Nhu Phong
Chương 3
Phía bắc sát bên nhà riêng của Phùng công công là một ngôi phù đồ hoang phế. Sau những trận càn quét gắt gao, nơi đây chỉ còn lại Phật tháp đổ sập, Phật đường tan hoang, và ngay giữa là pho tượng Phật đất nung ngã lăn dưới đất. Thân tượng có vài chỗ vỡ nát lộ ra khoang rỗng bên trong, trên bề mặt chằng chịt các vết cào, rạch. Nghe nói tượng Phật đấy khi đúc vốn là bọc vàng, nhưng về sau thành Kiến Khang đổi chủ mấy lần, lớp vàng trên tượng cũng sớm bị bóc sạch. Dân gian chiến tranh, càng chiến càng nghèo. Đến khi Ngô vương Tiêu Tử An chiếm được Kiến Khang thì ở ngôi phù đồ này, ngay cả một mẩu sắt bọc cửa cuối cùng cũng bị nạy mất.
Giữa khuôn viên ngôi phù đồ trồng đầy long não, khắp mặt đất ngổn ngang gạch đá đã mọc cỏ hoang um tùm. Bão Kê nương nương chọn khoảnh đất trống ngay trước Phật đường để thiêu xác. Nàng gom mấy thứ đồ gỗ bỏ đi vào cùng đống cành lá khô, đặt thi thể lên, rồi phủ thêm một tầng cành khô dễ bắt lửa.
Bấy giờ, phía chân trời thẫm xanh vẫn chưa hiện ánh dương, trong ngôi phù đồ bỗng cháy sáng rực, khiến sắc mặt của người sát bên đống lửa cũng trở nên đỏ bừng. Khuôn mặt chàng trai ấy thanh tao như nắng sớm, tuyệt mỹ tựa sương mai. Cơ hồ hết thảy đói khát lúc lưu vong, rữa nát khi bệnh tật đều chưa từng tổn hại được tướng mạo chàng.
Chàng thẫn thờ bên đống lửa, trên mặt không buồn không vui, tứ chi thả lỏng. Vết thương ban nãy do chà xát mặt đường đã ngừng chảy máu, kỳ tích thay, các chỗ rỉ mủ hư thối trước đó cũng đều đóng vảy.
Chàng hơi ngẩng đầu, đón lấy gió nhẹ, sương êm, thật như vừa thoát khỏi địa ngục, rốt cuộc đã được hít thở một hơi khí trời thanh tân.
Bão Kê nương nương đứng cạnh chàng, nhìn thi hài trong đống lửa.
Chẳng mấy chốc, tầng mỡ trên thân người chết bắt đầu cháy vang xèo xèo. Ngọn lửa liếm thủng lớp da bụng mỏng, đốt tới nội tạng, làm bốc lên thứ mùi mỡ khét hôi tanh. Khi tấm vải quấn thân sắp cháy sạch thì để lộ một đôi chân nhỏ quắt như của trẻ con. Nhìn kỹ, hóa ra kẻ này bị bại liệt bẩm sinh.
"Đấy là anh ruột ngươi à?" Bão Kê nương nương hỏi.
Chàng trai nhẹ gật đầu: "Cám ơn phu nhân giúp tôi hỏa táng anh ấy." Chàng nói, ngước đôi mắt sáng trong, dẫu trắng đen rõ ràng như quân cờ, thì vẫn là tàn lặng, không thấu được mảy may mừng, giận, buồn, vui.
Mùi cháy khét nồng nặc hôi thối trong không khí càng lúc càng gay mũi, hơn nữa còn có chiều hướng bay lan đến nhà họ Phùng ở mé nam. Bão Kê nương nương chau mày, rút thanh rựa sắc bên hông, đi qua chém vài cành long não rậm lá. Nàng thảy cả bó cành lá xanh mướt vào lửa, định đốt long não tỏa hương để át mùi xác thối.
"Phu nhân." Chàng trai bên đống lửa vẫn gục đầu, ngữ điệu mỏi mệt, "Nửa canh giờ nữa sẽ nổi gió đông nam, ngài không cần tốn sức thế."
Bão Kê nương nương nhìn chàng đăm đăm, chậm rãi tra thanh rựa vào vỏ đeo bên hông.
Nàng đi lại, ngồi xuống bên chàng trai, gỡ đôi giày lấm bùn quăng vào lửa, lại tháo đóa dành dành đã bắt đầu héo úa trên búi tóc, cũng quăng cả vào lửa. Vì chọn chỗ khá gần nguồn nhiệt nên đôi sợi bên tóc mai nàng bắt đầu nhỏ mồ hôi, lưng bàn chân trần cũng bắt đầu thấm ướt. Nàng bèn di một tảng đá xanh khô ráo lót dưới chân.
Các vết thối rữa phủ khắp tay chân chàng trai dường như đã thu nhỏ lại. Chàng nhắm mắt, nhịp thở trở nên nhẹ nhàng, đều đặn.
"Tên là gì?" Bão Kê nương nương hỏi.
Chàng trai lặng thinh, giây lâu sau mới đáp: "Kính xin phu nhân ban tên."
"Ban tên? Vậy gọi chó mèo gì cũng được à?"
Dáng hình chàng trai điêu linh mà thanh sạch, dẫu có phải bò lê cả quãng bùn lầy từ chợ quỷ đến đây, thì ngoại trừ y phục dưới khuỷu tay và đầu gối bị dây bẩn, các nơi khác vẫn sạch sẽ, phẳng phiu. Chàng buông thõng tay thưa: "Phu nhân đã thu nhận tôi thì mọi sự đều xin phu nhân quyết định."
"Mọi sự đều do ta quyết định..." Bão Kê nương nương lặp lại lời chàng, trào phúng cười, "Vậy cứ lấy tên Lý Nhu Phong đi."
Chàng trai đang uể oải bỗng chốc như bị sét đánh, cả kinh bật dậy, chống khuỷu tay đẩy người lùi về sau mấy bước, hoảng sợ hỏi: "Ngươi là ai?"
Bão Kê nương nương tựa chân trần lên đá xanh, cầm một thanh gỗ dài gảy ra phần nội tạng của thi thể đã cháy quá nửa, rồi cời củi để lửa vượng hơn. Nàng tiếc nuối lẩm bẩm: "Quên bỏ khoai lang vào, không là có món ngon ăn rồi."
Chàng trai lại lớn tiếng quát: "Ngươi là ai!"
"Là kẻ không quan trọng. Ta biết ngươi, ngươi chẳng biết ta." Bão Kê nương nương lùa đống lửa, "Nếu đến ngày nào đó ngươi nhớ lại được thì cứ nhớ; còn không nhớ nổi, cũng chẳng thành vấn đề."
Chàng trai nghiêng đầu, cố sức lục lọi ký ức về người này, song bất kể có làm thế nào vẫn không nhớ nổi. Chàng lại hỏi: "Thu nhận tôi với mục đích gì?"
"Với mục đích gì, ngươi cứ chờ sẽ biết." Bão Kê nương nương hờ hững đáp, phát ra thứ thanh âm ngang ngang, nghe thật phiền tai, "Khỏi cần sợ. Trừng vương đã bỏ mạng rồi, ngươi cũng chẳng đáng một đồng. Ta sẽ không bắt ngươi giao cho Ngô vương tranh công lĩnh thưởng, bởi vì Ngô vương vốn dĩ đâu biết ngươi là ai."
Khi nàng nhắc tới hai chữ "Trừng vương", chàng trai cúi gằm đầu, cơ thể khẽ run.
Giọng Bão Kê nương nương bình thản mà khô khốc, khô như thứ củi đã hong gió lâu ngày. Chàng nghe ra, đấy là một loại chết lặng chìm sâu giữa loạn thế.
"Tiêu Yên chết rồi." Nàng cường điệu lặp lại, "Giờ đây ngươi cũng giống ta, đều là sâu kiến tham sống sợ chết."
Bóng lưng điêu linh mà thanh sạch, ngầm ẩn cao ngạo của chàng trai dần dần rũ xuống. Ánh lửa ám xanh chấp chới, một mẩu xương cốt cuối cùng cũng hóa ra tro. Thế lửa suy tàn. Bão Kê nương nương hỏi: "Ngươi muốn gom tro cốt không?"
Lý Nhu Phong lắc đầu.
Bão Kê nương nương nói: "Người này cốt tướng hiển hiện là tham lam vô độ, ác nghiệt, tráo trở, đúng phường tiểu nhân." Nàng liếc qua Lý Nhu Phong, khẽ nhếch miệng, "Xem ra khi còn sống đã đối xử rất tệ với ngươi. Ngươi cõng gã ra khỏi chợ quỷ hỏa táng thì cũng coi là báo ơn cứu mạng rồi."
Lý Nhu Phong chẳng đáp lời.
Chợt từ nhà họ Phùng ở mé nam vọng tới vài tiếng gà trống gáy vang. Bão Kê nương nương rủ rỉ: "Đại Lang quân lại gọi rồi, ngươi chỉ có ít thời gian thôi."
Nàng mau chóng đứng dậy, rút đôi giày vải đế mềm mới tinh dắt sau hông ra xỏ vào chân. Tiếp đó huýt vang một tiếng, con ngựa ô to khỏe đang gặm cỏ khô bên góc sân liền phóng nhanh tới.
Không để ý vết bẩn trên thân Lý Nhu Phong, nàng bắt lấy bàn tay xương xẩu rợn người của chàng lôi vụt lên. Lý Nhu Phong chừng như phải bỏng, nhưng không rút tay về, run lẩy bẩy đứng thẳng dậy trên đôi chân thối rữa. Bão Kê nương nương phớt lờ cơn đau của chàng, đẩy chàng lên lưng ngựa, mình cũng ngồi cùng.
Lý Nhu Phong cảm giác được vó ngựa xóc nảy, lệch hẳn khỏi con đường ban nãy chàng đến đây, bất chợt hoảng hốt: "Giờ phải đi đâu?"
Bão Kê nương nương không đáp, kéo hai tay xương trắng của chàng quàng chặt eo mình, thúc ngựa lao nhanh.
Gió đêm se sắt, ngựa ô phi nước đại giữa con phố vắng tanh. Móng ngựa đạp tung tóe bùn đen trên mặt đường, trong không khí phảng phất mùi máu tanh hòa lẫn cùng hương hoa. Vài tháng trước, Ngô vương Tiêu Tử An dụng kế đánh bại Trừng vương, huyết tẩy Kiến Khang, để lại hàng đống thi thể xếp chồng như núi trong thành. Bởi thế, ngay cả bùn đất dưới chân cũng bị thấm máu đen, mãi đến nay vẫn chưa tan bớt. Thốc ngang đường là âm phong gào rít, tiếng thê lương the thé sướt qua tai, đâu đấy như lệ quỷ thổn thức.
Dây cương trong tay Bão Kê nương nương ghìm chặt, ngựa ô dừng lại trước một dịch trạm. Nàng vuốt bờm ngựa, nói với Lý Nhu Phong sau lưng: "Nơi này là quan dịch ở Kiến Khang. Đại tướng Dương Đăng, thủ hạ của Ngô vương vừa vào thành hôm qua, tạm thời nghỉ lại đây. Ta tính ra được tử kỳ của hắn sắp tới, ngươi giúp ta xem thử hắn chết vào ngày nào."
Lý Nhu Phong nghe vậy, kinh ngạc giật lui: "Sao tôi biết chuyện đó được!"
Bão Kê nương nương bình thản khẳng định: "Ngươi có thể nhìn thấy."
Lý Nhu Phong chống chế: "Tôi mù mà!"
"Chớ có gạt ta!" Bão Kê nương nương lạnh lùng quát. Nàng chợt trở tay hất lên, hai chân hư thối của Lý Nhu Phong không xỏ được vào bàn đạp, chớp mắt đã ngã nhào khỏi ngựa. Chàng thốt lên đau đớn, khóe miệng rỉ máu sẫm đỏ.
Bão Kê nương nương tung người xuống ngựa, dùng lưng bàn chân lật Lý Nhu Phong qua. Một chiếc giày vải sạch sẽ giẫm trên lồng ngực chàng, chẳng hề nương tình nghiền mạnh xuống, mắng: "Đúng là hạng không thức thời!"
Lý Nhu Phong ho khan giãy giụa. Bão Kê nương nương ngồi xổm xuống trước mặt chàng, dường như hoàn toàn chẳng ngại bệnh bẩn trên người chàng, cứ thế vươn tay nắm lấy hai cổ tay đã hoại tử tận xương.
Tức khắc đã thấy, trên cổ tay Lý Nhu Phong, máu thịt tươi nguyên đột nhiên mọc lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, bọc kín dần từng phần xương trắng!
"Ngươi hỏi ta tại sao muốn thu nhận ngươi, thế sao không đổi "thu nhận" thành một chữ "cứu"?"
Nàng vươn tay lau khóe miệng chàng, máu tươi dừng chảy, vết thương khép chặt, bờ môi sáng nhuận lại hoàn mỹ như thuở đầu.
"Lũ người cõi âm các ngươi chỉ biết cắm đầu lao vào ta như thiêu thân, thật kinh tởm." Bão Kê nương nương cay nghiệt nói, "Ngươi đúng là mới làm người cõi âm chưa bao lâu nên vẫn chẳng hiểu được, kẻ mà người cõi âm không nên lừa gạt nhất, chính là dương bạt.
Giữa khuôn viên ngôi phù đồ trồng đầy long não, khắp mặt đất ngổn ngang gạch đá đã mọc cỏ hoang um tùm. Bão Kê nương nương chọn khoảnh đất trống ngay trước Phật đường để thiêu xác. Nàng gom mấy thứ đồ gỗ bỏ đi vào cùng đống cành lá khô, đặt thi thể lên, rồi phủ thêm một tầng cành khô dễ bắt lửa.
Bấy giờ, phía chân trời thẫm xanh vẫn chưa hiện ánh dương, trong ngôi phù đồ bỗng cháy sáng rực, khiến sắc mặt của người sát bên đống lửa cũng trở nên đỏ bừng. Khuôn mặt chàng trai ấy thanh tao như nắng sớm, tuyệt mỹ tựa sương mai. Cơ hồ hết thảy đói khát lúc lưu vong, rữa nát khi bệnh tật đều chưa từng tổn hại được tướng mạo chàng.
Chàng thẫn thờ bên đống lửa, trên mặt không buồn không vui, tứ chi thả lỏng. Vết thương ban nãy do chà xát mặt đường đã ngừng chảy máu, kỳ tích thay, các chỗ rỉ mủ hư thối trước đó cũng đều đóng vảy.
Chàng hơi ngẩng đầu, đón lấy gió nhẹ, sương êm, thật như vừa thoát khỏi địa ngục, rốt cuộc đã được hít thở một hơi khí trời thanh tân.
Bão Kê nương nương đứng cạnh chàng, nhìn thi hài trong đống lửa.
Chẳng mấy chốc, tầng mỡ trên thân người chết bắt đầu cháy vang xèo xèo. Ngọn lửa liếm thủng lớp da bụng mỏng, đốt tới nội tạng, làm bốc lên thứ mùi mỡ khét hôi tanh. Khi tấm vải quấn thân sắp cháy sạch thì để lộ một đôi chân nhỏ quắt như của trẻ con. Nhìn kỹ, hóa ra kẻ này bị bại liệt bẩm sinh.
"Đấy là anh ruột ngươi à?" Bão Kê nương nương hỏi.
Chàng trai nhẹ gật đầu: "Cám ơn phu nhân giúp tôi hỏa táng anh ấy." Chàng nói, ngước đôi mắt sáng trong, dẫu trắng đen rõ ràng như quân cờ, thì vẫn là tàn lặng, không thấu được mảy may mừng, giận, buồn, vui.
Mùi cháy khét nồng nặc hôi thối trong không khí càng lúc càng gay mũi, hơn nữa còn có chiều hướng bay lan đến nhà họ Phùng ở mé nam. Bão Kê nương nương chau mày, rút thanh rựa sắc bên hông, đi qua chém vài cành long não rậm lá. Nàng thảy cả bó cành lá xanh mướt vào lửa, định đốt long não tỏa hương để át mùi xác thối.
"Phu nhân." Chàng trai bên đống lửa vẫn gục đầu, ngữ điệu mỏi mệt, "Nửa canh giờ nữa sẽ nổi gió đông nam, ngài không cần tốn sức thế."
Bão Kê nương nương nhìn chàng đăm đăm, chậm rãi tra thanh rựa vào vỏ đeo bên hông.
Nàng đi lại, ngồi xuống bên chàng trai, gỡ đôi giày lấm bùn quăng vào lửa, lại tháo đóa dành dành đã bắt đầu héo úa trên búi tóc, cũng quăng cả vào lửa. Vì chọn chỗ khá gần nguồn nhiệt nên đôi sợi bên tóc mai nàng bắt đầu nhỏ mồ hôi, lưng bàn chân trần cũng bắt đầu thấm ướt. Nàng bèn di một tảng đá xanh khô ráo lót dưới chân.
Các vết thối rữa phủ khắp tay chân chàng trai dường như đã thu nhỏ lại. Chàng nhắm mắt, nhịp thở trở nên nhẹ nhàng, đều đặn.
"Tên là gì?" Bão Kê nương nương hỏi.
Chàng trai lặng thinh, giây lâu sau mới đáp: "Kính xin phu nhân ban tên."
"Ban tên? Vậy gọi chó mèo gì cũng được à?"
Dáng hình chàng trai điêu linh mà thanh sạch, dẫu có phải bò lê cả quãng bùn lầy từ chợ quỷ đến đây, thì ngoại trừ y phục dưới khuỷu tay và đầu gối bị dây bẩn, các nơi khác vẫn sạch sẽ, phẳng phiu. Chàng buông thõng tay thưa: "Phu nhân đã thu nhận tôi thì mọi sự đều xin phu nhân quyết định."
"Mọi sự đều do ta quyết định..." Bão Kê nương nương lặp lại lời chàng, trào phúng cười, "Vậy cứ lấy tên Lý Nhu Phong đi."
Chàng trai đang uể oải bỗng chốc như bị sét đánh, cả kinh bật dậy, chống khuỷu tay đẩy người lùi về sau mấy bước, hoảng sợ hỏi: "Ngươi là ai?"
Bão Kê nương nương tựa chân trần lên đá xanh, cầm một thanh gỗ dài gảy ra phần nội tạng của thi thể đã cháy quá nửa, rồi cời củi để lửa vượng hơn. Nàng tiếc nuối lẩm bẩm: "Quên bỏ khoai lang vào, không là có món ngon ăn rồi."
Chàng trai lại lớn tiếng quát: "Ngươi là ai!"
"Là kẻ không quan trọng. Ta biết ngươi, ngươi chẳng biết ta." Bão Kê nương nương lùa đống lửa, "Nếu đến ngày nào đó ngươi nhớ lại được thì cứ nhớ; còn không nhớ nổi, cũng chẳng thành vấn đề."
Chàng trai nghiêng đầu, cố sức lục lọi ký ức về người này, song bất kể có làm thế nào vẫn không nhớ nổi. Chàng lại hỏi: "Thu nhận tôi với mục đích gì?"
"Với mục đích gì, ngươi cứ chờ sẽ biết." Bão Kê nương nương hờ hững đáp, phát ra thứ thanh âm ngang ngang, nghe thật phiền tai, "Khỏi cần sợ. Trừng vương đã bỏ mạng rồi, ngươi cũng chẳng đáng một đồng. Ta sẽ không bắt ngươi giao cho Ngô vương tranh công lĩnh thưởng, bởi vì Ngô vương vốn dĩ đâu biết ngươi là ai."
Khi nàng nhắc tới hai chữ "Trừng vương", chàng trai cúi gằm đầu, cơ thể khẽ run.
Giọng Bão Kê nương nương bình thản mà khô khốc, khô như thứ củi đã hong gió lâu ngày. Chàng nghe ra, đấy là một loại chết lặng chìm sâu giữa loạn thế.
"Tiêu Yên chết rồi." Nàng cường điệu lặp lại, "Giờ đây ngươi cũng giống ta, đều là sâu kiến tham sống sợ chết."
Bóng lưng điêu linh mà thanh sạch, ngầm ẩn cao ngạo của chàng trai dần dần rũ xuống. Ánh lửa ám xanh chấp chới, một mẩu xương cốt cuối cùng cũng hóa ra tro. Thế lửa suy tàn. Bão Kê nương nương hỏi: "Ngươi muốn gom tro cốt không?"
Lý Nhu Phong lắc đầu.
Bão Kê nương nương nói: "Người này cốt tướng hiển hiện là tham lam vô độ, ác nghiệt, tráo trở, đúng phường tiểu nhân." Nàng liếc qua Lý Nhu Phong, khẽ nhếch miệng, "Xem ra khi còn sống đã đối xử rất tệ với ngươi. Ngươi cõng gã ra khỏi chợ quỷ hỏa táng thì cũng coi là báo ơn cứu mạng rồi."
Lý Nhu Phong chẳng đáp lời.
Chợt từ nhà họ Phùng ở mé nam vọng tới vài tiếng gà trống gáy vang. Bão Kê nương nương rủ rỉ: "Đại Lang quân lại gọi rồi, ngươi chỉ có ít thời gian thôi."
Nàng mau chóng đứng dậy, rút đôi giày vải đế mềm mới tinh dắt sau hông ra xỏ vào chân. Tiếp đó huýt vang một tiếng, con ngựa ô to khỏe đang gặm cỏ khô bên góc sân liền phóng nhanh tới.
Không để ý vết bẩn trên thân Lý Nhu Phong, nàng bắt lấy bàn tay xương xẩu rợn người của chàng lôi vụt lên. Lý Nhu Phong chừng như phải bỏng, nhưng không rút tay về, run lẩy bẩy đứng thẳng dậy trên đôi chân thối rữa. Bão Kê nương nương phớt lờ cơn đau của chàng, đẩy chàng lên lưng ngựa, mình cũng ngồi cùng.
Lý Nhu Phong cảm giác được vó ngựa xóc nảy, lệch hẳn khỏi con đường ban nãy chàng đến đây, bất chợt hoảng hốt: "Giờ phải đi đâu?"
Bão Kê nương nương không đáp, kéo hai tay xương trắng của chàng quàng chặt eo mình, thúc ngựa lao nhanh.
Gió đêm se sắt, ngựa ô phi nước đại giữa con phố vắng tanh. Móng ngựa đạp tung tóe bùn đen trên mặt đường, trong không khí phảng phất mùi máu tanh hòa lẫn cùng hương hoa. Vài tháng trước, Ngô vương Tiêu Tử An dụng kế đánh bại Trừng vương, huyết tẩy Kiến Khang, để lại hàng đống thi thể xếp chồng như núi trong thành. Bởi thế, ngay cả bùn đất dưới chân cũng bị thấm máu đen, mãi đến nay vẫn chưa tan bớt. Thốc ngang đường là âm phong gào rít, tiếng thê lương the thé sướt qua tai, đâu đấy như lệ quỷ thổn thức.
Dây cương trong tay Bão Kê nương nương ghìm chặt, ngựa ô dừng lại trước một dịch trạm. Nàng vuốt bờm ngựa, nói với Lý Nhu Phong sau lưng: "Nơi này là quan dịch ở Kiến Khang. Đại tướng Dương Đăng, thủ hạ của Ngô vương vừa vào thành hôm qua, tạm thời nghỉ lại đây. Ta tính ra được tử kỳ của hắn sắp tới, ngươi giúp ta xem thử hắn chết vào ngày nào."
Lý Nhu Phong nghe vậy, kinh ngạc giật lui: "Sao tôi biết chuyện đó được!"
Bão Kê nương nương bình thản khẳng định: "Ngươi có thể nhìn thấy."
Lý Nhu Phong chống chế: "Tôi mù mà!"
"Chớ có gạt ta!" Bão Kê nương nương lạnh lùng quát. Nàng chợt trở tay hất lên, hai chân hư thối của Lý Nhu Phong không xỏ được vào bàn đạp, chớp mắt đã ngã nhào khỏi ngựa. Chàng thốt lên đau đớn, khóe miệng rỉ máu sẫm đỏ.
Bão Kê nương nương tung người xuống ngựa, dùng lưng bàn chân lật Lý Nhu Phong qua. Một chiếc giày vải sạch sẽ giẫm trên lồng ngực chàng, chẳng hề nương tình nghiền mạnh xuống, mắng: "Đúng là hạng không thức thời!"
Lý Nhu Phong ho khan giãy giụa. Bão Kê nương nương ngồi xổm xuống trước mặt chàng, dường như hoàn toàn chẳng ngại bệnh bẩn trên người chàng, cứ thế vươn tay nắm lấy hai cổ tay đã hoại tử tận xương.
Tức khắc đã thấy, trên cổ tay Lý Nhu Phong, máu thịt tươi nguyên đột nhiên mọc lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra, bọc kín dần từng phần xương trắng!
"Ngươi hỏi ta tại sao muốn thu nhận ngươi, thế sao không đổi "thu nhận" thành một chữ "cứu"?"
Nàng vươn tay lau khóe miệng chàng, máu tươi dừng chảy, vết thương khép chặt, bờ môi sáng nhuận lại hoàn mỹ như thuở đầu.
"Lũ người cõi âm các ngươi chỉ biết cắm đầu lao vào ta như thiêu thân, thật kinh tởm." Bão Kê nương nương cay nghiệt nói, "Ngươi đúng là mới làm người cõi âm chưa bao lâu nên vẫn chẳng hiểu được, kẻ mà người cõi âm không nên lừa gạt nhất, chính là dương bạt.
Bình luận truyện