Những Tháng Năm Hổ Phách
Quyển 2 - Chương 28
Tần Chiêu Chiêu không hiểu vì sao việc cô đối xử tốt với Kiều Mục lại đặt áp lực lên cậu. Cô chỉ muốn tốt cho cậu, không hề có ý đồ, không cần báo đáp, vậy tại sao cậu vẫn thấy áy náy? Vì sao?
Cả buổi tối cô vẫn miên man nghĩ về chuyện này. Đến tận khi vô tình mở ngăn kéo lấy đồ, nhìn thấy chiếc đài chạy băng đã hỏng mới chợt hiểu ra.
Chiếc đài chạy băng gợi cô nhớ về Lâm Sâm. Ngày ấy, Lâm Sâm cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng cậu càng tốt cô càng cảm thấy hổ thẹn, vì cô không thể đáp lại lòng tốt của cậu. Rõ ràng Kiều Mục cũng cảm thấy như vậy với cô. Hai người đều thiện lương, đương nhiên không thể coi lòng tốt cùng sự chân thành của người khác như một thứ quyền lợi mình vô tư được hưởng. Đã xác định rõ không thể yêu lại, họ đều mong đối phương mau chóng buông bỏ hy vọng, sớm tỉnh ngộ, sớm buông bỏ mối tình đơn phương không có tương lai để tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Tần Chiêu Chiêu đối với Lâm Sâm như thế, Kiều Mục cũng đối với cô như vậy. Nếu cô ở lại Thượng Hải vì Kiều Mục thật không khác gì đâm đầu vào đường chết. Cậu không mong cô sẽ cố chấp mà ngốc nghếch như vậy nên mới đề nghị cô rời Thượng Hải tới Thâm Quyến, tới một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chuông điện thoại “ding ding” báo tin nhắn mới, Tần Chiêu Chiêu mở ra, chỉ thấy một câu đơn giản của Kiều Mục. “Mình mới gửi email cho cậu, có rảnh mở ra xem nhé!”
Kiều Mục gửi email cho cô? Tần Chiêu Chiêu lập tức chạy xuống quán net trong trường, cẩn thận mở thư xem.
Tần Chiêu Chiêu,
Có rất nhiều chuyện giáp mặt không tiện nói với cậu, không biết phải mở miệng thế nào, đành viết thư ngỏ với cậu.
Kỳ thực mình biết cậu thích mình từ lâu rồi. Còn nhớ lần bà mình ốm nằm viện không? Hôm ấy cậu viết cho mình một danh sách đồ cần mang tới. Mình nhận ra nét chữ cậu giống hệt chữ trên tấm thiệp và một bức thư mình nhận được từ lâu.
Ngày ấy mình thật sự bất ngờ. Mình từng đoán rất nhiều xem người gửi thư là ai, nhưng chưa bao giờ đoán ra đó là cậu. Tuy chúng ta cùng lớn lên ở Trường Cơ, tuy cậu nói đã biết mình từ lâu lắm rồi nhưng mình hoàn toàn không có ấn tượng gì về cậu. Lên lớp mười, cậu là cô gái lặng lẽ, ít nói nhất lớp, mình không hề hay biết tâm ý của cậu, không ngờ cậu vẫn luôn âm thầm thích mình.
Hóa ra người gửi thư và thiệp là cậu, tới giờ mình đã hiểu vì sao cậu luôn chủ động giúp đỡ mình và người thân. Mình vốn nghĩ cậu là người tốt bụng, thích giúp người làm vui, không thể nói mình đã bất ngờ như thế nào. Đúng là không thể lý giải trái tim con gái.
Tần Chiêu Chiêu, cậu hy sinh cho mình khiến mình rất cảm động. Nếu cảm động có thể làm người ta động lòng, mình tình nguyện dùng tình này báo đáp cậu. Nhưng không thể được, vì thế mình rất áy náy. Không thể đáp lại tình cảm của cậu, mình mong cậu sẽ không lãng phí tâm tư cho mình nữa, hy vọng cậu không tốn quãng thời gian tốt đẹp nhất đời người cho thứ tình cảm không thể có, càng không mong mỏi cậu u mê chấp nhất vì mình mà sau này hối hận. Vì thế, mình mong cậu có thể rời Thượng Hải, rời xa mình, tới một thành phố mới, quen biết bạn bè mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngoài ra, dù không thể nhận tình cảm của cậu, mình vẫn quý trọng tình bạn giữa hai chúng ta. Cậu là người bạn mình quen lâu nhất, là người cùng mình vượt qua mấy năm thăng trầm nhất trong đời, cậu chiếm một vị trí vững chắc không ai có thể xô đổ trong lòng mình. Tuy vị trí này không mang tới tình yêu cho chúng ta, nhưng hãy tin mình, mình nói những lời này hoàn toàn vì muốn tốt cho cậu. Mình mong cậu sẽ hiểu, đừng hiểu nhầm mình muốn đuổi cậu đi.
Tần Chiêu Chiêu, cậu là một cô gái tốt, cậu xứng với một người thật lòng yêu thương. Mình chân thành hy vọng cậu có thể nhận được một kết cục tốt đẹp, sẽ thật hạnh phúc.
Tần Chiêu Chiêu cẩn thận xem lại bức thư một lần nữa, đến tận khi lệ phủ mờ hai mắt, không còn thấy rõ ràng nữa.
Ánh mặt trời cuối tháng Sáu làm sáng bừng mọi vật, sân trường ngập tràn bầu không khí biệt ly. Sinh viên năm thứ tư sắp đường ai nấy đi, đội mũ cử nhân cùng chụp ảnh tốt nghiệp, tạm biệt giáo viên kề cận suốt bốn năm đại học.
Bốn năm trôi qua như chớp mắt, Tần Chiêu Chiêu còn nhớ rõ lần đầu tới Thượng Hải ra sao, mới đó giờ đã tốt nghiệp rồi, bước trong sân trường thấy lại cảnh vật cũ, lòng run lên một niềm chua xót. Biệt ly rồi, biết đến bao giờ mới có cơ hội trở lại đây?
Tạ Á an ủi: “Không sao đâu, từ Thâm Quyến về Thượng Hải cũng tiện mà. Rảnh rỗi lại về đây thăm trường cũ, có tiện thì tới Nam Kinh thăm mình!”
“Được, nếu tới đó mình nhất định đi thăm cậu. Phải rồi, mai cậu và Âu Dương Hạo đi Nam Kinh, đồ đạc đã thu dọn xong chưa?”
“Xong cả rồi, còn cậu? Ngày kia lên đường đi Thâm Quyến, hành lý đã thu xếp ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi, đã gửi hai hòm quần áo đi trước, một mình mình không mang nổi nhiều đồ như thế.”
“Kiều Mục sẽ tiễn cậu à?”
“Ừ, cậu ấy cũng mua vé giúp mình rồi, còn không chịu lấy tiền nữa. Mình cố trả, cậu ấy nói mình không xem cậu ấy là bạn bè.”
“Vậy cũng không tệ, không thể thành tình nhân thì làm bạn thân, cũng là có duyên.”
Đúng vậy, trong bài Rất yêu, rất yêu anh của Lưu Nhược Anh có câu: “Trên thế gian, người có thể gặp người đã không dễ dàng, dẫu chẳng thể thành người anh yêu, em vẫn cảm tạ trời cao.”
Đêm cuối cùng ở ký túc xá, Tần Chiêu Chiêu trằn trọc không sao ngủ được. Không biết từ đâu tiếng nhạc văng vẳng truyền tới, giai điệu thật quen thuộc, là bài Chúc phúc của Trương Học Hữu. Đêm trước ngày tốt nghiệp, mở bài hát này đúng là rất hợp với sinh viên năm cuối sắp chia tay.
“Tình khó hợp, người khó giữ. Ngày hôm nay rời xa mọi thứ. Bao lạnh nhạt, bao nồng nàn, từng chút, từng chút như đang rót vào lòng tôi.
Đau đớn chia xa, chia xa dẫu đang ở ngay trước mặt. Nói lời “tạm biệt” nhưng đâu phải sẽ “tạm biệt” “mãi mãi”.
Lời bài hát chia xa rót đầy lòng Tần Chiêu Chiêu nỗi buồn ngẩn ngơ.
Bốn năm đại học, Tần Chiêu Chiêu từ mười tám trở thành cô gái hai mươi hai, tựa như nụ hoa phong nhụy bung nở thành đóa hoa thắm. Thời thanh xuân tươi đẹp được bút pháp thần kỳ của thi nhân ví như khúc nhạc tuổi xuân.
Khúc hát tuổi xuân cùng ai bày tỏ? Đây là lời từ nhân Hạ Chúc đời Tống mượn ý thơ Lý Thương Ẩn viết ra, là lời ước đoán rồi đây trên đường đời còn xa, mỹ nhân giữa lúc cảnh xuân nở rộ biết lấy ai bầu bạn?
Khúc nhạc tuổi xuân của Tần Chiêu Chiêu biết ngỏ cùng ai đây? Bốn năm sống giữa Thượng Hải tựa như không được gì. Ngày đó chiếc bóng lẻ loi, đến giờ vẫn một mình đơn côi. Thời gian một đi không trở lại, tháng ngày đẹp đẽ nhất đã rời xa, thanh xuân rực rỡ nhất đều đã thành dĩ vãng. Phong hoa tuyết nguyệt tựa như công dã tràng nhìn phong tán, tuyết tan, hoa tàn, nguyệt khuyết; không người bầu bạn… coi như khúc hát tuổi xuân này ngỏ cùng hư không.
Nhưng Tần Chiêu Chiêu cảm thấy mình không sống uổng những ngày tháng ấy. Có lẽ trong mắt người khác, cô chấp nhất ôm trọn mối tình đơn phương là ngốc hết thuốc chữa, nhưng có thế nào chăng nữa, cô cũng từng được toàn tâm toàn ý yêu thương một người. Dẫu kết quả không được như ý nhưng cô không hối tiếc. Ngày nào đó, quay đầu nhìn lại chuyện xưa, ngẫm lại coi như cũng được trải qua một đoạn hạnh phúc.
Yêu… Đêm cuối cùng ở Thượng Hải, Tần Chiêu Chiêu xác định rõ thứ tình cảm “thích” ban đầu cô dành cho Kiều Mục suốt bao nhiêu năm đến giờ đã thành “yêu”. Thích chỉ đơn giản là chút tương tư thuần khiết của học sinh trung học, còn yêu là lời sâu nặng mà một người trưởng thành, lý trí cũng khó nói ra. Nhắm mắt lại, tưởng tượng Kiều Mục đang ở trước mặt, cô nhẹ nhàng nói cho cậu biết, cũng là tự nói với mình:
Kiều Mục à, mình yêu cậu bao nhiêu năm như vậy, nhưng tuyệt không hối hận.
Chấp nhất như vậy, cô đã yêu cậu biết bao nhiêu năm. Tình ý miên man tựa như đã dệt đầy những năm tháng thanh xuân của cô. Nhưng… tình cảm cuối cùng chỉ như hư thoại! Có điều… cô không hối tiếc.
Cho rất nhiều, nhận chẳng bao nhiêu mà sinh ân hận, xót xa, đó là chuyện của kinh tế học. Tình yêu chân chính là bất luận được mất đều không oán không hận.
Hôm sau, tại ga Thượng Hải, Kiều Mục một mực xách hành lý của Tần Chiêu Chiêu tới tận khi cô lên tàu, còn dặn dò cô tới Thâm Quyến nhớ báo tin cho cậu biết là cô đã tới nơi bình an.
Cô chần chừ mãi, cuối cùng cũng nói: “Kiều Mục, cậu có thấy Phương Thanh Dĩnh bạn mình là một cô gái tốt không?”
Rất yêu, rất yêu anh nên em nguyện để anh đi về miền hạnh phúc… Không thể có được tình yêu của Kiều Mục nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn mong cậu có thể tìm được một tình yêu trong sáng. Cô cảm thấy Phương Thanh Dĩnh là người thích hợp.
Kiều Mục hơi ngẩn người, rồi hiểu ý rất nhanh, mỉm cười vẻ cảm động. “Cậu không cần lo cho mình đâu. Chuyện của mình, mình tự biết chừng mực.”
“Nhưng Phương Thanh Dĩnh thực sự rất tốt.”
Tần Chiêu Chiêu còn muốn cố níu, kể ra một tràng ưu điểm của Phương Thanh Dĩnh. Kiều Mục trầm ngâm một lát, cuối cùng nói thẳng: “Tháng sau Minh Mẫn sang Pháp, sẽ đi ba năm. Ba năm này mình không tìm bạn gái.”
“Ý cậu là… cậu muốn đợi cô ấy ba năm?”
Kiều Mục gật đầu. “Cậu không cười mình ngốc chứ?”
Đương nhiên Tần Chiêu Chiêu không thể chê cậu ngốc, vì trên phương diện tình cảm, chính bản thân cô cũng không phải “người thông minh”. Ban đầu cô còn hơi bất ngờ, nghĩ một chút thấy hoàn toàn hợp lý.
Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn đã mơ hồ lưu luyến từ ngày học trung học, duy trì đến tận lúc lớn, gắn bó nhiều năm. Thật ra tình cảm của họ rất tốt, bao nhiêu mâu thuẫn đều đến từ đủ loại khó khăn bên ngoài. Lăng Minh Mẫn là cô gái chưa từng trải qua cuộc sống vất vả, tuổi trẻ cao ngạo, không cam tâm tốt nghiệp rồi vùi mình vào những câu chuyện gạo muối thường tình. Còn Kiều Mục gặp phải biến cố lớn lao trong đời, càng hiểu tình thân có ý nghĩa ra sao, chỉ cần được bình yên bên người mình yêu thương nhất là đủ với cậu rồi. Hai người hai mục tiêu, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, đánh dấu chấm hết cho tình cảm luyến lưu của họ. Có lẽ, ba năm xa cách trùng dương, tự mình tha phương xứ người sẽ giúp Lăng Minh Mẫn có thể nhận thức được thế sự, hiểu được cái gì mới là thứ đáng để theo đuổi. Có lẽ… đây là nguyên nhân khiến Kiều Mục chờ đợi?
“Cậu đã nói với Lăng Minh Mẫn sẽ chờ cô ấy ba năm sao?”
“Không, chuyện này mình tự quyết định thôi, không nói cho cô ấy biết. Mình nguyện ý chờ cô ấy là việc của mình, nếu cô ấy biết sẽ thành áp lực. Có thể ở Pháp ba năm, cô ấy sẽ tìm được người thích hợp hơn mình, nếu thế, cô ấy sẽ không phải băn khoăn vì mình. Còn không tìm được ai, vẫn thấy mình là người tốt nhất thì quay đầu lại vẫn thấy mình còn ở đây chờ cô ấy.”
Tần Chiêu Chiêu lại thêm một lần nữa hâm mộ Lăng Minh Mẫn từ đáy lòng. Cô ấy thât hạnh phúc khi được Kiều Mục yêu như vậy.
“Kiều Mục, mình chúc cậu đạt được hạnh phúc mà cậu mong chờ.”
“Tần Chiêu Chiêu, mình cũng chúc cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về riêng cậu.”
Lời chia tay cuối cùng giữa ga Thượng Hải, Tần Chiêu Chiêu và Kiều Mục đều chúc phúc cho nhau. Tuy giữa họ không thể có tình yêu nam nữ nhưng vẫn còn tình cảm bạn bè. Thứ tình cảm này có lẽ thiếu đi cái nồng nàn rạo rực như lửa, nhưng giữa bộn bề cuộc sống sau này, đây vẫn giống như dòng suối sâu, chảy mãi cùng năm tháng.
Phần năm: Cùng ai sớm sớm chiều chiều (2004 – 2010)
Người cô toàn tâm toàn ý thích giờ đã thành chồng của cô gái khác, người từng hết lòng hết dạ thích cô giờ cũng có bạn gái mới. Bất kể là Kiều Mục hay Lâm Sâm, họ đều có đôi có cặp, đã tìm được một nửa của mình; chỉ còn lại mình cô vẫn đơn côi lẻ bóng. Thê lương này biết ngỏ cùng ai?
Cả buổi tối cô vẫn miên man nghĩ về chuyện này. Đến tận khi vô tình mở ngăn kéo lấy đồ, nhìn thấy chiếc đài chạy băng đã hỏng mới chợt hiểu ra.
Chiếc đài chạy băng gợi cô nhớ về Lâm Sâm. Ngày ấy, Lâm Sâm cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng cậu càng tốt cô càng cảm thấy hổ thẹn, vì cô không thể đáp lại lòng tốt của cậu. Rõ ràng Kiều Mục cũng cảm thấy như vậy với cô. Hai người đều thiện lương, đương nhiên không thể coi lòng tốt cùng sự chân thành của người khác như một thứ quyền lợi mình vô tư được hưởng. Đã xác định rõ không thể yêu lại, họ đều mong đối phương mau chóng buông bỏ hy vọng, sớm tỉnh ngộ, sớm buông bỏ mối tình đơn phương không có tương lai để tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Tần Chiêu Chiêu đối với Lâm Sâm như thế, Kiều Mục cũng đối với cô như vậy. Nếu cô ở lại Thượng Hải vì Kiều Mục thật không khác gì đâm đầu vào đường chết. Cậu không mong cô sẽ cố chấp mà ngốc nghếch như vậy nên mới đề nghị cô rời Thượng Hải tới Thâm Quyến, tới một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Chuông điện thoại “ding ding” báo tin nhắn mới, Tần Chiêu Chiêu mở ra, chỉ thấy một câu đơn giản của Kiều Mục. “Mình mới gửi email cho cậu, có rảnh mở ra xem nhé!”
Kiều Mục gửi email cho cô? Tần Chiêu Chiêu lập tức chạy xuống quán net trong trường, cẩn thận mở thư xem.
Tần Chiêu Chiêu,
Có rất nhiều chuyện giáp mặt không tiện nói với cậu, không biết phải mở miệng thế nào, đành viết thư ngỏ với cậu.
Kỳ thực mình biết cậu thích mình từ lâu rồi. Còn nhớ lần bà mình ốm nằm viện không? Hôm ấy cậu viết cho mình một danh sách đồ cần mang tới. Mình nhận ra nét chữ cậu giống hệt chữ trên tấm thiệp và một bức thư mình nhận được từ lâu.
Ngày ấy mình thật sự bất ngờ. Mình từng đoán rất nhiều xem người gửi thư là ai, nhưng chưa bao giờ đoán ra đó là cậu. Tuy chúng ta cùng lớn lên ở Trường Cơ, tuy cậu nói đã biết mình từ lâu lắm rồi nhưng mình hoàn toàn không có ấn tượng gì về cậu. Lên lớp mười, cậu là cô gái lặng lẽ, ít nói nhất lớp, mình không hề hay biết tâm ý của cậu, không ngờ cậu vẫn luôn âm thầm thích mình.
Hóa ra người gửi thư và thiệp là cậu, tới giờ mình đã hiểu vì sao cậu luôn chủ động giúp đỡ mình và người thân. Mình vốn nghĩ cậu là người tốt bụng, thích giúp người làm vui, không thể nói mình đã bất ngờ như thế nào. Đúng là không thể lý giải trái tim con gái.
Tần Chiêu Chiêu, cậu hy sinh cho mình khiến mình rất cảm động. Nếu cảm động có thể làm người ta động lòng, mình tình nguyện dùng tình này báo đáp cậu. Nhưng không thể được, vì thế mình rất áy náy. Không thể đáp lại tình cảm của cậu, mình mong cậu sẽ không lãng phí tâm tư cho mình nữa, hy vọng cậu không tốn quãng thời gian tốt đẹp nhất đời người cho thứ tình cảm không thể có, càng không mong mỏi cậu u mê chấp nhất vì mình mà sau này hối hận. Vì thế, mình mong cậu có thể rời Thượng Hải, rời xa mình, tới một thành phố mới, quen biết bạn bè mới, bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngoài ra, dù không thể nhận tình cảm của cậu, mình vẫn quý trọng tình bạn giữa hai chúng ta. Cậu là người bạn mình quen lâu nhất, là người cùng mình vượt qua mấy năm thăng trầm nhất trong đời, cậu chiếm một vị trí vững chắc không ai có thể xô đổ trong lòng mình. Tuy vị trí này không mang tới tình yêu cho chúng ta, nhưng hãy tin mình, mình nói những lời này hoàn toàn vì muốn tốt cho cậu. Mình mong cậu sẽ hiểu, đừng hiểu nhầm mình muốn đuổi cậu đi.
Tần Chiêu Chiêu, cậu là một cô gái tốt, cậu xứng với một người thật lòng yêu thương. Mình chân thành hy vọng cậu có thể nhận được một kết cục tốt đẹp, sẽ thật hạnh phúc.
Tần Chiêu Chiêu cẩn thận xem lại bức thư một lần nữa, đến tận khi lệ phủ mờ hai mắt, không còn thấy rõ ràng nữa.
Ánh mặt trời cuối tháng Sáu làm sáng bừng mọi vật, sân trường ngập tràn bầu không khí biệt ly. Sinh viên năm thứ tư sắp đường ai nấy đi, đội mũ cử nhân cùng chụp ảnh tốt nghiệp, tạm biệt giáo viên kề cận suốt bốn năm đại học.
Bốn năm trôi qua như chớp mắt, Tần Chiêu Chiêu còn nhớ rõ lần đầu tới Thượng Hải ra sao, mới đó giờ đã tốt nghiệp rồi, bước trong sân trường thấy lại cảnh vật cũ, lòng run lên một niềm chua xót. Biệt ly rồi, biết đến bao giờ mới có cơ hội trở lại đây?
Tạ Á an ủi: “Không sao đâu, từ Thâm Quyến về Thượng Hải cũng tiện mà. Rảnh rỗi lại về đây thăm trường cũ, có tiện thì tới Nam Kinh thăm mình!”
“Được, nếu tới đó mình nhất định đi thăm cậu. Phải rồi, mai cậu và Âu Dương Hạo đi Nam Kinh, đồ đạc đã thu dọn xong chưa?”
“Xong cả rồi, còn cậu? Ngày kia lên đường đi Thâm Quyến, hành lý đã thu xếp ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi, đã gửi hai hòm quần áo đi trước, một mình mình không mang nổi nhiều đồ như thế.”
“Kiều Mục sẽ tiễn cậu à?”
“Ừ, cậu ấy cũng mua vé giúp mình rồi, còn không chịu lấy tiền nữa. Mình cố trả, cậu ấy nói mình không xem cậu ấy là bạn bè.”
“Vậy cũng không tệ, không thể thành tình nhân thì làm bạn thân, cũng là có duyên.”
Đúng vậy, trong bài Rất yêu, rất yêu anh của Lưu Nhược Anh có câu: “Trên thế gian, người có thể gặp người đã không dễ dàng, dẫu chẳng thể thành người anh yêu, em vẫn cảm tạ trời cao.”
Đêm cuối cùng ở ký túc xá, Tần Chiêu Chiêu trằn trọc không sao ngủ được. Không biết từ đâu tiếng nhạc văng vẳng truyền tới, giai điệu thật quen thuộc, là bài Chúc phúc của Trương Học Hữu. Đêm trước ngày tốt nghiệp, mở bài hát này đúng là rất hợp với sinh viên năm cuối sắp chia tay.
“Tình khó hợp, người khó giữ. Ngày hôm nay rời xa mọi thứ. Bao lạnh nhạt, bao nồng nàn, từng chút, từng chút như đang rót vào lòng tôi.
Đau đớn chia xa, chia xa dẫu đang ở ngay trước mặt. Nói lời “tạm biệt” nhưng đâu phải sẽ “tạm biệt” “mãi mãi”.
Lời bài hát chia xa rót đầy lòng Tần Chiêu Chiêu nỗi buồn ngẩn ngơ.
Bốn năm đại học, Tần Chiêu Chiêu từ mười tám trở thành cô gái hai mươi hai, tựa như nụ hoa phong nhụy bung nở thành đóa hoa thắm. Thời thanh xuân tươi đẹp được bút pháp thần kỳ của thi nhân ví như khúc nhạc tuổi xuân.
Khúc hát tuổi xuân cùng ai bày tỏ? Đây là lời từ nhân Hạ Chúc đời Tống mượn ý thơ Lý Thương Ẩn viết ra, là lời ước đoán rồi đây trên đường đời còn xa, mỹ nhân giữa lúc cảnh xuân nở rộ biết lấy ai bầu bạn?
Khúc nhạc tuổi xuân của Tần Chiêu Chiêu biết ngỏ cùng ai đây? Bốn năm sống giữa Thượng Hải tựa như không được gì. Ngày đó chiếc bóng lẻ loi, đến giờ vẫn một mình đơn côi. Thời gian một đi không trở lại, tháng ngày đẹp đẽ nhất đã rời xa, thanh xuân rực rỡ nhất đều đã thành dĩ vãng. Phong hoa tuyết nguyệt tựa như công dã tràng nhìn phong tán, tuyết tan, hoa tàn, nguyệt khuyết; không người bầu bạn… coi như khúc hát tuổi xuân này ngỏ cùng hư không.
Nhưng Tần Chiêu Chiêu cảm thấy mình không sống uổng những ngày tháng ấy. Có lẽ trong mắt người khác, cô chấp nhất ôm trọn mối tình đơn phương là ngốc hết thuốc chữa, nhưng có thế nào chăng nữa, cô cũng từng được toàn tâm toàn ý yêu thương một người. Dẫu kết quả không được như ý nhưng cô không hối tiếc. Ngày nào đó, quay đầu nhìn lại chuyện xưa, ngẫm lại coi như cũng được trải qua một đoạn hạnh phúc.
Yêu… Đêm cuối cùng ở Thượng Hải, Tần Chiêu Chiêu xác định rõ thứ tình cảm “thích” ban đầu cô dành cho Kiều Mục suốt bao nhiêu năm đến giờ đã thành “yêu”. Thích chỉ đơn giản là chút tương tư thuần khiết của học sinh trung học, còn yêu là lời sâu nặng mà một người trưởng thành, lý trí cũng khó nói ra. Nhắm mắt lại, tưởng tượng Kiều Mục đang ở trước mặt, cô nhẹ nhàng nói cho cậu biết, cũng là tự nói với mình:
Kiều Mục à, mình yêu cậu bao nhiêu năm như vậy, nhưng tuyệt không hối hận.
Chấp nhất như vậy, cô đã yêu cậu biết bao nhiêu năm. Tình ý miên man tựa như đã dệt đầy những năm tháng thanh xuân của cô. Nhưng… tình cảm cuối cùng chỉ như hư thoại! Có điều… cô không hối tiếc.
Cho rất nhiều, nhận chẳng bao nhiêu mà sinh ân hận, xót xa, đó là chuyện của kinh tế học. Tình yêu chân chính là bất luận được mất đều không oán không hận.
Hôm sau, tại ga Thượng Hải, Kiều Mục một mực xách hành lý của Tần Chiêu Chiêu tới tận khi cô lên tàu, còn dặn dò cô tới Thâm Quyến nhớ báo tin cho cậu biết là cô đã tới nơi bình an.
Cô chần chừ mãi, cuối cùng cũng nói: “Kiều Mục, cậu có thấy Phương Thanh Dĩnh bạn mình là một cô gái tốt không?”
Rất yêu, rất yêu anh nên em nguyện để anh đi về miền hạnh phúc… Không thể có được tình yêu của Kiều Mục nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn mong cậu có thể tìm được một tình yêu trong sáng. Cô cảm thấy Phương Thanh Dĩnh là người thích hợp.
Kiều Mục hơi ngẩn người, rồi hiểu ý rất nhanh, mỉm cười vẻ cảm động. “Cậu không cần lo cho mình đâu. Chuyện của mình, mình tự biết chừng mực.”
