Như Chưa Từng Quen Biết
Chương 20: Bắt đầu cuộc sống mới
Thấy Tăng Tử Kiều tỉnh lại, Tăng Tử Ngạo như thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc em đã mơ thấy gì hả? Tại sao lại khóc lóc thê thảm vậy?” Tử Ngạo đưa tay vuốt những lọn tóc dính trên má Tử Kiều, rồi lau nước mắt cho cô.
Tất cả những chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ? Rốt cuộc bây giờ cô đang mơ hay khi nãy mới là mơ? Tăng Tử Kiều đảo mắt, khi thấy chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, cô mới hoàn toàn tỉnh táo… lúc nãy cô đã nằm mơ, còn bây giờ là hiện thực.
Không ngờ giấc mơ đó lại chân thực đến nỗi cô khó lòng phân biệt được rốt cuộc đó là giấc mơ hay hiện thực. Cảm nhận thấy khuôn mặt mình có vẻ ướt át, cô định đưa tay lên lau mặt thì phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Tăng Tử Ngạo tại sao lại nằm trên giường rồi ôm cô vào lòng chứ? Còn nữa, hai tay của anh đang vuốt ve khuôn mặt cô làm gì chứ?
“Tại sao anh lại chạy đến giường tôi nằm hả? Mau xuống đi!” Tử Kiều không hề do dự hất tay anh ra, sau đó đẩy anh ra rồi đạp mạnh xuống giường, vẻ mặt đầy phòng bị. Tăng Tử Ngạo cứ như thế bị Tử Kiều đẩy khỏi giường.
Vào lúc ngồi bệt dưới sàn nhà, khuôn mặt Tử Ngạo hiện lên vẻ kinh ngạc, lặng người nhìn vào người phụ nữ đang bật dậy, ngồi trên giường.
Tiếp đó, tăng Tử Kiều tóm lấy chiếc gối ném về phía anh rồi thét lên: “Tăng Tử Ngạo, tôi cảnh cáo anh, đừng dựa vào việc chưa lĩnh giấy chứng nhận ly hôn là anh có thể hành động tùy tiện nhé! Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
Khẽ nhíu chặt đôi mày, Tăng Tử Ngạo nhận lấy chiếc gối ôm, đứng dậy khỏi mặt sàn, nhìn cô một lúc lâu như đang suy ngẫm điều gì.
Tăng Tử Kiều lại thét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chưa từng thấy người đẹp bao giờ sao?”
Tăng Tử Ngạo than dài một tiếng, bình tĩnh lên tiếng: “Xem ra, sau khi ngủ một giấc, tinh thần em đã phục hồi rất tốt. Hãy yên tâm, cho dù anh biến thái đến mức độ nào, tuyệt đối không bao giờ nảy sinh tà niệm với người phụ nữ đã làm em gái mình hai mươi năm nay, hơn nữa lại đang mất trí nhớ và còn ở kì kinh nguyệt đâu. Anh khuyên em trước tiên nên đi tắm, ra nhiều mồ hôi như vậy, đi tắm sẽ thấy dễ chịu hơn. Nhớ là trước khi tắm hãy soi gương, anh ra ngoài trước đây.”
Tử Ngạo đem chiếc gối ôm đặt dưới chân Tử Kiều, miệng nhoẻn lên nụ cười đầy ẩn ý, sau đó quay người ra khỏi phòng ngủ.
Câu nói vừa xong của Tăng Tử Ngạo khiến khuôn mặt Tăng Tử Kiều lúc đỏ thắm lúc trắng nhợt. Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, cơ thể cứng đờ của cô cuối cùng cũng có thể thư giãn. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Cô lại nằm mơ. Nửa tháng rồi không gặp anh, kể từ hôm qua, sau khi gặp lại anh, cô bắt đầu gặp ác mộng.
Tại sao mỗi lần nằm mơ, Tử Kiều đều thấy cảnh tượng cô theo đuổi, yêu anh điên cuồng như vậy chứ? Mỗi lần tỉnh dậy, cô luôn thấy khó hiểu, cảm giác đó khiến cô đau khổ vô cùng. Lần này cũng vậy, cô thậm chí còn bật khóc trong giấc mơ. Trong nửa tháng không có anh, cô rất ít khi gặp những giấc mộng như vậy, cho dù nhớ lại một vài việc, cũng đều không liên quan đến đoạn tình yêu đó. Có lẽ, cô nên có một cuộc sống hoàn toàn mới thì tốt hơn chứ không phải là chìm đắm trong quá khứ để bi kịch kia lại tiếp diễn thêm lần nữa.
Lần này rốt cuộc là tại sao? Tại sao anh lại xuất hiện vào những lúc bản thân cô yếu đuối nhất? Điều đáng sợ hơn là anh còn thấy cô bật khóc trong khi nằm mơ, sau đó nước mắt đầm đìa tỉnh lại trong vòng tay anh.
Giấc mộng đó khiến Tử Kiều thấu hiểu mọi chuyện, đối với phụ nữ mà nói, điểm chí mạng, quyến rũ nhất của anh không chỉ là bề ngoài đẹp trai, cao to mà anh đối xử với phụ nữ rất dịu dàng, điềm đạm. Chỉ cần anh muốn, cho dù là người phụ nữ thế nào, cũng chẳng thể tránh khỏi sự dịu dàng hút hồn đó. Ba ngày nằm viện, sự quan tâm mà anh dành cho cô hoàn toàn có thể khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải lòng anh không chút kháng cự.
Tăng Tử Kiều cho rằng, chỉ cần không gặp anh, không nghe thấy giọng nói của anh thì có thể thôi nhớ về những chuyện trước đây, cũng không còn bị anh quyến rũ, mê mẩn nữa. Thế nhưng cô đã lầm, hiện thực thường trái ngược với tưởng tượng, cô đã quên hết tất cả, nhưng mỗi lần thấy anh, cô vẫn luôn cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch đầy xúc cảm.
Vòng tay của anh giống hệt cảm giác trong giấc mơ, ấm áp mà an lành, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, mạnh mẽ mà dứt khoát. Mùi hương trên cơ thể anh rất dễ chịu, mang theo chút hương hoa cỏ nhẹ nhàng, đó chính là mùi hương nam tính, giàu sức quyến rũ khiến phụ nữ cũng phải điên cuồng, vừa yêu vừa hận.
Tử Kiều lắc đầu, tại sao lại nghĩ đến những thứ này? Thôi bỏ đi, bỏ đi, Chi Chi nói rất đúng, trốn tránh chẳng thể giải quyết được tất cả, cái gì cần đối mặt thì vẫn cứ phải đối mặt mà thôi. Cô nên vực dậy tinh thần, dũng cảm đối mặt, ngã xuống ở chỗ nào thì phải đứng lên ngay tại chỗ đó. Người phụ nữ nếu một lần yêu phải người đàn ông khiến cho mình tan nát ruột gan đã là ngu ngốc lắm rồi, nếu còn có lần thứ hai thì thực đúng là bại não.
Cô đã trùng sinh, vậy nên phải có một cuộc sống mới, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ cũ làm những chuyện ngốc nghếch mãi được. Còn lâu cô mới giống cô của trước kia, vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng, cô sẽ đi tìm khoảng trời thuộc về riêng mình.
Tăng Tử Kiều nắm chặt bàn tay phải, tự nói với bản thân: “Mình làm được, nhất định mình sẽ làm được.”
Chiếc chuông gió treo bên cửa sổ kêu tinh tang vài tiếng khiến Tăng Tử Kiều định thần lại. Không biết điều hòa đã bị tắt từ lúc nào, cửa sổ khép hờ, gió cũng theo đó luồn vào nhưng vẫn chẳng thể giảm bớt được cái oi bức của mùa hè. Trước đó vì đau bụng kinh, Tử Kiều ra nhiều mồ hôi, toàn thân ướt át rất khó chịu. Cô dùng hai tay xoa nhẹ lên phần mắt đau xót của mình, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Cầm theo quần áo để thay, đúng vào lúc định bước vào buồng tắm, đột nhiên ở góc tủ có một tấm danh thiếp màu trắng hiện lên trước mắt, Tử Kiều liền nhặt lên xem. Cái tên quen thuộc, dòng chữ trên đó cũng vô cùng quen thuộc.
Cô đã nhớ ra, đây chính là tấm danh thiếp mà khi còn ở bênh viện, cô y tá cứu cô đã đưa, bảo cô một tháng sau hãy đến gặp vị bác sỹ họ Mục này để nói chuyện.
Cô thường xuyên gặp những giấc mơ kì lạ, thế nhưng rốt cuộc là giấc mơ hay là kí ức trước kia? Lẽ nào cô thực sự phải đến gặp vị bác sỹ tâm lí này để nói chuyện sao?
Suy nghĩ một hồi lâu, Tử Kiều quyết định rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện một chuyến, biết đâu nói chuyện cùng vị bác sỹ họ Mục này lại nhận được hiệu quả ngoài tưởng tượng?
Cất tấm danh thiếp, Tử Kiều bước vào phòng tắm. Liếc mắt nhìn qua chiếc gương cỡ đại treo trên tường, cô khựng bước lại, không nhịn được quay người về phía gương. Trong gương hiện lên hình ảnh người phụ nữ đầu tóc rũ rượi, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt đỏ làu, phần mắt sưng tấy ngấn lệ, mặc một bộ đồ ngủ cốt-tông nhăn nhúm.
