Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp
Chương 62: Đêm suối nước nóng
Edit+beta: Nguyệt Nguyệt
Mùi hương mềm mại khuếch tan trong răng, buồn ngủ biến thành nước mắt chứa đầy hốc mắt, lông mi dày lại cong vút run không ngừng, kẹp giọt nước nhỏ vụn, ngưng tụ thành từng hạt châu trong suốt, cực kỳ quý giá.
Khuôn mặt trắng nõn bị suối nước nóng chưng nhiệt, đỏ bừng, so với việc trang điểm dày còn diễm lệ vài phần.
“Buồn ngủ.” Trong miệng Diệp Linh Ngân lẩm bẩm nói không rõ chữ, cũng không tràn ngập tinh lực ứng phó sự khiêu chiến của anh như ngày xưa.
“Đợi lát ôm em trở về ngủ.” Hoắc Cẩn Hành thấp giọng dỗ dành, ôm cô đi từng bước đến bên cạnh ao.
Tóc búi lên không biết rơi rụng vài sợi tóc trên mặt nước từ khi nào, nổi bên cạnh tuyến xương quai xanh, Hoắc Cẩn Hành kiên nhẫn đẩy ra giúp cô, ngón tay mang theo nước ấm dừng trên rãnh xương quai xanh, lung lây, cuối cùng ngấm vào da thịt.
“Ngân bảo.” Hoắc Cẩn Hành cúi người, cúi đầu đảo qua lỗ tai hồng hồng của cô gái: “Nghiêm túc một chút.”
“Không…” Cô duỗi tay ngăn cản, mềm như bông không có sức lực, ngược lại giống như xoa ấn, từng chút từng chút kí ch thích tim đập.
Hoắc Cẩn Hành không để cô suy nghĩ tự do, ngón tay dán ở sống lưng m ơn trớn mỗi một tấc, cuối cùng dừng lại trên vị trí bướm xanh lập lòe, nhấn một cái thật mạnh về phía trước, Diệp Linh Ngân suýt nữa kinh hô thành tiếng.
“Em tiến tổ đã bao lâu?” Hoắc Cẩn Hành không ngừng đưa ra vấn đề, nếu không trả lời thì sẽ bị trừng phạt như vừa rồi.
“Hình như…” Trong đầu không có đáp án chuẩn xác, cô thuận miệng bịa đặt con số: “Hai mươi ngày.”
“Cho nên chúng ta đã hai mươi ngày không ở bên nhau.” Hoắc Cẩn Hành cũng không miệt mài theo đuổi đáp án của cô có chính xác hay không, bàn tay đỡ sau cổ không để cô lùi đi, cằm đặt trên vai ân cần dạy bảo: “Ôn cố tri tân* (Thành ngữ ôn cố tri tân (Nghĩa đen) Xem lại cái cũ, biết cái mới. (Nghĩa bóng) Lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết hơn cái mới. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai), hiểu không?”
“Trí nhớ em rất tốt, đã gặp qua là không quên được!” Diệp Linh Ngân không phục bị nghi ngờ năng lực, cuối cùng chịu lộ cặp mắt thanh triệt sáng ngời kia, cánh tay ôm cổ duỗi dài kéo khoảng cách ra, cúi người đánh lén nhược điểm của anh.
Quả nhiên đối phương trúng chiêu, trên trán chảy ra mồ hôi rậm rạp.
Nghe tiếng kêu đau đớn anh tràn ra kia, Diệp Linh Ngân cười đạt được mục đích, đi một bước lùi một bước giống hồ ly nhỏ xảo trá: “Anh trai, nếu anh nói vài câu lời hay dỗ em vui vẻ, em thật sự có thể suy xét giúp anh.”
“Lại đây.” Hoắc Cẩn Hành đứng ở trong nước, bình tĩnh nhìn cô.
Cô lắc đầu, đỡ vách tường không ngừng lùi về phía sau, dần dần đi vào khu nước sâu.
Cằm gần sát mặt nước, rõ ràng cảm nhận được độ ấm bay lên trong ao, đột nhiên trượt bên ngoài, nếu không dùng sức nắm chặt, suýt chút nữa thì ngã vào hồ nước.
Búi tóc hoàn toàn tản ra, ướt dầm dề dừng trên mặt nước giống như rong biển trôi nổi lay động tùy sóng.
Bởi vì sự ngoài ý muốn nho nhỏ này bị Hoắc Cẩn Hành bắt được, ôm vào trong ngực một lần nữa, quy định phạm vi hoạt động: “Còn chạy không?”
Diệp Linh Ngân mím môi lắc đầu, bộ dáng co được dãn được này được cô chơi đến mức thông thấu, cuối cùng lựa chọn phối hợp, hai bên cùng thắng.
Hai bóng dáng ở trong nước ngẫu nhiên bị bọt sóng đánh tan, lại dần dần chồng lên nhau.
Cô nhỏ giọng xin tha, chân giấu ở trong nước khi thì nhón nhẹ, khi thì câu chặt.
Khi rời khỏi “Thiên Cao Lệ Cảnh”, Phương Đại Hải tự mình đưa tiễn, hoan nghênh bọn họ lần sau lại đến.
Diệp Linh Ngân xoa cánh tay đau nhức, nghĩ thầm không còn có lần sau.
Có lẽ là buổi chiều đã nháo một lần, buổi tối Hoắc Cẩn Hành an an phận phận xử lý công việc, Diệp Linh Ngân nắm chặt thời gian học thuộc kịch bản, ngẫu nhiên cầm điện thoại lướt web.
Thông báo trên Weibo đẩy ra tin tức Hứa Tri Ân mới tuyên bố, Diệp Linh Ngân tò mò ấn vào, là một bức ảnh phong cảnh hoàn toàn mới.
Tính toán thời gian, bây giờ Hứa Tri Ân mang thai hơn bốn tháng.
Lần trước Hứa Tri Ân nói cho cô kết quả phúc tra không tồi, mọi người thanh thản ổn định qua năm mới, sau Tết Hứa Tri Ân lại đến chỗ khác học tập, duy trì tần suất mỗi nửa tháng cập nhật một sáng tác mới.
Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ nói chuyện vài câu trên điện thoại, nghe nói cô ấy ở bên kia học rất vui vẻ.
“Vậy cậu còn không định kết hôn à? Đứa bé sinh ra dù sao cũng phải có danh nghĩa đi?”
“Chờ mình học xong sẽ đi giải quyết chuyện này, không vội vàng.”
Chuyện Hứa Tri Ân từ chối kết hôn không phải ngày một ngày hai, đại khái là nghe nhiều lần, Diệp Linh Ngân cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng. Cô càng để ý tình trạng thân thể của Hứa Tri Ân hơn: “Bây giờ cậu mang thai, một mình học tập ở bên kia có thể không quá tiện hay không?”
“Xã hội bây giờ có chỗ nào không tiện.” Hứa Tri Ân cười nói: “Mình chính là mỗi ngày nghe một tiết học, lại chụp ảnh sửa ảnh, cậu biết mình thích chụp ảnh mà, làm những việc này mình rất vui vẻ.”
Lời này gợi lên hồi ức của Diệp Linh Ngân: “Đúng rồi, lần trước chị Tuần Xu cũng nói, thai phụ duy trì tâm tình tốt đẹp sẽ có lợi cho sự khỏe mạnh của con.”
“Đúng, đúng.” Hứa Tri Ân phụ họa: “Mình cũng đã xem qua rất nhiều tri thức trong thời gian mang thai, bây giờ mỗi ngày đều nỗ lực ăn ngon uống tốt, duy trì tâm tình tốt.”
Trước kia Diệp Linh Ngân chưa từng tiếp xúc với người mang thai, bây giờ gần nhất chính là hai người, mỗi lần nhắc đến phương diện này, lời nói của Hứa Tri Ân và Tuân Xu sẽ vô cùng tương tự.
Bất đồng chính là, Tuân Xu thường xuyên nhắc Cố Kinh Diễn vô cùng dính người, mà Hứa Tri Ân ở ngoài học tập thậm chí không có Ngôn Tự đi cùng.
“Thật ra trạng thái bây giờ của cậu, nên để Ngôn Tự đi cùng cậu.”
“Sáng tác cần phải chuyên tâm, anh ấy ở bên cạnh mình đều không tĩnh tâm được.”
“Anh ta vậy mà yên tâm để cậu một mình.”
“Ừm… Anh ấy cũng sẽ thường xuyên đến đây, Ngân Ngân cậu cũng đừng lo lắng gì.” Hứa Tri Ân uyển chuyển lảng tránh đề tài này.
Diệp Linh Ngân không hỏi tiếp.
Mỗi đôi tình nhân hay vợ chồng đều có phương thức ở chung khác nhau, cô có thể ngẫu nhiên dò hỏi tình huống của bạn mình nhưng cũng không thể can thiệp vào phương thức ở chung của người khác.
Tháng tư, suất diễn của Diệp Linh Ngân đóng máy, về Cảnh Thành đầu tiên. Thời gian này vừa đuổi kịp thời gian công bố sản phẩm mới của Thịnh Thế, làm người đại diện còn phải quay chụp phim tuyên truyền cho nhãn hiệu.
Diệp Linh Ngân là người đại diện dưới trướng của Hoắc thị, là quan hệ người yêu với Hoắc Cẩn Hành mọi người đều biết, đề tài hợp tác càng nhiều hơn.
Tất cả fans siêu thoại của CP Gặp Phật đều cười ha hả:
[Người trong nhà kiếm tiền của người trong nhà]
[Tổng giám đốc Hoắc phát tiền lương cho Ngân bảo sao?]
[Nam nữ phối hợp làm việc không mệt]
Vừa mới bắt đầu lên tiếng tương đối bình thường, sau đó không biết thế nào, bài viết đó được nhiều giang cư mận bình luận, không ngừng nổi lên phía trước: [Tổng giám đốc Hoắc lựa chọn thịt thường]
“Lầu chủ không thích hợp.”
“Xin hỏi nguyên nhân lúc trước ngài rời khỏi văn đàn là?”
“Có lời nói muốn nói.”
“Cầu tình hình cụ thể và miêu tả tỉ mỉ.”
Giờ này khắc này, Tiểu Ngô đi làm lướt web suýt chút nữa lộ ra áo choàng ở siêu thoại CP vội rời khỏi phần mềm, cần cù chăm chỉ tiếp tục hoàn thành công việc. Anh ta sẽ không thừa nhận chính mình tận mắt nhìn thấy Tổng giám đốc Hoắc bị để “ấn dâu tây” mà nhảy hố Gặp Phật CP.
Thời gian phim tuyên truyền đại ngôn công bố, fans nhan sắc hoan thiên hỉ địa* (vui mừng).
[Lại là một ngày khóc thút thít vì mỹ nữ]
[Khi nào vợ khôi phục độc thân]
[Lầu trên đừng hủy CP của tôi]
[Nhanh chóng đưa ra thị trường, tôi vội đặt đơn]
Sản phẩm mới mỗi một kỳ khi đưa ra thị trường đều sẽ kế hoạch hình thức marketing khác nhau trước, khoản hạn định mùa đông năm ngoái không sản xuất nữa, có thị trường nhưng vô giá, khoản mới mùa xuân vừa tuyên bố, không ít người mua gấp không thể chờ.
Sản phẩm mới mùa xuân năm nay lấy màu xanh lục làm bối cảnh, cùng ngày họp báo, Diệp Linh Ngân mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt đi lên đài triển lãm, bối cảnh phía sau tùy theo biến ảo thành rừng rậm, cảm giác 3D mắt trần quen thuộc. Thiếu nữ hệ sâm bước chậm trong rừng, mọi người trực tiếp hô kinh diễm.
Dựa theo lưu trình phía trước, thời gian kết thúc triển lãm Diệp Linh Ngân sẽ rời đi nhưng hôm nay sau khi cô xoay người cũng không trực tiếp rời khỏi hội trường.
Hiện trường oanh động tiếp, Hoắc Cẩn Hành trước đó không xuất hiện trong cuộc họp báo đích thân đến hiện trường, phóng viên điên cuồng chụp ảnh, nhóm thương nhân hợp tác sôi nổi tiến lên làm quen.
Nhân viên Hoắc thị nghĩ thầm: Đại Boss đến giữ thể diện cho vị hôn thê.
Trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Diệp Linh Ngân thoải mái đi vào bên cạnh chỗ Hoắc Cẩn Hành được mọi người vây quanh, làn váy to rộng của lễ phục chiếm một vòng đất, người khác sôi nổi lùi đi duy trì khoảng cách.
Nói đùa, ai dám dẫm làn váy của vị hôn thê của Hoắc Cẩn Hành.
“Anh trai, nhớ phải cảm ơn em.”
“Hửm?”
“Anh xem, có em ở bên cạnh anh, bọn họ đều sẽ tự động tránh ra.”
Dưới đôi mắt sáng như tuyết của quần chúng, Hoắc Cẩn Hành quang minh chính đại nắm tay Diệp Linh Ngân, cúi đầu dán vào bên tai cô: “Cảm ơn, Hoắc thái thái của anh.”
Một màn này được ống kính bắt giữ, chia sẻ lên mạng.
Người đàn ông mặc vest và người phụ nữ mặc lễ phục tư thái thân mật, dường như hiện trường hôn lễ, thậm chí có fans photoshop váy màu xanh lục của Diệp Linh Ngân thành màu trắng biến thành một tấm ảnh cưới hoàn mỹ.
Fans only thăm dò vươn móng vuốt: “Hu hu hu, hai giá trị nhan sắc quá hợp, đột nhiên cảm thấy có chút dễ cắn.”
Công khai sản phẩm mới dường như đã dự định lên hot search, mọi người hoan thiên hỉ địa chờ tin tức tốt, lúc này lại nhảy ra một video làm mọi người khiếp sợ, tam quan tan biến, chiếm cứ nhiệt độ.
Vai chính của đề tài là… Thư Tình.
Thư Tình từ khi debut chưa bao giờ công khai tình yêu, mỗi khi phỏng vấn đều trả lời “Chuyên chú làm việc” đột nhiên bị tung ra video chen chân vào cuộc sống tình cảm của người khác. Quần áo của người phụ nữ trong video bất chính, tóc tán loạn, việc nỗ lực che đậy bộ mặt vẫn bị ống kính quay được dung nhan, chứng minh cô ta là Thư Tình không thể nghi ngờ.
[Giới giải trí thật biết chơi…]
[Thật ghê tởm, mắt bị mù mới có thể làm fans cô ta]
[Thiên đạo luân hồi, chen chân vào hôn nhân của người khác xứng đáng gặp quả báo]
[Thư trà xanh không từ thủ đoạn để thượng vị]
[Ọe, ọe, hôm nay ăn cơm không trả tiền]
Thư Tình đi khách sạn với một phú thương bị vợ đối phương bắt được, trùng hợp phụ nhân kia là người không màng hình tượng, túm Thư Tình ra đánh một trận ngay tại hiện trường, lớn tiếng mắng chửi nói lời khó nghe. Một màn này bị người quay lại tung lên mạng, hình tượng Thư Tình cực cực khổ khổ xây dựng nhiều năm sụp đổ trong một đêm, tôn nghiêm bị người đạp xuống dưới lòng bàn chân, ngã xuống đáy cốc.
Mấy năm nay Thư Tình dựa thủ đoạn không quang minh chính đại thu hoạch tài nguyên, cuối cùng vẫn thua trên dã tâm không thể thỏa mãn.
Quần thể giang cư mận vây công, Weibo của Thư Tình luân hãm, trong lúc nhất thời lực chú ý của đại bộ phận người bị hấp dẫn đến nơi đây, bao gồm Diệp Linh Ngân.
Việc dùng quy tắc ngầm bị tung tin nóng, có người đào ra việc Thư Tình từng ở viện phúc lợi, mắng cô ta không có giáo dưỡng, đáng đời bị cha mẹ vứt bỏ.
Chữ sắc bén có chút chói mắt.
Vi phạm đạo đức là sự sai lầm của Thư Tình nhưng cũng không phải đứa trẻ nào lớn lên trong viện phúc lợi đều đáng bị vứt bỏ.
Hoắc Cẩn Hành xử lý công việc xong quay về phòng ngủ, Diệp Linh Ngân ngồi ở mép giường phát ngốc. Đến gần nhìn, phát hiện điện thoại trong tay cô dừng trên giao diện liên quan đến tin tức của Thư Tình.
“Ngân Ngân?”
“Ờm.”
“Em đang khổ sở cho cô ta?”
“Không phải khổ sở, chỉ là cảm khái.”
Cô không có tình cảm trách trời thương dân đi khổ sở vì một người ruồng bỏ chính mình, tình cảm đã từng đã sớm bị mài mòn hết từ khi Thư Tình lừa gạt Ninh Tri Hằng.
Chỉ là không thể phủ nhận, thấy kết cục thê lương như vậy của Thư Tình, trong lòng không có cảm giác thống khoái, càng có thêm nhiều một sự buồn khổ khôn kể.
Sinh ra bị cha mẹ trọng nam khinh nữ ghét bỏ, bị coi như hàng hóa mà bán đi, trưởng thành nhiều lần trắc trở lại đi lên con đường không thể quay lại. Cho dù cho đến nay mới thôi, Thư Tình cũng không trải qua mấy ngày tháng thư thái.
Đáng giận, cũng đáng thương.
Nếu cô chỉ là một người xem câu chuyện này, chỉ biết coi điều này như một cuộc chê cười, nhưng cô từng cùng Thư Tình trải qua thời gian khổ sở đó, tâm cảnh không giống người thường.
“Chỉ là một người ích kỷ, làm gì đáng giá em cảm thấy đáng thương.” Hoắc Cẩn Hành không thể nhìn gương mặt cô u sầu, huống hồ người đó căn bản không đáng để Diệp Linh Ngân thương hại chút nào.
“Có một số việc vốn không định nói cho em.” Hoắc Cẩn Hành duỗi tay vuốt phẳng nếp uốn giữa chân mày cô: “Bây giờ dường như cũng không cần phải che giấu.”
“Năm đó cảnh sát bắt người buôn bán và tham dự về quy án, Thư Tình cũng không nhận mệnh phục tùng sự sắp xếp đến viện phúc lợi mà là đi tìm nhóm người Cố Kinh Diễn, hy vọng có người mang cô ta rời đi.”
Lúc ấy Diệp Linh Ngân thỉnh cầu Hoắc Cẩn Hành mang cô đi, ai cũng chưa từng nghĩ đến Hoắc Cẩn Hành sẽ đồng ý, khiếp sợ đồng thời còn có người gan lớn có ý định noi theo, người xông ra đầu tiên trong đó chính là Thư Tình.
Thấy Hoắc Cẩn Hành mang Diệp Linh Ngân đi, Thư Tình đi tìm Cố Kinh Diễn và hai người khác, kết quả rõ ràng là cô ta thất bại.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm chủ cho hành vi của mình như Hoắc Cẩn Hành, đều là mấy người con trai trẻ tuổi vừa thành niên, mở rộng chính nghĩa là cái thiện của bản tính, nếu muốn dẫn người về nhà, bọn họ không có tâm tư kia.
Hoắc Cẩn Hành nói tiếp: “Bọn họ không đồng ý, vì thế Thư Tình tìm đến anh.”
Nói đến lúc này, Diệp Linh Ngân buông điện thoại nắm tay anh, ngón tay giao vào nhau, cô cọ nhẹ nhàng khuôn mặt qua: “Em biết, cô ta cũng muốn xin anh mang cô ta rời đi.”
Hoắc Cẩn Hành khom lưng kéo người vào trong lồ ng ngực, cằm đặt trên vai, hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói dừng ở bên tai cô: “Nhưng em không biết, cô ta chính là nói, thay em thành cô ta.”
Mùi hương mềm mại khuếch tan trong răng, buồn ngủ biến thành nước mắt chứa đầy hốc mắt, lông mi dày lại cong vút run không ngừng, kẹp giọt nước nhỏ vụn, ngưng tụ thành từng hạt châu trong suốt, cực kỳ quý giá.
Khuôn mặt trắng nõn bị suối nước nóng chưng nhiệt, đỏ bừng, so với việc trang điểm dày còn diễm lệ vài phần.
“Buồn ngủ.” Trong miệng Diệp Linh Ngân lẩm bẩm nói không rõ chữ, cũng không tràn ngập tinh lực ứng phó sự khiêu chiến của anh như ngày xưa.
“Đợi lát ôm em trở về ngủ.” Hoắc Cẩn Hành thấp giọng dỗ dành, ôm cô đi từng bước đến bên cạnh ao.
Tóc búi lên không biết rơi rụng vài sợi tóc trên mặt nước từ khi nào, nổi bên cạnh tuyến xương quai xanh, Hoắc Cẩn Hành kiên nhẫn đẩy ra giúp cô, ngón tay mang theo nước ấm dừng trên rãnh xương quai xanh, lung lây, cuối cùng ngấm vào da thịt.
“Ngân bảo.” Hoắc Cẩn Hành cúi người, cúi đầu đảo qua lỗ tai hồng hồng của cô gái: “Nghiêm túc một chút.”
“Không…” Cô duỗi tay ngăn cản, mềm như bông không có sức lực, ngược lại giống như xoa ấn, từng chút từng chút kí ch thích tim đập.
Hoắc Cẩn Hành không để cô suy nghĩ tự do, ngón tay dán ở sống lưng m ơn trớn mỗi một tấc, cuối cùng dừng lại trên vị trí bướm xanh lập lòe, nhấn một cái thật mạnh về phía trước, Diệp Linh Ngân suýt nữa kinh hô thành tiếng.
“Em tiến tổ đã bao lâu?” Hoắc Cẩn Hành không ngừng đưa ra vấn đề, nếu không trả lời thì sẽ bị trừng phạt như vừa rồi.
“Hình như…” Trong đầu không có đáp án chuẩn xác, cô thuận miệng bịa đặt con số: “Hai mươi ngày.”
“Cho nên chúng ta đã hai mươi ngày không ở bên nhau.” Hoắc Cẩn Hành cũng không miệt mài theo đuổi đáp án của cô có chính xác hay không, bàn tay đỡ sau cổ không để cô lùi đi, cằm đặt trên vai ân cần dạy bảo: “Ôn cố tri tân* (Thành ngữ ôn cố tri tân (Nghĩa đen) Xem lại cái cũ, biết cái mới. (Nghĩa bóng) Lời khuyên nên nhắc lại cái cũ để hiểu biết hơn cái mới. Ôn lại quá khứ dể tiên đoán tương lai), hiểu không?”
“Trí nhớ em rất tốt, đã gặp qua là không quên được!” Diệp Linh Ngân không phục bị nghi ngờ năng lực, cuối cùng chịu lộ cặp mắt thanh triệt sáng ngời kia, cánh tay ôm cổ duỗi dài kéo khoảng cách ra, cúi người đánh lén nhược điểm của anh.
Quả nhiên đối phương trúng chiêu, trên trán chảy ra mồ hôi rậm rạp.
Nghe tiếng kêu đau đớn anh tràn ra kia, Diệp Linh Ngân cười đạt được mục đích, đi một bước lùi một bước giống hồ ly nhỏ xảo trá: “Anh trai, nếu anh nói vài câu lời hay dỗ em vui vẻ, em thật sự có thể suy xét giúp anh.”
“Lại đây.” Hoắc Cẩn Hành đứng ở trong nước, bình tĩnh nhìn cô.
Cô lắc đầu, đỡ vách tường không ngừng lùi về phía sau, dần dần đi vào khu nước sâu.
Cằm gần sát mặt nước, rõ ràng cảm nhận được độ ấm bay lên trong ao, đột nhiên trượt bên ngoài, nếu không dùng sức nắm chặt, suýt chút nữa thì ngã vào hồ nước.
Búi tóc hoàn toàn tản ra, ướt dầm dề dừng trên mặt nước giống như rong biển trôi nổi lay động tùy sóng.
Bởi vì sự ngoài ý muốn nho nhỏ này bị Hoắc Cẩn Hành bắt được, ôm vào trong ngực một lần nữa, quy định phạm vi hoạt động: “Còn chạy không?”
Diệp Linh Ngân mím môi lắc đầu, bộ dáng co được dãn được này được cô chơi đến mức thông thấu, cuối cùng lựa chọn phối hợp, hai bên cùng thắng.
Hai bóng dáng ở trong nước ngẫu nhiên bị bọt sóng đánh tan, lại dần dần chồng lên nhau.
Cô nhỏ giọng xin tha, chân giấu ở trong nước khi thì nhón nhẹ, khi thì câu chặt.
Khi rời khỏi “Thiên Cao Lệ Cảnh”, Phương Đại Hải tự mình đưa tiễn, hoan nghênh bọn họ lần sau lại đến.
Diệp Linh Ngân xoa cánh tay đau nhức, nghĩ thầm không còn có lần sau.
Có lẽ là buổi chiều đã nháo một lần, buổi tối Hoắc Cẩn Hành an an phận phận xử lý công việc, Diệp Linh Ngân nắm chặt thời gian học thuộc kịch bản, ngẫu nhiên cầm điện thoại lướt web.
Thông báo trên Weibo đẩy ra tin tức Hứa Tri Ân mới tuyên bố, Diệp Linh Ngân tò mò ấn vào, là một bức ảnh phong cảnh hoàn toàn mới.
Tính toán thời gian, bây giờ Hứa Tri Ân mang thai hơn bốn tháng.
Lần trước Hứa Tri Ân nói cho cô kết quả phúc tra không tồi, mọi người thanh thản ổn định qua năm mới, sau Tết Hứa Tri Ân lại đến chỗ khác học tập, duy trì tần suất mỗi nửa tháng cập nhật một sáng tác mới.
Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ nói chuyện vài câu trên điện thoại, nghe nói cô ấy ở bên kia học rất vui vẻ.
“Vậy cậu còn không định kết hôn à? Đứa bé sinh ra dù sao cũng phải có danh nghĩa đi?”
“Chờ mình học xong sẽ đi giải quyết chuyện này, không vội vàng.”
Chuyện Hứa Tri Ân từ chối kết hôn không phải ngày một ngày hai, đại khái là nghe nhiều lần, Diệp Linh Ngân cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng. Cô càng để ý tình trạng thân thể của Hứa Tri Ân hơn: “Bây giờ cậu mang thai, một mình học tập ở bên kia có thể không quá tiện hay không?”
“Xã hội bây giờ có chỗ nào không tiện.” Hứa Tri Ân cười nói: “Mình chính là mỗi ngày nghe một tiết học, lại chụp ảnh sửa ảnh, cậu biết mình thích chụp ảnh mà, làm những việc này mình rất vui vẻ.”
Lời này gợi lên hồi ức của Diệp Linh Ngân: “Đúng rồi, lần trước chị Tuần Xu cũng nói, thai phụ duy trì tâm tình tốt đẹp sẽ có lợi cho sự khỏe mạnh của con.”
“Đúng, đúng.” Hứa Tri Ân phụ họa: “Mình cũng đã xem qua rất nhiều tri thức trong thời gian mang thai, bây giờ mỗi ngày đều nỗ lực ăn ngon uống tốt, duy trì tâm tình tốt.”
Trước kia Diệp Linh Ngân chưa từng tiếp xúc với người mang thai, bây giờ gần nhất chính là hai người, mỗi lần nhắc đến phương diện này, lời nói của Hứa Tri Ân và Tuân Xu sẽ vô cùng tương tự.
Bất đồng chính là, Tuân Xu thường xuyên nhắc Cố Kinh Diễn vô cùng dính người, mà Hứa Tri Ân ở ngoài học tập thậm chí không có Ngôn Tự đi cùng.
“Thật ra trạng thái bây giờ của cậu, nên để Ngôn Tự đi cùng cậu.”
“Sáng tác cần phải chuyên tâm, anh ấy ở bên cạnh mình đều không tĩnh tâm được.”
“Anh ta vậy mà yên tâm để cậu một mình.”
“Ừm… Anh ấy cũng sẽ thường xuyên đến đây, Ngân Ngân cậu cũng đừng lo lắng gì.” Hứa Tri Ân uyển chuyển lảng tránh đề tài này.
Diệp Linh Ngân không hỏi tiếp.
Mỗi đôi tình nhân hay vợ chồng đều có phương thức ở chung khác nhau, cô có thể ngẫu nhiên dò hỏi tình huống của bạn mình nhưng cũng không thể can thiệp vào phương thức ở chung của người khác.
Tháng tư, suất diễn của Diệp Linh Ngân đóng máy, về Cảnh Thành đầu tiên. Thời gian này vừa đuổi kịp thời gian công bố sản phẩm mới của Thịnh Thế, làm người đại diện còn phải quay chụp phim tuyên truyền cho nhãn hiệu.
Diệp Linh Ngân là người đại diện dưới trướng của Hoắc thị, là quan hệ người yêu với Hoắc Cẩn Hành mọi người đều biết, đề tài hợp tác càng nhiều hơn.
Tất cả fans siêu thoại của CP Gặp Phật đều cười ha hả:
[Người trong nhà kiếm tiền của người trong nhà]
[Tổng giám đốc Hoắc phát tiền lương cho Ngân bảo sao?]
[Nam nữ phối hợp làm việc không mệt]
Vừa mới bắt đầu lên tiếng tương đối bình thường, sau đó không biết thế nào, bài viết đó được nhiều giang cư mận bình luận, không ngừng nổi lên phía trước: [Tổng giám đốc Hoắc lựa chọn thịt thường]
“Lầu chủ không thích hợp.”
“Xin hỏi nguyên nhân lúc trước ngài rời khỏi văn đàn là?”
“Có lời nói muốn nói.”
“Cầu tình hình cụ thể và miêu tả tỉ mỉ.”
Giờ này khắc này, Tiểu Ngô đi làm lướt web suýt chút nữa lộ ra áo choàng ở siêu thoại CP vội rời khỏi phần mềm, cần cù chăm chỉ tiếp tục hoàn thành công việc. Anh ta sẽ không thừa nhận chính mình tận mắt nhìn thấy Tổng giám đốc Hoắc bị để “ấn dâu tây” mà nhảy hố Gặp Phật CP.
Thời gian phim tuyên truyền đại ngôn công bố, fans nhan sắc hoan thiên hỉ địa* (vui mừng).
[Lại là một ngày khóc thút thít vì mỹ nữ]
[Khi nào vợ khôi phục độc thân]
[Lầu trên đừng hủy CP của tôi]
[Nhanh chóng đưa ra thị trường, tôi vội đặt đơn]
Sản phẩm mới mỗi một kỳ khi đưa ra thị trường đều sẽ kế hoạch hình thức marketing khác nhau trước, khoản hạn định mùa đông năm ngoái không sản xuất nữa, có thị trường nhưng vô giá, khoản mới mùa xuân vừa tuyên bố, không ít người mua gấp không thể chờ.
Sản phẩm mới mùa xuân năm nay lấy màu xanh lục làm bối cảnh, cùng ngày họp báo, Diệp Linh Ngân mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt đi lên đài triển lãm, bối cảnh phía sau tùy theo biến ảo thành rừng rậm, cảm giác 3D mắt trần quen thuộc. Thiếu nữ hệ sâm bước chậm trong rừng, mọi người trực tiếp hô kinh diễm.
Dựa theo lưu trình phía trước, thời gian kết thúc triển lãm Diệp Linh Ngân sẽ rời đi nhưng hôm nay sau khi cô xoay người cũng không trực tiếp rời khỏi hội trường.
Hiện trường oanh động tiếp, Hoắc Cẩn Hành trước đó không xuất hiện trong cuộc họp báo đích thân đến hiện trường, phóng viên điên cuồng chụp ảnh, nhóm thương nhân hợp tác sôi nổi tiến lên làm quen.
Nhân viên Hoắc thị nghĩ thầm: Đại Boss đến giữ thể diện cho vị hôn thê.
Trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Diệp Linh Ngân thoải mái đi vào bên cạnh chỗ Hoắc Cẩn Hành được mọi người vây quanh, làn váy to rộng của lễ phục chiếm một vòng đất, người khác sôi nổi lùi đi duy trì khoảng cách.
Nói đùa, ai dám dẫm làn váy của vị hôn thê của Hoắc Cẩn Hành.
“Anh trai, nhớ phải cảm ơn em.”
“Hửm?”
“Anh xem, có em ở bên cạnh anh, bọn họ đều sẽ tự động tránh ra.”
Dưới đôi mắt sáng như tuyết của quần chúng, Hoắc Cẩn Hành quang minh chính đại nắm tay Diệp Linh Ngân, cúi đầu dán vào bên tai cô: “Cảm ơn, Hoắc thái thái của anh.”
Một màn này được ống kính bắt giữ, chia sẻ lên mạng.
Người đàn ông mặc vest và người phụ nữ mặc lễ phục tư thái thân mật, dường như hiện trường hôn lễ, thậm chí có fans photoshop váy màu xanh lục của Diệp Linh Ngân thành màu trắng biến thành một tấm ảnh cưới hoàn mỹ.
Fans only thăm dò vươn móng vuốt: “Hu hu hu, hai giá trị nhan sắc quá hợp, đột nhiên cảm thấy có chút dễ cắn.”
Công khai sản phẩm mới dường như đã dự định lên hot search, mọi người hoan thiên hỉ địa chờ tin tức tốt, lúc này lại nhảy ra một video làm mọi người khiếp sợ, tam quan tan biến, chiếm cứ nhiệt độ.
Vai chính của đề tài là… Thư Tình.
Thư Tình từ khi debut chưa bao giờ công khai tình yêu, mỗi khi phỏng vấn đều trả lời “Chuyên chú làm việc” đột nhiên bị tung ra video chen chân vào cuộc sống tình cảm của người khác. Quần áo của người phụ nữ trong video bất chính, tóc tán loạn, việc nỗ lực che đậy bộ mặt vẫn bị ống kính quay được dung nhan, chứng minh cô ta là Thư Tình không thể nghi ngờ.
[Giới giải trí thật biết chơi…]
[Thật ghê tởm, mắt bị mù mới có thể làm fans cô ta]
[Thiên đạo luân hồi, chen chân vào hôn nhân của người khác xứng đáng gặp quả báo]
[Thư trà xanh không từ thủ đoạn để thượng vị]
[Ọe, ọe, hôm nay ăn cơm không trả tiền]
Thư Tình đi khách sạn với một phú thương bị vợ đối phương bắt được, trùng hợp phụ nhân kia là người không màng hình tượng, túm Thư Tình ra đánh một trận ngay tại hiện trường, lớn tiếng mắng chửi nói lời khó nghe. Một màn này bị người quay lại tung lên mạng, hình tượng Thư Tình cực cực khổ khổ xây dựng nhiều năm sụp đổ trong một đêm, tôn nghiêm bị người đạp xuống dưới lòng bàn chân, ngã xuống đáy cốc.
Mấy năm nay Thư Tình dựa thủ đoạn không quang minh chính đại thu hoạch tài nguyên, cuối cùng vẫn thua trên dã tâm không thể thỏa mãn.
Quần thể giang cư mận vây công, Weibo của Thư Tình luân hãm, trong lúc nhất thời lực chú ý của đại bộ phận người bị hấp dẫn đến nơi đây, bao gồm Diệp Linh Ngân.
Việc dùng quy tắc ngầm bị tung tin nóng, có người đào ra việc Thư Tình từng ở viện phúc lợi, mắng cô ta không có giáo dưỡng, đáng đời bị cha mẹ vứt bỏ.
Chữ sắc bén có chút chói mắt.
Vi phạm đạo đức là sự sai lầm của Thư Tình nhưng cũng không phải đứa trẻ nào lớn lên trong viện phúc lợi đều đáng bị vứt bỏ.
Hoắc Cẩn Hành xử lý công việc xong quay về phòng ngủ, Diệp Linh Ngân ngồi ở mép giường phát ngốc. Đến gần nhìn, phát hiện điện thoại trong tay cô dừng trên giao diện liên quan đến tin tức của Thư Tình.
“Ngân Ngân?”
“Ờm.”
“Em đang khổ sở cho cô ta?”
“Không phải khổ sở, chỉ là cảm khái.”
Cô không có tình cảm trách trời thương dân đi khổ sở vì một người ruồng bỏ chính mình, tình cảm đã từng đã sớm bị mài mòn hết từ khi Thư Tình lừa gạt Ninh Tri Hằng.
Chỉ là không thể phủ nhận, thấy kết cục thê lương như vậy của Thư Tình, trong lòng không có cảm giác thống khoái, càng có thêm nhiều một sự buồn khổ khôn kể.
Sinh ra bị cha mẹ trọng nam khinh nữ ghét bỏ, bị coi như hàng hóa mà bán đi, trưởng thành nhiều lần trắc trở lại đi lên con đường không thể quay lại. Cho dù cho đến nay mới thôi, Thư Tình cũng không trải qua mấy ngày tháng thư thái.
Đáng giận, cũng đáng thương.
Nếu cô chỉ là một người xem câu chuyện này, chỉ biết coi điều này như một cuộc chê cười, nhưng cô từng cùng Thư Tình trải qua thời gian khổ sở đó, tâm cảnh không giống người thường.
“Chỉ là một người ích kỷ, làm gì đáng giá em cảm thấy đáng thương.” Hoắc Cẩn Hành không thể nhìn gương mặt cô u sầu, huống hồ người đó căn bản không đáng để Diệp Linh Ngân thương hại chút nào.
“Có một số việc vốn không định nói cho em.” Hoắc Cẩn Hành duỗi tay vuốt phẳng nếp uốn giữa chân mày cô: “Bây giờ dường như cũng không cần phải che giấu.”
“Năm đó cảnh sát bắt người buôn bán và tham dự về quy án, Thư Tình cũng không nhận mệnh phục tùng sự sắp xếp đến viện phúc lợi mà là đi tìm nhóm người Cố Kinh Diễn, hy vọng có người mang cô ta rời đi.”
Lúc ấy Diệp Linh Ngân thỉnh cầu Hoắc Cẩn Hành mang cô đi, ai cũng chưa từng nghĩ đến Hoắc Cẩn Hành sẽ đồng ý, khiếp sợ đồng thời còn có người gan lớn có ý định noi theo, người xông ra đầu tiên trong đó chính là Thư Tình.
Thấy Hoắc Cẩn Hành mang Diệp Linh Ngân đi, Thư Tình đi tìm Cố Kinh Diễn và hai người khác, kết quả rõ ràng là cô ta thất bại.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể làm chủ cho hành vi của mình như Hoắc Cẩn Hành, đều là mấy người con trai trẻ tuổi vừa thành niên, mở rộng chính nghĩa là cái thiện của bản tính, nếu muốn dẫn người về nhà, bọn họ không có tâm tư kia.
Hoắc Cẩn Hành nói tiếp: “Bọn họ không đồng ý, vì thế Thư Tình tìm đến anh.”
Nói đến lúc này, Diệp Linh Ngân buông điện thoại nắm tay anh, ngón tay giao vào nhau, cô cọ nhẹ nhàng khuôn mặt qua: “Em biết, cô ta cũng muốn xin anh mang cô ta rời đi.”
Hoắc Cẩn Hành khom lưng kéo người vào trong lồ ng ngực, cằm đặt trên vai, hơi hơi nghiêng đầu, giọng nói dừng ở bên tai cô: “Nhưng em không biết, cô ta chính là nói, thay em thành cô ta.”
Bình luận truyện