Chương 7
Hà Thanh Nhu thay một chiếc áo đầm chiết eo bằng vải lanh màu xanh nhạt, càng làm bật lên sự tinh tế của thân hình. Tóc dài thướt tha như thác nước chưa kịp chải chuốt, bèn để xõa tự nhiên.
Đèn đường của khu chung cư lâu năm đã cũ kĩ, thân đèn rỉ sét loang lổ, ánh đèn lờ mờ, u tối, thỉnh thoảng chớp nháy một cái, chừng như sẽ hỏng bất cứ lúc nào. Lâm Nại dựa lưng vào cửa xe, từ xa đã nhìn thấy chị, ánh đèn êm dịu chiếu lên người chị càng tăng thêm vẻ điềm đạm thanh nhã.
Khi chung đụng với những người tính cách điềm đạm, phần lớn thời gian sẽ trôi qua trong sự buồn tẻ, vô vị. Loại người này quá sức bình đạm, tựa như một cốc nước sôi, uống một ngụm để dịu đi cơn khát, ngoài ra không còn gì nữa. Con người thường hay theo đuổi, hướng đến những cảm xúc mãnh liệt. Nếu cuộc sống thường ngày đều bình đạm trôi qua, sự bồn chồn không yên sẽ theo đó mà đến.
Nhưng Lâm Nại là ngoại lệ, cô là một người dễ dàng thích nghi với cuộc sống an ổn. Cô thích sự bình thản, bị thu hút một cách sâu sắc bởi những người có tình cách thùy mị và điềm tĩnh. Tựa như mèo ngửi thấy mùi cỏ bạc hà vậy, xốn xang rộn ràng, lại khát khao đến gần. Quả là trí mạng.
Thế nhưng cô cũng đủ lý trí, vừa đường hoàng lại mưu mô xảo quyệt, lặng lẽ đợi chờ cơ hội để giam cầm đối phương, nhấm nháp kĩ càng rồi hung hăng nuốt chửng.
Cô đối tốt với chị là có mục đích, bởi đã từng thưởng thức mật ngọt một lần rồi, sẽ muốn thử lần thứ hai.
"Đến lâu chưa?" Hà Thanh Nhu đến gần hỏi.
"Chưa bao lâu," Lâm Nại mở cửa xe cho chị, "Mười mấy phút thôi."
Hà Thanh Nhu hơi nhấc làn váy lên, khom người ngồi vào trong. Làn da của chị thật trắng, làn váy được nhấc lên để lộ phân nửa cẳng chân. Đến khi chị ngồi rồi buông làn váy, chỉ còn thấy được phần mắt cá chân tinh tế. Ánh mắt Lâm Nại tăm tối, chốc lát sau cô thu hồi tầm mắt.
Trong xe không bật đèn, Hà Thanh Nhu muốn gài dây an toàn nhưng mãi không được. Lâm Nại nghiêng người sang: "Để tôi."
Cô nói hơi nhỏ, Hà Thanh Nhu không để ý thấy, chị chợt cảm thấy mu bàn tay được bao bọc bởi sự ấm áp, chị muốn rụt tay về, nhưng lại bị cầm thật chặt.
"Cô buông ra..." Chị khó chịu nói, cúi thấp đầu không nhìn cô.
"Tôi và cô ta không giống như những gì chị nghĩ." Lâm Nại dịu dàng nói, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của chị, tựa như đang trấn an.
Hà Thanh Nhu mấp máy môi, nỗi lòng phức tạp: "Tôi không suy nghĩ nhiều."
"Ba của tôi và ba cô ta là đối tác kinh doanh, tuy hai nhà thường qua lại, nhưng tôi không có quan hệ gì với cô ta."
"Ừm." Hà Thanh Nhu rút tay ra, ừm một tiếng lí nhí. Chị không tự nhiên mà ngồi thẳng lưng, hơi cách xa Lâm Nại.
Không ngờ Lâm Nại chợt vươn tay qua, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua tóc chị, rơi xuống sau lưng, nhẹ nhàng đẩy chị sang bên trái. Eo Hà Thanh Nhu cứng còng, hai tay chị siết lấy làn váy, trái tim đập thình thịch, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi thật mỏng.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, chóp mũi tựa như chạm vào nhau, hơi nóng phả vào trên bờ môi đang hơi khép, theo yết hầu lan ra khắp toàn thân.
Trong không gian xe kín mít, tối tăm, nhiệt độ dâng lên cao, rất nóng.
Bàn tay đặt sau lưng lướt đến trên vai, phất qua xương quai xanh, lại leo dọc theo chiếc cổ thanh mảnh, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng.
Mùi nước hoa gần trong gang tấc, dần dần dẫn dắt sự xao động chôn sâu trong tim ra ngoài, tựa như một ngọn lửa sắp thiêu trụi lí trí. Chị hơi rủ mí mắt, lông mi run rẩy, môi đỏ hơi hé.
Xúc cảm mềm mại theo đó mà đến, sự ấm áp và ẩm ướt truyền đến giữa môi răng, chị kéo cánh tay Lâm Nại, hơi nghiêng đầu định đáp lại, chợt một luồng sáng bỗng chiếu vào, chói đến mức không mở mắt nổi.
Hà Thanh Nhu hoảng hốt, cuống quýt đẩy Lâm Nại ra.
Ngoài xe, hai đứa vé tầm năm sáu tuổi cầm đèn pin làm thanh gươm ánh sáng, "chém gϊếŧ" lẫn nhau, tình hình chiến sự kịch liệt, vừa đánh vừa kêu gào để tăng thêm nhuệ khí.
Lâm Nại liếc nhìn chị, không nhịn được mà giương khóe môi lên, kéo dây an toàn bên hông chị, cài vào rồi lái xe đến Cha Chaan Teng.
Hà Thanh Nhu hơi ngượng ngùng, tầm mắt âm thầm quan sát Lâm Nại, nhưng vì ánh sáng không đủ, thành ra không nhìn rõ được.
"Đẹp không?" Lâm Nại bất chợt mở miệng.
Hà Thanh Nhu xấu hổ, khô cằn đáp: "Không nhìn cô."
Lâm Nại chỉ cười không nói.
Cha Chaan Teng nằm trong một con hẻm cũ, bên cạnh là phố đi bộ náo nhiệt, nhưng vị trí rất khó tìm, phải lái xe lòng vòng hai lần mới tìm được. Nhìn bên ngoài, đây chỉ là một căn nhà hai tầng kiểu cũ bình thường, tầng một để trống, tầng hai mới là tiệm Cha Chaan Teng.
Cửa tiệm trang trí đơn giản và sạch sẽ, mang đậm hơi thở Hong Kong. Ông chủ tiệm cũng là người Hong Kong chính gốc.
Cửa tiệm kinh doanh cũng khá khẩm, hơn nửa số bàn đều có người ngồi. Nhưng nhân viên chỉ có hai người, thêm cả ông bà chủ vào cũng chỉ bốn người, bận bịu không ngừng. Muốn ăn thì phải đợi.
Hai người gọi một vài món đặc sản của tiệm, đợi chừng bốn mươi phút thì ông chủ mới chậm chạp dọn món lên. Tiếng phổ thông của ông chủ rất tệ, Lâm Nại bèn dùng tiếng Quảng Đông trò chuyện cùng ông ta. Hẳn là nghe được ngôn ngữ thân thuộc của quê hương, ông ta bèn tặng hai cốc trà sữa cho các cô.
Hà Thanh Nhu không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng chị cũng thật tò mò tại sao một người Bắc Kinh như Lâm Nại lại biết nói.
"Tôi lớn lên ở Quảng Châu, vì vậy biết nói tiếng Quảng Đông, nhưng cũng sáu bảy năm chưa về nơi đó rồi." Lâm Nại giải thích cho chị.
"Ở cùng bà ngoại à?" Hà Thanh Nhu hỏi.
Lâm Nại lắc đầu: "Ở cùng mẹ tôi, ba tôi bận rộn quá."
Hai vợ chồng, một người ở Quảng Châu, một người ở Bắc Kinh, Hà Thanh Nhu chợt hiểu: "Xin lỗi." Chị cho rằng ba mẹ Lâm Nại đã ly hôn.
Lâm Nại buồn cười mà nói: "Chị xin lỗi cái gì, quan hệ của bọn họ rất tốt. Mẹ tôi là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, tự chủ. Bà ấy có một công ty niêm yết ở Quảng Đông, mà công ty gia tộc ba tôi chủ yếu phát triển ở phía Bắc. Sau khi sinh tôi thì hai người tách ra phát triển riêng, nhưng không ly hôn. Tầm một hai tháng lại gặp nhau một lần."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, chị cảm thán nói: "Nhà cô... thật giàu có."
Chị biết Lâm Nại rất giàu, từ việc cô đi làm bằng Land Rover, ra ngoài bằng Ferrari là có thể thấy rõ, nhưng chị không ngờ gia cảnh Lâm Nại giàu có đến vậy.
Lâm Nại hơi ngớ ra: "Trọng tâm chú ý của chị rất đặc biệt."
Hà Thanh Nhu thành thật nói: "Trước giờ chưa thấy ai có tiền đến vậy."
Người bình thường phải vật lộn vì vài nghìn đến vài chục nghìn tệ tiền lương như chị hoàn toàn không tưởng tượng nổi cuộc sống của giới nhà giàu là như thế nào. Chị làm việc lâu như vậy mà số tiền tiếp kiệm vẫn còn cách xa khoản tiền trả trước 30% để mua nhà. Chị và Lâm Nại, quả là khác nhau một trời một vực.
"Có thì có thật, có điều không phải của tôi." Lâm Nại nói.
"Nhưng cuối cùng sẽ là của cô."
"Trên lý thuyết là vậy, vì tôi là con một." Lâm Nại đồng ý gật đầu.
Hà Thanh Nhu nghẹn họng, yên lặng uống một ngụm trà sữa.
"Còn chị?" Lâm Nại hỏi.
"Cái gì?"
"Nhà chị thì sao?"
"Tầng lớp lao động phổ thông, thường ngày làm việc rồi ăn cơm, thi thoảng gặp nhau, du lịch." Hà Thanh Nhu nói, "Nói chung là rất chênh lệch với các cô."
Lâm Nại hơi ngừng lại, cô nói nghiêm túc: "Đều giống nhau cả, tôi cũng không làm việc với chị, đâu có gì để phân chia trên dưới."
Hà Thanh Nhu không tiếp lời.
Lúc ra khỏi Cha Chaan Teng là đã hơn nửa đêm, phố đi bộ cũng đã vắng lặng hơn nhiều. Hai người sánh bước đi dạo dọc phố một đoạn, sau đó Lâm Nại đưa Hà Thanh Nhu về đến trước khu chung cư.
"Cảm ơn cô đã đưa tôi về." Hà Thanh Nhu đi xuống, đóng cửa xe rồi quay lại cảm ơn.
"Không mời tôi lên ngồi một lát?"
"Trễ quá rồi, cô về trước đi."
"Ngày mai không đi làm." Lâm Nại nhìn thẳng vào mắt chị, hàm ý hiện rõ trong mắt cô.
Hà Thanh Nhu không ngốc, hiểu được lời này có ý gì, chị nói lảng đi: "Đã nói là tôi mời, cuối cùng tối nay cô lại trả tiền, lần sau có dịp tôi lại mời cô. Ngày mai tôi còn phải viết báo cáo, tôi về trước đây."
Chị đang từ chối.
"Ừ. Thứ hai gặp lại."
"Thứ hai gặp lại." Hà Thanh Nhu xoay người đi, quẹt thẻ tiến vào khu chung cư, từ từ biến mất trong màn đêm.
Lâm Nại ngồi trong xe, nhìn chằm chằm theo hướng chị đi, không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi căn phòng ở giữa tầng tám chung cư trước mặt sáng đèn, cô mới lái xe về.
Hà Thanh Nhu đã lâu không ngủ ngon đến vậy, chị lười biếng nằm trên giường đến tận trưa mới dậy, sau đó rửa mặt rồi nấu bữa trưa.
Buổi chiều, chị thong thả viết bản báo cáo xong, tiếp đó trang điểm, sửa soạn, đợi Trì Gia Nghi đến đón.
Tám giờ, Trì Gia Nghi đến, gọi điện thoại kêu chị xuống dưới.
Hà Thanh Nhu đi đến trước xe, thấy Trần Minh Hành đang ngồi im lặng ở ghế sau. Hai người nhìn nhau, gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Tâm tình Trì Gia Nghi thoạt nhìn rất tốt, dọc đường nói chuyện không ngừng. Hà Thanh Nhu âm thầm quan sát Trần Minh Hành từ kính chiếu hậu, người này từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Hà Thanh Nhu nhíu mày, trong lòng ít nhiều có phần không vui. Trần Minh Hành quá sức thâm trầm và lãnh đạm. Làm bạn bè, chị không ủng hộ Trì Gia Nghi ở bên Trần Minh Hành lắm, nhưng chị không khuyên được, dù sao Trì Gia Nghi đã là người trưởng thành rồi, tự có chính kiến của mình, chị không can thiệp được.
Lần này bọn họ đi một quán bar riêng tư nhỏ, cách nội thành ba km, chạy xe khoảng nửa tiếng là đến. Ở đó đã có những người khác chờ sẵn.
Xuống xe, Trì Gia Nghi gọi điện thoại trước, chưa đợi đầu dây bên kia nhấc máy thì cô ấy đã ngắt điện thoại, sau đó đưa Hà Thanh Nhu và Trần Minh Hành lên tầng hai.
Trì Gia Nghi muốn khoác tay Trần Minh Hành mà không dám, Trần Minh Hành không thích tiếp xúc thân mật với người khác.
Trì Gia Nghi nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau lưng Trần Minh Hành, giọng điệu khó nén được sự hưng phấn: "Cậu đi trước đi."
Trần Minh Hành ngước mắt nhìn Trì Gia Nghi, khóe môi mấp máy, nhìn như định nói gì đó.
Trì Gia Nghi sững sờ, trái tim đau xót, đôi mắt đỏ bừng, nhưng vẫn có nén nghẹn ngào nói: "Cậu lên xem một chút đi, tớ chuẩn bị từ lâu rồi."
Trần Minh Hành rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Bọn họ dọc theo hành lang đi đến căn phòng cuối cùng, mở cửa ra, bên trong tối đen như mực.
"Cậu nhắm mắt lại đi." Trì Gia Nghi nói.
Trần Minh Hành nghe theo.
Một lúc sau...
"Mở mắt được rồi."
"Chúc mừng trước, sinh nhật vui vẻ nhé."
Bình luận truyện