Với bộ dạng này chẳng thể nào coi là một người đẹp được, trông cô thực chẳng khác nữ nhân vật chính trong các bộ phim kinh dị. Cô ảo não vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng hiểu nụ cười lúc nãy của Tăng Tử Ngạo trước khi ra ngoài bao hàm ý nghĩa gì.
Sau khi tắm xong, Tăng Tử Kiều xuống nhà, cô cứ tưởng Tăng Tử Ngạo đã đi làm rồi. Thế nhưng vừa bước xuống cầu thang, cô lại thấy anh mặc bộ y phục hôm qua ngồi trên sô pha đọc báo.
Tăng Tử Ngạo thấy Tử Kiều xuống liền nói: “Cháo nóng trên bàn đó, cả buổi sáng mê man chắc đói rồi, em ăn chút cháo cho ấm bụng.”
Tăng Tử Kiều vừa đặt chân xuống mặt đất, nghe thấy câu nói này thì hơi ngạc nhiên, tiếp đó từ từ quay người lại nhìn.
Giọng nói của anh trầm ấm và chẳng hề ảo não như khi tranh cãi cùng cô vào tối qua. Khóe miệng anh khẽ nhoẻn lên nụ cười dịu nhẹ, khí chất phi phàm, chính là nụ cười hợp cách của một người anh trai.
“Cảm ơn, thế nhưng tôi sợ anh cho thứ gì đó vào bát cháo, nói không chừng còn đáng sợ hơn cả chứng mất trí của tôi nữa.” Chế giễu xong, Tử Kiều liền quay người đi vào phòng bếp tự làm bữa sáng cho mình.
Tăng Tử Ngạo khẽ nhoẻn miệng cười, ngoại trừ cuộc tranh cãi kịch liệt với cô tối hôm qua, anh lại thích cách thức giao tiếp với cô như hiện nay, đương nhiên tình cảnh buổi sáng là một ngoại lệ.
Tăng Tử Ngạo thay đổi mấy tư thế ngồi trên sô pha, vừa hay đối mặt với phòng bếp, thưởng thức bóng dáng bận rộn mà nhanh nhẹn của Tử Kiều. Không bao lâu, cô bê một nồi cháo nhỏ nóng hổi cùng đĩa đựng trứng chiên ra ăn ngon lành.
Hương thơm quyến rũ của trứng chiên kèm theo mùi thanh dịu của cháo thoang thoảng bên mũi Tử Ngạo. Trước nay, anh chỉ thấy cô giúp đỡ mẹ trong bếp, nhưng chưa bao giờ thấy cô đích thân vào bếp cả. Cuộc sống mấy năm du học ở nước ngoài khiến anh càng ít hiểu biết về cuộc sống và con người của cô. Anh khó có thể tưởng tượng được cô lại có chút liên quan gì đó tới phòng bếp, lẽ nào biết vào bếp chính là tài năng mà ông trời ban tặng cho người phụ nữ?
Tăng Tử Ngạo đứng dậy, bước đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống trước mặt Tử Kiều. Anh quan sát kĩ càng đĩa trứng rán cùng bát cháo đó, ngoại quan tuyệt đối không hề kém sắc so với đồ ăn ngoài hàng, chỉ là không biết mùi vị như thế nào thôi.
Anh chẳng hề khách khí vào bếp lấy một cái bát, sau đó quay lại bàn ăn múc một bát cháo. Ăn một miếng, mùi vị rất là ngon, anh gật đầu đầy tán thưởng: “Ừm, ngon lắm, hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Thật không ngờ tài nghệ nấu bếp của em cũng tuyệt quá nhỉ!”
Tăng Tử Kiều đặt chiếc thìa xuống, nhìn anh chăm chăm rồi lạnh lùng nói: “Thứ anh gọi bên ngoài về ở đằng kia kìa!”
Tăng Tử Ngạo hoàn toàn không bận tâm đến câu nói của Tử Kiều, ăn liên tục cho đến khi hết sạch bát cháo, lại mỉm cười nhìn cô nói: “Em có sức đạp anh xuống đất, lại còn tự vào bếp rán trứng nấu cháo được, xem ra buổi chiều hoàn toàn có thể đến công ty làm việc cùng anh rồi!”
Tăng Tử Kiều nhướng cao đôi mày, nuốt nốt miếng trứng trong miệng, bực bội đáp lại: “Tôi không có thói quen ăn những thứ không phải do mình làm ra.”
Tăng Tử Ngạo đáp lại: “Anh cũng có thói quen không tùy tiện cho không ai cái gì.”
“Vậy thì bỏ đi!”
“Sao hả? Có gan đi ứng tuyển lại không dám làm việc sao?”
“Kế kích tướng với tôi không có tác dụng.”
“Em học nấu ăn từ khi nào thế?”
“Anh cũng bị hỏng não rồi sao? Không ngờ lại đi hỏi một người mất trí học nấu ăn lúc nào?”
“Đình chiến đi! Ngày nào em cũng như một con mèo sẵn sàng chiến đấu vậy, xù hết cả lông lên, không cảm thấy khó chịu lắm sao?”
“Liên quan quái gì đến anh.”
“Con gái đừng nói chuyện thô tục như vậy. Tử Kiều, chúng ta lập lại hợp đồng đi!”
“Ai lập hợp đồng cùng anh? Người nông dân một khi thấy con rắn, nhất định sẽ cầm gậy đập chết nó.”
Tăng Tử Ngạo bật cười thành tiếng, mấy giây sau, anh ngừng cười, nghiêm túc lên tiếng: “Giao ước này rất đơn giản, chỉ cần em ngoan ngoãn, không học những thứ hư, không đi lầm đường lạc lối, anh sẽ tôn trọng ý nguyện của em, không ràng buộc em nữa, thậm chí còn trả lại tự do cho em. Em đã không còn là đứa trẻ ở thời kì mới lớn nữa rồi! Anh biết có lẽ anh không có tư cách gì để ràng buộc em cả, cũng không thể nào quản lí em suốt đời được, thế nhưng anh thực sự không muốn chuyện như ngày hôm qua xảy ra thêm một lần nào nữa. Em với Chi Chi không gặp phải chuyện phiền phức gì là do may mắn, may mắn một lần không có nghĩa sẽ mãi mãi được như vậy”
Tăng Tử Kiều cầm chiếc thìa khuấy bát cháo, mấy giây sau, cô ngước đầu lên nhìn anh rồi nói: “Anh có thể ít nói những lời thừa thãi đi được không? Phiền anh cút đi chỗ khác ngồi, đừng có ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi.”
Tăng Tử Ngạo nhìn cô đầy nghi hoặc, than dài một tiếng, sau đó xem đồng hồ đeo tay, giọng nói bắt đầu mang tính uy hiếp: “Mười lăm phút sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Tăng Tử Kiều biết đây là câu mệnh lệnh và cũng là lời uy hiếp, nếu cô dám nói một chữ “không” kết quả có lẽ sẽ chẳng khác biệt gì so với hôm qua. Cô nghiến chặt hàm răng, vội múc cháo lên ăn.
Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng mỉm cười đứng dậy, lúc này chuông cửa vang lên, anh quay người ra ngoài mở cửa, cậu lái xe Tiểu Vương liền đưa quần áo cho anh.
Tăng Tử Kiều thấy anh còn dặn dò lái xe điều gì đó, rồi cầm mấy bộ quần áo vào phòng dành cho khách. Đặt chiếc thìa trong tay xuống, Tử Kiều nghiến răng nghiến lợi. Cô sắp sụp đổ rồi, nỗi hoảng sợ trong lòng càng lúc càng trào dâng. Cô không muốn tin rằng, bản thân đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đuổi anh ra khỏi đây, sau cùng anh vẫn cứ quay về một cách đường hoàng nhất.
Đột nhiên, Tử Kiều chợt nhớ đến một câu nói… Ông trời muốn diệt ai đó thì trước tiên sẽ khiến họ phát điên. Rốt cuộc là cô điên hay là anh khùng đây?
Không bao lâu sau, Tăng Tử Ngạo thay xong chiếc áo sơ mi màu tím nhạt được là lượt chỉn chu cùng chiếc quần âu thụng bước ra ngoài phòng khách.
Tăng Tử Kiều lúc này đang nằm trên sô pha đọc báo, hoàn toàn không có ý định ra ngoài cùng anh. Tăng Tử Ngạo bình thản như không, trực tiếp giật tờ báo từ tay cô rồi vứt sang một bên.
“Anh làm gì thế hả?” Tăng Tử Kiều liếc nhìn về phía anh.
Tử Ngạo kéo bàn tay cô giống hệt như hôm qua, cũng chẳng cần biết cô có thấy dễ chịu hay không, trực tiếp kéo thẳng lên gác, mãi tới khi bước vào phòng thay đồ, anh mới chịu buông tay cô ra. Anh chọn một chiếc váy có hình hoa nhí từ phòng thay đồ đầy ắp y phục, đưa cho cô rồi bình thản lên tiếng: “Đúng mười phút, anh sẽ xuống dưới nhà chờ em.”
Tăng Tử Kiều nhìn bộ váy trước mặt, mím chặt đôi môi, nhưng khi thấy ánh mắt tràn đầy uy hiếp của anh, cô chỉ biết trợn mắt nhìn lại đầy bất cam, sau đó nhận lấy bộ váy đó.
Tăng Tử Ngạo ra khỏi phòng với tâm trạng hài lòng. Không đến mười phút, Tăng Tử Kiều đã xuống dưới nhà và lên ô tô cùng anh nhưng chẳng tình nguyện chút nào.
“Rốt cuộc em đã mơ thấy gì hả? Tại sao lại khóc lóc thê thảm vậy?” Tử Ngạo đưa tay vuốt những lọn tóc dính trên má Tử Kiều, rồi lau nước mắt cho cô.
Tất cả những chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ? Rốt cuộc bây giờ cô đang mơ hay khi nãy mới là mơ? Tăng Tử Kiều đảo mắt, khi thấy chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, cô mới hoàn toàn tỉnh táo… lúc nãy cô đã nằm mơ, còn bây giờ là hiện thực.
Không ngờ giấc mơ đó lại chân thực đến nỗi cô khó lòng phân biệt được rốt cuộc đó là giấc mơ hay hiện thực. Cảm nhận thấy khuôn mặt mình có vẻ ướt át, cô định đưa tay lên lau mặt thì phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Tăng Tử Ngạo tại sao lại nằm trên giường rồi ôm cô vào lòng chứ? Còn nữa, hai tay của anh đang vuốt ve khuôn mặt cô làm gì chứ?
“Tại sao anh lại chạy đến giường tôi nằm hả? Mau xuống đi!” Tử Kiều không hề do dự hất tay anh ra, sau đó đẩy anh ra rồi đạp mạnh xuống giường, vẻ mặt đầy phòng bị. Tăng Tử Ngạo cứ như thế bị Tử Kiều đẩy khỏi giường.
Vào lúc ngồi bệt dưới sàn nhà, khuôn mặt Tử Ngạo hiện lên vẻ kinh ngạc, lặng người nhìn vào người phụ nữ đang bật dậy, ngồi trên giường.
Tiếp đó, tăng Tử Kiều tóm lấy chiếc gối ném về phía anh rồi thét lên: “Tăng Tử Ngạo, tôi cảnh cáo anh, đừng dựa vào việc chưa lĩnh giấy chứng nhận ly hôn là anh có thể hành động tùy tiện nhé! Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
Khẽ nhíu chặt đôi mày, Tăng Tử Ngạo nhận lấy chiếc gối ôm, đứng dậy khỏi mặt sàn, nhìn cô một lúc lâu như đang suy ngẫm điều gì.
Tăng Tử Kiều lại thét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chưa từng thấy người đẹp bao giờ sao?”
Tăng Tử Ngạo than dài một tiếng, bình tĩnh lên tiếng: “Xem ra, sau khi ngủ một giấc, tinh thần em đã phục hồi rất tốt. Hãy yên tâm, cho dù anh biến thái đến mức độ nào, tuyệt đối không bao giờ nảy sinh tà niệm với người phụ nữ đã làm em gái mình hai mươi năm nay, hơn nữa lại đang mất trí nhớ và còn ở kì kinh nguyệt đâu. Anh khuyên em trước tiên nên đi tắm, ra nhiều mồ hôi như vậy, đi tắm sẽ thấy dễ chịu hơn. Nhớ là trước khi tắm hãy soi gương, anh ra ngoài trước đây.”
Tử Ngạo đem chiếc gối ôm đặt dưới chân Tử Kiều, miệng nhoẻn lên nụ cười đầy ẩn ý, sau đó quay người ra khỏi phòng ngủ.
Câu nói vừa xong của Tăng Tử Ngạo khiến khuôn mặt Tăng Tử Kiều lúc đỏ thắm lúc trắng nhợt. Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, cơ thể cứng đờ của cô cuối cùng cũng có thể thư giãn. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Cô lại nằm mơ. Nửa tháng rồi không gặp anh, kể từ hôm qua, sau khi gặp lại anh, cô bắt đầu gặp ác mộng.
Tại sao mỗi lần nằm mơ, Tử Kiều đều thấy cảnh tượng cô theo đuổi, yêu anh điên cuồng như vậy chứ? Mỗi lần tỉnh dậy, cô luôn thấy khó hiểu, cảm giác đó khiến cô đau khổ vô cùng. Lần này cũng vậy, cô thậm chí còn bật khóc trong giấc mơ. Trong nửa tháng không có anh, cô rất ít khi gặp những giấc mộng như vậy, cho dù nhớ lại một vài việc, cũng đều không liên quan đến đoạn tình yêu đó. Có lẽ, cô nên có một cuộc sống hoàn toàn mới thì tốt hơn chứ không phải là chìm đắm trong quá khứ để bi kịch kia lại tiếp diễn thêm lần nữa.
Lần này rốt cuộc là tại sao? Tại sao anh lại xuất hiện vào những lúc bản thân cô yếu đuối nhất? Điều đáng sợ hơn là anh còn thấy cô bật khóc trong khi nằm mơ, sau đó nước mắt đầm đìa tỉnh lại trong vòng tay anh.
Giấc mộng đó khiến Tử Kiều thấu hiểu mọi chuyện, đối với phụ nữ mà nói, điểm chí mạng, quyến rũ nhất của anh không chỉ là bề ngoài đẹp trai, cao to mà anh đối xử với phụ nữ rất dịu dàng, điềm đạm. Chỉ cần anh muốn, cho dù là người phụ nữ thế nào, cũng chẳng thể tránh khỏi sự dịu dàng hút hồn đó. Ba ngày nằm viện, sự quan tâm mà anh dành cho cô hoàn toàn có thể khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải lòng anh không chút kháng cự.
Tăng Tử Kiều cho rằng, chỉ cần không gặp anh, không nghe thấy giọng nói của anh thì có thể thôi nhớ về những chuyện trước đây, cũng không còn bị anh quyến rũ, mê mẩn nữa. Thế nhưng cô đã lầm, hiện thực thường trái ngược với tưởng tượng, cô đã quên hết tất cả, nhưng mỗi lần thấy anh, cô vẫn luôn cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch đầy xúc cảm.
Vòng tay của anh giống hệt cảm giác trong giấc mơ, ấm áp mà an lành, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, mạnh mẽ mà dứt khoát. Mùi hương trên cơ thể anh rất dễ chịu, mang theo chút hương hoa cỏ nhẹ nhàng, đó chính là mùi hương nam tính, giàu sức quyến rũ khiến phụ nữ cũng phải điên cuồng, vừa yêu vừa hận.
Tử Kiều lắc đầu, tại sao lại nghĩ đến những thứ này? Thôi bỏ đi, bỏ đi, Chi Chi nói rất đúng, trốn tránh chẳng thể giải quyết được tất cả, cái gì cần đối mặt thì vẫn cứ phải đối mặt mà thôi. Cô nên vực dậy tinh thần, dũng cảm đối mặt, ngã xuống ở chỗ nào thì phải đứng lên ngay tại chỗ đó. Người phụ nữ nếu một lần yêu phải người đàn ông khiến cho mình tan nát ruột gan đã là ngu ngốc lắm rồi, nếu còn có lần thứ hai thì thực đúng là bại não.
Cô đã trùng sinh, vậy nên phải có một cuộc sống mới, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ cũ làm những chuyện ngốc nghếch mãi được. Còn lâu cô mới giống cô của trước kia, vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng, cô sẽ đi tìm khoảng trời thuộc về riêng mình.
Tăng Tử Kiều nắm chặt bàn tay phải, tự nói với bản thân: “Mình làm được, nhất định mình sẽ làm được.”
Chiếc chuông gió treo bên cửa sổ kêu tinh tang vài tiếng khiến Tăng Tử Kiều định thần lại. Không biết điều hòa đã bị tắt từ lúc nào, cửa sổ khép hờ, gió cũng theo đó luồn vào nhưng vẫn chẳng thể giảm bớt được cái oi bức của mùa hè. Trước đó vì đau bụng kinh, Tử Kiều ra nhiều mồ hôi, toàn thân ướt át rất khó chịu. Cô dùng hai tay xoa nhẹ lên phần mắt đau xót của mình, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Cầm theo quần áo để thay, đúng vào lúc định bước vào buồng tắm, đột nhiên ở góc tủ có một tấm danh thiếp màu trắng hiện lên trước mắt, Tử Kiều liền nhặt lên xem. Cái tên quen thuộc, dòng chữ trên đó cũng vô cùng quen thuộc.
Cô đã nhớ ra, đây chính là tấm danh thiếp mà khi còn ở bênh viện, cô y tá cứu cô đã đưa, bảo cô một tháng sau hãy đến gặp vị bác sỹ họ Mục này để nói chuyện.
Cô thường xuyên gặp những giấc mơ kì lạ, thế nhưng rốt cuộc là giấc mơ hay là kí ức trước kia? Lẽ nào cô thực sự phải đến gặp vị bác sỹ tâm lí này để nói chuyện sao?
Suy nghĩ một hồi lâu, Tử Kiều quyết định rảnh rỗi sẽ đến bệnh viện một chuyến, biết đâu nói chuyện cùng vị bác sỹ họ Mục này lại nhận được hiệu quả ngoài tưởng tượng?
Cất tấm danh thiếp, Tử Kiều bước vào phòng tắm. Liếc mắt nhìn qua chiếc gương cỡ đại treo trên tường, cô khựng bước lại, không nhịn được quay người về phía gương. Trong gương hiện lên hình ảnh người phụ nữ đầu tóc rũ rượi, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt đỏ làu, phần mắt sưng tấy ngấn lệ, mặc một bộ đồ ngủ cốt-tông nhăn nhúm.
Với bộ dạng này chẳng thể nào coi là một người đẹp được, trông cô thực chẳng khác nữ nhân vật chính trong các bộ phim kinh dị. Cô ảo não vò đầu bứt tai, cuối cùng cũng hiểu nụ cười lúc nãy của Tăng Tử Ngạo trước khi ra ngoài bao hàm ý nghĩa gì.
Sau khi tắm xong, Tăng Tử Kiều xuống nhà, cô cứ tưởng Tăng Tử Ngạo đã đi làm rồi. Thế nhưng vừa bước xuống cầu thang, cô lại thấy anh mặc bộ y phục hôm qua ngồi trên sô pha đọc báo.
Tăng Tử Ngạo thấy Tử Kiều xuống liền nói: “Cháo nóng trên bàn đó, cả buổi sáng mê man chắc đói rồi, em ăn chút cháo cho ấm bụng.”
Tăng Tử Kiều vừa đặt chân xuống mặt đất, nghe thấy câu nói này thì hơi ngạc nhiên, tiếp đó từ từ quay người lại nhìn.
Giọng nói của anh trầm ấm và chẳng hề ảo não như khi tranh cãi cùng cô vào tối qua. Khóe miệng anh khẽ nhoẻn lên nụ cười dịu nhẹ, khí chất phi phàm, chính là nụ cười hợp cách của một người anh trai.
“Cảm ơn, thế nhưng tôi sợ anh cho thứ gì đó vào bát cháo, nói không chừng còn đáng sợ hơn cả chứng mất trí của tôi nữa.” Chế giễu xong, Tử Kiều liền quay người đi vào phòng bếp tự làm bữa sáng cho mình.
Tăng Tử Ngạo khẽ nhoẻn miệng cười, ngoại trừ cuộc tranh cãi kịch liệt với cô tối hôm qua, anh lại thích cách thức giao tiếp với cô như hiện nay, đương nhiên tình cảnh buổi sáng là một ngoại lệ.
Tăng Tử Ngạo thay đổi mấy tư thế ngồi trên sô pha, vừa hay đối mặt với phòng bếp, thưởng thức bóng dáng bận rộn mà nhanh nhẹn của Tử Kiều. Không bao lâu, cô bê một nồi cháo nhỏ nóng hổi cùng đĩa đựng trứng chiên ra ăn ngon lành.
Hương thơm quyến rũ của trứng chiên kèm theo mùi thanh dịu của cháo thoang thoảng bên mũi Tử Ngạo. Trước nay, anh chỉ thấy cô giúp đỡ mẹ trong bếp, nhưng chưa bao giờ thấy cô đích thân vào bếp cả. Cuộc sống mấy năm du học ở nước ngoài khiến anh càng ít hiểu biết về cuộc sống và con người của cô. Anh khó có thể tưởng tượng được cô lại có chút liên quan gì đó tới phòng bếp, lẽ nào biết vào bếp chính là tài năng mà ông trời ban tặng cho người phụ nữ?
Tăng Tử Ngạo đứng dậy, bước đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống trước mặt Tử Kiều. Anh quan sát kĩ càng đĩa trứng rán cùng bát cháo đó, ngoại quan tuyệt đối không hề kém sắc so với đồ ăn ngoài hàng, chỉ là không biết mùi vị như thế nào thôi.
Anh chẳng hề khách khí vào bếp lấy một cái bát, sau đó quay lại bàn ăn múc một bát cháo. Ăn một miếng, mùi vị rất là ngon, anh gật đầu đầy tán thưởng: “Ừm, ngon lắm, hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Thật không ngờ tài nghệ nấu bếp của em cũng tuyệt quá nhỉ!”
Tăng Tử Kiều đặt chiếc thìa xuống, nhìn anh chăm chăm rồi lạnh lùng nói: “Thứ anh gọi bên ngoài về ở đằng kia kìa!”
Tăng Tử Ngạo hoàn toàn không bận tâm đến câu nói của Tử Kiều, ăn liên tục cho đến khi hết sạch bát cháo, lại mỉm cười nhìn cô nói: “Em có sức đạp anh xuống đất, lại còn tự vào bếp rán trứng nấu cháo được, xem ra buổi chiều hoàn toàn có thể đến công ty làm việc cùng anh rồi!”
Tăng Tử Kiều nhướng cao đôi mày, nuốt nốt miếng trứng trong miệng, bực bội đáp lại: “Tôi không có thói quen ăn những thứ không phải do mình làm ra.”
Tăng Tử Ngạo đáp lại: “Anh cũng có thói quen không tùy tiện cho không ai cái gì.”
“Vậy thì bỏ đi!”
“Sao hả? Có gan đi ứng tuyển lại không dám làm việc sao?”
“Kế kích tướng với tôi không có tác dụng.”
“Em học nấu ăn từ khi nào thế?”
“Anh cũng bị hỏng não rồi sao? Không ngờ lại đi hỏi một người mất trí học nấu ăn lúc nào?”
“Đình chiến đi! Ngày nào em cũng như một con mèo sẵn sàng chiến đấu vậy, xù hết cả lông lên, không cảm thấy khó chịu lắm sao?”
“Liên quan quái gì đến anh.”
“Con gái đừng nói chuyện thô tục như vậy. Tử Kiều, chúng ta lập lại hợp đồng đi!”
“Ai lập hợp đồng cùng anh? Người nông dân một khi thấy con rắn, nhất định sẽ cầm gậy đập chết nó.”
Tăng Tử Ngạo bật cười thành tiếng, mấy giây sau, anh ngừng cười, nghiêm túc lên tiếng: “Giao ước này rất đơn giản, chỉ cần em ngoan ngoãn, không học những thứ hư, không đi lầm đường lạc lối, anh sẽ tôn trọng ý nguyện của em, không ràng buộc em nữa, thậm chí còn trả lại tự do cho em. Em đã không còn là đứa trẻ ở thời kì mới lớn nữa rồi! Anh biết có lẽ anh không có tư cách gì để ràng buộc em cả, cũng không thể nào quản lí em suốt đời được, thế nhưng anh thực sự không muốn chuyện như ngày hôm qua xảy ra thêm một lần nào nữa. Em với Chi Chi không gặp phải chuyện phiền phức gì là do may mắn, may mắn một lần không có nghĩa sẽ mãi mãi được như vậy”
Tăng Tử Kiều cầm chiếc thìa khuấy bát cháo, mấy giây sau, cô ngước đầu lên nhìn anh rồi nói: “Anh có thể ít nói những lời thừa thãi đi được không? Phiền anh cút đi chỗ khác ngồi, đừng có ảnh hưởng đến việc ăn uống của tôi.”
Tăng Tử Ngạo nhìn cô đầy nghi hoặc, than dài một tiếng, sau đó xem đồng hồ đeo tay, giọng nói bắt đầu mang tính uy hiếp: “Mười lăm phút sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Tăng Tử Kiều biết đây là câu mệnh lệnh và cũng là lời uy hiếp, nếu cô dám nói một chữ “không” kết quả có lẽ sẽ chẳng khác biệt gì so với hôm qua. Cô nghiến chặt hàm răng, vội múc cháo lên ăn.
Tăng Tử Ngạo nhoẻn miệng mỉm cười đứng dậy, lúc này chuông cửa vang lên, anh quay người ra ngoài mở cửa, cậu lái xe Tiểu Vương liền đưa quần áo cho anh.
Tăng Tử Kiều thấy anh còn dặn dò lái xe điều gì đó, rồi cầm mấy bộ quần áo vào phòng dành cho khách. Đặt chiếc thìa trong tay xuống, Tử Kiều nghiến răng nghiến lợi. Cô sắp sụp đổ rồi, nỗi hoảng sợ trong lòng càng lúc càng trào dâng. Cô không muốn tin rằng, bản thân đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đuổi anh ra khỏi đây, sau cùng anh vẫn cứ quay về một cách đường hoàng nhất.
Đột nhiên, Tử Kiều chợt nhớ đến một câu nói… Ông trời muốn diệt ai đó thì trước tiên sẽ khiến họ phát điên. Rốt cuộc là cô điên hay là anh khùng đây?
Không bao lâu sau, Tăng Tử Ngạo thay xong chiếc áo sơ mi màu tím nhạt được là lượt chỉn chu cùng chiếc quần âu thụng bước ra ngoài phòng khách.
Tăng Tử Kiều lúc này đang nằm trên sô pha đọc báo, hoàn toàn không có ý định ra ngoài cùng anh. Tăng Tử Ngạo bình thản như không, trực tiếp giật tờ báo từ tay cô rồi vứt sang một bên.
“Anh làm gì thế hả?” Tăng Tử Kiều liếc nhìn về phía anh.
Tử Ngạo kéo bàn tay cô giống hệt như hôm qua, cũng chẳng cần biết cô có thấy dễ chịu hay không, trực tiếp kéo thẳng lên gác, mãi tới khi bước vào phòng thay đồ, anh mới chịu buông tay cô ra. Anh chọn một chiếc váy có hình hoa nhí từ phòng thay đồ đầy ắp y phục, đưa cho cô rồi bình thản lên tiếng: “Đúng mười phút, anh sẽ xuống dưới nhà chờ em.”
Tăng Tử Kiều nhìn bộ váy trước mặt, mím chặt đôi môi, nhưng khi thấy ánh mắt tràn đầy uy hiếp của anh, cô chỉ biết trợn mắt nhìn lại đầy bất cam, sau đó nhận lấy bộ váy đó.
Tăng Tử Ngạo ra khỏi phòng với tâm trạng hài lòng. Không đến mười phút, Tăng Tử Kiều đã xuống dưới nhà và lên ô tô cùng anh nhưng chẳng tình nguyện chút nào.
Bình luận truyện