Như Lang

Chương 47: Giao chiến



Thở hổn hển nam nhân vội vã chạy đến cửa phòng họp. Quả nhiên, tất cả mọi người đã tới, chỉ có hắn là tới muộn.

Hôm nay tỉnh lại nhìn đến gương mặt ngủ say sưa của Mile, Chu Mặc cũng không muốn đánh thức. Huống chi, Chu Mặc lại không muốn đối diện với đôi mắt xinh đẹp ấy.

Taxi của Mĩ không phải là đậu ở bên đường là leo lên được, muốn đi đều phải gọi công ty cấp cho một chiếc taxi. Tuy rằng lái xe đi với vận tốc cực cao, nhưng có cao cách mấy cũng không thể thoát ra được khỏi con đường bận rộn này.

Vừa đến công ty nam nhân liền liều mạng chạy vào trong, cũng không bất chấp cơ thể đau đớn, dù đã tới tầng ba mươi hai mà chân vẫn không chậm bước. Giờ phút này đẩy cửa đi vào liền thấy mọi người chăm chú nhìn hắn, Chu Mặc chỉ có thể cười xin lỗi rồi im lặng đi đến chỗ ngồi của mình. Nhưng ngay sau đó, có người liền kêu tên hắn.

“Chu tiên sinh, loại tình huống này không cho phép có lần thứ hai.” Mang theo vài phần lạnh lùng, Chu Mặc hướng mắt nhìn đến, cư nhiên là gương mặt không đổi của Phí Nhĩ Đức.

Phí Nhĩ Đức lúc này giống như Phí Nhĩ Đức mà lần đầu tiên Chu Mặc gặp, một nam tử lạnh lùng sắc bén.

Con người Phí Nhĩ Đức cũng không hẳn là giống bộ mặt lạnh đó, thậm chí có thể nói đó là một nam nhân ôn nhu ý tưởng. Nhưng là, nam tử này không bao giờ hiện ra bộ dạng đó trước mặt mọi người.

“Thực xin lỗi, không bao giờ… xảy ra nữa.” Chu Mặc cúi đầu giải thích, thân thể hắn vẫn như cũng phát đau từng đợt. Cơ thể hiện tại vốn không thích hợp để chạy tới chạy lui lại phải vận động như vậy, cái nơi đáng xấu hổ kia đang vô cùng nóng và đau đớn.

Ngay cả việc ngồi, cũng làm cho Chu Mặc đau muốn chết.

Nam nhân yên lặng hướng đến chỗ ngồi của mình, xuất ra bản thảo sản phẩm ngày hôm qua cùng Lục Hoa Thiên sửa chữa. Trong suốt hội nghị, trừ bỏ những câu hỏi đơn giàn, Phí Nhĩ Đức không có giống như lúc trước mắt chăm chú nhìn Chu Mặc nữa.

Ngồi ở phía dưới nam nhân nắm chặt lấy vạt áo mình, trong lòng không khỏi có chút ủy khuất. Hắn không phải cố ý tới muộn, nhưng hắn cùng Phí Nhĩ Đức có thể nói cái gì, nói hắn hôm qua bị hộ khách cường bạo sao? Thật là buồn cười, xấu hổ.

Hắn vì cái gì mà phải giải thích với Phí Nhĩ Đức, chẳng lẽ là vì hắn không thể quên được nam tử kia sao?

Lo lắng cùng đau đớn làm cho Chu Mặc khó mà hô hấp. Có lẽ thái độ và lời nói của Phí Nhĩ Đức đã làm cho hai người bọn họ trở thành hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ có giao điểm. Hắn biết rõ kết quả của chuyện này, hắn biết Phí Nhĩ Đức chắc chắn sẽ có ác cảm với một đồng tình luyến ái như hắn, cười nhạo hắn không biết thẹn mà đi câu dẫn nam nhân…

Hắn biết kết quả, nhưng tại sao lại cảm thấy đau lòng, mà lúc này lại đau mãnh liệt hơn.

Không ai quan tâm đến hắn, càng không ai biết hắn ngày hôm qua đã gặp phải chuyện đáng sợ như thế nào. Mà mọi người giờ này chỉ trách cứ hắn vì sao hôm nay đến muộn như vậy. Lại càng không biết để có được tập tài liệu này cho họ bàn luận hắn đã phải đánh đổi cái gì.

Thế giới này, thật sự là tàn khốc đến buồn cười.

“Hảo, cuộc họp chấm dứt.” Phí Nhĩ Đức sau khi tuyên bố chấm dứt còn, còn nói thêm: “Chu Mặc, ngươi ở lại. Ta muốn nghe lý do hôm nay ngươi đến muộn.”

Mọi người rời khỏi phòng họp, cũng không quên quay lại nhìn người đến muộn hôm nay.

“Ta ngủ quên, thực xin lỗi.” Nam nhân thu dọn tài liệu, thờ ơ nói, làm cho người khác cảm thấy người kia hình như không hề chú ý đến người hỏi gì.

“Ngủ quên? Lý do hoang đường. Hiện tại mọi người trong công ty đều rất cố gắng, ngươi lại có thể an nhàn nghỉ ngơi.” Phí Nhĩ Đức mắt chạm phải vết đỏ ửng ẩn hiện dưới cổ áo nam nhân, đồng tử không khỏi căng thẳng co rút lại. Rồi sau đó vẫn lạnh lùng nói: “Từ nay về sau ngươi không cần đi bàn việc với khách hàng nữa.”

“A?” Chu Mặc bỗng ngây người, mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Phí Nhĩ Đức.

Người sau mặt không chút thay đổi hướng về phía Lục Hoa Thiên nói: “Lục tiên sinh, một người đến muộn thì không thể làm đại diện của công ty làm việc với ngài được. Cho nên sau này chuyên gia của công ty chúng tôi sẽ lo việc này. Về điểm này mong ngài chấp nhận.”

“Không, ngài hiểu lầm Chu tiên sinh rồi. Chu tiên sinh là một người rất giỏi ngoại giao. Chính là ngày hôm qua… chúng ta đàm luận có hơi nhiều làm cho hắn mệt mỏi.” Lục Hoa Thiên vẫn như cũ bình thản lạnh lùng cười nói.

Chu Mặc đứng một bên nghe Phí Nhĩ Đức và Lục Hoa Thiên đối thoại, thấy rõ nam tử kia dù là nói năng nhã nhặn như lại sặc mùi thuốc súng. Đầu óc hắn có chút mơ hồ, chuyện gì xảy ra đây?

“Loại sai lầm này ta không thể tha thứ, xin ngài cứ tin tưởng vào chuyên gia của công ty chúng tôi…”

“Tôi cùng Chu tiên sinh đã hợp tác nhiều ngày như vậy rồi, hợp tác vô cùng thuận lợi hơn nữa lại còn thập phần vui vẻ. Hiện nay nếu thay đổi tôi e có chút không được tiện cho lắm…”

Cảm giác được ánh mắt của Lục Hoa Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, Chu Mặc lạnh lùng trừ mắt nhìn lại. Lại phát hiện đối phương đang nhìn vào cổ mình, mắt dường như muốn phát ra lửa.

Chu Mặc cúi đầu xuống, mặt lập tức nóng lên. Vết hôn ngân trên cổ đã bị lộ ra hơn phân nữa, nam nhân vội vàng đem cổ áo kéo lên che lại, lại không biết hành động vừa rồi đối với một số người giống như đang che giấu điều gì đó.

“Được rồi, nếu Lục tiên sinh đã muốn vậy, Chu Mặc, vẫn là người phụ trách sản phẩm này.”

Đột nhiên nghe được lời nói của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc cảm thấy như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Quả nhiên vẫn là không có cách nào từ chối yêu cầu của khách.

“Bất quá…” Phí Nhĩ Đức cười nói thêm một câu. “Vì đối tác lần này vô cùng quan trọng, cho nên sau này có vấn đề gì ta liền cùng Chu Mặc gặp ngươi thảo luận.”

“… Thật vậy sao… Như vậy thì thật là tốt.” Cảm thấy được lời nói kia giống như là cắn răng nói ra.

Chu Mặc nhẹ nhàng thở ra. Có Phí Nhĩ Đức đi cùng Lục Hoa Thiên sao dám giở trò với hắn. Nam nhân quay lại nhìn Phí Nhĩ Đức, người kia cũng đã bước ra khỏi phòng họp…

Khóe miệng hiện lên một tia cười khổ. Người kia giúp hắn, nhưng vì sao lại phải làm vậy?

Chu Mặc a Chu Mặc, ngươi lại suy nghĩ lung tung rồi. Đối phương làm thế cũng chỉ vì công việc mà thôi. Không phải khi nãy còn mắng ngươi trước mặt mọi người không thôi đó sao. Ngươi nghĩ người kia sẽ còn tình cảm gì với ngươi hay sao? Nghĩ người đó thích thượng ngươi sao?

Đủ rồi… đừng suy nghĩ lung tung!

“Hừ!” Nam nhân đang suy nghĩ, phía sau bỗng nghe thấy một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó là cơ thể bị cơ thể của Lục Hoa Thiên áp sát vào bàn họp.

“Nơi này là phòng họp, không phải là nơi ngươi có thể làm điều xằng bậy.” Chu Mặc lạnh lùng nói.

“Xem ra ngày hôm qua ta chưa đủ để thỏa mãn ngươi.” Âm thanh tức giận cùng lạnh lùng làm cho nam nhân có chút khó chịu đẩy nam tử ra. Lục Hoa Thiên tiếp tục nói: “Chu Mặc, ta thật không nhìn ra ngươi là một người ti tiện như vậy…”

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại.” Chu Mặc một phen đẩy Lục Hoa Thiên ra, hướng nam tử mắng: “Con mẹ nó, ta ti tiện nên mới để cho một con lừa như ngươi cưỡi. Ngươi đã cắn ta giờ còn sinh sự gì nữa. Ta hiện tại chỉ muốn một cước phế ngươi đi! Cút cho ta!”

Nói xong, lập tức chạy nhanh ra khỏi phòng họp. Nam nhân không thèm để ý đến sắc mặt của Lục Hoa thiên mà chỉ tự cười cười không thôi. Vừa cười vừa âm thầm vỗ vỗ trái tim đang muốn nhảy ra ngoài của mình.

Một lúc sau, hắn mới bình thường trở lại.

Trong phòng hội nghị Lục Hoa Thiên nhìn nam nhân bước ra ngoài mà không cách nào cười thành tiếng: “Hừ! nam nhân này…” Tựa như một con đại hôi lang đang bắt lây chân của tiểu sơn dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện