Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 156



Tuấn nghe như đất trời vừa sập xuống trước mắt, ông Quân đang sau lưng nó và đã thấy tất cả.. nó quay người qua, mọi thứ như đang tối sầm trở lại, những gì nó lo sợ nhất bây giờ đang hiện hữu đầy đủ tại căn phòng này. Nước mắt nó bắt đầu rớt ra: giọt ngắn, giọt dài. Không đợi bốn tên kia xô ra, không đợi thằng Tuấn mở miệng giải thích điều gì nữa thằng Quân cũng đã quay lưng và vụt chạy đi, nó lao ra ngoài đường như muốn trốn chạy tất cả. Tuấn chụp cây đèn ngủ rồi nhảy bổ theo nhưng bốn thằng kia đã kịp cản lại, đúng lúc ấy thì Kỳ Trương xuất hiện:

– Thằng khốn, thằng tồi, mày thật đê tiện…

Tuấn dùng tất cả những từ ngữ xấu xa nhất mà mình biết để chửi vào mặt thằng bạn chung lớp, kẻ thù không đội trời chung của nó, càng được chửi thằng Kỳ Trương càng cảm thấy hả hê và vui thích nên cất tiếng cười khanh khách:

– Chả lẽ mày nghĩ con Quyên nó theo phe mày hoài sao? Khách sạn này có gắn Camera dùng để chộp lén cảnh nóng của khách để tung lên mạng đó, mày có muốn tao lăng xê lên không hả?

Tuấn ***g lộn lên như một con hổ đói dù hai tay nó đã bị hai tên lâu la khóa chặt lại khi thấy nó nhào tới thằng Kỳ Trương, Tuấn tức giận bản thân tới mức nước mắt cứ trào ra, nó ngu ngu ngu quá đi mất, đi tin vào lời hứa của thằng Kỳ Trương.

– Bây giờ thì mày muốn gặp thằng Quân cũng khó đó nha, tao sẽ đưa cho mẹ nó cái clip vừa diễn ra nếu như mày có ý định tới gần nó…- Mày… mày… là thằng xảo trá, mày đã giao kèo với tao thế nào hả?

Tuấn vùng lên và nhào tới nhưng bất lực. Thằng Kỳ Trương bây giờ luôn luôn cười sảng khoái trước khi nói, đã rất lâu rồi nó mới cảm thấy vui trở lại như vậy:

– Kèo gì? Tao có giao kèo gì với mày àh? Sao tao không nhớ nhỉ? Mày nhắc thử lại coi!- Thằng chó…- Ha ha ha, chửi cho đã miệng đi, rồi về cưới con Quyên là vừa nếu như mày không muốn ba mày vô tù.- Không bao giờ có chuyện đó!

Thằng Kỳ Trương quay lưng đi và nói:

– Giờ tao phải đi chăm sóc cho thằng Quân kẻo nó nghĩ bậy rồi làm chuyện dại dột. Bây giờ chắc là lúc nó cần tao nhất phải không Tuấn?

Sau đó nó phán thêm:

– Bốn đứa bây đập nó một trận nhớ đời cho tao!….

Quân leo lện vệ đường, cậu đứng cúi đầu xuống khóm hoa kiểng và bắt đầu bật khóc không thành tiếng, nhưng trong lòng cậu những đau đớn đang kêu gào một cách thảm thiết. Chân cậu như đứng không vững nổi nữa. Cậu dựa người vào cây cột điện gần đó và lấy tay đập lên đó với không biết bao nhiêu là căm hận. Cậu hận tất cả.

Quân đi lang thang thấy cảnh người người cụng ly bên các quán nhỏ ven đường sao mà vui thế, cậu tự cho phép mình chọn một cái bàn và kêu ra một chai rượu. Bà chủ quán đặt nửa lít rượu đựng bằng chai nước khoáng Lavie màu xanh xuống bàn, chưa kịp hỏi món thì Quân đã chụp lấy và tu một hơi. Quân uống ừng ừng cho đến khi cậu cảm thấy ngạt thở mới thôi. Lúc cậu buông cái chai rớt xuống đất thì thằng Kỳ Trương cũng vừa đậu xe bên lề và tìm tới được:

– Quân mày điên hả? Mày làm cái gì vậy?

Kỳ Trương móc túi trả tiền cho bà chủ rồi nhào tới thằng Quân, nó thều thào:

– Điên àh… đúng rồi tao đang điên đây thằng khốn nạn kia, mày biến đi để cho tao chết đi!

Kỳ Trương lay nó:

– Mày điên hả? Mày vì thằng đó có đáng không? Mày còn mẹ mày nữa mà Quân, còn tao nữa!

Quân quơ chân đá thằng Kỳ Trương ngã nhào:

– Đáng hay không là sao hả? Tao buồn vì người tao yêu mà hỏi đáng hay không là sao hả thằng kia? Tao biết chắc chắn những chuyện này có mày ở đằng sau nhúng tay vào mà phải không? Mày nói đi có phải không?- Mày điên thật rồi! Lên đây tao chở về…- Cút xa tao ra, tao có điên cũng tự về được, không cần mày nữa đâu! Không thể nào có chuyện vô lý như vậy xãy ra được. Nó quá hoàn hảo mày biết không Kỳ Trương!

Kỳ Trương kéo nó ra khỏi quán và hỏi:

– Cái gì quá hoàn hảo, mày nói tao không hiểu:- Kế hoạch đó! Cái kế hoạch đó quá hoàn hảo nên tao không thể nào tin đó có thể là sự thật được, nó chỉ có trong phim thôi Kỳ Trương àh, nên tao tin tất cả chúng bay đang gạt tao! Cả nhóc Tuấn cũng gạt tao nữa! Cái lũ tụi bây hùa nhau gạt tao… biến hết đi!

Đến bây giờ Quân mới biết được sức mạnh của gần nửa lít rượu cậu vừa uống trong người, nó cứ như một con rắn len lỏi từ cuống họng cậu rồi túa ra khắp nơi bằng những đợt sóng nóng ran và cái cảm giác tê tái đến rợn người. Chúng ào xuống cổ rồi bùng nổ tại bàn tay, tất cả những cảm nhận đó đều rất rõ ràng, Quân biết hết. Cậu đứng dậy, xua tay đuổi thằng Kỳ Trương và loạng choạng bước đi nhưng cậu lại đang tưởng mình đang đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Rượu hầu như đã đi tới khắp nơi chúng chỉ còn chờ gặp nhau tại các ngón chân. Lúc ấy vừa là lúc thằng Quân ngã lăn ra đường như một cây chuối vừa trúng phải một nhát dao chí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện