Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 160



Tuấn xuống tới cổng nhà dừng lại, nó đập tay mình vào tường với hy vọng cơn đau nơi bàn tay sẽ lấn át những co giật bóp nghẹt trái tim, nó càng đấm mạnh thì càng thấy không có cảm giác ở bàn tay mà chỉ thấy lòng mình quặn thắt, nó sợ phải suy nghĩ nhiều nên nó quyết định… đập đầu mình vào tường hy vọng nổi đau thể xác sẽ giúp nó quên đi thực tại.

Có lẽ nhờ vài cái đập đầu vào tường mà nó chợt tỉnh táo hẳn ra… ông Quân ghen tức vì thấy cảnh nó với tên Chó Mặt Xệ mà giận nên nói lẫy chứ chắc chắn trong chuyện này thằng khốn Kỳ Trương chắc chuốc thuốc mê rồi âm mưu “hấp diêm” ổng đây mà, có lẽ ổng kịp tỉnh dậy nên mới có chuyện có tiếng la và đèn bật lên chứ làm gì có chuyện hai người tự nguyện như lời ổng nói chứ? Thằng cha đó rõ ràng nói để nó tức mà bỏ đi đây mà…

Nghĩ vậy nó quay lên phòng ổng một lần nữa, phải tống cổ thằng Kỳ Trương ra khỏi đây mới được. Kêu con Quyên tới hốt xác nó về thôi! Giờ ông Quân có nói gì đi nữa nó vẫn sẽ ở bên cạnh ổng vì nó biết rằng có thể nó sẽ không còn được gặp ổng lâu nữa đâu. Điều đó thật đáng sợ và làm khóe mắt nó cay cay. Hình như ông Quân đang trong nhà tắm!

Thằng Kỳ Trương, đầu bê bếch máu vẫn không cách nào cựa quậy nổi. Nó thấy cơ thể mình đang xoay mòng mòng rồi rơi vào một khoảng không vô tận nào đó, xa xa có tiếng gào của ai đó rất quen thuộc mà nó không kịp nhận ra. Chỉ cảm giác được từng nhát búa mạnh đang liên tục giáng xuống tới tấp.

Nó thấy mình đang bị kéo đi một cách thô bạo khỏi phòng thằng Quân. Từng bậc thang va vào đầu đau tới buốt óc. Rồi một cảm giác ướt lạnh lan khắp lưng nó, gió thổi mạnh, máu trong đầu rĩ rã rơi. Rồi nó nghe tiếng con Quyên thét lên trong đêm. Rồi nó không còn nhớ gì nữa cả.…

Khi nó mở mắt thì thấy con Quyên đang khóc thút thít ngồi bên cạnh. Xung quanh trắng xóa. Nó nghe đầu mình rêm rẫy.

– Kỳ Trương! Anh tỉnh rồi, anh có sao không? Anh làm em lo quá! Tại sao mà anh ra nông nổi này? Bây giờ phải làm sao đây anh?

Nó nhăn mặt vì khi định trả lời thì đầu nó như có một cây tạ đóng lên. Thấy vậy con Quyên im bặt và bắt đầu kể:

– Thằng Tuấn kêu em tới trước cổng nhà thằng Quân hốt xác anh về, lúc em tới thì thấy nó cũng đang ngồi co gối ở gần anh thì phải. Không thấy thằng Quân đâu cả.

Nó giơ tay rồi đưa lên miệng ra dấu xin miếng nước, con Quyên thì lại tưởng nó kêu im miệng nên cũng câm như hến ngồi thừ ra. Mãi một lúc sau mới đấm tay ình ình xuống giường và thều thào:

– Nước…

Quyên vội vả lấy cho nó ly nước và hỏi:

– Anh cho em số điện thoại của ba mẹ anh đi, em kêu họ tới, nhưng tại sao lại ra nông nổi này vậy hả anh?

Nghe nhắc tới ba mẹ thằng Kỳ Trương cố di chuyển cái đầu qua lại đôi lần rồi thốt ra:

– Nước ngoài hết rồi…- Vậy anh sống chung với ai?- Nội…

Quyên sốt sắng:

– Vậy em sẽ kêu nội anh tới nha!- Già rồi, đau đầu quá! Đừng hỏi nữa… thằng Quân đâu?

Quyên ngơ ngác nhìn nó:

– Làm sao em biết thằng đó ở đâu chứ? Thôi anh nghỉ đi, để em đi mua cháo cho anh!

Thằng Kỳ Trương tiếp tục nhắm mắt còn con Quyên bước ra cửa làu bàu:

– Quái quỷ, tự nhiên hỏi thằng Quân là sao? Chẳng lẽ bị thằng Quân đánh?…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện