Như Những Giọt Nắng
Chương 22
Hiệu Nghiêm buông mình xuống giường, ôm đầu chán nản:
- Tất cả là tại anh, có lẽ anh đã phạm 1 sai lầm ko thể cứu vãn được.
Yến Oanh níu tay Hiệu Nghiêm:
- Ko đâu. Vẫn còn kịp nếu anh ly dị với Thuý Văn. Bây giờ anh ko còn lệ thuộc vào ông Nhị nữa, ly dị đi anh, nếu ko thì sau này chúng ta sẽ khổ suốt đời.
- Ko đơn giản vậy đâu Oanh.
- Tại sao ko đơn giản chứ? Anh chỉ yêu em, còn anh Tri thì yêu chị Văn. Tại sao mình ko làm theo ý mình muốn chứ?
HN lắc đầu:
- Khi yêu, người ta còn có thể thay đổi. Nhưng khi lập gia đình rồi, mọi thứ đèu có nền tảng, muốn đạp đổ ko phải dễ đâu.
- Ko có gì khó cả. Anh và em đều chủ động ly dị thì mình sẽ đạt được ý muốn. Em chỉ sợ anh ko muốn thôi.
HN ôm cô vào lòng:
- Em là người duy nhất mà anh yêu và muốn sống với em hơn bất cứ ai. Em hiểu điều đó mà.
- Vậy thì hãy đạp bỏ mọi thứ khác đi, sống với em đi. Đã đến lúc mình sống cho mình rồi anh ạ.
HN cúi đầu, trán cau lại suy nghĩ căng thẳng. Nhưng Yến Oanh ko để anh có thời giờ suy nghĩ gì khác ngoài cô. Cô đứng dậy, tắt đèn. Hành động của cô làm HN ngẩng đầu lên ngạc nhiên. Trong cử chỉ đó, môi anh chạm vào môi cô khi cô cúi xuống. Yến Oanh thì thầm:
- Từ đó tới giờ mình chưa bao giờ được riêng tư như vậy, em thấy thích lắm. Còn anh?
- Anh…
HN trả lời bằng 1 cái hôn. Và ko hẹn mà cả 2 đều có chung 1 ý muốn, 1 sự ham muốn mãnh liệt ko gì kềm chế nổi. Yến Oanh vãn giữ giọng nói thì thầm bên tai anh:
- Anh là của em chứ ko phải là của cô ấy. Trước kia em bằng lòng chỉ giữ trái tim của anh. Nhưng bây giờ em muốn anh là của em hoàn toàn. Cả em cũng vậy, em cho anh nguyên vẹn, điều mà anh Tri ko thể có Cách nói của cô càng như làm bùng cháy trong lòng HN ngọn lửa mê đắm, thiêu rụi mọi lý trí. Và anh cũng cuồng nhiệt thì thầm bên tai cô:
- Anh chưa bao giờ quan hệ với TV, chỉ có 2 đứa là trọng vẹn với nhau phải ko em?
- Vâng.
Yến Oanh trả lời với tất cả sự mơn trớn. Và mọi chuyện cứ diễn ra như cái gì đến là phải đến. Ko còn bị lý trí chi phối. Và trogn cơn hoan lạc đó, YO chấp nhận cái đau xé rách để được điều mình mong muốn. Bởi vì cô quá tuyệt vọng, chơ vơ.
Chợt có tiếng tín hiệu của máy. HN nghiêng người tới tắt nó, quăng bừa trên đầu giường. Trong đầu anh bây giờ chỉ còn niềm hoan lạc trước mắt.
Cả 2 ở khách sạn đến khuya và chia tay như 1 đôi tình nhân lén lút. HN đi xuống đường, ngồi vào xe, anh ngước lên nhìn khung cửa sổ còn thấp thoáng bóng YO đứng nhìn theo anh. 1 cảm giác gì đó đau đớn gợn lên trong lòng anh ko giải thích được. Anh lắc đầu cố ko nghĩ tới cái gì khác nữa và cho xe lướt tới như 1 người mộng du.
Về nhà, anh bần thần đi lên phòng. Lần đầu tiên anh có cảm giác mình ko phải là mình, ko còn là mình nữa.
Đèn trong phòng đã tắt. Hoàn toàn yên lặng. HN thay đồ quăng bừa qua bàn rồi lặng lẽ xuống nhà mang chai rượu và chiếc ly lên phòng.
Trong bóng tối, anh ngồi uống lặng lẽ với cơn buồn day dứt.
Hôm sau anh dậy muộn. Khi anh đi làm thì TV đã ra khỏi nhà. Đến trưa thì cô ko về nên cả 2 ko gặp. TV nhắn về là đi ăn trưa với khách hàng. Nếu Thục Linh ko nói lại thì anh cũng ko biết cô đi đâu.
Buổi tối khi có mặt 2 người trong phòng, anh đến đứng phía ngoài bức màn nói vọng vào:
- Tôi có thể vào phòng cô ko?
TV kéo màn qua, như tiếp khách. Cô đang ngồi quỳ trên mặt nệm, tay cầm chiếc lược trong dáng điệu bình thản. Thậm chí cười mỉm như tiếp người bạn lần đầu tiên đến nhà. Cô chỉ nhìn anh chứ ko tìm cách hỏi chuyện.
HN ngồi dựa lưng vào tường, đối diện với TV. Anh im lặng quan sát thế giới bé nhỏ của cô. Đây là lần đâud tiên anh thâm nhập vào thế giới này và rất ngạc nhiên khi TV trang bị góc phòng mình cũng đầy đủ như 1 phòng riêng thật sự.
Anh quay lại nhìn cô:
- Tôi ko biết là cô thích nghe nhạc và xem tivi.
- Đó là nhu cầu bình thường của mọi người.
- Trong phòng có sẵn, tại sao cô phải mang thêm về cho chật?
TV chỉ lắc đầu chứ ko trả lời. Những ngón tay thon thả của cô vẫn thờ ơ lướt trên chiếc lược. HN ko thể rời mắt khỏi cử chỉ ấy, như 1 phát hiện mới lạ. Mãi 1 lúc sau anh mới nhìn được chỗ khác và trở lại vấn đề:
- Dù sao cô cũng ko nên cách biệt quá như vậy.
TV vẫn ko trả lời. Trên môi cô vẫn là nụ cười nhã nhặn như khi người ta tiếp khách chưa thân. Cô đang tự hỏi anh ta vào đây để làm gì sau khi đã cho cô leo cây 1 cách bẽ bàng. Anh ta có thể nói chuyện thản nhiên như thế thì... đúng là cô chẳng có gì để nói nữa.
Nhìn thái độ của cô, HN ko đoán được cô đã quên chuyện hôm qua hay đó là phản ứng của sự tự ái. Anh mong điều thứ 2 xảy ra hơn và sẵn sàng xin lỗi
). Nhưng nhìn mãi ko thấy TV có thái độ gì, anh buộc lòng lên tiếng.
- Xin lỗi cô về chuyện tối qua. Lúc đó tôi có cái hẹn bất ngờ nene ko gọi điện cho cô đươc.
- Ko sao, tôi ko để ý đâu.
- Hôm qua cô có đến đó ko?
TV mím môi, tự ái dâng lên làm cô muốn khóc. Tối qua cô đã gọi điện cho HN ở nhà hàng. Nghe tiếng tắt máy, cô đã ngỡ ngàng ko ít. Cô đã ngồi 1 mình trong phòng chờ anh ta đến khuya. Đã nghĩ ra đủ chuyện để lý giải hành động đó. Nhưng ko có kết luận gì ngoài sự ý thức rằng mình đang lố bịch bởi vì anh ta ko hề quan tâm đến việc chúc mừng sinh nhật cô.
Đêm qua khi nghe anh ta về, cô vẫn nằm im. Và tự nhủ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô tin vào những cử chỉ quan tâm của anh ta.
TV ngồi yên, đầu óc lướt qua vô vàn ý nghĩ. Nhưng trên hết là cảm giác xấu hổ tự ái. Cô ko để ý cái nhìn quan sát chăm bẳm của HN. Cho đến lúc anh phải lên tiếng nhắc lại:
- Cô nghĩ gì vậy TV?
TV ngước lên:
- Tôi đang nhớ chút chuyện riêng. Sao ạ?
- Tôi muốn biết hôm qua cô có đến đó ko?
Sợ anh ta đến hỏi nhân viên nhà hàng, cô đành nói thật:
- Tôi có đến và có gọi điện cho anh. Nhưng tôi nghĩ anh bận gì lắm nên ko nói chuyện được. Thế là tôi về.
HN hơi sựng người. Anh nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Lúc đó anh tắt phăng máy ko chút bận tâm. Và trong cơn mê đắm anh đã ko 1 thoáng nhớ đến cái hẹn với cô.
- Tôi bất lịch sự thật, lần đầu tiên hẹn đi chơi vậy mà lại cư xử như vậy. Xin lỗi cô!
TV chỉ lắc đầu và cười. Cô đang âm thầm trấn áp cảm giác bẽ bàng của mình và thầm mong anh ta đi ra ngoài cho rồi. Nhưng anh ta vẫn cứ ngồi đó, gần quá gần. Và chính vì ko quan quá nhỏ nên sự gần gũi đó có vẻ thân mật. HN ko hiểu anh ta đang làm cho cô muốn chạy trốn để khỏi phải thấy anh ta.
Giọng HN chợt vang lên, kéo cô về thực tại:
- Cô hay nhờ vả Hữu Tri lắm à?
- Sao kia?
Bị hỏi đột ngột, TV ngẩng nhanh lên nhìn anh ta, ngơ ngác. Cử chỉ của cô làm HN thoàng cười châm biếm:
- Sao vậy? Sao cô có vẻ giật mình vậy?
- Tôi hơi bất ngờ vì anh chuyển đề tài nhanh như vậy?
- Vậy cô có thể trả lời ko? Và tôi thích nghe nói thật.
- Anh ko đồng ý vì anh Tri giúp tôi đi làm phải ko?
- Tôi hơi lạ là tại sao cô ko nói thẳng với tôi.
TV suy nghĩ 1 chút rồi nói nhỏ:
- Ko ngờ anh tự ái vì chuyện đó. Tại sao đến giờ anh mới nói ra?
- Tôi có lý do riêng. Cô trả lời đi.
TV nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng thẳng thắn:
- Nếu đặt vào vị trí của tôi, anh sẽ hiểu tại sao tôi ko nhờ anh.
- Tôi ko hiểu. Nhưng khi dựa vào Hữu Tri, cô ko thấy vậy là kỳ sao? Anh ấy là trợ lý của tôi kia mà.
- Lẽ ra là thế, lẽ ra anh ấy phải đứng về phía anh để đối lập với tôi. Nhưng anh ấy hiểu tôi ko có ý phá hoại công ty, 1 điều mà anh ko hiểu. Điều đó làm tôi tin cậy ảnh. Còn ảnh thì rất tốt đối với tôi.
Cô im lặng 1 chút rồi nói rành rọt:
- Đó là lý do tại sao tôi hay nhờ vả ảnh.
HN tiếp tục điều tra:
- Ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì nữa ko?
TV ko hề giấu giếm:
- Lúc trước khi đi làm ở công ty, anh ấy cũng hay giúp đỡ tôi những chuyện lặt vặt. Và những thứ này là của ảnh tặng đấy.
Vừa nói cô vừa khoát tay chỉ về phái dàn máy, vẻ mặt thành thật:
- Tôi nhờ cậy anh ấy nhiều quá, nhất định tôi sẽ tìm cách trả ơn anh ấy. Nếu xem tôi là người nhà thì anh hãy làm điều đó giùm.
HN nhìn theo hướng tay cô. Trong anh chợt bùng lên 1 tình cảm mâu thuẫn gay gắt. Anh ko giải thích hết được, nhưng nó làm anh muốn nổi điên
TV ko hiểu ý nghĩ của HN, cô vẫn thành thật 1 cách thơ ngây:
- Điều làm tôi quý mến anh ấy là ảnh ko tách rời tôi ra khỏi gia đình anh và xem tôi như 1 thành viên bình đẳng. Nếu ở vị trí của tôi, anh sẽ hiểu điều đó an ủi tôi thế nào.
HN đứng phắt dậy. Anh muốn dang tay tát cho cô 1 cái
Nhưng có 1 cái gì đó thuộc về lý trí ngăn cản lại (thế là biết khôn đấy). Anh gạt tấm màn đi ra ngoài, trước cái nhìn ngơ ngác của TV.
- Tất cả là tại anh, có lẽ anh đã phạm 1 sai lầm ko thể cứu vãn được.
Yến Oanh níu tay Hiệu Nghiêm:
- Ko đâu. Vẫn còn kịp nếu anh ly dị với Thuý Văn. Bây giờ anh ko còn lệ thuộc vào ông Nhị nữa, ly dị đi anh, nếu ko thì sau này chúng ta sẽ khổ suốt đời.
- Ko đơn giản vậy đâu Oanh.
- Tại sao ko đơn giản chứ? Anh chỉ yêu em, còn anh Tri thì yêu chị Văn. Tại sao mình ko làm theo ý mình muốn chứ?
HN lắc đầu:
- Khi yêu, người ta còn có thể thay đổi. Nhưng khi lập gia đình rồi, mọi thứ đèu có nền tảng, muốn đạp đổ ko phải dễ đâu.
- Ko có gì khó cả. Anh và em đều chủ động ly dị thì mình sẽ đạt được ý muốn. Em chỉ sợ anh ko muốn thôi.
HN ôm cô vào lòng:
- Em là người duy nhất mà anh yêu và muốn sống với em hơn bất cứ ai. Em hiểu điều đó mà.
- Vậy thì hãy đạp bỏ mọi thứ khác đi, sống với em đi. Đã đến lúc mình sống cho mình rồi anh ạ.
HN cúi đầu, trán cau lại suy nghĩ căng thẳng. Nhưng Yến Oanh ko để anh có thời giờ suy nghĩ gì khác ngoài cô. Cô đứng dậy, tắt đèn. Hành động của cô làm HN ngẩng đầu lên ngạc nhiên. Trong cử chỉ đó, môi anh chạm vào môi cô khi cô cúi xuống. Yến Oanh thì thầm:
- Từ đó tới giờ mình chưa bao giờ được riêng tư như vậy, em thấy thích lắm. Còn anh?
- Anh…
HN trả lời bằng 1 cái hôn. Và ko hẹn mà cả 2 đều có chung 1 ý muốn, 1 sự ham muốn mãnh liệt ko gì kềm chế nổi. Yến Oanh vãn giữ giọng nói thì thầm bên tai anh:
- Anh là của em chứ ko phải là của cô ấy. Trước kia em bằng lòng chỉ giữ trái tim của anh. Nhưng bây giờ em muốn anh là của em hoàn toàn. Cả em cũng vậy, em cho anh nguyên vẹn, điều mà anh Tri ko thể có Cách nói của cô càng như làm bùng cháy trong lòng HN ngọn lửa mê đắm, thiêu rụi mọi lý trí. Và anh cũng cuồng nhiệt thì thầm bên tai cô:
- Anh chưa bao giờ quan hệ với TV, chỉ có 2 đứa là trọng vẹn với nhau phải ko em?
- Vâng.
Yến Oanh trả lời với tất cả sự mơn trớn. Và mọi chuyện cứ diễn ra như cái gì đến là phải đến. Ko còn bị lý trí chi phối. Và trogn cơn hoan lạc đó, YO chấp nhận cái đau xé rách để được điều mình mong muốn. Bởi vì cô quá tuyệt vọng, chơ vơ.
Chợt có tiếng tín hiệu của máy. HN nghiêng người tới tắt nó, quăng bừa trên đầu giường. Trong đầu anh bây giờ chỉ còn niềm hoan lạc trước mắt.
Cả 2 ở khách sạn đến khuya và chia tay như 1 đôi tình nhân lén lút. HN đi xuống đường, ngồi vào xe, anh ngước lên nhìn khung cửa sổ còn thấp thoáng bóng YO đứng nhìn theo anh. 1 cảm giác gì đó đau đớn gợn lên trong lòng anh ko giải thích được. Anh lắc đầu cố ko nghĩ tới cái gì khác nữa và cho xe lướt tới như 1 người mộng du.
Về nhà, anh bần thần đi lên phòng. Lần đầu tiên anh có cảm giác mình ko phải là mình, ko còn là mình nữa.
Đèn trong phòng đã tắt. Hoàn toàn yên lặng. HN thay đồ quăng bừa qua bàn rồi lặng lẽ xuống nhà mang chai rượu và chiếc ly lên phòng.
Trong bóng tối, anh ngồi uống lặng lẽ với cơn buồn day dứt.
Hôm sau anh dậy muộn. Khi anh đi làm thì TV đã ra khỏi nhà. Đến trưa thì cô ko về nên cả 2 ko gặp. TV nhắn về là đi ăn trưa với khách hàng. Nếu Thục Linh ko nói lại thì anh cũng ko biết cô đi đâu.
Buổi tối khi có mặt 2 người trong phòng, anh đến đứng phía ngoài bức màn nói vọng vào:
- Tôi có thể vào phòng cô ko?
TV kéo màn qua, như tiếp khách. Cô đang ngồi quỳ trên mặt nệm, tay cầm chiếc lược trong dáng điệu bình thản. Thậm chí cười mỉm như tiếp người bạn lần đầu tiên đến nhà. Cô chỉ nhìn anh chứ ko tìm cách hỏi chuyện.
HN ngồi dựa lưng vào tường, đối diện với TV. Anh im lặng quan sát thế giới bé nhỏ của cô. Đây là lần đâud tiên anh thâm nhập vào thế giới này và rất ngạc nhiên khi TV trang bị góc phòng mình cũng đầy đủ như 1 phòng riêng thật sự.
Anh quay lại nhìn cô:
- Tôi ko biết là cô thích nghe nhạc và xem tivi.
- Đó là nhu cầu bình thường của mọi người.
- Trong phòng có sẵn, tại sao cô phải mang thêm về cho chật?
TV chỉ lắc đầu chứ ko trả lời. Những ngón tay thon thả của cô vẫn thờ ơ lướt trên chiếc lược. HN ko thể rời mắt khỏi cử chỉ ấy, như 1 phát hiện mới lạ. Mãi 1 lúc sau anh mới nhìn được chỗ khác và trở lại vấn đề:
- Dù sao cô cũng ko nên cách biệt quá như vậy.
TV vẫn ko trả lời. Trên môi cô vẫn là nụ cười nhã nhặn như khi người ta tiếp khách chưa thân. Cô đang tự hỏi anh ta vào đây để làm gì sau khi đã cho cô leo cây 1 cách bẽ bàng. Anh ta có thể nói chuyện thản nhiên như thế thì... đúng là cô chẳng có gì để nói nữa.
Nhìn thái độ của cô, HN ko đoán được cô đã quên chuyện hôm qua hay đó là phản ứng của sự tự ái. Anh mong điều thứ 2 xảy ra hơn và sẵn sàng xin lỗi
). Nhưng nhìn mãi ko thấy TV có thái độ gì, anh buộc lòng lên tiếng.
- Xin lỗi cô về chuyện tối qua. Lúc đó tôi có cái hẹn bất ngờ nene ko gọi điện cho cô đươc.
- Ko sao, tôi ko để ý đâu.
- Hôm qua cô có đến đó ko?
TV mím môi, tự ái dâng lên làm cô muốn khóc. Tối qua cô đã gọi điện cho HN ở nhà hàng. Nghe tiếng tắt máy, cô đã ngỡ ngàng ko ít. Cô đã ngồi 1 mình trong phòng chờ anh ta đến khuya. Đã nghĩ ra đủ chuyện để lý giải hành động đó. Nhưng ko có kết luận gì ngoài sự ý thức rằng mình đang lố bịch bởi vì anh ta ko hề quan tâm đến việc chúc mừng sinh nhật cô.
Đêm qua khi nghe anh ta về, cô vẫn nằm im. Và tự nhủ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô tin vào những cử chỉ quan tâm của anh ta.
TV ngồi yên, đầu óc lướt qua vô vàn ý nghĩ. Nhưng trên hết là cảm giác xấu hổ tự ái. Cô ko để ý cái nhìn quan sát chăm bẳm của HN. Cho đến lúc anh phải lên tiếng nhắc lại:
- Cô nghĩ gì vậy TV?
TV ngước lên:
- Tôi đang nhớ chút chuyện riêng. Sao ạ?
- Tôi muốn biết hôm qua cô có đến đó ko?
Sợ anh ta đến hỏi nhân viên nhà hàng, cô đành nói thật:
- Tôi có đến và có gọi điện cho anh. Nhưng tôi nghĩ anh bận gì lắm nên ko nói chuyện được. Thế là tôi về.
HN hơi sựng người. Anh nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Lúc đó anh tắt phăng máy ko chút bận tâm. Và trong cơn mê đắm anh đã ko 1 thoáng nhớ đến cái hẹn với cô.
- Tôi bất lịch sự thật, lần đầu tiên hẹn đi chơi vậy mà lại cư xử như vậy. Xin lỗi cô!
TV chỉ lắc đầu và cười. Cô đang âm thầm trấn áp cảm giác bẽ bàng của mình và thầm mong anh ta đi ra ngoài cho rồi. Nhưng anh ta vẫn cứ ngồi đó, gần quá gần. Và chính vì ko quan quá nhỏ nên sự gần gũi đó có vẻ thân mật. HN ko hiểu anh ta đang làm cho cô muốn chạy trốn để khỏi phải thấy anh ta.
Giọng HN chợt vang lên, kéo cô về thực tại:
- Cô hay nhờ vả Hữu Tri lắm à?
- Sao kia?
Bị hỏi đột ngột, TV ngẩng nhanh lên nhìn anh ta, ngơ ngác. Cử chỉ của cô làm HN thoàng cười châm biếm:
- Sao vậy? Sao cô có vẻ giật mình vậy?
- Tôi hơi bất ngờ vì anh chuyển đề tài nhanh như vậy?
- Vậy cô có thể trả lời ko? Và tôi thích nghe nói thật.
- Anh ko đồng ý vì anh Tri giúp tôi đi làm phải ko?
- Tôi hơi lạ là tại sao cô ko nói thẳng với tôi.
TV suy nghĩ 1 chút rồi nói nhỏ:
- Ko ngờ anh tự ái vì chuyện đó. Tại sao đến giờ anh mới nói ra?
- Tôi có lý do riêng. Cô trả lời đi.
TV nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng thẳng thắn:
- Nếu đặt vào vị trí của tôi, anh sẽ hiểu tại sao tôi ko nhờ anh.
- Tôi ko hiểu. Nhưng khi dựa vào Hữu Tri, cô ko thấy vậy là kỳ sao? Anh ấy là trợ lý của tôi kia mà.
- Lẽ ra là thế, lẽ ra anh ấy phải đứng về phía anh để đối lập với tôi. Nhưng anh ấy hiểu tôi ko có ý phá hoại công ty, 1 điều mà anh ko hiểu. Điều đó làm tôi tin cậy ảnh. Còn ảnh thì rất tốt đối với tôi.
Cô im lặng 1 chút rồi nói rành rọt:
- Đó là lý do tại sao tôi hay nhờ vả ảnh.
HN tiếp tục điều tra:
- Ngoài chuyện này ra, còn chuyện gì nữa ko?
TV ko hề giấu giếm:
- Lúc trước khi đi làm ở công ty, anh ấy cũng hay giúp đỡ tôi những chuyện lặt vặt. Và những thứ này là của ảnh tặng đấy.
Vừa nói cô vừa khoát tay chỉ về phái dàn máy, vẻ mặt thành thật:
- Tôi nhờ cậy anh ấy nhiều quá, nhất định tôi sẽ tìm cách trả ơn anh ấy. Nếu xem tôi là người nhà thì anh hãy làm điều đó giùm.
HN nhìn theo hướng tay cô. Trong anh chợt bùng lên 1 tình cảm mâu thuẫn gay gắt. Anh ko giải thích hết được, nhưng nó làm anh muốn nổi điên
TV ko hiểu ý nghĩ của HN, cô vẫn thành thật 1 cách thơ ngây:
- Điều làm tôi quý mến anh ấy là ảnh ko tách rời tôi ra khỏi gia đình anh và xem tôi như 1 thành viên bình đẳng. Nếu ở vị trí của tôi, anh sẽ hiểu điều đó an ủi tôi thế nào.
HN đứng phắt dậy. Anh muốn dang tay tát cho cô 1 cái
Nhưng có 1 cái gì đó thuộc về lý trí ngăn cản lại (thế là biết khôn đấy). Anh gạt tấm màn đi ra ngoài, trước cái nhìn ngơ ngác của TV.
Bình luận truyện