“Nhưng Phương Thanh Dĩnh thực sự rất tốt.”
Tần Chiêu Chiêu còn muốn cố níu, kể ra một tràng ưu điểm của Phương Thanh Dĩnh. Kiều Mục trầm ngâm một lát, cuối cùng nói thẳng: “Tháng sau Minh Mẫn sang Pháp, sẽ đi ba năm. Ba năm này mình không tìm bạn gái.”
“Ý cậu là… cậu muốn đợi cô ấy ba năm?”
Kiều Mục gật đầu. “Cậu không cười mình ngốc chứ?”
Đương nhiên Tần Chiêu Chiêu không thể chê cậu ngốc, vì trên phương diện tình cảm, chính bản thân cô cũng không phải “người thông minh”. Ban đầu cô còn hơi bất ngờ, nghĩ một chút thấy hoàn toàn hợp lý.
Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn đã mơ hồ lưu luyến từ ngày học trung học, duy trì đến tận lúc lớn, gắn bó nhiều năm. Thật ra tình cảm của họ rất tốt, bao nhiêu mâu thuẫn đều đến từ đủ loại khó khăn bên ngoài. Lăng Minh Mẫn là cô gái chưa từng trải qua cuộc sống vất vả, tuổi trẻ cao ngạo, không cam tâm tốt nghiệp rồi vùi mình vào những câu chuyện gạo muối thường tình. Còn Kiều Mục gặp phải biến cố lớn lao trong đời, càng hiểu tình thân có ý nghĩa ra sao, chỉ cần được bình yên bên người mình yêu thương nhất là đủ với cậu rồi. Hai người hai mục tiêu, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, đánh dấu chấm hết cho tình cảm luyến lưu của họ. Có lẽ, ba năm xa cách trùng dương, tự mình tha phương xứ người sẽ giúp Lăng Minh Mẫn có thể nhận thức được thế sự, hiểu được cái gì mới là thứ đáng để theo đuổi. Có lẽ… đây là nguyên nhân khiến Kiều Mục chờ đợi?
“Cậu đã nói với Lăng Minh Mẫn sẽ chờ cô ấy ba năm sao?”
“Không, chuyện này mình tự quyết định thôi, không nói cho cô ấy biết. Mình nguyện ý chờ cô ấy là việc của mình, nếu cô ấy biết sẽ thành áp lực. Có thể ở Pháp ba năm, cô ấy sẽ tìm được người thích hợp hơn mình, nếu thế, cô ấy sẽ không phải băn khoăn vì mình. Còn không tìm được ai, vẫn thấy mình là người tốt nhất thì quay đầu lại vẫn thấy mình còn ở đây chờ cô ấy.”
Tần Chiêu Chiêu lại thêm một lần nữa hâm mộ Lăng Minh Mẫn từ đáy lòng. Cô ấy thât hạnh phúc khi được Kiều Mục yêu như vậy.
“Kiều Mục, mình chúc cậu đạt được hạnh phúc mà cậu mong chờ.”
“Tần Chiêu Chiêu, mình cũng chúc cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về riêng cậu.”
Lời chia tay cuối cùng giữa ga Thượng Hải, Tần Chiêu Chiêu và Kiều Mục đều chúc phúc cho nhau. Tuy giữa họ không thể có tình yêu nam nữ nhưng vẫn còn tình cảm bạn bè. Thứ tình cảm này có lẽ thiếu đi cái nồng nàn rạo rực như lửa, nhưng giữa bộn bề cuộc sống sau này, đây vẫn giống như dòng suối sâu, chảy mãi cùng năm tháng.
Phần năm: Cùng ai sớm sớm chiều chiều (2004 – 2010)
Người cô toàn tâm toàn ý thích giờ đã thành chồng của cô gái khác, người từng hết lòng hết dạ thích cô giờ cũng có bạn gái mới. Bất kể là Kiều Mục hay Lâm Sâm, họ đều có đôi có cặp, đã tìm được một nửa của mình; chỉ còn lại mình cô vẫn đơn côi lẻ bóng. Thê lương này biết ngỏ cùng ai?
Bình luận truyện