Nhu Phong

Chương 34



Khi Bão Kê nương nương và A Xuân đối mặt nhau trong Phật đường đổ nát ở ngôi phù đồ, thì một người giống con mèo đã quên việc bắt chuột từ lâu, một người giống con chuột sắp sợ vỡ mật. Cả hai đều giật nảy mình.

Cô bé A Xuân này Bão Kê nương nương từng gặp rồi, chính là người cõi âm đêm nọ xuất hiện ở phường rượu Bạch Đọa xuân lao.

Bão Kê nương nương ngó quanh bốn phía, thấy ngoài A Xuân ra thì không còn ai khác. Nàng kéo nhóc Đinh Bảo bước nhanh ra khỏi Phật đường, thì thào hỏi cậu bé: “Mấy bữa nay cô ấy ở một mình thôi à?”

Nhóc Đinh Bảo xác nhận: “Vâng. Chị A Xuân nhát lắm ấy, rất sợ người xung quanh.”

Bão Kê nương nương gật đầu, bảo nhóc Đinh Bảo về nhà trước.

Nàng trở lại Phật đường, người cõi âm đang cấp tốc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.

Bão Kê nương nương trấn an: “Cô đừng sợ, tôi là dương bạt thế chứ không lợi dụng người cõi âm để trục lợi đâu. Nếu tôi có ý hại cô thì hôm nọ sao còn bỏ qua được?”

Động tác gom đồ của người cõi âm chậm dần lại. Bão Kê nương nương thấy tay cô ấy dính đầy đất sét và thuốc màu, trên da là bao nhiêu vết trầy chưa lành. Nàng hơi chau mày, nếu có dương bạt bên cạnh thì người cõi âm đâu thể bị thương da thịt được. Lần trước nàng gặp A Xuân ở phường rượu Bạch Đọa xuân lao, tay cô ấy vẫn trắng mịn nõn nà, sạch sẽ không tì vết.

Bão Kê nương nương đặt hộp đồ ăn lên bàn gỗ: “Nhóc Đinh Bảo là do tôi nhận nuôi. Cậu bé nhờ tôi đưa thức ăn tới cho cô đây. Có điều là...” Nàng tạm dừng, “Xem ra cô đâu cần dùng những thứ này.”

Xuân ngồi thẳng lên, hơi mất tự nhiên xoa xoa đôi tay lem luốc thuốc màu. Khuôn mặt cô ấy trắng trẻo, tròn trịa, không có vẻ thê lương, bi ai sầu khổ của thời loạn này, trái lại còn vương nét ngây thơ thoát khỏi thế tục.

Bão Kê nương nương nhìn vòng eo đầy đặn của cô bé, tấm áo bằng vải đay thô đã căng nứt, thấy rõ các đường sợi tưa ra.

Bão Kê nương nương mím môi cười: “Cô mất đã bao lâu rồi?” Trong loạn thế dân chúng lầm than, chẳng riêng gì Đông Thổ, bên Tây Vực cũng hỗn loạn tương tự, nào có được cô gái mũm mĩm thế? Phụ nữ Đại Ngụy bây giờ thì cô nào cô nấy đều là liễu bay theo gióthôi.

A Xuân ngẫm nghĩ: “Lâu lắm lắm, lắm lắm lắm rồi.” Cô bé không thạo tiếng Hán, giọng còn lí nhí, cứ như tiếng chuột con.

Bão Kê nương nương đến gần cô bé. Đôi mắt sâu hút của A Xuân cứ nhìn chằm chằm nàng, vẫn hết sức cảnh giác, nhưng chẳng né tránh nữa. Dương bạt nắm hai tay cô bé, những vết trầy xước kia tức khắc khép lại. A Xuân thoáng chần chừ, đoạn xoay lưng về phía nàng, vén mái tóc nâu dài xõa tung lên, để lộ một vết chém vừa sâu vừa dài ngay dưới cổ. Vết chém cắt vào tận nội tạng, cơ hồ sắp bổ đôi cô bé.

Bão Kê nương nương kinh ngạc: “Dương bạt của cô đâu?”

A Xuân rủ rỉ: “Tôi chưa bao giờ có dương bạt.”

Bão Kê nương nương càng kinh ngạc hơn: “Vậy mà chẳng bị rữa à?”

“Chăm đắp tượng Phật, thì sẽ hết rữa.”

“Vậy vết thương trên lưng cô này, nếu không gặp tôi thì có lành lại không?” Giọng truy vấn của Bão Kê nương nương đã hơi gấp gáp.

“Đợi tôi, đắp xong tượng Phật đấy, có lẽ sẽ lành.”

Bàn tay Bão Kê nương nương phủ trên lưng A Xuân run bần bật. Nàng kịp thời rút về, tránh để A Xuân phát hiện.

Sau đó làm sao rời khỏi ngôi phù đồ, nàng đã chẳng rõ nữa. Nàng chỉ nhớ hôm nay nắng trời quá mức chói chang, soi rọi cả thiên địa thành một vùng tuyết trắng sáng lóa.

Bảy năm trước, nàng thoát khỏi tay hai tên người cõi âm, đã tận mắt chứng kiến chúng vật vờ năm ngày năm đêm trong một ngôi miếu hoang, thế mà vẫn chưa triệt để hóa cốt.

Khi đó nàng đã biết những nơi có Phật khí sẽ làm chậm quá trình hoại tử của người cõi âm. Song nàng chưa từng nghĩ ra, khi Phật khí nồng đậm đến mức độ nhất định, thì cũng giúp người cõi âm mãi mãi không mục rữa.

Như vậy nàng còn có tác dụng gì với Lý Nhu Phong?

Người cõi âm chẳng cần dương bạt vẫn sống tốt. Mà dương bạt không có người cõi âm, thì còn là gì chứ?



Đến tận chạng vạng tối nàng mới về lại viện nhỏ trong phủ của Dương Đăng, bước đi như người mất hồn.

Cả phòng không có mùi gì khác thường, ngược lại còn thoang thoảng hương thơm thanh dịu. Lý Nhu Phong nhắm mắt ngồi trên sập trong sảnh. Cả người chàng khoác y phục dày dặn, tay chân đều bao kín mít vải trắng, trong phòng cũng được xông hương.

Bão Kê nương nương biết khi hầu gái đến đưa cơm, nếu chàng không làm vậy thì sợ rằng họ sẽ sinh nghi.

Chàng nghe được nàng trở về, từ từ mở mắt giữa gian phòng nhập nhoạng mờ tối. Mặt chàng tuy chưa bắt đầu mục rữa, nhưng cũng đang dần chuyển thành xám trắng chết chóc.

Đã qua trọn một ngày dài.

Bão Kê nương nương chẳng nói lời nào bước tới gần, tháo dây vải quấn quanh người chàng, cầm lấy đôi tay đang rữa đi kia.

Tất thảy đều hoàn thành trong thinh lặng. Nàng đốt hết y phục chàng không thể mặc lại nữa, đổ nước ấm vào thùng tắm để chàng tẩy rửa.

Dưới ánh trăng, nàng nín thở tập trung bấm đốt tay tính lại mệnh của Tiêu Yên, vẫn chẳng thấy thêm bất cứ biến hóa nào. Gieo đồng ngũ thù xem lại chỗ Tiêu Yên ở, trước sau vẫn không ra kết quả.

Thế này là khá bất thường. Cho dù là đúng hay sai, sáu đồng ngũ thù kia đã lên quẻ thì ít nhiều cũng phải có một dấu hiệu, nhưng bây giờ là thật sự trống rỗng.

Hôm rồi nàng chợt nghĩ ra, đấy có lẽ là vì Tiêu Yên hiện đang ở nơi nàng vốn dĩ chẳng thể tính được tới. Tương tự việc nàng không tính ra mệnh của người cõi âm, chắc chắn có vài địa điểm nàng chưa đủ sức xem thấu.

Bởi thế trong đêm sang chợ quỷ rèn rựa, nàng bảo Lý Nhu Phong chờ ở lò rèn, mình thì giấu chàng đi Thái Chi trai một chuyến. Chủ của Thái Chi trai không gì không biết. Nàng muốn đến đó hỏi thử, trong thành Kiến Khang này nơi nào có nước, đồng thời cũng tách biệt khỏi nhân gian.

Ông ta cho nàng một câu trả lời: Nhà lao cổng thành.

Nhà lao đá dưới cổng thành, lúc trước nàng từng bị giam ở đây, vào tận tầng mười hai dành cho tử tù. Nàng xuống tầng đó đã thấy âm u, ẩm thấp lắm rồi, nay mới biết bên dưới vẫn còn thuỷ lao.

Nàng dùng một quẻ bói để đổi lấy đáp án này, song khi định hỏi tiếp thì được bảo phải trả tiền thật. Lúc bấy giờ nàng lấy đâu ra tiền trả, đành phải tạm thời gác lại.

Cũng trong đêm ấy, nàng lòng tham không đáy, nàng tưởng điên cuồng đến chết mà sống lại, nàng như kẻ đuối nước đã vớ được chiếc cọc cứu mạng là Lý Nhu Phong, thì chỉ muốn giữ chặt chẳng buông ra nữa. Bốn chữ nhà lao cổng thành mắc lại trong cổ nàng. chỉ vừa trông thấy gương mặt tuấn tú mình đã vọng tưởng suốt mười năm qua, nàng liền bị ma quỷ ám ảnh, sai một li đi một dặm.

Đêm qua đã chết rất nhiều người. Dọc con đường nàng trở về nhà cũ, ven đường chất đầy thi thể mới ngã xuống. Nàng chỉ cần nghe tiếng gào khóc thê lương đã hãi hùng khiếp vía. Nàng nghĩ mình vì mối tình này, thật sự đã gây ra nghiệp chướng nặng nề. Nếu nàng nói bốn chữ kia cho Lý Nhu Phong sớm hơn, thì liệu có thể giảm bớt quỷ hồn than khóc đêm ngày hay không?

Một giọt nước mắt nàng tuôn rơi, chợt cảm giác có đôi tay ôm nàng từ phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện