám bắt nạt con đâu.”
Đương nhiên là rất rẻ rồi, bởi vì căn bản là không có ai thèm xem, có người tìm bọn họ để quảng cáo, đã là chuyện không dễ gì rồi.
Nhan Khê vô tình vào vòng giải trí, khi còn bé cô luôn mơ ước trở thành nhà thiên văn học, nhưng ước mơ cũng đã sớm tan vỡ rồi, bây giờ cô rảnh rỗi nhàm chán, đi vào cái vòng giải trí này, công việc ở đài truyền hình lại tương đối buông lỏng, cũng là không tệ, ít nhất cũng không tính là ăn bám nữa.
Nghĩ như vậy, cô liền đồng ý.
Tống Hải đem ý của Nhan Khê nói với Kim trưởng đài, Kim trưởng đài ngay lập tức vui vẻ mời cô tham gia tiệc liên hoan gặp mặt đồng nghiệp, còn nói phải đem tổ cộng tác của tiết mục kia giới thiệu cho cô.
Kênh số 8 của Đế Đô phần lớn là không có người xem, buổi trưa có phát sóng tin tức 40 phút, 7h tối phát sóng thời sự quốc gia, xong thời sự là đến dự báo thời tiết Đế Đô bằng vệ tinh khí tượng, sau đó tiếp tục đến phim truyền hình, qua 1h sáng thì kênh ngừng phát sóng.
Cho nên tiết mục chân chính thuộc về kênh này chỉ cũng chỉ có tin tức 40 phút kia thôi. Bây giờ vì giám đốc của đài đòi phải cải cách, cho nên Kim đài trưởng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tăng thêm chuyên mục “Những câu chuyện bên mình”, thời gian phát sóng là 8h mỗi tối.
“Đài trưởng, người mà ngài mời tới làm chủ trì đúng là nghiên cứu sinh hệ truyền thông của Hải Đại à?” Biểu tình của chuyên viên quay phim có chút chăm chú, nếu quả thực là như vậy,chỉ sợ trong mắt người đảm đương tiết mục này, có quyền lên tiếng nhất chính là người chủ trì này.
“Không chỉ là nghiên cứu sinh của Hải Đại, mà con là con gái của Tống Hải,“ Kim trưởng đài nhắc nhở mấy người, “Cô gái này còn trẻ, mấy người là tiền bối thì nên bao dung một chút, nên dạy thì dạy, cũng đừng giấu giếm.”
“Lời này của đài trưởng quá khách khí rồi, chúng tôi đều là những người dân dã lăn lộn ở bên ngoài, sao có thể so được với Tống thiên kim chứ,“ đạo diễn Lan Mục cười cười, “Ngài yên tâm, chúng tôi đã từng này tuổi rồi, khẳng định sẽ không để cho cô bé kia chịu oan ức gì.”
Trưởng đài đã nói tới mức này, bọn họ cũng không có ai ngu, biết nên dùng thái độ gì để đối đãi.
“Người ta họ Nhan chứ không phải họ Tống,“ Kim đài trưởng cười cười, “Cô bé đó theo họ mẹ.”
Mấy người đang ngồi ở đây mặc dù hiếu kì vì sao vị thiên kim này lại không theo họ của bố, nhưng cũng biết một số việc không thể quá hiếu kì, lòng hiếu kì nặng quá sẽ không tốt.
Nhan Khê đi tới chỗ hẹn, là một nhà hàng trang trí cũng không tệ, đi tới phòng được đặt mới gõ cửa, cửa liền mở, mở cửa chính là một người phụ nữ hơn 30 tuổi.
“Vị này chính là người chủ trì mà chúng tôi chờ đã lâu sao?” Trên mặt của người phụ nữ lộ ra nụ cười xán lạn, “Tôi tên là Trần Bội, là đạo diễn của chương trình này, em gọi chị là chị Trần là được rồi.” Sau khi nói xong, chị ta ngoảnh đầu nhìn Kim đài trưởng, “Đài trưởng, đây chính là cô bé mà ngài lừa được đúng không?”
Mấy người còn lại bắt đầu rối rít ồn ào, đều nói nhân vật xuất sắc như vậy, nhất định là bị Kim trưởng đài lừa tới.
Nghe mấy người đồng nghiệp này khoa trương, Nhan Khê im lặng cảm khái, ở thời buổi này, làm cái gì cũng không dễ dàng, những đồng nghiệp này vì khen cô mà không biết đã tốn bao nhiêu tế bào não nữa?
Thật khen ngợi bố cô, để cho cô có một cuộc sống của người được hậu thuẫn.
Bình luận truyện