Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp
Chương 16
Trans: Pineapple
Beta: Nguyệt Nguyệt
Từ Chu Dương trả lại sợi dây chuyền cho Diệp Linh Ngân, trở về phòng, ngược lại bị trợ lý của mình trêu chọc: “Từ ảnh đế chờ lâu như vậy, còn phải làm bộ vừa vặn ra ngoài đụng phải. ”
Trợ lý đã ở bên cạnh Từ Chu Dương nhiều năm, hai người đều là bạn bè, cũng lười giả bộ ngớ ngẩn với anh: “Tôi có thể thấy được anh có tình cảm với ngôi sao kia, nhưng bản thân anh nên chú ý chừng mực. ”
Từ Chu Dương đã sớm chuyển từ thần tượng, nhưng Diệp Linh Ngân vừa mới bắt đầu, “Phù Thế Ca” sau khi phát sóng còn có thể dấy lên một làn sóng nhiệt nam nữ chính, nam chính cùng nữ phụ xen vào cùng một chỗ, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Từ Chu Dương hai tay đan xen, lập tức cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. ”
Anh thừa nhận mình có chút bị điểm đặc biệt của Diệp Linh Ngân hấp dẫn, tựa như nam chính từ nhỏ sinh trưởng ở thế gia đại tộc gặp được tiểu yêu nữ không tầm thường, sinh ra loại cảm giác mới lạ này.
Nhưng để nói về tình yêu, trước mắt anh vẫn chưa nghĩ xa như vậy, Diệp Linh Ngân thoạt nhìn đối với anh cũng không có ý đó.
Trợ lý gật gật đầu, lúc này mới nhắc tới một chuyện khác: “Đúng rồi, Thư Tình vừa rồi tới tìm cậu. ”
“Tìm tôi? Có chuyện gì vậy? Từ Chu Dương hỏi.
Trợ lý lắc đầu: “Không nói với tôi, nếu không anh liên hệ với cô ấy hỏi? ”
Rất ít người biết rằng, Từ Chu Dương từng có một mối quan hệ với Thư Tình.
Khi đó Từ Chu Dương vừa mới ra mắt không lâu, tình cờ có một cơ hội được Thư Tình giúp đỡ và động viên, hai người cùng một đoàn làm phim quay phim tình cảm, khó tránh khỏi sinh ra tâm lý đồng tình, thuận lý thành chương ở cùng một chỗ.
Nhưng khi họ thoát khỏi cốt truyện và niềm đam mê biến mất, những cảm xúc sai lầm đó sẽ kết thúc.
Từ Chu Dương bấm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị ngày 12 tháng 1 một lúc lâu, cuối cùng vẫn hẹn người nọ ra ngoài gặp mặt.
“Thư Tình.”
“Anh tới rồi.” Thư Tình nhìn thấy anh, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt: “Hôm nay đối với tôi mà nói, đó là một ngày rất đặc biệt. ”
Từ Chu Dương gật đầu: “Tôi biết. ”
Nhìn ánh mắt không còn như xưa của người đàn ông, Thư Tình thở dài một hơi: “Vậy anh còn nhớ câu chuyện tôi từng kể cho anh không? ”
Lúc trước khi hai người ở bên nhau đều rất trẻ, ôm tâm tính chân thành vì đoạn tình cảm kia mà trả giá, tình cảm nồng đậm, Thư Tình kể cho anh ta nghe câu chuyện của mình.
Sinh ra trong một ngôi làng miền núi nghèo, cô đã bị đối xử bất bình đẳng bởi những hủ tục cũ trọng nam khinh nữ, từ đồ ăn. Sau đó lớn lên một chút, cô được bán cho một gia đình trong thị trấn để nuôi con dâu.
Khi đó Thư Tình còn không gọi là Thư Tình, tên của cô cũng bình thường như cỏ dại khắp nơi ven đường. Cô bị bán vào trấn, mỗi ngày vất vả mệt nhọc cuộc sống, một chút chuyện làm không tốt sẽ bị đánh chịu phạt, nếu trong nhà ai tâm tình không tốt, xui xẻo cũng là do cô.
Thị trấn đặc biệt lạc hậu, tư tưởng của người ở nơi đó đã bị giam cầm, ngoại trừ loại người bị cha mẹ ruột bán đứng như cô, còn có một số người bị lừa gạt. Thủ phạm không ý thức được sai lầm của mình, nạn nhân không có khả cô phản kháng, cho đến một ngày nào đó, mấy thiếu niên mang theo cảnh sát đến thị trấn, quấy đảo nơi đó long trời lở đất.
Cảnh sát dẫn người điều tra rõ ràng tất cả dân số bị lừa bán trên trấn, có thể tìm được toàn bộ thân phận ban đầu đưa về nhà, thật sự không tìm được sự sắp đặt khác.
Năm đó, cô 15 tuổi, cha mẹ vô lương tâm đã đột ngột qua đời, vì thiếu kiến thức và không thể tự mình có chỗ đứng trong xã hội, cảnh sát cuối cùng quyết định gửi cô đến một viện mồ côi. Trong khi đó, cô ấy ở lại với một cô gái khác, trẻ hơn cô ấy năm tuổi.
“Kỳ thật chuyện xưa lúc trước, tôi chỉ nói một nửa.” Hôm nay Thư Tình đột nhiên rất muốn nói với anh về nửa kia: “Khi đó còn có một cô bé rất may mắn, được một gia đình giàu có mang về nhà, từ đó trở thành thiên kim tiểu thư, sống một cuộc sống giàu có. ”
Ban đầu, Diệp Linh Ngân không tìm được thân phận thật sự nên cùng cô đến trại trẻ mồ côi, nhưng Diệp Linh Ngân rất thông minh, lại phá vỡ quy ước chủ động tiếp cận thiếu niên khó tiếp cận nhất trong đám người.
Tình thế nghịch chuyển, thiếu niên mặt mày lạnh lùng kia cuối cùng mở miệng, chỉ đích danh muốn mang Diệp Linh Ngân đi.
Khi đó, trong lòng cô nảy sinh một suy nghĩ táo bạo, vụng trộm tìm đến thiếu niên kia, hy vọng anh có thể dẫn cô cùng nhau rời đi. Nhưng cuối cùng chỉ có được một bóng lưng lạnh lùng, châm chọc cô không nên vọng tưởng thứ không thuộc về thân phận của mình.
Cô không rõ, cũng là người vô gia cư đáng thương, vì sao người nọ hết lần này tới lần khác lựa chọn Diệp Linh Ngân?
Đáng tiếc cô không thể thay đổi quyết định của thiếu niên.
Sau khi vào trại trẻ mồ côi, cuộc sống của cô được cải thiện rõ rệt, cô cho rằng mình coi như là may mắn, mãi đến sau này nhìn thấy video phỏng vấn của Hoắc Cẩn Hành trên TV, cô mới biết được thân phận địa vị cao quý của người đó, khiến rất nhiều người không thể theo kịp.
Từng được người như vậy cứu, nhớ tới cũng là một chuyện may mắn, cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy Diệp Linh Ngân hoa lệ lột xác của hiện tại, mới biết được cái gì gọi là không công bằng.
Tên tuổi, ngày sinh nhật, thân phận của Diệp Linh Ngân đều là Hoắc Cẩn Hành ban cho, Thư Tình nhịn không được, nếu lúc trước người được chọn là mình, vậy thì tốt biết bao?
Từ Chu Dương từ nửa sau câu chuyện nghe ra vài phần không cam lòng: “Cô đang oán giận cô bé kia? ”
“Tôi chỉ cảm thấy, ông trời có đôi khi thật sự rất không công bằng.” Cô và Diệp Linh Ngân được cứu cùng ngày, nhưng không thể trở thành bên được lựa chọn.
“Thư Tình, sự tình cũng đã qua rồi.” Lúc có tình cảm, Từ Chu Dương nghe được câu chuyện này rất đau lòng, hiện tại đã qua nhiều năm, lại nghe được những thứ này chỉ cảm thấy thổn thức.
“Chu Dương, anh muốn biết cô gái may mắn kia là ai không?” Thư Tình chủ động hỏi.
“Không muốn.” Từ Chu Dương nhíu mày, không chút do dự từ chối.
Thư Tình coi ngày 12 tháng 1 là ngày tái sinh, nhưng Từ Chu Dương cảm thấy, cô vẫn không thể thoát ra cái bóng ma quá khứ, thậm chí chôn một hạt giống ghen tị ở đáy lòng nảy mầm.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Từ Chu Dương cũng không muốn xen vào chuyện của cô nữa.
Thư Tình gật gật đầu, tựa hồ đang tỏ vẻ tôn trọng lựa chọn của anh, cuối cùng không nói ra miệng.
Lúc trở về, hai người một trước một sau rời đi, Thư Tình bảo anh đi trước, nhìn Từ Chu Dương đi xa, trong lòng Thư Tình có chút khó chịu.
Hôm nay xúc động gọi người ra, một là bởi vì ngày này quả thật đặc biệt, hai là cô nhìn thấy Từ Chu Dương ở trước cửa phòng Diệp Linh Ngân chờ đợi, nhớ tới lúc quay phim Từ Chu Dương đối với Diệp Linh Ngân đặc biệt chiếu cố, trong lòng thật sự không thoải mái.
Cho dù chia tay, cho dù đã không còn tình cảm, nhưng muốn cô ta tận mắt nhìn thấy Từ Chu Dương thích Diệp Linh Ngân, vậy cũng quá buồn cười.
Diệp Linh Ngân rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, thu hút những người ưu tú này?
Sau sinh nhật, Diệp Linh Ngân mơ hồ cảm giác được thái độ của Hoắc Cẩn Hành đối với mình có chút thay đổi, còn chưa gặp mặt, lúc nói chuyện phiếm đã thể hiện ra.
Trở nên lạnh lùng?
Cũng không phải.
Văn tự của anh vẫn mang phong cách cá nhân mạnh mẽ, nhưng sẽ chọn lọc để nhắm mắt làm ngơ với một số chủ đề.
Diệp Linh Ngân nghĩ, có lẽ anh đã phát hiện ra điều gì đó.
Cũng đúng, cho dù là anh em ruột cũng sẽ không ở tuổi này dùng cách cảm tạ, Hoắc Cẩn Hành nếu lại tin lời quỷ của cô, đó mới là điều bất hợp lý.
Hành động ngày hôm đó là một tai nạn, nhưng cô đã cố tình thể hiện suy nghĩ của mình.
Mấy năm nay cô đã chờ đợi đủ lâu, nhà họ Hoắc lại thúc giục Hoắc Cẩn Hành kết hôn, nếu cô không hành động, chỉ sợ sẽ muộn.
Nếu một ngày nào đó Hoắc Cẩn Hành đột nhiên khởi động lại kế hoạch thông gia của anh, cô sẽ tức chết.
Sau khi quay xong ở Ninh Thành, Diệp Linh Ngân trước tiên bay trở về Cảnh Thành.
Máy bay hạ cánh, Diệp Linh Ngân đội mũ, kéo khẩu trang lên, động tác thuần thục che chắn mình lại, thuận lợi lên chiếc xe mà bọn họ đã đặt trước.
Tiểu Ngư cất vali xong, quay lại hỏi: “Chị Ngân, chúng ta về nhà hay không?” ”
“Đi Lan Đình Thủy Tạ.” Một đống quà vẫn đang chờ cô ấy về nhà và tháo dỡ.
Đương nhiên, lễ vật không phải trọng điểm, cô muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của Hoắc Cẩn Hành.
Diệp Linh Ngân dọc theo đường đi đều suy đoán cảnh hai người gặp mặt, đợi đến khi về nhà lại biết Hoắc Cẩn Hành mấy ngày gần đây cũng chưa từng trở về ở.
Diệp Linh Ngân lúc này nhíu mày.
Anh không trở về, cũng không nói với cô, chẳng lẽ cố ý trốn tránh cô?
Theo tính cách của Hoắc Cẩn Hành, cho tới bây giờ đều là nghênh ngang mà lên, hẳn là sẽ không bởi vì loại chuyện này mà tránh né chứ?
Diệp Linh Ngân thuyết phục chính mình, thử gọi điện thoại, đáng tiếc vận khí không tốt, tạm thời không có người nghe máy.
Thay vào đó, sử dụng phương thức gửi tin nhắn, đối phương chậm chạp không trả lời. Cô cũng tính toán, ngồi ở phòng khách chờ, chờ xem hôm nay anh rốt cuộc có trở về hay không.
May mắn thay, Diệp Linh Ngân đánh cược thắng, Hoắc Cẩn Hành sau mười giờ tối trở lại Lan Đình Thủy Tạ, Diệp Linh Ngân chạy ra cửa nghênh đón.
“Anh trai!” Cô chạy đến trước mặt Hoắc Cẩn Hành, theo thói quen muốn dắt anh.
Hoắc Cẩn Hành không dấu vết tránh đi.
Anh không nói gì, con ngươi u ám đen sâu, trong ánh mắt xen lẫn những điều Diệp Linh Ngân không hiểu.
Diệp Nghe mím môi, rũ mắt đảo qua bàn tay trống rỗng, lại cười nhìn về phía anh: “Em còn tưởng anh không về nhà. ”
“Trở về lấy đồ.”Anh trả lời.
“Lấy đồ, không ở nhà sao?” Diệp Linh Ngân nắm bắt được trọng điểm.
Hoắc Cẩn Hành tránh đi ánh mắt sáng ngời sáng kia, uyển chuyển nói: “Gần đây không tiện lắm. ”
Diệp Linh Ngân nghẹn một hơi.
Cái gì bất tiện, là không muốn gặp cô, phải không?
Bắt đầu từ ngày đó, Hoắc Cẩn Hành lấy công việc làm cái cớ, hoặc là đi công tác tránh không gặp.
Vô thức, tháng hai đến, chớp mắt là sắp đến đêm giao thừa.
Cố Kinh Diễn đưa theo vợ mời khách, Diệp Linh Ngân được mời.
Lại nói tiếp, quá khứ của cô cùng Cố Kinh Diễn cũng có chút quan hệ.
Năm đó sở dĩ bọn họ vào trấn nhỏ kia là bởi vì Cố Kinh Diễn tự lái xe đi sai lộ trình, chịu nhiều yếu tố như thời tiết rét lạnh, đường xá gập ghềnh, xe bị hỏng, buộc phải dừng lại. Cũng là khi đó, Diệp Linh Ngân có cơ duyên gặp Hoắc Cẩn Hành, hướng anh cầu cứu.
Hoắc Cẩn Hành mặt lạnh, lại động lòng trắc ẩn với cô.
Thiếu niên hăng hái trong lòng tràn đầy chính nghĩa, đám người Cố Kinh Diễn lập tức báo cảnh sát, triệt để thanh tra trấn nhỏ, vì thế xảy ra hết thảy phía sau.
Hôm nay bởi vì đoàn làm phim quay phim trì hoãn, Diệp Linh Ngân đến trễ một chút, Cố Kinh Diễn vừa vặn gặp cô ở bên ngoài, chỉ vào trong phòng một vị trí: “Tiểu Ngân, em xem anh em chúng ta ai nấy đều có bạn gái, duy chỉ có anh trai nhà anh độc thân ba mươi mấy năm, có đáng thương không? ”
Diệp Linh Ngân gật đầu: “Nghe có vẻ đáng thương. ”
“Không bằng em đi bồi anh ta? Người cô đơn nhìn nhiều chua xót. Cố Kinh Diễn cười ha ha.
Diệp Linh Ngân tiếp tục gật đầu: “Thoạt nhìn có chút chua xót. ”
Nửa ngày, Cố Kinh Diễn từ trong giọng nói của cô nhận ra, hai người này có vẻ cãi nhau?
Diệp Linh Ngân quả thật không vui.
Trong khoảng thời gian này Hoắc Cẩn Hành cố ý tránh né cô, cô cũng không bức bách đòi đáp án.
Lý trí nói cho cô biết, muốn cho Hoắc Cẩn Hành thời gian bình tĩnh suy nghĩ, nhưng cô vẫn nhịn không được ủy khuất.
Hoắc Cẩn Hành cho tới bây giờ chưa từng lạnh nhạt với cô như vậy.
Cố Kinh Diễn không rõ hai người cụ thể phát sinh chuyện gì, hỏi cũng không ai nói cho anh ta biết, chỉ có thể tự mình bắt mù: “Thật sự không đi vào chống đỡ cho anh ta? ”
Chuyện này trước kia cô khẳng định đã ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, lúc này hết lần này tới lần khác nổi lên lòng phản nghịch, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải chống đỡ cho anh ta? Tôi không phải bạn gái anh ta. ”
Cố Kinh Diễn đầu óc mờ mịt, nói bậy lý do: “Cổ nhân không phải đều nói, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. ”
Diệp Linh Ngân liếc anh một cái: “Làm sao anh biết tôi chưa từng nghĩ tới điều đó? ”
Tuy rằng, cô không phải vì báo ân.
Lời này nghe không đúng lắm, Cố Kinh Diễn chợt phản ứng lại, đột nhiên hiểu được cái gì: “Em… Với anh ta? ”
“Anh Kinh Diễn, anh biết lúc trước anh ấy đã có kế hoạch thông gia.” Diệp Nghe gọi Cố Kinh Diễn lại, chậm rãi nói: “Anh vẫn luôn tò mò, vì sao cuối cùng anh ấy lại thay đổi chủ ý. ”
Cố Kinh Diễn nhìn qua.
Diệp Nghe mỉm cười, khẽ nhếch môi: “Bởi vì năm đó, tôi bị bệnh, không thể rời khỏi anh ấy. ”
Cố Kinh Diễn là bạn của Hoắc Cẩn Hành, cô không ngại Cố Kinh Diễn biết tâm tư của cô.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Kinh Diễn, Diệp Linh Ngân đẩy cửa đi vào.
Cố Kinh Diễn sau khi biết hậu giác, mấy năm nay mức độ cấm dục của Hoắc Cẩn Hành có thể so sánh với Đường Tăng, trong này ít nhất hơn phân nửa là công lao của Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, nơi này ngồi mấy gương mặt mới, nhưng đại đa số là hàng năm đều nhìn thấy.
“Linh Ngân.”
“Tiểu Diệp.”
“Diệp đại minh tinh tới rồi.”
Mọi người đối với cô xưng hô khác nhau, có thói quen, có trêu chọc.
Diệp Linh Ngân thoải mái đáp lại, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng cất bước về phía Hoắc Cẩn Hành.
Những người khác không cảm thấy có gì không ổn, Phó Tĩnh Nhã an tĩnh ngồi ở một bên lại khẩn trương hẳn lên.
Nghe nói Hoắc Cẩn Hành không thích người bên ngoài tiếp cận, cho dù là tụ tập, vị trí bên cạnh cũng không ai dám ngồi, tất cả mọi người ăn ý lảng tránh, như thế nào còn có người chủ động đi qua?
Phó Tĩnh Nhã cúi đầu thảo luận với bạn tốt: “Cô ấy chính là ngôi sao nổi tiếng gần đây? ”
Một người bạn là một fan hâm mộ: “Người đẹp hơn trên TV.” ”
Phó Tĩnh Nhã chỉ muốn biết: “Cô ấy có biết Hoắc Cẩn Hành được không? Sao anh lại đi thẳng qua? ”
Người bên ngoài suy nghĩ khác nhau, không biết Diệp Linh Ngân mỗi lần tới gần, lực đạo tay cầm ly của nam nhân sẽ tăng thêm một phần.
Cho đến khi Diệp Linh Ngân ngồi xuống bên cạnh, bên tai truyền đến giọng nói của cô: “Cái cốc lại không chọc anh, anh bóp nó làm cái gì. ”
Hoắc Cẩn Hành đột nhiên buông ra, đặt chén trở lại mặt bàn.
Diệp Nghe không khỏi bật cười.
Người đàn ông bày mưu tính kế ở thương trường lại bị tâm tư của cô chi phối đến tận bây giờ, chưa kể phần tình cảm kia rốt cuộc là cái gì, ít nhất chứng minh địa vị của Diệp Linh Ngân trong lòng Hoắc Cẩn Hành thật sự không thấp.
Ngẫm lại như vậy, bỗng nhiên sẽ không cảm thấy ủy khuất.
Nói không chừng Hoắc Cẩn Hành mấy ngày nay còn khó chịu hơn cô.
Diệp Linh Ngân gọi một ly rượu, khẩu vị giống Hoắc Cẩn Hành.
Lúc đưa tới nhấp một ngụm, Diệp Linh Ngân đột nhiên bắt được một ánh mắt, vừa vặn đụng phải ánh mắt Phó Tĩnh Nhã.
Người phụ nữ để tóc chéo, mặc một bộ trang phục tao nhã thục nữ, thoạt nhìn có chút kỳ lạ. Có lẽ là người bạn mới mà những người khác mang đến, Diệp Linh Ngân không để ở trong lòng, cô ly rượu lên uống hết một nửa.
“Linh Ngân, lại đây chơi trò chơi.”
Có người gọi cô qua, Diệp Linh Ngân hỏi trừng phạt, đối phương trả lời: “Thua thì phát rượu”
Nghe nói muốn phạt rượu, cô rõ ràng từ chối: “Lần này sẽ không chơi nữa, ngày mai còn có công việc.” ”
“Sợ cái gì, để Hoắc tổng thay cậu uống.” Người có can đảm nói đùa với Hoắc Cẩn Hành chỉ đếm trên đầu ngón tay, người có thể gọi Hoắc Cẩn Hành hỗ trợ đỡ rượu, đó mới là thật kỳ lạ.
Phó Tĩnh Nhã còn chưa rõ tình huống hoàn toàn hoảng hốt, Diệp Linh Ngân rốt cuộc có quan hệ gì với Hoắc Cẩn Hành? Lại có thể bảo Hoắc Cẩn Hành thay cô phạt rượu?
Diệp Linh Ngân trước kia đều chơi với bọn họ, năm nay quả thật đặc biệt, công việc quan trọng, sợ uống rượu sẽ nhầm lẫn. Cô định hoàn toàn cự tuyệt, Hoắc Cẩn Hành lại đột nhiên mở miệng: “Đi chơi đi. ”
Diệp Linh Ngân sửng sốt, hỏi anh: “Nếu thua thì sao? ”
“Em không cần uống.”
Đây chính là thừa nhận muốn thay cô uống.
Không biết có phải đêm nay vận khí không tốt hay không, Diệp Linh Ngân bắt đầu liền thua, liên tục ba phen, số lượng rượu phạt tăng gấp đôi. Diệp Linh Ngân mặt đen chơi đến ván thứ tư, lại thua.
“Tôi không…” Đang định nói không chơi nữa, một bàn tay to bỗng nhiên bao trùm trên mu bàn tay cô, dẫn cô điều khiển xúc xắc, “Cô ấy không biết chơi, tôi sẽ dạy. ”
Diệp Linh Ngân thua bốn trận quả thật thảm, mọi người ăn ý như thả nước, đồng ý Hoắc Cẩn Hành hỗ trợ.
Nhưng chẳng bao lâu họ hối hận.
Hoắc Cẩn Hành khi chơi trò chơi quả thực biến thái, chỉ số thông minh giây lát thắng toàn trường, vừa rồi người dương dương đắc ý đều bị Hoắc Cẩn Hành giết một mảnh giáp không lưu lại.
Mọi người gầm gừ kêu oan, Hoắc Cẩn Hành che dấu công danh, sau khi chơi hết hứng thú mang theo Diệp Linh Ngân rời đi.
Bạn bè thua thảm không nhịn được buông lời: “Năm nào cũng như vậy, tôi nói với các cậu, lần sau tuyệt đối không thể để Hoắc Cẩn Hành lên. ”
Lập tức có người phản bác: “Còn không phải cậu muốn gọi Diệp Linh Ngân.”
Còn có người cố gắng giảng đạo lý: “Vậy cũng không thể bởi vì Hoắc Cẩn Hành chỉ số thông minh biến thái mà không dẫn Tiểu Diệp chơi chứ? ”
Ai cũng biết Diệp Linh Ngân có quan hệ mật thiết với Hoắc Cẩn Hành, Phó Tĩnh Nhã nghe xong nửa ngày rốt cục nhịn không được hỏi: “Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành rốt cuộc có quan hệ gì? ”
Mọi người đồng thời trầm mặc, có người đưa ra một đáp án vừa ý: “Tổ tông. ”
Hoắc Cẩn Hành ở bên ngoài nuôi một tiểu tổ tông, tuyệt đối không để cho người ta khinh miệt.
Mọi người trong đó đều đang thảo luận Hoắc Cẩn Hành cưng chiều Diệp Linh Ngân như thế nào, chỉ có Diệp Linh Ngân cảm thấy mình bị ủy khuất lớn.
Vừa mới đi ra Hoắc Cẩn Hành cái gì cũng không nói, chỉ hỏi cô muốn về chỗ nào, tựa như từng phút từng phút cũng không muốn ở với cô nhiều.
Ý niệm cùng nhau, cảm xúc liền theo đó hiện ra: “Nếu anh không muốn gặp em, cần gì phải ủy khuất chính mình có nhà không trở về, trực tiếp đuổi em ra ngoài là tốt rồi. ”
“Nghĩ đến đâu rồi, hai ngày nay nên về nhà cũ, sợ công việc của em không tiện.” Ngày mai là đêm giao thừa, theo quy củ là muốn trở về nhà cũ trải qua, nhưng Diệp Linh Ngân cũng không cần hoàn toàn tuân thủ, có thể tự do lựa chọn.
Diệp Linh Ngân một chút suy nghĩ, cuối cùng quyết định: “Em sẽ trở về với anh.”
Hai người cùng nhau trở lại nhà cũ, bà Hoắc nhận được tin tức, gọi Hoắc phu nhân đến: “Nha đầu kia đi theo nó trở về, chuyện lúc trước dặn dò con, sớm làm đi. ”
Hoắc phu nhân có chút chần chừ: “Cẩn Hành nó luôn luôn không thích có người nhúng tay vào chuyện Diệp Linh Ngân, mẹ, hay là chúng ta hỏi ý kiến của nó trước? ”
“Nó thì biết gì! Cũng chưa lập gia đình, làm sao quản lý chuyện Diệp Linh Ngân. Hoắc lão thái thái nhíu mày: “Hai người bọn họ vừa không có quan hệ pháp lý lại không có quan hệ huyết thống, sớm một chút gả nha đầu kia ra ngoài, nó cũng không có gì luyến tiếc. ”
Hoắc Cẩn Hành không chịu kết hôn, bọn họ quản không được, vậy chuyện Diệp Linh Ngân cũng có thể nói hai câu chứ?
Hoắc phu nhân có chút do dự, bà Hoắc hận con dâu này tính cách yếu đuối không thành khí: “Quên đi, con gọi nó đến chỗ ta, ta tự mình nói với nó. ”
Hoắc Cẩn Hành trở lại nhà cũ có việc phải làm, Diệp Linh Ngân còn chưa ngồi nóng đã bị người gọi đến trong phòng bà.
Cánh cửa mở ra, bà ngồi trên ghế trong phòng, nhưng để cho cô đứng ở cửa, gió lạnh vào ban đêm thổi vào nhà.
Nhiệt độ ấm áp trong phòng cùng cửa hình thành hai thái cực, lão thái thái cũng không nói cái gì khác, trực tiếp hỏi: “Con đến nhà họ Hoắc cũng mười mấy năm rồi. ”
Diệp Nghe trả lời: “14 năm. ”
Cô gặp Hoắc Cẩn Hành năm 10 tuổi, năm nay đã 24 tuổi.
“24 tuổi, đến lúc độc lập rồi.” Lão thái thái trầm giọng nói: “Con không có cha mẹ, nhưng dù sao cũng là nhà họ Hoắc nuôi, chúng ta nên vì đại sự chung thân của con mà suy xét. ”
Nói đến đây, Diệp Linh Ngân phản ứng lại, lão thái thái đây là muốn dùng cô làm thông gia?
Diệp Linh Ngân không hé răng, lão thái thái tiếp tục hỏi: “Những bức ảnh lần trước cho con xem, có người thích hợp không? ”
“Không có.” Những bức ảnh kia đã sớm bị Hoắc Cẩn Hành ném vào máy hủy tài liệu biến thành phế liệu, cô căn bản không thấy rõ, lựa chọn cũng không được chọn.
“Con ngược lại là kén chọn.” Lão thái thái cho rằng ánh mắt cô cao hơn đỉnh: “Mấy năm nay trải qua cuộc sống như thiên kim đại tiểu thư, sợ là quên mình là ai chứ? ”
Diệp Linh Ngân nắm chặt ngón tay, móng tay vào lòng bàn tay. Mặc cho cô ở bên ngoài sáng sủa cỡ nào, vẫn dễ dàng bị người biết chân tướng bóp chặt tử huyệt.
“Mấy năm nay nhà họ Hoắc đối xử với con không tệ, làm người phải hiểu được thỏa mãn.”
Thân phận của cô không rõ, không có gia thế đủ để xứng đôi, lại còn ham một tấm lòng của Hoắc Cẩn Hành.
“Hôn sự của Cẩn Hành không sai biệt lắm nên định ra, ngươi cùng hắn không có quan hệ huyết thống, sau này lại ở chung như vậy, danh bất chính ngôn bất thuận, truyền ra ngoài bị người khác nói xấu.”
Diệp Linh Ngân ngẩng đầu lên, giống như toàn thân đều bị gió lạnh bao bọc, thấm thấu trong xương cốt.
Một cuộc hôn nhân?
Hôn sự của Hoắc Cẩn Hành?
“Ta cho con xem một người nhau không tồi, con trai thứ hai của hạng gia trong ngành bất động sản từ nước ngoài du học trở về, hiện tại đã là lãnh đạo công ty, tiền đồ xán lạn.” Bà Hoắc khen người một phen, phong cách đột ngột chuyển biến: “Ngày mai con đi gặp mặt cậu ta.”
“Con không đi.” Ở bên cạnh Hoắc Cẩn Hành đã lâu, cô cũng không phải là tính khí cam chịu.
Bà Hoắc bình tĩnh: “Vì sao không đi. ”
“Con không thích sắp xếp như vậy.” Bà tựa hồ hạ quyết tâm muốn cô gặp người ta, Diệp Linh Ngân cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trong đầu suy tư ra vô số lời phản bác, hình như đều có thể dễ dàng bị đánh trở về.
Đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện quay đầu rời đi. Diệp Linh Ngân trong lòng lo lắng, có tiếng bước chân từ đằng xa truyền về.
Cô từ từ xoay người.
Bụi bặm lơ lửng, đường nét của hào quang và sự hùng vĩ dần dần lộ ra.
Bước chân của người đàn ông trầm ổn, mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản gọn gàng, trong tay cầm một chiếc khăn quàng cổ nữ màu hồng nhạt đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn trong nháy mắt ngăn cản cái lạnh thấu xương.
Diệp Linh Ngân sững sờ trong giây lát, ánh mắt không chớp nhìn anh.
Trong ánh mắt mê sảng của cô gái, Hoắc Cẩn Hành giơ tay mở mái tóc dài, khoác khăn quàng cổ mềm mại ấm áp lên cổ, chậm rãi vây quanh hai vòng.
Khoảnh khắc đó, Diệp Linh Ngân cảm thấy cả thế giới đều im lặng, ánh mắt nhìn tới đâu, đều là cảm giác an toàn mà anh mang đến.
Bà Hoắc ngồi trong phòng không phát hiện bên ngoài phát sinh hết thảy, tự cho là bình tĩnh khống chế tâm tư của cô gái: “Con chưa từng thấy qua, làm sao biết không thích? ”
Ánh mắt Hoắc Cẩn Hành dần dần càng ngày càng lớn, lạnh lùng cười: “Cậu ta không xứng. ”
Beta: Nguyệt Nguyệt
Từ Chu Dương trả lại sợi dây chuyền cho Diệp Linh Ngân, trở về phòng, ngược lại bị trợ lý của mình trêu chọc: “Từ ảnh đế chờ lâu như vậy, còn phải làm bộ vừa vặn ra ngoài đụng phải. ”
Trợ lý đã ở bên cạnh Từ Chu Dương nhiều năm, hai người đều là bạn bè, cũng lười giả bộ ngớ ngẩn với anh: “Tôi có thể thấy được anh có tình cảm với ngôi sao kia, nhưng bản thân anh nên chú ý chừng mực. ”
Từ Chu Dương đã sớm chuyển từ thần tượng, nhưng Diệp Linh Ngân vừa mới bắt đầu, “Phù Thế Ca” sau khi phát sóng còn có thể dấy lên một làn sóng nhiệt nam nữ chính, nam chính cùng nữ phụ xen vào cùng một chỗ, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Từ Chu Dương hai tay đan xen, lập tức cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi. ”
Anh thừa nhận mình có chút bị điểm đặc biệt của Diệp Linh Ngân hấp dẫn, tựa như nam chính từ nhỏ sinh trưởng ở thế gia đại tộc gặp được tiểu yêu nữ không tầm thường, sinh ra loại cảm giác mới lạ này.
Nhưng để nói về tình yêu, trước mắt anh vẫn chưa nghĩ xa như vậy, Diệp Linh Ngân thoạt nhìn đối với anh cũng không có ý đó.
Trợ lý gật gật đầu, lúc này mới nhắc tới một chuyện khác: “Đúng rồi, Thư Tình vừa rồi tới tìm cậu. ”
“Tìm tôi? Có chuyện gì vậy? Từ Chu Dương hỏi.
Trợ lý lắc đầu: “Không nói với tôi, nếu không anh liên hệ với cô ấy hỏi? ”
Rất ít người biết rằng, Từ Chu Dương từng có một mối quan hệ với Thư Tình.
Khi đó Từ Chu Dương vừa mới ra mắt không lâu, tình cờ có một cơ hội được Thư Tình giúp đỡ và động viên, hai người cùng một đoàn làm phim quay phim tình cảm, khó tránh khỏi sinh ra tâm lý đồng tình, thuận lý thành chương ở cùng một chỗ.
Nhưng khi họ thoát khỏi cốt truyện và niềm đam mê biến mất, những cảm xúc sai lầm đó sẽ kết thúc.
Từ Chu Dương bấm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị ngày 12 tháng 1 một lúc lâu, cuối cùng vẫn hẹn người nọ ra ngoài gặp mặt.
“Thư Tình.”
“Anh tới rồi.” Thư Tình nhìn thấy anh, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt: “Hôm nay đối với tôi mà nói, đó là một ngày rất đặc biệt. ”
Từ Chu Dương gật đầu: “Tôi biết. ”
Nhìn ánh mắt không còn như xưa của người đàn ông, Thư Tình thở dài một hơi: “Vậy anh còn nhớ câu chuyện tôi từng kể cho anh không? ”
Lúc trước khi hai người ở bên nhau đều rất trẻ, ôm tâm tính chân thành vì đoạn tình cảm kia mà trả giá, tình cảm nồng đậm, Thư Tình kể cho anh ta nghe câu chuyện của mình.
Sinh ra trong một ngôi làng miền núi nghèo, cô đã bị đối xử bất bình đẳng bởi những hủ tục cũ trọng nam khinh nữ, từ đồ ăn. Sau đó lớn lên một chút, cô được bán cho một gia đình trong thị trấn để nuôi con dâu.
Khi đó Thư Tình còn không gọi là Thư Tình, tên của cô cũng bình thường như cỏ dại khắp nơi ven đường. Cô bị bán vào trấn, mỗi ngày vất vả mệt nhọc cuộc sống, một chút chuyện làm không tốt sẽ bị đánh chịu phạt, nếu trong nhà ai tâm tình không tốt, xui xẻo cũng là do cô.
Thị trấn đặc biệt lạc hậu, tư tưởng của người ở nơi đó đã bị giam cầm, ngoại trừ loại người bị cha mẹ ruột bán đứng như cô, còn có một số người bị lừa gạt. Thủ phạm không ý thức được sai lầm của mình, nạn nhân không có khả cô phản kháng, cho đến một ngày nào đó, mấy thiếu niên mang theo cảnh sát đến thị trấn, quấy đảo nơi đó long trời lở đất.
Cảnh sát dẫn người điều tra rõ ràng tất cả dân số bị lừa bán trên trấn, có thể tìm được toàn bộ thân phận ban đầu đưa về nhà, thật sự không tìm được sự sắp đặt khác.
Năm đó, cô 15 tuổi, cha mẹ vô lương tâm đã đột ngột qua đời, vì thiếu kiến thức và không thể tự mình có chỗ đứng trong xã hội, cảnh sát cuối cùng quyết định gửi cô đến một viện mồ côi. Trong khi đó, cô ấy ở lại với một cô gái khác, trẻ hơn cô ấy năm tuổi.
“Kỳ thật chuyện xưa lúc trước, tôi chỉ nói một nửa.” Hôm nay Thư Tình đột nhiên rất muốn nói với anh về nửa kia: “Khi đó còn có một cô bé rất may mắn, được một gia đình giàu có mang về nhà, từ đó trở thành thiên kim tiểu thư, sống một cuộc sống giàu có. ”
Ban đầu, Diệp Linh Ngân không tìm được thân phận thật sự nên cùng cô đến trại trẻ mồ côi, nhưng Diệp Linh Ngân rất thông minh, lại phá vỡ quy ước chủ động tiếp cận thiếu niên khó tiếp cận nhất trong đám người.
Tình thế nghịch chuyển, thiếu niên mặt mày lạnh lùng kia cuối cùng mở miệng, chỉ đích danh muốn mang Diệp Linh Ngân đi.
Khi đó, trong lòng cô nảy sinh một suy nghĩ táo bạo, vụng trộm tìm đến thiếu niên kia, hy vọng anh có thể dẫn cô cùng nhau rời đi. Nhưng cuối cùng chỉ có được một bóng lưng lạnh lùng, châm chọc cô không nên vọng tưởng thứ không thuộc về thân phận của mình.
Cô không rõ, cũng là người vô gia cư đáng thương, vì sao người nọ hết lần này tới lần khác lựa chọn Diệp Linh Ngân?
Đáng tiếc cô không thể thay đổi quyết định của thiếu niên.
Sau khi vào trại trẻ mồ côi, cuộc sống của cô được cải thiện rõ rệt, cô cho rằng mình coi như là may mắn, mãi đến sau này nhìn thấy video phỏng vấn của Hoắc Cẩn Hành trên TV, cô mới biết được thân phận địa vị cao quý của người đó, khiến rất nhiều người không thể theo kịp.
Từng được người như vậy cứu, nhớ tới cũng là một chuyện may mắn, cho đến khi cô tận mắt nhìn thấy Diệp Linh Ngân hoa lệ lột xác của hiện tại, mới biết được cái gì gọi là không công bằng.
Tên tuổi, ngày sinh nhật, thân phận của Diệp Linh Ngân đều là Hoắc Cẩn Hành ban cho, Thư Tình nhịn không được, nếu lúc trước người được chọn là mình, vậy thì tốt biết bao?
Từ Chu Dương từ nửa sau câu chuyện nghe ra vài phần không cam lòng: “Cô đang oán giận cô bé kia? ”
“Tôi chỉ cảm thấy, ông trời có đôi khi thật sự rất không công bằng.” Cô và Diệp Linh Ngân được cứu cùng ngày, nhưng không thể trở thành bên được lựa chọn.
“Thư Tình, sự tình cũng đã qua rồi.” Lúc có tình cảm, Từ Chu Dương nghe được câu chuyện này rất đau lòng, hiện tại đã qua nhiều năm, lại nghe được những thứ này chỉ cảm thấy thổn thức.
“Chu Dương, anh muốn biết cô gái may mắn kia là ai không?” Thư Tình chủ động hỏi.
“Không muốn.” Từ Chu Dương nhíu mày, không chút do dự từ chối.
Thư Tình coi ngày 12 tháng 1 là ngày tái sinh, nhưng Từ Chu Dương cảm thấy, cô vẫn không thể thoát ra cái bóng ma quá khứ, thậm chí chôn một hạt giống ghen tị ở đáy lòng nảy mầm.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Từ Chu Dương cũng không muốn xen vào chuyện của cô nữa.
Thư Tình gật gật đầu, tựa hồ đang tỏ vẻ tôn trọng lựa chọn của anh, cuối cùng không nói ra miệng.
Lúc trở về, hai người một trước một sau rời đi, Thư Tình bảo anh đi trước, nhìn Từ Chu Dương đi xa, trong lòng Thư Tình có chút khó chịu.
Hôm nay xúc động gọi người ra, một là bởi vì ngày này quả thật đặc biệt, hai là cô nhìn thấy Từ Chu Dương ở trước cửa phòng Diệp Linh Ngân chờ đợi, nhớ tới lúc quay phim Từ Chu Dương đối với Diệp Linh Ngân đặc biệt chiếu cố, trong lòng thật sự không thoải mái.
Cho dù chia tay, cho dù đã không còn tình cảm, nhưng muốn cô ta tận mắt nhìn thấy Từ Chu Dương thích Diệp Linh Ngân, vậy cũng quá buồn cười.
Diệp Linh Ngân rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, thu hút những người ưu tú này?
Sau sinh nhật, Diệp Linh Ngân mơ hồ cảm giác được thái độ của Hoắc Cẩn Hành đối với mình có chút thay đổi, còn chưa gặp mặt, lúc nói chuyện phiếm đã thể hiện ra.
Trở nên lạnh lùng?
Cũng không phải.
Văn tự của anh vẫn mang phong cách cá nhân mạnh mẽ, nhưng sẽ chọn lọc để nhắm mắt làm ngơ với một số chủ đề.
Diệp Linh Ngân nghĩ, có lẽ anh đã phát hiện ra điều gì đó.
Cũng đúng, cho dù là anh em ruột cũng sẽ không ở tuổi này dùng cách cảm tạ, Hoắc Cẩn Hành nếu lại tin lời quỷ của cô, đó mới là điều bất hợp lý.
Hành động ngày hôm đó là một tai nạn, nhưng cô đã cố tình thể hiện suy nghĩ của mình.
Mấy năm nay cô đã chờ đợi đủ lâu, nhà họ Hoắc lại thúc giục Hoắc Cẩn Hành kết hôn, nếu cô không hành động, chỉ sợ sẽ muộn.
Nếu một ngày nào đó Hoắc Cẩn Hành đột nhiên khởi động lại kế hoạch thông gia của anh, cô sẽ tức chết.
Sau khi quay xong ở Ninh Thành, Diệp Linh Ngân trước tiên bay trở về Cảnh Thành.
Máy bay hạ cánh, Diệp Linh Ngân đội mũ, kéo khẩu trang lên, động tác thuần thục che chắn mình lại, thuận lợi lên chiếc xe mà bọn họ đã đặt trước.
Tiểu Ngư cất vali xong, quay lại hỏi: “Chị Ngân, chúng ta về nhà hay không?” ”
“Đi Lan Đình Thủy Tạ.” Một đống quà vẫn đang chờ cô ấy về nhà và tháo dỡ.
Đương nhiên, lễ vật không phải trọng điểm, cô muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của Hoắc Cẩn Hành.
Diệp Linh Ngân dọc theo đường đi đều suy đoán cảnh hai người gặp mặt, đợi đến khi về nhà lại biết Hoắc Cẩn Hành mấy ngày gần đây cũng chưa từng trở về ở.
Diệp Linh Ngân lúc này nhíu mày.
Anh không trở về, cũng không nói với cô, chẳng lẽ cố ý trốn tránh cô?
Theo tính cách của Hoắc Cẩn Hành, cho tới bây giờ đều là nghênh ngang mà lên, hẳn là sẽ không bởi vì loại chuyện này mà tránh né chứ?
Diệp Linh Ngân thuyết phục chính mình, thử gọi điện thoại, đáng tiếc vận khí không tốt, tạm thời không có người nghe máy.
Thay vào đó, sử dụng phương thức gửi tin nhắn, đối phương chậm chạp không trả lời. Cô cũng tính toán, ngồi ở phòng khách chờ, chờ xem hôm nay anh rốt cuộc có trở về hay không.
May mắn thay, Diệp Linh Ngân đánh cược thắng, Hoắc Cẩn Hành sau mười giờ tối trở lại Lan Đình Thủy Tạ, Diệp Linh Ngân chạy ra cửa nghênh đón.
“Anh trai!” Cô chạy đến trước mặt Hoắc Cẩn Hành, theo thói quen muốn dắt anh.
Hoắc Cẩn Hành không dấu vết tránh đi.
Anh không nói gì, con ngươi u ám đen sâu, trong ánh mắt xen lẫn những điều Diệp Linh Ngân không hiểu.
Diệp Nghe mím môi, rũ mắt đảo qua bàn tay trống rỗng, lại cười nhìn về phía anh: “Em còn tưởng anh không về nhà. ”
“Trở về lấy đồ.”Anh trả lời.
“Lấy đồ, không ở nhà sao?” Diệp Linh Ngân nắm bắt được trọng điểm.
Hoắc Cẩn Hành tránh đi ánh mắt sáng ngời sáng kia, uyển chuyển nói: “Gần đây không tiện lắm. ”
Diệp Linh Ngân nghẹn một hơi.
Cái gì bất tiện, là không muốn gặp cô, phải không?
Bắt đầu từ ngày đó, Hoắc Cẩn Hành lấy công việc làm cái cớ, hoặc là đi công tác tránh không gặp.
Vô thức, tháng hai đến, chớp mắt là sắp đến đêm giao thừa.
Cố Kinh Diễn đưa theo vợ mời khách, Diệp Linh Ngân được mời.
Lại nói tiếp, quá khứ của cô cùng Cố Kinh Diễn cũng có chút quan hệ.
Năm đó sở dĩ bọn họ vào trấn nhỏ kia là bởi vì Cố Kinh Diễn tự lái xe đi sai lộ trình, chịu nhiều yếu tố như thời tiết rét lạnh, đường xá gập ghềnh, xe bị hỏng, buộc phải dừng lại. Cũng là khi đó, Diệp Linh Ngân có cơ duyên gặp Hoắc Cẩn Hành, hướng anh cầu cứu.
Hoắc Cẩn Hành mặt lạnh, lại động lòng trắc ẩn với cô.
Thiếu niên hăng hái trong lòng tràn đầy chính nghĩa, đám người Cố Kinh Diễn lập tức báo cảnh sát, triệt để thanh tra trấn nhỏ, vì thế xảy ra hết thảy phía sau.
Hôm nay bởi vì đoàn làm phim quay phim trì hoãn, Diệp Linh Ngân đến trễ một chút, Cố Kinh Diễn vừa vặn gặp cô ở bên ngoài, chỉ vào trong phòng một vị trí: “Tiểu Ngân, em xem anh em chúng ta ai nấy đều có bạn gái, duy chỉ có anh trai nhà anh độc thân ba mươi mấy năm, có đáng thương không? ”
Diệp Linh Ngân gật đầu: “Nghe có vẻ đáng thương. ”
“Không bằng em đi bồi anh ta? Người cô đơn nhìn nhiều chua xót. Cố Kinh Diễn cười ha ha.
Diệp Linh Ngân tiếp tục gật đầu: “Thoạt nhìn có chút chua xót. ”
Nửa ngày, Cố Kinh Diễn từ trong giọng nói của cô nhận ra, hai người này có vẻ cãi nhau?
Diệp Linh Ngân quả thật không vui.
Trong khoảng thời gian này Hoắc Cẩn Hành cố ý tránh né cô, cô cũng không bức bách đòi đáp án.
Lý trí nói cho cô biết, muốn cho Hoắc Cẩn Hành thời gian bình tĩnh suy nghĩ, nhưng cô vẫn nhịn không được ủy khuất.
Hoắc Cẩn Hành cho tới bây giờ chưa từng lạnh nhạt với cô như vậy.
Cố Kinh Diễn không rõ hai người cụ thể phát sinh chuyện gì, hỏi cũng không ai nói cho anh ta biết, chỉ có thể tự mình bắt mù: “Thật sự không đi vào chống đỡ cho anh ta? ”
Chuyện này trước kia cô khẳng định đã ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cẩn Hành, lúc này hết lần này tới lần khác nổi lên lòng phản nghịch, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải chống đỡ cho anh ta? Tôi không phải bạn gái anh ta. ”
Cố Kinh Diễn đầu óc mờ mịt, nói bậy lý do: “Cổ nhân không phải đều nói, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp. ”
Diệp Linh Ngân liếc anh một cái: “Làm sao anh biết tôi chưa từng nghĩ tới điều đó? ”
Tuy rằng, cô không phải vì báo ân.
Lời này nghe không đúng lắm, Cố Kinh Diễn chợt phản ứng lại, đột nhiên hiểu được cái gì: “Em… Với anh ta? ”
“Anh Kinh Diễn, anh biết lúc trước anh ấy đã có kế hoạch thông gia.” Diệp Nghe gọi Cố Kinh Diễn lại, chậm rãi nói: “Anh vẫn luôn tò mò, vì sao cuối cùng anh ấy lại thay đổi chủ ý. ”
Cố Kinh Diễn nhìn qua.
Diệp Nghe mỉm cười, khẽ nhếch môi: “Bởi vì năm đó, tôi bị bệnh, không thể rời khỏi anh ấy. ”
Cố Kinh Diễn là bạn của Hoắc Cẩn Hành, cô không ngại Cố Kinh Diễn biết tâm tư của cô.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cố Kinh Diễn, Diệp Linh Ngân đẩy cửa đi vào.
Cố Kinh Diễn sau khi biết hậu giác, mấy năm nay mức độ cấm dục của Hoắc Cẩn Hành có thể so sánh với Đường Tăng, trong này ít nhất hơn phân nửa là công lao của Diệp Linh Ngân.
Diệp Linh Ngân vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, nơi này ngồi mấy gương mặt mới, nhưng đại đa số là hàng năm đều nhìn thấy.
“Linh Ngân.”
“Tiểu Diệp.”
“Diệp đại minh tinh tới rồi.”
Mọi người đối với cô xưng hô khác nhau, có thói quen, có trêu chọc.
Diệp Linh Ngân thoải mái đáp lại, ánh mắt đảo qua bốn phía, cuối cùng cất bước về phía Hoắc Cẩn Hành.
Những người khác không cảm thấy có gì không ổn, Phó Tĩnh Nhã an tĩnh ngồi ở một bên lại khẩn trương hẳn lên.
Nghe nói Hoắc Cẩn Hành không thích người bên ngoài tiếp cận, cho dù là tụ tập, vị trí bên cạnh cũng không ai dám ngồi, tất cả mọi người ăn ý lảng tránh, như thế nào còn có người chủ động đi qua?
Phó Tĩnh Nhã cúi đầu thảo luận với bạn tốt: “Cô ấy chính là ngôi sao nổi tiếng gần đây? ”
Một người bạn là một fan hâm mộ: “Người đẹp hơn trên TV.” ”
Phó Tĩnh Nhã chỉ muốn biết: “Cô ấy có biết Hoắc Cẩn Hành được không? Sao anh lại đi thẳng qua? ”
Người bên ngoài suy nghĩ khác nhau, không biết Diệp Linh Ngân mỗi lần tới gần, lực đạo tay cầm ly của nam nhân sẽ tăng thêm một phần.
Cho đến khi Diệp Linh Ngân ngồi xuống bên cạnh, bên tai truyền đến giọng nói của cô: “Cái cốc lại không chọc anh, anh bóp nó làm cái gì. ”
Hoắc Cẩn Hành đột nhiên buông ra, đặt chén trở lại mặt bàn.
Diệp Nghe không khỏi bật cười.
Người đàn ông bày mưu tính kế ở thương trường lại bị tâm tư của cô chi phối đến tận bây giờ, chưa kể phần tình cảm kia rốt cuộc là cái gì, ít nhất chứng minh địa vị của Diệp Linh Ngân trong lòng Hoắc Cẩn Hành thật sự không thấp.
Ngẫm lại như vậy, bỗng nhiên sẽ không cảm thấy ủy khuất.
Nói không chừng Hoắc Cẩn Hành mấy ngày nay còn khó chịu hơn cô.
Diệp Linh Ngân gọi một ly rượu, khẩu vị giống Hoắc Cẩn Hành.
Lúc đưa tới nhấp một ngụm, Diệp Linh Ngân đột nhiên bắt được một ánh mắt, vừa vặn đụng phải ánh mắt Phó Tĩnh Nhã.
Người phụ nữ để tóc chéo, mặc một bộ trang phục tao nhã thục nữ, thoạt nhìn có chút kỳ lạ. Có lẽ là người bạn mới mà những người khác mang đến, Diệp Linh Ngân không để ở trong lòng, cô ly rượu lên uống hết một nửa.
“Linh Ngân, lại đây chơi trò chơi.”
Có người gọi cô qua, Diệp Linh Ngân hỏi trừng phạt, đối phương trả lời: “Thua thì phát rượu”
Nghe nói muốn phạt rượu, cô rõ ràng từ chối: “Lần này sẽ không chơi nữa, ngày mai còn có công việc.” ”
“Sợ cái gì, để Hoắc tổng thay cậu uống.” Người có can đảm nói đùa với Hoắc Cẩn Hành chỉ đếm trên đầu ngón tay, người có thể gọi Hoắc Cẩn Hành hỗ trợ đỡ rượu, đó mới là thật kỳ lạ.
Phó Tĩnh Nhã còn chưa rõ tình huống hoàn toàn hoảng hốt, Diệp Linh Ngân rốt cuộc có quan hệ gì với Hoắc Cẩn Hành? Lại có thể bảo Hoắc Cẩn Hành thay cô phạt rượu?
Diệp Linh Ngân trước kia đều chơi với bọn họ, năm nay quả thật đặc biệt, công việc quan trọng, sợ uống rượu sẽ nhầm lẫn. Cô định hoàn toàn cự tuyệt, Hoắc Cẩn Hành lại đột nhiên mở miệng: “Đi chơi đi. ”
Diệp Linh Ngân sửng sốt, hỏi anh: “Nếu thua thì sao? ”
“Em không cần uống.”
Đây chính là thừa nhận muốn thay cô uống.
Không biết có phải đêm nay vận khí không tốt hay không, Diệp Linh Ngân bắt đầu liền thua, liên tục ba phen, số lượng rượu phạt tăng gấp đôi. Diệp Linh Ngân mặt đen chơi đến ván thứ tư, lại thua.
“Tôi không…” Đang định nói không chơi nữa, một bàn tay to bỗng nhiên bao trùm trên mu bàn tay cô, dẫn cô điều khiển xúc xắc, “Cô ấy không biết chơi, tôi sẽ dạy. ”
Diệp Linh Ngân thua bốn trận quả thật thảm, mọi người ăn ý như thả nước, đồng ý Hoắc Cẩn Hành hỗ trợ.
Nhưng chẳng bao lâu họ hối hận.
Hoắc Cẩn Hành khi chơi trò chơi quả thực biến thái, chỉ số thông minh giây lát thắng toàn trường, vừa rồi người dương dương đắc ý đều bị Hoắc Cẩn Hành giết một mảnh giáp không lưu lại.
Mọi người gầm gừ kêu oan, Hoắc Cẩn Hành che dấu công danh, sau khi chơi hết hứng thú mang theo Diệp Linh Ngân rời đi.
Bạn bè thua thảm không nhịn được buông lời: “Năm nào cũng như vậy, tôi nói với các cậu, lần sau tuyệt đối không thể để Hoắc Cẩn Hành lên. ”
Lập tức có người phản bác: “Còn không phải cậu muốn gọi Diệp Linh Ngân.”
Còn có người cố gắng giảng đạo lý: “Vậy cũng không thể bởi vì Hoắc Cẩn Hành chỉ số thông minh biến thái mà không dẫn Tiểu Diệp chơi chứ? ”
Ai cũng biết Diệp Linh Ngân có quan hệ mật thiết với Hoắc Cẩn Hành, Phó Tĩnh Nhã nghe xong nửa ngày rốt cục nhịn không được hỏi: “Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành rốt cuộc có quan hệ gì? ”
Mọi người đồng thời trầm mặc, có người đưa ra một đáp án vừa ý: “Tổ tông. ”
Hoắc Cẩn Hành ở bên ngoài nuôi một tiểu tổ tông, tuyệt đối không để cho người ta khinh miệt.
Mọi người trong đó đều đang thảo luận Hoắc Cẩn Hành cưng chiều Diệp Linh Ngân như thế nào, chỉ có Diệp Linh Ngân cảm thấy mình bị ủy khuất lớn.
Vừa mới đi ra Hoắc Cẩn Hành cái gì cũng không nói, chỉ hỏi cô muốn về chỗ nào, tựa như từng phút từng phút cũng không muốn ở với cô nhiều.
Ý niệm cùng nhau, cảm xúc liền theo đó hiện ra: “Nếu anh không muốn gặp em, cần gì phải ủy khuất chính mình có nhà không trở về, trực tiếp đuổi em ra ngoài là tốt rồi. ”
“Nghĩ đến đâu rồi, hai ngày nay nên về nhà cũ, sợ công việc của em không tiện.” Ngày mai là đêm giao thừa, theo quy củ là muốn trở về nhà cũ trải qua, nhưng Diệp Linh Ngân cũng không cần hoàn toàn tuân thủ, có thể tự do lựa chọn.
Diệp Linh Ngân một chút suy nghĩ, cuối cùng quyết định: “Em sẽ trở về với anh.”
Hai người cùng nhau trở lại nhà cũ, bà Hoắc nhận được tin tức, gọi Hoắc phu nhân đến: “Nha đầu kia đi theo nó trở về, chuyện lúc trước dặn dò con, sớm làm đi. ”
Hoắc phu nhân có chút chần chừ: “Cẩn Hành nó luôn luôn không thích có người nhúng tay vào chuyện Diệp Linh Ngân, mẹ, hay là chúng ta hỏi ý kiến của nó trước? ”
“Nó thì biết gì! Cũng chưa lập gia đình, làm sao quản lý chuyện Diệp Linh Ngân. Hoắc lão thái thái nhíu mày: “Hai người bọn họ vừa không có quan hệ pháp lý lại không có quan hệ huyết thống, sớm một chút gả nha đầu kia ra ngoài, nó cũng không có gì luyến tiếc. ”
Hoắc Cẩn Hành không chịu kết hôn, bọn họ quản không được, vậy chuyện Diệp Linh Ngân cũng có thể nói hai câu chứ?
Hoắc phu nhân có chút do dự, bà Hoắc hận con dâu này tính cách yếu đuối không thành khí: “Quên đi, con gọi nó đến chỗ ta, ta tự mình nói với nó. ”
Hoắc Cẩn Hành trở lại nhà cũ có việc phải làm, Diệp Linh Ngân còn chưa ngồi nóng đã bị người gọi đến trong phòng bà.
Cánh cửa mở ra, bà ngồi trên ghế trong phòng, nhưng để cho cô đứng ở cửa, gió lạnh vào ban đêm thổi vào nhà.
Nhiệt độ ấm áp trong phòng cùng cửa hình thành hai thái cực, lão thái thái cũng không nói cái gì khác, trực tiếp hỏi: “Con đến nhà họ Hoắc cũng mười mấy năm rồi. ”
Diệp Nghe trả lời: “14 năm. ”
Cô gặp Hoắc Cẩn Hành năm 10 tuổi, năm nay đã 24 tuổi.
“24 tuổi, đến lúc độc lập rồi.” Lão thái thái trầm giọng nói: “Con không có cha mẹ, nhưng dù sao cũng là nhà họ Hoắc nuôi, chúng ta nên vì đại sự chung thân của con mà suy xét. ”
Nói đến đây, Diệp Linh Ngân phản ứng lại, lão thái thái đây là muốn dùng cô làm thông gia?
Diệp Linh Ngân không hé răng, lão thái thái tiếp tục hỏi: “Những bức ảnh lần trước cho con xem, có người thích hợp không? ”
“Không có.” Những bức ảnh kia đã sớm bị Hoắc Cẩn Hành ném vào máy hủy tài liệu biến thành phế liệu, cô căn bản không thấy rõ, lựa chọn cũng không được chọn.
“Con ngược lại là kén chọn.” Lão thái thái cho rằng ánh mắt cô cao hơn đỉnh: “Mấy năm nay trải qua cuộc sống như thiên kim đại tiểu thư, sợ là quên mình là ai chứ? ”
Diệp Linh Ngân nắm chặt ngón tay, móng tay vào lòng bàn tay. Mặc cho cô ở bên ngoài sáng sủa cỡ nào, vẫn dễ dàng bị người biết chân tướng bóp chặt tử huyệt.
“Mấy năm nay nhà họ Hoắc đối xử với con không tệ, làm người phải hiểu được thỏa mãn.”
Thân phận của cô không rõ, không có gia thế đủ để xứng đôi, lại còn ham một tấm lòng của Hoắc Cẩn Hành.
“Hôn sự của Cẩn Hành không sai biệt lắm nên định ra, ngươi cùng hắn không có quan hệ huyết thống, sau này lại ở chung như vậy, danh bất chính ngôn bất thuận, truyền ra ngoài bị người khác nói xấu.”
Diệp Linh Ngân ngẩng đầu lên, giống như toàn thân đều bị gió lạnh bao bọc, thấm thấu trong xương cốt.
Một cuộc hôn nhân?
Hôn sự của Hoắc Cẩn Hành?
“Ta cho con xem một người nhau không tồi, con trai thứ hai của hạng gia trong ngành bất động sản từ nước ngoài du học trở về, hiện tại đã là lãnh đạo công ty, tiền đồ xán lạn.” Bà Hoắc khen người một phen, phong cách đột ngột chuyển biến: “Ngày mai con đi gặp mặt cậu ta.”
“Con không đi.” Ở bên cạnh Hoắc Cẩn Hành đã lâu, cô cũng không phải là tính khí cam chịu.
Bà Hoắc bình tĩnh: “Vì sao không đi. ”
“Con không thích sắp xếp như vậy.” Bà tựa hồ hạ quyết tâm muốn cô gặp người ta, Diệp Linh Ngân cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trong đầu suy tư ra vô số lời phản bác, hình như đều có thể dễ dàng bị đánh trở về.
Đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện quay đầu rời đi. Diệp Linh Ngân trong lòng lo lắng, có tiếng bước chân từ đằng xa truyền về.
Cô từ từ xoay người.
Bụi bặm lơ lửng, đường nét của hào quang và sự hùng vĩ dần dần lộ ra.
Bước chân của người đàn ông trầm ổn, mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản gọn gàng, trong tay cầm một chiếc khăn quàng cổ nữ màu hồng nhạt đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn trong nháy mắt ngăn cản cái lạnh thấu xương.
Diệp Linh Ngân sững sờ trong giây lát, ánh mắt không chớp nhìn anh.
Trong ánh mắt mê sảng của cô gái, Hoắc Cẩn Hành giơ tay mở mái tóc dài, khoác khăn quàng cổ mềm mại ấm áp lên cổ, chậm rãi vây quanh hai vòng.
Khoảnh khắc đó, Diệp Linh Ngân cảm thấy cả thế giới đều im lặng, ánh mắt nhìn tới đâu, đều là cảm giác an toàn mà anh mang đến.
Bà Hoắc ngồi trong phòng không phát hiện bên ngoài phát sinh hết thảy, tự cho là bình tĩnh khống chế tâm tư của cô gái: “Con chưa từng thấy qua, làm sao biết không thích? ”
Ánh mắt Hoắc Cẩn Hành dần dần càng ngày càng lớn, lạnh lùng cười: “Cậu ta không xứng. ”
Bình luận truyện