Những Người Tình Cô Đơn Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 48



Tôi không gặp lại Taurus từ đêm hôm ấy.

Đôi khi, vào những đêm dài mất ngủ, tôi vẫn thoáng nhìn thấy vài hạt bụi nhỏ li ti lấp lánh buồn bã trong đáy ly rượu vang gần cạn của mình.

Có thể anh ấy đúng. Tất cả đã quá muộn.

Madame J cũng biến mất, như chưa hề tồn tại trong thế giới mà tôi từng biết. Sau vài lần tìm cách liên lạc với cô, tôi buộc phải thừa nhận sự biến mất sạch sẽ ấy. Văn phòng đại diện, điện thoại, địa chỉ email. Tất cả đều câm lặng.

Trong những giấc mơ cũ kỹ của mình, tôi vẫn thấy cô, với dáng vẻ trễ nải thường thấy, nằm sưởi nắng dưới những cái ô trắng tinh dọc hiên nhà trong ngôi biệt thự trắng. Để rồi thứ tình cảm nồng ấm gần gũi hoàn hảo của cô lại ôm ấp tôi suốt những ngày dài sau đó.

Chúng ta đã đều có sự lựa chọn của mình. Những lựa chọn khiến đường ray cuộc đời chúng ta bẻ sang một hướng khác. Như những con tàu chạy trên những đường ray song song, có thể nhìn thấu nhưng không còn có thể gặp nhau.

Một buổi sáng đầu hè ấm áp, khi cái nắng mới lên khiến thứ không khí ẩm ướt còn vương lại từ cuối mùa xuân tan biến, tôi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa lách cách, tiếng cái khóa rơi đến choang xuống nền nhà lát gạch, tiếng một ai đó rất quen làu bàu khi xô vào cánh cửa. Tee kéo lê cái vali màu đỏ sẫm đầy bụi của mình vào tận giữa nhà, chống nạnh, nheo mắt nhìn tôi dưới cái mũ lưỡi trai.

- Giờ này còn ngủ. Bạn về mà không thèm chui ra khỏi giường tiếp đón.

Tôi bật dậy, dụi nhẹ vào đầu mũi cay cay của mình, cười xuề xòa.

- Về rồi đấy à?

- Ừ, cuối cùng thì cũng về rồi đấy.

Hai đứa ôm lấy nhau, bật khóc.

Nắng trải từng viên lấp lánh xuống sàn nhà.

HẾT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện