Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 28
Biến đổi.
Hai tiếng ấy lởn vởn bên cạnh tôi suốt từ đêm hôm ấy. Khi thì thì thầm, khi thì gào thét. Chúng khá phiền hà. Đôi lúc tôi quyết định mặc kệ chúng lải nhải bằng cách nhét tai nghe vào sâu trong lỗ tai, mở vài bản nhạc ầm ĩ. Mấy bản rock tỏ ra rất hữu dụng trong trường hợp này. Nhưng dù thế nào cũng không chối bỏ được sự tồn tại của chúng. Chúng cứ luẩn quẩn bên tôi cả ngày như những bóng ma. Ngay cả khi tiếng gào thét của Nirvana lùng bùng trong lỗ tai. Chúng vẫn thấp thoáng ở nơi tôi có thể nhìn thấy. Cảm giác ấy thật kì dị.
Tee định nói với tôi điều gì?
Cô ấy không phải người thích ra vẻ bí mật. Những câu nói trong lần gặp gỡ mơ hồ ngắn ngủi ấy của Tee càng lúc càng ám ảnh tôi.
Sự biến mất của cái áo len và lời giải thích của Tee khiến tôi thấy yên lòng. Và đôi lúc, tôi tự hỏi, không lẽ lần gặp Taurus ở góc chợ ấy cũng là bản thể tinh thần của anh. Nghe có vẻ hợp lý, dù hơi khó hiểu.
…
Madame J trở về vào tuần thứ hai của tháng Giêng.
Hôm đó là thứ Ba.
Mặc dù chỉ làm mấy việc lặt vặt nhưng tôi vẫn có phòng làm việc riêng. Một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng làm việc của Madame J. Trưa hôm đó, để chống lại cơn buồn ngủ đến bất ngờ khi đang soạn dở một vài cái thư điện tử, tôi rời phòng làm việc, định bụng xuống quán café ở tầng một nhâm nhi cái gì đó cho tỉnh ngủ.
Cửa phòng Madame J không khóa, nó khép hờ. Tôi có thể đi ngang qua mà không để ý đến điều đó. Nhưng âm thanh của một giọng nói quen thuộc khiến tôi dừng bước. Tôi không thể cố nghĩ đó là giọng nói của một người khác.
- Hy vọng hợp đồng của chúng ta sớm được kí kết, rất cảm ơn sự giúp đỡ của Madame.
Có tiếng cười của Madame J. Nó lạnh và sáng choang.
Ít ra cô ấy chưa bao giờ cười như thế với mình.
Tôi đứng nép vào cánh cửa. Tôi không quan tâm đến công việc riêng của Madame J. Nhưng giọng nói đó khiến tôi không thể kìm mình làm cái việc mà chẳng bao giờ tôi tưởng tượng ra. Đưa mắt nhìn dọc trước sau hành lang dài và hẹp, tin chắc giờ này không có ai chui ra khỏi phòng, tôi khẽ ẩn cánh cửa sang một phân, nhìn vào trong.
Madame J đứng quay lưng lại phía cửa, cạnh bàn làm việc. Cô ấy che lấp người đang nói chuyện với mình. Tôi nhìn như in vào những đường viền xung quanh cô. Nó sáng lấp lánh.
Còn một người khác ở trong phòng. Cô ấy ngồi ở ghế sofa. Những cái ghế màu be điểm hoa màu hồng nho nhỏ. Trông chúng thật hợp với người đàn bà ấy. Cô ấy xinh đẹp, một vẻ đẹp dìu dịu yên bình mà nếu nhìn lâu người ta sẽ mắc cạn ở đó. Cô ấy yên lặng, ngồi uống cốc trà mạn nho nhỏ có làn khói lơ lửng.
- Tôi sẽ liên lạc với anh sớm nhất khi có thể. Madame J khẽ nghiêng người. Tối nay, chúng tôi có tiệc chiêu đãi. Mời anh và... Cô ngừng lời.
- Vợ tôi. Người đàn ông tiếp lời, bước tới, đặt tay lên vai người đàn bà có vẻ đẹp êm ả. Anh ta quay sang nhìn vợ, nở nụ cười.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta đập vào mắt tôi. Nó xiên qua tôi, chuyển tín hiệu tới não. Hình ảnh tàn nhẫn về khuôn mặt nhìn nghiêng ấy chình ình trong đầu tôi, cắm vài cái rễ vào tôi như để thông báo rằng, tôi sẽ khó có thể quên đi hình ảnh ấy. Không khí đặc quánh. Thứ không khí cô đặc ấy cố len qua lỗ mũi tôi, trượt từng cục xuống phổi, cưng cứng.
Tôi đứng yên tại chỗ, cho đến khi cánh cửa bật ra, va vào vai bên phải. Chi Ngắn đi lướt qua tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Rồi nụ cười xã giao bật ra lướt qua trên môi nhẹ như cú đập cánh của một con ruồi.
Hai tiếng ấy lởn vởn bên cạnh tôi suốt từ đêm hôm ấy. Khi thì thì thầm, khi thì gào thét. Chúng khá phiền hà. Đôi lúc tôi quyết định mặc kệ chúng lải nhải bằng cách nhét tai nghe vào sâu trong lỗ tai, mở vài bản nhạc ầm ĩ. Mấy bản rock tỏ ra rất hữu dụng trong trường hợp này. Nhưng dù thế nào cũng không chối bỏ được sự tồn tại của chúng. Chúng cứ luẩn quẩn bên tôi cả ngày như những bóng ma. Ngay cả khi tiếng gào thét của Nirvana lùng bùng trong lỗ tai. Chúng vẫn thấp thoáng ở nơi tôi có thể nhìn thấy. Cảm giác ấy thật kì dị.
Tee định nói với tôi điều gì?
Cô ấy không phải người thích ra vẻ bí mật. Những câu nói trong lần gặp gỡ mơ hồ ngắn ngủi ấy của Tee càng lúc càng ám ảnh tôi.
Sự biến mất của cái áo len và lời giải thích của Tee khiến tôi thấy yên lòng. Và đôi lúc, tôi tự hỏi, không lẽ lần gặp Taurus ở góc chợ ấy cũng là bản thể tinh thần của anh. Nghe có vẻ hợp lý, dù hơi khó hiểu.
…
Madame J trở về vào tuần thứ hai của tháng Giêng.
Hôm đó là thứ Ba.
Mặc dù chỉ làm mấy việc lặt vặt nhưng tôi vẫn có phòng làm việc riêng. Một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng làm việc của Madame J. Trưa hôm đó, để chống lại cơn buồn ngủ đến bất ngờ khi đang soạn dở một vài cái thư điện tử, tôi rời phòng làm việc, định bụng xuống quán café ở tầng một nhâm nhi cái gì đó cho tỉnh ngủ.
Cửa phòng Madame J không khóa, nó khép hờ. Tôi có thể đi ngang qua mà không để ý đến điều đó. Nhưng âm thanh của một giọng nói quen thuộc khiến tôi dừng bước. Tôi không thể cố nghĩ đó là giọng nói của một người khác.
- Hy vọng hợp đồng của chúng ta sớm được kí kết, rất cảm ơn sự giúp đỡ của Madame.
Có tiếng cười của Madame J. Nó lạnh và sáng choang.
Ít ra cô ấy chưa bao giờ cười như thế với mình.
Tôi đứng nép vào cánh cửa. Tôi không quan tâm đến công việc riêng của Madame J. Nhưng giọng nói đó khiến tôi không thể kìm mình làm cái việc mà chẳng bao giờ tôi tưởng tượng ra. Đưa mắt nhìn dọc trước sau hành lang dài và hẹp, tin chắc giờ này không có ai chui ra khỏi phòng, tôi khẽ ẩn cánh cửa sang một phân, nhìn vào trong.
Madame J đứng quay lưng lại phía cửa, cạnh bàn làm việc. Cô ấy che lấp người đang nói chuyện với mình. Tôi nhìn như in vào những đường viền xung quanh cô. Nó sáng lấp lánh.
Còn một người khác ở trong phòng. Cô ấy ngồi ở ghế sofa. Những cái ghế màu be điểm hoa màu hồng nho nhỏ. Trông chúng thật hợp với người đàn bà ấy. Cô ấy xinh đẹp, một vẻ đẹp dìu dịu yên bình mà nếu nhìn lâu người ta sẽ mắc cạn ở đó. Cô ấy yên lặng, ngồi uống cốc trà mạn nho nhỏ có làn khói lơ lửng.
- Tôi sẽ liên lạc với anh sớm nhất khi có thể. Madame J khẽ nghiêng người. Tối nay, chúng tôi có tiệc chiêu đãi. Mời anh và... Cô ngừng lời.
- Vợ tôi. Người đàn ông tiếp lời, bước tới, đặt tay lên vai người đàn bà có vẻ đẹp êm ả. Anh ta quay sang nhìn vợ, nở nụ cười.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta đập vào mắt tôi. Nó xiên qua tôi, chuyển tín hiệu tới não. Hình ảnh tàn nhẫn về khuôn mặt nhìn nghiêng ấy chình ình trong đầu tôi, cắm vài cái rễ vào tôi như để thông báo rằng, tôi sẽ khó có thể quên đi hình ảnh ấy. Không khí đặc quánh. Thứ không khí cô đặc ấy cố len qua lỗ mũi tôi, trượt từng cục xuống phổi, cưng cứng.
Tôi đứng yên tại chỗ, cho đến khi cánh cửa bật ra, va vào vai bên phải. Chi Ngắn đi lướt qua tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Rồi nụ cười xã giao bật ra lướt qua trên môi nhẹ như cú đập cánh của một con ruồi.
Bình luận truyện