Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 28



Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Lúc Lộ Phi trở lại biệt thự, Dung Tịch cùng Giải Ý đang tản bộ trong sân. Bữa tối ăn hơi no, Giải Ý sợ Dung Tịch say xong thì ngủ, thế không tốt cho dạ dày, liền lôi kéo y ra ngoài.

Người thiết kế khu biệt thự này xem ra cũng rất tốn tâm tư, nhất là lâm viên, sân mỗi biệt thự đều rất lớn, hơn nữa rất chú ý tính tư mật, bọn họ ở trong sân tản bộ, có thể loáng thoáng thấy ánh đèn bên ngoài, từ bên ngoài lại nhìn không thấy bọn họ.

Hai người thong dong đi dạo trong sân, thỉnh thoảng nương ánh sáng đèn nhìn những hoa hoa cỏ cỏ trong vườn, thảo luận một chút. Đi qua gian phòng, vừa đến hoa viên thì dừng lại. Giữa Dung Tịch cùng Giải Ý quả là rất hòa hợp, khiến Lộ Phi nghĩ không nên quấy rối.

Dung Tịch rất nhanh cảm giác được tồn tại của y, liền quay đầu lại nhìn, “Sững ra cái gì?”

“Không có việc gì, chỉ là nghĩ…..” Lộ Phi cười cười đi ra phía trước, suy nghĩ nửa ngày mới tìm được từ thích hợp, “Các ngươi như một chỉnh thể, người khác chen vào không lọt.”

“Muốn chen chân đương nhiên không được rồi.” Dung Tịch đáp rất nhẹ nhàng, sau đó nhớ tới người nhà của Lộ Phi, “Ngươi đưa chị cùng vợ ngươi qua đây đi, ở riêng mãi cũng không tốt. Sau này sợ ngươi không thể về nhà được, không bằng để

hai người đó qua đây ở chung, dễ chăm sóc hơn.”

Lộ Phi suy nghĩ một chút, “Được rồi, ngày mai ta gọi điện thoại về, bảo hai người qua đây.”

Dung Tịch gật đầu, hờ hững hỏi: “Hoàng Hiếu Toàn bị thương, Trần trạch rất loạn nhỉ?”

“Ta thấy không có loạn như ngày Trần gia lão đại, lão tam thụ thương.” Lộ Phi cười cười, “Mấy người làm đều rất lạnh lùng, các huynh đệ cũng rất lãnh đạm, lão đại cùng lão tam cũng đều rất lãnh tĩnh, chỉ có lão thái thái là huyên náo lợi hại, vừa nghe tin tức đầu tiên là khiếp sợ, sau đó mắng ầm ầm mấy người, đại khái là đối thủ của bọn họ, sau muốn Trần Tam lập tức phái người đi thăm dò là ai làm, cuối cùng mới nhớ tới gọi bác sĩ chạy qua. Ta nói chuyện điện thoại với ngươi xong liền cáo từ Trần lão đại, y biết ta ghét họ Hoàng kia, cũng không giữ ta lại, thế là ta trở về.”

“Ừ.” Dung Tịch kéo Giải Ý bước thong thả qua ngồi dưới mái hiên, làm một thủ thế gọi Lộ Phi cùng qua.

Ở đây bày một bộ bàn mây, Giải Ý cầm lấy ấm trà trên bàn, rót ra ba chén, đưa cho Dung Tịch, Lộ Phi cùng bản thân, cười nói: “Trước đây việc này chỉ mới xem trên TV, ta còn tưởng người ta dựng lên thôi, không nghĩ tới trong đời thực cũng có.”

Cảm giác say của Dung Tịch vẫn chưa tiêu mất, lúc này dựa vào lưng ghế, nheo mắt, miễn cưỡng cười cười, “Sự kiện thực bao giờ cũng khúc chiết, ly kỳ, đa dạng hơn tiểu thuyết, điện ảnh, TV nhiều.”

“Nói cũng đúng.” Lộ Phi hăng hái bừng bừng, “Không biết kẻ giết Hoàng Hiếu Toàn là ai. Ta xem tư liệu có thấy địa bàn Trần gia khống chế cũng không nhỏ, xấp xỉ gần như diện tích một tiểu quốc Đông Nam Á, nơi này là sào huyệt của họ, bọn họ có quyền khống chế tuyệt đối, mấy chục năm qua chưa từng có ai dám khiêu chiến bọn họ, thật không nghĩ tới, hiện tại lại liên tiếp xuất hiện trò ám toán, cái này trò hay để nhìn rồi.”

Dung Tịch ngưng thần nghĩ, “Nghề chính bọn họ đều ở trong tay Trần lão đại, cũng chính là những việc ta đang giữ, tất cả đều là cạnh tranh thương nghiệp, cái này không cần phải động đao động súng. Ngươi nói những thứ kia hẳn là vương quốc ngầm của Trần gia, lão tam là quốc vương, người này biểu hiện ra tao nhã, hòa ái dễ gần, kỳ thực không đơn giản. Mấy ngày hôm trước bị phục kích, ba anh em chúng ta đều bị đối phương vây đánh, ta không bị thương chỉ có thể nói do vận khí, cho nên có thể khẳng định mục tiêu đối phương tập kích chính là Trần thị, lúc này đây đấu súng với Hoàng Hiếu Toàn cũng chưa chắc nhắm vào Trần gia……. Ngươi nói, nhiều chuyện như vậy phát sinh, hơn nữa đều là đại sự, cảnh sát chẳng lẽ không biết tí gì sao?”

“Khẳng định biết hết.” Lộ Phi cười nói, “Đây là hắc ăn hắc, không ảnh hưởng đến người dân bình thường, phỏng chừng cảnh sát cũng tương đối cẩn thận. Trần gia ở chỗ này kinh doanh vài chục năm, muốn đem án này ém xuống cũng không phải khó.”

“Ừ.” Dung Tịch gật đầu, không nói nữa.

Giải Ý nhìn một chút đồng hồ, nói với Lộ Phi: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nhớ ngày mai gọi điện cho chị cùng vợ ngươi lại đây. Nếu như cần người dọn nhà, ngươi cứ an bài, đừng khách khí với chúng ta.”

“Được.” Cười cười gật đầu, lập tức đứng dậy rời đi.

An tĩnh mà ngồi một hồi, Dung Tịch đưa tay kéo Giải Ý qua ôm vào lòng mình, ôn nhu hôn hôn má hắn, cúi đầu nói: “Thật muốn yên tĩnh như thế mà sống cùng ngươi, nhưng bao giờ cũng có mưa bom bão đạn cả, thật khiến người ta tâm phiền não bận. Gần đây Trần gia xảy ra nhiều chuyện đến vậy, dù ở đây có thể dàn  xếp, cũng chưa chắc ở trên nhìn yên mắt, có lẽ sẽ cho người xuống càn quét. Trước đây chỉ một cơn lốc kiểm tra mà khiến cho ngươi với ta chịu biết bao nhiêu vị đắng, nếu sau còn một cơn lốc diệt trừ xã hội đen nữa thì, haizzz …”

Giải Ý cười khẽ, “Chuyện quá khứ đã qua, đừng nghĩ đến nữa, chuyện tương lai trái lại phải phòng, bất quá ngươi tiếp nhận sinh ý bạch đạo Trần gia, cho dù có diệt xã hội đen, thì ngươi cũng thuộc về thương trường đàng hoàng, đâu có đụng gì tới ngươi?”

“Đúng vậy.” Dung Tịch thở dài, “Tuy nói những việc ta làm đều là sinh ý bạch đạo nhưng vạn nhất vu cho ta một cái tội tẩy tiền, tẩy bạc gì gì đó, cũng đủ chết.”

Giải Ý cười ra tiếng, “Vậy để Tiểu Tư giúp trấn ngươi ở phương diện pháp luật đi.”

“Ai, chủ ý này không sai.” Dung Tịch nhất thời tinh thần tỉnh táo, “Trần gia lão đại cùng lão tam đều có luật sư của riêng mình, cái này ta không quản, công ty chúng ta có thể ký kết để Tiểu Tư làm cố vấn pháp luật, như vậy là có thể ngăn chặn tai hoạ ngầm.”

“Ừ.” Giải Ý ngẩng đầu nhìn y, nhịn không được cười nói, “Sinh chưa được trăm tuổi, đã mang ngàn năm ưu, tính cách ngươi là như thế, kỳ thực không có gì lo lắng cả, dù sao binh tới thì chặn, nước tới thì lấp đất, bằng phong cách kín đáo của ngươi khi làm việc, cho dù có người muốn vu oan, chỉ sợ cũng tìm không được kẽ hở.”

Dung Tịch thật cao hứng, ôm hắn đứng dậy, cười tủm tỉm: “Đã lâu không khiêu vũ với ngươi, nào, hôm nay chúng ta khiêu một hồi đi.”

“Tốt.” Giải Ý không có ý kiến, hài lòng cùng y đi vào trong phòng.

Ở trong phòng, Dung Tịch dạo qua một vòng mà không tìm được đĩa CD, không khỏi lắc đầu, “Trước đây không phải Trần Tam ở cùng với người yêu ở đây sao? Lẽ nào Bọn họ không nghe nhạc?”

Giải Ý đứng ở giữa phòng, nhìn y đi khắp nơi tìm đĩa, dáng cười trên mặt càng ngày càng sáng lạn. Dung Tịch tìm nửa ngày không có kết quả, đành bất đắc dĩ quay đầu, dự định bỏ ý này. Liếc mắt thấy khuôn mặt tươi cười của Giải Ý, y không khỏi ngẩn ra, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, chạy xuống lầu, lôi Giải Ý chạy ra cửa. Y mở cửa xe hơi, bật radio, rất nhanh tìm được đài phát chương trình ‘ca khúc được yêu thích’, một đoạn tình ca chậm rãi truyền khắp không trung.

Dung Tịch rất hài lòng mà cười, ôm lấy Giải Ý khiêu vũ trên bãi cỏ. Tựa như đêm cạnh biển nhiều năm trước đó, y khiêu điệu vũ đơn giản, động tác ưu nhã, thư hoãn mà hữu lực, Giải Ý nhẹ nương theo y tiến lên, lui xuống, xoay vòng, phối hợp đến thiên y vô phùng.

Bọn họ từng khúc từng khúc mà khiêu vũ, hồn nhiên quên cả thời gian. Rất nhiều biệt thự dần dần tắt đèn, chỉ có sân nhà họ đèn vẫn như sáng cũ, càng gia tăng thêm sự yên tĩnh của màn đêm.

Lúc này, một chiếc xe hơi tiến đến cửa chính, dừng tại biệt thự vẫn sáng đèn ấy.

Vương Hiểu Chu lái xe cùng Trần Tam ngồi bên cạnh đều nhìn đôi tình nhân khiêu vũ ôm nhau cách đó không xa, trên mặt dần dần hiện ra tiếu ý. Trong xe vốn tràn ngập khí tức căng thẳng, lúc này hoàn toàn tiêu tán, Trần Tam đưa tay xoa nhẹ gương mặt Vương Hiểu Chu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta không trách ngươi nữa, ngươi cũng đừng giận  nữa. Lương thần mỹ cảnh như vậy, chúng ta hẳn là như bọn họ, vui vẻ mà qua, đừng cãi nhau nữa.”

Vương Hiểu Chu mỉm cười nhìn hắn một cái, khoái trá gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện