Chương 5: 5: Tình Có Muốn Có Em Bé Không
Ngày hôm sau, như Phùng Thế Phong đã nói, hôm nay anh sẽ đưa Hạ Tình đến nơi ở của anh.
Cha mẹ Hạ chuẩn bị quần áo vào vali cho con gái, hai cô em gái ôm cứng Hạ Tình mãi không buông, đến lúc Hạ Tình phải lên xe, Tâm Thương mới luyến tiếc buông chị ra.
Xe rời khỏi Hạ gia, con xe màu đen dài uy quyền lăn bánh trên đường cao tốc, Hạ Tình ngồi nép một bên, hai tay ôm chú cún to bự của mình.
Chú cún bự của cô tên là Tiểu Bạch, một chú cún samoyed, giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, Tiểu Bạch có bộ lông trắng tinh như tuyết, lông của Tiểu Bạch lại còn mềm mại như những sợi bông.
Tiểu Bạch là món quà mà cha tặng cho Hạ Tình vào sinh nhật hai năm trước, lúc đó Tiểu Bạch chỉ là một chú cún nhỏ, sau khi được gửi đi đạo tạo nghiệp vụ chó dẫn đường trở về, Tiểu Bạch đã lớn hơn rất nhiều và giờ đây Tiểu Bạch là một chú cún to bự vô cùng đáng yêu của Hạ Tình.
Công việc của Tiểu Bạch là dẫn đường, bảo vệ Hạ Tình khỏi những kẻ xấu.
Giống chó samoyed như Tiểu Bạch thường có tính cách rất thân thiện và dễ gần, nhưng vì Tiểu Bạch đã được đào tạo với nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân, tính cách của Tiểu Bạch lúc bình thường sẽ rất dễ chịu, nhưng một khi Tiểu Bạch nhận thấy có mối nguy hiểm cho Hạ Tình, cậu bé sẽ biến thành một bộ dạng rất đáng sợ gầm gừ thật dữ tợn.
Từ ngày có Tiểu Bạch, mỗi khi Hạ Tình một mình đi ra đường hoàn toàn yên tâm hơn.
Cô ngồi trên xe, ôm chú cún bông mềm mại trong lòng, Phùng Thế Phong ngồi bên cạnh cô, anh luôn quan sát từng nhất cử nhất động của Hạ Tình.
Gương mặt trái xoan nhỏ tựa bên cửa sổ xe, đôi mắt cô vẫn đẹp như thế, như cả dãy ngân hà hay một màn sao đêm lấp lánh, đôi hàng mi cong dài lâu lâu chớp nhẹ, cánh mũi nhỏ thở ra từng hơi yên tĩnh, cánh môi hồng như đoá hoa đào chớm nở.
Đôi tay cô ôm Tiểu Bạch, bàn tay trắng xoa xoa trên đầu chú cún cưng, có lẽ là vì Phùng Thế Phong nhìn cô chằm chằm, Tiểu Bạch hướng đầu về phía Phùng Thế Phong, đôi mắt đen toát lên tia phòng ngự bắt đầu gầm gừ.
"Grừ..." Tiếng gầm gừ thể hiện sự không vừa ý của Tiểu Bạch, Hạ Tình nhẹ dùng bàn tay vuốt đầu cún con, âm thanh nhẹ nói.
"Tiểu Bạch không được, không phải người lạ."
Phùng Thế Phong nghiêm mâu, đoạn đường về nhà của anh còn rất xa, phải mất tầm hai giờ đi xe, anh muốn ôm cô một chút nhưng chú chó này phòng bị quá, Phùng Thế Phong nhẹ yêu cầu với Hạ Tình.
"Em bảo Tiểu Bạch đi xuống gầm xe nằm đi."
Nghe thấy yêu cầu từ âm thanh trầm ấm, anh yêu cầu Tiểu Bạch xuống gầm xe, Hạ Tình không hiểu mà tròn xoe mắt về hướng âm thanh của anh.
"Có chuyện gì vậy ạ? Tiểu Bạch không được ngồi ở đây sao?"
Phùng Thế Phong lười biếng giải thích, anh liếc mắt nhìn chú cún nằm trong lòng cô, có chút không vừa lòng, âm thanh cũng mang theo khó chịu.
"Em cứ nghe theo anh, để Tiểu Bạch xuống gầm xe đi."
Cô nghe thấy trong giọng nói của anh có sự khó chịu, Hạ Tình không dám phản đối, cô ôm Tiểu Bạch thả xuống gầm xe, Tiểu Bạch vừa bị bỏ xuống liền ngồi rất ngay ngắn dưới gầm xe, chiếc đuôi trắng tinh như một cái chuổi trắng vẫy qua vẫy lại, hướng về Hạ Tình tươi cười.
Tiểu Bạch còn giơ lên một bàn tay đặt trên đùi Hạ Tình, Hạ Tình nắm lấy bàn tay Tiểu Bạch, biết ý chú cún muốn được ăn, Hạ Tình liền lần mò vào túi áo lấy ra một thanh xúc xích.
Tay mò trên đường viền, mở ra thanh xúc xích liền đưa về phía cún con, Tiểu Bạch khoái chí gặm lấy thanh xúc xích thưởng, nằm dưới chân Hạ Tình ăn.
Phùng Thế Phong nhận thấy vật chướng ngại đã nằm dưới gầm, anh nhích người đến gần Hạ Tình hơn.
"Grừ!"
Tiểu Bạch ăn xúc xích lập tức ngẩng đầu hướng Phùng Thế Phong, Hạ Tình vội ra lệnh ngăn lại.
"Tiểu Bạch, ngoan nào!"
Tiểu Bạch ngoái lại nhìn Hạ Tình, như được lệnh mà cúi xuống tiếp tục ăn, Phùng Thế Phong đến gần Hạ Tình, tay anh nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đứng dậy.
Xe vẫn di chuyển trên đường cao tốc, anh kéo tay cô đứng dậy sau đó đặt cô ngồi vào lòng anh.
Hạ Tình ngồi vào lòng anh, mặt cô bỗng trở nên nóng, cô nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng nói.
"Người khác sẽ nhìn thấy...!Anh bỏ em xuống đi."
Người khác trong câu nói của Hạ Tình chính là người lái xe, Hạ Tình không biết chiếc xe cô ngồi là chiếc xe dạng hộp tách riêng phần ghế lái và phần ghế hộp phía sau.
Căn bản chỗ của Hạ Tình và Phùng Thế Phong giống như một căn phòng riêng, chẳng có ai có thể nhìn thấy được.
"Người khác không thấy được, em cứ ngồi ở đây" Phùng Thế Phong đáp, hai tay ôm lấy bụng cô.
Lúc này, Tiểu Bạch ăn xong thanh xúc xích liền bò dậy đi đến chỗ chân của Phùng Thế Phong và Hạ Tình nằm xuống, chú cún ngoan ngoãn nằm dưới chân Hạ Tình và Phùng Thế Phong.
Có lẽ sau hai lần ngăn cản, Tiểu Bạch đã nhận định được người đàn ông này không phải người lạ, cho nên Tiểu Bạch lúc này không còn phòng bị nữa, nằm dưới chân hai người.
Hạ Tình ngồi trên đùi anh, lưng chạm vào lòng ngực rộng lớn có chút ấm nóng, cô căng thẳng đến mức ngồi thẳng lưng, hai tay túm chiếc váy, gương mặt cúi xuống đếm nhịp tim lùng bùng bên lỗ tai.
Cô đang ngồi trên đùi anh, phía dưới chỗ cô ngồi chính là chỗ đàn ông của anh, Hạ Tình không thể không nghĩ đến, cứ cảm thấy thật kỳ, cô vội nâng người đứng dậy.
"Không cần đâu, em ngồi chỗ cũ cũng được" Cô vừa đứng lên vừa nói, Phùng Thế Phong giữ chặt eo bụng nhỏ ghì xuống, bắt buộc cô ngồi trong lòng mình.
"Ngồi ở đây."
"..." Mông lần nữa đặt xuống chỗ đàn ông, mặt Hạ Tình đỏ bừng, tưởng như đỉnh đầu còn bốc ra khói.
Anh không cho cô đi, tay ôm chặt ở eo bụng, Hạ Tình chỉ có thể bất lực ngồi như ý muốn của anh, cô cứng ngắt ngồi im trên nó, nhưng dù cô có cố ngồi im như thế nào thì hai người vẫn có cử động bởi xe chạy trên đường, động cơ lăn bánh trên mặt đường, mông cô ngồi trên thân anh cũng có điểm run động theo.
Càng ngồi trong lòng anh, mặt cô càng lúc càng đỏ, phía dưới nơi cô đang ngồi lên cũng càng lúc càng nóng, cô có thể cảm nhận một luồng khí nóng từ phía dưới xông lên, theo đó là một cái gì đó rất cứng rắn mà cô đang ngồi lên.
Ban đầu khi cô ngồi lên anh rõ là chẳng có cái nhô kia, bây giờ thứ kia lại đỉnh nhô vào giữa mông.
Hạ Tình mím môi, lúc này đến thở mạnh cô cũng không dám, vật thô cứng kia chĩa vào mông, cô nhẹ nhích mông ngồi lệch sang một bên đùi của anh.
Phùng Thế Phong tay ôm cô, kéo cô ngồi về rất đúng vị trí thô cứng mà cô vừa mới né đi.
Anh tựa đầu lên bã vai nhỏ, gương mặt tuấn soái xoay nghiêng liền hôn lên vành tai Hạ Tình, sau đó anh gục đầu, tựa vần trán vào bã vai nhỏ, hơi thở phát ra chỉ có nóng rực, từng hơi thật dài thật nặng hít thở.
Xe chạy bon bon trên đường, chạy lên một cây cầu cao, chiếc xe nhấp nhô một cái, Hạ Tình ngồi yên cũng theo chiếc xe nhấp nhô một cái, mông mềm động chạm vào thứ thô cứng kia, nói đúng hơn là điểm nhô thô cứng kia theo chiếc xe nhấp nhô cắm vào mông Hạ Tình.
"A..." Cô rỉ ra một tiếng, hai tay chống lên phần đùi của anh, có ý muốn rời đi "Anh Phong...!Anh để em xuống đi."
Sao chỗ kia của anh ngày một cứng như vậy? Cô ngồi trên đó cảm giác ngày càng không bình thường.
Phùng Thế Phong dụi vào vai cô hít vào một hơi thật sâu, âm thanh anh y hệt lúc tối trở nên thật trầm.
"Em ngồi im đi."
"..." Cô vốn ngồi im mà, cô đến thở còn không dám đây, là do xe chạy a, anh rít vào một hơi trên bã vai, cô nhột mà rút nhẹ người, đáp "Em...!Em rõ là ngồi im...!Là tại xe chạy..."
"Thì cứ ngồi im đi" Phùng Thế Phong ghì chặt cô hơn, hai tay ôm siết ở eo bụng.
Hạ Tình bậm bậm cánh môi, gương mặt đỏ ửng nhăn nhíu lại, cô cam chịu ngồi thêm một lúc, nhưng mỗi khi xe chạy lên con dốc hay xuống dốc của một chiếc cầu, cái kia thô cứng lại đâm chọt vào giữa mông cô.
Nó như thế muốn xuyên qua lớp quần áo mà chạm vào cô vậy, mỗi lần cái thô to ấy đỉnh nhô vào mông, Hạ Tình rùng người, mắt nhắm lại mũi cũng không dám thở, căng thẳng cả một đoạn, đến khi xe chạy qua một ổ gà.
Bánh xe đi qua một cái hố gà nhỏ rung chuyển, cái kia đâm vào mông cô, thật sự muốn đâm chọt qua cả lớp quần áo, Hạ Tình không nhịn được nữa, cô ngoái đầu về phía sau, gò má đỏ bừng kiến nghị.
"Chỗ này không ngồi được..." Cánh môi nhỏ nhắn bậm bậm lại, nhỏ nhắn mấy mấy "Chỗ này...!Cứng quá."
Phùng Thế Phong thở hắc ra một hơi, gương mặt tối mịch, đôi mắt chỉ toàn là dục niệm, anh hôn lên vai, nụ hôn men lên vành tai, men lên gò má rồi thổi ra hơi nóng.
"Có biết chỗ cứng đấy là gì không?"
Hạ Tình lắc lắc đầu, hai bàn tay nhỏ bối rối vẫn nắm chặt làn váy của mình.
Phùng Thế Phong mò mẫn trên eo bụng, kéo nụ hôn chạy ngược về vành tai, anh liếm lấy vành tai, cô rụt rè mím môi.
Tay nhỏ buông ra làm váy chạm lên vành tai chỗ anh vừa liếm qua, tự mình xoa xoa vành tai nhột nhạt.
Anh nắm lấy tay cô, môi hôn lên mu bàn tay, xe đi qua một câu cầu, chính anh theo cái nhấp nhô của xe cố tỉnh đẩy hông mông cái.
"Ách..." Thô cứng đâm mạnh vào mông, Hạ Tình phản ứng ra một tiếng nấc đáng yêu.
Phùng Thế Phong hôn mu bàn tay, duật ra một nụ cười tà đào, tay nắm tay cô, hôn mu bàn tay nhỏ nhắn.
"Chỗ đó phải đi vào chỗ này này, chỗ mà anh đã dùng ngón tay cắm em đêm qua đấy."
Ngón tay cắm đêm qua? Hình ảnh đêm qua chợt chạy qua tiềm thức, mặt Hạ Tình đỏ bừng quả lựu, cơ thể mềm mại trở nên căng thẳng hơn, cô bối rối đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Anh nói gì kỳ lạ quá..." Nơi kia của cô là dùng để đi vệ sinh, cô chưa từng nghe qua chuyện dùng ngón tay cắm vào, ngày hôm qua đã đủ ngỡ ngờ vì chuyện kì lạ đó.
Bây giờ anh còn nói dùng cái của đàn ông đưa vào, cơ mà, nơi này thì cô biết nó là vị trí cái của đàn ông, còn cơ bản hình hài cái của đàn ông như thế nào cô còn không biết, nó có hình dạng thế nào? Làm sao có thể đưa nó vào chỗ của cô?
Hạ Tình vừa ngốc nghếch vừa lý giải ngược lại cho anh.
"Chỗ kia không phải để cắm ngón tay vào..."
"Thế hửm?" Phùng Thế Phong hứng thú cười, bàn tay ma mị sờ sờ ở làn váy bụng dưới của Hạ Tình, âm thanh tà nịnh khoái chí hỏi "Thế Tình của anh có biết em bé được tạo ra như thế nào không?"
Hạ Tình lắc lắc đầu, cô chưa tìm hiểu chuyện tạo em bé, đơn giản vì cô chưa có đến tuổi tạo em bé ah.
Phùng Thế Phong hà hà cười, bàn tay mân mê bàn tay nhỏ nhắn, bàn tay còn lại ôm ở eo bừng thông qua lớp váy sờ sờ bụng nhỏ, ngón tay mâm mê ở ổ bụng nhỏ rồi nói.
"Chỗ cứng này của anh phải đi vào chỗ nhỏ này của em, gieo mầm giống vào chỗ này để tạo em bé, em bé ở đây lớn lên thì bụng nhỏ này của em cũng bị lớn lên."
Hạ Tình cúi mặt hướng xuống bụng mình, bàn tay thảnh thơi chạm lên bụng bản thân, vô tình chạm lên bàn tay to đang sờ ở bụng cô, cô nắm lấy tay anh, mặt ngoảnh lại phía sau thắc mắc.
"Em bé lớn lên ở chỗ này?"
"Đúng rồi" Phùng Thế Phong nham hiểm cười "Tình của anh có thích em bé không?"
"Có a" Cô rất thích em bé nhỏ đi, giống như Hạ Tâm với Hạ Thương vậy.
"Thế Tình của anh có muốn có em bé không?".
Bình luận truyện