Như Khói Như Cát
Chương 109: Thi Tiêm Hồng
Sau khi Thi Tiêm Hồng làm phẫu thuật xong, tĩnh dưỡng mất một năm đến khi khỏi bệnh triệt để rồi thì trong người lại cảm thấy bứt rứt.
Khỏe lại rồi, anh cũng không vội vã quay trở lại công việc ngay, chỉ muốn đi đây đi đó vì vậy liền đặt vé máy bay dự định đi du lịch một chuyến. Nhưng Lưu Chiêu Nguyệt không yên tâm, nhất định đòi đi cùng, còn gọi thêm cả mấy vệ sĩ nữa.
Thi Tiêm Hồng có chút bất mãn: “Một mình tôi thôi không được à?”
Thái độ của Lưu Chiêu Nguyệt kiên quyết: “Không được, quá nguy hiểm, cậu xem bây giờ cậu mong manh thế này, nếu mà có thêm truyền thông…”
Lại nữa, nói lằng nhà lằng nhằng cả buổi, vì vậy Thi Tiêm Hồng đành lựa chọn điếc đột ngột.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn phải dẫn theo một đoàn người đến Mỹ.
Thi Tiêm Hồng chủ yếu muốn đi chơi cho khuây khỏa.
Một năm này, anh đã suy nghĩ đến rất nhiều việc.
Liên quan đến hiện tại, đến tương lai.
Việc di chuyển tuyến thể cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của Thi Tiêm Hồng, tuy anh không muốn kết hôn cũng không muốn có con, đối với những chuyện này vẫn luôn là kiểu sao cũng được, nhưng chức năng thân thể cũng không bị suy yếu vẫn tính là một chuyện tốt.
Ai mà biết được, thôi chẳng quan tâm nữa.
Phải mang theo một đống người đi như thế, khiến Thi Tiêm Hồng cảm thấy chuyến du lịch này đã bớt thú vị đi nhiều. Tuy anh cũng phải thừa nhận, có rất nhiều việc nhanh chóng và thuận tiện hơn không ít, nhưng đây đã không còn là chuyến du lịch giống như trong tưởng tượng.
Không đủ tự do, sống đến bây giờ, Thi Tiêm Hồng đều có cảm giác này: không tự do.
Có rất nhiều chuyện đều là tương đối, nếu được chọn lại một lần nữa, Thi Tiêm Hồng vẫn sẽ lựa chọn trở thành một diễn viên, nhận được cái này thì phải mất đi cái khác, so cái giá phải trả với hết thảy những gì bản thân đã được nhận, Thi Tiêm Hồng vẫn cảm thấy xứng đáng.
Thời gian là cách không chế dư luận tốt nhất, hiện nay ngay cả đến truyền thông thường cố sống cố chết bám lấy quá khứ cũng nhạt đi rất nhiều, giống như tất cả những điều đó đang dần dần tiêu tán trong ký ức của bọn họ. Nhưng Thi Tiêm Hồng cũng không cảm thấy mình nhất thiết phải có một người ở bên, sau đó diễu võ giương oai phô trương hạnh phúc của mình. Tình yêu như thế không thể đánh đồng là hạnh phúc, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Thi Tiêm Hồng ngược lại càng thấy cuộc sống độc thân đáng quý hơn.
Bệnh đã lâu như vậy, Thi Tiêm Hồng càng thích đến những nơi náo nhiệt một chút.
Đi đến đâu cũng có một đống đuôi nhỏ đi theo, cho dù gặp phải fans, anh nhiều lắm cũng chỉ gật đầu một cái chứ chưa từng dừng lại.
Thi Tiêm Hồng trở nên yêu thích một quán bar mang phong cách cao bồi ở Mỹ.
Quãng thời gian đó, anh dường như mỗi buổi tối đều đến đây ngồi một lúc, Lưu Chiêu Nguyệt lúc đầu còn không yên tâm, kéo mấy vệ sĩ đi theo ngồi quan sát từ xa, sau đó khi thấy mọi thứ đều bình yên thì chỉ cử hai vệ sĩ đi theo Thi Tiêm Hồng mà thôi.
Thi Tiêm Hồng không thích uống rượu lắm, nhưng anh thích không khí ở nơi này.
Xung quanh đều là những vật liệu bằng gỗ, ánh đèn lờ mờ lại mang đến chút hơi thở lãng mạn, bởi vì giá cả quán bar này đắt đỏ thế nên người đến đây đều là những nhân sĩ có tư chất cao, hoàn cảnh và không khí ở nơi đây ngập tràn đặc trưng hình ảnh của cao bồi nước Mỹ những thế kỷ trước.
Tất cả Alpha ở đây đều chú ý đến, có một Omega tuấn mỹ bướng bỉnh lạnh lùng bỗng nhiên trở thành khách quen ở nơi này.
Thi Tiêm Hồng mỗi lần đến đây đều chưa từng mất một đồng tiền nào, lần đầu tiên đến anh tùy tiện gọi một ly rượu, kết quả đến khi trả tiền, đối phương lại nói có người đã thanh toán rồi. Vì thế chưa đến được mấy ngày, Thi Tiêm Hồng đều nhận được những ly rượu mời đắt tiền xinh đẹp.
Nếu là Thi Tiêm Hồng trong quá khứ hẳn là sẽ không quan tâm, nhưng mấy ngày nay anh lại có chút thả lỏng, cảm thấy cùng người khác nói chuyện đôi câu cũng không có vấn đề gì.
Trong mối tình trước đây mà cả đôi bên đều đã cùng mệt mỏi, Thi Tiêm Hồng đã dạy cho Khúc Như Bình trở thành một người đàn ông thành thục cùng ôn nhu, còn Khúc Như Bình lại dạy cho Thi Tiêm Hồng học được cách thỏa hiệp với người khác, Thi Tiêm Hồng của sau này càng lúc càng trở nên thả lỏng chính mình.
Vì vậy có không ít Alpha dần dà đều đến bắt chuyện với anh.
Có người như anh chàng người Mỹ phong cách hài hước, nhiệt tình bộc lộ tình cảm, ngôn ngữ sử dụng cũng rất thẳng thắn, vừa tiếp cận đã tán dương Thi Tiêm Hồng là “beauty” đẹp nhất mình từng thấy, trò chuyện được mấy câu liền hẹn anh đi chỗ khác.
Lại có người như nữ Alpha người Pháp, thành thục hấp dẫn, lãng mạn tùy hứng, cô ấy lịch sự hỏi Thi Tiêm Hồng xem có thể ngồi bên cạnh anh hay không, sau khi nhận được sự cho phép mới nhẹ nhàng cùng Thi Tiêm Hồng tán gẫu, trong lời nói đều là khen ngợi.
Đàn ông nước Đức thì nội liễm hơn, kiểu người này thường sẽ làm hoàn cảnh trở nên lúng túng, Thi Tiêm Hồng đã là người ít nói, anh cảm nhận được sự quẫn bách và cố gắng của đối phương, nhưng chính bản thân anh cũng không tính nói thêm gì cả.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Thi Tiêm Hồng là về một chàng trai Alpha người Anh.
Cậu ấy không giống một người Anh điển hình, tướng mạo cũng là kiểu Anh nhưng có phần gầy gầy và trắng trẻo hơn, dù thế cũng không mang lại cảm giác yếu ớt. Cậu ấy giống một quý tộc nước Anh, ở nơi văn hóa giao thoa này thứ khí chất quý tộc của cậu ấy có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh cho lắm, đôi mắt xanh thẫm như biển sâu thường thường khẽ nheo lại, cánh môi mỏng manh có chút khắt khe. Nhưng mà thân thể của cậu ấy lại trông có vẻ khỏe mạnh, Thi Tiêm Hồng nhìn ra hẳn là kiểu người quanh năm đều luyện tập.
Cậu ta rất lịch sự, lần đầu tiên bắt chuyện với Thi Tiêm Hồng còn chào hỏi hết sức lễ phép, nhưng lại mời Thi Tiêm Hồng một cốc bia, khống giống với những ly rượu mời phóng khoáng đẹp đẽ trước đó, cậu ta nói: “Đến quán bar này thì phải uống loại này.”
Khẩu âm London của cậu ta rất nặng: “Xin chào, tôi là Lance.”
Thi Tiêm Hồng cũng dùng tiếng Anh nói chuyện với cậu ta: “Xin chào, tôi là Thi Tiêm Hồng.”
Thật không ngờ sau đó cậu ta lại nói thêm một câu tiếng Trung: “Ní hảo.”
Mấy ngày nay những người đến bắt chuyện có không ít người nói tiếng Trung, nhưng phần lớn đều là rất tệ, Thi Tiêm Hồng đối với chuyện này có chút phản cảm, chỉ là đối với Lance, anh lại thoáng kinh ngạc: “Ní hảo?”
Lance mỉm cười với anh, đôi mắt của cậu dường như đang tỏa sáng: “Ní hảo, mấy ngày nay tôi đang học tiếng Trung.”
“Mấy ngày nay?” Thi Tiêm Hồng dùng tiếng Trung hỏi cậu, “Cậu mới chỉ học có mấy ngày thôi sao?”
Xem dáng vẻ thì có vẻ đúng rồi, bởi vì bộ dáng lúc này của Lance rất mông lung, chỉ có thể hiểu được vài từ, cậu lại dùng tiếng Anh nói: “Đúng vậy, nhưng mà tôi tiến bộ rất ít.”
Thi Tiêm Hồng lại liếc nhìn cậu thêm vài lần.
Cậu dường như không muốn quầy rầy Thi Tiêm Hồng, chẳng qua là cùng anh trò chuyện đơn giản mấy câu, sau đó liền chỉ vào cốc bia nói: “Anh cứ uống đi nhé.”
Thời điểm lúc Thi Tiêm Hồng rời khỏi quán bar, cậu lại yên lặng đi tới, nói: “Buổi tối đi về không an toàn, có thể để tôi tiễn anh một đoạn đường được không?”
Thi Tiêm Hồng liếc nhìn hai vệ sỹ đang ở sau lưng đừng đằng xa kia, rồi mới nói: “Cảm ơn.”
Hai người bước đi trên mặt đường ẩm ướt, trước cửa quán bar có người bán hoa hồng, Lance bước lên mua một bông rồi tặng cho Thi Tiêm Hồng.
Thi Tiêm Hồng nhận lấy, cũng không nói gì.
Lance không hỏi anh những câu quen thuộc, ví dụ như vì sao anh lại đến Mỹ, ở đâu Trung Quốc, làm nghề gì, tuổi tác bao nhiêu vân vân. Cậu là người nắm giữ được chừng mực, Thi Tiêm Hồng ở chung với cậu có loại cảm giác giống như: hôm nay chúng ta nói chuyện vui vẻ thì cứ nói tiếp thôi, ngày mai tình cảm không còn tốt như vậy được nữa thì nói bye bye, cả hai đều không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng Lance lại rất kiên trì bền bỉ.
Một ngày nào đó của sau này, cậu nói với Thi Tiêm Hồng: “Cái ngày gặp được anh, cũng là lần đầu tiên em đến với quán bar đó. Sau khi nhìn thấy anh, em đã biết mình sẽ phải trở thành khách quen của nơi đó rồi.”
Lance là một người rất lãng mạn.
Mỗi lần gặp mặt Thi Tiêm Hồng, cậu sẽ đều tặng cho anh một món quà nho nhỏ, có lúc chỉ là xếp mấy hạt khô thành chữ “happy” để ở trong hộp mà thôi. Cậu rất kín đáo, chưa bao giờ nói lời mập mờ chỉ là rất chu đáo. Có lần đang tán gẫu, Thi Tiêm Hồng nhắc đến bánh kem của một quán cafe nào đó trên phố, ngày hôm sau Lance liền mua về đặt vào vị trí mà anh thường hay ngồi.
Lance hát rất hay, còn chơi guitar rất cừ. Cậu đã từng vì Thi Tiêm Hồng mà hát, cả quán bar lúc đó vốn huyên náo cũng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, Thi Tiêm Hồng cảm thấy lúc cậu hát có một loại khí chất hoàn toàn bất đồng, lúc ấy Lance ăn mặc rất nghiêm chỉnh, Âu phục bằng nhung vũ sát thân phối với tua rua vàng trang trí, cậu liền trở thành hoàng tử nước Anh đậm chất quý tộc, đôi mắt màu biển xanh chăm chú nhìn vào Thi Tiêm Hồng, bạn không thể nói cậu ấy có bao nhiêu thâm tình, bởi vì cậu ấy rất biết cách truyền đạt cảm xúc vừa đúng lúc, không ai có thể dò ra được cậu ấy đã yêu đến mức nào.
Cậu ấy chưa bao giờ hỏi qua chuyện của Thi Tiêm Hồng, mà phần lời thời gian đều nói về gia đình mình.
Hoàn cảnh gia đình của Lance không tồi, cha mẹ đều là những nhân vật có có tiếng tăm ở London, ở một mức độ nào đó, cậu là một chàng trai quý tộc đích thực. Khi Lance nói về những điều này đều rất ôn hòa, giống như không lấy đó là chuyện gì to tát, giữa những lời nói cũng không có cảm giác là đang tự cho mình hơn người khác. Cậu thích du lịch, mỗi năm đều đi du lịch vòng quanh thế giới, Lance còn nhỏ hơn Thi Tiêm Hồng hai tuổi nhưng từ giọng nói của anh, cậu còn đoán Thi Tiêm Hồng nhỏ tuổi hơn cậu, bởi vì trông anh rất trẻ trung.
Thi Tiêm Hồng hiếm khi cười lên, cũng không giải thích gì.
Lông mi của Lance rất dài, khi cậu nói chuyện khẽ rũ xuống bay bay rất có hồn, chất giọng nước Anh có khí thế lại rất quyến rũ, tiếng Trung của cậu càng ngày càng tốt, có thể nhìn ra cậu là người Anh rất thông minh lại có thành ý. Gần đây trong mấy lần nói chuyện phiếm, cậu có nói với Thi Tiêm Hồng: “Bộ phim điện ảnh Trung Quốc mà lần trước anh nói, tôi đã xem rồi, rất hay.”
Sau đó cậu nói cho Thi Tiêm Hồng nghe về cảm nhận của mình, bằng vốn tiếng Trung còn chưa thành thạo, phát âm cũng còn chưa tốt.
Có rất nhiều chỗ, cậu không hiểu lắm về giá trị quan của Trung Quốc, đối với vấn đề này cậu sẽ nghiêm túc tham khảo Thi Tiêm Hồng, rồi mới nói lại với anh những lý giải của người Anh sẽ là như thế nào.
Mấy ngày sau, Lưu Chiêu Nguyệt hỏi Thi Tiêm Hồng: “Cậu muốn ở đây mãi à? Hay mai chúng ta đổi chỗ khác nhé.”
Thi Tiêm Hông nghĩ ngợi một hồi, ngay tối hôm đó đã chủ động tìm Lance.
Anh vẫn còn nhớ, thời điểm lúc mình bước về phía Lance, bộ dáng của cậu rất bình tĩnh.
Anh nói: “Ngày mai tôi phải đi.”
Thi Tiêm Hồng gọi một cốc bia mời Lance, giống với loại bia lần đầu tiên đối phương mời anh.
Lance gật gật đầu, nói: “Chúc anh thuậm buồm xuôi gió.”
Tối ngày hôm ấy, cậu tiễn anh đi.
“Nơi này hay đổ mưa thật,” Lance nói, “Có lúc tôi cảm thấy như mình đã quay về London.”
Tối hôm đó cậu nói rất nhiều, nói rất nhiều lời không giải thích được.
Khi đi đến đầu giao lộ bình thường hai người thường tách nhau ra, Lance đột nhiên nói: “Tôi có một chuyện rất có lỗi muốn nói với anh.”
Cậu liên tục xin lỗi, giống như đã làm ra chuyện gì đó rất lớn vậy.
Nhưng trước khi cậu nói ra, Thi Tiêm Hồng lại cắt ngang lời cậu nói: “Quá khứ của tôi là chuyện không bao giờ thay đổi được.”
Lance đã uống rượu, sắc mặt cũng hơi đỏ lên: “Tôi không ngại.”
Thi Tiêm Hồng tiếp tục nói: “Tôi không định kết hôn.”
Đôi mắt xanh như biển của Lance gợn sóng: “Tôi không dám tưởng tưởng có thể nói chuyện yêu đương một đời cùng anh sẽ là chuyện may mắn đến thế nào.”
Thi Tiêm Hồng: “Tôi không thích trẻ con.”
Lance: “Vậy thì không cần con nữa.”
Thi Tiêm Hồng bỗng nhiên cười lên một tiếng: “Tính cách của tôi rất kỳ quái.”
Lance: “Nobody is perfect.”
Thi Tiêm Hồng phát hiện ra mình chẳng còn gì để nói cả, anh yên lặng nhìn Lance, thấy đối phương cũng đang tiến về phía mình.
Vệ sỹ phía sau vội vã bước lên, bàn tay đặt phía sau lưng của Thi Tiêm Hồng vừa giơ lên, bọn họ liền lập tức dừng lại.
Lance giống như đã biết, mà lại cũng giống như không biết gì cả, nhưng chuyện mà cậu muốn làm lúc này lại càng quan trọng hơn một chút, vì vậy cậu dùng chất giọng London ưu nhã của mình chậm rãi tới gần:
“Tôi yêu anh.”
“Có rất ít người Anh sẽ biểu lộ ra tình yêu mãnh liệt đến thế này, nhưng tôi bây giờ đã sắp không còn cơ hội nữa rồi. Tôi biết anh đến nơi này chỉ là để du lịch thôi, tôi chúc anh có một kỳ nghỉ vui vẻ, xin anh hãy lượng thứ cho tôi về sự lỗ mãng này.”
“Tôi rất rõ bản thân mình không chỉ là yêu thích vẻ ngoài của anh, mỗi một giây một phút không có anh tôi đều cảm thấy như là cả một năm, tôi không rõ người Trung Quốc biểu đạt tình yêu của mình như thế nào, nhưng tôi biết bản thân mình đã không có cách nào chấp nhận được nhưng khoảng thời gian không có anh được nữa. Nếu như có thể, mong anh hãy thử tiếp nhận tình yêu của tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ mang đến cho anh những thể nghiệm hoàn toàn khác biệt.”
Nói đến đoạn cuối, tốc độ nói của Lance tăng nhanh, hô hấp dồn dập: “Anh không cần phải vội vàng trả lời tôi đâu, ngày mai ở trên đường anh hãy từ từ suy nghĩ về chuyện này, chúng ta để lại phương thức liên lạc, đợi anh nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ đi tìm anh…”
Thi Tiêm Hồng đột nhiên hỏi: “Cậu có phải là một ca sỹ không?
Lance ngẩn người, đáp: “Phải.”
Thi Tiêm Hồng giải thích nói: “Không có gì, tại tôi thấy cậu đã từng ký tên cho người khác ở quán bar.”
Lance lại mở miệng, nói: “Tôi yêu anh.”
Tối hôm đó, Lưu Chiêu Nguyệt thấy Thi Tiêm Hồng trở về, liền nói với anh: “Ngày mai chúng ta sẽ đến San Diego, vé máy bay tôi cũng mua xong rồi.”
“Mọi người đi đi.” Thi Tiêm Hồng sải bước đi qua chị ấy, tùy ý nói.
Lưu Chiêu Nguyệt liếc nhìn hai vệ sỹ đi theo sau, cũng lên theo: “Có chuyện gì vậy?”
Thi Tiêm Hồng xoay người lại, nheo mắt lại nói: “Tôi muốn sống ở đây một khoảng thời gian.”
Mắt Lưu Chiêu Nguyệt trợn tròn: “Vì sao?”
Thi Tiêm Hông nâng tay lên muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chỉ mỉm cười.
Anh nói ra một lý do nghe thật hoang đường: “Biển ở đây rất xanh.”
Lưu Chiêu Nguyệt mờ mịt nhìn anh đi xa dần.
Nhưng mà, ở đây thì làm gì có biển?
——————————
Trong phiên ngoại riêng biệt dành cho Thi Tiêm Hồng, xin dùng nhân xưng là “anh”, bạn Hồng không xấu vì chí ít bạn chẳng hề phá hoại gì chuyện của thầy Khúc và em Đinh, chỉ có điều là bạn xuất sắc quá nên độ tồn tại của bạn hơi cao mà thôi
Người ta không có được thầy Khúc, nhưng người ta lại có được một chiếc niên hạ ạ.
Khỏe lại rồi, anh cũng không vội vã quay trở lại công việc ngay, chỉ muốn đi đây đi đó vì vậy liền đặt vé máy bay dự định đi du lịch một chuyến. Nhưng Lưu Chiêu Nguyệt không yên tâm, nhất định đòi đi cùng, còn gọi thêm cả mấy vệ sĩ nữa.
Thi Tiêm Hồng có chút bất mãn: “Một mình tôi thôi không được à?”
Thái độ của Lưu Chiêu Nguyệt kiên quyết: “Không được, quá nguy hiểm, cậu xem bây giờ cậu mong manh thế này, nếu mà có thêm truyền thông…”
Lại nữa, nói lằng nhà lằng nhằng cả buổi, vì vậy Thi Tiêm Hồng đành lựa chọn điếc đột ngột.
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn phải dẫn theo một đoàn người đến Mỹ.
Thi Tiêm Hồng chủ yếu muốn đi chơi cho khuây khỏa.
Một năm này, anh đã suy nghĩ đến rất nhiều việc.
Liên quan đến hiện tại, đến tương lai.
Việc di chuyển tuyến thể cũng không ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của Thi Tiêm Hồng, tuy anh không muốn kết hôn cũng không muốn có con, đối với những chuyện này vẫn luôn là kiểu sao cũng được, nhưng chức năng thân thể cũng không bị suy yếu vẫn tính là một chuyện tốt.
Ai mà biết được, thôi chẳng quan tâm nữa.
Phải mang theo một đống người đi như thế, khiến Thi Tiêm Hồng cảm thấy chuyến du lịch này đã bớt thú vị đi nhiều. Tuy anh cũng phải thừa nhận, có rất nhiều việc nhanh chóng và thuận tiện hơn không ít, nhưng đây đã không còn là chuyến du lịch giống như trong tưởng tượng.
Không đủ tự do, sống đến bây giờ, Thi Tiêm Hồng đều có cảm giác này: không tự do.
Có rất nhiều chuyện đều là tương đối, nếu được chọn lại một lần nữa, Thi Tiêm Hồng vẫn sẽ lựa chọn trở thành một diễn viên, nhận được cái này thì phải mất đi cái khác, so cái giá phải trả với hết thảy những gì bản thân đã được nhận, Thi Tiêm Hồng vẫn cảm thấy xứng đáng.
Thời gian là cách không chế dư luận tốt nhất, hiện nay ngay cả đến truyền thông thường cố sống cố chết bám lấy quá khứ cũng nhạt đi rất nhiều, giống như tất cả những điều đó đang dần dần tiêu tán trong ký ức của bọn họ. Nhưng Thi Tiêm Hồng cũng không cảm thấy mình nhất thiết phải có một người ở bên, sau đó diễu võ giương oai phô trương hạnh phúc của mình. Tình yêu như thế không thể đánh đồng là hạnh phúc, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Thi Tiêm Hồng ngược lại càng thấy cuộc sống độc thân đáng quý hơn.
Bệnh đã lâu như vậy, Thi Tiêm Hồng càng thích đến những nơi náo nhiệt một chút.
Đi đến đâu cũng có một đống đuôi nhỏ đi theo, cho dù gặp phải fans, anh nhiều lắm cũng chỉ gật đầu một cái chứ chưa từng dừng lại.
Thi Tiêm Hồng trở nên yêu thích một quán bar mang phong cách cao bồi ở Mỹ.
Quãng thời gian đó, anh dường như mỗi buổi tối đều đến đây ngồi một lúc, Lưu Chiêu Nguyệt lúc đầu còn không yên tâm, kéo mấy vệ sĩ đi theo ngồi quan sát từ xa, sau đó khi thấy mọi thứ đều bình yên thì chỉ cử hai vệ sĩ đi theo Thi Tiêm Hồng mà thôi.
Thi Tiêm Hồng không thích uống rượu lắm, nhưng anh thích không khí ở nơi này.
Xung quanh đều là những vật liệu bằng gỗ, ánh đèn lờ mờ lại mang đến chút hơi thở lãng mạn, bởi vì giá cả quán bar này đắt đỏ thế nên người đến đây đều là những nhân sĩ có tư chất cao, hoàn cảnh và không khí ở nơi đây ngập tràn đặc trưng hình ảnh của cao bồi nước Mỹ những thế kỷ trước.
Tất cả Alpha ở đây đều chú ý đến, có một Omega tuấn mỹ bướng bỉnh lạnh lùng bỗng nhiên trở thành khách quen ở nơi này.
Thi Tiêm Hồng mỗi lần đến đây đều chưa từng mất một đồng tiền nào, lần đầu tiên đến anh tùy tiện gọi một ly rượu, kết quả đến khi trả tiền, đối phương lại nói có người đã thanh toán rồi. Vì thế chưa đến được mấy ngày, Thi Tiêm Hồng đều nhận được những ly rượu mời đắt tiền xinh đẹp.
Nếu là Thi Tiêm Hồng trong quá khứ hẳn là sẽ không quan tâm, nhưng mấy ngày nay anh lại có chút thả lỏng, cảm thấy cùng người khác nói chuyện đôi câu cũng không có vấn đề gì.
Trong mối tình trước đây mà cả đôi bên đều đã cùng mệt mỏi, Thi Tiêm Hồng đã dạy cho Khúc Như Bình trở thành một người đàn ông thành thục cùng ôn nhu, còn Khúc Như Bình lại dạy cho Thi Tiêm Hồng học được cách thỏa hiệp với người khác, Thi Tiêm Hồng của sau này càng lúc càng trở nên thả lỏng chính mình.
Vì vậy có không ít Alpha dần dà đều đến bắt chuyện với anh.
Có người như anh chàng người Mỹ phong cách hài hước, nhiệt tình bộc lộ tình cảm, ngôn ngữ sử dụng cũng rất thẳng thắn, vừa tiếp cận đã tán dương Thi Tiêm Hồng là “beauty” đẹp nhất mình từng thấy, trò chuyện được mấy câu liền hẹn anh đi chỗ khác.
Lại có người như nữ Alpha người Pháp, thành thục hấp dẫn, lãng mạn tùy hứng, cô ấy lịch sự hỏi Thi Tiêm Hồng xem có thể ngồi bên cạnh anh hay không, sau khi nhận được sự cho phép mới nhẹ nhàng cùng Thi Tiêm Hồng tán gẫu, trong lời nói đều là khen ngợi.
Đàn ông nước Đức thì nội liễm hơn, kiểu người này thường sẽ làm hoàn cảnh trở nên lúng túng, Thi Tiêm Hồng đã là người ít nói, anh cảm nhận được sự quẫn bách và cố gắng của đối phương, nhưng chính bản thân anh cũng không tính nói thêm gì cả.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Thi Tiêm Hồng là về một chàng trai Alpha người Anh.
Cậu ấy không giống một người Anh điển hình, tướng mạo cũng là kiểu Anh nhưng có phần gầy gầy và trắng trẻo hơn, dù thế cũng không mang lại cảm giác yếu ớt. Cậu ấy giống một quý tộc nước Anh, ở nơi văn hóa giao thoa này thứ khí chất quý tộc của cậu ấy có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh cho lắm, đôi mắt xanh thẫm như biển sâu thường thường khẽ nheo lại, cánh môi mỏng manh có chút khắt khe. Nhưng mà thân thể của cậu ấy lại trông có vẻ khỏe mạnh, Thi Tiêm Hồng nhìn ra hẳn là kiểu người quanh năm đều luyện tập.
Cậu ta rất lịch sự, lần đầu tiên bắt chuyện với Thi Tiêm Hồng còn chào hỏi hết sức lễ phép, nhưng lại mời Thi Tiêm Hồng một cốc bia, khống giống với những ly rượu mời phóng khoáng đẹp đẽ trước đó, cậu ta nói: “Đến quán bar này thì phải uống loại này.”
Khẩu âm London của cậu ta rất nặng: “Xin chào, tôi là Lance.”
Thi Tiêm Hồng cũng dùng tiếng Anh nói chuyện với cậu ta: “Xin chào, tôi là Thi Tiêm Hồng.”
Thật không ngờ sau đó cậu ta lại nói thêm một câu tiếng Trung: “Ní hảo.”
Mấy ngày nay những người đến bắt chuyện có không ít người nói tiếng Trung, nhưng phần lớn đều là rất tệ, Thi Tiêm Hồng đối với chuyện này có chút phản cảm, chỉ là đối với Lance, anh lại thoáng kinh ngạc: “Ní hảo?”
Lance mỉm cười với anh, đôi mắt của cậu dường như đang tỏa sáng: “Ní hảo, mấy ngày nay tôi đang học tiếng Trung.”
“Mấy ngày nay?” Thi Tiêm Hồng dùng tiếng Trung hỏi cậu, “Cậu mới chỉ học có mấy ngày thôi sao?”
Xem dáng vẻ thì có vẻ đúng rồi, bởi vì bộ dáng lúc này của Lance rất mông lung, chỉ có thể hiểu được vài từ, cậu lại dùng tiếng Anh nói: “Đúng vậy, nhưng mà tôi tiến bộ rất ít.”
Thi Tiêm Hồng lại liếc nhìn cậu thêm vài lần.
Cậu dường như không muốn quầy rầy Thi Tiêm Hồng, chẳng qua là cùng anh trò chuyện đơn giản mấy câu, sau đó liền chỉ vào cốc bia nói: “Anh cứ uống đi nhé.”
Thời điểm lúc Thi Tiêm Hồng rời khỏi quán bar, cậu lại yên lặng đi tới, nói: “Buổi tối đi về không an toàn, có thể để tôi tiễn anh một đoạn đường được không?”
Thi Tiêm Hồng liếc nhìn hai vệ sỹ đang ở sau lưng đừng đằng xa kia, rồi mới nói: “Cảm ơn.”
Hai người bước đi trên mặt đường ẩm ướt, trước cửa quán bar có người bán hoa hồng, Lance bước lên mua một bông rồi tặng cho Thi Tiêm Hồng.
Thi Tiêm Hồng nhận lấy, cũng không nói gì.
Lance không hỏi anh những câu quen thuộc, ví dụ như vì sao anh lại đến Mỹ, ở đâu Trung Quốc, làm nghề gì, tuổi tác bao nhiêu vân vân. Cậu là người nắm giữ được chừng mực, Thi Tiêm Hồng ở chung với cậu có loại cảm giác giống như: hôm nay chúng ta nói chuyện vui vẻ thì cứ nói tiếp thôi, ngày mai tình cảm không còn tốt như vậy được nữa thì nói bye bye, cả hai đều không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng Lance lại rất kiên trì bền bỉ.
Một ngày nào đó của sau này, cậu nói với Thi Tiêm Hồng: “Cái ngày gặp được anh, cũng là lần đầu tiên em đến với quán bar đó. Sau khi nhìn thấy anh, em đã biết mình sẽ phải trở thành khách quen của nơi đó rồi.”
Lance là một người rất lãng mạn.
Mỗi lần gặp mặt Thi Tiêm Hồng, cậu sẽ đều tặng cho anh một món quà nho nhỏ, có lúc chỉ là xếp mấy hạt khô thành chữ “happy” để ở trong hộp mà thôi. Cậu rất kín đáo, chưa bao giờ nói lời mập mờ chỉ là rất chu đáo. Có lần đang tán gẫu, Thi Tiêm Hồng nhắc đến bánh kem của một quán cafe nào đó trên phố, ngày hôm sau Lance liền mua về đặt vào vị trí mà anh thường hay ngồi.
Lance hát rất hay, còn chơi guitar rất cừ. Cậu đã từng vì Thi Tiêm Hồng mà hát, cả quán bar lúc đó vốn huyên náo cũng trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu, Thi Tiêm Hồng cảm thấy lúc cậu hát có một loại khí chất hoàn toàn bất đồng, lúc ấy Lance ăn mặc rất nghiêm chỉnh, Âu phục bằng nhung vũ sát thân phối với tua rua vàng trang trí, cậu liền trở thành hoàng tử nước Anh đậm chất quý tộc, đôi mắt màu biển xanh chăm chú nhìn vào Thi Tiêm Hồng, bạn không thể nói cậu ấy có bao nhiêu thâm tình, bởi vì cậu ấy rất biết cách truyền đạt cảm xúc vừa đúng lúc, không ai có thể dò ra được cậu ấy đã yêu đến mức nào.
Cậu ấy chưa bao giờ hỏi qua chuyện của Thi Tiêm Hồng, mà phần lời thời gian đều nói về gia đình mình.
Hoàn cảnh gia đình của Lance không tồi, cha mẹ đều là những nhân vật có có tiếng tăm ở London, ở một mức độ nào đó, cậu là một chàng trai quý tộc đích thực. Khi Lance nói về những điều này đều rất ôn hòa, giống như không lấy đó là chuyện gì to tát, giữa những lời nói cũng không có cảm giác là đang tự cho mình hơn người khác. Cậu thích du lịch, mỗi năm đều đi du lịch vòng quanh thế giới, Lance còn nhỏ hơn Thi Tiêm Hồng hai tuổi nhưng từ giọng nói của anh, cậu còn đoán Thi Tiêm Hồng nhỏ tuổi hơn cậu, bởi vì trông anh rất trẻ trung.
Thi Tiêm Hồng hiếm khi cười lên, cũng không giải thích gì.
Lông mi của Lance rất dài, khi cậu nói chuyện khẽ rũ xuống bay bay rất có hồn, chất giọng nước Anh có khí thế lại rất quyến rũ, tiếng Trung của cậu càng ngày càng tốt, có thể nhìn ra cậu là người Anh rất thông minh lại có thành ý. Gần đây trong mấy lần nói chuyện phiếm, cậu có nói với Thi Tiêm Hồng: “Bộ phim điện ảnh Trung Quốc mà lần trước anh nói, tôi đã xem rồi, rất hay.”
Sau đó cậu nói cho Thi Tiêm Hồng nghe về cảm nhận của mình, bằng vốn tiếng Trung còn chưa thành thạo, phát âm cũng còn chưa tốt.
Có rất nhiều chỗ, cậu không hiểu lắm về giá trị quan của Trung Quốc, đối với vấn đề này cậu sẽ nghiêm túc tham khảo Thi Tiêm Hồng, rồi mới nói lại với anh những lý giải của người Anh sẽ là như thế nào.
Mấy ngày sau, Lưu Chiêu Nguyệt hỏi Thi Tiêm Hồng: “Cậu muốn ở đây mãi à? Hay mai chúng ta đổi chỗ khác nhé.”
Thi Tiêm Hông nghĩ ngợi một hồi, ngay tối hôm đó đã chủ động tìm Lance.
Anh vẫn còn nhớ, thời điểm lúc mình bước về phía Lance, bộ dáng của cậu rất bình tĩnh.
Anh nói: “Ngày mai tôi phải đi.”
Thi Tiêm Hồng gọi một cốc bia mời Lance, giống với loại bia lần đầu tiên đối phương mời anh.
Lance gật gật đầu, nói: “Chúc anh thuậm buồm xuôi gió.”
Tối ngày hôm ấy, cậu tiễn anh đi.
“Nơi này hay đổ mưa thật,” Lance nói, “Có lúc tôi cảm thấy như mình đã quay về London.”
Tối hôm đó cậu nói rất nhiều, nói rất nhiều lời không giải thích được.
Khi đi đến đầu giao lộ bình thường hai người thường tách nhau ra, Lance đột nhiên nói: “Tôi có một chuyện rất có lỗi muốn nói với anh.”
Cậu liên tục xin lỗi, giống như đã làm ra chuyện gì đó rất lớn vậy.
Nhưng trước khi cậu nói ra, Thi Tiêm Hồng lại cắt ngang lời cậu nói: “Quá khứ của tôi là chuyện không bao giờ thay đổi được.”
Lance đã uống rượu, sắc mặt cũng hơi đỏ lên: “Tôi không ngại.”
Thi Tiêm Hồng tiếp tục nói: “Tôi không định kết hôn.”
Đôi mắt xanh như biển của Lance gợn sóng: “Tôi không dám tưởng tưởng có thể nói chuyện yêu đương một đời cùng anh sẽ là chuyện may mắn đến thế nào.”
Thi Tiêm Hồng: “Tôi không thích trẻ con.”
Lance: “Vậy thì không cần con nữa.”
Thi Tiêm Hồng bỗng nhiên cười lên một tiếng: “Tính cách của tôi rất kỳ quái.”
Lance: “Nobody is perfect.”
Thi Tiêm Hồng phát hiện ra mình chẳng còn gì để nói cả, anh yên lặng nhìn Lance, thấy đối phương cũng đang tiến về phía mình.
Vệ sỹ phía sau vội vã bước lên, bàn tay đặt phía sau lưng của Thi Tiêm Hồng vừa giơ lên, bọn họ liền lập tức dừng lại.
Lance giống như đã biết, mà lại cũng giống như không biết gì cả, nhưng chuyện mà cậu muốn làm lúc này lại càng quan trọng hơn một chút, vì vậy cậu dùng chất giọng London ưu nhã của mình chậm rãi tới gần:
“Tôi yêu anh.”
“Có rất ít người Anh sẽ biểu lộ ra tình yêu mãnh liệt đến thế này, nhưng tôi bây giờ đã sắp không còn cơ hội nữa rồi. Tôi biết anh đến nơi này chỉ là để du lịch thôi, tôi chúc anh có một kỳ nghỉ vui vẻ, xin anh hãy lượng thứ cho tôi về sự lỗ mãng này.”
“Tôi rất rõ bản thân mình không chỉ là yêu thích vẻ ngoài của anh, mỗi một giây một phút không có anh tôi đều cảm thấy như là cả một năm, tôi không rõ người Trung Quốc biểu đạt tình yêu của mình như thế nào, nhưng tôi biết bản thân mình đã không có cách nào chấp nhận được nhưng khoảng thời gian không có anh được nữa. Nếu như có thể, mong anh hãy thử tiếp nhận tình yêu của tôi, tin tưởng tôi, tôi sẽ mang đến cho anh những thể nghiệm hoàn toàn khác biệt.”
Nói đến đoạn cuối, tốc độ nói của Lance tăng nhanh, hô hấp dồn dập: “Anh không cần phải vội vàng trả lời tôi đâu, ngày mai ở trên đường anh hãy từ từ suy nghĩ về chuyện này, chúng ta để lại phương thức liên lạc, đợi anh nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ đi tìm anh…”
Thi Tiêm Hồng đột nhiên hỏi: “Cậu có phải là một ca sỹ không?
Lance ngẩn người, đáp: “Phải.”
Thi Tiêm Hồng giải thích nói: “Không có gì, tại tôi thấy cậu đã từng ký tên cho người khác ở quán bar.”
Lance lại mở miệng, nói: “Tôi yêu anh.”
Tối hôm đó, Lưu Chiêu Nguyệt thấy Thi Tiêm Hồng trở về, liền nói với anh: “Ngày mai chúng ta sẽ đến San Diego, vé máy bay tôi cũng mua xong rồi.”
“Mọi người đi đi.” Thi Tiêm Hồng sải bước đi qua chị ấy, tùy ý nói.
Lưu Chiêu Nguyệt liếc nhìn hai vệ sỹ đi theo sau, cũng lên theo: “Có chuyện gì vậy?”
Thi Tiêm Hồng xoay người lại, nheo mắt lại nói: “Tôi muốn sống ở đây một khoảng thời gian.”
Mắt Lưu Chiêu Nguyệt trợn tròn: “Vì sao?”
Thi Tiêm Hông nâng tay lên muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng lại chỉ mỉm cười.
Anh nói ra một lý do nghe thật hoang đường: “Biển ở đây rất xanh.”
Lưu Chiêu Nguyệt mờ mịt nhìn anh đi xa dần.
Nhưng mà, ở đây thì làm gì có biển?
——————————
Trong phiên ngoại riêng biệt dành cho Thi Tiêm Hồng, xin dùng nhân xưng là “anh”, bạn Hồng không xấu vì chí ít bạn chẳng hề phá hoại gì chuyện của thầy Khúc và em Đinh, chỉ có điều là bạn xuất sắc quá nên độ tồn tại của bạn hơi cao mà thôi
Người ta không có được thầy Khúc, nhưng người ta lại có được một chiếc niên hạ ạ.
Bình luận truyện