Chương 34
Trước khi lái xe đi khỏi, cậu đã cố ý lắp hệ thống theo dõi và máy ghi âm mini trên xe cậu ta.
Ngay khi có tín hiệu, nơi cậu ta đi trông rất đáng ngờ. Cậu quyết định chạy đến địa điểm hiển thị trên màn hình. Vừa đúng lúc bắt gặp và nghe thấy hết những gì họ nói. Cũng biết suy đoán của mình là hoàn toàn đúng, quả nhiên người cậu ta luôn thấy không vừa mắt là cậu.
Chưa nghĩ đến chuyện cậu phải nói cho hắn biết. Suy nghĩ của cậu bây giờ chỉ có Khải Hiên cậu ta thật sự đối với hắn rất nặng tình. Làm ra những chuyện như vậy hẳn là tâm kế cũng không ít. Muốn bản thân một mình độc chiếm người mình yêu. Điều này cậu đã từng chứng kiến qua những hành động của hắn đối với cậu. Và bây giờ không chỉ có hắn hay cậu ta mà bao gồm cả cậu cũng có cảm giác này.
"Chị Đan sao giờ anh em chưa về?"
"Làm sao chị biết".
"Anh họ, sao lại để cậu ấy ra ngoài một mình? Có gì cũng phải là hai người cùng giải quyết chứ".
"Là bạn em muốn đi tìm sự thật".
"Còn anh? Anh không muốn biết sao?"
"..."
"Đại ca, thật ra em đã cho kiểm tra các camera đường phố xem có tìm được manh mối gì không. Đúng lúc phát hiện sáng nay cậu ấy bị người ta bắt ở đầu đường. Nhưng không bắt cận cảnh được hình ảnh về những tên đó".
Hắn tỏa hàn khí khắp người, tay cuộn chặt thành nắm đấm. Bản thân cũng không biết hiểu lầm cậu lần này đã là lần thứ mấy. Nhưng hễ nghĩ đến hình ảnh đó, hắn lại luôn nghĩ lung tung, tâm tình cũng không tốt.
Vừa hay là cậu từ ngoài cổng từng bước loạng choạng đi vào. Bộ dạng cậu bây giờ xác định là uống không ít.
Cậu cố tĩnh táo nhìn những người có mặt. Phát hiện mọi người cũng đang đổ ánh mắt vào mình.
"Em sao giờ không ở nhà đến đây làm gì?".
"Tại em lo cho anh, với lại nghe chị Đan nói anh gặp chuyện rắc rối nên mới đến xem có giúp gì được không".
"Anh là cây ngay không sợ chết đứng. Không có gì đâu, anh đưa em về". Cậu muốn đứng lên ra lấy xe đưa em mình về liền bị hắn dùng tay kéo cậu ngồi xuống.
"Cũng trễ rồi, nếu cô không ngại có thể ở lại đây với Linh Đan".
"Dạ cũng được".
Mặc dù cô đến đây tìm anh mình là chính, nhưng mà còn có một việc cũng không kém phần quan trọng là gặp được người cô thích. Không ai khác chính là Tần Nguyên, từ hôm đầu tiên gặp y cô đã yêu. Cô quyết định chủ động theo đuổi y, thấy không khó nhưng cũng chưa chắc đã dễ. Xung quanh y mỹ nhân cũng không thiếu, nhưng người y muốn nắm bắt lại là cô. Hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu và vẫn chưa công khai. Người khẩn trương nhất chính là y, y biết người luôn thương yêu đứa em gái cũng là bạn gái hiện tại của y là cậu. Nếu cậu không đồng ý rất có thể hai người họ sẽ không đi tới đâu. Bởi y sợ hắn, hắn sợ cậu, suy ra y cũng sợ cậu.
"Tôi muốn đi ngủ".
Hắn chỉ "ừ" một tiếng rồi vác cậu lên phòng. Người ở lại thì việc ai người nấy làm.
Trong phòng....
"Anh muốn làm gì?".
"Làʍ ŧìиɦ".
"Bỏ ra".
Cậu kịch liệt phản kháng khiến hắn cũng mất kiên nhẫn.
"Em như vậy là có ý gì?"
"Ý gì? Anh hỏi tôi làm vậy có ý gì? Là anh không biết hay là không muốn biết?"
Chuyện rõ ràng như vậy, không có lý nào mà hắn không nhìn ra. Ngoài người kia ra thì còn có ai khả nghi hơn chứ, nói hết nước hắn cũng không đặt lời nói cậu trong đầu mà chỉ biết nghe người kia tác động. Lần nào cũng vậy, rốt cuộc là tôi sai khi chưa xác định được vị trí anh trong tim hay anh vốn chẳng đặt tôi ở trong lòng.
Chưa kịp nghe cậu trả lời của hắn cậu đã ngủ đi lúc nào không hay. Hắn chỉ có thể nhìn cậu mà cười khổ. Hắn cuối cùng cũng hiểu cảm giác nhìn được không ăn được, rồi tự mình vào phòng tắm giải quyết.
Sáng...
"Thức rồi?"
"..." tình huống bây giờ là cậu nằm trên người hắn, chắc không phải cả đêm cậu cũng ngủ như này.
Cậu ngồi dậy ra khỏi người hắn cũng không thèm nói với hắn một lời, nhìn cũng không nhìn. Thấy cậu như vậy hắn liền có cảm giác bất an, kéo cậu ôm vào lòng.
"Anh xin lỗi".
Đêm qua hắn vô tình thấy được máy ghi âm và đoạn hình ảnh cậu theo dõi để trong túi áo. Càng chắc chắn hơn là cậu bị người ta hại, người hại cậu lại là người mà hắn dung túng bao năm qua, dù đã cảnh cáo nhiều lần nhưng cậu ta vẫn năm lần bảy lượt không cam tâm mà chống đối.
Lại nghĩ đến chuyện nếu hôm đó hắn thật sự gϊếŧ chết người kia và khiến cậu mất hết tất cả. Bây giờ có lẽ cậu rất hận hắn đi. Cũng còn may là hắn không làm vậy, may là lúc đó hắn nghe cậu.
"..."
Vẫn một mực im lặng, thoát khỏi cái ôm của hắn bước thẳng ra cửa.
Bảo bối tâm can của hắn thật sự giận rồi. Nguyên ngày hắn như cái đuôi đi theo cậu, muốn cậu mở miệng nói chuyện với hắn còn khó hơn tiêu diệt kẻ địch tứ phương tám hướng.
Bực tức trong người hắn chỉ muốn tìm người trút giận. Vốn muốn đến tìm Khải Hiên tính sổ nhưng lại biến mất, hắn đã cho người tìm cậu ta đến giờ vẫn chưa có tin gì.
Hắn mang gương mặt than đến tập đoàn làm việc, nhân viên vừa nhìn đã thấy sợ, tay chân cũng run lẫy bẫy thì sức đâu mà còn làm việc nổi. Mỗi hạn mục được chỉ định, chưa xem qua hắn đã nói không đạt yêu cầu. Không chỉ những chi nhánh khắp các nước mà cả trụ sở chính cũng bị hắn làm loạn hết cả lên.
Dân tình khắp nơi thì không biết ông chủ của họ rốt cuộc có chuyện gì, cũng không dám dành thời gian đoán già đoán non. Chỉ biết lao đầu vào làm và làm hết công suất. Họ cũng không biết mình làm được bao lâu, không biết đến giờ tan ca hay chưa. Hay nói đúng hơn là họ không được tan ca. Mắt ai cũng biến thành gấu trúc, ai mà dám đến tìm hắn cáo trạng. Chỉ đành tìm Tần Nguyên, nhưng y lại thân bất do kỷ. Đây là chuyện nhà của lão đại nhà mình đang chiến tranh lạnh với lão bà của hắn đây mà. Giờ mà có nói gì cũng vô dụng, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Cậu mà cứ như vậy, bọn họ sẽ chịu khổ dài dài.
Không chỉ tập đoàn MK, mà những quán bar của hắn cũng bị vạ lây. Hắn đến đây, chỉ cần nhìn thấy người nào không vừa mắt liền đánh đến sống dở chết dở. Nhiều người còn không biết lý do mình bị đánh là gì. Số lượng người nhập viện ngày càng đông đảo, đến nổi bệnh viện không đủ nhân lực, phòng bệnh cũng thiếu hụt trầm trọng. Đàn em của hắn ai cũng bị hắn dọa cho sợ. Bởi vậy không ai dám lên tiếng ngăn cản, sợ người nằm viện tiếp theo sẽ là mình.
*****
"Bảo bối, em giận đủ chưa? Em muốn mắng anh, đánh anh cũng được. Làm ơn nói chuyện với anh đi. Đừng đối xử với anh như vậy. Anh hứa sau này chuyện gì cũng nghe em. Tha lỗi cho anh đi. Vợ à...".
Hắn hiện đang ở bên ngoài cửa phòng gõ gõ gõ, la hét vọng vào trong phòng. Cửa cũng không dám đạp, chìa khóa trong tay cũng không dám mở. Sợ lại chọc giận cậu thêm nên cứ ở bên ngoài chờ đến khi cậu chịu mở.
Cái mà hắn nhận được vẫn là sự im lặng của cậu.
Mỗi ngày như vậy thì hắn liên tục phát điên, quyết định đến khi cậu nguôi giận thì mới về. Hầu hết thời gian đều ở tập đoàn làm việc, làm việc và làm việc. Không để mình có thời gian trống dù chỉ là một phút. Mọi người thấy hắn như vậy thì vừa sợ vừa lo. Sức người có hạn đâu thể nào cứ hoạt động cả ngày lẫn đêm.
Tần Nguyên sợ đại ca mình không chết vì mệt thì cũng chết vì đói, ngày nào cũng uống cafe thay cơm.
Y quyết định gọi cầu cứu Linh Đan, cô hiểu cậu như vậy ít nhiều cũng có ảnh hưởng.
"Minh, cậu định như vậy đến bao giờ?"
"Nhất Lâm sau rồi?"
"Nghe nói cậu ấy đi du học".
"Cũng tốt".
"Haizzz...nói thật, nếu lúc đó cậu....."
"Tôi biết. Nhưng tôi không có cảm giác với cậu ấy, nếu lúc đó đồng ý chẳng khác nào làm khổ cậu ấy".
"Vậy cứ coi như hai người không có duyên. Cậu cũng đừng tự trách mình nữa, Lâm sẽ hiểu thôi tình cảm không thể nào cứ gượng ép là có thể thành. Với lại cậu ấy tốt như vậy sớm muộn gì cũng có người rước cho coi".
"Cậu nghĩ tôi với cậu ấy còn có thể làm bạn?"
"Tất nhiên. Trước khi đi cậu ấy nhờ tôi nói với cậu chúc hai người hạnh phúc nữa kìa".
"..."
"Nè nè điều quan trọng bây giờ cần phải giải quyết cấp tốc là gì biết không?"
Cậu lắc đầu.
"Là anh họ tôi đó. Cậu định giận luôn hả? Nếu cứ như vậy sớm muộn gì anh ấy cũng bị điên. Cậu không thấy đau lòng?"
"Mặc kệ. Không liên quan đến tôi".
"Phải không? Nghĩ xem nếu đặt trường hợp cậu là anh họ lúc đó, cậu có dám đảm bảo thái độ của cậu không giống vậy?"
"Tôi tất nhiên...." câu đầy đủ cậu muốn nói là tất nhiên đánh cho bán sống bán chết rồi đem quăng ra đảo hoang làm mồi cho thú dữ. Mà chưa nói hết đã bị tấm ảnh trong tay cô làm cậu tức đến nghẹn họng.
Bình luận truyện