Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 56
Quân nằm sấp trên giường nệm và mặc cho nước mắt rơi. Vậy nó mất thằng Tuấn thật rồi. Nó nhìn lên đồng hồ đã 11h 30 rồi mà thằng Tuấn vẫn còn ở ngoài đó, chắc là đang vui vẻ với con Hiền đây mà! Liệu mình năn nỉ thì nó sẽ có quay lại chăng? Mình sẳn sàng quỳ gối van xin nó mà! “Tuấn ơi, nhóc nói đi, nhóc chỉ vì nhất thời giận anh mà làm vậy thôi mà…”…
Hừ 11h 30 rồi, tên Quân khốn nạn chẳng thèm tìm mình mà nói lời xin lỗi, thích thì chiều. Hắn đã không quan tâm tới mình thì thôi, tình yêu phải đến từ hai phía, hì hì mà nói cho hay ho vậy thôi, chứ mình chả cần anh ta yêu mình đâu, vì chỉ cần mình yêu anh ta là đủ rồi. Không có anh ta quả thật mình cũng không biết phải sống ra làm sao nữa. Nhưng mà phải cho ổng biết quý trọng mình một chút chứ. Thấy người ta thích mình quá lại coi thường. Mà thôi, về phòng ghẹo ổng một chút mới được. Tối nay mình không giết ổng chết thì mình không phải là mình. Về phòng thôi….
Tuấn mở cửa phòng thì thấy thằng Quân đang nằm thiêm thiếm trên giường. Tuấn tằng hắng một cái để thằng Quân biết sự có mặt của nó trong phòng. Quân ngước lên nhìn thấy thằng Tuấn đang hát líu lo. Nó giả bộ lục đục đồ đạc trong phòng, cố ý là gây ra tiếng động để thằng Quân chú ý… Quân không biết mở lời thế nào, thằng Tuấn cũng vậy nó đang nghĩ làm cách nào để thằng kia xin lỗi để nó được nước làm tới mới mới được. Thấy thằng kia không động tỉnh Tuấn làm tới, nó đứng bên cạnh thằng Quân hừ mũi:
– Chút thằng Hoàng sẽ qua ngủ với ông nha, tui qua phòng con Hiền ngủ àh…- ……- Tui đi à… nha!- ……- Tui đi… thiệt đó!
Tiếng cửa phòng vừa kêu cái két thì thằng Quân chồm nhanh dậy, chặn cửa lại:
– Đi đâu đó?
Thằng Tuấn tỉnh bơ, cố giấu một nụ cười:
– Ngủ!- Ngủ với ai?- Ai kệ tui!
Thằng Quân giằng cái túi đồ của thằng Tuấn xuống đất, nó la lớn:
– Ai cho…
Tuấn khinh khỉnh:
– Ủa, ông là cái gì mà cản tôi, chả phải ông muốn đá tôi qua với con Hiền sao? Giờ tui qua bển cho ông sáng mắt!
Thằng Quân mất cả bình tỉnh, ôm lấy thằng Tuấn và hôn như điên dại lên cổ thằng này:
– Nhóc không còn yêu anh nữa sao?
Tuấn dứt khoát (thiệt ra người nó như đang sắp mềm nhũn ra):
– Không! Tình yêu của tui đã chết rồi, ai kêu hồi nãy ông bỏ tui! Ông không cần tui thì việc quái gì tui phải yêu ông nữa…
Quân vật thằng Tuấn nằm xuống giường, nó rối rít:
– Nhóc, anh xin lỗi mà, anh chỉ giỡn thôi… anh xin lỗi…- Ai mà tin, ông chỉ luôn muốn đá tui cho người khác!- Không… anh hứa anh không làm vậy nữa mà…- Tui không tin.
Thằng Quân quả quyết:
– Anh nói thật mà, chả lẽ, anh yêu nhóc thế nào nhóc không cảm nhận được sao?
Thằng Tuấn cười mãn nguyện, nó nghĩ nên kết thúc trò chơi này để bắt đầu một trò chơi khác:
– Không! Tui hời hợt lắm, hông biết gì hết áh… ông làm gì cho tui tin đi!…
Bây giờ thằng Quân mới sáng suốt ra được:
– Á thì ra thằng nhóc này nãy giờ chơi anh hả?- Ai kêu ông ác quá chi! Giờ đã đến lúc ông phải đền tội!- Đền tội gì chứ?
Tuấn cười lên khanh khách:
– Tự ông biết đi! Ha ha ha! Đây là khúc dạo đầu nè…
Quân chống đối cái ôm của thằng Tuấn một cách yếu ớt:
– Chuyện đó thì từ từ tính, mình mới quen nhau mà, nhóc cứ hay hấp tấp quá, sẽ mau chán đó!
Thằng Tuấn chống chế:
– Từ từ tính thì… tính từ từ đi, ông chả bao giờ tính toán gì cả.- Giờ nhóc muốn sao?- Tìm hiểu trước đi! Từ từ tính cũng được…- Từ từ sao? Sáng giờ nhóc làm vậy cũng coi như là từ từ rồi đó!- Mệt ông quá, tui nói chuyện đàng hoàng mà…
Quân cười:
– Wao, cu Tuấn hôm nay cũng đòi nói chuyện đoàng hoàng nữa kìa!- Bực à nha, tui muốn tìm hiểu chuyện này một cách khoa học!
Quân vẫn không thôi chọc ghẹo:
– Wao, khoa học luôn nha! Tìm hiểu sao? Anh lắng nghe nè!- Lên mạng tìm kiếm đi!
Nói xong anh chàng chụp cái lappy và khẩn trương mở máy. Nhìn điệu bộ của anh chàng, Quân thấy buồn cười và dễ thương thật!
– Làm gì mà sốt sắng thế nhóc! Để anh mở cho!- Oh! Ông biết luôn, vậy sao nói không biết!- Không phải, chỉ là biết chỗ có thôi, nhưng chưa có tìm hiểu kỹ… anh thường chỉ lên đây đọc truyện thôi!- Truyện không tả về cái đó àh?- Thường là không, hoặc không cụ thể, hoặc không… thật lắm!- Tình yêu trai Việt àh…- Ừh… vào mục sức khỏe mà coi đi!…
– Êh, êh, coi cái mục “Quan hệ *** qua đường hậu môn kìa!”…- Mệt! Thấy ghê quá, nghĩ sao vậy?- Cái đó tui chưa biết, tui muốn biết thử coi nó ra sao!- Bữa khác coi! Còn muốn coi thì anh đi ngủ!- Ờ.. vậy thôi… êh… coi “6 cái bí mật về Anal Sex” gì kìa….- Khỏi luôn đi, cũng y như cái kia hà…- Chán ông quá, cái nào cũng khỏi! Vậy coi cái nào?- Coi “Các mặt của *** đồng giới trước đi!”- Ừh, coi thì coi… biết có gì hấp dẫn không trời….- Im lặng đọc kìa!- Hay ông đọc cho tui nghe đi, tui làm biếng đọc quá hà!…
– Êh, giờ đọc mục “Kỹ thuật quan hệ *** qua đường miệng đi!”- Chi?- Đọc cho biết chứ chi, cái ông này ngộ!- Coi cái khác đi!- Thôi, tui thích coi cái này hà…- Thằng nhóc này!…
Sau một hồi luyện một số bí kiếp võ công…
– Giờ sao?- Sao là sao nhóc, ngủ chứ sao!- Ông coi được cái gì rồi…- Chả có gì!- Giờ mình thử ha, làm như trong đó nói nha!- Dẹp! Đừng có mơ mà làm chuyện đó với anh hôm nay nha!- Ông cũng nghĩ ra được từ “chuyện đó” mà dám nói chả coi được gì!- Mà không phải là hôm nay!- Ông sợ hả?- Mắc gì sợ, nhưng đừng hòng dùng chiêu đó khích tướng anh nha, lêu lêu, xưa rồi!- Tui cũng chả có làm cái đó với ông đâu! Lêu lêu!- Tốt, ngủ!- Nhưng tui biết làm cái khác!
Quân quay qua, nhìn thằng nhóc với vẻ thận trọng và hoài nghi:
– Cái gì là cái gì? Không giỡn à nha!- Ai nói ông tui giỡn… tui làm thiệt… nằm yên đó nha..- … thôi… mà… có gì đâu…- Thấy sao?- … có.. sao đâu… mệt nhóc quá…- Chờ xí đi!-…
Thằng Tuấn rúc mất cái đầu vô trong mềm… (em chỉ thấy khúc đó thôi)
– Nhóc… làm gì vậy.. ui… ui… nhóc…-…- Nhóc… thôi mà… á… nhóc… anh không giỡn nữa mà… á… á…….
Ờ quên để kể thêm đoạn kết của đêm mà tui nghe tận tai, thấy tận mắt luôn nè… những bạn nào đàng hoàng, không thích bậy bạ, vui lòng hướng mắt sang chương khác, những thành phần còn lại thì đi theo tui!
Khi cái đầu thằng nhóc Tuấn chồm ra khỏi cái mền thì thằng Quân còn đang… ngượng ngùng đỏ mặt, nó tỏ vẻ giận dỗi:
– Mai mốt anh thề, anh hứa, anh đảm bảo không cho nhóc qua phòng anh ngủ chung nữa, người gì đâu mà đủ trò… sợ nhóc quá!- Thôi mà…
Thằng Tuấn nũng nịu kéo cái mặt thằng Quân vào môi nó… Sau đó thì Tuấn cũng chịu nhắm mắt, cái mềm bên dưới động đậy, thằng Quân lại la lên:
– Nữa, nhóc làm cái gì nữa vậy? Lấy tay ra coi, nãy như vậy chưa đủ hả?
Thằng Tuấn phụng phịu:
– Thì chỉ đụng thôi, tui có làm gì đâu, ông sao dữ quá! Để vậy cho nó dễ ngủ…
Thằng Quân cốc đầu nó một cái… “ôi chết thật, má ơi, cuối cùng cái ZIN của con bị mất về tay của nó rồi! Hu hu hu!”. Nói chung là tụi nó vui vẻ như vậy chắc tới sáng đêm, dù sao thằng Tuấn cũng là một đứa nhóc tinh nghịch, lắm trò và dễ thương mà phải không?…
Ôi chúa ơi, tấm thân ngọc ngà kim cương nguyên chất mà con cố gắng gìn giữ suốt hai mươi mấy năm trời bổng nhiên đêm nay bị tiêu đời nhà ma một cách dễ dàng như vậy hay sao? Thật là vô lý hết sức, có phải mình đã quá dễ dãi như những đứa con gái kia không? Tại sao lại để cho nhóc làm chuyện đó với mình chứ hả? Í lộn, mình là con trai mà, cái đó đâu thể gọi là thứ quý giá nhất! Nhưng mà với mình chuyện này nó thiêng liêng lắm cơ, muốn diễn ra phải lãng mạn và có sự chuẩn bị thật chu đáo chứ đâu có mà… lãng xẹt như thế này chứ!
Này hỡi những yêu thương kia, liệu mi có phải là buổi tiệc chăng? Liệu rồi sẽ phải đến lúc sẽ phai tàn? Liệu nhóc có phải là điểm dừng cuối cùng của ta chăng? Liệu rằng những sóng gió phía trước sẽ là những cái gì? Gia đình, xã hội, tương lai, sự nghiệp? Liệu mưu cầu về một hạnh phúc chính đáng và hoàn toàn theo tự nhiên như mình thì có được ân trên để yên và cho phép? Biết là không nên, không thể cũng như không cần phải lo sợ nhưng mà sao ta cứ suy nghĩ hoài về điều này thế? Liệu có cần phải đánh đổi một cái gì đó để được mãi mãi hạnh phúc với nhóc đây? Điều đó đang ở đâu để ta đi tìm? Nhóc yêu ơi! Anh phải làm sao để tình yêu của mình sẽ là một bản tình ca đẹp, một chuyện tình với kết thúc hạnh phúc nhất như mọi người luôn mong đợi và trăn trở kiếm tìm… à mà không… anh không muốn nó là tình ca, càng không muốn chúng ta có một kết thúc có hậu mà anh muốn rằng… tình yêu của mình không bao giờ có kết thúc.
Hừ 11h 30 rồi, tên Quân khốn nạn chẳng thèm tìm mình mà nói lời xin lỗi, thích thì chiều. Hắn đã không quan tâm tới mình thì thôi, tình yêu phải đến từ hai phía, hì hì mà nói cho hay ho vậy thôi, chứ mình chả cần anh ta yêu mình đâu, vì chỉ cần mình yêu anh ta là đủ rồi. Không có anh ta quả thật mình cũng không biết phải sống ra làm sao nữa. Nhưng mà phải cho ổng biết quý trọng mình một chút chứ. Thấy người ta thích mình quá lại coi thường. Mà thôi, về phòng ghẹo ổng một chút mới được. Tối nay mình không giết ổng chết thì mình không phải là mình. Về phòng thôi….
Tuấn mở cửa phòng thì thấy thằng Quân đang nằm thiêm thiếm trên giường. Tuấn tằng hắng một cái để thằng Quân biết sự có mặt của nó trong phòng. Quân ngước lên nhìn thấy thằng Tuấn đang hát líu lo. Nó giả bộ lục đục đồ đạc trong phòng, cố ý là gây ra tiếng động để thằng Quân chú ý… Quân không biết mở lời thế nào, thằng Tuấn cũng vậy nó đang nghĩ làm cách nào để thằng kia xin lỗi để nó được nước làm tới mới mới được. Thấy thằng kia không động tỉnh Tuấn làm tới, nó đứng bên cạnh thằng Quân hừ mũi:
– Chút thằng Hoàng sẽ qua ngủ với ông nha, tui qua phòng con Hiền ngủ àh…- ……- Tui đi à… nha!- ……- Tui đi… thiệt đó!
Tiếng cửa phòng vừa kêu cái két thì thằng Quân chồm nhanh dậy, chặn cửa lại:
– Đi đâu đó?
Thằng Tuấn tỉnh bơ, cố giấu một nụ cười:
– Ngủ!- Ngủ với ai?- Ai kệ tui!
Thằng Quân giằng cái túi đồ của thằng Tuấn xuống đất, nó la lớn:
– Ai cho…
Tuấn khinh khỉnh:
– Ủa, ông là cái gì mà cản tôi, chả phải ông muốn đá tôi qua với con Hiền sao? Giờ tui qua bển cho ông sáng mắt!
Thằng Quân mất cả bình tỉnh, ôm lấy thằng Tuấn và hôn như điên dại lên cổ thằng này:
– Nhóc không còn yêu anh nữa sao?
Tuấn dứt khoát (thiệt ra người nó như đang sắp mềm nhũn ra):
– Không! Tình yêu của tui đã chết rồi, ai kêu hồi nãy ông bỏ tui! Ông không cần tui thì việc quái gì tui phải yêu ông nữa…
Quân vật thằng Tuấn nằm xuống giường, nó rối rít:
– Nhóc, anh xin lỗi mà, anh chỉ giỡn thôi… anh xin lỗi…- Ai mà tin, ông chỉ luôn muốn đá tui cho người khác!- Không… anh hứa anh không làm vậy nữa mà…- Tui không tin.
Thằng Quân quả quyết:
– Anh nói thật mà, chả lẽ, anh yêu nhóc thế nào nhóc không cảm nhận được sao?
Thằng Tuấn cười mãn nguyện, nó nghĩ nên kết thúc trò chơi này để bắt đầu một trò chơi khác:
– Không! Tui hời hợt lắm, hông biết gì hết áh… ông làm gì cho tui tin đi!…
Bây giờ thằng Quân mới sáng suốt ra được:
– Á thì ra thằng nhóc này nãy giờ chơi anh hả?- Ai kêu ông ác quá chi! Giờ đã đến lúc ông phải đền tội!- Đền tội gì chứ?
Tuấn cười lên khanh khách:
– Tự ông biết đi! Ha ha ha! Đây là khúc dạo đầu nè…
Quân chống đối cái ôm của thằng Tuấn một cách yếu ớt:
– Chuyện đó thì từ từ tính, mình mới quen nhau mà, nhóc cứ hay hấp tấp quá, sẽ mau chán đó!
Thằng Tuấn chống chế:
– Từ từ tính thì… tính từ từ đi, ông chả bao giờ tính toán gì cả.- Giờ nhóc muốn sao?- Tìm hiểu trước đi! Từ từ tính cũng được…- Từ từ sao? Sáng giờ nhóc làm vậy cũng coi như là từ từ rồi đó!- Mệt ông quá, tui nói chuyện đàng hoàng mà…
Quân cười:
– Wao, cu Tuấn hôm nay cũng đòi nói chuyện đoàng hoàng nữa kìa!- Bực à nha, tui muốn tìm hiểu chuyện này một cách khoa học!
Quân vẫn không thôi chọc ghẹo:
– Wao, khoa học luôn nha! Tìm hiểu sao? Anh lắng nghe nè!- Lên mạng tìm kiếm đi!
Nói xong anh chàng chụp cái lappy và khẩn trương mở máy. Nhìn điệu bộ của anh chàng, Quân thấy buồn cười và dễ thương thật!
– Làm gì mà sốt sắng thế nhóc! Để anh mở cho!- Oh! Ông biết luôn, vậy sao nói không biết!- Không phải, chỉ là biết chỗ có thôi, nhưng chưa có tìm hiểu kỹ… anh thường chỉ lên đây đọc truyện thôi!- Truyện không tả về cái đó àh?- Thường là không, hoặc không cụ thể, hoặc không… thật lắm!- Tình yêu trai Việt àh…- Ừh… vào mục sức khỏe mà coi đi!…
– Êh, êh, coi cái mục “Quan hệ *** qua đường hậu môn kìa!”…- Mệt! Thấy ghê quá, nghĩ sao vậy?- Cái đó tui chưa biết, tui muốn biết thử coi nó ra sao!- Bữa khác coi! Còn muốn coi thì anh đi ngủ!- Ờ.. vậy thôi… êh… coi “6 cái bí mật về Anal Sex” gì kìa….- Khỏi luôn đi, cũng y như cái kia hà…- Chán ông quá, cái nào cũng khỏi! Vậy coi cái nào?- Coi “Các mặt của *** đồng giới trước đi!”- Ừh, coi thì coi… biết có gì hấp dẫn không trời….- Im lặng đọc kìa!- Hay ông đọc cho tui nghe đi, tui làm biếng đọc quá hà!…
– Êh, giờ đọc mục “Kỹ thuật quan hệ *** qua đường miệng đi!”- Chi?- Đọc cho biết chứ chi, cái ông này ngộ!- Coi cái khác đi!- Thôi, tui thích coi cái này hà…- Thằng nhóc này!…
Sau một hồi luyện một số bí kiếp võ công…
– Giờ sao?- Sao là sao nhóc, ngủ chứ sao!- Ông coi được cái gì rồi…- Chả có gì!- Giờ mình thử ha, làm như trong đó nói nha!- Dẹp! Đừng có mơ mà làm chuyện đó với anh hôm nay nha!- Ông cũng nghĩ ra được từ “chuyện đó” mà dám nói chả coi được gì!- Mà không phải là hôm nay!- Ông sợ hả?- Mắc gì sợ, nhưng đừng hòng dùng chiêu đó khích tướng anh nha, lêu lêu, xưa rồi!- Tui cũng chả có làm cái đó với ông đâu! Lêu lêu!- Tốt, ngủ!- Nhưng tui biết làm cái khác!
Quân quay qua, nhìn thằng nhóc với vẻ thận trọng và hoài nghi:
– Cái gì là cái gì? Không giỡn à nha!- Ai nói ông tui giỡn… tui làm thiệt… nằm yên đó nha..- … thôi… mà… có gì đâu…- Thấy sao?- … có.. sao đâu… mệt nhóc quá…- Chờ xí đi!-…
Thằng Tuấn rúc mất cái đầu vô trong mềm… (em chỉ thấy khúc đó thôi)
– Nhóc… làm gì vậy.. ui… ui… nhóc…-…- Nhóc… thôi mà… á… nhóc… anh không giỡn nữa mà… á… á…….
Ờ quên để kể thêm đoạn kết của đêm mà tui nghe tận tai, thấy tận mắt luôn nè… những bạn nào đàng hoàng, không thích bậy bạ, vui lòng hướng mắt sang chương khác, những thành phần còn lại thì đi theo tui!
Khi cái đầu thằng nhóc Tuấn chồm ra khỏi cái mền thì thằng Quân còn đang… ngượng ngùng đỏ mặt, nó tỏ vẻ giận dỗi:
– Mai mốt anh thề, anh hứa, anh đảm bảo không cho nhóc qua phòng anh ngủ chung nữa, người gì đâu mà đủ trò… sợ nhóc quá!- Thôi mà…
Thằng Tuấn nũng nịu kéo cái mặt thằng Quân vào môi nó… Sau đó thì Tuấn cũng chịu nhắm mắt, cái mềm bên dưới động đậy, thằng Quân lại la lên:
– Nữa, nhóc làm cái gì nữa vậy? Lấy tay ra coi, nãy như vậy chưa đủ hả?
Thằng Tuấn phụng phịu:
– Thì chỉ đụng thôi, tui có làm gì đâu, ông sao dữ quá! Để vậy cho nó dễ ngủ…
Thằng Quân cốc đầu nó một cái… “ôi chết thật, má ơi, cuối cùng cái ZIN của con bị mất về tay của nó rồi! Hu hu hu!”. Nói chung là tụi nó vui vẻ như vậy chắc tới sáng đêm, dù sao thằng Tuấn cũng là một đứa nhóc tinh nghịch, lắm trò và dễ thương mà phải không?…
Ôi chúa ơi, tấm thân ngọc ngà kim cương nguyên chất mà con cố gắng gìn giữ suốt hai mươi mấy năm trời bổng nhiên đêm nay bị tiêu đời nhà ma một cách dễ dàng như vậy hay sao? Thật là vô lý hết sức, có phải mình đã quá dễ dãi như những đứa con gái kia không? Tại sao lại để cho nhóc làm chuyện đó với mình chứ hả? Í lộn, mình là con trai mà, cái đó đâu thể gọi là thứ quý giá nhất! Nhưng mà với mình chuyện này nó thiêng liêng lắm cơ, muốn diễn ra phải lãng mạn và có sự chuẩn bị thật chu đáo chứ đâu có mà… lãng xẹt như thế này chứ!
Này hỡi những yêu thương kia, liệu mi có phải là buổi tiệc chăng? Liệu rồi sẽ phải đến lúc sẽ phai tàn? Liệu nhóc có phải là điểm dừng cuối cùng của ta chăng? Liệu rằng những sóng gió phía trước sẽ là những cái gì? Gia đình, xã hội, tương lai, sự nghiệp? Liệu mưu cầu về một hạnh phúc chính đáng và hoàn toàn theo tự nhiên như mình thì có được ân trên để yên và cho phép? Biết là không nên, không thể cũng như không cần phải lo sợ nhưng mà sao ta cứ suy nghĩ hoài về điều này thế? Liệu có cần phải đánh đổi một cái gì đó để được mãi mãi hạnh phúc với nhóc đây? Điều đó đang ở đâu để ta đi tìm? Nhóc yêu ơi! Anh phải làm sao để tình yêu của mình sẽ là một bản tình ca đẹp, một chuyện tình với kết thúc hạnh phúc nhất như mọi người luôn mong đợi và trăn trở kiếm tìm… à mà không… anh không muốn nó là tình ca, càng không muốn chúng ta có một kết thúc có hậu mà anh muốn rằng… tình yêu của mình không bao giờ có kết thúc.
Bình luận truyện