Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài
Chương 60
Chiều thứ sáu, Nhan Khê làm xong phỏng vấn, lúc về nhà đã là đêm khuya. Ngâm trong bồn tắm một hồi, thân thể mệt mỏi dần dần thoải mái, cô mới từ bồn tắm lớn bò ra.
Mới vừa khoác áo tắm lên, di động trong phòng vang lên, vừa thấy người gọi đến là Đào Như, cô ấn mở loa ngoài, sau đó bắt đầu tô màu cho mấy bức tranh của mình.
"Nhan Đại Hà! Thế nào mà mày đuổi được tiểu nhị boss của chúng tao tới tay rồi hả?!"
"Không phải bọn mày nói, đừng sợ, chỉ cần ra tay là được thôi sao?" Nhan Khê gia tăng tốc độ, "Bây giờ lại giật mình như vậy?"
"Sao tao biết người mày muốn ăn lại là một khối xương cứng chứ." Đào Như ở đầu bên kia điện thoại lải nhải lảm nhảm nói một đống, thấy hưng trí nói chuyện của Nhan Khê tựa hồ không cao, "Mày làm sao vậy?"
"Không có gì, mày nói, tao nghe." Từ lúc sự tình nháo đến trên mạng, cô đã làm tốt tư tưởng bị bạn tốt tra khảo rồi.
"Tao còn tưởng mày vì chuyện khác mà phiền lòng." Cuối cùng Đào Như không mở miệng nói chuyện của Ngụy Hiểu Mạn, "Tìm thời gian chúng ta tụ họp, chúng ta đã nửa tháng không gặp mặt rồi."
"Được, vừa lúc lần trước mày xin hình nghệ sĩ có chữ kí tao cũng mang qua." Động tác của Nhan Khê hơi ngừng một chút, "Đúng rồi, mày nghe được chuyện có liên quan đến Ngụy Hiểu Mạn chưa?"
"Chuyện gì?" Đào Như nghi hoặc, "Ngoại trừ cô ta muốn kết hôn, còn có chuyện gì khác sao?"
"Không, tao thuận miệng hỏi một chút thôi." Giọng Nhan Khê bình tĩnh, "Chủ nhật tao dẫn bọn mày đến chỗ này chơi."
Đào Như không nghe ra giọng Nhan Khê có chỗ nào không thích hợp, nói giỡn một hồi, rồi cúp điện thoại.
Cô (Đào Như) mở phần mềm trò chuyện, có người khuyên cô tham gia hôn lễ của Ngụy Hiểu Mạn, lý do là sự việc đã qua lâu như vậy, huống chi chuyện năm đó, là mâu thuẫn của Nhan Khê và Ngụy Hiểu Mạn, người ngoài không nên vì chuyện này mà không tham gia. Nói gần nói xa, là nói cô và Dương Mẫn thiên vị Nhan Khê, đối với Ngụy Hiểu Mạn không công bằng.
Hay thật, các cô không thiên vị người bị hại, chẳng lẽ còn thiên vị người thứ ba?
Nhưng mà tranh luận những thứ này với mấy người bạn không thân cũng không có ý nghĩa, Đào Như trực tiếp trả lời đối phương một câu.
【 Xin lỗi, ngày mai tôi phải tăng ca, tiền mừng tôi sẽ nhờ người mang qua giúp.】
Không phải là muốn tiền mừng sao, cô cho là được, ai còn thiếu chút tiền ấy.
Sáng chủ nhật, Nhan Khê còn đang trong giấc mộng, đã bị Nguyên Dịch điện thoại đánh thức, cố vực tinh thần dậy thay đồ trang điểm, lúc Nhan Khê ra khỏi nhà, mí mắt đều đã không mở ra được.
"Tối hôm qua cô đã làm gì sao?" Nguyên Dịch đưa bữa sáng dì Lý làm cho Nhan Khê. "Dì Lý nghe nói tôi muốn đi gặp cô, cố ý làm cho cô."
"Cảm ơn." Nhan Khê ngáp một cái, "Hôm nay chúng ta đi đâu?"
"Mang cô đi chơi." Nguyên Dịch chỉnh cổ áo, "Nói trước rồi, hành trình hôm nay của cô, toàn bộ do tôi phụ trách."
Trước... Có nói như vậy hả?
Kết quả Nguyên Dịch thật đúng là mang cô đi chơi cho tới trưa, đi phòng vẽ tranh tô màu, làm cô được rất nhiều bạn nhỏ khen ngợi, sau đó hai người lại đi câu lạc bộ bắn súng, Nhan Khê ngoại trừ lúc quân huấn thời đại học, cầm súng bắn lung tung vài cái, lúc khác cũng chỉ sờ qua súng đồ chơi thôi.
Có huấn luyện viên thấy Nhan Khê không biết gì, chuẩn bị tiến lên hướng dẫn Nhan Khê cách bắn, bị Nguyên Dịch đưa tay ngăn cản. Huấn luyện viên nhìn nhìn hai người, nhất thời vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đưa ngón cái cho Nguyên Dịch, thức thức thời lui vào trong góc khuất.
"Tay nâng lên, đừng run tay." Nguyên Dịch đứng sau Nhan Khê, nhẹ nhàng nâng tay Nhan Khê, "Dịch sang bên trái một chút."
Anh cách Nhan Khê rất gần, lúc Nhan Khê quay đầu, đôi má không cẩn thận đụng phải bờ môi của anh, tay anh hơi run lên, đạn bay lệch bia, "Cô, cô chú ý một chút."
"Nguyên Tiểu Nhị..."
"Cái gì?"
"Mặt của anh rất đỏ."
"Trong này ngột ngạt quá, cô luyện tiếp đi, tôi ra ngoài hít thở không khí."
"Vậy anh đừng đi lâu quá." Nhan Khê nhìn anh tội nghiệp, "Nơi này trước kia tôi chưa từng tới, một người chờ đợi có chút không được tự nhiên."
Nguyên Dịch đi ra vài bước lại quay trở về, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
"Anh không đi ra ngoài sao?" Nhan Khê nghiêng đầu nhìn anh.
"Trước xem cô luyện một chút." Nguyên Dịch quay đầu, "Chờ một lúc tôi dẫn cô đến chỗ khác."
Nhan Khê nở nụ cười, để súng xuống, gỡ kính mắt máy trợ thính, đi đến trước mặt Nguyên Dịch: "Không luyện nữa, chúng ta đi."
"Sao không luyện nữa?" Nguyên Dịch khó hiểu, "Sao vậy?"
"Tôi sợ anh bị ngạt." Nhan Khê cười tít mắt nhìn anh, "Đi thôi, đi địa điểm tiếp theo."
Nguyên Dịch sửng sốt một hồi, đứng dậy nói: "Lần sau tôi lại dẫn cô tới."
"Vậy là tốt nhất." Nhan Khê nghĩ, người này nhìn thì hung dữ, thực tế là người đàn ông vừa dễ mềm lòng vừa đáng yêu, thật sự là đáng yêu lại ngon miệng.
Nhan Khê không ngờ Nguyên Dịch vậy mà sẽ mang cô đến khách sạn, cô liếc mắt nhìn Nguyên Dịch một cái, không hỏi anh vì sao muốn tới nơi này. Xe đến trước cửa khách sạn, sau đó chạy vào bãi đỗ xe dưới hầm.
"Không hỏi tôi vì sao dẫn cô đến chỗ này sao?"
"Có cái gì đâu mà hỏi." Nhan Khê đi xuống xe, ngẩng đầu hất cằm, "Dù sao anh cũng không thể bán tôi."
Rất nhanh có một người đàn ông trẻ mặc tây trang qua chào hỏi, Nhan Khê nhận ra đây là quản lý lần trước tiếp đãi cô và Nguyên Dịch, gật gật đầu với đối phương, rồi đứng sau Nguyên Dịch không nói chuyện.
"Anh Nguyên, chuyện anh cho chúng ta chuẩn bị, đã làm xong rồi." Quản lý nói nhỏ với Nguyên Dịch, ngẫu nhiên cẩn thận dùng khóe mắt liếc trộm Nhan Khê một cái, xem ra vị này tám chín phần mười sẽ trở thành con dâu thứ hai của Nguyên gia rồi.
"Vất vả cho mọi người rồi, tiền thưởng tôi sẽ cho người gửi chung vào tiền lương của mọi người." Nguyên Dịch xoay người nói với Nhan Khê, "Đi, tôi dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi."
Phòng trong khách sạn Trường Phong, chú trọng đến sự lịch sự tao nhã, Nhan Khê bưng một ly trà, cửa sổ ở đây vừa lúc có thể thấy cảnh hôn lễ phía dưới, "Anh dẫn tôi tới, chính là vì xem buổi hôn lễ này."
"Hôn lễ có cái gì đẹp." Nguyên Dịch rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên mặt trà, "Ta muốn cho cô ở trước mặt bạn học, lấy lại mặt mũi."
Chuyện năm đó tuy Nhan Khê nói một câu là đã qua, nhưng chuyện bị bạn tốt và bạn trai phản bội, khẳng định sẽ có không ít người ở sau lưng cười nhạo cô, thậm chí là chế giễu. Thời gian trôi qua đã nhiều năm như vậy, người bị chế giễu có thể tâm bình khí hòa tới tham gia hôn lễ của tiểu tam, tuy chú rể không phải người năm đó, nhưng mặt mũi vẫn nên có.
Trọng yếu nhất là, anh muốn để cho tất cả mọi người biết, năm đó là vì ánh mắt Nhan Khê không tốt, bây giờ “Bạn trai đương nhiệm” của cô là người đàn ông tốt.
Tuy nhiên... Tuy anh chỉ là một bạn trai giả, nhưng ai nói một ngày nào đó nó sẽ không thành sự thật chứ?
"Hiểu Mạn, em có mệt không, nếu mệt thì nói, qua sofa bên cạnh nghỉ ngơi một chút." Lưu Gia mặc tây trang thẳng thớm, thì thầm nhẹ nhàng nói với Ngụy Hiểu Mạn, "Khách mời đều tới gần đông đủ rồi, em ngồi một chút, chúng ta sẽ cử hành nghi thức."
Ngụy Hiểu Mạn chậm rãi lắc đầu, nhìn ra cửa vài lần, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: "Hẳn là cô ấy sẽ không đến đây."
Lưu Gia vỗ nhẹ vai cô, "Người làm ở đài truyền hình, ngày nghỉ không cố định, có lẽ hôm nay cô ấy không có thời gian, em đừng nghĩ nhiều."
"Không phải em nghĩ nhiều." Ngụy Hiểu Mạn được Lưu Gia đỡ ngồi xuống, "Tính cách của Đại Hà em biết, yêu là yêu, hận là hận. Nếu cô ấy vẫn coi em như bạn bè, đừng nói hôm nay có công việc, dù cho trời có mưa đá, cô ấy cũng sẽ nghĩ cách tới đây."
Chuyện năm đó, ngay cả khi cô nhớ lại, đều cảm thấy vô cùng ghê tởm chính mình, càng miễn nói đến trong lòng Đại Hà nghĩ như thế nào.
"Mặc kệ lúc trước hai người có mâu thuẫn gì, chẳng lẽ cô ấy không thể đến nhìn một chút..." Phù dâu là bạn tốt của Ngụy Hiểu Mạn, cũng là bạn đại học.
"Cô ấy không biết." Ngụy Hiểu Mạn cắt ngang lời bạn tốt nói, "Mình không nói cho cô ấy biết."
Cô không mở miệng được, năm đó cô có lỗi với Đại Hà, chẳng lẽ bây giờ lấy lý do bệnh nặng, bắt buộc cô ấy tha thứ cho mình? Nếu cô thật làm như vậy, ước chừng cũng ghê tởm như năm đó thôi.
Lưu Gia muốn nói lại thôi, đúng là nghĩ đến nếu mình nói cho Hiểu Mạn biết, anh nói cho Nhan Khê chuyện cô ấy bị bệnh, nhưng Nhan Khê cũng không muốn tới, trong lòng Hiểu Mạn có thể sẽ càng thêm khổ sở, cho nên chuyện này anh giấu trong lòng.
"Xin hỏi, cô Ngụy Hiểu Mạn là vị nào?"
Lưu Gia nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, đứng dậy che Ngụy Hiểu Mạn sau lưng: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"
"Xin chào, chúng tôi đại diện cho cô Nhan tới đưa quà mừng." Người đàn ông đứng đầu lấy ra một bao tiền lì xì đưa cho Lưu Gia, "Cô Nhan nói, cô ấy không có thời gian tới tham gia hôn lễ, chúc cô Ngụy tân hôn vui vẻ."
Ngụy Hiểu Mạn nhận bao lì xì, bao lì xì này được làm rất cẩn thận, nhưng mặt trên không có chữ viết tay. Một xấp tiền rất dày, làm cho trong lòng cô chua xót nói không nên lời.
"Hiểu Mạn, Hiểu Mạn." Phù dâu vỗ nhẹ vai cô, "Sắp tới mười hai giờ rồi, hôn lễ sẽ bắt đầu."
Ngụy Hiểu Mạn mở tiền lì xì ra, bên trong là mấy xấp tiền mặt mới tinh, thậm chí giấy niêm phong của ngân hàng đều chưa xé mở.
"Mấy vạn tiền mừng..." Giọng phù dâu có chút vi diệu, "Thật không hổ là làm người dẫn chương trình."
"Chào các vị." Quản lý khách sạn đi đến trước mặt bọn họ, cúi người khách khí chào hai người, "Cho hỏi mọi người là bạn của cô Ngụy Hiểu Mạn sao?"
Cha mẹ Lưu Gia đối với việc con trai mình cưới một người bị bệnh nặng thập phần bất mãn, nhưng nể mặt mũi con trai, hôm nay xuất hiện tại hôn lễ, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm. Hiện tại đột nhiên quản lý khách sạn đi qua hỏi Ngụy Hiểu Mạn, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Khách sạn này là bọn họ nhờ vào bạn bè quan hệ, mới đặt được chỗ, sao mà nhân viên khách sạn không hỏi con trai của bọn họ, ngược lại hỏi Ngụy Hiểu Mạn?
"Xin chào, tôi là Ngụy Hiểu Mạn."
"Chào cô Ngụy, tôi là quản lý khách sạn này. Trước không biết cô Ngụy là bạn của cô Nhan, nếu có chỗ nào sai sót, mong cô Ngụy thông cảm cho. Vì biểu đạt thành ý của chúng tôi, hôm nay tất cả chi phí của buổi lễ, chúng tôi sẽ giảm sáu mươi phần trăm." Quản lý khách sạn bắt tay với Ngụy Hiểu Mạn, "Nếu cô còn cần gì khác, cứ việc nói cho chúng tôi biết, chúng tôi nhất định tận lực làm theo yêu cầu của cô."
"Đợi chút." Phù dâu nghe được hai chữ "Cô Nhan" kia, "Xin hỏi cô Nhan trong lời ông là chỉ... Nhan Khê?"
"Đúng vậy." Quản lý mỉm cười với phù dâu, "Cô Nhan cố ý căn dặn chúng tôi, không thể để cho cô Ngụy chịu bất luận sự khinh khi nào."
"Các người là người của khách sạn Trường Phong, vì sao lại nghe lời của cô ấy như vậy?" Phù dâu có chút kinh ngạc, khi nào thì mặt mũi của người dẫn chương trình lại lớn như vậy?
"Cô nói đùa rồi, cô Nhan là bạn gái của nhị thiếu chúng tôi, là con dâu chưa qua cửa của Nguyên gia, bạn của cô Nhan, chúng tôi lại có thể không phục vụ tốt sao?" Quản lý lại khách khí vài câu với khách của Lưu gia, mới rời khỏi đó.
"Hiểu Mạn, người bạn này của con là ai, đã vậy còn có mặt mũi lớn như vậy?" Trên mặt mẹ Lưu cố tươi cười, "Chúng ta thiếu cô ấy một cái nhân tình lớn như vậy, khi nào tìm một cơ hội mời cô ấy ăn cơm, coi như là cảm tạ người ta hỗ trợ."
"Không phải vị quản lý mới vừa nói sao?" Ngụy Hiểu Mạn miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, "Cô ấy là con dâu chưa qua cửa của Nguyên gia, đương nhiên là có mặt mũi lớn rồi." Từ buổi sáng đến bây giờ, mẹ Lưu cơ hồ không cười với cô, hiện tại nghe nói cô có "Người bạn lợi hại", trái lại có thể tươi cười.
Chỉ tiếc bọn họ không tính được, vị "Người bạn lợi hại" này hẳn không vì mặt mũi cô, mà cố ý chiếu cố chuyện làm ăn của Lưu gia.
"Mẹ." Lưu Gia làm sao có thể không rõ tính toán của mẹ Lưu, anh mở miệng cắt ngang tâm tư mẹ Lưu, "Có chuyện gì trở về rồi hãy nói."
Mẹ Lưu thấy con trai mất hứng, chỉ có thể nhịn xuống.
Phù dâu đứng bên cạnh nhớ tới lúc trước mình còn nói Nhan Khê không có tình người, trong lòng âm thầm có chút hối hận, sớm biết rằng Nhan Khê có bản lĩnh như vậy, lúc cô nói chuyện, nên khách khí một chút.
Trong hôn lễ nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ, giấu không được bí mật, rất nhanh những bạn đại học này của Nhan Khê đều biết Nhan Khê tuy không tới tham gia hôn lễ, nhưng lại để cho khách sạn cho tiệc cưới đưa giá ưu đãi như vậy, thậm chí quản lý khách sạn đã tự mình tới chào hỏi.
"Lúc trước là người nào, đã quen với Nhan Khê lại bắt cá hai tay với Ngụy Hiểu Mạn, sau cùng lại chia tay với Ngụy Hiểu Mạn, kết quả hai cô gái này đều tìm được người đàn ông lợi hại hơn hắn ta. Nhan Khê và Ngụy Hiểu Mạn, đại khái phải cảm ơn hắn ta đã không cưới họ."
"Quả thật nói đi nói lại, trong ba người này Nhan Khê vô tội nhất, bị bạn trai bắt cá hai tay, bị bạn tốt phản bội, năm đó mặt đều đã mất hết rồi. Nghe nói hôm nay tuy người không tới, nhưng lại đưa tới mấy vạn tiền mừng, thực cũng coi là lòng dạ rộng rãi."
"Đúng vậy, nếu là tôi..."
"Thôi quên đi, chuyện mấy năm trước, đừng nhắc lại trong hôn lễ của người ta rất khó coi."
Nhan Khê nhìn hôn lễ chính thức bắt đầu, Ngụy Hiểu Mạn tay nắm tay với chú rể đi lên thảm đỏ, trong lời hẹn ước còn có tiếng nhạc truyền tới. Cô đứng dậy đóng cửa sổ, nói với Nguyên Dịch, "Tôi đói bụng rồi, ăn cơm đi."
Cơm nước xong, Nhan Khê nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói với Nguyên Dịch: "Cho người chuẩn bị giấy bút giúp tôi."
"Được."
Trong tiệc cưới của Ngụy Hiểu Mạn không có đi kính rượu mỗi bàn, thực ra mới vừa mở đầu nghi thức, cô đã đến toilet ói ra nhiều lần, trang điểm lại mấy lần mới miễn cưỡng che dấu vẻ mặt tiều tụy.
Lúc tiệc cưới kết thúc, cô chống đỡ khuôn mặt tươi cười chào tạm biệt các tân khách.
Vào hôm nay, cô là cô dâu xinh đẹp nhất.
"Cô Ngụy." Một nhân viên của buổi tiệc ôm một bó hoa bách hợp rực rỡ đi tới, "Đây là hoa cô Nhan đưa tới."
Ngụy Hiểu Mạn ngẩn ra, đưa tay ôm chặt bó hoa xinh đẹp này.
Cô nhớ vào lúc năm nhất ấy, bốn nữ sinh các cô ngồi ở sân bóng ngoài trời nhìn nam sinh tặng hoa cho bạn gái, khi đó cô nói hoa hồng rất tục khí, cô thích hoa bách hợp hơn.
Sáu năm qua đi, cô không ngờ Nhan Khê còn nhớ rõ những lời này.
Bên trong bó hoa có một tấm thiệp, cô thấy chữ viết quen thuộc bên trên.
Một lần nữa, mọi người đều sẽ hạnh phúc. Chúc may mắn.
Ngụy Hiểu Mạn đã cố gắng chống đỡ thật lâu để không rơi nước mắt, ôm bó hoa khóc thành tiếng.
Có chút lỗi lầm, nhưng không có thuốc hối hận. Thời gian sẽ không quay lại, sự việc cũng sẽ không lặp lại.
"Muốn đi đâu?" Bên ngoài khách sạn, Nguyên Dịch hỏi Nhan Khê.
"Đi cưỡi ngựa đi." Nhan Khê đón ánh mắt của anh, "Anh dạy tôi cưỡi."
"Được."
Mới vừa khoác áo tắm lên, di động trong phòng vang lên, vừa thấy người gọi đến là Đào Như, cô ấn mở loa ngoài, sau đó bắt đầu tô màu cho mấy bức tranh của mình.
"Nhan Đại Hà! Thế nào mà mày đuổi được tiểu nhị boss của chúng tao tới tay rồi hả?!"
"Không phải bọn mày nói, đừng sợ, chỉ cần ra tay là được thôi sao?" Nhan Khê gia tăng tốc độ, "Bây giờ lại giật mình như vậy?"
"Sao tao biết người mày muốn ăn lại là một khối xương cứng chứ." Đào Như ở đầu bên kia điện thoại lải nhải lảm nhảm nói một đống, thấy hưng trí nói chuyện của Nhan Khê tựa hồ không cao, "Mày làm sao vậy?"
"Không có gì, mày nói, tao nghe." Từ lúc sự tình nháo đến trên mạng, cô đã làm tốt tư tưởng bị bạn tốt tra khảo rồi.
"Tao còn tưởng mày vì chuyện khác mà phiền lòng." Cuối cùng Đào Như không mở miệng nói chuyện của Ngụy Hiểu Mạn, "Tìm thời gian chúng ta tụ họp, chúng ta đã nửa tháng không gặp mặt rồi."
"Được, vừa lúc lần trước mày xin hình nghệ sĩ có chữ kí tao cũng mang qua." Động tác của Nhan Khê hơi ngừng một chút, "Đúng rồi, mày nghe được chuyện có liên quan đến Ngụy Hiểu Mạn chưa?"
"Chuyện gì?" Đào Như nghi hoặc, "Ngoại trừ cô ta muốn kết hôn, còn có chuyện gì khác sao?"
"Không, tao thuận miệng hỏi một chút thôi." Giọng Nhan Khê bình tĩnh, "Chủ nhật tao dẫn bọn mày đến chỗ này chơi."
Đào Như không nghe ra giọng Nhan Khê có chỗ nào không thích hợp, nói giỡn một hồi, rồi cúp điện thoại.
Cô (Đào Như) mở phần mềm trò chuyện, có người khuyên cô tham gia hôn lễ của Ngụy Hiểu Mạn, lý do là sự việc đã qua lâu như vậy, huống chi chuyện năm đó, là mâu thuẫn của Nhan Khê và Ngụy Hiểu Mạn, người ngoài không nên vì chuyện này mà không tham gia. Nói gần nói xa, là nói cô và Dương Mẫn thiên vị Nhan Khê, đối với Ngụy Hiểu Mạn không công bằng.
Hay thật, các cô không thiên vị người bị hại, chẳng lẽ còn thiên vị người thứ ba?
Nhưng mà tranh luận những thứ này với mấy người bạn không thân cũng không có ý nghĩa, Đào Như trực tiếp trả lời đối phương một câu.
【 Xin lỗi, ngày mai tôi phải tăng ca, tiền mừng tôi sẽ nhờ người mang qua giúp.】
Không phải là muốn tiền mừng sao, cô cho là được, ai còn thiếu chút tiền ấy.
Sáng chủ nhật, Nhan Khê còn đang trong giấc mộng, đã bị Nguyên Dịch điện thoại đánh thức, cố vực tinh thần dậy thay đồ trang điểm, lúc Nhan Khê ra khỏi nhà, mí mắt đều đã không mở ra được.
"Tối hôm qua cô đã làm gì sao?" Nguyên Dịch đưa bữa sáng dì Lý làm cho Nhan Khê. "Dì Lý nghe nói tôi muốn đi gặp cô, cố ý làm cho cô."
"Cảm ơn." Nhan Khê ngáp một cái, "Hôm nay chúng ta đi đâu?"
"Mang cô đi chơi." Nguyên Dịch chỉnh cổ áo, "Nói trước rồi, hành trình hôm nay của cô, toàn bộ do tôi phụ trách."
Trước... Có nói như vậy hả?
Kết quả Nguyên Dịch thật đúng là mang cô đi chơi cho tới trưa, đi phòng vẽ tranh tô màu, làm cô được rất nhiều bạn nhỏ khen ngợi, sau đó hai người lại đi câu lạc bộ bắn súng, Nhan Khê ngoại trừ lúc quân huấn thời đại học, cầm súng bắn lung tung vài cái, lúc khác cũng chỉ sờ qua súng đồ chơi thôi.
Có huấn luyện viên thấy Nhan Khê không biết gì, chuẩn bị tiến lên hướng dẫn Nhan Khê cách bắn, bị Nguyên Dịch đưa tay ngăn cản. Huấn luyện viên nhìn nhìn hai người, nhất thời vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đưa ngón cái cho Nguyên Dịch, thức thức thời lui vào trong góc khuất.
"Tay nâng lên, đừng run tay." Nguyên Dịch đứng sau Nhan Khê, nhẹ nhàng nâng tay Nhan Khê, "Dịch sang bên trái một chút."
Anh cách Nhan Khê rất gần, lúc Nhan Khê quay đầu, đôi má không cẩn thận đụng phải bờ môi của anh, tay anh hơi run lên, đạn bay lệch bia, "Cô, cô chú ý một chút."
"Nguyên Tiểu Nhị..."
"Cái gì?"
"Mặt của anh rất đỏ."
"Trong này ngột ngạt quá, cô luyện tiếp đi, tôi ra ngoài hít thở không khí."
"Vậy anh đừng đi lâu quá." Nhan Khê nhìn anh tội nghiệp, "Nơi này trước kia tôi chưa từng tới, một người chờ đợi có chút không được tự nhiên."
Nguyên Dịch đi ra vài bước lại quay trở về, đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
"Anh không đi ra ngoài sao?" Nhan Khê nghiêng đầu nhìn anh.
"Trước xem cô luyện một chút." Nguyên Dịch quay đầu, "Chờ một lúc tôi dẫn cô đến chỗ khác."
Nhan Khê nở nụ cười, để súng xuống, gỡ kính mắt máy trợ thính, đi đến trước mặt Nguyên Dịch: "Không luyện nữa, chúng ta đi."
"Sao không luyện nữa?" Nguyên Dịch khó hiểu, "Sao vậy?"
"Tôi sợ anh bị ngạt." Nhan Khê cười tít mắt nhìn anh, "Đi thôi, đi địa điểm tiếp theo."
Nguyên Dịch sửng sốt một hồi, đứng dậy nói: "Lần sau tôi lại dẫn cô tới."
"Vậy là tốt nhất." Nhan Khê nghĩ, người này nhìn thì hung dữ, thực tế là người đàn ông vừa dễ mềm lòng vừa đáng yêu, thật sự là đáng yêu lại ngon miệng.
Nhan Khê không ngờ Nguyên Dịch vậy mà sẽ mang cô đến khách sạn, cô liếc mắt nhìn Nguyên Dịch một cái, không hỏi anh vì sao muốn tới nơi này. Xe đến trước cửa khách sạn, sau đó chạy vào bãi đỗ xe dưới hầm.
"Không hỏi tôi vì sao dẫn cô đến chỗ này sao?"
"Có cái gì đâu mà hỏi." Nhan Khê đi xuống xe, ngẩng đầu hất cằm, "Dù sao anh cũng không thể bán tôi."
Rất nhanh có một người đàn ông trẻ mặc tây trang qua chào hỏi, Nhan Khê nhận ra đây là quản lý lần trước tiếp đãi cô và Nguyên Dịch, gật gật đầu với đối phương, rồi đứng sau Nguyên Dịch không nói chuyện.
"Anh Nguyên, chuyện anh cho chúng ta chuẩn bị, đã làm xong rồi." Quản lý nói nhỏ với Nguyên Dịch, ngẫu nhiên cẩn thận dùng khóe mắt liếc trộm Nhan Khê một cái, xem ra vị này tám chín phần mười sẽ trở thành con dâu thứ hai của Nguyên gia rồi.
"Vất vả cho mọi người rồi, tiền thưởng tôi sẽ cho người gửi chung vào tiền lương của mọi người." Nguyên Dịch xoay người nói với Nhan Khê, "Đi, tôi dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi."
Phòng trong khách sạn Trường Phong, chú trọng đến sự lịch sự tao nhã, Nhan Khê bưng một ly trà, cửa sổ ở đây vừa lúc có thể thấy cảnh hôn lễ phía dưới, "Anh dẫn tôi tới, chính là vì xem buổi hôn lễ này."
"Hôn lễ có cái gì đẹp." Nguyên Dịch rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên mặt trà, "Ta muốn cho cô ở trước mặt bạn học, lấy lại mặt mũi."
Chuyện năm đó tuy Nhan Khê nói một câu là đã qua, nhưng chuyện bị bạn tốt và bạn trai phản bội, khẳng định sẽ có không ít người ở sau lưng cười nhạo cô, thậm chí là chế giễu. Thời gian trôi qua đã nhiều năm như vậy, người bị chế giễu có thể tâm bình khí hòa tới tham gia hôn lễ của tiểu tam, tuy chú rể không phải người năm đó, nhưng mặt mũi vẫn nên có.
Trọng yếu nhất là, anh muốn để cho tất cả mọi người biết, năm đó là vì ánh mắt Nhan Khê không tốt, bây giờ “Bạn trai đương nhiệm” của cô là người đàn ông tốt.
Tuy nhiên... Tuy anh chỉ là một bạn trai giả, nhưng ai nói một ngày nào đó nó sẽ không thành sự thật chứ?
"Hiểu Mạn, em có mệt không, nếu mệt thì nói, qua sofa bên cạnh nghỉ ngơi một chút." Lưu Gia mặc tây trang thẳng thớm, thì thầm nhẹ nhàng nói với Ngụy Hiểu Mạn, "Khách mời đều tới gần đông đủ rồi, em ngồi một chút, chúng ta sẽ cử hành nghi thức."
Ngụy Hiểu Mạn chậm rãi lắc đầu, nhìn ra cửa vài lần, sau một lúc lâu mới cười khổ nói: "Hẳn là cô ấy sẽ không đến đây."
Lưu Gia vỗ nhẹ vai cô, "Người làm ở đài truyền hình, ngày nghỉ không cố định, có lẽ hôm nay cô ấy không có thời gian, em đừng nghĩ nhiều."
"Không phải em nghĩ nhiều." Ngụy Hiểu Mạn được Lưu Gia đỡ ngồi xuống, "Tính cách của Đại Hà em biết, yêu là yêu, hận là hận. Nếu cô ấy vẫn coi em như bạn bè, đừng nói hôm nay có công việc, dù cho trời có mưa đá, cô ấy cũng sẽ nghĩ cách tới đây."
Chuyện năm đó, ngay cả khi cô nhớ lại, đều cảm thấy vô cùng ghê tởm chính mình, càng miễn nói đến trong lòng Đại Hà nghĩ như thế nào.
"Mặc kệ lúc trước hai người có mâu thuẫn gì, chẳng lẽ cô ấy không thể đến nhìn một chút..." Phù dâu là bạn tốt của Ngụy Hiểu Mạn, cũng là bạn đại học.
"Cô ấy không biết." Ngụy Hiểu Mạn cắt ngang lời bạn tốt nói, "Mình không nói cho cô ấy biết."
Cô không mở miệng được, năm đó cô có lỗi với Đại Hà, chẳng lẽ bây giờ lấy lý do bệnh nặng, bắt buộc cô ấy tha thứ cho mình? Nếu cô thật làm như vậy, ước chừng cũng ghê tởm như năm đó thôi.
Lưu Gia muốn nói lại thôi, đúng là nghĩ đến nếu mình nói cho Hiểu Mạn biết, anh nói cho Nhan Khê chuyện cô ấy bị bệnh, nhưng Nhan Khê cũng không muốn tới, trong lòng Hiểu Mạn có thể sẽ càng thêm khổ sở, cho nên chuyện này anh giấu trong lòng.
"Xin hỏi, cô Ngụy Hiểu Mạn là vị nào?"
Lưu Gia nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, đứng dậy che Ngụy Hiểu Mạn sau lưng: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"
"Xin chào, chúng tôi đại diện cho cô Nhan tới đưa quà mừng." Người đàn ông đứng đầu lấy ra một bao tiền lì xì đưa cho Lưu Gia, "Cô Nhan nói, cô ấy không có thời gian tới tham gia hôn lễ, chúc cô Ngụy tân hôn vui vẻ."
Ngụy Hiểu Mạn nhận bao lì xì, bao lì xì này được làm rất cẩn thận, nhưng mặt trên không có chữ viết tay. Một xấp tiền rất dày, làm cho trong lòng cô chua xót nói không nên lời.
"Hiểu Mạn, Hiểu Mạn." Phù dâu vỗ nhẹ vai cô, "Sắp tới mười hai giờ rồi, hôn lễ sẽ bắt đầu."
Ngụy Hiểu Mạn mở tiền lì xì ra, bên trong là mấy xấp tiền mặt mới tinh, thậm chí giấy niêm phong của ngân hàng đều chưa xé mở.
"Mấy vạn tiền mừng..." Giọng phù dâu có chút vi diệu, "Thật không hổ là làm người dẫn chương trình."
"Chào các vị." Quản lý khách sạn đi đến trước mặt bọn họ, cúi người khách khí chào hai người, "Cho hỏi mọi người là bạn của cô Ngụy Hiểu Mạn sao?"
Cha mẹ Lưu Gia đối với việc con trai mình cưới một người bị bệnh nặng thập phần bất mãn, nhưng nể mặt mũi con trai, hôm nay xuất hiện tại hôn lễ, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm. Hiện tại đột nhiên quản lý khách sạn đi qua hỏi Ngụy Hiểu Mạn, trong lòng có chút ngoài ý muốn. Khách sạn này là bọn họ nhờ vào bạn bè quan hệ, mới đặt được chỗ, sao mà nhân viên khách sạn không hỏi con trai của bọn họ, ngược lại hỏi Ngụy Hiểu Mạn?
"Xin chào, tôi là Ngụy Hiểu Mạn."
"Chào cô Ngụy, tôi là quản lý khách sạn này. Trước không biết cô Ngụy là bạn của cô Nhan, nếu có chỗ nào sai sót, mong cô Ngụy thông cảm cho. Vì biểu đạt thành ý của chúng tôi, hôm nay tất cả chi phí của buổi lễ, chúng tôi sẽ giảm sáu mươi phần trăm." Quản lý khách sạn bắt tay với Ngụy Hiểu Mạn, "Nếu cô còn cần gì khác, cứ việc nói cho chúng tôi biết, chúng tôi nhất định tận lực làm theo yêu cầu của cô."
"Đợi chút." Phù dâu nghe được hai chữ "Cô Nhan" kia, "Xin hỏi cô Nhan trong lời ông là chỉ... Nhan Khê?"
"Đúng vậy." Quản lý mỉm cười với phù dâu, "Cô Nhan cố ý căn dặn chúng tôi, không thể để cho cô Ngụy chịu bất luận sự khinh khi nào."
"Các người là người của khách sạn Trường Phong, vì sao lại nghe lời của cô ấy như vậy?" Phù dâu có chút kinh ngạc, khi nào thì mặt mũi của người dẫn chương trình lại lớn như vậy?
"Cô nói đùa rồi, cô Nhan là bạn gái của nhị thiếu chúng tôi, là con dâu chưa qua cửa của Nguyên gia, bạn của cô Nhan, chúng tôi lại có thể không phục vụ tốt sao?" Quản lý lại khách khí vài câu với khách của Lưu gia, mới rời khỏi đó.
"Hiểu Mạn, người bạn này của con là ai, đã vậy còn có mặt mũi lớn như vậy?" Trên mặt mẹ Lưu cố tươi cười, "Chúng ta thiếu cô ấy một cái nhân tình lớn như vậy, khi nào tìm một cơ hội mời cô ấy ăn cơm, coi như là cảm tạ người ta hỗ trợ."
"Không phải vị quản lý mới vừa nói sao?" Ngụy Hiểu Mạn miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, "Cô ấy là con dâu chưa qua cửa của Nguyên gia, đương nhiên là có mặt mũi lớn rồi." Từ buổi sáng đến bây giờ, mẹ Lưu cơ hồ không cười với cô, hiện tại nghe nói cô có "Người bạn lợi hại", trái lại có thể tươi cười.
Chỉ tiếc bọn họ không tính được, vị "Người bạn lợi hại" này hẳn không vì mặt mũi cô, mà cố ý chiếu cố chuyện làm ăn của Lưu gia.
"Mẹ." Lưu Gia làm sao có thể không rõ tính toán của mẹ Lưu, anh mở miệng cắt ngang tâm tư mẹ Lưu, "Có chuyện gì trở về rồi hãy nói."
Mẹ Lưu thấy con trai mất hứng, chỉ có thể nhịn xuống.
Phù dâu đứng bên cạnh nhớ tới lúc trước mình còn nói Nhan Khê không có tình người, trong lòng âm thầm có chút hối hận, sớm biết rằng Nhan Khê có bản lĩnh như vậy, lúc cô nói chuyện, nên khách khí một chút.
Trong hôn lễ nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ, giấu không được bí mật, rất nhanh những bạn đại học này của Nhan Khê đều biết Nhan Khê tuy không tới tham gia hôn lễ, nhưng lại để cho khách sạn cho tiệc cưới đưa giá ưu đãi như vậy, thậm chí quản lý khách sạn đã tự mình tới chào hỏi.
"Lúc trước là người nào, đã quen với Nhan Khê lại bắt cá hai tay với Ngụy Hiểu Mạn, sau cùng lại chia tay với Ngụy Hiểu Mạn, kết quả hai cô gái này đều tìm được người đàn ông lợi hại hơn hắn ta. Nhan Khê và Ngụy Hiểu Mạn, đại khái phải cảm ơn hắn ta đã không cưới họ."
"Quả thật nói đi nói lại, trong ba người này Nhan Khê vô tội nhất, bị bạn trai bắt cá hai tay, bị bạn tốt phản bội, năm đó mặt đều đã mất hết rồi. Nghe nói hôm nay tuy người không tới, nhưng lại đưa tới mấy vạn tiền mừng, thực cũng coi là lòng dạ rộng rãi."
"Đúng vậy, nếu là tôi..."
"Thôi quên đi, chuyện mấy năm trước, đừng nhắc lại trong hôn lễ của người ta rất khó coi."
Nhan Khê nhìn hôn lễ chính thức bắt đầu, Ngụy Hiểu Mạn tay nắm tay với chú rể đi lên thảm đỏ, trong lời hẹn ước còn có tiếng nhạc truyền tới. Cô đứng dậy đóng cửa sổ, nói với Nguyên Dịch, "Tôi đói bụng rồi, ăn cơm đi."
Cơm nước xong, Nhan Khê nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, nói với Nguyên Dịch: "Cho người chuẩn bị giấy bút giúp tôi."
"Được."
Trong tiệc cưới của Ngụy Hiểu Mạn không có đi kính rượu mỗi bàn, thực ra mới vừa mở đầu nghi thức, cô đã đến toilet ói ra nhiều lần, trang điểm lại mấy lần mới miễn cưỡng che dấu vẻ mặt tiều tụy.
Lúc tiệc cưới kết thúc, cô chống đỡ khuôn mặt tươi cười chào tạm biệt các tân khách.
Vào hôm nay, cô là cô dâu xinh đẹp nhất.
"Cô Ngụy." Một nhân viên của buổi tiệc ôm một bó hoa bách hợp rực rỡ đi tới, "Đây là hoa cô Nhan đưa tới."
Ngụy Hiểu Mạn ngẩn ra, đưa tay ôm chặt bó hoa xinh đẹp này.
Cô nhớ vào lúc năm nhất ấy, bốn nữ sinh các cô ngồi ở sân bóng ngoài trời nhìn nam sinh tặng hoa cho bạn gái, khi đó cô nói hoa hồng rất tục khí, cô thích hoa bách hợp hơn.
Sáu năm qua đi, cô không ngờ Nhan Khê còn nhớ rõ những lời này.
Bên trong bó hoa có một tấm thiệp, cô thấy chữ viết quen thuộc bên trên.
Một lần nữa, mọi người đều sẽ hạnh phúc. Chúc may mắn.
Ngụy Hiểu Mạn đã cố gắng chống đỡ thật lâu để không rơi nước mắt, ôm bó hoa khóc thành tiếng.
Có chút lỗi lầm, nhưng không có thuốc hối hận. Thời gian sẽ không quay lại, sự việc cũng sẽ không lặp lại.
"Muốn đi đâu?" Bên ngoài khách sạn, Nguyên Dịch hỏi Nhan Khê.
"Đi cưỡi ngựa đi." Nhan Khê đón ánh mắt của anh, "Anh dạy tôi cưỡi."
"Được."
Bình luận truyện