Những Mẩu Chuyện Của Xà Yêu Và Gà Rừng
Chương 8: Xà Yêu và Gà Rừng xa cách
Trời sáng mây trong, trải đầy nắng ấm, nhân gian phồn hoa.
Thiếu niên xinh đẹp nhìn lầu các đỏ thẫm trước mặt, mặt trên viết nơi này là nơinam nhân mua vui, thiếu niên cảm thấy như là mình bị người kéo lại, không nhúchích.
Nhìn xung quanh, tốt, không biết tại sao hôm nay xà yêu không xuất hiện,nhưng cũng chỉ có lúc này mình mới có thể ra ngoài rong chơi một chút, có trờimới biết xà yêu canh chừng mình có bao nhiêu gắt gao, lúc nào cũng kè kè bên người mình!
Gà rừng tinh cảm thấy hai chân mình không thể khống chế, bị cô nương nhân gian xinh đẹp kéo tay vào, cả người cũng không ổn, mềm nhũn dễ bóp.
Mặc dù là nơi phong trần, nhưng trong này đều là tài tử giai nhân học làm sang,đương nhiên người mới vào thì là chuyện khác.
Ngồi trong đại sảnh, nghe tiếng đàn cổ, khúc thủy lưu hương.
Gà rừng tinh nhìn chằm chằm cô nương xinh đẹp, lập tức cảm thấy hoa cả mắt, tự dưng có một cánh tay khoác lên vai cậu, gà rừng tinh ngẩn ra, cho rằng mình bị xà yêu bắt tại trận, nơm nớp lo sợ xoay người. Khi nhìn thấy người sau lưng thì gà rừng tinh thở phào.
“Huynh đài, sao lại ngồi một mình, không bằng uống rượu với ta?” Người nàynói như rất quen thuộc, nhưng hợp với khuôn mặt dễ nhìn, gà rừng tinh cũng không cảm thấy đáng ghét, chỉ cười cười xua tay muốn cự tuyệt. Nhưng không đợi gà rừng tinh cự tuyệt, đối phương cũng đã kéo tay gà rừng tinh ngồi xuốnglầu các bên cạnh cửa sổ.
“Ta là Phong Vô Thủy, không biết quý danh huynh đài?”
Gà rừng tinh nghĩ nửa ngày cũng không ra một cái tên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Phong Vô Thủy cười cười, nâng chén nói với gà rừng tinh: “Huynh đài không muốn nói thì thôi, gặp gỡ chính là duyên!”
Gà rừng tinh không biết tại sao lại có cảm giác, hình như mỗi ngày đều có thể gặp phải Phong Vô Thủy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, chỉ cần không có mặt xà yêu, lúc nào cũng thấy Phong Vô Thủy.
Nhưng cũng may Phong Vô Thủy không đáng ghét, lại càng không quản chặt mình như xà yêu, ở với Phong Vô Thủy rất thoải mái, chỉ là gần đây dường như xà yêu bận rộn, cũng không biết đang làm cái gì.
Phong Vô Thủy thấy gà rừng tinh đờ ra, vươn tay đẩy nhẹ gà rừng tinh đã say chếnh choáng, khẽ cười dò hỏi: “Khó chịu sao?”
Gà rừng tinh lắc đầu, vứt xà yêu ra sau gáy, quyết định bây giờ phải hưởng thụ cuộc sống!
Uống rượu ba ly.
Gà rừng tinh đã đầu váng mắt hoa, cả người nóng như lửa đốt, loại nóng bức quỷ dị này, gà rừng tinh cảm thấy khó chịu không thôi, hô hấp nặng nề hơn, hai mắt mê ly, nhìn qua rất yếu ớt.
“Say?”
Phong Vô Thủy nhìn chằm chằm gà rừng tinh đã ngã trên đất, mặt lộ ý cười. Sau đó hắn đứng lên dùng một tay nhấc bổng gà rừng tinh, cưỡi mây đạp gió rời khỏi lầu các. Phong Vô Thủy này không phải người thường!
Thiếu niên xinh đẹp nhìn lầu các đỏ thẫm trước mặt, mặt trên viết nơi này là nơinam nhân mua vui, thiếu niên cảm thấy như là mình bị người kéo lại, không nhúchích.
Nhìn xung quanh, tốt, không biết tại sao hôm nay xà yêu không xuất hiện,nhưng cũng chỉ có lúc này mình mới có thể ra ngoài rong chơi một chút, có trờimới biết xà yêu canh chừng mình có bao nhiêu gắt gao, lúc nào cũng kè kè bên người mình!
Gà rừng tinh cảm thấy hai chân mình không thể khống chế, bị cô nương nhân gian xinh đẹp kéo tay vào, cả người cũng không ổn, mềm nhũn dễ bóp.
Mặc dù là nơi phong trần, nhưng trong này đều là tài tử giai nhân học làm sang,đương nhiên người mới vào thì là chuyện khác.
Ngồi trong đại sảnh, nghe tiếng đàn cổ, khúc thủy lưu hương.
Gà rừng tinh nhìn chằm chằm cô nương xinh đẹp, lập tức cảm thấy hoa cả mắt, tự dưng có một cánh tay khoác lên vai cậu, gà rừng tinh ngẩn ra, cho rằng mình bị xà yêu bắt tại trận, nơm nớp lo sợ xoay người. Khi nhìn thấy người sau lưng thì gà rừng tinh thở phào.
“Huynh đài, sao lại ngồi một mình, không bằng uống rượu với ta?” Người nàynói như rất quen thuộc, nhưng hợp với khuôn mặt dễ nhìn, gà rừng tinh cũng không cảm thấy đáng ghét, chỉ cười cười xua tay muốn cự tuyệt. Nhưng không đợi gà rừng tinh cự tuyệt, đối phương cũng đã kéo tay gà rừng tinh ngồi xuốnglầu các bên cạnh cửa sổ.
“Ta là Phong Vô Thủy, không biết quý danh huynh đài?”
Gà rừng tinh nghĩ nửa ngày cũng không ra một cái tên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Phong Vô Thủy cười cười, nâng chén nói với gà rừng tinh: “Huynh đài không muốn nói thì thôi, gặp gỡ chính là duyên!”
Gà rừng tinh không biết tại sao lại có cảm giác, hình như mỗi ngày đều có thể gặp phải Phong Vô Thủy, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, chỉ cần không có mặt xà yêu, lúc nào cũng thấy Phong Vô Thủy.
Nhưng cũng may Phong Vô Thủy không đáng ghét, lại càng không quản chặt mình như xà yêu, ở với Phong Vô Thủy rất thoải mái, chỉ là gần đây dường như xà yêu bận rộn, cũng không biết đang làm cái gì.
Phong Vô Thủy thấy gà rừng tinh đờ ra, vươn tay đẩy nhẹ gà rừng tinh đã say chếnh choáng, khẽ cười dò hỏi: “Khó chịu sao?”
Gà rừng tinh lắc đầu, vứt xà yêu ra sau gáy, quyết định bây giờ phải hưởng thụ cuộc sống!
Uống rượu ba ly.
Gà rừng tinh đã đầu váng mắt hoa, cả người nóng như lửa đốt, loại nóng bức quỷ dị này, gà rừng tinh cảm thấy khó chịu không thôi, hô hấp nặng nề hơn, hai mắt mê ly, nhìn qua rất yếu ớt.
“Say?”
Phong Vô Thủy nhìn chằm chằm gà rừng tinh đã ngã trên đất, mặt lộ ý cười. Sau đó hắn đứng lên dùng một tay nhấc bổng gà rừng tinh, cưỡi mây đạp gió rời khỏi lầu các. Phong Vô Thủy này không phải người thường!
Bình luận truyện