Chương 2: 2: Phùng Lão Đại Đến Rồi
Sau ba năm không gặp, vị tiên sinh này đột nhiên xuất hiện trên giường của Hạ Tình, bàn tay mang theo khí lạnh của gió đêm nắm lấy đồi hoa mềm mại, da thịt đã ủ trong chăn của cô cực kì ấm áp.
Va chạm với lòng bàn tay lạnh ấy liền tạo ra một xúc tác đến mức gây ra một luồng điện, Hạ Tình chặn không được tay anh, cô hốt hoảng xoay người lại để có thể tránh đi cái sờ nắn kia.
Xoay người lại đối mặt với anh, tất nhiên với đôi mắt mù loà ấy, cô chỉ nhìn thấy màn hư vô, hai bàn tay lần mò chắn lại lòng ngực vạm vỡ.
Theo hơi thở của người kia phủ xuống, cô ngẩn mặt, đôi mắt ánh bạc trong màn đêm lấp lánh nhìn về hướng có hơi thở phả xuống.
"Tiên sinh..." Vội vàng quá, đây còn là lần đầu tiên cô mở lời với anh, Hạ Tình chẳng biết nên nói cái gì, cô cười vội che đi hồi hộp của bản thân "Đã...!Đã lâu không gặp."
Vị tiên sinh họ Phùng ấy nghe xong thì phát ra tiếng cười khà khà, bàn tay thuận theo Hạ Tình vòng lấy lưng kéo thân thể nhỏ của cô dính vào lòng, bàn tay to lớn ấy còn tà nịnh mò mẫn xuống quả mông tròn vỗ vỗ, anh đáp ứng lại.
"Ừm, ba năm không gặp" Tay anh vỗ vỗ mông tròn giống như đang tán thưởng "Chỗ này lớn hơn rồi."
Sau đó lại luồng tay vào bên trong lưng áo ngủ, chạm vào làn da, chạy lên mân mê tấm lưng trần ấm áp bắt ra phía trước đồi thịt mềm mại, anh thưởng thức da thịt ấm áp như thể ta chảy kia cực kì thích thú.
"Chỗ này cũng lớn hơn rồi."
Hạ Tình vừa tránh được bàn tay ma quái kia, thế nhưng giờ phút này vẫn bị anh sờ mó trên ngực, hết vỗ mông thì sờ ngực, cô thẹn đến mặt mũi đỏ bừng, hai bàn tay đẩy trên ngực anh liền buông ra nắm lấy cánh tay của anh, dùng lực đẩy ra cùng âm thanh phát thẹn.
"Tiên sinh...!Đừng nói như vậy" Người này thật không biết xấu hổ là gì, làm sao có thể nói mấy lời như thế, cô rất là quan ngại nha.
Mặt mũi Hạ Tình đều đã đỏ cả rồi, hai gò má cô như thể hoá thành hai trái cà chua, hai tay nhỏ túm cánh tay anh thế mà lại chẳng gỡ ra được.
Cô né đi cái chạm đến mức lưng khum lại lùi về sau, ấy thế mà một tay kia đang nhàn rỗi của anh liền choàng lấy eo Hạ Tình, ôm kéo cô sáp vào lòng.
"Em muốn tránh đi đâu? Ba năm không gặp, không nhớ anh sao?"
Nhìn thấy phản ứng bối rối né tránh của cô, vị trí tâm thất Phùng Thế Phong có chút không vui vẻ, bàn tay nắm lấy ngực mềm đưa ra hai ngón ngắt nhéo nụ hoa mềm kia.
"Ách..." Hạ Tình rùng người, cái ngắt nhéo khiến cô bị đau, nghe âm khí của anh không vui, cô vội vàng phản ứng "Không phải...!Không phải không nhớ anh..."
Tay nhỏ nắm lấy tay anh, cô chỉ vừa ngẩng mặt lên để trả lời, bỗng nhiên một luồng khí nóng áp sát ngay trước mặt, hơi thở nam ấm ấy trực tiếp phả vào mũi Hạ Tình.
Anh rất gần, Hạ Tình lại bị hoảng, lập tức xoay nghiêng mặt tránh đi.
"Tiên sinh này..." Sao lại đột ngột đến gần nữa rồi? Cô không kịp phản ứng a, câu chữ trong đầu bỗng chốc biến đi đâu mất làm cho cô chỉ có thể ậm ự ở trong miệng.
"Không phải không nhớ thế thì làm sao?" Nghe thật là khó khăn đi, nhìn cô né tránh nghiêng mặt đi, cánh môi nhỏ hồng xinh xắn đã trốn đi, Phùng Thế Phong hướng mặt hôn lên gò má, áp lên gò má dứt ra một hơi thở giống như một kẻ nghiện ngập, đi thẳng vào vấn đề "Có hay là không có nhớ anh?"
Nụ hôn ám trên gò má, Hạ Tình có bao nhiêu lông tơ đều dợn hết, tóc gáy cũng dợn lên, hồi trước anh có ôm, anh có hôn trên mái tóc đỉnh đầu, nhưng lúc đó cũng là lúc cô còn bé, chỉ mới mười ba hay mười bốn tuổi.
Cách ba năm không gặp, hiện tại cô đã mười bảy tuổi, với cái hôn đầu tiên trên gò má cũng đủ khiến cô rùng người, bởi cô rất lạ lẫm với động chạm của đàn ông.
"C...!Có..." Hạ Tình rỉ ra tiếng nhỏ xíu trả lời, đương nhiên cô không dám trả lời khác đi, thật tâm mà nói cô cũng rất nhớ anh, cô có mong chờ anh về, nhưng anh đột ngột quấn lấy cô như vậy, thật sự cô không kịp thích ứng, Hạ Tình rất không quen.
Câu trả lời vô cùng vừa ý, Phùng Thế Phong duật ra một hơi thật ấm mang theo ý cười, nhìn gương mặt xoay đi để tránh anh, Phùng Thế Phong thấp giọng yêu cầu.
"Tình, em xoay mặt lại đây."
Âm thanh anh sát bên gò má, vành tai nhỏ đã phát đỏ, Hạ Tình nhăn chặt đôi mi, mặt hướng nơi khác mím lại cánh môi.
Anh gần như vậy, nếu mà cô xoay lại, có khi là chạm vào mặt anh.
Hạ Tình không dám cử động, cô vẫn cứ xoay về phía bên kia.
Tay Phùng Thế Phong vẫn sờ nắm đồi thịt tròn mềm đến búng ra hạt sữa, anh có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập toàn trong lòng bàn tay, từng nhịp tim đập thình thịch truyền vào bàn tay anh nghe cũng thật bồi hồi, âm thanh anh càng thấp xuống, vừa là yêu cầu lại vừa giống như thỉnh cầu.
"Tình, nhìn anh."
Hạ Tình bậm lại cánh môi, cô bối rối cắn cắn cánh môi dưới, âm thanh ôn nhu ấy thật có sức ảnh hưởng dẫn dụ cô, có lẽ vì anh đã ở bên cô rất lâu, anh đã ngự trì bên cô từ ngày còn ẵm bồng, không khác gì một bật cha mẹ, Hạ Tình khó mà phản kháng lại.
Cô chậm chạp xoay mặt lại, vừa hồi hộp vừa phập phồng xoay mặt lại.
Đúng như cô nghĩ, cô chỉ vừa xoay lại thì môi cô đã va chạm phải thứ gì đó, Hạ Tình vội tránh đi.
"..."
"Ưm..."
Cô không tránh được nữa, ngay khi môi cô chạm phải thứ gì đó trên gương mặt anh, ngay khi cô muốn né mặt đi thì người đàn ông ấy đã buông tay trên ngực, lật người lại trấn áp lên người cô, môi áp chế hôn lên môi cô, ấn cô xuống giường hôn lấy hôn để.
Đối với một kẻ mù loà, cô chỉ biết những chuyện nam nữ qua truyền hình, nhất là trong một số những bộ phim có cảnh thân mật, cô cũng chỉ là nghe được âm thanh rồi tự mình hình dung ra.
Hoàn toàn không biết đến những hành động chân thật này, bị anh hôn lấy, cô cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ biết tròn xoe đôi mắt, hai tay túm chặt thành quả đấm tròn bấu bám vào áo sơ mi của anh.
Hôn trên phim ảnh, cô có nghe được những tiếng hôn chụt, rất giống như hiện trạng cô đang bị hôn.
Âm thanh hôn mút cánh môi ướt át, Hạ Tình như thể bị anh hút hết không khí, cô không biết làm gì cả, chỉ thuận theo anh.
Hôn, có lẽ là môi chạm môi, mút trên cánh môi, cơ mà...
Sao anh lại cại miệng cô ra? Còn đưa lưỡi vào?
Ấy...!Cái này kì lạ quá!
...
"Oài!" Hạ Tâm vệ sinh giữa đêm, vừa đi vừa vặn vẹo cơ thể uốn éo xương khớp, ngán ngẫm ngáp một hơi thật dài "Uống có tí cà phê mà ngủ chẳng được gì cả."
Ban nãy sau sinh nhật của chị, vì làm bài tập cho nên cô đã uống một ít cà phê để tỉnh táo, cà phê thật là có công dụng, cô không những tỉnh táo làm bài tập mà còn mất cả giấc ngủ.
Ngủ không được ngon một chút nào, cứ chập chờn rồi chập chờn.
Bước đi uể oải ra khỏi phòng ngủ, vẫn như một thói quen thường lệ, Hạ Tâm đi về phía phòng ngủ của chị, thói quen xấu của cô chính là mò vào giường chị lúc nửa đêm rồi ôm chị ngủ.
Bước đến cửa, tay chạm chốt nhẹ đẩy ra, bước chân đi vào.
Hạ Tâm đang uể oải, một âm thanh kì lạ làm cho bước chân Hạ Tâm vừa đi vào liền dừng lại.
"Ưm..."
Ơ? Giọng của chị?
Hạ Tâm ngớ ra, một loạt âm tiếng nước hôn mút của hai cánh môi chụt chụt cùng tiếng thở ưm a thật nhỏ, thật ma mị trong căn phòng vốn dĩ phải thật tĩnh lặng.
"Tiên sinh...!Anh cắn em...?"
Cô nghe thấy giọng của chị như đang rất ấm ức, giây tiếng theo, Hạ Tâm nghe thấy một tông giọng thật trầm, thật ấm khà khà cười cực tà, ngay sau đó tiếp tục là tiếng hôn lách tách nước.
Ối bố mẹ ơi!
Hạ Tâm xoay người nhanh, ba chân bốn cẳng chạy về phòng Hạ Thương, bay thẳng lên giường ngủ của Hạ Thương, kéo cô em gái đang ngáy ngủ ngồi bật dậy.
"Dậy! Dậy mau! Dậy mau cho chị!"
Hạ Thương bị kéo dậy, đầu bù tóc rối còn chảy cả nước dãi ngơ ngác.
"Hở?"
"Phùng lão đại đến rồi!" Hạ Tâm với đôi mắt sáng rực nói, hai tay lắc lắc hai vai cô em với cảm giác cực kì hứng thú "Còn đang ở phòng của chị Tình đó, hai người đó, hai người đó..."
"Hở? Hai người nào? Hai người nào làm sao?" Hạ Thương mắt nhắm mắt mở trả lời, cô em còn chưa phân định được, tâm trí đang còn trong cơn ngủ mê.
"Hai người đó...!Hai người đó" Hạ Tâm phấn khích đến mức lặp đi lặp lại, gương mặt bừng sáng hớn hở đánh tỉnh cơn mê ngủ của Hạ Thương.
"Hôn nhau rồi!"
Hạ Thương phát ngốc tròn xoe mắt "Ai? Ai hôn nhau?"
"Phùng lão đại với chị Tình.".
Bình luận truyện